------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 20

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 20

Ngâm mình trong nước nóng, đem những mệt mỏi của cả một ngày xóa sạch
Cửa phòng tắm bỗng nhiên được mở ra, Đồng Thiên Ái mặc bộ đồ ngủ có chú mèo hoạt hình đi ra.
Đầu tóc còn chưa lau khô, nước bắn tung tóe. Đưa tay cầm chiếc khăn lông, lau lau mái tóc. Nàng vừa lau vừa đi tới nơi có bức hình treo ở trên vách tường trước, ngắm nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh .
Mái tóc dài buông xoã sóng vai, ánh mặt trời chiếu xuống khiến mái tóc mềm trở nên sáng bóng .
Vẻ ngoài đơn giản, cái giản dị có phần “keo kiệt”, không dùng bất kỳ mĩ phẩm nào. Cả người tự nhiên hơn nữa thuần túy, không tạp chất, khóe miệng của người phụ nữ khẽ cong lên.
Cho dù là ở trong tấm ảnh, cũng làm cho người xem cảm nhận được sự ấm áp.
Đồng Thiên Ái bỗng dưng dừng lại động tác, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ tấm ảnh.
“Mẹ, con mấy ngày qua thật xui xẻo!” Nàng khẽ ai thán một tiếng.
“Nếu như con kể chuyện xui xẻo mấy ngày qua toàn bộ nói ẹ biết, có lẽ mẹ cũng có thể cũng không tin! Con đang suy nghĩ mẹ có muốn đi miếu van cầu phật thần, cầu nguyện ?”
“Cái gì——? Mẹ nói cái gì cơ?”
“Con biết! Mẹ nhất định nói con không nên mê tín có phải không? Con không có mê tín nha! Con mỗi ngày đều rất cố gắng! Con cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc, y như trâu bò mẹ ạ!”
“Mẹ đang ở trên thiên đường vẫn luôn dõi theo con, nhìn thấy con gái của mẹ xui xẻo như vậy, tại sao mẹ không giúp đỡ con?”
Lầm bầm oán trách một lúc, rồi bỗng nhiên ngừng thanh âm.
Đồng Thiên Ái nhìn mẹ mình trong tấm ảnh, nụ cười ôn nhu khe khẽ kia làm cho nàng cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng có chút khó chịu.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ ! Rất muốn rất muốn được gặp mẹ!
Lại tiếp tục vuốt ve mấy lần tấm hình, Đồng Thiên Ái chợt xoay người đưa lưng về phía vách tường.
Hít thở sâu một hơi , hai tay sát eo, đem khăn lông hung hăng vắt, “Tần Tấn Dương, tôi nguyền rủa anh! Nguyền rủa nguyền rủa nguyền rủa anh!”
Mắng hắn “n” phút đồng hồ, lúc này mới hài lòng gật đầu. Nàng xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy ra đồ uống, một hơi uống thấp hướng lên trời.
Nắm vỏ lon cô ca trong tay, nàng dùng sức bóp mạnh bẹp dí chiếc lon.
Tốt lắm! Nàng thích vậy!
Chuyện quan trọng nhất tiếp theo chính là —— tìm kiếm công việc mới !
“Rột rột ——”, trống bụng rất không đúng lúc phát ra âm thanh kháng nghị
Đồng Thiên Ái lúc này mới nhớ tới mình tối nay còn chưa ăn gì , sờ sờ bụng, quay đầu nhìn về phía mặt tủ lạnh bên cạnh, xếp chồng chất một đống đồ.
“Thịt kho tàu, mì thịt bò… Nấm hương chưng gà… Hải sản mì nước…” Bấm bấm tay, suy nghĩ hồi lâu, nàng cầm một chén thịt kho tàu mì thịt bò, lại từ trong tủ lạnh lấy ra vò cá xác-đin thức ăn chay .
Hôm nay nàng cũng xa xỉ quá rồi, đem luôn cả cá xác-đin cho ngày cuối tuần ăn hết!
Nàng ăn như hổ đói, giải quyết xong vấn đề cái bụng , hài lòng nằm ưỡn bụng trên ghế sa lon, tư thế cực kì không thục nữ , Cầm lấy gối ôm bên cạnh đem ôm ở trước ngực.
Cả người cuộn mình trên ghế sa lon, nàng lười biếng không muốn cử động nữa.
Từ từ nhắm hai mắt lại

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 19

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 19

Đồng Thiên Ái vội vàng mở cửa xe, đi nhanh ra ngoài. Nàng xoay người đem cửa xe đóng “Sầm –” lại, khinh thường liếc mắt nhìn nam nhân bên trong xe .
“Thật có lỗi quá, Tần Đại tổng giám đốc à! Vẫn là câu nói kia nhé, muốn ta làm nữ nhân của ngươi ? Đúng – là – mơ – tưởng -”
Tần Tấn Dương kinh ngạc nhìn nàng chăm chú , còn nàng mỉm cười quay người đi.
“Đồng Thiên Ái!” Tần Tấn Dương không đuổi theo nàng, chỉ là ngồi ở trong xe Benz hướng nàng gọi một tiếng.
Đồng Thiên Ái cũng không thèm dừng lại, thẳng tiến hướng về phía trước mà đi.
Từng bước từng bước mỗi lúc một nhanh hơn , giống như muốn dùng cách này để tránh xa một chiếc xe bị nhiễm khuẩn độc .
Hắn chắc chắn là một loại vi khuẩn gây bệnh cực độc, cho nên mới khiến cuộc sống của nàng một phen đảo loạn. Nếu không rời xa hắn, nàng về sau sẽ mãi mãi không được một ngày yên bình.
Tần Tấn Dương tiếp tục lớn tiếng hướng nàng hô :
“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại !” Hơn nữa là nàng chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn!
“Ngươi cứ đi mà mơ tưởng hão huyền đi!” Đồng Thiên Ái cầm ba lô ôm ở trên người, hai tay nắm quai ba lô, thì thào tự nói.
Ai thèm cùng hắn nhìn mặt?
Ai muốn cùng hắn gặp lại chứ!
Biết thế nào là “gặp lại” không?
Theo từ điển của Đồng Thiên Ái, “Gặp lại” là từ nàng chán ghét nhất, cũng chỉ có một cách giải thích duy nhất cho cụm từ này!
Gặp lại: tức là không bao giờ gặp nữa!
Tần Tấn Dương nhìn bóng nàng xa dần, mãi đến khi nàng hoàn toàn biến mất, không thể thấy nữa. Lúc này mới lấy di động ra, ngay lập tức nhấn một dãy số dài.
Đặt điện thoại di động bên tai, bêni kia đầu đã truyền đến giọng nam thâm trầm của Quan Nghị .
“Tần Đại tổng giám đốc, anh hôm nay không phải đi tìm bonnie sao? Như thế nào đột nhiên lại nghĩ tới việc call cho ta ?”
“Về chuyện mua lại đất của cô nhi viện kia, đàm phán thế nào rồi?”
“Tôi còn chưa kịp xử lý, không phải nói một tuần sao?”
“Hiện tại tôi đã thay đổi chủ ý !”
“Hả?”
“Trong vòng 3 ngày, mặc kệ khó khăn ra sao, phải đem khối đất kia thu mua!”
Điện thoại ngay lập tức bị cắt đứt, Tần Tấn Dương nhìn lại hướng nàng rời đi.
Thu hồi ánh mắt, hắn khởi động động cơ.
Tâm tình thật tốt, Đồng Thiên Ái?
Tốt lắm! Rất có tương lai!
Nàng là nữ nhân đầu tiên dám cùng hắn động thủ ! Cũng là kẻ đầu tiên, liên tục cự tuyệt hắn hai lần!
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, cửa kính xe chậm rãi khép chặt.
Bên trong xe nam nhân lộ ra tự phụ tươi cười, theo benz xe sử cách, hết thảy quy phụ vì bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nhà trọ mà Đồng Thiên Ái đang ở, kỳ thật chỉ có thể nói là ngôi nhà lớn cao tầng nhất khu chung cư nhỏ.
Phòng tuy rằng có điểm nhỏ ,nhưng vẫn kiên cố an toàn.
Quan trọng nhất là, chủ nhà Thái Thái thu tiền không quá khắt khe, hơn nữa còn là người nhiệt tình. Từ khi bước chân vào đại học, nàng luôn luôn trọ tại nơi này.
Sống một nơi liền ba năm.
Vừa mới vào khu nhà, mới phát hiện thang máy lại bị hỏng rồi.
Chuyện này xảy ra thường thường, khổ nỗi hiện nàng phải lên tầng cao nhất.
Mang một thân nặng nề, Đồng Thiên Ái thở hồng hộc đi nốt bậc thang cuối cùng.
Hai chân không có một chút khí lực, cả người dựa vào vách tường để nghỉ ngơi.
Bình phục hơi thở, lúc này nàng mới lấy chìa khóa mở ra cửa phòng.
Khoảnh khắc bước chân vào cửa, nhìn bức ảnh trên vách tường , nàng sung sướng gọi:
“Mẹ ơi, con đã trở về rồi đây!”

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 17

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 17

Đồng Thiên Ái thở phì phì chạy ra khỏi quán chụp ảnh , đối với tiếng gọi ầm ỉ bên cạnh nàng coi như mắt điếc tai ngơ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này vo thành một nắm, đôi lông mày lá liễu ảo não nhéo lại một chỗ.
Phi như bay ra khỏi studio chết tiệt, chẳng thèm quay đầu lại một lần, trong lòng buồn bực đến nỗi nói không nên lời.
Tức mình, nàng tự oán trách: "Đồng Thiên Ái,mày thật là đại ngu ngốc!"
"Tại sao lại hành động theo cảm tình như vậy chứ! Việc gì phải cùng cái tên đại lợn giống kia tranh cãi so đo ! Đáng nhẽ phải coi hắn là cục phân ! "
"Không, không đúng, Phân thì còn ảnh hưởng đến không khí! Hắn chính là chân không!"
Bây giờ thì thảm rồi, đang đâu đánh mất 1 công việc tốt như vậy! Giờ nhất định phải tìm hai công việc may ra mới có thể đền bù!
Ôi giời ơi ——
Càng nghĩ càng tức, Đồng Thiên Ái lúc này thật muốn giết người!
Tất cả là tại hắn! Tất cả là tại cái Tần Đại tổng giám đốc chết tiệt kia! Chuyện này sỡ dĩ cũng do hắn mà ra!
Cái đồ nam nhân biến thái, nhàn nhã quá nên lúc nào cũng chỉ muốn cùng đám nữ nhân xung quanh động dục , Sớm muộn gì cũng bị AIDS cho xem!
Đồng Thiên Ái đứng một chữ nổi điên, ai oán nguyền rủa, hét lớn một tiếng: "A ——"
Xét cho cùng vẫn không thể làm gì hắn, miệng méo xẹo, hai mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực
Đồng Thiên Ái! mày cứ tự trách mình như vậy thì được ích lợi gì! Cố gắng lên! GO!
Nàng tự an ủi mình, cơ mà vừa xoay người bước được vài bước liền lập tức dừng lại, xoay người lại một trăm tám mươi độ.
Nãy chạy nhanh quá, nàng cư nhiên quên mất còn cái ba lô!
Ở trong đó tiền còn đủ mua mấy thứ đây!
Khẽ cắn môi, nhanh như gió phi vào studio,mặt mày xám ngắt cầm ba lô vọt ra.
Đi xa được một lúc, Đồng Thiên Ái lúc này mới vừa đi vừa lấy ra trong ba lô , đăm chiêu suy nghĩ mà lẩm bẩm nói, "Tháng nầy không thể lãng phí nữa, bắt đầu từ ngày mai phải tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu!"
Chiếc xe Benz màu đen vẫn theo đuôi phía sau nàng, trên con dốc thật dài chậm rãi đi về phía trước.
Tần Tấn Dương ngồi ở trong xe, hai tròng mắt lóe tinh quang, nhìn tiểu nữ nhân đang buồn bực cúi đầu bước đi trên đường
Đưa tay ấn nút, cửa sổ xe tự động hạ xuống. Một tay tùy ý nắm tay lái, một tay khác đặt tại cửa sổ xe
Hắn nhếch môi , nhấn loa chộc nàng, "BÍP "
"..." Đồng Thiên Ái hiển nhiên bị dọa cho sợ , vuốt vuốt ngực, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ tránh sang bên đường.
Tần Tấn Dương nhíu nhíu lông mày, Tiếp tục nhấn loa, "BÍP "
Đồng Thiên Ái vừa tránh, mắt liếc qua con đường. Khoảng cách này, cho dù là xe loại lớn, cũng vẫn đi được mà!
"BÍP" phía sau tiếng kèn không sợ làm phiền người khác lại vang lên.
"Có xe rất oách sao?" Đồng Thiên Ái tức giận lầm bầm một tiếng, không thể nhịn được nữa quay đầu lại quát, "Ta không phải là đã nhường đường sao?"
Một đôi mắt to trong suốt , liếc thấy phía sau xe, trên mặt hiện lên một tia chán ghét.
Benz? Hay là CLK-GT! Như vậy lại thích đùa bỡn bản cô nương a? Ngẩng đầu, nhìn lại thấy nam nhân trong xe ...
==
Trong khoảnh khắc, nàng nhăn mày, "Tại sao lại là anh!"

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 9

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 9

Đồng Thiên Ái ở trong lòng đã đem hắn ra mắng mấy ngàn mấy vạn lần, tuy vậy trên mặt vẫn như cũ duy trì nụ cười xu nịnh.
Quyến rũ nói, "Tần Đại tổng giám đốc, ta biết ngài chỉ là nhất thời nhàm chán. Bất quá bây giờ ngài cũng không còn chuyện gì để nói, ngài có tấm lòng đại từ đại bi thì xin hãy đem phim ảnh trả lại cho ta đi”
"Không —— thể ——" Tần Tấn Dương giống như trước kiên quyết nói hai chữ này.
Nụ cười nhanh chóng bị dập tắt, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Như thế nào ngươi mới đưa phim ảnh trả lại cho ta? Hả? hả?!"
Tần Tấn Dương híp mắt nhìn nàng, hừ lạnh, "Như thế nào cũng không thể được!"
Đồng Thiên Ái nhìn vẻ mặt đắc ý của nam nhân trước mắt, càng ngày càng muốn phát điên lên. Hận không thể xông lên tát cho hắn một phát. Chết đi, tên biến thái!
Hắn nghĩ mình là ai a! Hắn cho hắn là Tần thị tổng giám đốc thì giỏi lắm sao?
Trận diện vô cùng căng thẳng,hai kẻ im lặng trừng mắt nhìn đối phương, dường như đang thi xem ai mắt to hơn , ai mắt nhỏ hơn vậy.
==
Rốt cục, Đồng Thiên Ái không nhịn được đầu hàng, giương lên cờ trắng.
"Tần Đại tổng giám đốc!"
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào! Ta nghĩ mục đích của ngươi không phải là lợi dụng đống phim ảnh ấy để vơ vét tài sản của ta!"
"Ta nói thật nhé , sổ tiết kiệm ngân hàng của ta còn nguyên một vạn. Nếu ngươi muốn, hãy cầm tất cả đi”
"Bất quá ta thấy ngươi đường đường là một vị đại tổng giám đốc anh tuấn lắm tiền nhiều của, chắc chẳng ham muốn chút tiền nhỏ của ta..”
"Tốt! Ta nhận !" Hắn đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời của nàng.
Đồng Thiên Ái miệng há hốc , vẻ mặt sững sờ kinh ngạc.
Hắn, hắn, hắn... Nam nhân này thật không biết xấu hổ a! Lại thực sự muốn lấy tiền của nàng! Đây là số tiền nàng để dành bao lâu mới có được nha!
"Làm sao? Không nỡ?" Tần Tấn Dương khóe miệng chứa đựng nụ cười.
Đồng Thiên Ái mặt đỏ bừng lên, ấp úng nói, "Ai... ai không nỡ chứ..."
Nàng vừa nói vừa đưa tay mở ra ba lô, cầm lên ví da. Rút ra từ trong đó tấm thẻ chi phiếu duy nhất đưa về phía hắn.
“Đây! Cầm đi! Mau đưa phim ảnh trả lại cho ta!”
ToT
Đau lòng quá cơ
Tần Tấn Dương ngắm nhìn tiểu nữ nhân trên mặt tràn đầy luyến tiếc, đi tới trước mặt nàng, vươn tay, ngón cái cùng ngón trỏ nắm một góc tờ chi phiếu , bỗng nhiên xuất hiện không khí dị thường, hắn cư nhiên cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của nàng.
Bàn tay này thật mềm mại, khiến hắn bắt đầu nảy sinh một ý niệm không tốt trong đầu.
"Một trăm vạn một tháng! Làm nữ nhân của ta!" Nhìn nét mặt của nàng, hẳn là rất thiếu tiền!
Thời gian bỗng chốc đứng hình ___
Đồng Thiên Ái ngây ngốc tại chỗ, một giây sau mãnh liệt hất tay của hắn ra. Nhưng lực đẩy quá mạnh khiến cho nàng cả người lảo đảo lui một bước dài vè phía sau.
Gương mặt bởi vì xấu hổ và giận dữ, đỏ bừng bừng bốc hoả, cũng vì vậy mà cả người càng lộ ra vẻ chói mắt.
"Tần Đại tổng giám đốc! Ngươi như vậy cao cao tại thượng, từ nhỏ đến lớn ngay cả giao thông công cộng cũng không ngồi quá sao?"
"Đừng tưởng ai cũng nhỏ bé dễ bắt, ta đây tuy chỉ là một người tầm thường, nhưng ngươi cả đời cũng không có khả năng chạm đến!"
"Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết, không phải ai cũng yêu tiền… Ta đây, lại càng không muốn những đồng tiền dơ bẩn của ngươi làm ô uế con người ta!”
Một phen dõng dạc, Đồng Thiên Ái rốt cục ngừng máy hát, nụ cười nhộn nhạo ở mép, rực rỡ đến làm cho người chói mắt.
Nụ cười của nàng quá rực rỡ, nhất thời khiến hắn mê đắm mà ngắm nhìn!

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 7

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 7

Nữ nhân nghe thấy lời Đồng Thiên Ái châm biếm , vẻ mặt nhất thời kinh ngạc. Há hốc mồm, cứng họng nhìn nàng, vừa quay đầu liếc mắt nam nhân bên cạnh.
Thật không thể tin được, đường đường thủ tịch tổng giám đốc Đài Loan Tần Tấn Dương, nàng cư nhiên đem ra gọi là “Nhân tình” !
Tần Tấn Dương đưa tay day day huyệt thái dương, đối với việc nàng ưu ái gọi hắn như vậy, không cách nào gật bừa.
“Tiểu muội à, ngươi có biết mình đang nói cái gì không!” Nữ nhân nọ ngạo nghễ liếc mắt nhìn về phía nàng, cố ý ưỡn ngực. Đầu ngón tay nghịch ngợm lọn tóc dài cuộn sóng , lộ ra vẻ phong tình.
Đồng Thiên Ái nhìn nàng, hai bầu vú căng tròn, vóc người với đường cong hoàn mỹ , móp méo miệng. Nhún nhún vai, không sao cả, nàng đối với vóc người khô quắt của mình luôn luôn tự biết rõ.
“OK! ta xin nói ngắn gọn!”
“Đầu tiên ta muốn nói cho tỷ tỷ ngốc nghếch này rõ nhé, ta không phải cố ý muốn làm phiền đến hảo sự của tỷ cùng nhân tình đâu a~~.”
“năm phút thôi , để ta nói xong chuyện cần nói, ta lập tức rời đi. Tuyệt đối sẽ không ở lâu đến nửa giây !”
Nếu không phải vì bài báo kia, làm gì có chuyện nàng phải ở đây nhìn tên cuồng biến thái này!
Nữ nhân đang vênh váo tự đắc, nghe được hai chữ “ngốc nghếch ” ,dung nhan diễm lệ lập tức tái xanh. Cô ta dám nói nàng “ngốc nghếch” !
“Tấn Dương…” trừng mắt nhìn Đồng Thiên Ái một cái, nữ nhân nọ ngay sau đó cả người dựa hẳn vào thân Tấn Dương. Dán bên tai của hắn thì thầm: “Bảo cô ta đi ngay đi…”
Chẳng rõ tại sao nàng lại cảm giác tâm thần không yên, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, tiểu nữ nhân từ đâu xông vào, làm hỏng chuyện tốt của nàng, rất có khả năng ảnh hưởng đến địa vị của nàng nữa.
Vì bảo vệ quyền uy, nàng phải hành động trước, ức chế tiểu nữ nhân này!
Đồng Thiên Ái mở to hai mắt nhìn, nữ nhân này kiếp trước là xà sao!
Thân thể của nàng lại có thể mềm thành như vậy a! Càng ngày càng có cảm giác buồn nôn, Đồng Thiên Ái nuốt nước bọt ực một cái, thấy dạ dày như sôi lên, cơ mà nàng phải cố kìm chế, điều hoạ cái dạ dày dịu xuống.
“Tần…”
Ách!
==
Hắn tên … gì nhỉ?
Đồng Thiên Ái khóe miệng giật giật , “Tần Đại tổng giám đốc, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, trò chơi của ta đã xong, từ nay ta với ngươi không can hệ. Ta đây sẽ rời đi ngay, các ngươi cứ tiếp tục!”
“Kết thúc?” Tần Tấn Dương gạt bàn tay nữ nhân đang vuốt ve mình ,mặt lấp lánh ý cười, đi tới chỗ đồng Thiên Ái.
Ngu ngơ nhìn nam nhân trước mắt, trong lúc nhất thời cứ đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên liếc về phía Đồng Thiên Ái, nữ nhân nọ vốn dĩ mang dung nhan động lòng người , vì ghen tị mà nay trở nên xấu xí dữ tợn.
Đồng Thiên Ái thấy hắn hướng mình tiến tới gần, theo phản xạ lui lại một bước.
Ánh mắt của hắn quá trực tiếp, cũng quá sắc bén, tựa giống như nhìn thấy nàng lúc này… không mặc quần áo a~…
Vừa nghĩ tới không mặc quần áo, lại nghĩ đến buổi tối đáng chết kia! Đồng Thiên Ái khuôn mặt trắng nõn , như được lửa hun đốt, đỏ bừng.
“Ngừng!Đừng tiến lại đây nữa! Ta có…” nàng lấy tay thế thủ trước người, cự tuyệt không cho hắn nhích thêm
Tần Tấn Dương quả nhiên dừng lại, khoảng cách với nàng ước chừng ba bước chân: chân nhịp nhịp, hai tay khoanh trước ngực nhìn nàng, “Ngươi có cái gì?”
“Ta.. ta có…” Trong đầu không nghĩ được gì, vô thức thốt lên, “Ta có chứng sợ con trai! Nam nhân nếu đứng quá gần, ta sẽ dị ứng, nghiêm trọng nhất chính là hô hấp khó khăn!”

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 3: Tự Gánh Lấy Hậu Quả

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 3: Tự Gánh Lấy Hậu Quả

"Nhìn cái này cậu có phải cũng động tâm hay không ?" Phương Tình vẻ mặt tò mò hỏi
Đồng Thiên Ái không có đem lời nói của Phương Tình lọt tai , đôi mắtmở to nhìn chằm chằm ba chữ "Tần Tấn Dương" ,tức không chịu nổi mà nghiến răng nghiến lợi. Tay cầm lấy tờ báo đột nhiên đem tờ báo vò thành một nắm.
Cả người cũng vọt từ trên ghế nhảy dựng lên, quanh thân phát ra một ngọn lửa hừng hực, tưởng chừng có thể thiêu trụi mọi thứ.
"Biết là ai, tự chủ động xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả." Đồng Thiên [size=150]Ái lẩm bẩm tự nói, lập lại một lần.
Quả là một tên nam nhân đáng ghê tởm, tại sao hắn dám chụp hình nàng!
Nhất định là hắn thừa lúc nàng đang ngủ say mà chụp trộm!!
Hắn là tên biến thái thích quay lén sao? Sao lại có loại người mang trên mình cái sở thích biến thái này nhỉ?
Đúng là cái số con rệp!
Đương đâu đi chọc tới hắn! Cái đồ quỷ hẹp hòi!
Bây giờ phải làm sao đây giời? Đồng Thiên Ái suy tư, trong lòng âm thầm quyết định, phải làm bất cứ giá nào để hắn không đem ảnh nàng đi rêu rao trên cái đất Đài Loan này.
Trước hết, đi tìm hắn thương lượng!
Càng nghĩ càng tức giận a~, giơ cao ý chí, nhất định nhất định, nàng sải chân bước về phía trước.
"Thiên Ái, cậu đi đâu vậy!" Phía sau giọng nói Phương Tình mang theo điểm kinh ngạc truyền đến.
Đồng Thiên Ái cũng không quay đầu lại nói, "Tiểu Tình, mình đột nhiên nhớ tới có chút việc,mình đi trước a!"
Phương Tình đứng tại nguyên chỗ nhìn nàng dần dần đi xa, giậm chân, "Nhưng là buổi chiều còn có lớp mà!"
"Cậu thay tớ xin nghỉ bệnh,như cũ nhé!" Đồng Thiên Ái thanh âm nghênh ngang vang lên,khiến người đi đường nhất tề quay đầu lại.
Phương Tình nhận được mọi người nhìn chăm chú nhìn mình, vội vàng cầm lấy tờ báo che mặt, nhỏ giọng oán trách, " Thiên Ái đáng chết này, trên đường lại làm chuyện thế này! Còn để cho người ta sống hay không!"
Khu vực buôn bán sầm uất nhất Đài bắc, tòa nhà cao vút vươn lên tận tầng mây
Mặt trời tựa hồ cũng lây nhiễm tức giận của cô gái, hung hăng phát uy tự đắc, toả chiếu thứ ánh nắng nóng nực khắp muôn nơi.
Mặt kính của toà nhà được ánh mặt trời chiết xạ thành sắc hồng chói mắt, khiến người qua đường không dám ngẩng đầu nhìn thẳng
Đồng Thiên Ái hùng hổ xuống xe, xông ào vào tòa nhà Tần Tại.
Người bên trong, nam nhân thì mặc âu phục đi giày da, nữ nhân thì khoá trên mình những bộ đồ công sở trang nhã đắt tiền.
Đồng Thiên Ái xuất hiện trong đại sảnh -vốn không có nhiều người, ngay khắc nàng trở thành tâm điểm của sự chú ý .
Nàng thân mặc T-shirt, cộng thêm quần jean một bộ , lộ ra vẻ không hợp nhau, dễ dàng thấy được.
Quét mắt bốn phía, đem tầm mắt dừng ở một nơi, đi thẳng tới quầy phục vụ trước.
"Này cô!" Đồng Thiên Ái đứng trước quầy phục vụ, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Nhân viên đứng quầy vội vàng mỉm cười, khách sáo hữu lễ nói, "Tiểu thư,rất vui được phục vụ cô!"
Đồng Thiên Ái nghe được lời của nàng, trong lòng một trận kinh ngạc, đôi lông mày tinh tế nhất thời quấn quýt ở chung một chỗ.
Nàng nên nói như thế nào? Chẳng lẽ muốn nàng nói là Tần Tấn Dương phát lệnh truy nã làm cho nàng tìm đến hắn? Nghĩ đi nghĩ lại, không biết nên mở miệng như thế nào mới coi là thỏa đáng!
Cắn răng, ánh mắt khép lại, Đổng Thiên Ái hít sâu một hơi, "Tôi muốn gặp Tần Tấn Dương"

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 1: Dấu Môi Son Khiêu Khích

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 1: Dấu Môi Son Khiêu Khích

Trong một phòng khách sạn xa hoa, từ nhà tắm truyền đến âm thanh róc rách tiếng nước chảy .
Trên chiếc giường lớn rộng hai thước, một mĩ nữ xinh đẹp nằm loã lổ, da thịt mềm mạ trắng nõn như trẻ con, một mái tóc dài đen bóng xõa ra cuồng loạn.
Thiếu nữ xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đương kì nở rộ , mang theo sức quyến rũ giết người!
Đồng Thiên Ái rầu rĩ rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Đầu óc cứ ong ong , mà đầu đau như sắp nổ tung vậy ! Day day huyệt Thái Dương, nàng mới mở to hai mắt ra nhìn!
Nơi này là chỗ quái nào vậy nhỉ??? Vì cái gì mà nàng lại ở chỗ này???
Nàng nhớ rõ ngày hôm qua uống rượu say, sau đó đi lang thang ở trên đường.
Thấy cảnh một cô gái đang van nài cầu xin nam nhân, hẳn là nàng ta đã bị nam nhân này từ bỏ.
Đồng Thiên Ái không nói hai lời, tiến lên nhất nhất mắng cho cái tên nam nhân kia một trận nên thân
Mắng xong thì nàng liền ói ra, còn liền sau đó nữa thì .. ôi ….
Vỗ vỗ đầu chính mình , như thế nào cũng không tưởng tượng nổi lúc sau đã có chuyện gì xảy ra.
Trên người thấy hơi lành lạnh, đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn xuống, giờ này mới phát hiện chính mình cư nhiên không có mặc cái gì !
Thiếu chút nữa là nàng thét lên sợ hãi ! Vội vàng che miệng lại, cũng là kinh hồn táng đảm.
“Thất thân” Hai chữ này, giống như khẩu súng ngắn nòng đại đang chĩa ra trước mắt.
Bất quá, hiện tại chẳng muốn cố so đo tính toán với hắn thêm nữa, trốn lẹ rồi nói sau a
~Quay đầu nhìn về phía phòng tắm, bóng dáng nam nhân cao lớn xuyên thấu qua cửa kính, thoắt ẩn thoắt hiện .
Đồng Thiên Ái vuốt lại mái tóc dài, nhảy dựng lên rồi từ trên giường phi xuống dưới đất, chạy về phía đống quần áo hỗn độn , lại phát hiện quần áo của mình còn dấu vết của vụ nôn mửa hôm qua.
Nhíu nhíu chân mày , nàng quấn chăn rồi rón ra rón rén đi sang bên kia giường.
Nhặt lên áo lót cùng với quần , lại vội vàng lấy luôn quần áo của nam nhân kia, bối rối mặc.
Mặc vào quần áo to rộng của hắn, trông nàng có vẻ xinh xắn lanh lợi hơn , đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn bóng dáng trong phòng tắm , nàng thè lưỡi.
Xoay người lại tìm kiếm ba lô của mình, mới phát hiện nó đang lặng im nằm ở một góc sáng sủa. Kiễng mũi chân chạy chậm sang hướng đó, cây son môi từ ba lô rớt xuống.
Đây chính là bảo bối của nha đầu Phương Tình , nàng mà đánh mất là chết chắc rồi!
Cầm lấy son môi, lại quay đầu ngắm nam nhân đang tắm rửa bên trong .
Đồng Thiên Ái trong đầu bỗng nhiên dâng lên một cái ý tưởng tà ác , nháy mắt cái đã trở lại chỗ cũ. Tự mình đem son tô vẽ lên đôi môi căng mọng, hơn nữa còn hung hăng tô đi tô lại vài lần cho thật đậm.
Cúi đầu, cứ như vậy hôn lên cái gối giường.
Ngẩng đầu nhìn kiệt tác của mình, nàng vừa lòng gật gật đầu.
Ngu gì!
Trốn thôi!
Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn bóng dáng của nam nhân , dưới đáy lòng kêu một tiếng!
Rón rén, nàng nhẹ nhàng mà mở ra cửa phòng, lắc mình một cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cánh cửa kính phòng tắm được mở ra, nam nhân nửa người dưới quấn qua một cái khăn tắm. Thân hình cao ráo cường tráng, không thua kém gì siêu mẫu, thậm chí còn chẳng tìm đâu ra một tí thịt mỡ dư thừa.
Đưa mắt đảo qua một lượt, cư nhiên không có lấy một bóng người trong phòng ngủ, nhìn thấy cái gối trên giường có hai dấu môi son màu hồng, đôi mắt tinh anh khẽ nheo lại.
Tay nắm khăn bông lau đầu, động tác ấy trong nháy mắt cứng lại . trong mắt loé lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên nét cười hứng thú.
Đây là nàng muốn khiêu khích hắn sao?
Hay lắm!
Nữ nhân này quả thật to gan!
Hắn, Tần Tấn dương, nhất định sẽ làm cho nàng tự động xuất hiện ở trước mặt!