------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

GIA CÁT LINH ẨN Chương 25: Đại tỷ đang nói gì vậy?

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 25: Đại tỷ đang nói gì vậy?

Lời nói của Như Nguyệt khiến cho tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, vốn nghĩ rằng nàng cầu tình vì Tứ di nương, ai dè…
“Con nha đầu Như Nguyệt này, Tứ di nương tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của ngươi, nhanh như vậy đã muốn giũ sạch sẽ với bà ấy?” Nhị di nương kinh ngạc hỏi, “Nhưng mà biết ôm lấy cây đại thụ như Đại phu nhân, về sau trái lại hưởng nhiều bóng mát.”
“Nhị di nương, ngươi đang nói gì vậy?” Đại phu nhân sẵn giọng, “Như Nguyệt là con gái của lão gia, tất nhiên phải theo lão gia rồi. Như Nguyệt à, chung quy con vẫn là Tứ tiểu thư của phủ Thừa tướng, dù mẹ con phạm lỗi gì, trên người con luôn luôn chảy dòng máu của nhà Gia Cát, tội của mẹ con sẽ không dính dáng đến con, mau đứng lên đi!”
“Cám ơn mẹ!” Như Nguyệt không ngừng dập đầu với Đại phu nhân, cho đến khi trên trán xuất huyết, mới chịu thôi.
“Lâm Tuyết, nói mau, tên gian phu này là ai?” Gia Cát Chiêm phẫn nộ nói.
“Hu hu hu!”Người trên đất nức nở, một câu cũng không nói nên lời.
“Không nói à? Cái ta có chính là biện pháp!” Gia Cát Chiêm cực kỳ hung hãn, “Người đâu, dùng gia pháp!”
Tiêu Chính đã sớm chuẩn bị tốt nhánh cây nhỏ, quất mạnh vào người hai kẻ kia, chỉ chốc lát sau, quần áo trên lưng họ rách thành từng mảnh nhỏ, quất đến khi máu thịt bầy nhầy.
“Lão gia, phu nhân, họ… họ ngất rồi!”
“Mang hai thùng nước lạnh đến đây!” Đại phu nhân căn dặn.
“Dạ!”
Hai thùng nước lạnh nhanh chóng được mang đến, ào ào đổ xuống, hai người đang mê man lập tức tỉnh lại.
“Tứ di nương, nhiều năm qua như vậy, lão gia đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi còn không thỏa mãn? Làm ra cái chuyện xấu mặt thế này! Không riêng gì ngươi, ngay cả lão gia, còn có thể diện của cả phủ Thừa tướng cũng đều bị ngươi ném hết sạch sẽ.” Đại phu nhân nhìn Tứ di nương, vô cùng đau đớn mà nói.
“Đại tỷ, tỷ đang nói gì vậy?” Đại phu nhân vừa mới nói xong, chợt nghe tiếng nói vang lên đằng sau đám người, mọi người trong phủ Thừa tướng đều có thể nghe ra giọng nói này, là của Tứ di nương.
“Là ai?” Đại phu nhân cả kinh, thấp giọng hỏi.
“Là ta, Đại tỷ!” Tứ di nương chậm rãi đi ra khỏi đám người, “Xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người tập trung ở đây làm gì? Á, hai người nằm trên đất kia là ai? Họ phạm phải tội gì?”
“Chuyện này… sao lại thế này chứ?”
“Rõ ràng là ở trong phòng Tứ di nương mà…”
Nhìn thấy Tứ di nương xuất hiện, tất cả mọi người đều xôn xao, sự tình trở nên ngày càng thú vị.
Đại phu nhân nhìn thấy Tứ di nương hệt như thấy quỷ, “Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tứ di nương huơ thang thuốc trên tay, “Đại tỷ, ta đi ra ngoài bốc thuốc cho Như Sương! Khi quay về liền thấy trong viện xôn xao, nghĩ chắc có chuyện lớn gì, nên chạy đến đây xem thử!”
“Tuyết nhi, ngươi…” Gia Cát Chiêm nhìn Tứ di nương, cũng lấy làm kinh hãi, trong lòng lại nhẹ nhõm không ít, “Không phải ngươi thì tốt rồi!”
Nhị di nương cau mày, chỉ vào nữ nhân nằm trên đất kia, nghi hoặc hỏi: “Tứ muội đứng ở đây, vậy người kia là ai? Rốt cục sao lại thế này?”
“Rốt cục sao lại thế này?” Đại phu nhân nhìn chằm chằm Tiêu Chính, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Nô tài…” Tiêu Chính lau mồ hôi lạnh trên trán, “Nô tài chỉ là nghe thấy tiếng động khác thường liền chạy đi bẩm báo, rốt cục là chuyện gì xảy ra, nô tài cũng không biết.”
“Mang nến đên đây!” Gia Cát Chiêm nói, “Kéo hai kẻ kia đến!”
“Á!”
“Á!”
Khi nhìn thấy bộ mặt thật của hai người nọ, Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân đồng thời kêu to, những người khác lại như hòa thượng sờ không được tóc, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết sao lại thế này.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 24: Như Nguyệt phản bội

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 24: Như Nguyệt phản bội

Gia Cát Chiêm ngồi trên ghế thái sư, gân xanh trên trán vẫn chưa tan hết, đường đường là Thừa tướng của nước Lăng Nguyệt lại bị vợ cắm sừng, trong lòng Gia Cát Chiêm hiện lên mấy chục cách thức để hành hạ đôi gian phu dâm phụ kia.
Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền dẫn mọi người đến tiền viện, mọi người cùng Gia Cát Chiêm chờ đợi Tiêu Chính dẫn hai người kia đến. Trong màn đêm, nụ cười lạnh của Đại phu nhân có vẻ càng thêm sắc lạnh, Lâm Tuyết à Lâm Tuyết, nhiều năm như vậy ngươi ngáng chân ta cũng không ít, hôm nay chúng ta nhất định hãy tính toán với nhau cho xong một lần, diệt trừ Lâm Tuyết ngươi, rồi dọn sạch luôn cả Dương Thanh, phủ Thừa tướng chỉ có thể là của một mình Tiêu Mẫn ta!
So với sự trấn định của Đại phu nhân, Nhị di nương không nén nổi hưng phấn, nhưng lại không dám biểu hiện ra, đành phải ở trước mặt mọi người đi tới đi lui, đi xuôi đi ngược, thỉnh thoảng trông ra bên ngoài sân, dáng vẻ sốt ruột, “Các ngươi nói Tứ di nương sao lại người như thế? Lúc bình thường đúng là nhìn không ra nha!”
“Bà im miệng cho ta! Đứng sang một bên đi, đừng ở chỗ này làm bẽ mặt!” Gia Cát Chiêm quát lớn, Nhị di nương mở miệng ra là nhắc Tứ di nướng, đích thị là đánh mặt vào mặt của Gia Cát Chiêm.
Nghe thấy Gia Cát Chiêm khiển trách, Nhị di nương không dám làm ồn nữa, ngoan ngoãn lui về một bên, cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người, cơ thể không ngừng phát run, nếu Tứ di nương không còn, bản thân về sau ở trong phủ Thừa tướng không còn chỗ dựa. Trong tất cả các nữ nhi, Gia Cát Chiêm xem trọng nhất chỉ có một mình Gia Cát Hồng Nhan, trước kia nàng có mẹ ruột che chở, về sau chỉ sợ phải trải qua cuộc sống như kẻ tôi tớ. Trong phủ này còn có người nào để cho nàng dựa vào đây? Như Nguyệt nhìn Gia Cát Linh Ẩn ở xa xa, chậm rãi tiến sát lại gần Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam tỷ, sau này chúng ra nhất định phải đỡ đần lẫn nhau nha. Lòng dạ Đại phu nhân tỷ cũng biết đó, Nhị di nương lại càng không mong trông cậy vào, vẫn chỉ phải dựa vào chính mình.” Như Nguyệt đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, thấp giọng nói.
“À, ý của Tứ muội là?” Trên mặt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một tia kinh ngạc, “Tứ muội bây giờ không quan tâm đến sống chết của Tứ di nương, ngược lại lập tức tính toán về sau cho bản thân, nếu Tứ di nương biết được, sẽ thương tâm biết bao nhiêu.”
“Tam tỷ, mẹ ta phạm vào tội lớn như vậy, còn có hy vọng sống sao? Chỉ có ta sống tốt, tương lai trở nên nổi bật, mới là lời an ủi tốt nhất với mẹ ta!” Như Nguyệt nói, “Ngươi và ta tứ cố vô thân, sao không kết minh lại cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này?”
“Tứ muội, muội lầm rồi.” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, “Nếu Tứ muội muốn mưu cầu tiền đồ tốt, hẳn là phải kết minh với Đại phu nhân mới đúng, trong hậu viện của phủ này, phàm là chuyện hôn sự của chúng ta đều do Đại phu nhân định đoạt. Tam tỷ thật sựu không thể trợ giúp được gì cho Tứ muội.”
Nghe xong lời nói của Gia Cát Linh Ẩn, Như Nguyệt rơi vào trầm tư, dường như đang suy nghĩ cẩn thận điều gì, lại chậm rãi lui trở về vị trí ban đầu.
Lúc này, hai kẻ quần áo hồn độn, đầu tóc rối bời bị một đám gia đinh kéo đến tiền viện, từ dấu kéo dưới chân của hai người, trên mặt đất hiện ra bốn lằn vết máu. Đại phu nhân âm thầm tán tưởng Tiêu Chính, xuống tay cũng độc ác thật!
Hai người bị đưa đến trước mặt của Gia Cát Chiêm, bị thương đến nỗi bò không được, chỉ có miệng phát ra tiếng khóc hu hu.
“Mẹ!” Bỗng nhiên, Như Nguyệt lao ra từ trong đám người, nhưng không phải gọi Tứ di nương đang bò trên đất, mà là hướng về Đại phu nhân gọi lớn, Như Nguyệt quỳ xuống dưới chân Đại phu nhân, cầu xin nói, “Mẹ, Tứ di nương làm ra cái chuyện đê tiện thế này, xử phạt thế nào cũng được, Như Nguyệt nhất định sẽ không hận mẹ! Nhưng chuyện này không chút nào liên quan đến Như Nguyệt, Như Nguyệt quả thực không hay biết gì hết, xin Đại phu nhân minh xét.”

GIA CÁT LINH ẨN Chương 23: Là ai ở trong phòng Tứ di nương

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 23: Là ai ở trong phòng Tứ di nương

Một đám người đi theo Đại phu nhân, bước chân vội vã đi về hướng phòng của Tứ di nương.
“Đại tỷ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Như Nguyệt nhỏ giọng hỏi Gia Cát Hồng Nhan, xem vẻ mặt nghiêm trọng của Đại phu nhân, lại đi về hướng phòng của Tứ di nương, trong lòng Như Nguyệt có cảm giác bất an, trái tim bởi vì khẩn trương mà đập thình thịch rất nhanh.
“Ta cũng không biết.” Gia Cát Hồng Nhan trả lời, “Chỉ mong không có chuyện gì lớn.” Không có chuyện lớn mới lạ đó, trên mặt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên nụ cười lạnh.
Nhị di nương vẫy khăn tay, chen lên bên cạnh Đại phu nhân, lén lúc hỏi: “Đại tỷ, Tứ muội có chuyện gì à? Không phải lén giấu đàn ông ở trong phòng chứ.” Nhị di nương che miệng, trộm cười.
“Câm mồm, còn sợ chưa đủ loạn à?” Đại phu nhân khiển trách.
“Đại tỷ nói phải!” Nhị di nương cúi đầu đáp, nhìn thấy sắc mặt của Đại phu nhân, Nhị di nương càng thêm chắc chắn lần này Tứ di nương gặp phải đại họa, vẻ tươi cười bên môi lại tăng lên vài phần.
Cửa viện của Tứ di nương khép hờ, mọi người liền đẩy cửa vào. Nhất thời, một loạt âm thanh làm cho người khác phải đỏ mặt ngượng ngùng truyền đến tai của mọi người, tiếng thở gấp phóng đãng của nữ nhân cứ quanh quẩn trong sân. Tần mắt mọi người đều dán chặt vào cửa phòng ngủ của Tứ di nương, bởi vì tiếng động kia, đúng là truyền ra từ gian phòng đó.
Nữ nhân có mặt đều xấu hổ, đều che tai lại, không muốn nghe thấy âm thanh làm cho người ta ngượng ngùng đó. Động tác của hai người trong phòng dường như lớn hơn một chút, ngay cả chiếc giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt chói tai.
“Đây… đây là…” Đại phu nhân nói năng lộn xộn, không nói ra được câu hoàn chỉnh.
Như Nguyệt che tai lại, hai mắt trào lệ nóng, liều mạng lắc đầu, nếu không phải Gia Cát Hồng Nhan lôi kéo cô, chỉ e rằng cô đã vọt vào trong! Phạm vào chuyện tài đình thế này, hôm nay Tứ di nương chết chắc rồi, Như Nguyệt nghĩ toàn bộ chuyện này đều là đang nằm mơ.
“Như Mộng, đừng nghe, thật không biết xấu hổ, không ngờ Tứ di nương lại là người như vậy!” Nhị di nương bịt tai Như Mộng lại, bản thân lại dỏng tai nghe ngóng, chỉ sợ trong lòng bà còn muốn âm thanh này lớn hơn nữa mới hay, tốt nhất là để cho cả Ngân Đô đều có thể nghe thấy.
Giờ phút này, người có sắc mặt khó coi nhất phải kể tới Gia Cát Chiêm. Gia Cát Chiêm hai tay nắm thành quyền, trên trán nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến ken két, cơ thể vì quá mức tức giận mà phát run. Gia Cát Chiêm bây giờ chỉ ước gì có thể xé hai người bên trong thành từng mảnh nhỏ, treo ở cửa thành phơi nắng!
Hai người trong phòng không hề hay biết gì tình hình bên ngoài, tiếng của nữ nhân ngày càng cao hơn.
“Lôi hai người kia đến tiền viện cho ta!” Gia Cát Chiêm thở phì phò nói, sau đó tự mình bỏ đi trước, ông thật sự không muốn nhìn tận mắt, ông chắc chắc mình sẽ không nhịn được mà giết chết hai kẻ kia, nhưng đối với con tiện nhân dám cắm sừng mình, ông làm sao lại để bọn họ chết thoải mái như vậy được!
“Mau lên!” Đại phu nhân nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chính, “Lôi hai đứa đê tiện kia đến tiền viện mau! Xử bằng gia pháp!”
“Dạ, Đại phu nhân.” Tiêu Chính nói với mấy gia đinh cầm sẵn gậy gộc ở sau lưng, “Vừa bước vào thì đánh mạnh cho ta, nhưng đừng đánh chết.”
“Dạ.” Bọn gia đinh nói.
“Xông vào!”
Tiêu Chính ra lệnh một tiếng, một đám người xông vào phòng của Tứ di nương, đánh túi bụi vào hai người đang quấn lấy nhau trên giường, hai người trên giường không kịp tách ra, nhất thời khóc la thảm thiết!
“Mau đến tiền viện chờ xem, các di nương, tiểu thư và nha hoàn đều đến hết!” Nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, Đại phu nhân nói.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 22: Âm mưu của Đại phu nhân

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 22: Âm mưu của Đại phu nhân

“Tam tiểu thư, nô tỳ có việc cần bẩm báo.” Vừa vào cửa, Thiên Thu liền quỳ xuống đất, nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn đứng đậy, nói: “Có chuyện gì, ngươi cứ từ từ mà nói.”
“Vừa rồi Tiêu quản gia tới tìm Đại phu nhân, có lẽ vẫn là chuyện khôi phục chức quản gia cho hắn. Không biết Đại phu nhân nói gì, Tiêu quản gia khen kế hay, còn nói một mũi tên trúng hai đích. Sau đó, Đại phu nhân liền giao cho nô tỳ một bức thư, nói nô tỳ phải giao bức thư này tới tay Vương chưởng quầy ở hiệu dệt.”
“Thư đâu?”
Từ trong ngực Thiên Thu lấy ra một bức thư, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn: “Nô tỳ không biết chữ, cũng không biết trên thư viết gì. Nhưng nô tỳ cảm thấy chuyện này không đơn giản, nên đến đây bẩm báo cho Tam tiểu thư biết.”
Gia Cát Linh Ẩn mở thư, đọc nội dung xong không khỏi nhíu mày, quả là kế hay. Gia Cát Linh Ẩn gập bức thư lại, nói với Thiên Thu: “Bức thư này để ta xử lý, ngươi không cần phải để ý tới.”
“Dạ, tiểu thư. Vậy còn Đại phu nhân?”
“Ta sẽ nghĩ cách, ngươi làm theo những gì ta nói, hôm nay rời phủ.” Gia Cát Linh Ẩn phân phó Mộc Tê lấy ít bạc, “Chỗ này cũng đủ cho ngươi sống hơn nửa đời. Ngươi cứ làm như vậy…” Gia Cát Linh Ẩn thì thầm vào tai Thiên Thu.
“Nô tỳ hiểu, đa tạ Tam tiểu thư! Cả đời này nô tỳ luôn ghi nhớ đại ân đại đức của tiểu thư!”
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy bức thư, đi tới phòng Tứ di nương.
Qua một hành lang gấp khúc, xa xa đã thấy Gia Cát Vũ đang thong thả bước lại. Gia Cát Linh Ẩn cúi chào, tiếp tục đi về phía trước.
“Gượm đã!” Gia Cát Vũ khó chịu với thái độ của Gia Cát Linh Ẩn: “Mắt ngươi để đâu, nhìn thấy bản tướng quân mà không biết hành lễ!”
“Linh nhi tham kiến Nhị thúc.” Gia Cát Linh Ẩn quay lại, cung kính nói.
“Nguyên lai là nha đầu thối.” Gia Cát Vũ nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của Gia Cát Linh Ẩn, nhất thời quên mất thân phận của mình, “Quả nhiên rất đẹp, trông rất giống mẹ ngươi. Đại ca thật là có phúc, cưới một người vợ xinh đẹp như vậy khiến ta thèm nhỏ dãi, lại sinh được một đứa con gái động lòng người thế này. Nếu mẹ ngươi lấy ta, nói không chừng sẽ không phải chết sớm như vậy.”
“Nhị thúc xin hãy chú ý tới thân phận, mẹ của Linh Nhi đã qua đời, xin Nhị thúc hãy tôn trọng vong linh.” Gia Cát Linh Ẩn sớm biết Gia Cát Vũ là một kẻ háo sắc, nhưng không nghĩ tới hắn ngay cả một người đã mất, còn muốn gièm pha.
“Hừ! Nha đầu thối! Mau cút đi!” Gia Cát Vũ tức giận nói.
Tại chỗ rẽ, trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên một tia xảo quyệt, cầm lấy bức thư của Thiên Thu đưa tới, nói với Mộc Tê: “Đưa bức thư này cho Nhị thúc.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Từ từ.” Gia Cát Linh Ẩn cầm bức thư, dặn dò bên tai Mộc Tê.
“Nô tỳ hiểu!” Mộc Tê mỉm cười gật đầu.
Đêm khuya, Đại phu nhân cùng Tiêu Chính vô cùng hưng phấn chờ kịch hay sắp diễn ra, vì muốn có nhiều người xem, Đại phu nhân tổ chức tiệc, ngay cả Gia Cát Linh Ẩn cũng được mời.
“Tứ di nương đâu, sao còn chưa tới? Không biết tất cả mọi người đang đợi bà ấy sao?” Nhìn thấy chỗ ngồi của Tứ di nương còn trống, Gia Cát Chiêm hỏi.
“Cha, mẹ nói mẹ phải chăm sóc Như Sương, sẽ không tới.” Như Nguyệt nói.
“Không phải Như Sương đã khỏe rồi sao, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không có à? Lời nói của Đại phu nhân mà bà ấy cũng không để vào mắt à?” Gia Cát Chiêm tiếp tục nói.
“Lão gia, thiếp hiểu trong lòng Tứ muội rất đau lòng cho con gái. Chúng ta không chờ muội ấy nữa, ăn cơm xong, thiếp sẽ tới thăm Như Sương, đừng để nói, ta là mẹ mà không chăm sóc chu đáo.” Đại phu nhân rộng lượng nói.
“Nếu mấy di nương cũng giống khoan dung độ lượng Mẫn nhi như vậy, ta cũng không hối.” Gia Cát Chiêm dịu dàng nhìn Đại phu nhân, bất đắc dĩ nói.
Nghe Gia Cát Chiêm nói như vậy, trong lòng Nhị di nương tức giận liếc Đại phu nhân, lời của Gia Cát Chiêm, không phải là nói cho bà nghe chứ?
“Lão gia, ngày thường Nhị muội cùng Tứ muội giúp thiếp không ít việc. Được rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Đại phu nhân nói.
Khi dùng xong bữa cơm, liền thấy Tiêu Chính căng thẳng đi vào, trước mặt Đại phu nhân khẽ thì thầm, sắc mặt Đại phu nhân u ám: “Ngươi nói rõ xem nào? Đây không phải là chuyện nhỏ?”
“Nô tài khẳng định mới tới nói với phu nhân, chuyện lớn như vậy, làm sao nô tài dám nói linh tinh.” Vẻ mặt Tiêu Chính chắc chắn.
“Các ngươi đang nói gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Chiêm nhìn sắc mặt Đại phu nhân và Tiêu Chính, nghi hoặc hỏi.
“Lão gia…” Đại phu nhân khó nói, “Thiếp không biết phải nói thế nào, lão gia cùng thiếp đi nhìn xem, xem xong sẽ rõ.”
“Chuyện gì mà thần thần bí bí.” Gia Cát Chiêm bình tĩnh nói, “Tiêu Chính, còn không mau dẫn đường!”
“Đi nhanh đi!” Đại phu nhân gọi người từ trên xuống dưới trong phủ, cùng đi tới phòng Tứ di nương. Gia Cát Linh Ẩn cũng ở trong đám người, ngẫm lại đây chắc chắn sẽ là một vở kịch hay, không nén nổi nụ cười.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 21: Cho dù là thích nàng cũng chỉ để chơi đùa

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 21: Cho dù là thích nàng cũng chỉ để chơi đùa

Trong phòng, Đại phu nhân Tiêu Mẫn sắc mặt âm trầm. Gia Cát Hồng Nhan cúi đầu đứng một bên, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn sắc mặt Đại phu nhân.
“Hồng Nhan, con thật to gan, nếu hôm nay Lục vương gia truy cứu, chuyện lộ tẩy, đến lúc đó con cũng không gánh được đâu.” Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Mẹ, con gái lỗ mãng, giờ không có việc gì rồi, mẹ đừng giận, lại sinh bệnh, chỉ mẹ là khổ.” Gia Cát Hồng Nhan lay tay Đại phu nhân, làm nũng nói.
“Con làm gì cũng nên thương lượng với mẹ, để mẹ quyết định giúp con, cũng không thành ra cái dạng này. Con tìm người nào, lão gia ra giá mười vạn lượng bạc, chẳng khác nào cắt đi da thịt của ông ấy, sáng mai, phải sang bên đó mà nhận sai.” Dù sao cũng là con mình, Đại phu nhân cũng không nhẫn tâm trách mắng quá nhiều, nhưng nghĩ tới, vẫn thấy sợ.
“Mẹ, con gái không hiểu, tại sao Lục vương gia lại có hứng thú với Gia Cát Linh Ẩn.” Gia Cát Hồng Nhan bất mãn hỏi.
“Con còn không rõ sao, đêm yến hội nó không kính rượu cho Lục vương gia, Lục vương gia chỉ muốn tìm một cơ hội để chỉnh nó thôi. Cho dù là thích nó, cũng chỉ để chơi đùa.” Đại phu nhân chậm rãi nói.
“Mẹ nói có lý, hóa ra là như vậy.” Gia Cát Hồng Nhan tỉnh ngộ gật đầu nói.
Hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan đến chỗ Gia Cát Chiêm đi nhận sai, nói đi được nửa đường không để ý Gia Cát Linh Ẩn, cam đoan sẽ không có lần thứ hai, chuyện đến đây là hết. Gia Cát Chiêm vô cùng buồn bực, mười vạn lượng bạc để chuộc Gia Cát Linh Ẩn, còn không biết Lục vương gia có giận chó đánh mèo trút giận lên mình không.
Chuyện của Gia Cát Linh Ẩn, sáng sớm Gia Cát Hồng Nhan đã bảo Thanh La tới Trục Nguyệt Hiên uy hiếp một hồi, bắt nàng không được tiết lộ chuyện này. Thanh La đi rồi trở về nói, ba chủ tớ ở Trục Nguyệt Hiện sợ tới mức mặt trắng bệch, Gia Cát Linh Ẩn cầu xin Thanh La nói vài lời cầu tình cho nàng ở trước mặt Đại tiểu thư, chỉ cần Đại tiểu thư tha cho nàng một mạng, để nàng ở phủ Thừa tướng kéo dài hơi tàn, có đánh chết nàng cũng không dám nói ra mọi chuyện.
Tiêu Chính có tác dụng không nhỏ trong chuyện này, muốn được khôi phục chức quản gia, liền đi tìm Đại phu nhân.
“Phu nhân…”
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Đại phu nhân hớp trà, nói, “vỗn ở chỗ lão gia ta đã giúp ngươi cầu xin, ngươi nói ngươi mua loại cá ăn thịt người bỏ đi đó về, cắn Như Sương thành ra như vậy, ta cũng muốn nói giúp ngươi, nhưng giờ không phải lúc.”
“Phu nhân, nô tài cầu xin người nghĩ biện pháp giúp nô tài. Qua vài ngày nữa chính là Tết đoan ngọ, đại ca nô tài nói, vào TTết đoan ngọ, hoàng hậu nương nương muốn tổ chức Bách Hoa Yến, dự định trong số con gái quan lại, chọn ra mấy người cùng ăn tết, đến lúc đó, các Vương gia cũng đều tới dự.” Tiêu Chính vừa nói, vừa chú ý tới vẻ mặt của Đại phu nhân.
Ở thời cổ đại, theo lệ trong vòng một năm kể từ khi thái hậu hoăng thệ cấm yến tiệc cưới xin, nhưng ở lục địa Đông Lăng, lại không có tập quán này, chỉ cần mặc trang phục tối màu trong ba tháng, bày tỏ sự tiếc thương.
“Chuyện này ngươi phải lưu ý giúp ta, nhất định phải nghĩ biện pháp để Hồng Nhan tham gia. Chỉ cần xong chuyện này, ngươi trở lại làm quản gia, cũng không phải việc khó.” Đại phu nhân nói.
“Thân là tôi tớ phủ Thừa tướng, đương nhiên phải san sẻ ưu phiền với phu nhân, chuyện này nô tài đã cho người làm. Nhưng, đại ca nghe nói về tình cảnh hiện giờ của nô tài, có chút bất mãn với nô tài. Hôm nay còn trách cứ nô tài không có chí tiến thủ.”
Đại phu nhân liếc nhìn Tiêu Chính, “Chỉ sợ đại ca ngươi, là khó chịu với ta.”
“Nô tài không dám, xin phu nhân bớt giận.”
“Ngươi cứ yên tâm, chuyện ta dặn ngươi cứ làm đi, chuyện mà thành, ta nhất định sẽ đi xin với lão gia, hơn nữa nếu ngươi có thể làm cho Hồng Nhan tham gia Bách Hoa Yến, chắc chắn quản gia sẽ là ngươi.” Dứt lời, Đại phu nhân thấp giọng thì thầm bên tai Tiêu Chính.
Nghe xong sắp đặt của Đại phu nhân, trên mặt Tiêu Chính dần lộ ra nụ cười, “Kế sách của phu nhân rất hay, một mũi tên trúng hai đích.”
“Nhỏ giọng thôi.” Đại phu nhân nhìn Thiên Thu đang đứng ngoài cửa, nói.
Tại Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn nằm trên sạp gỗ, một tay đỡ trán, tay còn lại cầm quyển lịch sử các triều đại trước đọc.
“Tiểu thư thật kỳ lạ, không thích viết chữ thêu hoa, chỉ thích lịch sử binh pháp.” Nguyệt Lan đang may vá, cùng Mộc Tê khẽ nói: “Sau này tiểu thư có thể gả đi được không?”
“Ngươi muốn lấy chồng? Ta lập tức đi nói với tiểu thư, để người nói với Đại phu nhân, tìm một người cho ngươi.” Mộc Tê trêu ghẹo nói.
“Hừ! Trước kia lão yêu bà đó muốn gả ta ột lão già, may mắn tiểu thư trở về, Trục Nguyệt Hiên không có người, Đại phu nhân liền sắp xếp cho ta ở đây.” Nhớ tới chuyện này, Nguyệt Lan nghĩ còn thấy sợ, nghe ngoài cửa két một tiếng, Nguyệt Lan đứng lên, “Có người đến, ta ra ngoài xem ai tới.”
“Là Thiên Thu đến.” Chỉ lát sau, Nguyệt Lan liền dẫn Thiên Thu vào.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 17: Đưa ngươi xuống địa ngục

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 17: Đưa ngươi xuống địa ngục

Mùng một tháng năm, Gia Cát Linh Ẩn dậy từ sáng sớm, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, không có trang điểm nhiều, chỉ trang điểm qua loa, cũng khiến cho Nguyệt Lan và Mộc Tê khen ngợi không ngớt.
“Ừ, hôm nay coi như có phần đoan trang.” Nhìn bộ dáng kích động của Nguyệt Lan cùng Mộc Tê, Thương Y không cho là đúng. Trời biết trong lòng hắn cũng thấy rất đẹp.
Gia Cát Linh Ẩn căn dặn việc với Thương Y xong, liền vịn vào tay Mộc Tê đi ra ngoài.
Ngoài cửa phủ, Gia Cát Hồng Nhan đang đứng chờ, chiếc kiệu màu hồng phấn dừng ngay trước cửa.
“Tam muội, cuối cùng muội cũng tới rồi.” Gia Cát Hồng Nhan kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, cười nói, “Đi thôi, đừng để Lục vương gia phải chờ.”
“So với muội tỷ còn vội vã hơn nhỉ, không phải tỷ thích Lục vương gia chứ?” Gia Cát Linh Ẩn ngây ngô nói.
“Đừng nói lung tung.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan có chút bối rối, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Gia Cát Linh Ẩn, so với nàng chẳng là gì cả, cũng không để trong lòng.
Gia Cát Linh Ẩn như già Lưu bước vào Đại Quan Viên, không ngừng vén rèm lên, vui vẻ nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài đường. Một cỗ kiệu khác cũng đi sát bên cạnh kiệu phủ thừa tướng, vị tiểu thư kia vén rèm mỉm cười với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn choáng váng, đó là Chu Tuyết Tranh. Kiếp trước, vì Sở Lăng Hiên, Chu Tuyết Tranh đã gây cho nàng không ít phiền toái. Vẻ đẹp của Chu Tuyết Tranh trong thành ai cũng biết đến, chỉ tiếc năm năm trước, bị đưa tới chùa Thiên Thai cầu phúc cho Thái hậu. Chu Tuyết Tranh là trưởng nữ của Chu thái phó, em trai của Chu thái phi, chuyện Thái hậu cầu phúc, vốn là nhắm vào nhà họ Chu, bởi vậy lúc Chu Tuyết Tranh mới có mười một tuổi đã phải đi. Hiện tại hoàng đế hạ lệnh cho các thiếu nữ tới chùa cầu phúc đều được trở về nhà lập gia đình, Chu Tuyết Tranh mới có cơ hội trở về.
Chu Tuyết Tranh hướng về phía Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, dặn dò nô tỳ bên ngoài kiệu: “Đi hỏi thăm một chút xem vị tiểu thư kia là người phủ nào.” Chu Tuyết Tranh vân vê chiếc khăn, âm thầm suy nghĩ, năm năm, mọi thứ thay đổi rất nhiều, nàng ta thế nhưng không nhớ nỗi đã từng gặp qua vị tiểu thư kia. Không biết Thiên ca ca, có thay đổi hay không? Nhớ tới khuôn mặt Sở Lăng Thiên, Chu Tuyết Tranh không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên kiệu quẹo vào một ngõ tắt nhỏ cũ nát, Gia Cát Linh Ẩn bám lấy tay Gia Cát Hồng Nhan, khẽ hỏi: “Tỷ tỷ, thế này là thế nào? Có phải đi nhầm đường không, không có một bóng người, Linh nhi sợ.”
Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh: “Linh nhi đừng sợ, con đường này ngắn hơn. Ta sợ vương gia phải chờ lâu, nên đã lệnh cho bọn họ đi đường tắt.”
“Vậy à, đường này là đường gì? Từ trước tới giờ Linh nhi chưa từng đi qua.” Gia Cát Linh Ẩn dịch người về phía Gia Cát Hồng Nhan.
“Đường này là đường…” Nụ cười trên khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan càng thêm sâu đậm, “ Đường âm phủ!”
“A!” Gia Cát Linh Ẩn sợ hãi hét lên, “Cái tên thật đáng sợ, tỷ tỷ, chúng ta đừng đi đường này nữa.”
“Kêu la cái gì?” Gia Cát Hồng Nhan tức giận nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Không đi tiếp, làm sao có thể đưa ngươi xuống địa ngục? Còn không ra tay!”
Bỗng nhiên, mười mấy người mặc áo đen từ ngõ nhỏ xông ra, trong nháy mắt bắt Gia Cát Linh Ẩn cùng Mộc Tê.
“Tìm nơi hoang vắng, xử lý. Làm việc nhanh lên, không được để lại dấu vết.” Gia Cát Hồng Nhan hướng về phía thủ lĩnh đám sát thủ nói.
“Tiểu thư yên tâm!”
Gia Cát Hồng Nhan chỉnh sửa quần áo, nói với Thanh La: “Đợi lát nữa trở về nói với cha mẹ ta, Tam muội bị một người đàn ông lạ mặt bắt đi, giữa Tam muội và người đàn ông đó hình như có quan hệ với nhau, gần đây cũng có một nhóm hải tặc, Tam muội chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta vì sợ Lục vương gia tức giận, đành phải tới Tiên Cư Lâu trước.”
“Vâng, Đại tiểu thư.” Thanh La hiểu ý cười.

GIA CÁT LINH ẨN Chương 9: Bản vương uống cùng Tam tiểu thư

GIA CÁT LINH ẨN
Chương 9: Bản vương uống cùng Tam tiểu thư

Sau khi giỏ đựng đồ ăn bị mang đi, Gia Cát Linh Ẩn từ từ đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Sở Lăng Thiên cầm chén rượu, khẽ nói: “Tam tiểu thư, không tồi.”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩn người, lập tức hiểu được người thông minh tài trí như Sở Lăng Thiên có thể nhìn ra, cũng không lấy làm lạ, vừa rồi hắn không có đứng ra tố giác nàng, chứng minh ít nhất hiện tại hắn không có ác ý với nàng. Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười: “Vương gia quá khen.”
Gia Cát Hồng Nhan nhìn nụ cười trên gương mặt Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn ở bên Sở Lăng Thiên, trong mắt lóe lên, “Linh nhi, có muốn đổi vị trí với đại tỷ không?”
“Đại tỷ làm sao vậy?” Gia Cát Linh Ẩn tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Đại tỷ không thoải mái sao?”
“Không, ta chỉ cảm thấy hơi nóng, muốn ngồi gần cửa.” Gia Cát Hồng Nhan lấy tay phe phẩy tạo gió, giống như rất nóng.
“Đại tiểu thư, vậy để ta đổi chỗ cho ngươi, chỗ ta ngồi rất mát mẻ.” Sở Lăng Thiên vừa nói, vừa đứng lên, nhường chỗ cho Gia Cát Hồng Nhan ngồi.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn qua Sở Lăng Thiên, nguyên nhân mà Gia Cát Hồng Nhan muốn đổi vị trí với nàng, chính là để tiếp cận với Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh Ẩn nghĩ thầm người đàn ông này không phải xấu xa bình thường, cũng không mở miệng, để xem Gia Cát Hồng Nhan phản ứng thế nào.
“Vậy làm phiền Vương gia.” Gia Cát Hồng Nhan vặn tay cân nhắc, đành phải đổi vị trí với Sở Lăng Thiên. Khi ngồi xuống, Gia Cát Hồng Nhan dùng tốc độ nhanh nhất, trừng mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn.
“Đại tỷ, nơi này mát mẻ không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.
“Cũng không tệ.” Gia Cát Hồng Nhan gượng gạo nói.
Khóe miệng Sở Lăng Thiên không ngừng co rút, Tam tiểu thư này, không đơn giản như bề ngoài.
Mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của Đại phu nhân, chẳng lẽ thất vương gia thật sự như lời đồn, không gần nữ sắc, từ xưa anh hùng cũng khó vượt qua ải mỹ nhân, không gần nữ sắc, có lẽ là do vương gia chưa gặp người mình yêu mà thôi. Đại phu nhân nhìn vẻ xinh đẹp động lòng người của Gia Cát Hồng Nhan nói: “ Hồng Nhan, còn không mau kính rượu với hai vị vương gia.”
“Vâng thưa mẹ.” Gia Cát Hồng Nhan đứng lên, uống liền hai chén rượu, khuôn mặt nàng đỏ ửng càng động lòng người.
Gia Cát Hồng Nhan đi tới trước mặt Sở Lăng Thiên, đôi mắt to sâu kín long lanh nhìn chằm chằm Sở Lăng Thiên: “Thần nữ kính Thất vương gia.”
Sở Lăng Thiên sửng sốt, giật mình nói: “Đại tiểu thư không biết bản vương không uống rượu sao?”
“Chuyện này…” Gia Cát Hồng Nhan giật mình, nhưng chỉ trong nháy mắt khuôn mặt lại khôi phục vẻ tươi cười: “Vương gia lấy trà thay rượu.”
“Bản vương dị ứng với trà.”
Không uống rượu? Dị ứng với trà? Gia Cát Linh Ẩn vừa thấy Sở Lăng Thiên uống rất thoải mái mà, trước mặt hắn còn để chén trà, không biết đã phải rót mấy lần rồi. Bãn lĩnh nói dối không chớp mắt, Gia Cát Linh Ẩn cảm thấy không bằng… Sâu sa khó lường!
“Vương gia…” Trước mặt nhiều người như vậy, Sở Lăng Thiên cũng không để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi, Gia Cát Hồng Nhan không nhịn được, đành phải hướng về phía Gia Cát Chiêm và Đại phu nhân xin giúp đỡ.
“Hồng Nhan, đừng để Thất vương gia phải khó xử. Còn có Lục vương gia ở đây mà.” Gia Cát Chiêm nói. Lục vương gia và Thất vương gia, chỉ cần Gia Cát Hồng Nhan dựa vào một người là được.
Gia Cát Hồng Nhan gật đầu, đi đến trước mặt Sở Lăng Hiên: “Thần nữ kính Lục vương gia.”
“Đa tạ Đại tiểu thư.” Sở Lăng Hiên nhìn Gia Cát Hồng Nhan vài lần, bưng chén rượu, uống cạn một hơi.
Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân cùng Gia Cát Hồng Nhan đều thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Sở Lăng Hiên nhìn mình, mặt Gia Cát Hồng Nhan càng đỏ ửng. Gia Cát Hồng Nhan bỗng nhiên lấy tay đỡ đầu, dáng lung lay như sắp đổ, “”Thần nữ, thần nữ, hình như bị say rồi, vương gia, có thể đỡ thần nữ một chút.”
“Chuyện này…” Sở Lăng Hiên khó xử nói, “Đại tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi ngồi xuống nghỉ đi. Đại tiểu thư say, nhưng bản vương vẫn chưa thỏa mãn, có thể hay không mời Tam tiểu thư uống một chén rượu?”
Gia Cát Linh Ẩn sợ sệt liếc nhìn Sở Lăng Hiên, kính rượu?
“Linh nhi, còn không mau kính hai vị Vương gia.” Gia Cát Chiêm trách cứ nói.
“Nữ nhi tuân lệnh.” Gia Cát Linh Ẩn bưng chén rượu, “Thần nữ kính Thất điện hạ trước, Thất điện hạ không cần khó xử, thần nữ tự uống.”
Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị uống rượu, chỉ nghe Sở Lăng Thiên nói: “Từ từ đã, bản vương uống cùng Tam tiểu thư.” Nói xong, Sở Lăng Thiên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, uống nửa chén rượu.
Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên, hành động của Sở Lăng Thiên chẳng khác nào tát nàng một cát trước mặt mọi người, Sở Lăng Thiên, thế mà lại uống rượu của Gia Cát Linh Ẩn mời. Gia Cát Hồng Nhan hoảng hốt, làm sao có thể? Nhất định nàng đang mơ, Gia Cát Linh Ẩn là cái gì chứ, chỉ là một thứ nữ mà thôi. May mà chỉ vài ngày nữa Gia Cát Linh Ẩn sẽ bị đưa đến chùa Thiên Thai, nghĩ vậy, Gia Cát Hồng Nhan mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy biểu cảm biến hóa trên khuôn mặt Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn hiểu rõ nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng sợ là ý nguyện của nàng sẽ vụt tan thôi. Vài ngày nữa, sẽ có một sự kiện thay đổi vận mệnh của vô số người.
Sau khi uống rượu cùng Sở Lăng Thiên, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên ôm ngực, yếu ớt nói: “Cha, mẹ, Linh nhi cảm thấy trong người không khỏe, con xin phép về phòng trước.”
Khuôn mặt Sở Lăng Hiên đang bưng chén rượu trầm xuống, chén rượu này, hắn là chờ Gia Cát Linh Ẩn tới kính mình, không nghĩ tới, Gia Cát Linh Ẩn làm vậy hệt như việc Sở Lăng Thiên không để cho Gia Cát Hồng Nhan chút mặt mũi nào.
“Hỗn láo, kính xong rượu Lục vương gia rồi về.” Gia Cát Chiêm phùng mồm trợn mắt hận không thể tát Gia Cát Linh Ẩn một cái.
“Lục vương gia, thần nữ, cảm thấy không thoải mái, xin Lục vương gia đừng trách tội thần nữ.” Bộ dạng Gia Cát Linh Ẩn yếu ớt, giống như sắp xỉu.
“Tam tiểu thư nghỉ ngơi trước đi.” Trước mặt mọi người, Sở Lăng Hiên cũng không muốn làm khó nàng.
“Tạ ơn Lục vương gia.” Gia Cát Linh Ẩn được cho phép, liền đi ra khỏi điện.
“Vương gia, thần đáng chết, đứa con gái này của thần sống ở bên ngoài từ nhỏ, không hiểu phép tắc, tội thần xin tạ lỗi với vương gia.” Gia Cát Chiêm lập tức quỳ gối trước mặt Sở Lăng Hiên, run rẩy nói.
“Thừa tướng lo lắng nhiều rồi, bản vương sao có thể trách tội Tam tiểu thư, đứng lên đi.” Trong miệng Sở Lăng Hiên nói vậy, nhưng khuôn mặt u ám.
“Tội thần đa tạ ơn đức của Vương gia.”
Sở Lăng Thiên cùng Sở Lăng Hiên đồng thời nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong lòng đầy suy tư.
Mộc Tê đi theo sau Gia Cát Linh Ẩn, suốt cả đoạn đường hai người không nói một cââu. Gia Cát Linh Ẩn tỉ mỉ nhớ lại biểu hiện của Sở Lăng Thiên, kiếp trước hai người không có quen biết gì, hoàng đế qua đời, Sở Lăng Hiên và thái tử tranh quyền đoạt vị, Sở Lăng Thiên thoái ẩn, không ai biết hắn đi đâu, người của nước Lăng Nguyệt còn chưa từng gặp qua hắn. Gia Cát Linh Ẩn biết Sở Lăng Thiên là một người rất khó đối phó, hy vọng hắn không trở thành kẻ thù của nàng.