------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 60

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 60

Thế nào? Anh hỏi cô thế nào? Hỏi cô coi như xong! Tại sao còn phải thêm một chữ "Lại"? Chẳng lẽ chuyện của cô rất nhiều sao? Rõ ràng là anh cứng rắn kéo cô tới ăn a!
Đồng Thiên Ái thở phì phò ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra tia lửa , "Tôi không sao hết! Tốt lắm!"
Hai tay đặt ở dưới bàn cơm, níu chặt khăn trải bàn màu hồng đào, hận không thể đem nó xé nát bấy.
Tần Tấn Dương nhìn cô, trong lòng khó xử, hoang mang, cô rốt cuộc đang giận cái gì? Quả thật không giải thích được! Luôn luôn ứng phó tự nhiên đối với phụ nữ, anh giờ phút này cũng cảm thấy nhức đầu cùng với ảo não chưa bao giờ có.
Khuôn mặt ẩn nhẫn của cô, có vẻ cực kỳ uất ức, làm cho không ai có thể nổi giận được với cô
Than thở một tiếng, lặp lại lời nói của Quan Nghị, nhẹ giọng hỏi, "Có phải không thích ăn thịt bò bít tết hay không? Hay mùi vị không tốt? Như vậy đi, tất cả thức ăn trong nhà hàng này đều mang hết lên đây, để cho em chọn."
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, "Theo lời tôi mới vừa nói, tất cả thức ăn đều. . . . . ."
Nên vui vẻ a! Nhưng Đồng Thiên Ái không có một chút xíu cảm giác vui vẻ! Ngược lại, cô ngược lại cảm thấy càng ngày càng phiền não! Anh thực sự rất . . . . . Tốt. . . . . .
"Lãng phí!" Rốt cuộc vẫn phải đem hai chữ này nói ra.
Quan Nghị tò mò nhìn cô, ánh mắt như đang cười giao động giữa hai người bọn họ. Giơ tay lên hướng về phía nhân viên phục vụ phất phất tay, sau đó vòng ở trước ngực, một bộ dạng xem kịch vui.
"Lãng. . . . . . Phí. . . . . . ?" Tần Tấn Dương có chút tức cười, anh tốt bụng, cô lại còn nói"Lãng phí" ?
Cô gái này thật là không biết điều mà! Tất cả những tình nhân của anh trước kia đều hiền thục nghe lời cùng mềm mại, nào có ai giống cô như vậy chứ! Là anh đối với cô quá dễ dãi với cô hay sao?
Đồng Thiên Ái chấp nhất gật đầu, nghiêm túc nói, "Tần Đại. . . . . ."
Hai chữ "Tổng giám đốc" còn chưa nói ra khỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó. Dĩ nhiên, không cần phải nói, người nào đó chính là Tần Tấn Dương đang cùng cô giằng co.
Cắn cắn môi, trực tiếp nhảy qua xưng hô, ra dáng như cô giáo đang dạy trẻ tiểu học
"Anh biết Đài Loan có bao nhiêu nhân khẩu không? Anh có biết có bao nhiêu cô nhi Đài Loan không? Tôi nghĩ sao anh lại có Đài Loan này có bao nhiêu cô gái xinh đẹp anh sẽ tương đối rõ ràng hơn!"
"Mỗi ngày anh đều ngồi ở trong phòng làm việc, cầm bút ký tên, OK! Đã có người thay anh làm việc! Có bản lãnh anh thử hòa nhập với sự khốn khổ của họ thử xem!"
"Tôi cho anh biết, ký cái tên ai cũng biết! Tôi cũng biết vậy!"
"Tôi chán ghét anh tự cho là đúng, chán ghét anh cho là có tiền thì có tất cả, chán ghét nụ cười ba hoa giả tạo của anh, tất cả những gì của anh tôi đều ghét!"
"Còn có chút, thịt bò bít tết ăn thật ngon, nhưng mà tôi lại không từng ăn thức ăn ở nhà hàng Tây, cho nên tôi không biết dùng dao nĩa, xin lỗi!"
Yên lặng như tờ.
Quan Nghị nghe xong diễn giảng lần này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay rồi ! Ha ha! Cô bé này, thật lợi hại! Thật sự khác hẳn người khác!
Nhìn thử đi! Vẻ mặt của Tần Tấn Dương như thế! Biết anh ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua a!

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 59

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 59

Đến khách sạn xa hoa lần trước, nhân viên phục vụ cũng là những người hôm đó, mà ánh mắt anh ta nhìn cô làm cô rùng cả mình.
"Ăn đi!" Tần Tấn Dương đặt nĩa vào tay cô, nghiêm giọng ra lệnh.
Đồng Thiên Ái vốn là không muốn ăn, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, k hông thể làm gì khác hơn là cầm nĩa bâng quơ ăn. Giống như nhai cỏ khô, không hề có chút cảm giác ngon lành gì.
Trong đầu buồn bực ăn một lát, ngẩng đầu lên mải miết theo dõi anh, "Khi nào thì anh đột ngột có lòng tốt như vậy."
Cô có đói bụng không, có ăn mì hay không, mắc mớ gì tới anh. Chẳng lẽ anh đột nhiên cắn rứt lương tâm? Hoặc là nói, anh đối đãi với mỗi đối tượng bao dưỡng, cũng quan tâm như vậy?
"Này!" Đồng Thiên Ái để nĩa xuống, đôi tay vén ở trên bàn, nhìn anh.
Tần Tấn Dương nhíu mày, hiển nhiên đối với cách mà cô gọi hết sức không vừa lòng, nâng lên khóe môi, "Không nên gọi tôi là ' Này ', nếu như em quên tên của tôi, vậy tôi cũng sẽ quên ' một tuần lễ ' ước hẹn!"
"Anh. . . . . ." Tức giận nhìn anh chằm chằm.
Một lúc lâu sau, mắt có chút cay, đưa tay vuốt vuốt. Sau đó lại cúi đầu, trầm mặc ăn một ít thịt bò bít tết.
Bên ngoài phòng VIP nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, Tần Tấn Dương khẽ dựa ra sau, tùy ý liếc nhìn, nhân viên đứng phục vụ gần đó hiểu ý lập tức đi mở cửa.
Cửa mở ra, Quan Nghị đưa gương mặt trắng noãn của tre con thoáng hiện. Thân hình cao lớn, gần như giáp cả cửa gian phòng, tầm mắt quét qua mọi người.
Liếc mắt nhìn cô gái đang buồn bã cắm cúi ăn, nhìn Tần Tấn Dương cười trêu ghẹo, nhạo báng hỏi, "Không có quấy rầy các người chứ?"
"Cậu nói thử xem." Tần Tấn Dương lại hỏi ngược lại anh ta.
"Nói như vậy là tôi tới không phải lúc sao?" Quan Nghị cười lập lòe, nhưng không có một chút ý tứ muốn rời khỏi. Đi tới ghế trống trước bàn ăn, bình thản ngồi xuống.
Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu, cũng không để ý tới người mới vào.
Cô đang cùng miếng thịt bò bít tết trong dĩa đấu tranh kịch liệt, tay nắm dao quá mức dùng sức, xẹt qua cái dĩa, phát ra tiếng vang"Két ——" chói tai.
Ghét! Cô ghét nhất ăn mấy loại thức ăn dành cho người có tiền này!
Cô căn bản là không từng ăn bữa ăn Tây gì cả! Nhiều nhất là chỉ thấy qua trong phim truyền hình! Duy nhất một lần ăn bữa ăn tây, cũng là bị buộc làm thành kỳ đà cản mũi của Phương Tình cùng Quý đại ca .
Ảo não cau mày, lại động mấy cái tay. Ba giây sau, tuyên cáo đấu tranh thất bại, rốt cuộc đem dao nĩa thả vào một bên, hơn nữa thề vĩnh viễn cũng không muốn liên quan gì đến chúng nó nữa.
Thế nhưng chính là động tác đó, lại ở trong mắt hai người đàn ông này lại là biểu hiện rằng cô đang giận dỗi, nên cố ý không muốn ăn.
"Không thích ăn thịt bò bít tết sao? Đổi thứ khác đi!" Quan Nghị ôn hòa cười, ngẩng đầu khẽ ra hiệu, mở miệng phân phó, "Đem thịt bò bít tết dọn xuống đi, thay. . . . . ."
". . . . . ." Đồng Thiên Ái có loại cảm giác muốn rên rỉ , "Không. . . . . . Không phải. . . . . ."
Tần Tấn Dương nhìn cô mặt lộ vẻ xanh xao, híp mắt quan sát cô, "Em thì thế nào?"

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 58

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 58

Tần Tấn Dương bị hành động đột nhiên cúp điện thoại của cô làm cho không hiểu, nhanh chóng chạy Cao ốc. Mở cửa phòng, quét mắt một vòng, thấy cửa phòng ngủ của cô khép chặt.
Liếc nhìn khay trà, trên đó còn lon mì vẫn chưa kịp ăn xong.
Cau mày, quay đầu lại lại nhìn hướng cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ cửa, "Thiên Ái, mở cửa!"
"Đồng Thiên Ái đã ngủ rồi !" Trong phòng truyền đến giọng buồn buồn.
Anh có chút im lặng, ngủ rồi sao còn lên tiếng? Hừ, Con nhím nhỏ này! Hướng về phía người trong phòng trầm giọng nói, "Mau cửa mở ra! Nếu không tôi lấy chìa khóa mở!"
Vừa nói vừa xoay người, làm bộ như muốn đi lấy chìa khóa mở cửa.
Lúc này, cửa bị mở ra một khe nhỏ.
Đồng Thiên Ái mặc áo ngủ, chỉ đem đầu dò xét ra ngoài. Cúi đầu, không có nhìn về phía anh, thấp giọng hỏi, "Làm gì."
Nghe lời như vậy? Có chút không giống Đồng Thiên Ái bình thường!
Tần Tấn Dương nghi ngờ nhìn cô, trách cứ hỏi, "Tại sao lại ăn mì! Tôi đã nói với em rất nhiều lần, không cho ăn mì! Còn nữa..., tại sao cúp điện thoại của tôi!"
Con nhím nhỏ đáng chết này ! Gọi mười cuộc điện thoại cho cô, có chín lần đều là bị cưỡng chế cắt đứt!
"Hừ!" Đồng Thiên Ái hừ lạnh một tiếng.
Anh lại còn hỏi cô tại sao treo điện thoại của anh?
Cái này cũng không phải tại anh à? Không có việc gì làm, lên TV làm cái gì! Anh không phải duy trì hình tượng"Tổng giám đốc" này sao? Lúc nào thì đổi nghề đi làm Diễn viên phim thần tượng rồi!
Ngẩng đầu lên, hướng về phía anh khinh thường nói, "Không —— Cần —— Anh —— Quan——— Tâm!"
Hừ, ai cần anh quan tâm chứ, ai cũng có tự do, cô muốn làm sao thì làm vậy! Hơn nữa, cô đã sớm quyết định chủ ý, muốn làm ngược lại với anh!
Hiện tại, càng thêm không có cần thiết cho anh sắc mặt tốt.
Tần Tấn Dương đối với câu trả lời của cô có chút vô lực, có chút nhức đầu nói, "Hiện tại, tôi dẫn em đi ăn cơm!" Nói xong, đẩy cửa ra, dắt tay của cô đi ra ngoài.
"Buông tôi ra!" Đồng Thiên Ái vặn vẹo gương mặt, "Có nghe hay không á!"
Cô làm thế nào cũng không di chuyển được anh chút nào, cắm đầu cắm cổ lôi kéo cô đi ra ngoài cửa, nghiễm nhiên đem lời nói của cô không hề để tâm, căn bản một chút cũng không nghe vào.
"Tần Tấn Dương! Buông tôi ra! Tôi còn mặc đồ ngủ!" Lớn tiếng kêu lên.
Quả nhiên, anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, áo ngủ in hình phim hoạt hình, hình vẽ có chút buồn cười. Sao cô vẫn cứ giống như trẻ con thế này?
Rốt cuộc buông tay cô ra, từ từ nói, "Đi thay quần áo, tôi chờ em."
Đồng Thiên Ái mím mím môi, trong lòng cho dù là có một ngàn một trăm không muốn, cũng đành phải chấp nhận xoay người, đi trở về phòng, trước khi xoay người không quên trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới đóng cửa.
Một giây kế tiếp lại nhô đầu ra, đe dọa, "Đừng nhìn lén! Nếu không con mắt của anh sẽ mù."
Mười phút sau, Đồng Thiên Ái mặc áo sơ mi quần jean đơn giản xuất hiện ở trước mặt Tần Tấn Dương Diện. Tóc thật dài, cuộc thành đuôi ngựa dí dỏm, đung đưa theo nhịp bước chân cô.
Tần Tấn Dương đợi đến cô đi tới bên cạnh mình, nắm lấy tay của cô, đi ra ngoài cửa.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 56

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 56

Quan hệ của bọn họ trở nên rất tế nhị, nói như thế nào đây, chính xác phải nói là phức tạp cùng kỳ quái! Đồng Thiên Ái vốn cho là căn hộ cao cấp này, chỉ có một mình cô ở. Đây là ổ vàng mà Tần Tấn Dương bao nuôi cô, hoặc là nói, là vì khoe khoang chút tiền bạc rắm thúi kia. Nhưng không nghĩ tới, bắt đầu từ cửa hàng thức nhanh trở về ngày đó, chuyện hoàn toàn cũng không phát triển như dự trù trong tưởng tượng của cô. Mang đôi dép Kitty của cô thích nhất đến gần rách, cô nín thở, liền một chữ "Nhịn" . Mà anh da mặt dày còn chưa tính, thậm chí cứ như vậy đường hoàng vào ở. Trời ơi! Bọn họ lại cứ ở cùng nhau như vậy! Ở chung? Nên coi như là ở chung! Nhưng quan hệ của bọn họ là gì? Bạn bè? Hợp tác? Hay người yêu? Hay là tình nhân? Nói tóm lại, nói tóm lại, trở nên. . . . . . Ách. . . . . . Làm cho cô cực kỳ phát điên. . . . . .
Buổi sáng chợt tỉnh lại, run rẩy rời giường bước vào WC. Bất thình lình trợn to hai mắt, nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc quần cực kì ngắn, đang trong phòng tắm soi gương cạo râu. Thân thể cao lớn rắn rỏi, hiện ra tỷ lệ hoàn mỹ hoàng kim của vùng "Tam giác" nhỏ đó. Lồng ngực rộng rãi vững chãi, cơ bụng rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp. . . . . . Trừ cái bộ vị quan trọng kia, cái khác đều xem một lần. Tần Tấn Dương cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại anh vẫn rất tự nhiên rất quen thuộc. Nghiêng đầu nhìn cô, cười híp mắt"HI" một tiếng. Khoảng cách ba giây đồng hồ, nhìn người nào đó trong nháy mắt đỏ gương mặt, nhất thời có loại cảm giác thiếu dưỡng khí. Đồng Thiên Ái cố gắng nâng lên khóe môi, cười lập lòe "Vâng, vâng! Ngài tiếp tục, ngài cứ tự tiện, ngài dùng vui vẻ là được!" Nhịn. . . . . . "Xem được không? Tự nhiên xem! Miễn phí!" Người nào đó cả gan mở trừng hai mắt. Nhịn đi, nhịn đi nào! Nhịn tới trình độ nhất định. . . . . . Không thể nhịn được nữa! . . . . . . Tiện tay sờ tới một vật, không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người anh hung ác đập tới. Dường như gần đây, cô đặc biệt thích đập đồ, hơn nữa còn là hướng trên người anh đập. Tất cả những chuyện này đương nhiên phải trách anh ta! Con nhím nhỏ này, dám cầm cái gạt tàn thuốc đập anh! Muốn đập chết anh
sao! Tần Tấn Dương vội vàng hướng bên cạnh bước một bước dài. Lúc tối, Đồng Thiên Ái về đến nhà muốn tắm. Pha nước tắm, tất cả đều làm xong! Giằng co một ngày, tắm thoải mái là hưởng thụ lớn nhất. Từ gian phòng của mình đi ra, thói quen vừa đi vừa cởi, áo sơ mi đã cởi đến một nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Tần Tấn Dương đôi tay ôm ngực, có chút hăng hái nhìn cô. Không nghĩ tới trở về đến nhà, liền nhìn đến hình ảnh vui tai vui mắt như vậy. Liếc nhìn phòng tắm, nói, "Muốn tắm sao? Đi đi, nước tắm sắp lạnh rồi." Không nghĩ tới cô rất có dáng nha! Đồng Thiên Ái cánh tay còn vén , y phục đã vén đến trên ngực, kinh ngạc nhìn người tới. Mí mắt chớp chớp, chợt kéo áo nhanh xuống. Mặt xanh mét, trầm mặc không nói , cúi đầu đi vào phòng tắm. Cửa"Phanh ——" một tiếng, Tần Tấn Dương cũng nhịn không được nữa, cất giọng cười to.

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 54

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 54

Trong lòng Vu Nhuế có chút ngạc nhiên, ngồi ở trên khay trà, cùng anh mặt đối mặt, "Lúc nào thì đại tổng giám đốc như anh quan tâm sự nghiệp từ thiện rồi hả ?"
Thật là làm cho người ta sanh nghi rồi, còn muốn lấy danh nghĩa của cô để quyên tiền.
Tần Tấn Dương để ly rượu xuống, đưa tay cầm cổ tay của cô. Thoáng dùng sức, đem lấy cả người cô kéo vào trong ngực. Ôm một thân thể mềm mại, cánh tay vòng quanh người của cô xiết chặt.
Cắn lỗ tai của cô, hài hước nói, "Đột nhiên muốn hiến lòng nhân ái, nhưng lại không muốn làm người khác chú ý quá. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phải nhờ vả hồng nhan tri kỉ như em vất vả một phen rồi."
Vu Nhuế không hề tiếp tục hỏi tiếp nữa, hiểu được đúng mực mới là người phụ nữ thông minh. An tĩnh tựa vào lồng ngực của anh, ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với những chiếc cúc áo sơ mi của anh, nghịch từng chiếc một.
Nhưng trong lòng trực giác nói cho cô biết, chuyện này, cũng không có đơn giản như thế.
Ôn tồn chỉ chốc lát, Tần Tấn Dương vẫn để cô ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Vu Nhuế nhìn tuấn dung không có nửa phần phập phồng của anh, làm ra cử động to gan. Móng tay sơn đỏ thẫm xúc động , đem nút áo cài sơ mi của anh cởi ra.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua hông của anh, êm ái, dán sát mặt vào lồng ngực tinh tráng của anh.
"Tấn Dương, tối hôm nay, ở lại đây đi." Hơi thở thơm mát quyến rũ nói.
Thật sự là cô khát vọng anh, ở một nơi nào đó của lí trí nhắc nhở cô rằng không nên trầm mê anh như thế. Nhưng chỉ cần anh vừa xuất hiện, tất cả những thứ bền bỉ ẩn nhẫn kia, toàn bộ rút đi.
Căn nhà này, đã từng cùng anh triền miên một tháng, sau đó lúc chia tay anh đã tặng cho cô. Anh cho cô tiền, đủ để cho cô an ổn qua hết nửa đời sau.
Nhưng ở một nơi nào đó trong trái tim của cô, không cách nào tự kềm chế , đã khát vọng anh như thế.
Khát vọng anh, ôm mình. Lại một lần nữa , ôm mình thật chặt.
Không nghe được anh đáp lại, cảm thấy một tia sợ hãi, cắn cặp môi đỏ mọng, lần nữa khẩn cầu, "Tấn Dương, lưu lại nhé, đừng đi."
Tần Tấn Dương chợt có động tác, cũng không có đẩy ra cô, nháy mắt đứng dậy, đem lấy cả người cô bế bổng lên. Tầm mắt vững vàng nhìn phía trước, đi về hướng phòng ngủ lầu hai.
Vu Nhuế dính vào ngực của anh thật chặt, cảm thấy một tia e lệ cùng với mong đợi.
Cửa phòng ngủ mở rộng ra, không có khóa. Cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu xanh thẳm kéo đến một nửa. Không có mở đèn, bên trong gian phòng có chút tối.
Nhưng có thể xác định chính là, giống như một tháng trước, không có bất kỳ biến hóa nào.
Tần Tấn Dương ôm cô, từng bước từng bước đi tới trước giường. Đem lấy cô dịu dàng đặt ngang ở trên giường, cong người xuống, nhàn nhạt hôn nhẹ lên trán của cô.
"Bảo bối, hiện tại anh phải về, chăm sóc mình thật tốt, biết không." Nhanh chóng xoay người, không có nửa phần chần chờ.
Vu Nhuế không theo, cũng không giữ lại nữa.
Tình nhân hoàn mỹ làm cho người ta trọn đời khó quên, là cô quá lưu luyến rồi. Người đàn ông như vậy, sao có thể yêu thương người phụ nữ như mình.
Chín giờ tối.
Tần Tấn Dương lái xe ra khỏi Vân Hải cư, ở đầu đường Đài Bắc quanh đi quẩn lại hai giờ. Khó có thể thở bình thường, ý niệm trong lòng, đánh mạnh tay lái, quay đầu lại.
Bây giờ là mười một giờ, Con nhím nhỏ ấy đã ngủ chưa?

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 50

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 50

Tần Tấn Dương tựa đầu chôn sâu ở cổ của cô, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, tham lam hít sâu vào.
Ở bên cổ của cô, phun ra hơi thở nóng rực, thanh âm cũng khàn khàn dị thường, "Em dùng loại nước hoa gì."
"Hả? . . . . . . À! . . . . . . Nước hoa? . . . . . ."
"Tôi không mua nổi nước hoa! Tôi dùng sữa tắm tiện nghi, 30 đồng một bình lớn! Đủ tôi dùng thật lâu!" Đồng Thiên Ái suy tư trả lời, cũng không có cảm thấy bất kỳ khó chịu gì.
"Sữa tắm sao? Ừm!" Tần Tấn Dương không có nói thêm gì nữa hít thật sâu mùi thơm cơ thể của cô.
Thời gian thật lâu, ai cũng không nói gì.
Ở trước bức tranh thật to kia, anh ôm ấp lấy cô. Thân hình cao lớn, ôm ấp lấy thân thể gầy yếu của cô. Tay của anh vòng quanh phần lưng của cô, cách quần áo, tinh tường vuốt ve sống lưng của cô.
Chợt vươn tay kéo tay của cô qua, dắt cô đi ra ngoài cửa.
"Đi đâu thế?" Đồng Thiên Ái bị anh dắt đi như vậy, , theo dõi bóng lưng của anh, không nhịn được hỏi.
". . . . . ." Trầm mặc.
Chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp, "Rốt cuộc đi đâu!"
Tiếp tục giữ vững trầm mặc, ". . . . . ."
Có chút tức giận, lôi cả tên cả họ ra hỏi, "Tần Tấn Dương! Rốt cuộc đi nơi nào!"
Dường như là bị hỏi đến phiền, có lẽ càng thêm trong lòng cũng sớm đã muốn làm như vậy. Anh đột nhiên xoay người, chạm vào môi của cô, chỉ dùng một tay phủ ở mặt của cô, hung hăng hôn.
Tách ra hàm răng của cô, nhẹ nhàng cùng với lưỡi của cô chơi đùa ửng hồng của.
Nhìn thấy khuôn mặt cô, sau một giây thu lại nụ hôn này.
Ngón tay xoạt qua lại trên gương mặt của cô, nhìn càng thêm trở nên đỏ thắm, lúc này mới ngừng động tác.thấy gương mặt của cô bởi vì mình vuốt ve mà
"Về sau không cần hỏi tôi vấn đề này nữa! Lúc tôi dẫn em đi, em chỉ cần đi theo tôi là được." Thanh âm dịu dàng, lại lộ ra một tia uy tín.
Đồng Thiên Ái cắn môi, khi anh xoay người, một bàn tay khác còn để trống lặng lẽ lau chùi môi của mình.
Giống như là muốn lau đi nụ hôn của anh, hoặc là đang thống hận anh lạm tình. Nghĩ đến một tuần lễ về sau, còn phải cùng hắn..... . . . . . . Da đầu một trận tê dại, lại không dám suy nghĩ thêm gì nữa
Trở lại căn chung cư của Đồng Thiên Ái, Tần Tấn Dương cũng không có xuống xe.
Anh ngồi ở trong xe Benz, đưa tay mở ra một bên cửa xe, dặn dò nói, "Tôi ở chỗ này chờ em! Thu dọn xong lập tức đến ngay! Không nên nói nữa chữ không, trừ phi em muốn Cô Nhi Viện biến mất."
Đồng Thiên Ái không đáp lại, thẳng nhảy ra khỏi xe, chậm chạp đi về hướng khu chung cư.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tần Tấn Dương ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng cô dần đi xa.
Sau đó ngẩng đầu lên, tầm mắt dường như kèm theo cô, một đường bay thẳng tới lầu cuối của khu chung cư.
Ước chừng qua hơn 10′ sau, Đồng Thiên Ái mang theo ba lô tùy thân của cô, trong tay còn đang cầm một túi giấy thật to. Có lẽ là bởi vì vội vàng, nên ngay cả tóc cũng hơi có chút xốc xếch, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Mở cửa xe, ngồi vững vàng, nhìn về phía trước, kiên định nói, "Lái xe đi."

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 49

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 49

Ở nơi này? Lời của anh ta là có ý gì?
Coi cô như những tình nhân trước kia của anh ta, bao dưỡng ở chỗ này? Sau đó cô giống như con chim hoàng yến? Cầm những thẻ vàng kia của anh ta, ngông cuồng sống qua ngày?
Đồng Thiên Ái quên phải hất tay của anh ta ra, lạnh lùng nói, "Anh định bao nuôi tôi sao?"
"Em muốn nghĩ như thế, tôi cũng không phản đối." Tần Tấn Dương hời hợt nói.
Chợt cúi đầu, nhìn về phía bàn tay bị anh nắm chặt.
Không giống những cô bạn gái lúc trước của anh ta,tay các cô nàng ấy mềm mại tự phụ. Nhưng tay của cô rất nhỏ, ngón tay cũng rất mảnh khảnh. Lòng bàn tay, có chút thô ráp .
Cái đó chính là. . . . . . Vết chai. . . . . .
Giống như là cảm thấy lòng bàn tay khác thường, Đồng Thiên Ái vội vàng rút tay ra.
Có chút sợ hãi đưa tay giấu đến sau lưng, không để lại dấu vết nhẹ nhàng phủi phủi, cố gắng muốn làm tan đi nhiệt độ lưu lại ở lòng bàn tay.
Tần Tấn Dương đem lấy hành động mờ ám của cô nhìn ở đáy mắt, hồi tưởng lại báo cáo của Quan Nghị, trong lòng đã sáng tỏ tất cả.
Mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình, tất cả học phí ở đại học đều dựa vào mình đi làm kiếm được . Thậm chí, mỗi tháng còn gửi tiền về Cô Nhi Viện.
". . . . . ." Muốn nói những gì, đột nhiên phát hiện mình có chút nghẹn lời.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, từ trong ánh mắt của anh ta nhìn ra một tia thương hại. Từ nhỏ sống ở trong hoàn cảnh phức tạp, đã thấy rất nhiều ánh mắt phong phú.
Cô làm sao lại không hiểu, ánh mắt của anh ta đại biểu cho cái gì.
Con nhím có gai, đều chỉ là vì bảo vệ mình. Cho nê n. . . . . .
"Anh muốn nói gì! Chẳng lẽ không phải anh muốn bao nuôi tôi sao? Như vậy anh kêu tôi ở nơi này làm gì? Hay anh muốn tôi ở lại chỗ này làm người phụ nữ của anh? Hay làm người làm của anh cũng được a!"
" Tần Đại tổng giám đốc anh muốn thế nào mới hài lòng thừ cứ giày vò tôi thế ấy đi!"
Âm điệu bình tĩnh, nhưng vẫn khiến cho Tần Tấn Dương cảm nhận được cô có chút kích động cùng giễu cợt.
Sống 28 năm, đối với những thứ từ thiện, sự nghiệp công ích kia làm cũng không ít. Nhưng bây giờ đột nhiên manh động ái tâm, dường như có chút buồn cười.
Nhưng, đích thực đã bị cô mềm hoá rồi.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, vươn tay, đem lấy cả người cô đang căng lên tự phòng vệ ôm vào trong ngực của mình.
"Tần Tấn Dương! Anh làm gì đấy! Mau buông tôi ra!" Giùng giằng muốn thoát khỏi trói buộc của anh, lại phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của anh.
Tức giận, miệng mắng to, "Biến thái chết tiệt! Còn không buông tôi ra!"
"Suỵt!" Anh hoàn toàn cũng không đem chút phản kháng yếu ớt của cô để ở trong mắt, ở bên tai cô nhẹ nhàng suỵt một tiếng.
"Em đừng lộn xộn nữa! Mặc dù tôi đã hứa với em, một tuần lễ sẽ không đụng vào em, Nhưng nếu như em cứ tiếp tục lộn xộn như thế này, tôi sẽ không dám bảo đảm lời hứa của tôi rồi ! Dĩ nhiên, em cũng có thể thử một chút!"
"Anh. . . . . ." Mặc dù giọng điệu của anh êm ái, nhưng Đồng Thiên Ái biết anh tuyệt đối không có bất kỳ ý tứ đùa giỡn nào.
Cảm nhận được nhiệt độ của người anh, đang từng chút một dâng cao , Đồng Thiên Ái quả nhiên lại không dám động. Chỉ sợ sơ ý một chút, chạm phải khối thuốc nổ.
Thân thể cứng ngắc, an tĩnh bị cánh tay của anh giam cầm, mặc cho anh ôm.