------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 45: Đòi Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 45: Đòi Người

Giọng nói thô kệch không chút chừng mực, khiến mọi người trong cảnh cục đều ngẩn ngơ.
Nơi này chính là cục cảnh sát mà, mặc dù chỉ là một phân cục, thế nhưng cũng có hỏa lực không bình thường rồi. Huống chi cảnh sát chính là đại biểu cho công lý, đại biểu cho chính phủ, đại biểu cho quốc gia, chỉ có tổ chức khủng bố mới dám động thủ với sở cảnh sát, bằng không tất cả đều không thể nghĩ ra tổ chức nào khác dám động thủ với một cục cảnh sát cả.
Thế nhưng, trong thành phố Tân Hải không thể nào có một tổ chức khủng bố được?
Trên thế giới tồn tại không ít các tổ chức khủng bố, thế nhưng những tổ chức khủng bố này trên cơ bản đều đang ở Châu Phi, quốc nội căn bản không có khả năng xuất hiện một tổ chức khủng bố như vậy.
- Hắn không chỉ là một tên côn đồ, mà còn là thành viên của một tổ chức khủng bố nữa.
Tên cảnh sát cao cấp tự đánh vỡ đầu mình, máu chảy đầy mặt lạnh lùng nói.
Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn bằng một cái ánh mắt trào phúng, cứ cho là Gia Vệ chính là một thành viên của tổ chức khủng bố đi chăng nữa, thì cũng không ngu xuẩn đến nỗi để tổ chức khủng bố của mình đến ngay trước mặt tất cả mọi người mà giải cứu hắn?
Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đoán được, cái tổ chức khủng bố bên ngoài hoàn toàn không có quan hệ gì với Gia Vệ.
- Lương dội trưởng, anh đi ra trả lời bọn chúng.
Cục trưởng thấp giọng nói, hắn mặc dù là một người đứng đầu, thế nhưng dưới loại tình huống như thế này, cũng không bằng một cảnh sát dácó kinh nghiệm tiền tuyến lâu năm như Lương đội trưởng được.
Lương dội trưởng cũng không chậm trễ, tuy rằng sự tình khiến cho hắn vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại phải đối phó với tổ chức tội phạm, với tư cách là một cảnh sát, hắn sao có thể nhân nhượng được.
Lương dội trưởng mới vừa đi được hai bước, bị lời nói tiếp theo của cục trưởng làm cho ông dừng bước.
Chỉ nghe cục trưởng lạnh lùng nói:
- Đưa Gia Vệ vào phòng giam, chờ chuyện này qua đi lại tiếp tục xét xử sau.
Lương dội trưởng cũng gật gật đầu, không nói gì thêm, hôm nay chuyện cách bách nhất, đương nhiên là ứng phó với tổ chức khủng bố đang bao vây cục cảnh sát ngoài kia.
Chỉ có điều, khi cái giọng thô kệch kia lần thứ hai vọng lên, thì một viên cảnh sát trẻ tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, mặt đầy mồ hôi hướng đến cục trưởng nói:
- Cục trưởng, bên ngoài, bên ngoài tới là một đội xe thiết giáp, là lực lượng quân đội.
- Cái gì?
Vẻ mặt khiếp sợ hiện lên trên tất cả mọi người, Lương dội trưởng lại dừng bước, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía viên cảnh sát trẻ kia.
Không giống như bọn họ suy nghĩ bên ngoài là một tổ chức khủng bố, hóa ra lại là quân đội.
- Nói bậy, quân đội làm sao có thể vào thành phố được?
Một người trong số bốn viên cảnh sát cao cấp tức giận nói.
- Thật sự là quân đội, bọn họ mang cả xe thiết giáp đến, ai nấy đều cầm súng tự động, giống như là muốn tấn công.
Viên cảnh sát trẻ kia vội vàng nói.
- Quân đội tới nơi này làm gì, chẳng lẽ bọn họ không biết quân đội không thể vào trong nội thành sao?
Lại thêm một viên cảnh sát cao cấp tức giận.
-Nơi này là thành phố Tân Hải sát biên giới, khoảng cách tới quân khu tân hải cũng không phải là rất xa, có thể là diễn tập đi ngang qua thôi.
Lương đội trưởng nhíu mày, hắn đã từng đi lính, biết rằng có những lúc, quân đội sẽ mượn đường ở nội thành sát biên giới vào ban đêm.
-Diễn tập nên đi ngang qua?
Một viên cảnh sát cao cấp cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn họ rõ ràng là vây công cục cảnh sát, không có khả năng đơn giản chỉ là diễn tập.
Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu còn lại nhìn về phía viên cảnh sát trẻ hỏi:
- Người dẫn đội của bọn họ là ai?
Viên cảnh sát trẻ tuổi kia lắc đầu, rất rõ rằng là hắn cũng không biết.
Mà lúc này đây, cái thanh âm thô lỗ kia lại vang lên:
- Người bên trong nhanh lên một chút, bỏ vũ khí xuống, đi ra ngoài, bằng không lão tử sẽ san phẳng cái phân cục này.
-Làm càn, coi trời bằng vung à.
Tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia lại giận giữ.
Mặc kệ tên gia hỏa cầm đầu này là ai, cũng không phải phân cục có thể trêu chọc tới, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia là người của tổng cục, chức vị không nhất định là sẽ thấp hơn người đứng đầu chỗ quân lính ngoài kia.
-Giam hắn lại, những người khác theo tôi ra ngoài.
Viên cảnh sát cao cấp chỉ vào Gia Vệ lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Ba người còn lại, được mấy viên cảnh sát khác đỡ dậy, cũng hướng ra bên ngoài mà đi.
Cục trưởng phân phó hai người đưa Gia Vệ vào phòng tạm giam, bọn họ cũng không sợ Gia Vệ giở trò gì, ngay sau đó cục trưởng liền đi theo phía sau bốn người kia ra ngoài.
Lúc này vị cục trưởng kia trầm mặc giống như một chú cừu non, hắn không muốn tham dự vào chuyện này, dù sao tham gia vào việc quân đội cùng cảnh sát xung đột, dưới tình huống nào thì đều là quân đội chiếm ưu thế, đồng thời hắn chỉ là một cục trưởng của một phân cục, cũng căn bản là không trêu trọc nổi vào những người trong quân đội.
Mà lúc này bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng chẳng nghĩ nhiều về việc này, giờ bọn hắn đang cảm thấy thoải mái mừng rỡ vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao.
Lương dội trưởng đi tới bên người Gia Vệ thấp giọng nói:
- Cháu yên tâm, chú sẽ không để cho bọn họ thực hiên được ý đồ đâu.
Gia Vệ gật đầu:
- Chú Lương, chuyện này phải nhờ chú rồi.
Gia Vệ lúc này cũng không có biện pháp gì, dù sao hắn không có chỗ dựa. Có điều là hắn đã dự định tình huống xấu nhất, sẽ trốn đi và vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Đương nhiên, trước khi trốn đi hắn sẽ làm cho những kẻ muốn hãm hại hắn phải trả giá thảm khốc, hắn tự tin mình có thực lực này.
Lương đội trưởng gật đầu, liền đi ra bên ngoài, hắn đã từng đi lính, biết tính tình của những quân nhân, hi vọng có thể từ đó mà thỏa hiệp một chút.
Dưới sự dẫn dắt của bốn viên cảnh sát cao cấp, mọi người đều đi ra ngoài, bất quá trên người bọn họ vẫn không có bỏ súng lục xuống, vẫn đeo bên hông như trước.
Khi bọn họ vừa mới ra ngoài, những thanh âm ‘Cạch cạch’ của nhưng họng súng đen ngòm liền chĩa vào bọn họ, còn có thêm hơn trăm binh sĩ mặc quân trang tiến vào trong tầm mắt của bọn họ.
Trước cửa lớn của cục cảnh sát, có ba chiếc xe thiết giáp to lớn, mỗi chiếc đều có một họng pháo đen ngòm, cả ba họng pháo đều hướng vè phía cục cảnh sát, ai cũng có thể nhận thấy, nếu như ba họng pháo này nã đạn, thì cục cảnh sát sẽ bị san bằng thành bình địa ngay.
-Tất cả buông vũ khí, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Thanh âm lạnh băng vang lên, giống như là một cỗ máy giết người phát ra giọng nói không có một chút tình cảm nào.
-Các anh thuộc quân khu nào? Có biết đây là nơi nào không?
Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu tức giận nói, vẫn mang thái độ như một cấp trên.
-Con mẹ nó chứ, lão tử quản đây là nơi nào, nhanh lên một chút buông vũ khí trong tay các người xuống, ta đếm đến ba, sau đó nếu như các người không buông vũ khí thì đứng trách lão tử nổ súng.
Người kia tiếp tục nói, ngay sau đó liền bắt đầu đếm:
-Một… Hai…
Khi hắn sắp đếm tới ba, tất cả nhưng binh sĩ phía trước đều đặt ngón tay lên cò súng, lúc này những người mặc đồng phục cảnh sát đều lấy súng lục ra ném xuống trước mặt.
Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng làm như vậy, nhưng trên mặt bọn hắn lại tràn đầy sự phẫn nộ,
-Bắt tất cả bọn họ lại cho ta, còn ai cố gắng chống cự, bắn.
Tiếng cười lạnh vang lên, từ trên xe thiết giáp đi xuống một thân ảnh cường tráng, theo như quân hàm trên vai thì người này là một thiếu tá.
Chỉ có điều, vẻ mặt cười nhạt của hắn, ánh mắt cuồng ngạo, giống như là không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Một tên thiếu tá nho nhỏ cũng dám làm như vậy?
Quân hàm của bộ đội cùng quân hàm của cảnh sát không thể so sánh giống nhau, thế nhưng tên thiếu tá này tuổi tác tuyệt đối không hơn bốn mươi tuổi, mà bốn viên cảnh sát cao cấp đều hơn năm mươi rồi, nếu quả thật so ra thì chức vụ của bốn viên cảnh sát này cao hơn tên thiếu tá kia một chút.
Nhưng hắn cũng mặc kệ những thứ này, trong tay ai có súng, thì người đó là cấp trên, mặc dù lúc này bốn viên cảnh sát chức vụ có cao hơn một chút nhưng tên thiếu ta kia cũng sẽ không cần phải nhìn sắc mặt họ mà làm việc.
-Ai là người có quyền làm chủ ở đây?
Đại hán cường tráng cao hơn 1m8, tuy rằng quân trang mặc rất chỉnh tề, nhưng lại chẳng khác gì một binh lính càn quấy, vẻ mặt tươi cười chẳng xem ai ra gì.
Viên cảnh sát mặt đầy máu đứng ở giữa bốn người đứng ra nói:
-Cậu làm thế này là phạm pháp, phải bị đưa ra toà án quân sự.
-Ngươi là người làm chủ ở đây? Bị đánh thành như vậy rồi mà còn có mặt mũi đứng ra nói?
Đại hắn cười khinh thường, lạnh lùng nói:
-Phạm pháp? Phạm bà ngoại ngươi, đem người của lão tử giao ra đây, bằng không lão tử sang bằng nơi này.
-Ngươi…
Viên cảnh sát mặt đầy máu tức giận đến nỗi ngực kịch liệt phập phồng, tức giận quát:
-Ngươi phải bị nghiêm phạt.
-Nghiêm cái đmm.
Đại hán tức giận mắng lại một tiếng, trực tiếp nhấc chân đá một cái khiến tên cảnh sát mặt đầy máu ngã lăn trên đất rồi nói:
-Mau, giao người của lão tử ra đây, bằng không con mẹ nó, các ngươi đừng nghĩ được sống dễ chịu.
Gặp loại thiếu tá trực tiếp đánh người thế này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó là tức giận, chỉ là giận nhưng lại không dám nói ra.
Ba viên cảnh sát cao cấp còn lại, đứng một bên, cũng không dám cử động, thương tích trên người bọn họ quá nặng, nếu như bị người kia đạp một cái như vừa rồi, bọn họ nhất định sẽ đau đến ngất đi.
Mà vị cục trưởng kia lại càng lùi về phía sau, rất rõ ràng là không hề muốn ra mặt.
Đúng lúc này Lương đội trưởng từ trong đám người đi ra, hắn nhìn viên cảnh sát bị đá ngã dưới đất môt cái, sau đó nhíu mày nhìn về phía tên thiếu tá kia, đi tới trước mặt tên thiếu tá đứng chào đúng chuẩn tư thế của quân đội.
Có đúng hay không là người trong nghề, thì tên thiếu tá liếc mắt một cái là liền có thể nhìn ra là Lương đội trưởng kia đã từng tham gia quân ngũ, đồng thời Lương đội trưởng ít nhất cũng hơn bốn mươi rồi, so với hắn thì lớn hơn một chút, nhất thời vẻ mặt hắn có chút thu liễm lại, cũng đứng chuẩn tư thế chào của quân đội đáp lại.
Trước khi xuất ngũ, Lương đội trưởng cũng có quân hàm thiếu tá, gặp được tên thiếu tá trước mặt này, tự nhiên sẽ không khẩn trương, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết.
Hai người sau khi chào nhau, Lương đội trưởng mới lên tiếng hỏi:
-Không biết người mà anh nói rốt cuộc là ai? Trong cục cảnh sát của chúng tôi cũng không có người nào là quân nhân cả.
Tên thiếu tá kia nhíu nhíu mày, đáp lại:
-Hắn thực sự không phải là quân nhân, mà là sắp trở thành quân nhân, tên là Gia Vệ.
-Cái gì? Gia Vệ?
Lương đội trưởng sửng sốt, mà những người cảnh sát đằng sau hắn còn sửng sốt hơn.
Tên tuổi của Gia Vệ hiện tại hầu như đã nổi tiếng khắp phân cục, hầu như mỗi người cảnh sát đều biết đến Gia Vệ, rất nhiều người cũng biết về bối cảnh của Gia Vệ, nhưng bọn hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Gia Vệ thậm chí có thể khiến cho quân đội xuất động hơn trăm người tiến đến cục cảnh sát vì hắn.
Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng đều sửng sốt, sắc mặt bọn họ liên tục biến hóa, mơ hồ cảm giác được, chính mình chọc đến người không nên chọc rồi, nhưng nghĩ chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, lo lắng trong lòng cũng biến mất không còn gì nữa.
-Gia Vệ phạm pháp, phải để cảnh sát xử lý, ngươi không có quyền đòi người.
Viên cảnh sát bị một cước đá ngã đứng dậy lạnh lùng nói.
-Quyền cái đmm, lão tử đòi người, không thả thì ta đánh cho đến khi ngươi phải thả mới thôi.
Đại hắn tức giận mắng một tiếng, lại một cước nữa đạp vào bụng viên cảnh sát kia, lại một lần nữa đạp hắn ngã xuống đất.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 44: Trơ Tráo Hại Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 44: Trơ Tráo Hại Người

Tập thể Minh Lan, là nơi Gia Vệ và Vương Cường đang sinh sống.
Vương Cường vội vã chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà mình, sau khi nhìn thấy cha mình mở cửa ra, liền muốn nói gì đó, nhưng lại liên tục thở dốc làm cho hắn nói không lên lời.
- Sao thế?
Vương Quý Dân nhăn mày lại, kéo Vương Cường vào phòng rồi đóng cửa lại.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Quý Dân cũng đã nhìn ra biểu hiện không bình thường của Vương Cường, liền vội vã hỏi.
Vương Cường cầm lấy cốc nước ở trên bàn, một hơi uống hết, lúc này mới mở miệng:
- Vệ tử, Vệ tử bị bắt rồi.
- Cái gì? Vệ tử bị bắt? rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Quý Dân chau mày vội vàng hỏi lại.
Vương Cường lúc này mới tỉ mỉ đem sự tình kể lại, chỉ có điều Vương Cường càng nói, thì Vương Quý Dân đang nhíu mày lại càng giãn ra, sau một lát, trên mặt ông dĩ nhiên lại xuất hiện một nét tươi cười.
- Giờ là lúc nào rối mà cha còn cười được?
Vẻ mặt Vương Cường đầy tức giận mà quát lên.
Lúc này mẹ của Vương Cường mới nhìn qua bên này, vội vã đi tới, bất quá đúng lúc lại nhìn thấy Vương Cường quát vào mặt Vương Quý Dân liền trừng mắt liếc Vương Cường trách móc:
- Tại sau con lại cãi cha?
- Tiểu tử ngươi, gặp phải có chút chuyện đã loạn hết lên rồi, đến khi nào mới có thể trấn định giống như cha ngươi đây?
Vương Quý Dân lặng lẽ cười nói:
- Đi ngủ đi, ngày mai còn đi thi, nói không chừng con sẽ thấy Vệ tử trên trường thi rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai đứa phải thi cùng một trường.
Nghe cha nói như vậy, Vương Cường trực tiếp sửng sốt.
Một lát sau, thấy Vương Quý Dân đang thu dọn đồ đạc muốn trở về phòng, Vương Cường lúc này mới ngăn Vương Quý Dân lại nói:
- Nhưng mà người muốn bắt Vệ tử là ủy viên thị ủy mà, làm sao cha biết là ngay mai Vệ tử có thể đi ra?
- Ủy viên thị ủy thì thế nào? Ủy viên thị ủy thì có thể đổi trắng thay đen, lấy thúng úp voi sao?
Vương Quý Dân coi thường nói một câu, không để ý tới Vương Cường nữa, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Vương Cường sửng sốt, đang muốn cùng đi vào phòng với Vương Quý Dân lý luận một phen, nhưng cửa phòng lại bị Vương Quý Dân khóa lại, sau đó chỉ nghe Vương Quý Dân nói rằng:
- Đi ngủ đi, chuyện này con không cần lo lắng, lão già này bảo chứng cho con, Vệ tử tuyệt đối sẽ không thua thiệt gì đâu.
Vương Cường chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn không an tâm, vội vã xuống lầu đi tới nhà của Gia Vệ, đem chuyện này nói cho Gia Hồng Ngạo vừa xuất viện về nhà.
Nhưng khiến Vương Cường kì quái chính là, Gia Hồng Ngạo cùng với cha hắn lại trả lời y hệt nhau.
Cái này khiến Vương Cường thực sự hết cách, chỉ có thể mang theo nghi vấn mà đi ngủ thôi.
Vào lúc này, tại cục cảnh sát.
Hai mắt Gia Vệ híp lại nhìn bốn người cảnh sát đã ngoài năm mươi này, bọn họ tuy rằng thân hình không có cao lớn, thế nhưng Gia Vệ biết, bốn người bọn họ, tuyệt đối mỗi người đều có thể đơn giản đánh gục một tên tráng hán như Quách Thành.
Làm cánh sát vài chục năm, bọn họ đã sớm luyện thành kỹ xảo thực chiến khác người.
Mà lúc này, bốn người lại muốn động thủ với Gia Vệ.
- Các người là muốn vu oan giá họa cho tôi?
Gia Vệ lộ ra sắc mặt trang nhã hỏi một câu.
- Ta nói, nếu như cậu chịu ký tên, chuyện này coi như xong, mà cậu bây giờ không ký tên, lát nữa có muốn ký tên cũng không được nữa đâu.
Người vừa đưa bút cho Gia Vệ nói.
Gia Vệ đứng dậy, đá cái ghế qua một bên, lạnh lùng nói:
- Cục cảnh sát có những kẻ bại hoại như các ngươi, chả trách tại sao trị an của xã hội vẫn không tốt lên được. Ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, ta không chủ động tìm người khác gây phiền phức, thế nhưng không có nghĩa ta sẽ không xuất thủ tự bảo vệ mình.
- Xuất thủ tự bảo vệ mình?
Một người cảnh sát cười nhạt nói:
- Ngươi cho là chúng ta giống như những người bảo vệ kia sao, một tên nhóc như ngươi cũng đánh không lại.
- Có đánh được hay không, thử xem sẽ biết.
Gia Vệ lạnh lùng nói, ưỡn ngực đứng thẳng, không có chút ý định ra tay nào.
Hắn đang hành động giống như là lần Khương Côn tìm đến hắn gây phiền phức, hắn biết là chỉ có bị động ra tay đánh trả mới có thể chiếm lấy lẽ phải được.
Bốn người cảnh sát cũng không cầm vũ khí, chỉ có tay trần, khi Gia Vệ nói ra những lời này, bọn họ cũng không chần chờ nữa, cả đám giống như có gắn lò xo ở chân, nhanh chóng lao lên công kích Gia Vệ.
Bốn đánh một, còn là bốn người cảnh sát lão luyện, dưới tình huống như vậy. Gia Vệ cũng phải cẩn thận nghênh chiến.
Bốn cú đá, hai cú đánh phía trên, hai cú đánh phía dưới, Gia Vệ cũng không có đứng chịu đòn, nếu bọn họ đã ra tay, hiện tại mình chính là bị buộc phải đánh trả, chính là tự vệ đúng luật.
- Bịch, bịch, bịch, bịch…
Gia Vệ khẽ quát một tiếng lấy tay cùng chân đón đỡ bốn cú đá, bốn âm thanh nặng nề vang lên, săc mặt Gia Vệ cũng hơi thay đổi.
Lực lượng của bốn người này, so với Quách Thành kia lớn hơn không ít, ngăn cản được công kích của bốn người, cũng khiến Gia Vệ cảm thấy đau đớn tận xương.
- Có thực lực, nhưng tâm bất chính, uổng phí nhân dân tín nhiệm các ngươi.
Gia Vệ tức giận quát to, hắn cũng không chần chờ nữa, trực tiếp ra tay.
Hai nắm tay, không chút do dự đánh về phía hai người, chân cũng không có rảnh rỗi, trong nháy mắt cũng đã xuất chiêu.
Bốn cảnh sát kia hiện đang bị thực lực của Gia Vệ khiến cho khiếp sợ, không ngờ Gia Vệ lại lập tức đánh trả, bốn người liền không kịp né tránh, nắm đấm trực tiếp giáng vào ngực bọn hắn, đánh lui bọn họ vài bước chút nữa thì té ngã.
Hai người sắc mặt trở nên tái nhợt, con hai người khác thì thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất.
Gia Vệ nhướng mày, bất quá một lát sau trên mặt hắn lại lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Đây chính là thực lức của các người sao? Xem ra thì cũng chả khác gì mấy tên vệ sĩ kia.
- Thật sao?
Một viên cảnh sát sắc mặt đang tái nhợt chợt lạnh lùng cười, ánh mắt có chút e ngại nhìn Gia Vệ, sau đó hắn trực tiếp tung một cước đá vào bàn chân một người cảnh sát khác, liền nghe được một tiếng “Rắc”, bàn chân của người kia trực tiếp gãy rời.
Hai người khác cũng làm như thế, nhưng không phải là gãy chân, mà là gãy tay, có người còn tự đánh vỡ đầu, trên mặt đều là máu tươi, biểu hiện dị thường kinh khủng.
Gia Vệ thấy vậy, đầu tiên là ngơ người ra sau đó thì sắc mặt liền đại biến.
Hắn biết, chuyện mình làm ở đây hoàn toàn không có người chứng kiến, chính mình cùng những sĩ quan cao cấp này phát sinh xung đột, vậy thì người bị bất lợi nhất chính là mình, sau khi ra ngoài, dù nói cái gì cũng sẽ không có ai tin.
Ngay khi Gia Vệ muốn nói điều gì đó, cửa phòng thẩm vấn bất chợt bị đá văng, một đội đặc công đầu trùm vải đen, cầm súng tự động xông tới, hơn mười họng súng chĩa vào người Gia Vệ, chỉ cần Gia Vệ có một chút động tác, thì hơn mười khẩu súng kia sẽ đồng loạt nã vào người hắn, biến hắn thành tổ ong.
Sắc mặt Gia Vệ đại biến, hắn thật không ngờ, mẹ của Tôn Diệu Kiệt làm lớn chuyện như vậy, đồng thời lại dám lấy việc công làm việc tư, dĩ nhiên lại dám xuất động cả đặc công, cùng với bốn viên cảnh sát cao cấp làm kẻ bị hại, để hãm hại chính mình.
- Đem hắn bắt lại cho ta, hắn chính là một tên côn đồ, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của xã hội và nhân dân.
Tên cảnh sát bị đánh vớ đầu rống lớn nói, ở chỗ này, chức quan của hắn là lớn nhất, những đặc công này cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Chuyện gì xảy ra?
Lương đội trưởng đi vào, thấy bốn người cảnh sát bị thương, lại nhìn Gia Vệ không chút tổn thương nào, lông mày hắn nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Gia Vệ.
- Lương đội trưởng, bọn họ làm như vậy là để hãm hại tôi, không phải là do tôi đánh, là chính bọn họ tự làm mình bị thương.
Gia Vệ vội vàng nói, sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng không có chút kinh hoàng nào.
Gia Vệ không có chỗ dựa, bị hãm hại thành như vậy, hâu như là hết đường chối cãi, hắn lúc này chỉ còn có thể gửi gắm hi vọng ở Lương đội trưởng thôi.
Hơn mười khẩu súng tự động nhắm vào Gia Vệ, Gia Vệ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng vào Lương đội trưởng.
- Lương đội trưởng, lẽ nào lời nói của bọn tôi mà cậu cũng không tin sao?
Tên cảnh sát bị đánh vỡ đầu kia lạnh giọng hỏi, Lương đội trưởng chỉ là một viên cảnh sát nhỏ, hắn căn bản là không để vào mắt, thế nhưng dù sao nơi này cũng là do Lương đội trưởng làm chủ, hắn cũng cần phải được Lương đội trưởng đồng ý mới được.
Lương đội trưởng lại nhìn bốn người bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Gia Vệ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Chuyện này còn phải chờ điều tra, nếu chuyện này xảy ra ở phân cục của chúng tôi, làm phiền bốn vị trưởng quan ở lại đây phối hợp với cục của chúng tôi để điều tra chi tiết.
- Làm càn, chúng tôi bây giờ bị thương như vậy, làm sao có thể tiếp tục lưu lại đây?
Một tên cảnh sát tự đánh gãy tay mình tức giận nói:
- Còn cần điều tra cái gì nữa? chúng tôi bị tên côn đồ này đánh thành như vậy, lẽ nào vết thương của bọn tôi là tự mình gây ra sao.
- Không nhất định là thế, vụ án như vậy không phải là chưa từng xảy ra, hiện tại xác định chứng cứ trước đã, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Lương đội trưởng lạnh lùng nói, không có chút ý tứ thỏa hiệp nào.
- Ngươi…
Bốn người giận giữ, bọn họ bất kể như thế nào cũng không ngờ tới, một tên đội trưởng của một cái phân cục nho nhỏ, cũng dám nói như vậy với bọn họ.
Nhưng mà vừa lúc đó, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau Lương đội trưởng:
- Vụ án này đã rất rõ ràng rồi, Gia Vệ kia căn bản chính là một tên côn đồ, không phải là lần đầu tiên đánh người, còn cần phải điều tra tiếp sao?
Một cảnh sát trung niên mặc đồng phục chỉnh tề đi tới từ phía sau Lương đội trưởng, hắn so với Lương đội trưởng thấp hơn một chút, nhưng khiến người ta cảm giác hắn lại có vẻ như cao lớn hơn cả Lương đội trưởng, vẻ mặt uy nghiêm, rất rõ ràng là một thói quen của kẻ bề trên.
- Cục trưởng, sao có thể định án một cách qua loa như thế?
Sắc mặt Lương đội trưởng biến đổi, người này mới là người có thể làm chủ ở phân cục.
- Thế nào gọi là định án qua loa? Gia Vệ lúc trước đánh Khương Côn, sau lại đánh Tiền Thiếu Xuất, hôm nay lại ở quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ đánh nhiều người như vậy, hiện tại còn đem bốn bị trưởng quan đánh thành ra thế này, còn không phải là kẻ nguy hại đến an toàn của xã hội và nhân dân hay sao?
Cục trưởng lạnh lùng nói.
- Hay ột câu nguy hại đến xã hội và nhân dân, lẽ nào tôi mặc cho những người đó đánh tôi giết tôi, mà tôi không thể tự vệ hay sao? Bất kể là Khương Côn, Tiền Thiếu Suất hay là người trong quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ cùng với bốn người cảnh sát kia nữa, đều là bọn họ muốn đánh tôi trươc, tôi mới ra tay bảo vệ mình, nếu như vậy cũng trái pháp luật, có đúng hay không bọn họ đem tôi đánh chết, thì tôi mới không làm trái luật, mới tình là bọn họ có tội?
Gia Vệ lanh lùng nói.
- Đừng có xảo biện, ngươi có gì mà chưa từng làm, ngày hôm nay đánh bốn vị cảnh sát bị thương nặng, thì là phạm vào trọng tội, khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, bằng không súng đạn không có mắt đâu.
Cục trưởng lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Vẻ mặt Gia Vệ tức giận, nhưng cũng không dám manh động, dù sao hơn mười khẩu súng tự động kia có thể trong nháy mắt biến hắn thành tổ ong, mà chính hắn không có làm gì thì bọn họ cũng không dám nổ súng.
Bất quá, vừa lúc đó bên ngoài cục cảnh sát đột nhiên vang lên tiếng loa phóng thanh.
- Người bên trong nghe đây, tất cả đã bị bao vây, mọi người bỏ vũ khí xuống bước ra ngoài, bằng không sẽ cho nổ tung chỗ này.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 42: Bị Động Đánh Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 42: Bị Động Đánh Người

- Khụ khụ khụ...
Tôn Diệu Kiệt khó khăn ngẩng đầu lên, nhịn không được ho khan vài tiếng, hỗn hợp máu tươi, nước bọt, răng cùng thủy tinh từ trong miệng phun ra. Tất cả mọi người xung quanh lúc này đều như ngừng thở.
Khó có được vẻ yên tĩnh như thế này, ánh mắt của mọi người, đều đặt hết lên trên người Tôn Diệu Kiệt.
Ở bên trong quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này, số người biết được Tôn Diệu Kiệt cũng không ít, không nói tài sản trong nhà hắn có bao nhiêu, chỉ cần mẹ hắn là thị ủy uỷ viên cũng đã khiến cho danh tiếng hắn rất nổi rồi, cho nên ai cũng không dám trêu chọc đến Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng hôm nay, hết lần này tới lần khác có người trêu chọc Tôn Diệu Kiệt, đồng thời không chỉ là trêu chọc, mà lại còn đem Tôn Diệu Kiệt đánh thành như vậy.
Quách Thành dừng bước, thậm chí hơi lùi về phía sau một chút.
Hắn không phải là người biết dùng đầu óc, thế nhưng hắn biết cân nhắc nặng nhẹ, bằng không hắn không có khả năng leo lên đến vị trí ngày hôm nay.
Sự tình ngày hôm nay, hắn biết mình không thể nhúng tay vào nữa, bằng không cho dù là Lương Ngọc Kiệt, cũng không thể bảo vệ nổi hắn.
Song, đang ở thời điểm Tôn Diệu Kiệt dùng tứ chi để chống đỡ cơ thể mình, kéo theo một hồi ho khan kịch liệt thì một cái chân trực tiếp đạp trên lưng hắn, không nhẹ cũng không nặng, Tôn Diệu Kiệt vừa vặn có thể chịu được sức nặng của cái chân ấy.
- Tôn thiếu, mày còn muốn đánh gãy tứ chi của tao nữa không?
Mặt Gia Vệ lộ vẻ cười lạnh hỏi, dưới chân hơi dùng sức, khiến Tôn Diệu Kiệt lại là ho khan kịch liệt.
Tôn Diệu Kiệt khó khăn xoay đầu lại nhìn về phía Gia Vệ, khuôn mặt bị thủy tinh cắm vào làm máu thịt lẫn lộn, biểu hiện ra một vẻ dữ tợn kinh người.
"A..." Tôn Diệu Kiệt kêu to, giống như người bị điên vậy, khiến ọi người xung quanh đang xem náo nhiệt phải lui về phía sau vài bước.
- Giết hắn cho ta, ai có thể cắt đứt một cánh tay của hắn, ta cho người đó năm trăm vạn.
Một lát sau, Tôn Diệu Kiệt trực tiếp rống to hơn, âm thanh rống to này giống như dùng hết khí lực toàn thân của hắn vậy, thanh âm vừa dứt, hắn liền kịch liệt ho khan, hỗn hợp các thứ đỏ như máu chảy ra, chẳng những thoạt nhìn chán ghét, càng tản mát ra một cỗ mùi vị tanh tưởi.
Thế nhưng cũng không có người nào để ý tới điều đó, một cánh tay đã có giá năm trăm vạn, giá như vậy khiến ọi người đều đỏ cả mắt.
Không chỉ là mười mấy tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, mà ngay cả Lương Ngọc Kiệt và những tên vệ sĩ khác cũng đều đỏ cả mắt, thậm chí có không ít khách nhân đến chỗ này chơi đùa cũng đỏ mắt.
Một cánh tay năm trăm vạn, tứ chi chính là hai nghìn vạn, mặc dù đối với những người giàu có chân chính mà nói, hai nghìn vạn cũng chỉ là một số tiền nhỏ, thế nhưng đối với đại bộ phận người đang ở đây, hai nghìn vạn chính là của cải tiêu xài cả đời cũng không hết.
"Rống..."
Rốt cục, đã có người động thủ, đó là một tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt, hắn giống như là bị điên vậy, điên cuồng hét lên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn đến cực điểm, cầm trong tay cây côn gấp, hướng về đầu Gia Vệ nện xuống.
Gia Vệ hai mắt híp lại, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt như cũ, không có biến chuyển gì cả.
Mắt nhìn bốn người thanh niên đang đứng xung quanh Tôn Diệu Kiệt kia, đánh cha của hắn có ba người, trừ Tôn Diệu Kiệt ra, còn có hai người nữa, hai người kia, rất có thể ngay bên trong bốn người này.
- Cá mè một lứa.
Gia Vệ nói nhỏ, cũng không muốn phân rõ phải trái, một cước đá bay tên vệ sĩ cầm côn trong tay kia, trực tiếp nện lên đầu một tên thanh niên ngồi cạnh Tôn Diệu Kiệt, máu tươi hiện ra ngay tại trận, hắn lập tức ngất đi.
Ngay sau đó, Gia Vệ một cước trực tiếp đem cái tên vệ sĩ kia đá bay, lại đụng vào trên người một tên thanh niên nữa, làm hắn ngã xuống đất.
"Rống..."
Cho dù Gia Vệ đã thể hiện ra thực lực bất phàm, nhưng vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt vẫn như cũ không muốn sống mà hướng về phía Gia Vệ công kích, có đám cầm côn trong tay, thậm chí có người cầm cả chai rượu, hướng về chỗ Gia Vệ đập tới.
Gia Vệ hừ lạnh một tiếng, cũng không có nương tay, một cước nặng nề đạp xuống, đem Tôn Diệu Kiệt trực tiếp giẫm đè trên mặt đất. Ngay sau đó, hai tay nắm lại, rất nhanh đánh ra, quyền cước cùng lúc sử dụng, chỉ nghe thanh âm “thình thịch thình thịch thình thịch” cùng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mười mấy tên vệ sĩ kia tất nhiên không chống đỡ được bao lâu, liền bị Gia Vệ đánh ngã.
Từ lúc Tôn Diệu Kiệt nói ra một cánh tay trị giá năm trăm vạn, đến lúc Gia Vệ đem mười mấy tên vệ sĩ kia toàn bộ đều đánh ngã xuống đất, dùng không tới 10 phút.
Mà đối với những người đứng ngoài xem toàn bộ quá trình mà nói, trong cảm giác của bọn hắn, thời gian càng là phi thường ngắn
Giống như chỉ trong nháy mắt, Gia Vệ liền đem những tên vệ sĩ kia đánh ngã.
Vừa nãy Gia Vệ cầm đầu Tôn Diệu Kiệt nện thẳng vào bàn rượu, nếu như nói đó chỉ là trùng hợp, thì ở tình huống này ai cũng biết đó không phải là trùng hợp nữa.
- Đừng đánh ta, đừng đánh bọn ta...
- Đừng đánh bọn ta, chúng ta có tiền, ngươi muốn bao nhiêu tiền, chúng ta sẽ cho ngươi...
- Đừng…
Chân Gia Vệ vẫn như cũ dẫm trên lưng Tôn Diệu Kiệt, trên tay hắn có dính một ít máu, đó là máu của những tên vệ sĩ kia lưu lại.
Mà lúc này, Gia Vệ lại nhìn về phía ba tên thanh niên còn chưa bị hôn mê, có tất cả bốn tên, có một tên bị côn gấp nện vào đầu đã hôn mê, còn lại ba tên, thân thể không tổn thương gì, nhưng Gia Vệ làm sao có thể buông tha cho bọn chúng?
- Tiền có thể giải quyết bất cứ chuyện gì sao?
Gia Vệ lạnh lùng hỏi, khiến ba tên thanh niên đang cầu xin tha thứ đều sửng sốt.
Ngay sau đó, bọn họ chỉ thấy quyền ảnh cùng cước ảnh, rất nhanh không gì sánh được, khiến người ta hoa cả mắt.
Trọn vẹn năm phút đồng hồ trôi qua, lần thứ hai có người kinh hô lên thành tiếng.
Ba người đã xụi lơ trên ghế sa lon, phảng phất xương cốt toàn thân đều bị gãy lìa, không còn ra hình dạng gì nữa.
Mà Gia Vệ cũng không có dừng lại, hắn cầm lấy một chai rượu, mở nắp chai, trực tiếp đổ lên trên mặt tên thanh niên kia, đợi hắn tỉnh lại, Gia Vệ lại tiếp tục đem rượu đổ lên trên mặt Tôn Diệu Kiệt.
Hai người đều tỉnh lại, Tôn Diệu Kiệt càng khàn giọng kêu thảm thiết.
Trên mặt hắn vốn đã bị thủy tinh cắt vài vết, hiện tại lại bị rót rượu mạnh vào, có thể nào không đau sao?
- Tao là dân nghèo, không thể trêu vào những tên con nhà giàu có như bọn mày, nhưng để bảo vệ mình, tao cũng đành phải làm như vậy.
Gia Vệ lạnh lùng cười nói.
Ngay sau đó, trong ánh mắt sợ hãi của hai người, Gia Vệ lại bắt đầu cực kỳ tàn ác mà ngược đãi, hai người lần thứ hai bị đánh cho không còn hình dạng, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng..
"A..."
Nhưng mà, ngay lúc Gia Vệ vừa mới ngừng tay quay người lại, tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến tất cả mọi người trong quán rượu đều nghe được.
Gia Vệ nhìn về phía đó, phương hướng của Triệu Oánh Oánh cùng cô bé kia, mà tiếng kêu sợ hãi, chính là của cô bé tuổi so với Gia Vệ cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Vẻ mặt của nàng kinh hoàng, trong khi kêu lên sợ hãi, phía dưới cũng xuất hiện một vũng nước đọng.
Một thiên kim đại tiểu thư, lại bị Gia Vệ dọa cho vãi đái.
Mà Triệu Oánh Oánh lúc này cũng không có cố kỵ nước tiểu bắn tung tóe trên người mình, nàng mặc dù không có giống cô bé kia thét lên chói tai, thế nhưng sắc mặt nàng lúc này cũng đã tái nhợt, hai chân run lên, rất rõ ràng cũng phi thường sợ Gia Vệ động thủ các nàng.
Chẳng qua, Gia Vệ cũng chỉ là tùy ý xoay người lại, cũng không có ý nghĩ đánh đàn bà.
Bĩu môi, lấy ánh mắt khinh thường nhìn cô bé kia, Gia Vệ trực tiếp xoay người lại, nhìn về phía Lương Ngọc Kiệt, trên mặt có một vẻ giống như cười mà không phải cười.
Nhưng mà, trên mặt Lương Ngọc Kiệt lúc này lại là lộ ra một bộ dáng tươi cười, đây là nụ cười chân thật nhất của hắn từ lúc phát sinh mọi việc cho đến giờ, bất quá hắn cũng không nói lời nào, vẫn như cũ vuốt vuốt cốc rượu trong tay.
Gia Vệ thất vọng lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Quách Thành.
Hắn không thích người tên Lương Ngọc Kiệt này, cho nên Gia Vệ cũng muốn đem hắn đánh một trận, thế nhưng hắn không thích chủ động, mà lại thích bị động, bởi vì nếu bị động đánh người, cho dù là đến cục cảnh sát, mình cũng là người có lý.
Nhưng hắn phát hiện mình đã xem thường Lương Ngọc Kiệt rồi, hắn không giống như Tôn Diệu Kiệt là một tên ăn chơi trác táng chân chính, cho là mình có tiền có thế là có thể muốn làm gì thì làm, cho dù chính mình rõ ràng đang ở thế hạ phong nhưng vẫn điên cuồng ngang ngược.
Lương Ngọc Kiệt không phải như vậy, mặc dù Gia Vệ lấy ánh mắt khiêu khích nhìn về chỗ hắn, hắn vẫn phi thường trấn định, trên mặt nở nụ cười, một chút cũng không giống như là ngụy trang.
Nhưng Quách Thành không có sự thông minh như Lương Ngọc Kiệt, khi Gia Vệ lấy ánh mát khinh bỉ châm biếm nhìn về phía hắn, Gia Vệ thấy rất rõ ràng trong mắt của hắn hiện lên sự tức giận.
- Chó nên nằm sấp đi, bằng không sẽ có người đánh cho ngươi nằm sấp đó.
Gia Vệ lạnh lùng nói, vẻ cười nhạt trên mặt không thay đổi, hoàn toàn là đang gây hấn với hắn.
Hai tay Quách Thành nắm chặt lại, vốn trên mặt hắn cái biểu tình cao cao tại thượng biến mất không thấy gì nữa, bởi vì sau khi chứng kiến thực lực của Gia Vệ, hắn biết mình gặp phải đối thủ rồi.
Vệ sĩ bình thường, Quách Thành cũng không để vào mắt, mặc dù có một ít vệ sĩ có thực lực cường đại, Quách Thành cũng vẫn sẽ không để vào mắt.
Thế nhưng, hắn cũng không phải là không biết thực lực của bản thân, thực lực của Gia Vệ, rất rõ ràng so với những tên vệ sĩ có chút thực lực còn cường đại hơn nhiều.
- Hừ...
Hừ lạnh một tiếng, Quách Thành cũng không động thủ, mà là xoay người sang chỗ khác, đi tới phía sau Lương Ngọc Kiệt.
Vẻ tươi cười trên mặt Lương Ngọc Kiệt càng đậm, hắn gật đầu, cũng không nói cái gì.
Hắn không muốn chính mình có cùng kết cục giống như bọn Tôn Diệu Kiệt, cũng không muốn bản thân chọc phải phiền toái, bởi vì ngay vừa rồi Lương Ngọc Kiệt đã đoán ra Gia Vệ là ai, thế nhưng hắn cũng không hiểu rõ Gia Vệ, chỉ biết gần đây Gia Vệ đã làm ra một số chuyện.
Chuyện kia, đó là việc Gia Vệ đánh Tiền Thiếu Suất.
Tiền Thiếu Suất mặc dù là một tên ăn chơi trác táng, thế nhưng hắn cùng với Tôn Diệu Kiệt bất đồng, Tôn Diệu Kiệt có một ca ca là Tôn Diệu Huy, mặc dù Tôn Diệu Kiệt ăn chơi đổ đốn, Tôn gia cũng không lo lắng cho hắn lắm, dù sao ca ca của hắn tuyệt đối có thể chèo chống công ty gia tộc được.
Nhưng Tiền Thiếu Suất lại là con một, tuy nói có một tỷ tỷ, nhưng tất cả bọn hắn đều biết tỷ tỷ của Tiền Thiếu Suất - Tiền Nhạc Nhạc ở trong nhà là có địa vị thế nào.
Cho nên, Tiền Thiếu Suất mặc quần áo sang trọng, tuyệt đối khác xa so với quần áo sang trọng mà Tôn Diệu Kiệt mặc, mà địa vị của hắn trong mắt trưởng bối trong nhà, cũng tuyệt đối cao hơn nhiều so với địa vị của Tôn Diệu Kiệt trong mắt trưởng bối nhà hắn..
Người mà ngay cả Tiền Thiếu Suất cũng dám đánh thành như vậy, là người dễ chọc sao?
Nếu như Lương Ngọc Kiệt mà biết Gia Vệ chỉ là một tên học sinh trung học không có bối cảnh gì, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào đây.
Cười lạnh một tiếng, Gia Vệ cũng không có tiếp tục đi khiêu khích Lương Ngọc Kiệt, mà là đi về chỗ Tiền Nhạc Nhạc.
Người xem đứng ở bên cạnh Tiền Nhạc Nhạc, đều trực tiếp lui về phía sau, không dám tới gần Gia Vệ , chỉ có Tiền Nhạc Nhạc một người đứng ở chỗ đó, trên mặt không biết là vẻ mặt ngu ngơ, hay là vẻ mặt gì khác.
Bất quá tại thời điểm Gia Vệ đi tới bên người nàng, nàng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Gia Vệ, hơi cúi đầu, giống như xấu hổ vậy.
Gia Vệ tới gần Tiền Nhạc Nhạc, đem mặt dí gần vào mặt Tiền Nhạc Nhạc, thấp giọng nói:
- Cô đi xử lý đi, hai mươi vạn.
Câu này Gia Vệ vừa nói xong, thanh âm còi báo động liền truyền đến, tất cả mọi người ở đây đều ầm ầm giải tán đi, không ai dám ở lại mà xem tiếp.
Bọn họ đều là người có thân phận, tự nhiên không muốn có liên quan với chuyện này.
Lương Ngọc Kiệt cũng ra hiệu cho vệ sĩ của mình giải tán đi, có một số việc, hắn cũng không muốn mình bị dính vào.
Thân ảnh Vương Cường xuất hiện tại địa phương nơi mọi người vừa mới giải tán, hắn mang vẻ mặt tươi cười hướng về chỗ Gia Vệ đi tới, trên mặt Gia Vệ cũng là bộ dáng tươi cười như vậy.
Những người bị hắn trừng phạt, tại Gia Vệ xem ra, cũng không có thương tích gì nghiêm trọng cho lắm.
Mà lúc này, chỉ có Tiền Nhạc Nhạc vẻ mặt nghi hoặc, nàng nhìn bóng lưng Gia Vệ đang hướng về chỗ Vương Cường đi đến, trầm tư trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng hỏi:
- Cái gì hai mươi vạn?

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 40: Lương Ngọc Kiệt, Triệu Oánh Oánh

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 40: Lương Ngọc Kiệt, Triệu Oánh Oánh

- Buông nàng ra.
Một tiếng gầm giận dữ trực tiếp vang lên.
Âm thanh gầm lên giận dữ này, cũng không phải rất vang dội, tại bên trong quán rượu căn bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
Chỉ có điều, từ lúc tiếng rống giận dữ này vang lên, ngồi bên cạnh bàn có mười năm tên vệ sĩ tất cả đều đồng thời đứng dậy, đem tất cả bọn họ cùng Gia Vệ đang ngồi tại bàn rượu vây lại.
Xảy ra chuyện như vậy, khiến ột số ít con nhà giàu cùng vài ông chủ đang uống rượu tán gái gần đó đều nhanh chân tránh xa, đứng thật xa nơi này ra.
Tất cả mọi người ở đây đều tự biết người biết mình, tuy rằng ở chỗ này không có người nghèo, thế nhưng người giàu cũng cần phải phân ra đẳng cấp.
Có thể tới những quán bar như thế này, trong nhà ít nhất cũng phải có tài sản trên ngàn vạn, mà trong quán rượu có không ít hơn ba người, tài sản trong nhà đều vượt qua con số triệu đồng.
Mà lúc này đây, Tôn Diệu Kiệt cùng bốn người thanh niên bên cạnh đều buông mấy cô gái bên người ra, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Gia Vệ.
Vốn bọn họ cho rằng Gia Vệ là một người không quan trọng gì, giống như người đi đường vậy, thậm chí bọn họ còn đoán rằng Gia Vệ là người hầu của Tiền Nhạc Nhạc, một tên tay sai mà thôi.
Loại tay sai như vậy, mỗi người bọn họ đều có rất nhiều, căn bản không thèm để ý.
Thế nhưng, bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, Gia Vệ lại dám ở trước mặt Tôn Diệu Kiệt đem Tiền Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực.
Tuy rằng Tiền Nhạc Nhạc còn không có thực sự trở thành chị dâu của Tôn Diệu Kiệt, thế nhưng sự việc sớm đã truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đã biết, Tiền Nhạc Nhạc đã trở thành người của Tôn Diệu Huy, cho nên không có ai còn dám ra tay đối với Tiền Nhạc Nhạc.
Mà hôm nay, Gia Vệ làm như vậy, không khác gì trực tiếp cho Tôn Diệu Huy một cái tát, cũng chính là trước mặt mọi người cho Tôn Diệu Huy một cái tát.
- Thế nào? Tao ôm một chút bạn gái của tao, có liên quan đến mày sao?
Gia Vệ vẫn cười nhạt như cũ, tay trái buông bàn tay Tiền Nhạc Nhạc ra, bắt đầu giơ lên vuốt ve khuôn mặt Tiền Nhạc Nhạc.
- Ranh con, mày có gan đó.
Tôn Diệu Kiệt cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đá văng bàn rượu trước người ra, nhưng một cước đá ra, bàn rượu chỉ là rung động một chút, cũng không có di chuyển.
Ngược lại trên bàn rượu có một ít chai rượu bị làm đổ, rơi vãi trên mặt đất.
- Tiền Nhạc Nhạc, cô làm như vậy, đối với cô không có lợi đâu.
Tôn Diệu Kiệt quay qua Tiền Nhạc Nhạc nói, chợt trực tiếp khoát tay chặn lại, mười năm tên vệ sĩ đứng phía sau hắn liền hướng chỗ ngồi Gia Vệ vây lại.
Gia Vệ vẫn cười nhạt, kết quả hắn muốn chính là như thế này, về phần mười năm tên vệ sĩ kia, Gia Vệ thật đúng là không có để ở trong lòng.
- Không phải chuyện của cô nữa rồi, rời khỏi nơi này đi, đừng để bọn họ làm cô bị thương.
Gia Vệ quay qua Tiền Nhạc Nhạc thấp giọng nói, chợt đứng dậy buông Tiền Nhạc Nhạc ra, thân thể hướng về bên cạnh bước tới, vừa vặn che ở trước người Tiền Nhạc Nhạc.
Thấy Gia Vệ như vậy, trên mặt Tôn Diệu Kiệt càng tức giận hơn, hắn trực tiếp giận dữ hét lên:
- Đãnh gẫy hai tay hai chân hắn cho ta.
Tiếng hét Tôn Diệu Kiệt mới vừa dứt, liền có hai vệ sĩ trực tiếp hướng về phía Gia Vệ xông tới, mà bên cạnh Tôn Diệu Kiệt là bốn người thanh niên cùng hai cô gái kia, đều là nở nụ cười nhạt, lần thứ hai ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Chỉ có điều, còn không đợi hai tên vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt đụng tới Gia Vệ, một thanh âm hừ lạnh liền vang lên, thanh âm băng lãnh này không khác gì tiếng rắn độc:
- Tôn thiếu, không biết quy củ của quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ sao?
Người vây xem bên cạnh tránh ra một con đường, một thanh niên mang theo mười mấy người vệ sĩ cường tráng đi tới, vẻ mặt hắn cười nhạt nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, cũng không có nhìn qua Gia Vệ.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Tôn Diệu Kiệt hơi đổi, chẳng qua cũng không có chùn bước, hai mắt hắn híp lại, nói:
- Lương thiếu, lấy quan hệ của hai nhà chúng ta, ngươi định đứng nhìn huynh đệ ta ở chỗ này bị người khác làm mất hết mặt mũi ư?
Cái người tên Lương thiếu kia đến bên ghế salon cạnh Gia Vệ ngồi xuống, liếc nhìn Tôn Diệu Kiệt, nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy củ thì quán bar 'Ánh Sáng Thế Kỷ’ này của chúng ta cũng không cần phải mở cửa nữa. Đã đến nơi này thì đều là khách, ngay cả khách nhân cũng không bảo vệ được, ai sẽ còn đến 'Ánh Sáng Thế Kỷ' chơi nữa đây? Về phần giao tình, giờ không phải là lúc bàn về chuyện này.
- Lương thiếu, ngươi định không để cho Tôn Diệu Kiệt ta chút mặt mũi nào sao?
Tôn Diệu Kiệt sắc mặt trở nên âm trầm, thấp giọng nói.
Lương thiếu lắc đầu, không nói gì, thế nhưng từ thái độ cũng đã cho thấy tất cả.
- Hừ, nghĩ mình là một đại nhân vật sao? Đây là địa bàn của ngươi, không sai, nhưng chả lẽ ngươi định cả đời trốn ở chỗ này?
Đúng lúc này, trong hai cô gái có vẻ mặt cao ngạo kia, một người có vẻ mặt thành thục lạnh lùng nói.
Lương thiếu khẽ ngẩng đầu, hai mắt híp lại nhìn về phía cô gái kia.
Sau một lát, hắn mới mở miệng nói:
- Quy củ chính là như vậy, không muốn tuân thủ, đừng có tới nơi này nữa.
- Ngươi. . .
Cô gái kia tức giận, trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay, ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, ngươi có thể làm gì được ta?
Thấy cô gái này cùng Lương thiếu tranh đấu, Tôn Diệu Kiệt cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, vài người khác cũng không nói gì, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng, nhưng trong hai con mắt lại toát ra vẻ náo nhiệt.
Bất quá người thanh niên bên cạnh Tôn Diệu Kiệt kia, trong mắt lại tràn đầy lo lắng, sợ muội muội của mình vào lúc này lại không biết nặng nhẹ mà ra mặt hộ người khác.
Nhưng mà, sự tình làm hắn lo lắng nhất cũng đã xảy ra, chỉ thấy muội muội của hắn lớn lên trông cũng xinh đẹp nhưng đầu óc quá mức đơn giản cũng mang vẻ mặt cười nhạt đứng dậy, chỉ vào Lương thiếu nói thẳng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám quản sự tình của chúng ta? Ngày hôm nay chúng ta nhất định phải ở chỗ này tháo cánh tay của hắn xuống, để cho hắn biết dám động vào nữ nhân của Diệu Huy ca, sẽ có kết quả gì.
- Tôn Diệu Huy sao?
Lương thiếu ngẩng đầu lên, căn bản không có nhìn về phía tiểu cô nương kia, khiến cho người thanh niên kia buông lỏng một hơi.
Lương thiếu mắt nhìn Tôn Diệu Kiệt, lại nhìn cô gái mới vừa rồi đứng lên cùng hắn đấu khẩu, biểu hiện trên mặt vẫn không đổi, như cũ là một vẻ cười nhạt giống như rắn độc, nói:
- Quy củ là như thế, ai cũng không thể thay đổi được.
Tôn Diệu Kiệt nhăn chặt mày lại, hắn cũng không có mở miệng nói cái gì, mà là nhìn về phía cô bé bên cạnh kia.
- Đem hai cánh tay của hắn tháo xuống cho ta.
Mà lúc này, cô bé kia trực tiếp hướng vệ sĩ phía sau nàng ra lệnh, sau đó nhìn về phía Lương thiếu, cười lạnh nói:
- Ta thật không tin Lương Ngọc Kiệt ngươi, thật dám đụng đến Triệu Oánh Oánh ta.
Thanh âm Triệu Oánh Oánh vừa dứt, năm vệ sĩ phía sau nàng đều đồng thời đứng lên, mười lăm vệ sĩ, có tới năm người là tới bảo vệ Triệu Oánh Oánh, mười người khác mới là bảo vệ cho bọn người Tôn Diệu Kiệt.
Lương Ngọc Kiệt không nói gì, hắn đang không ngừng vuốt ve chân chén rượu để trên mặt bàn.
Chẳng qua, phía sau hắn một gã đại hán đầu trọc ăn mặc rất tùy ý cũng đã đứng lên, hắn âm hiểm cười một tiếng, một mình tiến lên ngăn cản năm vệ sĩ kia, nói:
- Đánh nhau ở Ánh Sáng Thế Kỷ, các ngươi con mẹ nó muốn chết.
- Đập vỡ mồm hắn cho ta.
Triệu Oánh Oánh tức giận, chỉ vào tên vệ sĩ kia nói.
Năm tên vệ sĩ không chút do dự, đều bắt đầu động thủ, đầu tiên là hai tên vệ sĩ hướng về phía đại hán kia đánh tới, một người đánh bên trên, một người đánh bên dưới, rất rõ ràng năm tên vệ sĩ này cũng là người luyện võ, đồng thời kết hợp lại cùng một chỗ thì thực lực sẽ mạnh lên không ít.
- Tới hay lắm. . .
Thủ hạ của Lương Ngọc Kiệt cũng chính là đại hán kia, trực tiếp cười lớn một tiếng, cũng không có né tránh, mặc cho nắm tay cùng chân của hai người đánh lên trên người mình, thân thể của hắn cũng chỉ lung lay một chút.
- Các ngươi con mẹ nó là đàn bà sao?
Đại hán quát to một tiếng, hai vươn tay ra trực tiếp nắm lấy đầu của hai tên vệ sĩ, hai tay hợp lại, đầu của hai vệ sĩ liền đập vào nhau, máu tươi bắn ra làm cho trong quán bar xuất hiện một hồi hỗn loạn.
- Quách Thành, không nên quá nặng tay, gây kinh hãi cho khách nhân của chúng ta thì không tốt.
Lương Ngọc Kiệt lúc này mở miệng nói, thanh âm như cũ là cái loại thanh âm của rắn độc, khiến người ta nghe thấy không rét mà run.
Hai mắt Tôn Diệu Kiệt nheo lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, đây chính là hoàn toàn trở mặt, tuy rằng Tôn gia bọn họ cùng Lương gia đối đầu nhau, nhưng dưới loại tình huống hoàn toàn trở mặt này, Tôn Diệu Kiệt cũng thật hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn tự nhiên hiểu được, lấy thực lực của mình căn bản đối phó không nổi Lương Ngọc Kiệt , chỉ có ca ca của hắn Tôn Diệu Huy, mới có thể không đem Lương Ngọc Kiệt để vào trong mắt.
- Một đám phế vật, ai có thể đem miệng hắn đập nát, ta sẽ thưởng cho người đó một trăm vạn.
Triệu Oánh Oánh giống như người điên hét lớn, vẻ mặt nàng trông rất dữ tợn, khiến cho cái vẻ đẹp thanh tú trên khuôn mặt nàng lúc đầu hoàn toàn biến mất.
Còn lại có ba tên vệ sĩ, nhưng vừa nghe Triệu Oánh Oánh nói như vậy, vốn trong mắt ba người tràn đầy vẻ ngưng trọng, thì lúc này trong mắt lại tràn đầy lửa nóng.
Một trăm vạn, bọn họ phải làm vệ sĩ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Không lâu sau, trong tay phải ba người đều xuất hiện một cây côn gấp, cái này chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của bọn họ, có thể co duỗi, thuận tiện mang theo bên người, có điều cho dù là như thế, dưới tình huống bình thường, bọn họ cũng sẽ không mang ra dùng.
Thấy ba người lấy ra vũ khí, đám vệ sĩ phía sau Lương Ngọc Kiệt cũng muốn tiến lên trợ giúp, nhưng lại bị Quách thành ngăn lại, chỉ thấy hắn âm hiểm cười nói:
- Không cần các ngươi lên, ba người bọn hắn, ta có thể đối phó.
Lương Ngọc Kiệt liếc nhìn Quách thành, sau đó gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau không cần lên hỗ trợ.
Lần này là ba đấu một, ba tên vệ sĩ thân hình không hơn kém Quách Thành đều cầm vũ khí, mà Quách thành không có cầm vũ khí, nhưng khí thế của hắn cũng hơn xa ba người.
- Lo lắng cái gì, các ngươi đều lên hết cho ta.
Triệu Oánh Oánh nhìn về phía đám vệ sĩ của bọn Tôn Diệu Kiệt, trực tiếp tức giận nói.
Nghe lời nói của Triệu Oánh Oánh, bốn người thanh niên kia đều nhìn về phía Tôn Diệu Kiệt, giống như muốn hỏi ý kiến của hắn vậy.
Vẻ mặt Tôn Diệu Kiệt trở nên âm trầm, hắn nhìn Lương Ngọc Kiệt, lại nhìn Quách Thành, cuối cùng nhìn về phía Gia Vệ cùng người vẫn đứng sau lưng Gia Vệ chưa rời khỏi - Tiền Nhạc Nhạc
- Hai người các ngươi đi lấy cánh tay của tiểu tử kia cho ta, những người khác đi hỗ trợ đi.
Tôn Diệu Kiệt lạnh lùng nói.
Mặt khác bốn người thanh niên kia cũng gật đầu, ý bảo vệ sĩ phía sau bọn họ nghe theo lời của Tôn Diệu Kiệt.
Lại thêm mười người gia nhập vào cuộc chiến, hai người hướng về phía Gia Vệ đi tới, tám người ngăn ở giữa Gia Vệ cùng Lương Ngọc Kiệt, không cho người của Lương Ngọc Kiệt nhúng tay vào.
Chỉ có điều, Lương Ngọc Kiệt lúc này cũng đã ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau đại hán đi ngăn lại, bọn họ vượt qua Quách thành, đi ngăn cản vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt.
Nhưng mà, không biết Lương Ngọc Kiệt là muốn sớm đi xử lý chuyện này, hay là hắn căn bản cũng không có để ý tới an toàn của Gia Vệ, hai vệ sĩ của Tôn Diệu Kiệt kia đã đi tới trước người Gia Vệ, nắm đấm cùng cú đá sẽ rất nhanh đánh tới trên người Gia Vệ, người của Lương Ngọc Kiệt chỉ là đi ngăn cản tám người kia, mà không có đến trợ giúp Gia Vệ.
Trong mắt Gia Vệ tinh quang chợt lóe, cũng đã đến lúc hắn động thủ rồi, nếu như không phải người của Tôn Diệu Kiệt xuất thủ trước, lát nữa Lương đội trưởng dẫn người đến thì sẽ không dễ giải quyết.
Chỉ có điều, không đợi Gia Vệ xuất thủ, một thân ảnh trực tiếp bay đến, nện ở trên người hai vệ sĩ đang đánh tới Gia Vệ, đồng thời dư lực không giảm mà còn hướng về Gia Vệ đập qua.
Trên mặt Gia Vệ hiện lên vẻ giận dữ, dùng sức ngăn cản thân ảnh đang bay tới, sau đó nhìn về phía đại hán tên Quách Thành kia, thân ảnh vừa bay tới, là do chính hắn dùng vệ sĩ của Triệu Oánh Oánh ném tới.
Không ai chú ý tới Gia Vệ, tất cả mọi người đều quên mất Gia Vệ, người chung quanh đều đưa ánh mắt lên người những tên vệ sĩ kia, một cuộc đánh lộn sắp sửa diễn ra.
Song đúng lúc đó, một chai rượu trực tiếp nện ở trên đầu cái người tên Quách Thành kia, thanh âm chai rượu vỡ vụn khiến cho tất cả những người đang đánh nhau đều phải dừng lại, âm nhạc trong quán bar cũng đã tạm ngừng, giờ khắc này xung quanh có vẻ rất im lặng.
Mà đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Mới vừa rồi là ngươi cầm tên kia ném ta sao?

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 38: Khu Vui Chơi Cao Cấp Thành Phố Tân Hải

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 38: Khu Vui Chơi Cao Cấp Thành Phố Tân Hải

- Hối hận vì không muốn thân thể ta rồi hả?
Điện thoại vừa mới nối thông liền vang lên câu hỏi như vậy.
Gia Vệ ngẩn ra, cau mày. Tiền Nhạc Nhạc chắc chắn biết đây là số điện thoại của mình, bằng không thì chưa hỏi đã biết ngay là mình gọi đến.
- Đối với thân thể của cô, tôi quả thật không có chút hứng thú.
Gia Vệ lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay, tại Trung tâm vui chơi giải trí Vương Triều, cha tôi bị người ta đánh. Tôi chỉ muốn biết những tên đã đánh cha đệ có phải do Tiền Thiếu Suất xúi dục không? Còn nữa, làm sao để tìm ra những tên đó?
- Có người đánh cha cậu?
Giọng Tiền Nhạc Nhạc dường như rất kinh ngạc, không còn chút lạnh lùng nào trong đó với Gia Vệ.
Một lát sau, Tiền Nhạc Nhạc mới lên tiếng:
- Tôi không dối cậu, không phải do em tôi giật dây, chuyện này tôi không biết.
- Trong những tên đánh cha tôi, có một tên là con trai thứ 2 của Tập Đoàn Khoáng Thế Tôn Diệu Kiệt.
Thẳng thắn mà nói, nếu như không phải do Tiền Thiếu Suất xúi dục, Gia Vệ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Tiền Thiếu Suất. Hắn muốn trực tiếp tìm đến những tên đã đánh cha hắn.
- Tôn Diệu Kiệt?
Tiền Nhạc Nhạc ngẩn ra, một lát sau mới lên tiếng:
- Tôn Diệu Kiệt đích thực là bạn tốt của em trai tôi. Chuyện em tôi nằm viện hắn cũng biết.
Nói xong những lời này, Tiền Nhạc Nhạc trầm tư, giống như đang suy nghĩ một cái gì đó, một lát sau liền mở miệng ra nói:
- Chuyện này tôi có thể xử lý, cậu muốn kết thúc như thế nào?
Tiền Nhạc Nhạc trực tiếp yêu cầu như vậy mang lại một sự ngạc nhiên không ngờ đến cho Gia Vệ. Thế nhưng một lát sau, Gia Vệ chỉ cười lạnh rồi nói:
- Tôi không muốn tiền. Chuyện này cũng không muốn làm phiền đến cô. Cô chỉ cần dẫn tôi đi gặp những tên đó là được.
- Cha mẹ bọn chúng đều là những người có tiền có thế. Chúng cũng vì thế mà càng ngày càng ăn chơi trác táng. Cậu muốn xử lý chúng như thế nào?
Tiền Nhạc Nhạc hỏi, giọng tuy vẫn có vẻ lạnh lùng nhưng nhiều phần lại có chút quan tâm đến ý kiến của Gia Vệ.
Gia Vệ cười lạnh liên tục. Theo như Gia Vệ nghe ra thì, Tiền Nhạc Nhạc này chẳng qua là chỉ muốn giúp đám nhà giàu đấy dàn xếp ổn thỏa, căn bản là không muốn giúp mình.
- Chúng ta chỉ là người dưng với nhau. Giúp tôi hay không tùy cô quyết định, cho dù cô không giúp thì tôi cũng có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Gia Vệ lạnh lùng nói.
Phía bên kia điện thoại bỗng im lặng một hồi. Một lát sau, giọng Tiền Nhạc Nhạc lại một lần nữa vang lên:
- Cậu đến cổng trường cấp 3 Tân Hải đợi tôi, không đến 30 phút nữa tôi sẽ đến.
Gia Vệ ‘ừ’ một tiếng liền cúp điện thoại
- Thế nào?
Nhìn thấy Gia Vệ cúp máy, Vương Cường liền hỏi.
Gia Vệ nhìn về phía Vương Cường, trực tiếp trả lại di động cho hắn rồi nói:
- Một lát nữa, Tiền Nhạc Nhạc sẽ đến cổng trường tìm tao. Mày đi theo sau, chờ đến lúc có chuyện thì gọi điện thoại báo ngay cho Lương đội trưởng.
- Mày muốn làm gì đấy?
Nghe Gia Vệ nói vậy, Vương Cường cầm lấy điện thoại cau mày hỏi.
- Còn làm gì nữa?!
Gia Vệ cười lạnh một tiếng nói:
- Hậu quả mà Tiền Thiếu Suất đã chịu cũng chính là cái mà bọn chúng sẽ nhanh chóng được nhận lấy. Sau đó, để xem mấy tên đấy có giống như tên họ Tiền có được một người chị gái hay em gái như Tiền Nhạc Nhạc đến giúp chạy tội hay không.
Nghe vậy, lông mày Vương Cường khẽ nhíu lại, lặng lẽ cười, vừa muốn nói gì đó thì lại nhíu mày rồi nói:
- Cái dạng công tử, ăn chơi trác táng như vậy, rất dễ bị chọc tức. Nhưng mà mày đi một mình có được không? Hay là để tao kêu cha tao, nếu cha tao mà biết được chú Gia bị đánh thì ông ấy nhất định sẽ đến.
Gia Vệ lắc đầu, nói:
- Không cần làm phiền chú Vương, chú Vương ra tay rất nặng, chỉ cần một sơ suất thôi thì chuyện này không thể kết thúc êm đẹp. Tao muốn hậu quả mà bọn nó phải gánh chịu so với Tiền Thiếu Suất phải nặng hơn, thảm hại hơn, đồng thời cũng phải không ảnh hưởng gì đến chúng ta.
Suy nghĩ lại, Vương Cường vẫn như trước kiên trì nói:
- Hay là để tao đi theo mày đi. Hai người hợp tác thì cho dù bọn chúng có nhiều bảo tiêu đi nữa thì chúng ta vẫn có thể đối phó được. Một mình mày đi tao thấy không yên tâm.
- Lo lắng cái gì?
Gia Vệ cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn chúng cũng chỉ giống như Tiền Thiếu Suất, chỉ biết ăn chơi sa đoạ sống phóng túng thì có khả năng làm nên chuyện gì? Thuê bảo tiêu thì cũng chỉ là những tên nịnh hót chỉ có chút ít năng lực. Mày cứ yên tâm đi.
- Vậy còn Tiền Nhạc Nhạc kia thì tính sao đây?
Vường Cường gật đầu rồi lại hỏi.
- Tính sao là tính sao?
Gia Vệ lộ vẻ nghi hoặc.
Vương Cường nhìn Gia Vệ, liền lắc đầu cười khổ nói:
- Cứ tưởng mày đã thay đổi rất nhiều, hoá ra vẫn như cũ không có chút thay đổi gì cả. Tiền Nhạc Nhạc biết mày đi tìm những tên kia gây rối nhưng vẫn dẫn mày đi, rút cuộc chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, đồng thời cũng là khả năng cao nhất đó là Tiền Nhạc Nhạc muốn mượn tay của những tên này trả thù thay cho em cô ta, để cho bọn chúng đánh mày 1 trận làm tiêu tan mối hận trong lòng. Còn khả năng thứ hai chính là Tiền Nhạc Nhạc thật sự muốn giúp đỡ mày, nhưng mà nếu thật sự là như vậy thì người anh em à, Tiền Nhạc Nhạc thật sự thích mày rồi đấy.
Trầm tư một lát, Vương Cường tiếp tục nói:
- Cho dù là khả năng gì, mày cũng phải có một quyết định. Nếu như Tiền Nhạc Nhạc muốn trả thù thì chúng ta có nên tính luôn cô ta vào trong chuyện này hay không? Còn nếu như Tiền Nhạc Nhạc thật sự vì giúp đỡ mày mà đắc tội với những tên công tử bột này thì người anh em, đây là trái cấm, một khoản nợ khó trả nhất trên đời đấy.
Vương Cường cảm thán, lắc đầu rồi vỗ vai Gia Vệ, để cho Gia Vệ tự quyết định.
Lúc này, Gia Vệ thì lại trở nên ngớ ngẩn, hắn hoàn toàn không nghĩ đến những điều này. Cho tới giờ, hắn vẫn cho rằng Tiền Nhạc Nhạc chỉ là người dưng, đồng thời hắn cũng không muốn cùng Tiền Nhạc Nhạc có quá nhiều quan hệ, bằng không cũng không trực tiếp thoả hiệp với nàng tha cho Tiền Thiếu Suất.
- Không có thời gian lo cho những chuyện này. Bất kể như thế nào, ngày hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong bằng không sẽ ảnh hưởng đến kì thi thử.
Gia Vệ nói đồng thời trên mặt hiện ra vẻ băng lãnh.
Vương Cường gật đầu, không nói gì nữa. Thế nhưng trong mắt hắn lại có một chút đắn đo, có một số việc so với Gia Vệ hắn có nhiều kinh nghiệm hơn, đó là kinh nghiệm thực tế không như Gia Vệ chỉ có kinh nghiệm trên sách vở.
Hai người liền bắt một chiếc xe, đi nhanh đến cổng trường cấp 3 Tân Hải.
Gia Vệ đi đến cổng chính chờ. Vương Cường thì núp trong một cửa hàng gần đấy để chuẩn bị theo sau Gia Vệ cùng Tiền Nhạc Nhạc.
Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại ngay cổng trường cấp 3 Tân Hải, nhưng Gia Vệ cùng Vương Cường lại không để ý đến.
Theo như suy nghĩ của hai người thì Tiền Nhạc Nhạc là con gái nhà giàu mà hiện tại lại đang là nghiên cứu sinh nhất định sẽ có xe riêng mà còn lại là xe sang trọng đắt giá.
Đó là lí do mà ngay từ lúc chờ đợi, hai người chỉ chú ý đến có chiếc xe đắt tiền nào tiến đến hay không bởi vì người đến rất có thể là Tiền Nhạc Nhạc.
Chỉ có một điều không ngờ, từ trên chiếc taxi kia đi xuống, một thân hình cao gầy, áo trắng dài tay phối với quần đen, lộ vẻ hấp dẫn của dân thành thị.
Chỉ có điều, biểu hiện trên mặt nàng lại khiến cho tất cả mọi người không ai dám tới gần. Đó là một loại khí chất lạnh lùng không để ai vào trong mắt, tựa như một vị nữ vương xinh đẹp lạnh lùng đến mức khiến người người chỉ dám đứng xa ngàn dặm ngắm nhìn.
Không biết được việc này nên Gia Vệ và Vương Cường không nhìn thấy Tiền Nhạc Nhạc, bởi vì họ làm sao có thể nghĩ đến việc Tiền Nhạc Nhạc sẽ ngồi xe taxi mà đến.
- Cậu thật sự muốn đi sao?
Không bao lâu sau, sau lưng Gia Vệ vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
Gia Vệ xoay người lại, kinh ngạc nhìn Tiền Nhạc Nhạc rồi lại liếc mắt sang chiếc taxi đang đậu bên cạnh nàng, trong lòng tràn đầy sự ngạc nhiên không ngờ này.
- Nếu để cho tôi biết được chuyện này có liên quan đến Tiền Thiếu Suất, tôi nhất định sẽ không tha cho hắn.
Gia Vệ hơi ngẩng đầu lên nhìn Tiền Nhạc Nhạc nói:
- Đương nhiên, nếu Tiền Thiếu Suất không liên quan tới chuyện này thì tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn.
Lời nói của Gia Vệ, nhìn như không mảy may có chút tác động nào đến tâm tình Tiền Nhạc Nhạc, nhưng Gia Vệ có thể thấy được trong mắt nàng hiện rõ sự kinh ngạc.
- Bọn chúng đều là những công tử có tiền có thế, cha của Tôn Vệ Kiệt lại là chủ tịch tập đoàn Khoáng Thế, mẹ là thị uỷ uỷ viên thành phố Tân Hải. Cậu cho rằng cậu có thể làm gì hắn thì làm sao?
Tiền Nhạc Nhạc nói với giọng điệu không nhanh không chậm, rất là lãnh đạm.
Gia Vệ cau mày. Nếu như tên Tôn Diệu Kiệt này cũng giống như Tiền Thiếu Suất chỉ là một tên công tử bột thì có thể xử lý đẹp, thế nhưng mẹ hắn lại là thị uỷ uỷ viên thành phố Tân Hải thì chuyện thì không dễ giải quyết rồi.
Không quá nửa phút suy nghĩ, Gia Vệ lạnh lùng nói:
- Thế thì đã làm sao? Thị uỷ uỷ viên thì có thể một tay che trời, tuỳ ý để con mình làm xằng làm bậy sao?
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, những người này không phải là người mà cậu có thể dễ dàng chọc đến được. Nếu như chuyện này để cho tôi xử lý thì tôi có thể làm cho chúng bồi thường cậu ít nhất 20 vạn.
Tiền Nhạc Nhạc tiếp tục nói, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt nàng khiến cho Gia Vệ không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
- Không cần! Có một số việc, tiền có thể giải quyết nhưng cũng có một số việc, tiền cũng không có khả năng giải quyết.
Gia Vệ lắc đầu lạnh lùng nói.
Tiền Nhạc Nhạc gật đầu, trực tiếp vẫy một chiếc taxi rồi nói với Gia Vệ:
- Tôn Diệu Kiệt bây giờ đang ở quán bar ‘Ánh Sáng Thế Kỷ’, ở cùng hắn còn có mấy người, trong đó có khả năng có những tên khác mà cậu cần tìm.”
- Không cần cô ra mặt, chờ đến quán bar ‘Ánh Sáng Thế Kỷ’, chỉ cần nói cho tôi biết ai là Tôn Diệu Kiệt là được.
Gia Vệ gật đầu nói.
Tiền Nhạc Nhạc không nói gì, bước vào xe taxi trước.
Gia Vệ cũng không chần chừ, mắt nhìn Vương Cường ở xa xa xong cũng lên xe taxi.
Chỉ chốc lát sau, hai xe taxi, một trước một sau hướng khu Trung Tâm mà đi. Chiếc phía trước dĩ nhiên là xe của Gia Vệ và Tiền Nhạc Nhạc, xe phía sau chính là xe Vương Cường ngồi.
Thành phố Tân Hải rất lớn. Tuy trường cấp 3 Tân Hải đã ở trong nội thành nhưng khoảng cách với khu Trung Tâm vẫn là rất xa.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe taxi mới dừng lại, không đợi Gia Vệ nói gì, Tiền Nhạc Nhạc liền trả tiền xe, hai người 1 trước 1 sau xuống xe.
Vừa mới bước xuống xe, chứng kiến toà nhà trước mắt khiến cho lòng Gia Vệ hơi ngạc nhiên.
Nhà Gia Vệ cách trường Tân Hải không xa, nhưng cách nơi này lại rất xa. Có thể nói, Gia Vệ từng này tuổi mà còn chưa từng đi xa như vậy đến cái địa phương này.
Khu Trung Tâm này, chính là căn cứ của những người giàu có. Khoảng tiêu phí ở đây so với những khu ngoài cao gấp vài lần, thậm chí có thể lên đến mười lần, trăm lần. Tuy là vậy nhưng dù sớm hay muộn nơi này cũng vẫn tràn ngập người.
Như vậy có thể thấy được thành phố Tân Hải người giàu rất nhiều.
Hơi ngẩng đầu, Gia Vệ mới nhìn được phía trên toà nhà này có viết một hàng năm chữ to ‘Quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ’.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 34: Thực Lực Của Vương Quý Dân

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 34: Thực Lực Của Vương Quý Dân

Sáng sớm ngày thứ bảy, Vương Cường đã tới đập cửa phòng của Gia Vệ, cầm theo một chồng đề thi cùng một vài quyển sách tài liệu đi vào phòng Gia Vệ.
- Tao cũng không muốn thi vào trường quân đội, cho nên tao dự định cũng sẽ thi vào đại học Tân Hải cùng mày.
Vương Cường nói ra, vẻ mặt vô cùng kiên định.
- Nhưng mà...
Gia Vệ cười khổ, còn có một đoạn thời gian ngắn nữa thôi là đến kì thi vào trường đại học rồi, muốn thi đậu đại học Tân Hải, làm như dễ dàng lắm vậy?
- Tao mặc kệ, trong khoảng thời gian này tao cho dù phải liều mạng, cũng phải nâng được thành tích lên thật cao, mày phải chịu trách nhiệm hướng dẫn học cho tao, chỗ nào cũng không được đi.
Vương Cường nói.
- Tốt, có chỗ nào không hiểu tao sẽ giảng giải ày.
Gia Vệ bất đắc dĩ.
Vương Cường thì ra sức liều mạng học tập, mà Gia Vệ cũng chỉ có thể ở một bên học tập, không thể đi đâu cả.
- Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, trên sách đều đã nói rõ ràng như vậy, đề bài dễ như này nếu như mày còn không làm full điểm cũng đừng nghĩ thi đậu vào đại học Tân Hải nữa.
Gia Vệ chỉ vào đề bài bài thi của Vương Cường, nói.
- Ai, bây giờ tao mới biết hối hận, lão đầu nhà tao nói nếu như thi không đậu hoặc thi rớt vào đại học Tân Hải, nhất định phải tại kì nghỉ hè này đi vào trong bộ đội huấn luyện đồng thời biểu hiện phải xuất sắc để còn đi vào trường quân đội tốt nhất.
Vương Cường buồn bã ỉu xìu nói.
- Rất tốt đấy chứ, cha tao cùng Vương thúc đều là vì không đủ trình độ văn hóa cùng thiếu quan hệ mới không được làm sĩ quan, mày nếu như học trong trường quân đội, sau này ra ngoài sẽ là một sĩ quan, tao đi theo mày cũng có chút hãnh diện a.
Gia Vệ tươi cười, vỗ vỗ bả vai Vương Cường nói.
- Tốt tốt cái gì, thế tại sao mày không đi đi? "
Trừng mắt liếc Gia Vệ, Vương Cường nói:
- Thi vào trường quân đội, sáng sớm không thể ngủ nướng, cũng không có thể tùy tiện nói chuyện yêu thương, chuyện gì cũng đều bị quản lý, tao sao có thể chịu được đây.
- Không có quy củ sao thành được nề nếp, muốn trở thành một người quân nhân đạt tiêu chuẩn, nhất định phải tuân thủ những điều quản giáo này. Tao không có ý định thi vào trường quân đội, cho nên hi vọng của hai nhà chúng ta đều rơi vào trên người của mày, mày không phải muốn trở thành một người quân nhân đủ tư cách sao, hay là muốn trở thành một người quân nhân ưu tú đây.
Gia Vệ nghiêm túc nhìn Vương Cường, không có một chút ý tứ vui đùa nào.
Vương Cường kinh ngạc, nói:
- Kỳ thực tao cũng không phản cảm với việc thi vào trường quân đội, chỉ là từ nhỏ đã bị cha tao nói cho nên hơi sợ, nhưng mà bây giờ xem ra những chuyện kia cũng không phải quá khó khăn.
- Không phải là sáng sớm dậy chạy bộ mấy km thôi sao? Giờ chạy mấy km cũng không xi nhê.
- Đúng vậy, đó là khi còn nhỏ, lấy ánh mắt nhìn của chúng ta bây giờ tham gia quân ngũ mặc dù có chút khổ thế nhưng lại có thể rèn luyện thân thể, sau này tiền đồ lại càng không thể hạn lượng, đồng thời phi thường có ý nghĩa, người anh em tao ủng hộ mày.
Gia Vệ nói.
- Không ủng hộ tao thì có thể như thế nào đây?
Vương Cường ca thán, nói:
- Muốn thi đậu đại học Tân Hải, tao một điểm hi vọng cũng không có a.
- Vậy không bằng mày cùng tao đi vào quân đội sớm luôn đi, không tham gia thi vào trường đại học nữa.
Gia Vệ ngẫm lại, nói ra.
Trợn mắt nhìn Gia Vệ, Vương Cường nói:
- Mày nghĩ rằng tao và mày giống nhau sao, có thể trúng tuyển sớm đại học Tân Hải à? Không có thành tích siêu hạng trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng không được giảng viên đại học nào sớm báo tuyển thẳng. Tao mặc dù ở trong quân ngũ thể hiện ưu tú thế nào, cũng không chắc đã được tuyển vào trường quân đội.
Gia Vệ hắc hắc cười một tiếng, hắn cũng không có nghĩ tới tình huống đó, nói:
- Tao trước hết đi thăm dò tình hình nơi ấy một chút, một tháng sau mày đi vào có thể có được tin tức về tình hình bên trong rồi.
- Ai, cũng không biết tham gia huấn luyện, có nữ sinh hay không đây?
Vương Cường lại ca thán, nếu như không có nữ sinh, ba tháng huấn luyện, hắn sống thế nào đây?
Gia Vệ khinh bỉ nhìn Vương Cường, sau đó cầm đề thi đến, hỏi:
- Có còn muốn học nữa hay không?
- Học cái lồng.
Vương Cường đem đề thi ném sang bên cạnh, nói:
- Lấy thành tích hiện tại của tao cùng với trong đợt huấn luyện biểu hiện ra thật tốt, để tiến vào một trường quân đội tốt chắc chắn không khó khăn gì mấy đâu.
Gia Vệ lắc đầu không nói gì, tư tưởng của Vương Cường quá mạnh mẽ khiến hắn vô cùng khâm phục.
Cả một ngày thứ bảy, Gia Vệ cùng Vương Cường đều không có đi ra ngoài, đến tối Gia Hồng Ngạo cùng Vương Quý Dân hai người dường như nổi lên hứng thú, để cho Gia Vệ cùng Vương Cường solo tay đôi giống như khi còn bé, hai người bọn họ đứng ở một bên chỉ đạo.
Mà sau khi Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ, trên mặt của hai người đều xuất hiện một vẻ kinh ngạc.
Tại vì thời điểm trước đây, đều là Vương Cường liên tục hai ba lần đem Gia Vệ chế trụ, bây giờ ngược lại, lại là Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ.
- Vệ tử từ khi nào lại lợi hại như vậy?
Vương Quý Dân hỏi, hắn đối với thực lực con mình rất rõ ràng, hai cha con ở nhà luyện qua không ít lần, thực lực Vương Cường so với những đứa bạn cùng lứa tuổi, tuyệt đối là mạnh hơn nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Vương Quý Dân đối với Vương Cường lại tin tưởng ở lần huấn luyện bộ đội lần này hắn sẽ có những biểu hiện thật tốt.
- Cha, con sớm nói với người rồi, Vệ tử mấy ngày qua kích thích tố sinh dục sinh ra quá nhiều, thế nên khí lực mới biến hóa lớn đến như vậy.
Vương Cường cười khổ nói.
- Cái gì kích thích tố sinh dục, nói càn.
Trừng mắt với Vương Cường, Vương Quý Dân cũng không thể hiểu cái gì là kích thích tố sinh dục, hắn đi tới trước người Gia Vệ, âm thầm cười nói:
- Vệ tử, đến đây, cùng Vương thúc tập luyện.
- Cha, người đừng có bị Vệ tử liên tiếp hai ba lần chế trụ rồi ném ra xa nha.
Vương Cường bỉu môi nói
- Thúi lắm, lão tử xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hiện tại cho dù đã xuất ngũ cũng có thể dùng một quả đấm để chế trụ đám ranh con các ngươi.
Vương Quý Dân đem tay trái vắt chéo sau lưng, nói:
- Đến đi, Vương thúc nhường con một cánh tay.
- Vương thúc, muốn đánh thì công bằng mà đánh, ngài nhường con một cánh tay, con sẽ không đánh đâu.
Gia Vệ cười khổ nói.
- Quý Dân, dùng toàn lực cùng vệ tử đấu thử xem, không cần lưu tình, không làm gãy xương chân tay là được.
Gia Hồng Ngạo nói, ngữ khí bình thản, cũng không có bởi vì Gia Vệ là con của hắn mà để cho Vương Quý Dân thủ hạ lưu tình.
Vương Quý Dân kinh ngạc liếc nhìn Gia Hồng Ngạo, gật đầu sau đó liền vươn tay trái ra, lắc lắc cổ, rất rõ ràng là muốn toàn lực xuất thủ.
Trên mặt Gia Vệ bộ dáng tươi cười biến mất, biến thành vẻ mặt ngưng trọng. Hắn hơi cong lưng xuống thủ thế, Gia Vệ biết nếu cha đã nói như vậy, Vương thúc sẽ không hạ thủ lưu tình.
- Vệ tử, ta tấn công đây.
Vương Quý Dân gầm nhẹ một tiếng, thanh âm chưa dứt chân hắn đã đạp mạnh một cái xuống đất. Khoảng cách Gia Vệ với Vương Quý Dân tầm 5~6 mét, vậy mà trong nháy mắt đã đi tới trước người Gia Vệ, một quyền hướng về bụng Gia Vệ đánh tới.
Chứng kiến tốc độ nhanh khủng khiếp của Vương Quý Dân. Vương Cường đứng bên cạnh bỗng nhiên ngẩn ra, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Hắn cùng với Vương Quý Dân ở nhà luyện qua không ít, thậm chí nhiều khi hai cha con đều là ngang tài ngang sức. Vương Cường tuy rằng không cho đó là toàn lực của cha mình, nhưng mà cũng không sai biệt nhiều lắm.
Thế nhưng hiện tại xem ra, thực lực mạnh nhất của Vương Quý Dân không chỉ như Vương Cường đã đoán.
Khoảng cách 5~6 mét vậy mà trong nháy mát đã phóng tới, thân pháp nhanh như vậy, cả đời Vương Cường cũng chưa từng gặp qua.
Gia Vệ cũng chưa từng gặp qua thân pháp nhanh như vậy, càng chưa từng gặp qua nắm đấm nào nhanh như vậy, hắn chỉ có thể toàn lực uốn cong cơ thể, để cho chính mình tránh thoát khỏi một quyền này.
Rốt cục, thời điểm nắm đấm sắp nện vào trên bụng Gia Vệ thì hắn đã vô cùng chật vật né tránh thành công, chỉ có điều cho dù là như thế, sắc mặt Gia Vệ cũng đột nhiên biến đổi.
Nắm tay mặc dù không có nện được vào bụng Gia Vệ, nhưng lại mang theo một trận quyền phong rất mạnh, làm cho Gia Vệ cảm thấy không khác gì bị người khác đấm ột quyền cả.
Chỉ riêng quyền phong cũng đã có sức mạnh như vậy rồi!
Gia Vệ sắc mặt đại biến, đây chính là toàn lực của Vương thúc sao?
Nhưng mà ngay tại thời điểm Gia Vệ dùng thân thể để né tránh nắm đấm của Vương Quý Dân, còn chưa kịp đứng vững thì một nắm đấm khác của Vương Quý Dân đã lại trực tiếp hướng về sau lưng Gia Vệ oanh kích đến.
Hai nắm đấm giống như không đồng thời thuộc về Vương Quý Dân vậy, bởi vì hai nắm đấm đánh về Gia Vệ chỉ hơn kém nhau một chút, nắm đấm của Vương Quý Dân đánh về phía bụng Gia Vệ còn không có dừng lại, thì một nắm đấm khác không biết từ chỗ nào xuất hiện oanh tới, cũng mang lực lượng lớn không kém gì nắm đấm trước.
- Hừ...
Gia Vệ quát khẽ một tiếng, bất thình lình xoay người lại, hai cánh tay trực tiếp tạo thành hình chưởng bao lấy nắm đấm của Vương Quý Dân, đồng thời dẫn nó hướng sang một bêni.
Lấy khí lực của Gia Vệ, hai cánh tay dẫn động một quyền đầu của Vương Quý Dân, cũng là vô cùng cố sức.
Rốt cục, ngay tại lúc nắm đấm Vương Quý Dân sắp nện trên người Gia Vệ lần nữa thì Gia Vệ cũng đem nắm đấm của Vương Quý Dân làm điểm tựa để thân thể hơi nghiêng đi, căn cứ vào lộ tuyến nắm đấm của Vương Quý Dân, căn bản không có khả năng nện đến trên người Gia Vệ.
Chỉ có điều ngay thời điểm Gia Vệ muốn nhấc chân để phản kích, nắm đấm của Vương Quý Dân vậy mà lại có thể thay đổi phương hướng, trực tiếp oanh kích lên trên bụng Gia Vệ.
Hai cánh tay Gia Vệ bao lấy nắm tay Vương Quý Dân muốn ngăn cản nhưng sức lực Vương Quý Dân rất lớn, dĩ nhiên để cho Gia Vệ ngăn cản lại một chút thôi cũng không nổi.
- Thình thịch...
Thanh âm nặng nề vang lên, nắm đấm Vương Quý Dân trực tiếp va chạm lên trên bụng Gia Vệ, mà Gia Vệ trong nháy mắt giống như con tôm lớn cong gập người lại, hai mắt trợn tròn, miệng phun nước bọt.
Một quyền, khiến Gia Vệ cơ hồ đem toàn bộ không khí còn xót lại trong phổi ép ra ngoài, khiến hắn mất đi ý thức hơn mười giây, càng làm cho toàn thân hắn đều mất đi cảm giác.
Mà lần tranh đấu này của Vương Quý Dân cùng Gia Vệ mới chỉ bắt đầu trong nháy mắt liền kết thúc.
Đứng bên cạnh, Vương Cường vẻ mặt ngu ngơ, mặc dù Gia Vệ có vẻ như là bị thương rất nghiêm trọng, Vương Cường cũng không có qua hỗ trợ, bởi vì hắn còn đang nhìn cha mình, trên mặt tràn ngập thần sắc khiếp sợ.
Thực lực Gia Vệ thế nào, Vương Cường là người hiểu rõ nhất.
Vương Cường có thể lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm nhưng khi Vương Cường đấu tay đôi với Gia Vệ lại không đến hai chiêu đã bị Gia Vệ chế trụ.
Gia Vệ trở nên mạnh mẽ không chỉ ở lực lượng mà còn ở tốc độ phản ứng.
Mà vừa rồi trong lúc Vương Quý Dân cùng Gia Vệ đánh nhau. Vương Quý Dân về mặt lực lượng và tốc độ tuyệt đối đánh bại Gia Vệ, Gia Vệ căn bản không có một điểm năng lực phản công.
- Này... Này...
Trên mặt Vương Cường chính là thần sắc không thể tin nổi, cha của mình đánh nhau không khác gì một tên ngốc thần kinh không ổn định, nhưng mà thật sự quá lợi hại đi!
- Lão đại, chính ngươi để cho ta xuất hết toàn toàn lực ra đấy.
Thấy Gia Vệ gần ngã xuống đất, Vương Quý Dân vội vàng hướng về phía Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, cũng không nói lời nào.
Một lát sau đó, Gia Vệ chậm rãi phục hồi tri giác, cảm giác đau đớn trên người cũng chầm chậm biến mất.
Chừng mười phút đồng hồ trôi qua, Gia Vệ trực tiếp dùng cánh tay của mình chống đỡ thân thể, tự mình đứng dậy.
Vương Cường bên cạnh cùng Vương Quý Dân đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Gia Vệ.
- Tiểu vệ tử, mày không sao chứ?
Vương Cường liền vội vàng hỏi.
Gia Vệ nhìn Vương Quý Dân, lại nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lúc này mới cười khổ, nói với Vương Cường:
- Làm sao có thể không có việc gì? Một quyền kia của Vương thúc, thiếu chút đã xuyên thủng cái bụng của tao rồi.
- Đừng đổ cho ta, là cha con bảo ta xuất toàn lực ra đấy chứ.
Vương Quý Dân chỉ chỉ về phía Gia Hồng Ngạo đằng sau cách đó không xa, trên mặt tràn đầy thần sắc vô tội.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 32: Giáo Sư Đại Học Tân Hải - Chu Hạo.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 32: Giáo Sư Đại Học Tân Hải - Chu Hạo.

Gia Vệ đã từng đưa Liễu Tình về nhà, tự nhiên biết nhà Liễu Tình ở địa điểm nào, chỉ là không biết cụ thể ở phòng nào mà thôi. Vừa đi tới bên ngoài, Gia Vệ liền lấy điện thoại di động của mình ra, muốn gọi điện thoại cho nàng.
- Gia Vệ, bên này.
Đúng lúc này, thanh âm của Liễu Tình đột nhiên từ phía sau Gia Vệ vang lên.
Gia Vệ xoay người lại, nhìn thấy Liễu Tình đang đứng ở cửa khu nhà, vẻ mặt tươi cười vội vàng đi qua.
- Tình tỷ, đại ca đâu?
Gia Vệ đi tới bên người Liễu Tình, mở miệng hỏi.
Liễu Tình trừng mắt liếc Gia Vệ, nói:
- Là đại ca của tôi.
- Không giống nhau sao?
Gia Vệ âm thầm cười nói.
Liễu Tình không quan tâm lắc đầu, sau một lát nói thêm:
- Ở trước mặt đại ca của tôi, không nên nói lung tung. Anh ấy lần này tới tìm cậu, là vì sự tình lên đại học của cậu, không phải sự tình gì khác.
- Sự tình lên đại học?
Gia Vệ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, chính mình còn không biết đại ca Liễu Tình là làm cái gì, bất quá hắn cũng không quan tâm, trái lại âm thầm cười, hai mắt nhìn Liễu Tình, hỏi:
- Tình tỷ nói sự tình khác, là chuyện gì?
Liễu Tình khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt với Gia Vệ, liền không thèm nói gì nữa, tự mình đi về nhà trước.
Gia Vệ tự nhiên cười to ra tiếng, cũng không có chần chờ đi theo sau.
Có Liễu Tình dẫn đường, rất nhanh Gia Vệ đã tới nhà Liễu Tình.
Đây là một căn nhà với diện tích khoảng bảy tám chục mét vuông, so với nhà của Gia Vệ vẫn còn nhỏ hơn một chút. Căn hộ này, cũng không phải quá sang trọng tiện nghi, nhưng Gia Vệ cũng không có cảm thấy bất ngờ, dù sao Liễu Tình cũng chỉ là một người giáo viên, tiền lương cũng không có nhiều, không có khả năng ở một căn phòng tiện nghi gì.
Nhưng làm cho Gia Vệ không giải thích được là một căn phòng nhỏ như thế mà đồ đạc trong đó chỉ có của một mình Liễu Tình, nói cách khác Liễu Tình chỉ sống một mình, thế cha mẹ của nàng ở đâu?
Đi vào trong phòng, một người đàn ông so với Gia Vệ cao hơn một cái đầu đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Gia Vệ.
- Đây là đại ca của tôi - Chu Hạo, đây là Gia Vệ.
Liễu Tình tùy ý giới thiệu một chút.
Chu Hạo quay qua Gia Vệ vươn tay ra, Gia Vệ cũng đưa tay ra bắt tay với Chu Hạo, sau đó hai người liền ngồi xuống, Liễu Tình ở một bên pha trà.
Mà lúc này, trong lòng của Gia Vệ tràn đầy nghi hoặc, anh cả của Liễu Tình, vậy mà không phải họ Liễu, mà là họ Chu.
Chẳng lẽ không phải anh ruột? Nhưng nếu như không phải anh ruột, Liễu Tình khẳng định sẽ nói ra a.
Có điều, lúc này Gia Vệ cũng không có ý định đi hỏi, vì vậy cũng không có nói ra khỏi miệng.
- Ta so với cậu lớn hơn mười mấy tuổi, gọi cậu là Gia tiểu huynh đệ, hẳn là có thể chứ?
Chu Hạo cười nói.
Gia Vệ liên tục gật đầu, nói:
- Đương nhiên, không biết Chu đại ca tới tìm em, có chuyện gì muốn nói?
- Ta xin tự giới thiệu qua một chút.
Chu Hạo ngồi thẳng người lên, nói:
- Ta là giáo sư của đại học Tân Hải, cũng là tổ trưởng tổ tuyển sinh của đại học Tân Hải năm nay. Gọi cậu tới đây, là vì Tiểu Tình đã tiến cử cậu với ta, muốn hỏi cậu một chút có hay không muốn đến đại học Tân Hải hoàn thành việc học?
- Giáo sư đại học Tân Hải?
Gia Vệ ngạc nhiên, đại học Tân Hải, chính là đại học đứng top 5 toàn quốc a, muốn trở thành giáo sư của đại học Tân Hải, phi thường khó khăn.
Mà cái người trước mắt tên Chu Hạo này, Gia Vệ có thể khẳng định, hắn không nhiều hơn bốn mươi tuổi, thậm chí chỉ có ngoài ba mươi tuổi đầu, ba mươi tuổi mà đã là giáo sư của đại học Tân Hải, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng!
- Có vào đại học Tân Hải hay không, không phải sau khi thi đại học mới nói được sao?
Sau một lát, Gia Vệ mở miệng hỏi.
- Chỉ cần cậu đạt thành tích tốt trong kì thi thử, cậu không cần phải tham gia kì thi vào trường đại học là có thể đặc cách trúng tuyển vào đại học Tân Hải.
Chu Hạo nhìn Liễu Tình, lại nhìn về phía Gia Vệ, tiếp tục nói:
- Tiểu Tình nói với ta trong đợt thi tiếng Anh, Ngữ văn cùng trắc nghiệm tổng hợp vừa rồi của cậu, thành tích đều đạt điểm tối đa, mà số học cũng là môn mạnh nhất của cậu, những thứ này nếu như là thực lực chân chính của cậu mà nói. Cậu chẳng những không phải tham gia kì thi đại học mà còn có thể trúng tuyển thẳng vào đại học Tân Hải, còn có thể miễn trừ toàn bộ học phí, đại học Tân Hải mỗi năm còn ban thưởng cho cậu học bổng cao nhất.
Chu Hạo vừa nói như vậy, lại khiến cho Gia Vệ nhớ tới Gia Cát Khổng Minh, nhớ tới cái phí sinh hoạt hàng năm 1000 vạn kia, lòng Gia Vệ lại thấy nhói đau.
Nhưng mà nếu thật sự Gia Vệ được tuyển thẳng vào trường đại học, hắn cũng không nhất định bước vào trường đại học Gia Cát như lời Gia Cát Khổng Minh đã nói, đồng thời lời của Gia Cát Khổng Minh là thật hay giả, Gia Vệ vẫn còn đang hoài nghi.
Mỗi năm 1000 vạn, ai sẽ tin được đây?
- Ở kỳ thi thử em phải đạt bao nhiêu điểm mới có thể trúng tuyển vào đại học Tân Hải, đồng thời còn nhận được học bổng từ đại học Tân Hải nữa vậy?
Gia Vệ trầm tư trong chốc lát, hỏi.
Tốt nghiệp trung học rồi, Gia Vệ cũng không muốn sống dựa vào cha mẹ nữa, lớn rồi cũng nên sống độc lập.
Muốn độc lập thì tiền là không thể thiếu, Gia Vệ đã nghĩ tới làm việc thêm ngoài giờ, nhưng nếu như trong trường học còn cấp thêm tiền sinh hoạt, thật không còn gì tốt hơn.
Nghe vậy, Chu Hạo không có mở miệng, mà là nhìn về phía Liễu Tình.
Đôi mắt đẹp của Liễu Tình hơi nhíu, trầm tư trong chốc lát, liền mở miệng nói:
- Điểm tối đa khi thi vào trường đại học là bảy trăm năm mươi điểm, cậu nếu như có thể tại kỳ thi thử đạt đến trên bảy trăm ba mươi điểm, có lẽ không kém bao xa là có thể nhận học bổng.
Chu Hạo thì lại là cười lắc đầu, nói:
- Ta sẽ giảm xuống cho cậu năm điểm, nếu như tại ba lần kỳ thi thử này cậu đều có thể thi đến trên bảy trăm hai mươi năm điểm, đại học Tân Hải sẽ đặc biệt tuyển thẳng cậu, đồng thời cũng cho cậu học bổng cao nhất.
Gia Vệ nghe vậy, thì lại là lộ ra một vẻ cười khổ, cũng không phải bởi vì hai người đưa ra mức điểm quá cao, mà là số điểm bọn họ đưa ra so với mức điểm trong lòng Gia Vệ nghĩ đến vẫn còn thấp hơn một ít.
Chỉ có điều, biết được việc cả ba lần kỳ thi thử mình đều phải tham gia Gia Vệ cũng có chút không tình nguyện.
Nếu như xác định bước chân vào đại học Tân Hải, mà vẫn phải còn tham gia vào những cuộc thi không có chút ý nghĩa nào, chẳng phải là lãng phí thời gian sao.
Mà thấy Gia Vệ cười khổ, đồng thời nhíu mày, Chu Hạo cùng Liễu Tình cho là bọn họ đưa ra điểm đã vượt qua khỏi phạm vi thừa nhận của Gia Vệ, Liễu Tình vội vàng nói:
- Đó là điểm chuẩn để cậu có thể nhận được học bổng cao nhất, chỉ cần điểm số của cậu tại kỳ thi thử vượt trên bảy trăm mười điểm, cậu đã có thể trực tiếp bước chân vào đại học Tân Hải.
Chu Hạo lông mày cau lại nhìn Liễu Tình, đại học Tân Hải tại biển quảng cáo tuyển sinh Tân Hải bao năm qua vẫn giữ điểm chuẩn trên con số sáu trăm bảy mươi điểm. Mà học sinh thi được trên bảy trăm mười điểm bước vào đại học Tân Hải cũng không có ít gì. Vốn là sau khi nghe Liễu Tình nói, Chu Hạo cho rằng đã gặp phải một thiên tài rồi, lúc này hắn xem ra, Gia Vệ cũng không phải là cái loại thiên tài như hắn mong muốn.
Thực ra Chu Hạo ngày hôm nay đến chỉ là để thăm Liễu Tình, mà sau khi nghe Liễu Tình nói về sự tình của Gia Vệ. Chu Hạo liền trực tiếp bảo Liễu Tình gọi điện thoại cho Gia Vệ, để cho Gia Vệ tới đây một chút.
Như vậy có thể nhìn ra Chu Hạo đối với thiên tài coi trọng đến nhường nào, mà càng là người coi trọng thiên tài, lại càng hiểu được cái gì là thiên tài chân chính, chính mình đối với định nghĩa thiên tài cũng yêu cầu vô cùng cao.
- Không sai, nếu như trong ba lần thi thử, điểm của cậu không thấp hơn bảy trăm mười điểm, đại học Tân Hải cũng có thể đặc biệt tuyển thẳng cậu, chỉ có điều học bổng không có à thôi.
Chu Hạo cũng nói thêm vào, nhưng bộ dáng tươi cười trên mặt lại giảm đi không ít.
Gia Vệ cười khổ nhìn Liễu Tình, sau đó lại nhìn về phía Chu Hạo, nói:
- Chu đại ca, nếu như em tại lần đầu tiên của kỳ thi thử cấp ba đạt trên bảy trăm bốn mươi điểm, có thể hay không không cần tham gia kỳ thi thử thứ hai sau đó, liền trực tiếp trúng tuyển vào đại học Tân Hải?
- Cái gì?
Gia Vệ vừa dứt lời, Chu Hạo đột nhiên nhìn về phía Gia Vệ hỏi.
- Gia Vệ, cậu thật có lòng tin như thế?
Liễu Tình nhíu mày, nói:
- Độ khó của đề thi trong kỳ thi thử cấp ba tương đương với độ khó của đề thi trong kì thi vào trường đại học, không phải bài thi trắc nghiệm có thể so được.
- Tình tỷ, em đã quyết định sẽ bước chân vào học ở đại học Tân Hải, nếu đã quyết định tiến vào em sẽ không muốn lãng phí quá nhiều thời gian tại mấy kì thi này, tốt nghiệp trung học rồi cũng nên đi làm chút chuyện, ba tháng nghỉ hè có chút ngắn a.
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ nói.
- Cậu nói thật chứ?
Hai mắt Chu Hạo lại trừng lớn, nhìn về phía Gia Vệ, hỏi:
- Cậu nói cậu có thể thi được trên bảy trăm bốn mươi điểm, là thật?
- Trên bảy trăm bốn mươi điểm, nếu đề bài không có gì sai, em nghĩ hẳn là không khó.
Gia Vệ sờ sờ mũi, nói.
Gia Vệ lúc này thực sự không phải là nói mạnh miệng, mà là trong lòng tin tưởng mười phần.
Từ đầu tuần Gia Vệ biến hóa rõ rệt cho tới nay, trong đầu Gia Vệ không biết thế nào mà lại nhiều thêm rất nhiều tri thức, một ít kiến thức trước đây Gia Vệ không biết nhưng bây giờ chỉ cần hơi chút tiếp xúc là Gia Vệ có thể biết được rõ ràng, thậm chí đạt được trình độ quen thuộc. Điều này làm cho Gia Vệ ngoài kinh ngạc, đó chính là kinh hỉ.
Có cái gì có thể cao hứng bằng với việc chính mình vừa học liền có thể biết được rõ ràng?
Vì vậy, Gia Vệ đối với việc mình có thể thi được điểm tối đa thì rất kinh ngạc, sau đó lại chậm rãi biến trở thành điều hiển nhiên. Vừa rồi hắn muốn nói là sẽ đạt điểm tối đa, thế nhưng có lẽ hắn nên khiêm tốn một chút, bằng không nhất định sẽ bị Chu Hạo nghĩ rằng hắn cuồng vọng.
Chu Hạo cùng Liễu Tình lúc này đều đã ngây người, hai người đều là người làm nhiệm vụ dạy học nhiều năm, đối với sự tình thi cử so với Gia Vệ càng thêm hiểu biết. Bọn họ biết rõ để đạt được trên bảy trăm bốn mươi điểm trong kì thi vào đại học khó khăn chừng nào, biết chắc là để thi vào trường đại học mà trên bảy trăm bốn mươi điểm hầu như là không có mấy người.
Thi vào trường đại học cùng cuộc thi bình thường khác nhau rất lớn. Để thi yêu cầu không chỉ là trình độ kiến thức của thí sinh, còn cần phải có năng lực phân tích rất cao.
Có thể nói, kì thi vào trường đại học là cuộc thi duy nhất quyết định số phận của cả đời thí sinh, có thí sinh chính là không chịu nổi áp lực lớn như vậy, ngay cả trình độ bình thường cũng không phát huy ra nổi, càng không có khả năng phát huy vượt xa lúc bình thường.
Tuy rằng kỳ thi thử không phải là kì thi đại học chân chính, nhưng lại là kỳ thi thử lần đầu tiên, hoàn toàn là dựa theo khuôn mẫu của kì thi vào trường đại học, vì vậy trong lòng của thí sinh cũng có áp lực rất lớn.
Nói cách khác, mặc dù Gia Vệ tại các cuộc thi bình thường đạt được trên bảy trăm bốn mươi điểm, nhưng trong kỳ thi thử lần đầu tiên cũng chưa chắc có thể thi được đến bảy trăm bốn mươi điểm.
Nhưng lúc này, Gia Vệ vẫn như cũ, hoàn toàn tin tưởng vào bản thân minh.
Cái này không khỏi khiến cho Chu Hạo cùng Liễu Tình cảm thấy kinh ngạc, đồng thời hai người cũng có chút bận tâm. Gia Vệ này có đúng hay không quá mức tự cao tự đại, cái gọi là ‘kiêu binh tất bại” đối với chính mình quá mức tự tin, chưa chắc đã là chỗ tốt.
- Như vậy đi, nếu như cậu có thể ở kỳ thi thử lần đầu đạt được thành tích trên bảy trăm ba mươi lăm điểm, liền không cần tham gia vào kỳ thi thử lần thứ hai cùng kì thi vào trường đại học sau đó, là có thể trực tiếp trúng tuyển vào đại học Tân Hải. Mà nếu như thành tích của cậu tại kỳ thi thử lần đầu dưới bảy trăm ba mươi lăm điểm một chút mà lại trên bảy trăm mười điểm thì cậu nhất định phải tham gia kỳ thi thử lần thứ hai sau đó, thành tích của ba lần thi thử đều phải trên bảy trăm mười điểm mới có thể không cần tham gia kì thi đại học, tuyển thẳng trực tiếp vào đại học Tân Hải, như thế nào đây?
Chu Hạo ngẫm lại, liền trực tiếp mở miệng nói ra.
Nghe Chu Hạo nói như thế, Liễu Tình cũng gật gật đầu, như vậy đối với Gia Vệ mà nói có thể giúp cho hắn có một con đường rút lui, không đến nỗi trong lòng có áp lực quá lớn.
Gia Vệ vội vàng gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra sự lo lắng của Chu Hạo cùng Liễu Tình, không khỏi âm thầm cười khổ, trong lòng của hắn có áp lực sao? Có sao?
Vì cái gì chính Gia Vệ cũng không biết?