------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

Q.1 - Chương 9: Mối quan hệ kỳ lạ

Q.1 - Chương 9: Mối quan hệ kỳ lạ

Sau này, có một cuộc điện thoại chủ động tìm cô. Đối phương nói chuyện rất nghiêm túc, Trang Noãn Thần cũng đồng ý gặp mặt. Gặp cô lúc đó là một người đàn ông trẻ tuổi, ăn vận chỉnh tề, hỏi cô có đồng ý cùng đi dự tiệc hay không.
Trang Noãn Thần không hiểu được cái gì gọi là cùng đi dự tiệc. Người đàn đó bèn kiên nhẫn giải thích, Trang Noãn Thần lắng nghe. Công việc này yêu cầu cô xuất hiện với thân phận tình nhân bên cạnh người thuê cô, cùng tham dự mọi loại tiệc tùng xã giao.
Cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của mình khi đó, không ngờ thời buổi này mà vẫn có người bỏ tiền ra thuê tình nhân. Người đàn ông đó chỉ cười thản nhiên, “Ông chủ của tôi không thích bị người khác làm phiền.” Trang Noãn Thần suy nghĩ hồi lâu rồi mới gật đầu, nhưng cũng nêu ra yêu cầu của bản thân… Cô và anh ta chỉ là quan hệ giữa chủ và nhân viên, chỉ là tình nhân trước mặt người ngoài, cùng dự tiệc cùng phụ họa anh ta xã giao, nhưng không lên giường! Người đàn ông bật cười, nói, “Cô yên tâm. Ông chủ của tôi sẽ không cử xử thái quá với cô. Anh ấy chỉ cần cô làm tình nhân dự tiệc mà thôi.”
Bắt đầu từ ngày đó, ngoài công việc chính thức, Trang Noãn Thần còn làm thêm việc này. Khi cô lần đầu thấy Giang Mạc Viễn, ý nghĩ đầu tiên chính là… Người đàn ông này có vấn đề thần kinh à? Đẹp trai như vậy mà phải tốn tiền mướn tình nhân?
Gặp Giang Mạc Viễn, Trang Noãn Thần trang điểm rất đậm. Dự tiệc tất nhiên cô phải trang điểm nổi bật, sao có thể giống với cách trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên khi đi phỏng vấn được? Hơn nữa, tuy đây chỉ là việc làm ngoài giờ, nhưng đối phương trả lương rất hậu hĩnh, vì thế mà cô phải có trách nhiệm cố gắng làm thật tốt.
Cô không sao ngờ được Giang Mạc Viễn lại trẻ tuổi hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Nhìn bề ngoài của anh chỉ tầm khoảng 31-32 tuổi, là hình mẫu điển hình của đàn ông thành công. Anh ngồi nghiêm chỉnh đối diện với cô, cravat được thắt cẩn thận. Anh hài lòng với hình tượng của cô, nói: “Từ hôm nay trở đi, cô phải nhớ số điện thoại của tôi. Lúc cần cô có mặt, tôi sẽ báo cô biết.” Một câu nói vạch rõ quan hệ của anh và cô đến tận ngày hôm nay.
Hơn một năm qua, cô vẫn luôn làm đúng bổn phận tình nhân dự tiệc. Cô không tò mò cuộc sống và công việc của anh. Trước mặt người khác, cô và anh quấn quýt yêu thương như đôi tình nhân, nhưng sau lưng họ, cô và anh hoàn toàn là người xa lạ, xa lạ đến mức chỉ biết tên và số điện thoại của nhau.
Giang Mạc Viễn trước sau đều là chính nhân quân tử. Thời gian qua, anh chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu quá đáng nào, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi lo của Trang Noãn Thần. Cũng do ở cạnh lâu như vậy, rốt cục cô cũng hiểu được vì sao anh lại mướn tình nhân. Diện mạo của anh tuấn tú, lôi cuốn không biết bao phụ nữ muốn ngã vào lòng anh, thế nên cô chính là lá chắn bên cạnh anh. Người đàn ông không muốn vì phụ nữ mà chuốc lấy phiền toái vào người chính là là người đàn ông thông minh. Giang Mạc Viễn chính là như thế. Sau này Trang Noãn Thần mới biết, người hẹn gặp cô là Chu Niên, trợ lý của Giang Mạc Viễn. Có lẽ Chu Niên đã làm việc nhiều năm cho Giang Mạc Viễn, nếu không cũng chẳng học được phong thái trầm tĩnh của Giang Mạc Viễn.
Ở thành phố này, cô chỉ có hai người bạn thân là Ngải Niệm và Hạ Lữ. Cô và hai người họ chưa hề phải giấu giếm nhau chuyện gì, nhưng duy nhất việc làm tình nhân dự tiệc là cô ngậm miệng không kể. Bốn chữ “tình nhân dự tiệc” sẽ khiến người khác nghi kị, dù cô và Giang Mạc Viễn chỉ đơn giản là quan hệ giữa người làm thuê và ông chủ. Nếu nói ra sẽ không ai tin tưởng, vậy nên im lặng là tốt nhất.
Trang Noãn Thần lại nhấp một ngụm vang đỏ, ánh mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Giang Mạc Viễn, vô tình nhớ tới lời nhắc nhở tối qua của người đàn ông kia. Liệu chuyện này… có liên quan đến anh không?

Q.1 - Chương 8: Ngây thơ xinh đẹp

Q.1 - Chương 8: Ngây thơ xinh đẹp

Nụ hôn tới bất ngờ. Trong nháy mắt, bờ môi đàn ông hạ xuống, người ngoài nhìn vào thì thấy mờ ám, còn Trang Noãn Thần lại hốt hoảng, đáy mắt vụt lên vẻ khó hiểu. Nhưng khi đối diện đôi mắt sâu hun hút của Giang Mạc Viễn, cô chợt bừng tỉnh, là do cô sơ suất, tất cả chuyện này chỉ là diễn kịch mà thôi. Cô cụp mắt, hàng mi dài che giấu nỗi xấu hổ, người đàn ông bên cạnh cô lại cười, làn môi anh ta cũng nhếch lên cho phù hợp với bầu không khí.
Mọi người chung quanh không khỏi xu nịnh và trêu ghẹo, Giang Mạc Viễn cũng tỏ thái độ vui vẻ lấy lệ, còn Trang Noãn Thần ra vẻ e ấp tựa sát vào người anh phụ họa. Bồi bàn gõ cửa bước vào, kính cẩn báo ọi người biết bữa tiệc đã bắt đầu. Họ liền rời khỏi phòng tiếp khách.
Phòng tiệc được sắp xếp trên lầu ba. Trang Noãn Thần khoát tay Giang Mạc Viễn đi vào thu hút ánh nhìn của mọi người. Kính xung quanh phòng tiệc chiếu đường nét gương mặt cô càng rõ ràng. Váy dạ hội dài màu nude lả lướt, mái tóc dài mềm mại búi tỉ mỉ, khuôn mặt cô trắng mịn như sữa được phủ đầy mỹ phẩm, cọ viền mắt vẽ đuôi mắt cô dài hơn, làm đôi mắt cô càng to và sáng ngời, son môi màu đỏ mà thường ngày cô ghét cực kỳ tôn đôi môi cô thêm gợi cảm. Qua kính cô tựa như một đóa hồng xinh đẹp phong tình.
Cô vô thức đưa mắt nhìn bản thân trong kính, chợt ngẩn ngơ. Một cô gái ngây thơ xinh xắn, rốt cuộc đâu mới là cô thật sự?
Sự xuất hiện của Giang Mạc Viễn cướp hết tất cả tầm mắt của mọi người dự tiệc, riêng Trang Noãn Thần còn cảm giác thêm ánh nhìn oán hận, không cam lòng tỏa ra từ những người đẹp xung quanh. Cô đã tập quen với kiểu nhìn lom lom này kể từ lần đầu tiên cô cùng Giang Mạc Viễn đi dự tiệc. Ngày hôm nay của một năm sau, cô đã vô cảm với nó. Cô kéo cánh tay Giang Mạc Viễn càng chặt, cô biết anh thích động tác này. Quả nhiên, Giang Mạc Viễn quay đầu nhìn, anh vỗ nhẹ tay cô, gương mặt anh tuấn đầy tình cảm khiến cô rung động không ngớt. Nhờ vậy, cô và anh đã thành công dập tắt ánh mắt bắn ra từ những người đẹp đó.
Mỗi bữa tiệc không chỉ đơn giản là một lần gặp gỡ. Trang Noãn Thần luôn theo cạnh Giang Mạc Viễn, vài thương nhân cũng không dám tùy tiện, chen ngang bắt chuyện với anh. Anh cần bàn bạc chuyện hợp tác kinh doanh, nên cô viện cớ tới nơi khác nghỉ ngơi.
Bóng đêm rực rỡ bao phủ lên khách sạn Bàn Cổ lộng lẫy. Cô cầm một ly rượu vang từ bồi bàn đi đến chỗ khác. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm tráng lệ của thành phố, trong phòng là cảnh tiệc rượu xa hoa, Trang Noãn Thần khẽ nhấp một hớp rượu, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông đứng gần đó. Trông thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của anh với nhiều thương nhân, cô liền biết anh rất thành thạo với kiểu xã giao này.
Người đàn ông tên Giang Mạc Viễn vô tình xuất hiện trong cuộc đời cô. Theo điều khoản chặt chẽ do hai bên cùng đồng ý, quan hệ của cô và anh đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Tình nhân dự tiệc! Một năm trước, do Trang Noãn Thần cần tiền nên lên mạng đăng tin tìm việc làm bán thời gian. Nội dung tìm việc của cô đơn giản vô cùng. Cô có khá nhiều kinh nghiệm trong việc tổ chức sự kiện, nên cô đăng tin tìm những việc tương tự như vậy. Sau khi đăng tin, cô nhận được vài cuộc gọi điện thoại, nhưng đều là những người trung gian chuyên lừa đảo.

Q.1 - Chương 7: Quen thuộc nhưng lại thật xa lạ

Q.1 - Chương 7: Quen thuộc nhưng lại thật xa lạ

Sau khi cô ngồi bên cạnh anh ta, anh ta hết sức tự nhiên vươn tay ôm bả vai cô. Động tác của anh vô cùng thân thiết thành thạo, giống như mọi lần gặp nhau trong một năm qua. Hương thơm trên người anh rất dễ chịu, mùi xạ hương nam tính dìu dịu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như tấm lưới mỏng bao trùm cô. Không biết do anh ôm cô chặt hay nhiệt độ trong phòng thấp, khi người đàn ông vòng tay quanh eo cô, cô bất giác rùng mình.
Động tác nhẹ nhàng nhưng không tránh thoát ánh mắt của anh, giọng nói trầm ấm vang lên, “Lạnh?” Trang Noãn Thần thẫn thờ, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy anh đang quan tâm cô. Trang Noãn Thần gật đầu. Cứ coi là vậy đi.
Giây sau đó, một chiếc áo khoác chầm chậm choàng lên bờ vai trần của cô, áo khoác nhuộm đầy mùi hương tự nhiên thuộc về anh, tựa như mang theo hơi ấm của anh. Cảm giác xa lạ mà thân quen bủa vây Trang Noãn Thần, anh kéo bàn tay lành lạnh của cô, cài mười ngón tay vào nhau, không để ý gì đến ánh mắt hồ nghi của những người bên ngoài.
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn tay anh, ngón tay anh thon thả, sáng sủa, cảm giác lạnh lẽo từ tay cô dường như cũng được anh sưởi ấm.
“Ngài Giang đúng là chung tình. Phàm là gặp mặt, thì chắc chắn sẽ dẫn cô Trang theo cạnh.” Một giọng nói sang sảng pha lẫn ý cười vang lên.
“Đúng vậy, có phải hai người sắp có tin vui không?” Một người khác cũng hùa theo, “Ngài Giang, đến lúc đó đừng quên báo tin cho chúng tôi biết một tiếng.”
Trang Noãn Thần nhướng mắt một cách thản nhiên, miệng cô luôn duy trì nụ cười tươi vui. Những người trong phòng này nhìn rất quen. Họ thường xuất hiện trên ti vi, tạp chí tài chính kinh tế, hoặc ít nhiều đã từng trông thấy đâu đó. Cô biết địa vị của họ không tầm thường. Trang Noãn Thần không nói không rằng, những trường hợp thế này chưa tới phiên cô lên tiếng, thì đã có người khác mở miệng.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô bật cười, anh ôm eo cô chặt hơn, đưa mắt về một người trong số đó, nói, “Hứa tổng, có câu nói thế này, làm ăn cần nhiều, phụ nữ cần ít, như vậy mới bớt đi phiền phức.” Một câu nói có vẻ tùy ý nhưng lộ rõ ý tứ sắc bén.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, có người còn xen vào tán thưởng.
Trang Noãn Thần cũng khẽ cười, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp. Do có phụ nữ ngồi đây, mấy người trong phòng nói đủ truyện trên trời dưới đất, chính trị hoặc thể thao, chỉ duy nhất không nhắc tới việc kinh doanh. Người đàn ông bên cạnh cô không nói nhiều, anh chỉ mỉm cười, lắng nghe những người khác trò chuyện, còn thường xuyên nắm tay cô chơi đùa. Tuy vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của anh trong giới kinh doanh. Mọi người ở đây hiển nhiên đều vị nể, nịnh hót tâng bốc anh. Anh thỉnh thoảng mới góp lời một hai câu nêu quan điểm bản thân, thái độ kín đáo khiêm tốn khiến người khác thu lại bản tính tự cao của mình.
Trang Noãn Thần cũng không có hứng thú với đề tài mà họ đang bàn tán, điều duy nhất cô thấy hứng thú là người đàn ông ngồi cạnh bên. Suốt buổi, cô đều thân thiết tựa người vào anh, cô không kìm được ngẩng đầu ngắm nghía gương mặt anh. Từ góc nhìn của cô, ngũ quan của người đàn ông này góc cạnh, ánh sáng hắt bóng lên vầng trán anh, xuôi thẳng theo lông mày, mũi, miệng, cằm và hầu kết. Cô buộc phải thừa nhận đường nét khuôn mặt anh ưu mỹ quyến rũ, làn môi mỏng khẽ cong. Cô càng nhìn càng si mê. Rốt cuộc thân phận của anh thế nào? Làm nghề gì?
Gặp gỡ anh hơn một năm nay, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Đây cũng là nguyên tắc cơ bản. Cô nắm rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên biết cái gì không nên biết. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nếu anh có địa vị cao trong giới kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở khách sạn của anh họ cô? Người đàn ông này còn nói tên anh ta là Giang Mạc Viễn cho anh họ cô nghe. Đúng vậy, anh ta tên Giang Mạc Viễn. Điện thoại của cô cũng lưu tên này, nhưng ngoài cái tên ra thì cô chẳng biết thêm gì nữa.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt quá mức “quan tâm” tỏa ra từ Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt dò xét của cô. Trang Noãn Thần hoảng hốt, muốn né tránh nhưng đã muộn màng. Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô say đắm, mái tóc anh dày đậm, còn đôi đồng tử đen láy… Cô quen thuộc mùi hương của anh, nhưng xa lạ ánh nhìn chăm chú của anh. Cô vừa muốn cúi đầu, đã nghe thấy anh cười khẽ, sau đó bờ môi ấm áp rơi vào trán cô…

Q.1 - Chương 5: Biết còn cố phạm

Q.1 - Chương 5: Biết còn cố phạm

Thứ bảy cuối tuần, nhiệt độ không khí lên đến 36 độ, người trên đường không nhiều lắm, chỉ có vài chiếc xe lười biếng thỉnh thoảng chạy ngang qua. Điều hòa bên trong bật vù vù, cách cửa sổ bằng kính, Trang Noãn Thần nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau ở dưới lầu, chàng trai nghĩ cách để dỗ dành cô gái vui vẻ, cô gái không thèm để ý tới, ôm mặt khóc nức nở.
“Ngải Niệm, không được rồi, tối nay mình có việc.” Một bên vừa cầm điện thoại giải thích với đầu dây bên kia, một bên khẽ thở dài, nhìn thấy vẻ mặt đầy tính trẻ con của hai người nọ, đáy mắt Trang Noãn Thần xẹt qua một tia hâm mộ.
“Bận việc gì? Noãn Thần, cậu lạ lắm có biết không? Một năm nay cậu bị sao vậy? Đến cuối tuần thì có việc? Cậu tăng ca hay làm việc gì khác?” Đầu dây bên kia đương nhiên có chút bất mãn.
“Cô Trang.”
Trang Noãn Thần vừa muốn mở miệng giải thích, một giọng nói dịu dàng vang lên ở phía sau, cô ngoảnh lại nhìn, ra hiệu với nhân viên đang cầm chiếc váy dạ hội giơ lên đợi một lát, nói tiếp với Ngải Niệm, “Xin lỗi mà, ngày mai đi cùng cậu được không? Tối nay mình thật sự có việc rồi.”
“Có phải anh đẹp trai tối qua hẹn cậu không?”
“Đừng nói bậy bạ, mình có chuyện quan trọng phải làm mà, được rồi được rồi, cậu đừng làm loạn nữa được không, cúp máy trước đây, chỗ mình đang bận lắm.” Trang Noãn Thần sợ Ngải Niệm lại lải nhải hỏi không ngừng, vội vàng nói mấy câu liền cúp máy.
Nhân viên đứng bên cạnh sau khi thấy vậy liền mỉm cười bước đến, “Cô Trang, cô thấy chiếc váy này thế nào? Da cô trắng, mặc váy này vào nhất định nhìn rất đẹp.”
Chiếc váy dạ hội màu nude, dài đến tận mắt cá chân, Trang Noãn Thần cầm qua nhìn, chạm tay vào chất vải, mềm mại như cát mịn, vô cùng thích thú khống muốn rời tay, suy nghĩ rồi gật đầu, “Vậy thử cái này đi.”
Sau vài phút, Trang Noãn Thần từ phòng thử đồ bước ra, cô nhân viên vẫn luôn đợi ở bên ngoài ngạc nhiên hô lên, “Cô Trang, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô.”
Đi chân trần đến trước giương, nhìn thấy chính mình trong đó, Trang Noãn Thần lại cảm thấy có chút xa lạ.
Cô gái trong gương tuy rằng gương mặt có trang điểm, nhưng làn da mịn màng như sữa, làn mi khẽ động, lông mi dài cong vút, mái tóc đen dài không buột, để rũ xuống đầu vai, khi cô nhẹ nhàng xoay người, mớ tóc ngang bướng buông xuống chỗ xương quai xanh. Đây là một chiếc váy quây dài từ chất liệu sa mịn, vải ren đồng màu đính ngay ngực đúng lúc ôm trọn khe ngực như ẩn như hiện của cô, phần lưng váy được thiết kế vô cùng ôm khít, phần chân váy rũ xuống, lúc di chuyển bước đi cực kỳ giống nữ thần ánh trăng, giữa vẻ quý phái lại bộc lộ sự thanh khiết điềm đạm, tấm thảm trắng làm đôi chân trần của cô càng thêm sáng bóng, cực kỳ giống pha lê dẫn dụ người khác phạm tội.
Giơ tay vỗ vỗ hái má, một năm nay khi nhìn đến bộ dạng của chính mình, trong lúc nhất thời lại không quen với diện mạo ban đầu, đúng là có lỗi.
“Tiếc là nhà thiết kế không có ở đây, nếu không nhất định sẽ khen không ngớt miệng.” Cô nhân viên nói.
Trang Noãn Thần được khen mà cảm thấy vừa mừng vừa lo, chỉ nhẹ giọng nói, “Vậy thì lấy cái này, theo lệ cũ, quẹt thẻ này giúp tôi.” Nói xong, lấy tấm thẻ vàng từ trong túi ra.
“Vâng, xin chờ một lát.” Cô nhân viên cầm lấy tấm thẻ, trong lòng không ngừng hâm mộ sự hào phóng của Trang Noãn Thần, cô thường xuyên đến chỗ này mua váy dạ hội, lần nào cũng ra tay rộng rãi, thậm chí ngay cả giá cũng không thèm hỏi, thật không biết cô làm nghề gì.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Trang Noãn Thần nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều, nghĩ đến còn phải tới thẩm mỹ viện làm mặt nên định đi ăn cơm trước, đưa tay vẫy taxi rồi lên xe.
Ngồi trong xe nhìn chiếc hộp dựng váy tinh xảo, lúc này Trang Noãn Thần mới nhớ tới tin nhắn kia, đối phương yêu cầu váy dạ hội màu sáng, cô cắn môi nghĩ nghĩ, màu nude… cũng được xem là màu sáng mà, thôi quên đi, đã mua rồi chẳng lẽ phải chọn lại sao? Mặc thì mặc, đối phương cũng không thể làm gì cô.

Q.1 - Chương 2: Chòm sao hợp nhau

Q.1 - Chương 2: Chòm sao hợp nhau

Trình Thiếu Tiên không hổ là người đàn ông tao nhã, chỉ cười nhẹ, “Thật có lỗi quá, tôi không hiểu biết về chòm sao cho lắm.”
“À?” Trang Noãn Thần hạ gương trang điểm và son môi xuống, nhíu mày, “Anh sinh ngày mấy?”
“Ngày 15 tháng 7.”
“Chòm Cự giải.” Trang Noãn Thần ra vẻ ngạc nhiên, mở to mắt, cơ thể hơi ngã về phía trước, “Tôi thuộc chòm sao Bạch dương, chúng ta hoàn toàn không hợp nhau.”
Nếp nhăn bên môi của Trịnh Thiếu Tiên khi cười càng sâu thêm, “Tại sao?”
Trang Noãn Thần nhín vai, lấy một hộp thuốc lá tinh xảo từ trog túi xách ra, rút một điếu, “Chòm Bạch dương thuộc Hỏa, Cự giải lại thuộc Thủy, tục ngữ có câu, thủy hỏa bất dung.” Nói xong liền đưa điếu thuốc lên miệng, trong mắt hiện lên vẻ thẳng thắn, nói thêm một câu, “Anh không ngại chứ?”
Trình Thiếu Tiên cười nhạt, “Tất nhiên là không.”
Trang Noãn Thần thật sự khâm phục tính tốt của anh, bàn tay cầm bật lửa khẽ run lên, cô thầm nghĩ giả bộ thế này để dọa anh mà thôi, suốt nửa tiếng gặp mặt, cô cố tình vạch ra chiến thuật cho riêng mình, cố ý đến trễ, cố ý không coi ai ra gì, hiện giờ lại ra vẻ phong trần, nhưng thái độ của anh ta lại điềm nhiên như không, chiêu này có thể hù dọa khoảng mười mấy tên đi xem mắt chạy mất, mà đối với Trình Thiếu Tiên ở trước mặt này lại không có tác dụng gì.
Vừa mới châm thuốc, cô còn chưa kịp nhả khói, đã bị một bàn tay đoạt lấy không chút khách sáo. Trang Noãn Thần giật mình, trong lòng còn mừng thầm chị thiên sứ cuối cùng cũng mở mắt, phái người đến cứu vớt cô, nhưng khi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt không vui của anh họ Nhan Minh!
“Quậy đủ chưa?” Nhan Minh ngồi bên cạnh Ngải Niệm không thể chịu đựng nổi nữa liền sải bước tiến đến, nói ở trước mặt Trình Thiếu Tiên một cách không chút nể nang: “Bảo em đi coi mắt mà như đem em đi giết, dù không cam tâm hay không tình nguyện thì em cũng phải chừa chút thể diện cho anh chứ.” Nói xong, anh lại quay qua nhìn Trình Thiếu Tiên, vẻ mặt uất giận đột nhiên trở nên hòa nhã, lập tức giải thích: “Thiếu Tiên, để cậu chê cười rồi, thật ra đứa em họ này của tôi bình thường không như vậy đâu.”
Trang Noãn Thân bất đắc dĩ thở dài, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Nhan Minh khẩn trương như vậy, hết tám phần lần thân cận này chỉ là ngụy trang, tìm vị Trình Thiếu Tiên này làm việc mới là thật. Nghe anh họ từng nói với cô, thời đại học, anh ấy và Trịnh Thiếu Tiên cùng chơi trong đội bóng rổ, sau khi tốt nghiệp thì Trình Thiếu Tiên xuất ngoại, Nhan Minh thì chuyển qua kinh doanh ngành khách sạn. Sau mấy năm dốc sức làm, việc kinh doanh khách sạn ngày càng tốt, lần lượt mở năm chi nhánh ở một loạt thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, mà trụ sở chính tọa lạc ngay bên cạnh Tam Hoàn, khu CBD[1] phồn hoa, cũng chính là nơi hôm nay cô xem mắt.
Tuy rằng cô không biết gì về Trình Thiếu Tiên, nhưng sau khi quan sát cũng không khó phát hiện anh ta nổi trội hơn người thường, Nhan Minh vất vả để câu con cá lớn này chắc là có mưu đồ, không thì, làm sao anh ta có thời gian rãnh rỗi để quan tâm đến chung thân đại sự của cô.
Dưới ánh đèn, nụ cười của Trình Thiếu Tiên thoạt nhìn càng thêm khoan dung, chỉ thản nhiên đáp, “Không sao mà, em gái anh rất đáng yêu.”
Đáng yêu?
Trang Noãn Thần nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, anh ta thấy cô đáng yêu chỗ nào?
Nhan Minh nghe vậy thì rất vui, thấy cửa hôn nhân này tám phần có hy vọng, liền nói to một câu với người phục vụ đang bận rộn ở cách đó không xa, “Anh, lại đây, ly rượu của khách trống trơn rồi, sao không đến phục vụ đi?” Mười phần ra vẻ ông chủ hách dịch.
Người phục vụ nhanh chóng đi đến, chậm rãi cầm chai rượu bên cạnh bàn ăn rót cho hai người họ, rượu chảy ra dậy mùi thơm ngào ngạt và tinh khiết.
Trang Noãn Thần nhịn không được bị hai bàn tay của người phục vụ này thu hút. Tay anh ta cực kỳ thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, khoát lên chai rượu thủy tinh lại càng thêm sáng bóng, kèm theo động tác rót rượu nhẹ nhàng của anh ta, cô tinh mắt nhìn thấy sự trí tuệ của anh ta gần như xẹt qua lòng bàn tay…
[1] CBD – Central Business Development là một trong những khái niệm mới nhất về quy hoạch khu trung tâm hành chính và kinh doanh tại các đô thị tiên tiến trên thế giới.

Q.6 - Chương 90: Chuyển giao cổ phần công ty và làm nhóm trưởng dự án

Q.6 - Chương 90: Chuyển giao cổ phần công ty và làm nhóm trưởng dự án

- Thiếu Đường, thật ra cũng không trách chúng ta nghi ngờ được, vì chúng tôi thấy con gái của Kỳ Chấn Đông ngồi đây, đương nhiên là phải đặt dấu chấm hỏi rồi!
Một cổ đông lên tiếng.
Sắc mặt Kỳ Hinh tối sầm lại, cô cắn cắn môi.
Vẻ mặt anh tuấn như được điêu khắc của Lăng Thiếu Đường vẫn hết sức vô cảm, bàn tay to đang nắm chặt tay Kỳ Hinh cũng không hề buông lỏng.
- Cô ấy ngồi đây có gì kỳ lạ? Vì cô ấy cũng là một trong những cổ đông của Lăng thị!
Câu nói của Lăng Thiếu Đường như một quả bom nguyên tử nổ tung.
Kỳ Hinh cả kinh, quên cả hô hấp!
Anh đang nói gì?
Sao cô lại trở thành cổ đông?
Anh điên rồi sao?
- Thiếu Đường, cậu đang nói gì vậy? Cậu hãy đưa ra một lời giải thích hợp lý đi!
Các cổ đông khác không kiềm chế được, ào ào lên tiếng.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn luật sư của tập đoàn.
Luật sư gật đầu hiểu ý, sau đó, cầm tập tài liệu trong tay lên, nói với mọi người: “Căn cứ vào quyết định của anh Lăng Thiếu Đường, anh ấy đã tự nguyện chuyển nhượng 2% cổ phần trong tay mình cho cô Kỳ Hinh, trong tay tôi là tập tài liệu có hiệu lực pháp lý đã được ký!”
- Cái gì?
Các cổ đông hoàn toàn kinh ngạc.
Còn đầu óc Kỳ Hinh hoàn toàn trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì nữa!
Lăng Thiếu Nghị cũng bị tin tức này làm cho chấn động, anh ta ngơ ngác nhìn Kỳ Hinh.
- Thiếu Đường, chuyện này…
Cổ đông Vương đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, ông ta cảm thấy sự việc quá đột ngột.
Rõ ràng tin tức này khiến mọi người hoàn toàn chấn động.
- Chẳng lẽ mọi người đã quên đám cưới hai năm trước giữa Lăng thị và Kỳ thị rồi sao? Kỳ Hinh là vợ của Lăng Thiếu Đường tôi, như vậy thì cô ấy cũng có quyền nắm cổ phần của Lăng thị, tôi làm vậy quá đáng làm hả? Thưa bác Vương?
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng ánh mắt thì cực kì bức người.
Vợ ư?
Kỳ Hinh đưa tay lên che miệng lại, cô liếc ánh mắt khó tin nhìn Lăng Thiếu Đường.
Chẳng phải anh chỉ coi cô là tình nhân thôi sao?
Các cổ đông không còn gì để nói, bọn họ đều biết về chuyện hôn lễ của Lăng thị. Nhưng chuyện có liên quan đến Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh thì đều được giữ kín, bởi vậy, hôm nay Lăng Thiếu Đường quyết định như vậy mới khiến bọn họ khiếp sợ.
- À, chỉ cần là quyết định của Thiếu Đường thì chúng ta sẽ không gặng hỏi nữa. Cháu cũng biết đấy, các cổ đông chỉ quan tâm phần nhiều đến lợi ích thôi!
Cổ đông Vương vội vàng hòa giải.
Các cổ đông khác liên tục gật đầu.
Lăng Thiếu Đường cười lạnh: “Theo tôi được biết thì trong hai năm qua, túi tiền của mọi người dày lên không ít. Nếu có ai cho rằng Lăng Thiếu Đường tôi không đủ tư cách ngồi ở vị trí này thì chỉ cần có thể chọn được người thích hợp, Lăng Thiếu Đường tôi lập tức nhường chỗ!”
- Ấy Thiếu Đường, cậu nói quá lời rồi! Tất cả mọi người đều biết cậu là người có tư cách nhất để tiếp quản Lăng thị, thành tích hàng năm của tập đoàn có viết trên bảng vàng cũng không đủ chỗ, ngoài cậu ra thì làm gì có ai thích hợp hơn chứ? Mọi người nói có phải không?
Cổ đông Từ vội vàng nói.
Các cổ đông khác cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng phụ họa.
Bọn họ đều nhìn thấy bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đang nắm tay Kỳ Hinh, cũng ngầm hiểu đó là người phụ nữ anh thích, bọn họ đâu có quyền can thiệp vào. Chỉ cần mọi người đều kiếm được tiền thì chẳng có vấn đề gì hết.
- Tốt!
Lăng Thiếu Đường dựa người vào ghế, sau đó kéo bàn tay của Kỳ Hinh đặt trên đùi mình.
Kỳ Hinh càng thêm ngượng ngùng, cô cảm thấy ánh mắt của các cổ đông đều đổ dồn về phía mình, khiến cô cảm thấy hoảng sợ.
Kỳ Hinh có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền đến từ bàn tay, thậm chí còn cảm nhận được sự vững chãi và cứng rắn từ đôi chân của Lăng Thiếu Đường.
Hôm nay anh sao vậy?
Tại sao lại kỳ lạ như thế?
- Mọi người đều rõ thương trường là chiến trường, cho nên chuyện liên quan đến mảnh đất Kỳ thị đạt được sẽ không nhắc lại nữa, nhưng Lăng thị tuyệt đối sẽ không chịu bất kỳ tổn thất gì!
Giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự quyết đoán.
- Đúng vậy, chúng tôi đương nhiên tin tưởng vào năng lực của Thiếu Đường!
Lăng Thiếu Đường uống một hớp trà xanh rồi tiếp tục nói: “Trong hai tháng tới, hạng mục trọng điểm của Lăng thị sẽ liên quan đến những điểm bị động đất trên thế giới. Đây là hạng mục kinh doanh nhất định phải thực hiện, mục tiêu giành được quyền trùng tu những nơi bị thảm họa”.
Vẻ mặt của đám cổ đông đầy vui vẻ, tuy bọn họ chú trọng đến lợi ích nhưng cũng không phải là những người chỉ biết có tiền. Có thể trở thành cổ đông của Lăng thị thì năng lực và tầm nhìn của bọn họ cũng đều tài trí hơn người.
Thực hiện trùng tu lại những công trình bị thảm họa phá hỏng là món thịt béo bở trong mắt các công ty tập đoàn trên thế giới. Chỉ cần giành được quyền này thì có thể gọi là số lợi ích thu được nhiều đến vô kể.
Lăng Thiếu Đường thu hết toàn bộ biểu cảm của đám cổ đông vào trong mắt, sau đó anh đặt tách trà trong tay xuống, nói: “Nhóm trưởng của dự án này, tôi quyết định sẽ là Kỳ Hinh!”
Các cổ đông lập tức dồn ánh mắt về phía Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường.
Anh điên rồi sao?
Sao lại giao một dự án quan trọng như vậy cho cô phụ trách?
Suy nghĩ của Kỳ Hinh cũng chính là suy nghĩ của cac cổ đông, bọn họ bắt đầu cảm thấy lo lắng cho túi tiền của mình. Nếu Lăng Thiếu Đường tự mình thực hiện thì bọn họ sẽ chẳng lo lắng chút nào.
- Thiếu Đường, cháu không thấy lo sao? Tất cả mọi người đều biết hạng mục này không chỉ có mình Lăng thị muốn giành được, mà cả ba tập đoàn Hoàng Phủ, Lãnh thị và Cung thị cũng đều muốn có. Chúng tôi không nghi ngờ năng lực của cô Kỳ Hinh nhưng dù sao đây cũng là một hạng mục mang tính quốc tế, không thể để xảy ra sơ suất được.
Cổ đông Vương gián tiếp bày tỏ nỗi lo lắng của mình.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ nhàn nhã cầm tách trà lên uống rồi đặt xuống bàn.
Thư ký Kelly lập tức phát ọi người tài liệu, sau đó nói: “Anh Lăng đã quyết định thay đổi các thành viên tham gia dự án, chúng ta sẽ điều động những tinh anh từ các bộ phận trong tập đoàn, thành lập tổ dự án để phối hợp với cô Kỳ”.
Các cổ đông liên tục gật đầu.
- Anh cả, việc bên Thụy Sĩ của em cũng đã xong, em có thể giúp Kỳ Hinh!
Lăng Thiếu Nghị nói với Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nhìn em trai, khóe môi hơi mím lại, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng khiến người ta không nắm bắt được: “Được, nếu Thiếu Nghị có hứng thú thì tôi cũng đồng ý! Để Thiếu Nghị giúp đỡ Kỳ Hinh thì mọi người chắc hẳn là đều yên tâm”.
Anh nói với các cổ đông.
- Đương nhiên, đương nhiên rồi, đây gọi là hổ phụ sinh hổ tử, hai cậu con trai của ông Lăng đều là bậc kỳ tài trong giới, chúng tôi chắc chắn là yên tâm được rồi.
Cổ đông Từ liên tục nói.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ nở nụ cười nhạt, bàn tay to của anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Kỳ Hinh, không hề thả lỏng một giây nào.

Q.6 - Chương 89: Bị buộc tội trong cuộc họp hội đồng quản trị

Q.6 - Chương 89: Bị buộc tội trong cuộc họp hội đồng quản trị

Kỳ Hinh hoàn toàn không ngờ khi mình lại được họp cùng các cổ đông của Lăng thị sớm như vậy.
Nhóm cổ đông của tập đoàn Lăng thị đều không phải là những người “dễ chơi”, rốt cuộc Kỳ Hinh cũng hiểu được điều này.
Khi cô vừa trở lại văn phòng, Kelly đã gõ cửa đi vào.
- Cô Kỳ, hôm nay anh Lăng bảo cô đến tham dự họp hội đồng quản trị.
Kỳ Hinh sửng sốt, trong lòng cảm thấy bất an.
Sao cô có thể được tham dự cuộc họp hội đồng quản trị chứ?
Khi theo Kelly đến phòng hội nghị, cô cảm thấy cực kì áp lực.
Từng hơi thở hít vào cũng thấy khó khăn.
Căn phòng hội nghị rất to, ánh đèn thủy tinh lạnh lùng tản ra những tia sáng chói dường như khiến Kỳ Hinh đau mắt.
Sắc mặt của các cổ đông rất khó coi, dường như đang ẩn giấu phía sau là sự tức giận.
Người ngồi vị trí chủ tịch là người vừa đi công tác về, Lăng Thiếu Đường.
Bên tay phải của anh là trợ lý hành chính đặc biệt, Chad; còn bên tay trái là Lăng Thiếu Nghị đã lâu không thấy.
Ánh mắt của nhóm cổ đông đều đổ dồn về phía Kỳ Hinh khiến cô cảm thấy nao nao.
Cô đưa mắt nhìn về phía Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên, anh ngước mắt nói với Kelly:
- Kelly, sắp xếp ghế để Kỳ Hinh ngồi cạnh tôi!
Kelly trầm ổn gật đầu.
Trong lòng Kỳ Hinh thầm kinh hãi.
Cùng lúc đó, cô cũng nghe được những tiếng hít thở sâu của các cổ đông.
Sau khi ngồi xuống, cô liếc ánh mắt nghi hoặc về phía Lăng Thiếu Đường.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức cương quyết, anh hơi nghiêng người:
- Em chỉ cần ngồi nghe là được rồi, không cần phát biểu ý kiến gì cả!
Hành động cúi người nói thầm bên tai Kỳ Hinh trông cực kỳ ám muội nhưng lời nói lại như đang ra mệnh lệnh.
Kỳ Hinh không khỏi kinh ngạc.
Nhưng đúng lúc này, một cổ đông họ Từ lập tức cao giọng lên tiếng:
- Thiếu Đường, cậu làm vậy là không đúng với quy định!
- Đúng vậy, Thiếu Đường, chúng ta vừa hay tin Kỳ thị đã cướp mất mảnh đất thuộc khối chính phủ!
Các cổ đông khác thấy có người lên tiếng liền nhao nhao phụ họa theo.
Kỳ Hinh vừa nghe xong đã hiểu rõ nội dung cuộc họp này là gì, trong lòng cô thầm bồn chồn không yên.
- Quy định?
Lăng Thiếu Đường nhướn mày nhìn các cổ đông.
- Chú Từ, quy định trong lời chú nói là do ai định ra?
Giọng nói lạnh lùng lập tức vang vọng khắp phòng hội nghị.
Nhất thời, bầu không khí bao trùm căn phòng như bị đông lạnh lại.
- Thiếu Đường, cháu nói như vậy là không đúng rồi! Lần này mảnh đất của chính phủ được đưa ra đấu thầu, tại sao Kỳ thị lại thắng được Lăng thị? Chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô gái ngồi cạnh cháu!
Người vừa lên tiếng là cổ đông Vương, ông ta đã đi theo Lăng thị nhiều năm nên lời nói tương đối có sức nặng.
Cả người Kỳ Hinh khẽ run lên.
Quả nhiên, chuyện này căn bản là chẳng thể lừa được bất kỳ ai, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra chứ?
Thật ra, khi cô làm vậy đã nghĩ tới hậu quả rồi!
Kỳ Hinh cắn môi, chuẩn bị lên tiếng giải thích, nhưng bàn tay anh lại truyền đến cảm giác ấm áp.
Bàn tay to lớn ấy lập tức nắm chặt lấy tay cô.
- Ý bác Vương đây là, Kỳ Hinh đã ăn trộm tài liệu mật của Lăng thị ư?
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nhìn cổ đông tên Vương, giọng nói hết sức thờ ơ.
Bàn tay to của anh ở dưới bàn hội nghị thì nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh toát của Kỳ Hinh.
Trong lòng Kỳ Hinh run lên, cô cúi đầu xuống nhìn tay, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không hề có chút xao động nào của Lăng Thiếu Đường.
Cô không biết anh định làm gì.
Nhưng, lúc này đây, cô cảm thấy rất an toàn.
- Thiếu Đường, chẳng lẽ cháu không thấy kỳ lạ sao? Tại sao Kỳ thị lại biết về giá thầu mà Lăng thị đưa ra, rồi chỉ đưa ra mức giá cao hơn đúng 100 vạn đô la? Nếu nói là vô tình thì quá gượng ép rồi!
Cổ đông Vương cất giọng châm chọc.
Lăng Thiếu Đường nhếch đôi môi mỏng lên, ánh mắt lóe lên ý cười, anh cúi người nói với Kỳ Hinh:
- Ăn trộm tài liệu mất là hành vi phạm pháp trong thương mại, Hinh Nhhi, em ngốc đến mức vậy à?
Kỳ Hinh ngẩng đầu lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sau đó, khóe môi Lăng Thiếu Đường nở nụ cười lạnh như băng, anh đưa mắt sang nhìn Chad:
- Chad, cậu giải thích với các vị cổ đông đây đi, công việc trong ba tháng này của Hinh Nhi là gì?
- Vâng, anh Lăng!
Chad lập tức lên tiếng.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn hai cổ đông vừa lên tiếng, chậm rãi nói lượng công việc của Kỳ Hinh.
Sau khi nói xong, Lăng Thiếu Đường đưa mắt nhìn các cổ đông:
- Trong nửa tháng sau, Kỳ Hinh chỉ có quyền được tiếp cận với các hạng mục kinh doanh trong vòng năm năm qua của Lăng thị, thử hỏi sao cô ấy có thể thấy được các quyết sách tương lai chứ? Trừ khi…
Lăng Thiếu Đường kéo dài giọng, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh:
- Trừ khi là tôi tự mình đưa Kỳ Hinh xem! Bác Vương, ý của bác là thế à?
Lời nói của anh đầy nghiêm túc và lạnh lẽo, đâm thẳng vào lòng cổ đông Vương.
Trong lòng ông ta run lên:
- Không, tôi không có ý này, Thiếu Đường sao có thể bán đứng Lăng thị được chứ!
Nói xong, ông ta nở nụ cười xấu hổ.
Sau đó, những cổ đông khác cũng cười trừ.