------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS Chương 14: Cầu hôn

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS
Chương 14: Cầu hôn

“Tôi thích xem Đại minh tinh” là một chương trình chủ bài của thành phố điện ảnh Z, đổi mới mỗi kỳ vào tối thứ sáu hàng tuần, mỗi kỳ một chủ đề, mỗi lần mời sáu ngôi sao.
Chủ đề lần này là ‘Tuổi trẻ vô địch’, cho nên các ngôi sao được mời đều là thần tượng nổi tiếng, hiện đang hoạt động trên màn ảnh.
Bởi vì là lần đầu tiên lên chương trình của đài truyền hình, công ty đặc biệt sắp xếp một chiếc Lincoln, còn có Lục Mạnh Nhiên đi cùng. Chờ ba người vào phòng hoá trang, anh ta mới đi theo đạo diễn trao đổi những vấn đề sẽ hỏi trong chương trình lát nữa.
“Lần này ba đại thiên vương Quý Ca, Nguyên Tấn Thần, Lâm Dật toàn bộ có mặt.” Ngừơi thợ trang điểm cho Tưởng Tịch thình lình thốt ra một câu.
Nghe ra trong giọng nói của cô ta có ghen tị, Tưởng Tịch cười cười, mắt giả vờ ánh lên kinh ngạc: “Thật vậy sao?”
“Đó là đương nhiên.” Người thợ trang điểm cao ngạo trong lòng, cảm thấy trang điểm ột người mới nhỏ nhoi làm hạ thấp giá trị của cô ta ở trong giới, khinh thường kéo nhẹ khoé miệng, xa cách.
Tưởng Tịch ngượng ngùng cười vài tiếng, không nói.
Trong giới giải trí mỗi ngày đều có ngôi sao nổi lên, ngược lại cũng có ngôi sao rơi xuống. Hiển nhiên người ở sau lưng đang loay hoay với tóc của cô không hiểu quy luật này.
Trang điểm xong, thay quần áo, ba người được nhân viên công tác dẫn đến hậu trường.
Những sao khác cũng đã tới rồi, Lục Mạnh Nhiên ở cửa vừa thấy bọn họ đi vào, hạ giọng an bài vài câu, liền dẫn bọn họ đi làm quen với mấy thiên vương một chút.
Quý Ca là người lớn tuổi nhất trong ba thiên vương, hai mươi lăm tuổi, tính tình rất khiêm tốn, nhưng có nhiều fan nhất.
Lâm Dật hai mươi bốn tuổi, vẻ ngoài hơi kém hơn Nguyên Tấn Thần, nhưng như ánh mặt trời, may mắn được các nữ sinh yêu thích.
Lục Mạnh Nhiên dẫn ba người đến giới thiệu, ngoại trừ Nguyên Tấn Thần đã quen biết từ trước, hai người kia cũng coi như là hoà nhã lịch sự.
Bởi vì ba người debut cùng lúc, nhóm tổ chức chương trình đã bỏ qua quy tắc dựa vào số lượng fan ở trên mạng mà sắp xếp trình tự đi vào. Sau khi Quý Ca lên sân khấu, trực tiếp để cho ba người cùng nhau vào.
Đầu tiên là MC dẫn chương trình giới thiệu tất cả các ngôi sao.
Năm trước, ba thiên vương cùng có phim truyền hình và phim điện ảnh được công chiếu, kiếm được bộn tiền. Khi MC dẫn chương trình tự động dành ra 3/4 thời gian để nói những lời ca tụng đã được khán giả nghe nát bét trên các tiết mục giải trí nhưng vẫn thích nghe, còn lại 1/4 thời gian thì ngắn gọn giới thiệu ba người Tưởng Tịch, cuối cùng bày tỏ mong ước tương lai tốt đẹp đối với bọn họ.
Tưởng Tịch để ý khi người nữ MC xinh đẹp trẻ tuổi nhắc tới Tề Minh Lật thì nói nhiều thêm mấy câu, mà khi đến cô và Nghiêm Nham thì chỉ lướt qua vài nét ít ỏi.
Cô thật cảm thấy không thú vị, khoé miệng giật nhẹ.
Cái gọi là chương trình giải trí, đơn giản là chế tạo và củng cố hình tượng của ngôi sao trên sân khấu. Đương nhiên, ngôi sao có chỗ dựa, có danh tiếng mới có tư cách được đến. Giống như cô, hôm nay ngồi ở chỗ này đơn giản chỉ là làm nền cho những người khác, muốn nói là lá cây cũng không quá đáng.
Phần ba của chương trình là phần giao lưu giữa các ngôi sao.
Ba người mới Tưởng Tịch, Tề Minh Lật, Nghiêm Nham chia nhau lấy ra tờ giấy trong cái hộp ở giữa sân khấu, dựa vào tên trên tờ giấy rồi chọn một trong ba vị thiên vương ở trước mặt làm một đội, sau đó trò chơi bắt đầu.
Tề Minh Lật là người thứ nhất lấy, Tưởng Tịch thứ nhì, Nghiêm Nham thứ ba.
Ba người đồng thời tiến hành, do người MC đọc kết quả.
“Wow, Tưởng Tịch không tệ nha!” Người MC nháy mắt với khán giả, nghiêng đầu hỏi: “Các bạn đoán xem là Nguyên thiên vương hay là Quý thiên vương đây? Lâm thiên vương là Minh Lật rút, các bạn đừng đoán anh ta nha!”
“Nguyên thiên vương.”
“Quý thiên vương.”
Các fan ở phía dưới cười ồn ào.
Người nữ MC vẫy vẫy tay, một bộ dáng thần bí. “Nguyên thiên vương và Quý thiên vương đều vô cùng không tồi, có điều là, dường như, Tưởng Tịch thích…”
“Nguyên thiên vương.” Không biết là ai ở dưới sân khấu hô lên.
“Đúng.” Người nữ MC đẩy Tưởng Tịch đến bên cạnh Nguyên Tấn Thần. “Nói Nguyên thiên vương cùng Tưởng Tịch diễn vai anh em trong ‘Công tử Khuynh’, có phải rất có duyên phận hay không?”
Một “fan” được sắp xếp ở dưới sân khấu trước đó phát ra tiếng cười thiện chí.
Ánh mắt của Nguyên Tấn Thần trở nên dịu dàng, đáy lòng Tưởng Tịch lại cười khẩy.
Hắn ta cho rằng chỉ cần chọn dùng chiêu dịu dàng là có thể khiến cho cô quyết một lòng đi theo hắn ta sao? Thật sự là chuyện cười.
Phân tổ xong rồi, sau khi nghỉ ngơi năm phút, chương trình nhanh chóng bắt đầu.
Tưởng Tịch trả lời xong một đề tài, quay đầu lơ đãng nhìn thấy một người đang đứng bên cạnh Lục Mạnh Thiên.
Cô sửng sốt, trực tiếp bỏ lỡ câu hỏi của người MC.
“Tưởng Tịch, cô nói là A hay là B?” Người MC lộ vẻ hăm hở hỏi.
“Hả!”
Wow, khán phòng trở nên ồn ào, có chùm ánh đèn lia tới trên người Tần Thành. “Tưởng Tịch, thì ra cô thích đàn ông như tổng giám đốc Tần hơn?”
Tưởng Tịch cười gượng, ngay cả đề tài cô cũng không nghe thấy, không thể nói là trả lời sai hay đúng.
Ở dưới sân khấu, ánh mắt Nguyên Tấn Thần khó hiểu, mới vừa quay đầu lại thì không thấy Tề Minh Lật đâu, Tưởng Tịch ngửi được mùi nước hoa thơm ngát trong không khí, biết cô ấy đã được Tề Dịch đem đi rồi.
Tần Thành dựa vào cửa, đầy thích thú nhìn người phụ nữ đang suy tư ở bên trong, anh tính toán mở miệng như thế nào.
Anh đã suy nghĩ hơn nửa tháng, hôm nay rốt cuộc xác định được ý nghĩ ở trong lòng, cũng không thể để cho người phụ nữ này làm hỏng được.
“Tổng giám đốc Tần, anh muốn mời tôi ăn cơm không?”
Tưởng Tịch đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Tần Thành, mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu.
“Rất vinh hạnh.” Tần Thành lùi lại, hành động sẵn sàng phục vụ quý cô.
Đêm nay Tần Thành không lái Land Rover, không lái Lamborghini, chỉ lái một chiếc BMW 7 series.
Mở cửa chỗ bên cạnh người lái, Tưởng Tịch liếc mắt nhìn thấy một bó lớn hoa hồng đỏ rực, ở giữa hoa hồng là một hộp nữ trang Cartier.
Cô sửng sốt vài giây, ngồi vào với vẻ mặt như thường.
Tần Thành gật đầu tán thưởng, quay lại khoát khoát tay với chiếc xe cách đó không xa
“Tổng giám đốc Tần, tôi có thể hỏi đây là ý gì không?” Đến lúc đèn đỏ, Tưởng Tịch mở hộp trang sức ra, cười như không cười nhìn Tần Thành.
“Cô nói đi?” Tần Thành quẹo tay lái, đậu xe lại ở một chỗ yên lặng, nghiền ngẫm nhìn Tưởng Tịch.
“Thật xin lỗi, tôi ngu dốt không đoán ra được.” Tưởng Tịch đóng hộp trang sức lại, tiếp tục giả ngu. “Suy nghĩ của tổng giám đốc Tần không phải người bình thường như tôi đoán được.”
“Thật sao?” Tần Thành lấy hộp trang sức qua, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương Cartier mà anh ta đã mua ở tiệm trang sức tối nay. Anh mở nó ra, đưa đến trước mặt Tưởng Tịch, nói: “Em gả cho tôi, tôi làm người chống lưng cho em, thế nào?”
Tưởng Tịch chớp mắt mấy cái: “Được.”
Cô trả lời rất dứt khoát. Lo gần lo xa, Tần Thành ổn định lại nhịp tim thình lình đập loạn, nghiêng người chống lên tay lái, nói: “Nhưng mà có điều kiện.”
“Xin mời nói.”
“Trong thời gian cuộc hôn nhân còn hiệu lực, em phải làm được một người vợ có trách nhiệm.”
“Chỉ như vậy?” Tương Tịch không xác định hỏi. Cô nghĩ rằng gả cho đại BOSS ít nhất phải có trên trăm điều lệ.
“Chỉ như vậy.”
“A, xong!”
Tần Thành: “…”
Chữ “A” này là có ý gì? Anh suy nghĩ cả nửa tháng mới quyết định cưới cô, cô có thể biểu hiện bất thường một chút hay không?
“Nhưng tôi cũng có điều kiện.”
Tưởng Tịch chìa tay trái ra: “Anh không thể bộc lộ thân phận của tôi ra ánh sáng, hơn nữa anh phải cam đoan tôi được an toàn ở trong giới giải trí.”
Sao mà nghe cô ta, anh cảm thấy rằng mình giống như vô dụng. Thâm tâm Tần Thành bất lực, rốt cuộc là anh thấy gì ở người phụ nữ này chứ?
“Anh không chịu?” Tưởng Tịch cười tủm tỉm hỏi.
“Sao lại không?” Tần Thành nghiến răng nghiến lợi cười, tay lại bốc nhẫn kim cương lên tròng vào ngón áp út của Tưởng Tịch. “Tần phu nhân tương lai.”

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS Chương 13: “Tôi thích xem đại minh tinh” mời

CÔ VỢ MINH TINH CỦA ĐẠI BOSS
Chương 13: “Tôi thích xem đại minh tinh” mời

Cả đêm Tưởng Tịch ngủ không yên, sáng sớm hôm sau đã rời giường, điện thoại của Lưu Viện gọi lại như đòi mạng.
“Tưởng Tịch, ngày hôm qua tôi đã an bài cô như thế nào?” Mới vừa ấn nút nghe, còn chưa kịp đưa điện thoại ra xa, tiếng gào của Lưu Viện thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ của cô.
Tưởng Tịch nhíu mày, nhéo giữa đầu chân mày, nói: “Phải ngoan ngoãn làm theo lời của đạo diễn Lý.”
“Cô còn nhớ rõ?” Âm thanh Lưu Viện đập bàn rầm rầm. “Nhưng cô đã làm cái gì? Tưởng Tịch, cô chỉ là một người mới nhỏ nhoi, lấy cái gì đấu với nhà đầu tư, cùng đi ăn cơm một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, bình thường cô rất hiểu chuyện, tại sao ở trên bàn cơm một chút năng lực cũng không thấy?”
“Chị Lưu…”
“Cô đừng giải thích với tôi.” Lưu Viện nổi giận đùng đùng. “Tưởng Tịch, một mình cô làm hỏng việc thì thôi đi, tại sao còn kéo theo Nghiêm Nham, đây là cô phá huỷ cơ hội rất tốt của Nghiêm Nham đó có biết hay không?”
Tưởng Tịch im lặng.
“Tưởng Tịch.” Lưu Viện vừa xả giận một trận, giọng nói thấp xuống: “Phim của đạo diễn Lý có biết bao nhiêu người tranh nhau muốn đóng, cô biết hay không? Đây là cô đã làm bẽ mặt mũi của đạo diễn Lý, làm bẽ mặt mũi của nhà đầu tư. Cô đã phạm vào tối kỵ, nếu tin tức này truyền ra ngoài, về sau còn đạo diễn nào dám tìm cô?”
“Tôi biết.” Tưởng Tịch nghiêng mặt, nhìn đến kịch bản để ở đầu giường. Cô đã xem hầu hết kịch bản, toàn bộ chỗ cần đặc biệt chú ý đều được đánh dấu.
“Vậy cô làm thế nào?” Lưu Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cái tổng giám đốc Vương kia nổi tiếng cuồng ngược đãi ở trong giới. Chị Lưu, chị chắc chắn rõ ràng hơn tôi.” Tưởng Tịch còn chưa nói Nghiêm Nham không phải là cô kéo ra ngoài, chỉ là bình tĩnh kể lại sự thật.
Sau hai năm ở kiếp trước, bởi vì cái vị tổng giám đốc Vương kia chơi đùa một nam ngôi sao mới debut mà đã trở thành nổi tiếng cuồng ngược đãi trong giới, rất nhiều người không muốn đóng phim của ông ta đầu tư. Tưởng Tịch từng có một lần thấy một sư đệ theo tổng giám đốc Vương một đêm, lúc ấy trên người cậu ta tả tơi, khi được người ta đưa đên công ty thì toàn thân đầy vết roi, hấp hối, còn lại nửa cái mạng.
Sống lại kiếp này, ngoài giấc mơ ra, Tưởng Tịch cũng không tính trả thù những người đã làm tổn thương cô ở kiếp trước. Cho dù là Nguyên Tấn Thần, cô không có gì ngoài phẫn nộ lúc ban đầu, hiện giờ cũng chỉ là muốn cách xa hắn ta chút thôi.
Cô không phải là thánh mẫu, mà là cô không muốn, cũng không nguyện sống trong thù hận của kiếp trước. Đương nhiên, với điều kiện trên hết là người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu có người thương tổn cô, như vậy thì xin lỗi, cô tuyệt đối không ‘thủ hạ lưu tình’.
“Chị Lưu.” Tưởng Tịch nói với cái microphone: “Nghiêm Nham cùng huấn luyện với tôi, tôi không thể nhìn thấy anh ta bị người khác… làm hại.”
Đừng nói Nghiêm Nham không phải gay, cho dù là vậy, cũng không thể chịu đựng nổi tổng giám đốc Vương kia.
Lưu Viện nghẹn họng. Trước kia chị ta còn cảm thấy rằng sống chung với một Tưởng Tịch cả ngày tươi cười còn tốt hơn so với Tề Minh Lật, cho tới bây giờ mới thấy rõ, cô ta sao có thể hiền lành chứ, mà là ‘thâm tàng bất lộ’, chỉ cần người ta ra tay thì bên này cô ta sẽ đánh trả.
Nếu người như vậy có hậu trường ở sau lưng, Lưu Viện nghĩ đến Tề Minh Lật, thì rùng mình một cái.
Chị ta sâu sắc ý thức được dẫn dắt ba người mới lần này thật không tốt, một khi làm lỗi ở thời điểm nào đó, nói không chừng ngay cả tương lai của mình đều bị mất đi.
Tưởng Tịch đợi không được trả lời một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Ngày hôm qua chỉ có mấy người bọn họ đi ăn cơm với nhà đầu tư, những người khác không biết được tin, nên bắt đầu như thường lệ. Tưởng Tịch vừa đến phim trường, lập tức có người ân cần niềm nở đến chào hỏi.
Cô thản nhiên mà cũng không qua loa đáp lại.
Vài phút sau, Nghiêm Nham cũng đến, Nguyên Tấn Thần không tới. Nghe nói hôm nay có thông báo, vai diễn của hắn ta ngày mai sẽ quay. Về phần Tề Minh Lật, cô ta gọi điện thoại nói hôm nay phải về nhà một chuyến, đóng phim cũng lùi lại.
Tưởng Tịch và Nghiêm Nham đứng đối diện nhau, chuyện tối hôm qua hai người giữ kín như bưng, không ai đề cập tới, đều giả bộ bình tĩnh chờ Lý Mặc đến.
Kỳ lạ là Lý Mặc luôn luôn làm việc chăm chỉ rất trách nhiệm, vậy mà đến muộn nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, sau khi ông ta đến cũng không đề cập một câu nào ngoài phạm vi chuyện phim ảnh, nên đối xử với cô ra sao thì như thế ấy. Tưởng Tịch nghi ngờ, hơi thả lỏng trong lòng.
Có lẽ, chắc là Tần Thành đã phái người xử lý rồi.
Sự việc quả thật đã được Tần Thành xử lý.
Cái vị tổng giám đốc Vương cộng thêm tổng giám đốc Lưu thường xuyên đầu tư vào điện ảnh, chơi đùa với ngôi sao không đủ một trăm thì cũng có tám mươi. Lần này là lần đầu tiên gặp phải mấy người không biết nhận thức như bọn Tưởng Tịch.
Đặc biệt là vị tổng giám đốc Vương, bên này Tề Minh Lật và Nghiêm Nham vừa mới ra khỏi cửa phòng, bên kia ông ta liền mặt kệ, nổi giận quăng đồ đạc, còn chỉ lên trời thề rằng ông ta rút vốn đầu tư phim này. Vị tổng giám đốc Lưu kia vừa nghe thấy, tuy rằng không nói đến chuyện rút vốn đầu tư, nhưng sắc mặt quả thật không tốt.
Chưa tới chín giờ, bữa tiệc định là ăn chơi đến sáng đã bị kết thúc.
Mười giờ tối, luật sư của tổng giám đốc Vương gọi điện thoại tuyên bố chính thức rút vốn đầu tư. Vài vị còn lại lục tục rút vốn theo.
Lý Mặc buồn bực ngủ không được, đang suy nghĩ bộ phim có thể không hoàn thành không kịp thời gian, thì một khoản tiền lớn đã tới trong đêm.
Ngừơi đầu tư không ai khác chính là Tề Dịch. Tần Thành dùng an toàn tuyệt đối của Tề Minh Lật trong giới giải trí để đổi lấy.
Tưởng Tịch không hề biết được tin tức này, nhưng Lý Mặc không làm khó dễ cô và Nghiêm Nham trong chuyện đóng phim, cô rất vui mừng, trong quá trình quay phim càng để tâm hơn.
Suôn sẻ thuận lợi quay phim được nửa tháng. Trong thời gian này Tần Thành và Tề Dịch đến một chuyến.
Hai người lấy cớ là thị sát, nhưng Tưởng Tịch nhìn ra, Tề Dịch đến phim trường liền ở ngay bên cạnh Tề Minh Lật, không hề rời bước.
Mà Tề Minh Lật tươi cười rõ rệt hơn, cũng không lạnh lùng như đối với những người khác.
Cô cảm thấy rằng giữa hai anh em này không bình thường, nhưng nhịn xuống không nhiều lời.
Chiều hôm nay, Tưởng Tịch quay một cảnh trong mưa, mới kết thúc, phát hiện Lục Mạnh Nhiên đã lâu không thấy, xuất hiện ở bên cạnh Lý Mặc.
“Anh Lục tới đây lúc nào vậy?” Tưởng Tịch hỏi Vương Mộng đang lau tóc cho cô. Cô không nghĩ là một người bận rộn như Lục Mạnh Nhiên lại có nhiều thời gian lãng phí trên mấy người mới.
“Được nửa tiếng.” Vương Mộng nhanh chóng rút khăn trong giỏ da ra phủ lên cánh tay trần của Tưởng Tịch. “Lục tiên sinh nói tối hôm nay cho ba người thâu một chương trình.”
“Ngôi sao giải trí TRE?”
“Không phải.” Vương Mộng buông khăn ra, khoa chân múa tay nói về tiết mục mình thích: “Là ‘Tôi thích xem Đại minh tinh’! Nghe nói có Quý Ca. Đúng rồi, tôi là fan của Quý Ca đó.”
“Vậy có muốn tôi xin chữ ký của anh ta giúp cô hay không?” Nghiêm Nham đi qua bên cạnh hai người, nghe được Vương Mộng nói, liền thuận miệng tiếp lời.
“Muốn!” Vương Mộng reo lớn: “Cám ơn anh!”
Một cô gái ngoài hai mươi tuổi thường ngày giả bộ trầm lắng, nhưng mà chỉ cần nói đến ngôi sao thì trong nháy mắt liền biến thành một đứa trẻ chỉ mười mấy tuổi.
“Không cần cảm ơn.” Nghiêm Nham cúi chào như một quý ông. Trên người anh ta đang mặc cổ trang, làm động tác này có chút khó tả.
Nhìn chăm chú vào hai người đang hành động qua lại, Lục Mạnh Nhiên lắc lắc đầu không bằng lòng, ra hiệu cho hai trợ lý còn lại đuổi theo anh ta, đi đến trước mặt Tưởng Tịch nói: “Các người đi thay quần áo, buổi tối chúng ta phải đi thâu hình chương trình.”
“Hôm nay không cần đóng phim à?” Tưởng Tịch nhớ rõ phó đạo diễn nói hôm nay quay hết tất cả các màn diễn trong mưa.
“Chương trình ngày mai thâu hình.”
Ba người Tưởng Tịch, Nghiêm Nham, Tề Minh Lật nhìn nhau cười.
Bọn họ quay phim liên tục nửa tháng, mỗi ngày ngủ nhiều nhất là năm tiếng. Đi thâu hình chương trình nhiều nhất chỉ cần hai tiếng đồng hồ, có lẽ buổi tối hôm nay bọn họ có thể ngủ một giấc thật ngon.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI Q.1 - Chương 4: Võ công siêu cấp siêu cấp cao cường

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 4: Võ công siêu cấp siêu cấp cao cường

Lão hòa thượng tự xưng là lão nạp, còn cố tình mặc áo thầy tu, còn dùng giọng nói và khuôn mặt ngây thơ, thật sự khiến người khác buồn cười.
Mộ Lăng Không bị thương, cũng không nhịn được ánh mắt, nhìn lên mấy lần, đối phương cũng trả lại là nụ cười ngọt ngào.
Trên cánh tay của nàng trong phút chốc nổi lên da gà, lần lượt thay đổi tay, an ủi làn da nhau, lật tới lật lui trong kí ức, nghĩ rất lâu, cuối cùng xác định, nàng tuyệt đối tuyệt đối không quen tiểu hòa thượng này.
Nhiều người như vậy, còn chạy đến xen vào việc của người khác, không phải là hồn nhiên, chính là tay mơ mới vào giang hồ, cái gì cũng không biết, chỉ có nhiệt huyết.
Nhưng, may mà võ công của vị này cũng không tệ.
Nàng có thể thoáng lười biếng, khôi phục lại công lực.
Thân thể mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ, tiểu hòa thượng lanh tay lẹ mắt, bắt được cánh tay của nàng.
Một dòng chảy ấm áp, truyền tới từ huyệt vị, lúc đầu nhỏ giọt, xác định không có chống cự, yên tâm gia tăng tốc độ.
Trong lòng nàng kinh ngạc, hòa thượng này thật cuồng vọng, ngang nhiên trị thương cho nàng dưới con mắt của mọi người.
Xem ra, quả nhiên hắn là tay mơ cái gì cũng không hiểu, không biết nàng là thiện hay ác, đã ra tay cứu giúp.
Tiểu hòa thượng này tuổi cũng không lớn, nội lực lại hùng hậu, nàng khống chế lại nội tâm, không dám dò xét, thuận thế khiến nội tâm lưu chuyển theo kinh mạch, có một chút cảm giác phục hồi khí huyết.
Tranh thủ nâng cao tinh thần nghe đối thoại của tiểu hòa thượng và mọi người, tùy thời chuẩn bị thời điểm nói chuyện không ăn ý, động thủ lần nữa dọn người.
Đối phương dừng lại chốc lát, hai mặt nhìn nhau, toàn sắc mặt chính là sự hoài nghi, giống như đánh giá độ nguy hiểm của tiểu hòa thượng.
Dù sao hắn mới lộ một thế võ kinh người, dù là tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt đến cảnh giới như vậy.
Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy trẻ thơ của hắn ta, lại sinh ra mấy phần chần chừ...

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI Q.1 - Chương 2: Tiểu hòa thượng tuấn tú

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 2: Tiểu hòa thượng tuấn tú

Đều là do nàng không có việc gì đuổi theo cái tên tiểu hỗn đản đòi đánh đòi giết, cho dù gặp được đối thủ mạnh hơn, căn bản nàng không có ý nghĩ muốn rút lui.
Lúc này bị người ép vào khu rừng nhỏ, bao bọc vây quanh, mặc dù trong lòng biết rõ rằng không thoát thân được, nàng cũng không tỏ vẻ sợ hãi một chút nào.
"Tiểu yêu nữ, còn không mau bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng, ngươi một thân võ công, đến không dễ, nếu nhập môn phái Tứ Xuyên Hồng của chúng ta, còn có thể cho ngươi một con đường sống." Mộ Lăng Không, cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, tuổi còn trẻ, tên tuổi vô cùng vang dội trên giang hồ, nếu có thể thu về phía mình dùng, đúng là cầu còn không được.
Hô hấp của Mộ Lăng Không rất chậm, thật lâu mới hít thở một hơi.
Mới bị đánh trúng sau lưng một chưởng, thật sự không nhẹ, nghe lời nói của đối phương, ngược lại thản nhiên cười một tiếng.
Nhắm mắt cúi đầu, tụ tập công lực của toàn thân, chuẩn bị làm phản kích khiến hắn phải chết.
"Môn chủ, nha đầu thối này rất cứng đầu, sợ rằng sẽ không đồng ý."
"ĐÚng, ngộ nhỡ nàng ta giả vờ đầu hàng, đến tương lai đột nhiên cắn trả, khó có thể ngăn cản."
"Môn phái của chúng ta không phải loại kỳ tâm tất dị, môn chủ, Mộ Lăng Không, hay là giết chết đi, việc này tương đối ổn thỏa."
(kỳ tâm tất dị: có tâm tư riêng)
Vài ba lời khuyên, quả nhiên khiến môn chủ dần dần hạ quyết tâm sắt đá.
Tâm tư chuẩn bị tha cho nàng lập tức liền bị chuyển đổi.
Sát ý ngất trời,đâm đặc như sắp ngưng kết ra nước, vận sức chờ phát công, tùy thời có thể xông lên, kết thúc tính mạng của nàng.
Nhưng......
"A di đà phật....."
Một tiếng nói thanh thúy cất lên.
Giống như tiếng chuông báo động đến từ Cửu Tiêu, chấn động làm màng nhĩ của mọi người đau nhức.
Một bóng người cao gầy, đột nhiên từ trời giáng xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh nàng.
Hắn vunh mạnh ống tay áo, tức khắc, cây cối trong rừng như gặp phải gió bão, bị thổi ngã trái ngã phải, người của Hồng môn bên kia có công lực yếu, phải phải toàn lực vận công chống cự, chỉ mấy cái vung tay, cũng không thể không chau mày buộc thân thể phải có phòng bị tốt nhất.

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI Q.1 - Chương 1: Đây là nghiệt duyên

PHU QUÂN TRẮNG MỊN LÀ CON SÓI
Q.1 - Chương 1: Đây là nghiệt duyên

Mộ Lăng Không là người rất hẹp hòi, người giang hồ ai ai cũng biết.
Nàng sẽ vì chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cầm theo kiếm trúc, đuổi giết người ta tận chân trời, điều đáng sợ là cho dù người trốn trong hang chuột, cũng quyết đào hang, đánh cho người ta thương tích khắp người.
Nhưng mà, trên tay của nàng không có sinh mệnh của ai.
Bình thường nàng chỉ nói cho hả giận mà thôi, phát hết hỏa khí rồi, cũng không tính nữa, ví như đối thủ không tái phạm, không tới trêu chọc nàng nữa, trong nháy mắt nàng sẽ quên đi mối hận này.
Dù là trong tương lai, gặp mặt trên đường, nàng tuyệt đối không nhìn bằng nửa con mắt, chứ đứng nói gì đến báo thù.
Nàng nổi tiếng lúc 11 tuổi, đến tuổi 16, đã không có người nguyện ý đối nghịch cùng nàng.
Thiếu nữ tính tình cổ quái, một thân võ công, cao cường hơn người, không ai biết sư phụ nàng là ai, càng không có ai biết nàng thuộc gia thế võ học nào trên giang hồ, đột nhiên xuất hiện, cô độc, vào nam ra bắc, gây chuyện sinh sự.
Sớm có lời tiên đoán, lấy tính cách của nàng, chỉ sợ sống không quá 18 tuổi.
Người mạng còn có người mạnh hơn, võ công của nàng cao hơn nữa, cũng không thể ngăn được chuyện bị mọi người liên thủ đuổi giết, 10 người cùng tấn công nàng không quan tâm, vậy 100 người thay nhau đánh thì sao đây??
.....................
Phốc....
Một kiếm quật ngã 4 người, Mộ Lăng Không không nhịn được khạc ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo rời vị trí.
Thật là thảm.
Mấy tháng trước, nàng ra tay dậy dỗ một người dũng cảm, dám ở trước mặt nàng chế nhạo dáng vẻ bình thường ủy mị của nàng, sau khi dậy dỗ một trận, nàng cũng không để ở trong lòng.
Trong lòng cũng không nghĩ đến, đánh một tên tiểu hỗn đản, dĩ nhiên đưa tới một ổ lão hỗn đản, không giữ thể diện, cũng xông lên, đánh nàng giết nàng ở một chỗ, để rửa nỗi hận kia.
Mộ Lăng Không là ai cơ chứ?

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 81: Ngạo Thiên, Khiếu Long

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 81: Ngạo Thiên, Khiếu Long

“A…”
“Chạy đi…”
“Giết người rồi…”
Ngay khi thanh niên vừa mới đi khỏi nơi đây, các âm thanh kêu sợ vang lên.
Rốt cục những người bị hại cũng đi ra, thấy được vô số những cỗ thi thể không đầy đủ, bọn họ vừa vui lại vừa sợ, vui chính là có khả năng mình sẽ được tự do, sợ là những người giết chết người đó bị bọn họ xem thành ác nhân, chính là những người Gia Vệ.
Theo bọn họ nghĩ, bọn Gia Vệ không phải là thiên sứ, mà là ác ma so với ác ma còn đáng sợ hơn.
Có điều bọn họ cũng không thấy được diện mạo của mấy người Gia Vệ, bởi vì ngay khi tiếng kêu sợ hãi vang lên, mấy người Gia Vệ đã biến mất khỏi đó.
Ngoại ô thành phố Lương Hóa, tại một mảnh đất hoang dã, mấy người Gia Vệ dừng lại, Hỏa Thương lấy vòng tay phát tín hiệu, để căn cứ cho người đến đưa họ về.
Lúc này, Gia Vệ lông mày vẫn nhăn lại, lời nói của người thanh niên kia vẫn còn quanh quẩn bên hắn, hắn không có nghe hiểu người thanh niên nói là có ý gì, thế nhưng lúc này hắn rất lo lắng cho cha mẹ hắn.
Rõ ràng hành động khác thường của người thanh niên kia, cùng cha của mình Gia Hồng Ngạo có liên quan.
Nhưng mà đúng lúc đó, Mị Cơ đi tới bên người Gia Vệ, chần chờ trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Không cần lo lắng, không ai có thể thương tổn cha ngươi đâu.”
Gia Vệ ngẩn ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Mị Cơ.
Mị Cơ cau mày, thấp giọng nói: “Chúng ta qua một bên nói đi.”
Gia Vệ gật đầu, liền đi theo Mị Cơ đi qua một bên, ba người Hỏa Thương không theo kịp.
« Ngươi biết thân phận của cha ta ? » Đi tới nơi cách bọn Hỏa Thương khoảng chừng 30 thước, Gia Vệ và Mị Cơ dừng lại, Gia Vệ liền hỏi.
« Ta không biết cha của ngươi, nhưng dựa theo mối quan hệ tổ tiên tính ra, thì ta hẳn phải gọi cha ngươi một tiếng bác cả. » Mị Cơ nói, trên mặt lộ ra nét cười khổ.
“Tóm lại là có chuyện gì?” Gia Vệ lông mày lại cau lại, thấp giọng hỏi.
Mị Cơ suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: “Chuyện đã xảy ra ta cũng không biết, ta chỉ biết đại khái thôi. Năm đó, vương bài của căn cứ, có lẽ nên nói là vương bài của căn cứ Z, là tổ Ngạo Long, đội trưởng danh hiệu Ngạo Thiên, đội phó danh hiệu Khiếu Long. Hai người đều là thành viên cấp Z mạnh mẽ nhất, tất cả mọi người đều cho rằng họ sẽ tranh đấu với nhau, nhưng không nghĩ tới hai người họ lại đi cùng nhau, đồng thời cùng năm người thành viên cấp Z cực kỳ ưu tú hợp thành tổ Ngạo Long, trở thanh vương bài căn cứ Z.”
“Thế nhưng, một lần khi tổ Ngạo Long đi chấp hành nhiệm vụ, đội phó Khiếu Long phản bội tổ chức, phản bội Ngạo Long tổ, làm cho toàn bộ Ngạo Long tổ bị diệt, Khiếu Long trở thành kẻ thù lớn nhất của căn cứ.”
“Tất cả mọi người cho rằng thành viên Ngạo Long tổ, ngoại trừ Khiếu Long thì sáu người kia đều chết ở trong nhiệm vụ kia, nhưng thật không ngờ, còn có người còn sống.”
Nói đến đây, Mị Cơ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Năm đó, trong Ngạo Long tổ, có một người thành viên cấp Z được xưng là ‘ám dạ lãnh sát’, danh hiệu Lãnh Dạ, chính là cha ta.”
Nói xong những lời này, hai mắt Mị Cơ nhìn thẳng về Gia Vệ.
Lúc này, Gia Vệ lại là vẻ mặt khiếp sợ, hắn bị kinh ngạc đến tột đỉnh rồi.
Làm sao có thể?
đây chính là thành viên cấp Z, thành viên cấp cao nhất, trong thời gian mười mấy ngày qua, Gia Vệ cũng có thể đơn giản phỏng lược thực lực các căn cứ, nếu như nói thành viên cấp A còn vượt qua bộ đội đặc chủng mà nói…, vậy thành viên cấp Z chính là người có thực lực mạnh mẽ nhất trên thế giới rồi.
Mà cha của mình, thật sự là thành viên cấp Z?
“Ngạo Long, Ngạo Long, lẽ nào cha ta chính là Ngạo Thiên?” Một lát sau đó, Gia Vệ liền mở miệng hỏi.
Thấy Mị Cơ lắc đầu, Gia Vệ liền thở phào nhẹ nhõm, làm sao có thể chứ, cha mình còn bị tên Tôn Diệu Kiệt quần áo lụa là kia đánh bị thương, sao có thể là thành viên cấp Z được chứ, sao có thể là một thành viên mạnh nhất của căn cứ Z được.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Mị Cơ cũng khiến Gia Vệ lần thứ hai ngây ngẩn cả người.
“Ta chỉ biết bác cả danh hiệu là Ngạo Thiên, cũng không biết thân phận và tên thật của bác, thế nhưng người thanh niên kia, rất có thể chính là con trai của Khiếu Long, mà con trai của Khiếu Long nói cha ngươi là bác cả, thì rất có thể không sai đâu, ta tuy rằng không xác định, nhưng cha của ngươi rất có thể chính là Ngạo Thiên, người đứng đầu căn cứ Z.” Mị Cơ lông mày chau lại vừa nói, nàng vừa lắc đầu, ý nói mình cũng không xác định.
“Người giỏi nhất căn cứ Z năm đó? Tổ trưởng Ngạo Long Tổ, Ngạo Thiên?” Gia Vệ lông mày nhăn sít lại, hai mắt híp lại, không biết phải nói gì.
Cha của mình nhìn hiền lành, chính là một người lính xuất ngũ, trên đùi có thương tật, thậm chí còn bị mấy tên quần áo lụa là như Tôn Diệu Kiệt bắt nạt, sẽ là người đứng nhất của căn cứ Z năm đó sao?
“Ngạo Long, Ngạo Thiên cùng Khiếu Long?” Gia Vệ cúi đầu trầm ngâm, trong miệng lặp lại lời nói của thanh niên kia tại hầm mỏ: “Kết thúc của người anh hùng, phải có khuấy động mới xem là hoàn mỹ tốt đẹp được, tiếp đó thế hệ sau lại nổi lên, ngươi có thể chờ, ta cũng có thể chờ được.”
“Cha, người rốt cục che dấu những quá khứ gì? Người bây giờ, thực sự đã kết thúc rồi sao?” Gia Vệ ngẩng đầu nhìn trời, lo lắng nói.
Mị Cơ ở bên cạnh không nói gì, hết thảy sự tình này, nàng cũng chỉ là nghe nói thôi, nhưng nàng nhớ kỹ, người cha thân yêu của nàng là hết mực ôn nhu, mà hôm nay, nàng nhưng lại không nhớ nổi dáng dấp của cha nữa.
Thù lớn như vậy, làm sao nàng có thể nào quên? Cho dù trước mắt là núi đao biển lửa cũng có gì đáng sợ?
“Báo thù? Kết thúc? Quật khởi?” Khóe miệng Gia Vệ dần dần nhếch lên, trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười, trái với vẻ khinh thường, vẻ khinh thị, mà thậm chí lại có vẻ hưng phấn thoát ra từ nội tâm.
“Nhân sinh, đây mới là nhân sinh, quật khởi, kết thúc, ai cũng cho rằng mình có thể quyết định, ta cũng không ngoại lệ, những thứ này, ta cũng muốn tham gia.” Gia Vệ nói rất kiên định, dường như giờ khắc này, Gia Vệ đã không còn là Gia Vệ trước đây, hắn tại thời khắc này, xảy ra biến hóa so với một hai biến hóa thường ngày còn lớn hơn.
Mị Cơ lúc này gật đầu, nói: “Ngạo Long tổ có bảy người, bác cả không có chết, Khiếu Long không chết, chúng ta có năm mối thù của trưởng bối cần báo.”
“Không phải năm, mà là bốn.” Gia Vệ lắc đầu nói.
Mị Cơ ngẩn ra, chợt trên mặt liền xuất hiện cả sợ hãi lẫn vui mừng, nói: “Còn một người chú bác còn sống?”
Gia Vệ gật đầu, suy nghĩ một chút bộ dạng của Vương Quý Dân, rồi nói miêu tả: “Một người vóc dáng rất cường tráng, như là một con gấu.”
Mị Cơ cau mày, nói: “Thật ra ta chưa thấy qua những chú bác khác, nhưng ta có thể cảm giác được, quan hệ của bọn họ, thực sự so với anh em ruột còn thân hơn.”
“Thù, ta sẽ báo.” Gia Vệ gật đầu, vẻ mặt chân thật nói.
Mị Cơ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đây không phải là thù của một mình nàng, nàng nghĩ muốn chính tay đâm kẻ thù, thế nhưng lấy năng lực của mình, ngày đó quá mức xa vời, nàng chờ không được.
Hai người không có đứng ở đó nữa, mà là sau đó đi tới bên ba người Hỏa Thương.
Ba người Hỏa Thương cũng không hỏi nhiều, năm người liền yên lặng đứng chờ.
Khi đêm đến, một cái trực thăng xuất hiện trong tầm mắt mấy người Gia Vệ, rất nhanh liền hạ xuống.
Mấy người Gia Vệ cứ theo như thường lệ bị đánh thuốc mê, người trên máy bay đem bọn họ mang vào tủ sinh học, rồi mới rời đi.
Mà lúc này đây, chỗ hầm mỏ đã đậu đầy xe cảnh sát, đám cảnh sát tức giận nhìn tình huống bên trong, trong lòng bọn họ đều có chính nghĩa, nhìn thấy nhiều người bị hại như vậy, mặc dù người gây tội đã chết, cũng không có một điểm thương xót nào cho chúng.
Thế nhưng, cùng lúc đó, cũng có rất nhiều người bở vì hầm mỏ bị phá hủy mà tức giận, nguyên một đám phát ra mệnh lệnh muốn truy nã hung thủ giết người tại hầm mỏ, lại không biết cuộc sống của bọn hắn cũng sắp chấm dứt.
Không biết qua bao lâu thời gian, mấy người Gia Vệ tỉnh lại, liền đi vào trong căn cứ A.
Nghênh tiếp năm người Gia Vệ chính là cái người kia, cũng khiến Gia Vệ ngây ngẩn cả người.
Người trước mắt này, cao lớn vạm vỡ, một thân cơ bắp, thân cao ngoài 1m8, không phải người thiếu tá Gia Vệ đã sớm nhận thức thì là ai.
“Tiểu tử, làm không tệ.” Thiếu tá lặng lẽ cười, quay qua Gia Vệ nói.
Có điều trên mặt hắn cũng có thêm vẻ mặt ngưng trọng.
“Mười huyết sắc cống hiến điểm, các ngươi năm người, mỗi người hai cái.” Thiếu ta còn nói thêm, nhưng năm người lại không có người nào vui vẻ.
Mười người đi ra ngoài, chỉ có năm người trở về, tuy rằng năm người bọn họ cùng năm người kia không có gai tình gì, nhưng chung quy vẫn là một khối cùng đi ra ngoài.
Như là nhìn ra suy nghĩ của năm người bọn họ, Thiếu tá cười nói: “Không cần lo lắng, về phần năm học viên khác, căn cứ sẽ nghĩ cách phái người đi cứu viện.”
“Trưởng quan, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Lúc này, Gia Vệ rốt cục hỏi ra nhgi ngờ của mình.
Sau khi đi vào căn cứ A, Gia Vệ cho rằng Thiếu tá là trưởng quan bình thường, cho nên chỉ có thể cho bọn đệ tử như hắn đến Cửu Thiên sơ huấn, mà không có tư cách tiến nhập căn cứ A làm huấn luyện viên.
Nhưng hiện tại, tình huống rất rõ ràng cùng với suy đoán của Gia Vệ là bất đồng.
Bởi vì Gia Vệ thấy sau lưng Thiếu tá đứng 12 người, đều là quân hàm Đại tá.
“Sau này lão tử là căn cứ A huấn luyện viên trưởng, say này ngươi chính là thủ hạ do lão tử huấn luyện.” Thiếu tá cười lớn một tiếng nói.
Hắn vừa nói ra lời này, năm người bọn Gia Vệ tức thì ngây ngẩn cả người, huấn luyện viên trưởng, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe nói, cũng kỳ quái Thiếu tá có bản lĩnh gì mà có thể đến căn cứ A làm huấn luyện viên trưởng.
“Thế nhưng, ngài…” Gia Vệ chần chờ chỉ chỉ vai Thiếu tá, lại nhìn 12 vị Đại tá phía sau lưng Thiếu tá một chút, lẽ nào quân hàm Thiếu tá so với Đại tá cao hơn? Đại tá phải nghe lời Thiếu ta hay sao?
Thiếu tá lặng lẽ cười, quay qua năm người Gia Vệ trợn mắt lên, sau đó trực tiếp xoay người, lớn tiếng nói: “Con mẹ nó cũng biến đi cho lão tử, đứng ở chỗ này làm chi? Không cần huấn luyện à? Có phải hay không đều muốn cút đi?”
Năm người Gia Vệ lúc này đều lộ ra thần sắc không thể tin được, Thiếu tá dĩ nhiên quay ra 12 người Đại tá phía sau hắn hét lên, lời lẽ thô tục phun ra, giống như là giáo huấn lính của mình vậy.
Nên biết, mười hai người đại tá kia, hầu như mỗi người đều lớn hơn nhiều tuổi hơn so với Thiếu tá.
Dù sao, bọn họ cũng là quân hàm Đại tá, kém một bước nữa thì thành tướng rồi.
Nhưng mà tiếp đó, chuyện làm cho năm người Gia Vệ quai hàm chấn kinh rốt cục xảy ra.
Chỉ thấy 12 người Đại tá đều là vẻ mặt nghiêm túc, cư nhiên đối với Thiếu tá hành lẽ chỉnh tề, sau đó chỉnh tề đi ra cái kho hàng lớn này.
Gia Vệ bọn họ thực sự thấy được tình huống Thiếu tá có thể ra lệnh Đại tá, Đại tá nghe lệnh Thiếu tá.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 80: Không thể so sánh

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 80: Không thể so sánh

Người thanh niên nói chuyện, không có châm chọc, không có khinh thường, giống như là cùng với bạn bè nói chuyện, rất tùy ý, rất chân thật.
Nhưng mấy người Hỏa Thương lại nghe ra, ngữ khí của người thanh niên này, mang theo sự tự tin không thể che dấu, không xem bọn họ là đối thủ, có lẽ khinh thường với ý nghĩ đem bọn họ làm đối thủ.
“Tốt nhất là ngươi không nên lưu thủ.” Hỏa Thương nói.
Ngay sau đó, Hỏa Thương dưới chân bỗng nhiên dùng sức, thân thể bay thẳng về phía trước, đao trong tay vung ngược mang theo âm thanh rít lên.
Trên mặt người thanh niên kia vẫn dáng tươi cười bình thản như trước, giống như không thấy được Hỏa Thương xuất kích toàn lực vậy.
Còn bên cạnh, Tiểu Cường cùng Thỏ cũng hướng về phía thanh niên lao tới, Tiểu Cường lúc này cũng là cầm đao trong tay, hắn tuy rằng đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng cũng biết nếu dùng tay không thì chính mình một điểm cơ hội cũng không có.
Thỏ cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, nhưng không có một tia sợ hãi, nàng lúc này không còn là tiểu cô nương hồn nhiên nữa mà là một cái sát thủ lạnh lùng.
Thanh niên thong thả đỡ đỡ gọng mắt kính, ngay khi công kích của ba người đến trên người hắn, rốt cục hai tay của hắn động.
Đẩy ra đao của Hỏa Thương, dùng đao Hỏa thương đem đao của Tiểu Cường cản lại, tay kia trực tiếp nắm lấy chủy thủ chém sắt như chém bùn của Thỏ.
Một chiêu ngăn cản được công kích của ba người, làm cho cường thế công kích của ba người trở thành hư ảo, thực lực như vậy, đủ để từ trên cao nhìn xuống mấy người Hỏa Thương.
Nhưng mấy người Hỏa Thương cũng nhìn ra, bọn họ cũng không phải là không có cơ hội, người thanh niên trước mắt này, còn không có mạnh đến nỗi trình độ của họ không có cơ hội.
“Mị Cơ, Long Tứ, cùng tiến lên.” Hỏa Thương hét lớn một tiếng, đao trong tay lần thứ hai hướng người thanh niên đâm tới.
Mà đúng lúc này đây, Mị Cơ và Gia Vệ vừa đến đây, nấp bên cạnh chờ đợi cũng động thủ.
Hai người bọn họ, một người nắm trong tay một cây trường châm dài nửa xích, một người cầm trong tay dao găm, hướng về phía sau lưng thanh niên đâm tới.
Cho tới lúc này, biểu tình của người thanh niên mới có biến đổi, sau cùng chỉ nghe một tiếng thở dài vang lên, lập tức ba bóng người liền rất nhanh hướng về phía sau thối lui lại.
Trong nháy mắt, thanh niên phát động phản kích, đem Hỏa Thương, Tiểu Cường cùng Thỏ đều đánh lui về sau, rồi lấy cơ thể Tiểu Cường cùng Thỏ ngăn cản Gia Vệ cùng Mị Cơ.
Thanh niên cũng không có nhân cơ hội rời đi, mà là cau mày lại nhìn về phía Gia Vệ.
“Ta không nhận ra ngươi.” Người thanh niên nói thẳng.
Lúc này mấy người cũng đều đã đứng dậy, Hỏa Thương, Tiểu Cường cùng Thỏ đều chau mày, ba người cùng lúc đối phó một người, kết quả lại là ba người bọn họ thụ thương.
“Ta cũng không nhận ra ngươi.” Gia Vệ nói, long mày nhăn lại, tiến lên trước hai bước.
“Thế nhưng ta lại cảm giác quen thuộc với ngươi?” Thanh niên còn nói thêm, trên mặt hắn xuất hiện một bộ cười khổ.
“Quen thuộc sao?” Gia Vệ lắc đầu, nói: “Ta đối với ngươi lại không thấy quen thuộc.”
“Hắn rất mạnh.” Lúc này, Thỏ ở bên cạnh Gia Vệ mở miệng nói.
Gia Vệ gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Bên cạnh, Hỏa Thương, Tiểu Cường cùng Mị Cơ đều mang vẻ mặt ngưng trọng, thực lực của thanh niên này xác thực vượt xa bọn họ.
Mà lúc này, thanh niên vẫn còn đang đánh giá Gia Vệ, một lát thì nhăn lông mày, một lát lại là cười khổ, nhưng không nói gì.
Tình hình lúc này phi thường kỳ quái.
Năm người Gia Vệ đều là vẻ mặt ngưng trọng, toàn thân đều căng thẳng, mà thanh niên kia lại như người không có việc gì, biểu tình cực kỳ phong phú.
“Ngươi biết không, ngươi làm cho ta nhớ tới bác của ta, người anh duy nhất của cha ta, so với anh em ruột còn muốn thân hơn.” Một lúc sau đó, người thanh niên nói.
“Thật sao?” Gia Vệ long mày nhíu lại, nói: “Ta chắc chắn không phải là bác ngươi, cũng không phải anh của cha ngươi.”
“Ngươi đương nhiên không phải, người bác kia của ta đã qua đời, hắn là người duy nhất cha ta ngưỡng mộ.” Thanh niên đối với lời nói của Gia Vệ cũng không tức giận, lắc đầu, bình thản nói.
“Ta đối với cha ngươi và bác ngươi nhưng lại có một chút hứng thú.” Gia Vệ hai mắt híp lại, mở miệng nói.
“Ta đối với bọn họ cũng rất có hứng thú, hai người đều là người ưu tú tới cực điểm, nhưng lại có hai lựa chọn bất đồng, hai đời người khác nhau, con người thật là kỳ quái, có cùng thiên phú, nhưng cuộc đời lại khác biệt nhau như ngày đêm.” Thanh niên rất là cảm khái, trên mặt cười khổ, phảng phất có một nỗi tiếc hận.
“Ngươi là con của Khả Tích Thùy?” Mị Cơ lúc này mở miệng, thanh âm bang lãnh, nói: “Thì ra ngươi cũng là kẻ thù, ngày hôm nay ta không có thực lực đem ngươi lưu lại, nhưng sẽ có một ngày, chính tay ta sẽ lấy tính mạng cha con các ngươi.”
Thanh niên lắc đầu, nói: “Nếu có ngày đó, ta sẽ lưu thủ không giết ngươi.”
“Ta không cần.” Mị Cơ hừ lạnh một tiếng nói.
Bốn người Gia Vệ, Hỏa Thương, Tiểu Cường cùng Thỏ đều là vẻ mặt nghi hoặc, không biết Mị Cơ cùng người thanh niên này nói có ý gì.
“Thế nào, các ngươi còn muốn lưu ta lại sao?” Thấy mấy người Hỏa Thương cùng Gia Vệ hình thành xu thế bao vây, thanh niên bình thản hỏi.
“Cho dù không giữ được ngươi ở lại, ta cũng muốn ra tay với ngươi.” Gia Vệ đứng ra nói, ý của hắn rất rõ ràng, muốn đơn độc cùng người thanh niên giao đấu.
Thanh niên vừa muốn nói gì đó, Gia Vệ liền nói trước: “Đừng nói các thứ không muốn giết ta gì đó, hôm nay là ta lần đầu giết người, chỉ giết đủ, không muốn giết thêm.”
Thanh niên gật đầu, không nói gì nữa, có điều hai mắt cũng nhìn về phía Gia Vệ.
“Long Tứ...” Hỏa Thương vừa định nói điều gì, Gia Vệ lại cản lại, chỉ nghe Gia Vệ nói: “Vừa rồi các ngươi đã thử qua, mặc dù là ba người các ngươi liên thủ cũng là không đánh lại hắn, cho dù thêm ta nữa, cũng không nhất định thắng được hắn. Ta đơn độc cùng hắn đánh, nếu như có thể thắng, tự nhiên có thể hạ hắn, nếu như thua, năm người chúng ta cùng tiến lên cũng không làm nên chuyện gì.”
Hỏa Thương gật đầu, không nói gì nữa, Gia Vệ đã từng đánh cho Lãnh Phong đứng đầu Thập Nhân bảng không có lực hoàn thủ, cho thấy thực lực của hắn cũng đủ mạnh, tuy rằng mấy người Hỏa Thương ngoại trừ lần kia thì chưa từng chứng kiến qua thực lực của Gia Vệ, nhưng đối với Gia Vệ có một cái lòng tin không cách nào nói nên lời.
Dù sao cho đến tận sau này, biểu hiện của Gia Vệ cũng quá bình tĩnh.
Gia Vệ cầm dao găm trong tay để vào trong túi da, cùng dùng tay không như người thanh niên.
Thanh niên đỡ đỡ gọng kiếng trên sống mũi, mang trên mặt một nét cười nhạt, cũng hướng về phía Gia Vệ đi tới.
Ngay khi hai người cách xa nhau năm thước, hai người bỗng nhiên tăng tốc, tốc độ nhanh làm ấy người Hỏa Thương khiếp sợ.
Ngay sau đó, âm thanh “bịch bịch” vang lên, hai người động thủ với tốc độ cực nhanh, quyền cước giống như hóa thành hàng vạn điểm, mà mỗi điểm cũng không phải dư thừa, đều có đối thủ.
Sau một lát, chỉ nghe một thanh âm nặng nề vang lên, hai người tách rời nhau ra.
Mà lúc này, Gia Vệ hai mắt híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt xuất hiện một điệu cười nhạt.
Người thanh niên kia lại là vẻ mặt kinh ngạc, như là không thể ngờ Gia Vệ lại có thể cùng hắn đánh ngang tay.
“Quyền pháp này của ngươi là học từ chỗ nào?” Sau một lát, thanh niên lại ngoài dự tính hỏi tên quyền pháp của Gia Vệ.
Vừa rồi Gia Vệ cùng người thanh niên kia giao thủ, hai người quyền cước nhìn như rất loạn, nhưng thật ra lại có chung một loại quy luật cùng đường nét, mỗi một chiêu đều cực kỳ đúng chỗ.
“Tổ truyền.” Gia Vệ đáp lại, làm ấy người Hỏa Thương cũng đều là vẻ mặt kinh ngạc.
Mà Gia Vệ nói là tổ truyền, tuy rằng không chính xác, nhưng cũng không tính là sai, bộ quyền pháp này, là cha hắn Gia Hồng Ngạo dạy cho hắn từ nhỏ, lúc đó Gia Vệ cùng Vương Cường học cảm thấy rất thích, rất nhiều năm không dùng, hiện tại sử dụng vẫn còn cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Đương nhiên Gia Vệ cũng là lần đầu thấy được lợi hại của bộ quyền pháp này, trong lòng đối với thân phận của cha hắn lại nhiều thêm một phần hoài nghi.
“Tổ truyền sao?” Có thể thấy được, thanh niên rất kinh sợ, cực kỳ khiếp sợ, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, hai mắt nhìn thẳng Gia Vệ, suy nghĩ.
Một lát sau đó, thanh niên mới mở miệng nói lần nữa: “Người truyền quyền pháp cho ngươi có phải trong tên có mang một chữ ‘Ngạo’?”
Thanh niên lời vừa mới hỏi ra khỏi miệng, Gia Vệ đang cười nhạt lại là biến thành sửng sốt.
Sau một lát, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Làm sao ngươi biết?”
Nghe Gia Vệ trả lời, trên mặt thanh niên hiện ra thần sắc không thể tin được, có điều sau một lát, thanh niên lại cười ha hả.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới a, ta biết mà, ngươi sao lại cảm thấy cô độc được chứ? Ngạo Long, Ngạo Long, dù không cùng nhau, nhưng chung quy vẫn muốn phân thắng bại.” Thanh xúc động niên lớn tiếng nói, làm cho Gia Vệ không biết giải thích thế nào.
Lúc này, Mị Cơ cũng mang vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía Gia Vệ, nàng biểu cảm biến đổi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
“Muốn dùng chuyện này uy hiếp ta sao?” Gia Vệ lạnh lùng nói, hắn đem lời thanh niên nói trở thành uy hiếp, lấy tính mạng cha hắn để uy hiếp hắn.
Thanh niên lắc đầu, nói: “Ta có tư cách gì uy hiếp ngươi? Chỉ là có cảm giác cao hứng thôi, kết thúc của người anh hùng, phải có khuấy động mới xem là hoàn mỹ tốt đẹp được, tiếp đó thế hệ sau lại nổi lên, ta chờ, ta có thể chờ được.”
Nói xong, thanh niên hướng về phía xa bước đi, chậm rãi, không nhanh.
Gia Vệ không có ngăn lại, vừa rồi tuy rằng nhìn thực lực hai người sàn sàn như nhau không phân biệt được, nhưng Gia Vệ có thể cảm giác được, người thanh niên này không thi triển toàn lực, nếu như hắn thi triển toàn lực, Gia Vệ không có nắm chắc có thể đánh thắng hắn, thậm chí đánh hòa với hắn.
Mấy người Hỏa Thương cũng không có ngăn cản, thực lực của Gia Vệ để cho bọn họ khiếp sợ, mà thực lực của người thanh niên này, càng làm cho bọn họ khiếp sợ.
“Có lẽ chỉ có học cấp S đã được rời học viện có thể địch lại hắn.” Nhìn bóng lưng thanh niên, Hỏa Thương thấp giọng nói, sau khi nói ra những lời này, hắn liền xoay đầu lại nhìn về phía Gia Vệ.
Nếu như tại căn cứ A, thời điểm Gia Vệ đánh Lãnh Phong, Hỏa Thương có hiểu qua loa về thực lực Gia Vệ, đồng thời bây giờ nghe Gia Vệ nói chuyện, thì hiện tại Hỏa Thương đã có hiểu biết lớn hơn về thực lực Gia Vệ, thấy được chính mình trước đây đã xem nhẹ Gia Vệ.
Người thanh niên kia được hắn đánh giá chỉ có học viên ngoài cấp S mới có thể địch nổi, nói cách khác, Gia Vệ cùng người thanh niên kia bất phân thắng bại, cũng có được thực lực của học viên cấp S.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hỏa Thương biến đổi, cuối cùng giống như đưa ra một quyết định gì đó.
Mà lúc này đây, Thỏ cùng Tiểu Cường sắc mặt đã có vẻ khôi phục lại một ít, hai người đều mang vẻ mặt không phục, bọn họ đã rất mạnh, nhưng người thanh niên kia so với bọn hắn càng mạnh hơn.
Mị Cơ lại là nhìn về phía Gia Vệ, nàng nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Chỉ có điều, ánh mát nàng nhìn Gia Vệ, so với trước đây lại khác biệt.