------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 24: Khờ Dại Điên Cuồng (1)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 24: Khờ Dại Điên Cuồng (1)

“Này, này —— vị tiểu thư này….” Người làm lập tức bị cà lăm trong cổ họng.
Nhanh như gió, nóng như lửa, Liên Kiều dừng bước quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp có hai núm đồng tiền hỏi: “Như thế nào? Chẳng lẽ tư thái ngủ của thiếu gia các người rất khó nhìn?”
“Ách?”
“Không phải, ý tôi là —— thiếu gia của chúng tôi hiện tại không có trong phòng, ngài ấy đang ở bên hồ bơi!!”
Người làm liếc mắt một cái cái thấy cặp mắt cô lóe lên ánh màu tím. Cô bé này là người hay là yêu tinh vậy? Ánh mắt màu tím hẳn là đeo kính áp tròng đi?
Trời ạ! Yêu nghiệt giữa đường!
Liên Kiều cũng không để ý đến tâm tư của người này, ngược lại nghe thấy câu sau khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng rạng rỡ hẳn, trở nên hưng phấn lạ thường. Cô hoan hô một tiếng sau đó chạy nhanh về phía hồ bơi.
Quá đẹp trai, lúc này mà chạy đến hẳn sẽ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của anh khi tắm, nghĩ đến đây cô đã chảy nước miếng rồi….
Bể bơi có cùng màu sắc với bầu trời, bể bơi rộng lớn cô hồ đem cả diện tích ngoài sân chiếm hết. Liên Kiều ngây ngô chạy qua hướng bể bơi khi đến nơi dường như bị thiết kế xa hoa nơi này làm chấn động.
Theo lý thuyết, cô là hậu nhân của Vương thất gặp qua rất nhiều thứ xa hoa trân quý nhưng mà —— người đàn ông này cũng quá hoang phí đi, đoạn đường tới lưng chừng núi này là tấc đất tấc vàng. Thế mà lại làm cái bể bơi lớn như vậy mà rất nhiều người nghèo hiện tại không có chỗ ở.
Anh ta xác thực là đang trong bể bơi, Liên Kiều nhìn tới ngây ngốc….
Nói về dáng người của người đàn ông này quả thực rất cao lớn, tuy rằng chỉ nhìn thấy nửa người trên, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra sự tráng kiện trên bắp tay còn dính nước như ánh hào quang mặt trời.
Cô không tự chủ được mà đi lên phía trước không ngồi trên ghế che nắng, ngược lại ngồi xổm bên bờ tò mò mà nhìn anh với tư thế oai hung.
“Wow!!!”
Cô đang xem các động tác cùng kỹ xảo của Hoàng Phủ Ngạn Tước, song đứng dậy cố làm ra vẻ như xem trận đấu mà vỗ tay.
Biết được có người tới Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi quay đầu lại, khi anh nhìn thấy người đứng bên bờ khóe môi hơi nhếch lên:
“Cô, nha đầu này sao hôm nay lại tới đây?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước lên bờ, người làm hai bên đã đứng sẵn đưa cho anh khăn bong lau đi những giọt nước còn đọng trên người..
Khuôn mặt Liên Kiều bỗng nhiên đỏ ửng lên, cô lấy tay che môi, mắt trừng lớn.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa lên bờ, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần bơi. Thân thể to lớn rắn chắc không có chút mỡ thừa, hai chân thẳng tắp, dáng người so với các mẫu nam Phương Tây còn tiêu chuẩn hơn.
Liên Kiều nuốt nuốt một chút nước miếng, cô còn muốn tiếp tục nhìn xuống. Ngay lúc này cô chỉ muốn hét chói tai, dáng người hoàn mỹ đã bị áo tắm che khuất gần hết.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 18: Bị Cắn (1)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 18: Bị Cắn (1)

Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói được gì, anh không khỏi nhớ tới lời thủ hạ của mình báo cáo ngày đó. Sau khi nha đầu này tới Hong Kong luôn tìm cách đi xem mặt xem ra cô làm thế chỉ để thỏa mãn thói quen chỉnh người của mình.
Anh cảm thấy da đầu mình có chút giật giật, tự cười khổ chính mình đang làm cái gì đây? Lại ở chỗ này chon ha đầu này láo loạn lâu như vậy?
Nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu không nói hai lời lập tức đi ra cửa.
“Này, anh còn chưa đáp ứng yêu cầu của tôi, anh không thể đi!” Liên Kiều vừa thấy hành động của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến sắc.
“Nha đầu, cô hoàn toàn không cần thiết phải như vậy!” Dùng chiêu này với Hoàng Phủ Ngạn Tước anh sao, căn bản không có tác dụng! Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới cửa quay người lại nhìn vẻ mặt đáng thương của Liên Kiều thản nhiên nói.
Anh cảm thấy tốt hơn hết là nên nhắc nhở cô một chút, bằng không không biết cô còn có thể láo loạn tới mức nào nữa. Ngộ nhỡ đụng phải người xấu mà nha đầu mảnh mai như cô tới lúc gặp nạn quả thực kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Liên Kiều sau khi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống bỗng nhiên rực sáng chạy nhanh tới trước cửa, dang hai tay chặn ngang lối không cho Hoàng Phủ Ngạn Tước bước qua.
“Không cho anh đi chính là không cho anh đi!”
“Cô!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa từng gặp qua cô gái nào lại thẳng thắn gần như tới mức xấu tình như vậy. Thế nhưng bộ dáng ngang ngược của cô thực sự rất đáng yêu, khiến anh không khỏi nhếch môi cười nhẹ.
“Tôi chính là muốn anh làm tôi!!!” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt quật cường mà nói.
“Cô…đây chính là đang cầu tình tôi sao?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự không thể đoán được có bé này lại có là gan lớn vậy? Thật sự là thiệt thòi, chẳng lẽ cô đưa ra yêu cầu mà lại không biết ý nghĩa chân chính của việc mình làm? Thế nhưng nhìn bộ dáng cô đơn thuần có lẽ là không hiểu gì đi!
Ách ——
Liên Kiều nhíu lại mày tự hỏi một chút lập tức như giống như hiểu được mà gật gật đầu hiên ngang lẫm liệt nói: “Đúng, chẳng lẽ không được sao?...Còn có”
Ánh mắt cô dần dần chuyển sang chế độ ủy khuất~~:
“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để đu đủ cái Judy kia bắt nạt tôi sao? Anh với Hoàng Phủ Ngạn Tước là bạn tốt như vậy, anh ta làm ra cái sự tình này, bạn tốt như anh có phải nên chịu một phần trách nhiệm hay không? Anh thực muốn bỏ mặc tôi mà đi sao? Ô…Ô”
Nói xong câu cuối cùng cô đột nhiên ôm mặt chạy tới bên đàn Piano, ghé lên thân đàn mà khóc bộ dáng rất thương tâm.
Động tác này của Liên Kiều khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn chấn động nửa ngày. Bóng dáng cao lớn bất động nửa ngày mới âm thầm thở dài một hơi nhanh chóng đi lên:
“Nha đầu đừng khóc!”
Trời ạ! Ngay từ đầu anh căn bản cũng không có ý muốn trêu cô khóc, chuyện này người khác dù cho nhìn tới nhìn lui thế nào đi chăng nữa cũng giống như anh đang bắt nạt cô vậy, khiến trong lòng anh áy náy mãi không thôi!

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 16: Uy Hiếp Lợi Dụng (2)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 16: Uy Hiếp Lợi Dụng (2)

Thế nhưng Liên Kiều là điển hình của kẻ vô tâm vô phế. Cô ngửa đầu nhún nhún bả vai: “Vậy anh có thể xem như tôi với anh mà nói chính là kẻ yếu đến lúc đó xem ai chịu thiệt, còn có tôi tên là Liên Kiều đương nhiên anh cũng có thể gọi là Kunching tiểu thư, tôi không phải tên là tiểu nha đầu”
Đáy lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ đâu vọt tới một tia hứng thú. Anh không nói gì nữa chính là có đầy thích thú mà nhìn biểu tình cực kì phong phú trên gương mặt Liên Kiều. Đó là một loại cảm giác kì diệu được nảy sinh sâu trong nội tâm anh.
Đây là cảm giác gì?
Căn bản là não anh đã bị cháy hỏng mới để nha đầu này uy hiếp. Thế nhưng một chút tức giận đều không có ngược lại là một loại cảm giác thân thiết từ rất lâu khiến anh thoải mái.
Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của anh còn có cặp con người sâu không lường được kia Liên Kiều có chút hốt hoảng —— chẳng lẽ anh ta thực không đáp ứng sao?
Có trời biết, cô là một con người bé nhỏ siêu cấp thiện lương đó. Chỉ là muốn muốn ích kỷ mà thông qua lần bị phạt này mà thôi, không nên ép cô làm cho không khí huyên náo thêm.
Đang lúc hai người như vậy, thì cửa phòng tập Piano bị mở ra sau đó Phỉ Nhi cấp tốc chạy vào.
“Liên Kiều ô ô”
Cô không biết trong phòng tập còn có người khác, nhất thời ngẩn người nước mắt lặng lẽ rơi tách tách trên sàn nhà.
“Phỉ Nhi? Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?” Liên Kiều vừa thấy bộ dáng thương tâm của Phỉ Nhi một thân chính nghĩa chạy tới.
Vẻ mặt Phỉ Nhi khiếp sợ mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau lại nhìn Liên Kiều một cái —— người đàn ông này chính là người khi nãy đứng trên bục chủ tịch? Sao lại cùng Liên Kiều ở chung một chỗ?
“Các người” —— Cô bỗng nhiên quên cả khóc.
“Không cần nói các người các người nữa, đu đủ cái kia lại khi dễ cậu đúng không? “Liên Kiều hỏi đúng chỗ ngứa
~Phỉ Nhi cùng Liên Kiều ở ngôi trường này là bạn tốt của nhau, mà Judy lại là đối thủ một mất một còn của Liên Kiều. Mỗi khi Judy bên ngàoi chửi bới Liên Kiều, Liên Kiều và Phỉ Nhi sẽ lên tiếng lí luận, nhưng cô luôn ăn nói vụng về không biết làm sao. Thế nhưng Judy lại luôn bị đám người các cô châm chọc, mà Liên Kiều tự nhiên cũng không đứng yên bèn lên mấy ý tưởng nghĩ cách chỉnh Judy tạo nên tiếng xấu liên hoàn
~~Phỉ Nhi vừa nghe cô hỏi như vậy lập tức liền nhớ lại nức nở nói: “Mấy người đám Judy thật quá đáng, vì cậu ở hội trường đã làm cô ta mất mặt, nên mấy người đó bên ngoài nói xấu cậu. Tớ cùng cô ta cãi vã người đến xem càng nhiều. Liên Kiều cậu hôm nay ở trong phòng này thật tốt. Có lệnh của hiệu trưởng nên cô ta mới không nháo đến đây, một khi cậu đi ra ngoài cô ta nhất định tới trả thù.”
“Đu đủ cái đáng chết, phải để xe tải trở đống đu đủ đổ đầu cô ta mới biết mặt, cô ta nói gì tớ?” Liên Kiều tay xoa thắt lưng đôi mắt hừng hực lửa cháy.
“Cô ta nói, cô ta nói vị hôn phu của cậu căn bản không có bản lĩnh đem ra so sánh với Hoàng Phủ Ngạn Tước. Liên Kiều Hoàng Phủ Ngạn Tước trong miệng cô ta không phải vị hôn của cậu sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ô Ô”—— Phỉ Nhi nước mắt lại chảy ròng ròng

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 15: Uy Hiếp Lợi Dụng (1)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 15: Uy Hiếp Lợi Dụng (1)

“Gì? Anh biết thân phận của tôi?” Liên Kiều nghe vậy nhíu mày nghi hoặc nhìn người đàn ông đang trước mặt cô.
Trách anh ta làm gì khi biết thân phận của mình?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng cũng chỉ cười cười không chút hoang mang, nương theo sự sai lầm đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô nghịch ngợm như vậy, toàn bộ quan chức cấp cao ở đây không thể không biết cô đi!”
Mội câu nói như vậy khiến Liên Kiều giận trừng mắt: “Hừ, anh cần gì phải nói tôi như thể tôi làm tội ác tày trời không bằng!!”
Nhìn đôi mắt phát sáng bất mãn của cô Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng thêm tao nhã.
“Này, đàn Piano!!”
Liên Kiều thiếu chút nữa chết chìm trong nụ cười của anh. Người đàn ông này chính là sát thủ của phái nữ, Nhìn khóe miệng khé nhếch dưới ánh sáng ngọn đèn, trong lòng cô bỗng nổi lên một ý nghĩ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẳng định cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhướng mày lên đợi cô nói tiếp.
Liên Kiều Lúng liếng con mắt chuyển động một vòng, nhất cử nhất động lộ ra dáng vẻ tinh quái. Cô ra vẻ lấy lòng mà giữ chặt cánh tay anh vẻ mắt đáng thương mà nói rằng:
“Kì thật hôm nay tồi bị phạt tất cả đều tại anh, nếu anh không nói với hiệu trưởng cái chủ ý này, thì tôi đã sớm chạy xong 100 vòng sân rồi. Cho nên anh phải phụ trách giúp tôi đàn thật hay bản nhạc này nếu không anh chính là loại người bắt nạt người khác.
“Tôi bắt nạt cô?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn vẻ mặt ủy khuất của Liên Kiều. ngược lại cô mới là “Ác nhân cáo trạng trước” là ai nháo lễ đường thành một mảnh hỗn loạn lại chọc ột bạn học khóc thảm thương? Còn có một trăm vòng sân thể dục nhìn cô nhỏ nhắn gầy yếu thế này cho dù là chạy tới ngày mai cũng chưa chắc đã hoàn thành.
“Chẳng lẽ anh không muốn phụ trách liền đi như vậy sao?”
Liên Kiều thấy anh không có muốn đáp ứng yêu cầu của cô. Nói xong câu đó liền vội vàng lôi điện thoại di động ra chụp lấy một tấm ảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Này nha đầu, cô muốn làm cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thích đối mặt với ống kính, chứ đừng nói tới chụp hình. Hành động lần này của cô làm cho anh có chút tụ nhiên không hiểu nổi.
Liên Kiều chậm rãi nở nụ cười sáng lạn giơ điện thoại lên nói:
“Nếu anh không dạy tôi đàn bản nhạc này, vậy thì tôi liền tung ảnh của anh lên mạng, sau đó nói anh bắt nạt một tiểu nữ sinh anh chính là đại ác nhân, con người thối nát căn bản không xứng đáng với danh hiệu tông sư Piano!”
Nhìn đôi mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi tức cười, nha đầu này có phải xem nhiều thể loại kịch cổ trang không? Sao tới bộ dáng uy hiêp người cũng giống giang hồ quá vậy.
“Cô cho rằng tôi sẽ chịu loại uy hiếp này sao?”
Anh hứng thú mà nhìn cô bộ dáng như vậy, dáng vẻ bên môi nhàn nhạt cười. Ngữ điệu mềm mỏng giống như nỉ non dễ nghe tới cự điểm.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 14: Làm Việc Thiện (4)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 14: Làm Việc Thiện (4)

Liên Kiều vẻ mặt sùng bái mà nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt đều mang vẻ rạng rỡ lấp lánh.
Khúc nhạc khó như vậy như thế nào mà anh ta đàn dễ dàng tới vậy? Còn có —— một người đàn ông lại có thể tao nhã đến vậy, nhìn hành động giờ phút này của anh giống như một vị Vương tử quả không sai.
Mãi tới bây giờ cô mới nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông này —— thì ra khi anh tháo kính mắt xuống lại là một người có sức quyến rũ thế này.
Khuôn mặt sắc xảo, hình dáng hoàn mĩ tuấn dật kia làm người ta mê muội. gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng thực sự là không chê vào đâu được, tò mò thêm một chút trên gương mặt ấy lộ ra ánh mắt sắc lạnh loại khí chất này chính là uy nghiêm, còn cái mũi thẳng cương nghị khiến người ta thấy anh rất cơ trí.
Người đàn ông này —— thật sự là rất hoàn mỹ
Liên Kiều quả thực là nhìn tới mức ngây ngốc mất rồi! Nhất là theo từng cử chỉ giơ tay nhấc chân tản ra hơi thở đàn ông khiến người ta an tâm.
Liền Kiều hai tay chống cằm nghẹo đầu sang một bên, mắt tím nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mĩ đến phụ nữ cũng phải ghen tị kia.
Sauk hi kết thúc bản nhạc Hoàng Phủ Ngạn Tước buông ống tay áo xuống. Vẻ mặt buốn cười mà nhìn lại đôi mắt đang khiếp sợ kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Nha đầu như thế nào?”
Liên Kiều hơi nhíu mày dường như muốn suy nghĩ gì đó, sau đó rốt cục mắt cô cũng sáng lên, kéo tay anh nói:
“Tôi nghĩ —— Anh nhất định là Piano sư đúng không?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Vì sao lại nói vậy?”
Piano sư? Lần đầu tiên anh thấy có người nói anh như vậy, từ nhỏ đến lớn được nghe nhiều nhất là Đại thiếu gia, Hoàng Phủ thiếu gia, Hoàng Phủ tiên sinh, tổng giám đốc, danh xưng này lại làm anh quá đỗi ngạc nhiên.
Liên Kiều khoa chân múa tay vui sướng mà giải thích: “Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn muốn giấu diếm tôi không phải là Piano sư sao lại đánh Piano tốt như vậy quả thực suất ngốc!”
“Phải không?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm tình cũng tốt. Kỳ thưucj trong tứ đại tài phiệt anh, Cung Quý Dương mới là người chơi Vi-ô-lông giỏi nhất,nhưng hình như là vì Sầm Tử Tranh mà học tám năm trời.
Mà từ lúc nhỏ anh không có việc gì làm sẽ đem đàn Piano ra đánh, nhưng từ khi anh tiếp quản tập đoàn Hoàng Phủ, loại giải trí này như càng ngày càng xa vời, không nghĩ tới hôm nay anh ở trong này lại có hứng thú đàn Piano.
Liên Kiều bưng miệng cười ra vẻ thần bí mà ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói rằng: “Không quan hệ tôi biết anh nhất định là người chơi Piano nổi tiếng nào đó như vậy anh nói cho tôi biết tôi cam đoan sẽ không nói cho người khác biết được không?”
Người nổi tiếng nha! Tuy rằng cô với Piano thì coi như mù tịt, nhưng lại siêu cấp sùng bái Piano sư ah~.
Nhìn cô bộ dáng tò mò y hệt như bảo bảo Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi âm thầm bật cười nha đầu này thật đúng là một chút bộ dáng kiêu ngạo của vương thất cũng không có.
Ở bên cạnh anh không thiếu những tiểu thư nhà quyền quý trong đó cũng có rất hậu duệ của vương thất khác nhau, nhưng không có một ai giống nha đầu trước mắt. Chân thật như vậy, thẳng thắn như vậy, bộ dáng không đơn thuần như những tiểu thư khuê các bình thường mà rất lỗ mãng.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 12: Làm Việc Thiện (2)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 12: Làm Việc Thiện (2)

Liên Kiều thực hưởng thụ biện pháp xả giận mới phát hiện này. Coi từng phím đàn là tên Hoàng Phủ heo lợn và đu đủ cái dùng sức mà đánh xuống cứ như vậy trí nhớ giai điệu và tốc độ dần dần tăng lên.
Đang lúc chơi đàn đến mức độ kinh khủng, đột nhiên cô nghe được tiếng cười trầm thấp phía sau lưng. Tiếng cười này như được phát ra từ chỗ sâu nhất trong yết hầu trầm thấp mà hung hậu, tiếng cười như gợn sóng phảng phất hương thơm của rượu ngon, tao nhã hơn cả tiếng nhạc dịu dàng.
“Ai?”
Liên Kiều giật mình khi nghe thấy tiếng cười đó, cô dừng tay đồng thời quay người lại.
Trong lúc nhất thời ánh mắt cô chìm đắm vào đôi con ngưỡi đen láy sâu như biển cả kia, ánh mắt như sao nhanh chóng bay qua một tia khác thường.
Đông! Một đôi tay nhỏ bé đột nhiên đặt mạnh lên phím đàn phát ra âm thanh!
“Thì ra là anh, anh làm hại tôi còn chưa đủ hay sao mà còn muốn đến đây để giám sát tiến độ?”
Chính cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Lúc này Liên Kiều đang nhìn người đàn ông vẻ mặt ta thần tựa cửa vẻ mặt tao nhã ngược lại làm cho lòng cô không thoải mái.
Hoàng Phủ Ngạn Tước biếng nhác mà cười, anh nhún vai liên tục duy trì động tác tựa cửa nhìn vào đôi mắt tức giận kia nụ cười càng thêm sáng lạn.
“Đàn—— không phải đàn như vậy” Anh thuận miệng ném ra một câu vân đạm phong khinh (ý chỉ: nhẹ như gió mây)
“Gì?”
Liên Kiều nhất thời không kịp phản ứng. người đàn ông này đầu bị đập vào cửa sao? Nhìn thấy bộ dáng đầy căm ghét của mình mà một chút phản ứng đều không có?
“Khụ —— cái kia, phòng Piano này là tôi, tôi muốn đàn thế nào thì đàn như thế ai cần anh lo? Còn ỷ vào việc mình có vóc dáng đẹp mà bắt nạt người khác —— hừ, tôi nhất định để anh sáng mắt ra!”
Cô quyết định nhắc anh một chút, dù sao người đàn ông này nói thế nào thì bộ dáng vẫn là siêu cấp đẹp trai mà cô lại là điển hình gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
“Quan trọng nhất là” —— người đàn ông này nhìn qua hẳn là không tốt đẹp gì. Nếu một khi cô phản kích thất bại thì làm sao bây giờ? Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắngchính là khi Liên Kiều muốn chỉnh người phải thăng dò đối phương nắm chắc mọi thứ mới có đường lui.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì ngược lại nhìn cô mà đi tới khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Liên Kiều cảm thấy một trận khó thở, phòng tập Piano không nhỏ nhưng bởi vì bóng dáng cao lớn này mà trở nên trật trội
Liên Kiều khó khăn nuốt nuốt nước miếng, đem thân mình dính sát trên đàn Piano. Nhìn vào hướng người đàn ông đang đi tới mà cảnh giác giống con nhím.
“Này! Anh muốn làm gì? Anh sẽ không nhỏ nhen như thế chứ? Tôi chỉ mắng cho nỗi bất bình của tôi mà thôi. Tôi nói anh biết đánh phụ nữ là đàn ông không có phẩm chất
là ..là vô sỉ

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 8: Gặp Lại Ô Long Tại Hội Trường (3)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 8: Gặp Lại Ô Long Tại Hội Trường (3)

Liên Kiều? A Liên Kiều ——
Hiệu trưởng không thể đoán được vị khách này chính là “thông gia gặp mặt” lại chỉ đích danh Liên Kiều, cà lăm một chút sau đó bừng tỉnh chỉnh chỉnh microphone hô to:
“ Bạn học Liên Kiều —— Liên Kiều”
Liên Kiều bên dưới khan đài chuẩn bị thực thi kế hoạch của mình, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy đột nhiên nghe được tiếng Hiệu trưởng quát, bị giật mình cô hoàn toàn quên trả lời đồng thời ống trúc đang ở trên đầu Judy rơi xuống.
Mà tất cả ánh mắt của các bạn học lúc này đổ dồn về phía Liên Kiều.
“Bang!!” một tiếng, cộng thêm tiếng hết chói tai của mấy bạn học khiến mấy con gián bị kinh động từ trên đầu Judy bò tán loạn ra bốn phía.
Trong lúc nhất thời bản thân Judy cùng mấy người bạn của cô ta sau đó là toàn bộ các bạn học khác đều thét chói tai.
Tiếng thét, âm thanh chấn động của ống trúc, mấy người to gan một chút thì liều mạng tiêu diệt những con gián đang bò lốm ngổm khắp nơi.
Trận biến cố này y hệt như một trận đại hồng thủy tiến đến. Ngay cả Hiệu trưởng đứng trên khan đài đều bị ngây ngốc, thất kinh hai mắt trừng lớn. Trời ạ đây chính là sinh viên ưu tú mà mình vừa giới thiệu sao? Thật là mất mặt..
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“ Trật tự, tất cả trật tự nào! Vô tổ chức, vô kỷ luật như thế còn ra thể thống gì nữa?”
Hiệu trưởng rốt cục bình tĩnh lại mở miệng vẻ mặt không vui cùng phẫn nộ nhất là đối với vị khách quý ngày hôm nay thì vô cùng xấu hổ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại tinh thần thư thái vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của người khởi xướng trò nghịch này. Nhìn cô một bên lè lưỡi một bên lúng túng giấu đi “hung khí” dưới bàn, môi mỏng kiên nghị lại nhếch lên..lộ ra hai lúm đồng tiền cực gợi cảm.
Chắc chắn là anh làm gián đoạn kế hoạch của cô, nguyên bản là phải để mấy con gián kia rơi giữa cổ áo cô bé bên trên, nghĩ đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi xấu khổ—— nha đầu của Vương thất Malaysia thật đúng là có hành vi chỉnh người quá ác độc.
Thế nhưng vị hôn thê như vậy, anh muốn!!!
Dưới khán phòng dần dần yên tĩnh, mấy con gián cũng bị tiêu diệt không ít. Các nam sinh sau khi diệt được mấy con gián thì như anh hùng thắng trận, mà có bạn nữ thì sợ hãi đến mức khóc thét. Thảm hại nhất chính là Judy bởi vì mấy con gián là từ trên đầu cô ta đi xuống, thế nhưng bây giờ cô không ngừng kéo tóc của mình vừa kéo vừa thét ngay cả mấy người bạn trong nhóm chơi cùng cũng không dám lại gần.
Nhìn thấy Judy như vậy Liền Kiều nhịn không được cười lăn lộn, cười đến mức trên khuôn mặt tinh xảo nhanh chóng thở gấp để điều hòa lại nhịp thở. Khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ sau khi trả được thù không hề bận tâm tới Hiệu trưởng sắc mặt đã tím đen như gan heo trên kia.
“ Rốt cuộc đây là chuyện gì? Những con gián kia từ đâu ra!” Hiệu trưởng dường như sắp chuyển thành giọng gầm gừ.
Nhất loạt ánh mắt của các bạn học chuyển thắng tới Liên Kiều, còn cô lại ở một bên cười đến không biết trờ đất là gì, làm cô phản ứng không kịp.
Thấy vậy lửa giận của Hiệu trưởng càng lớn hơn.
“ Liên Kiều! Đứng lên!”
Lại là Liên Kiều!
Vẫn là cô!!!
Liên Kiều!!! Nghĩ đến sinh viên này Hiệu trưởng xuất phát từ khách quan mà nói cô thực rất thông minh, sự thông minh đều được tất cả mọi người tán thưởng. Năng lực siêu cường giống như những thần đồng có thêm giác quan thứ sáu. Nhưng Hiệu trưởng cũng rất đau đầu vì cô quá nghịch ngợm, rất khó bị thuần phục hơn nữa lại rất quỷ quyệt.
Mà ngày hôm nay, trong trường hợp tiếp đãi khách quý long trọng thế này cô thực cho Hiệu trưởng mặt mũi quá lớn!!!