------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Q.1 - Chương 1: Bị Sét Đánh

Q.1 - Chương 1: Bị Sét Đánh

Edit: Liên tỷ Beta: Sakura - Tiểu U, đừng buồn!
Cuối cùng có người muốn nói lại thôi, vỗ vỗ bả vai cô gái, trầm giọng nói. Thấy cô gái kia vẫn đứng đó không nhúc nhích, ông thở dài yên lặng lát sau lại nói
- Tiểu U, hay là đến công ty của chú Trần làm đi! Như vậy mọi người có thể chăm sóc cho cháu!
Lời chưa nói xong đã bị cô gái tên Tiểu U ngắt lời, chỉ thấy cô nhẹ ngẩng đầu cười với người đàn ông trung niên, nói
- Không cần, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, cám ơn chú Trần.
Lúc này, cuối cùng có thể thấy rõ dung mạo của cô gái, đó là một cô gái khoảng chừng 20, 21 tuổi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, lông mi đen, nhỏ và dài tự nhiên, làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan, đôi mắt sóng sánh như làn nước, mang hương vị của một mỹ nhân cổ điển. Lúc này, gương mặt kia tái nhợt, đôi môi trắng bệch đang cười nhạt, đôi mắt vốn ôn nhu xinh đẹp lóe lên vẻ cứng cỏi, cả người nàng như phát ra khí chất kiên cường, không chịu khuất phục.
- Ách. . . . . . .
Trần Phi Dương như muốn tiếp tục khuyên bảo nàng, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, cũng hiểu biết tính cách của nàng, nhiều lời cũng vô dụng, chỉ thở dài lấy tay khỏi bả vai nàng, đi về phía xe hơi đỗ ở đàng xa.
Một hồi, tiếng xe vang lên, sau đó yên tĩnh, Trương U vẫn một thân áo tang màu đen đứng trước hai ngôi mộ.
Vừa đứng, thế nhưng đứng đến trời tối.
Vào buổi tối gió nhẹ thổi lên góc áo của nàng, đôi mắt nàng đã phiếm tơ hồng, nhưng nàng ngay cả nháy mắt cũng không nháy, nàng không khóc, bởi vì nàng cảm thấy mình ngay cả tư cách để khóc cũng không có.
Trương U đứng thẳng, cuối cùng gục xuống, là lỗi của mình . . . . . Cũng là lỗi của mình . . . . . . !
Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất, thân hình run nhẹ, không kịch liệt nhưng lại cảm giác đau khổ tột cùng.
Trương U cúi đầu vào đầu gối, tối đen một mảnh làm nàng hồi tưởng lại dĩ vãng. Nàng từ nhỏ chính là quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, là con gái một được cả nhà cưng chiều, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trương thị. Mười năm năm hạnh phúc ấy của nàng không còn khi cha mẹ an bài hôn nhân cho nàng. Đối phương là một chàng trai rất tuấn tú, gia cảnh cũng môn đăng hộ đối, nhưng nàng không đồng ý. Kỳ thật nàng biết chàng trai kia rất tốt, nhưng nàng rất tức giận, nàng giận vì cho rằng cha mẹ là vì cơ nghiệp của gia tộc mà an bài cuộc hôn nhân này. Cho nên năm nàng mười năm tuổi, nàng đã cùng cha mẹ ầm ĩ một trận, chạy ra khỏi nhà, trong người chỉ mang theo mấy trăm đồng tiền.
Nàng rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, cũng không giống như những tiểu thư khác được chiều chuộng nên cái gì cũng đều không hiểu, cho nên nàng biết nàng sẽ không chết đói. Xác thực là nàng đã làm được, mặc dù rất khổ. Từ ban đầu mặc dù nàng có tri thức, nhưng lại không có kinh nghiệm, hơn nữa vẫn chỉ có mười năm tuổi, tìm công việc cũng không như ý, cuối cùng hậu quả chính là một cuộc sống không có tiền. Cho nên nàng phải học cách thích ứng, tự thay đổi chính mình.
Ăn cơm chỉ ăn những món bình dân, lần đầu tiên rất khó ăn nên ăn không vô, đến khi làm việc thì bị đói đến choáng váng cho nên cố ép buột bản thân phải ăn. Y phục cũng là tùy tiện mua vài bộ, ban đầu mang quần áo đi cửa hiệu giặt ủi, sau phát hiện ra nếu cứ như vậy thì ngay cả tiền để ăn cơm cũng không đủ, cho nên nàng học tự mình giặt quần áo. Mặc dù lần đầu tiên căn bản không có giặt sạch, hơn nữa còn để bột giặt văng vào mắt.
Lần đầu tiên kết giao bạn bè, kỳ thật trước kia nàng cũng có bạn bè, mặc dù chỉ là những tiểu thư khuê các, mà bây kết giao bạn bè, nàng học được rất nhiều. Nhưng có đôi lúc nàng cũng cảm thấy cô đơn.
Không ngừng chịu khổ, thay đổi, nàng đã từ từ thích ứng, bất kể phát sinh chuyện gì nàng cũng không có nghĩ qua sẽ trở về nhà. Từ nhỏ tính cách của nàng đã rất kiên cường, cũng có thể nói rất quật cường, nếu đã rời đi nàng không nghĩ trở về. Thậm chí có lúc nàng cho rằng, mình khổ như vậy cũng là do ba mẹ tạo nên. Đứa trẻ mười năm tuổi chung quy cũng là một đứa trẻ bất kể trưởng thành sớm như thế nào.
Cuộc sống của nàng như vậy tiếp tục đến nhiều năm, nàng thăng chức là nhờ vào sự tài hoa của nàng. Hai năm sống tự lập làm cho nàng càng thêm kiên cường, chuyện gì cũng đều dựa vào chính mình. Mười bảy tuổi nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, người theo đuổi nàng đương nhiên cũng không ít, nàng có bạn trai mà mình thích, nàng biết bạn trai của mình yêu mình thực sự. Cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, nàng cũng không có ý muốn trở về, cho dù hiện tại nàng đã không còn giận cha mẹ.
Một năm, công ty sắp xếp cho nàng xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, bạn trai nàng cũng ủng hộ quyết định của nàng. Lúc mười năm tuổi nàng đã tự kiếm sống, mặc dù thông minh, thành tích tốt, vừa làm vừa học, nhưng dù sao học cũng không có chuyên nghiệp lắm, cho nên, nàng đi.
Ở Mỹ, nàng mới thực sự học tập, cũng có kết giao với vài bằng hữu. Mỗi ngày đều cùng bạn trai gọi điện thoại, như vậy mà ba năm đã trôi qua. Một ngày, bạn trai nàng gọi điện đến, nói, cha mẹ nàng qua đời! Trên đường tìm nàng, máy bay đã xảy ra tai nạn. . . . . .
Như sét đánh giữa trời, nàng ngây người!
Nàng kỳ thật cũng muốn cùng cha mẹ liên lạc, nhưng vẫn không biết phải nói thế nào, hơn nữa qua lâu như vậy, hình dáng cha mẹ như thế nào có chút không nhớ rõ, học tập áp lực cũng làm cho nàng có chút quên, sợ hãi hỏi.
- Anh làm sao mà biết?
Bạn trai nàng kể lại, cha mẹ nàng đã tìm được anh, lúc nghe anh nói nàng đi nước Mỹ, vội vàng đi làm thủ tục, không báo cho nàng biết, chỉ là sợ nàng vẫn còn giận bọn họ rồi lại chạy trốn.
Nàng ngây ngốc buông điện thoại, làm thủ tục, trở lại nhà trước đây của mình. Phòng nàng vẫn không thay đổi, lòng nàng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, trong tay nàng là bức ảnh chụp nàng lúc mười năm tuổi đang tươi cười rạng rỡ.
Tay nàng nắm chặt đến chảy máu, nhưng điều này có là gì so với nỗi đau trong lòng, tim nàng rỉ máu….
Nàng mặc tang phục vào, làm tang lễ cho cha mẹ. Nàng không ngừng hồi lễ với một vẻ mặt thản nhiên, giống như là người đã khuất không có quan hệ với nàng. Một số người nàng không quen biết, trước kia có lẽ là biết nhưng giờ cũng xa lạ rồi, họ đến lạy rồi rời đi. trước kia nàng có gặp qua Trần Phi Dương, là bạn tốt của ba nàng.
Trời càng tối, dần dần đổ mưa, dường như Trương U không có cảm giác gì, vùi đầu vào đầu gối, run rẩy, không biết lạnh là thế nào.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, rơi lăn tăn trên mặt đất, bầu trời cũng vang lên tiếng sét. Thỉnh thoảng một đạo bạch quang cắt qua phía chân trời một đường thẳng tắp xuống. Trương U ngồi chồm hổm trên mặt đất trông giống như bị bóng đêm cắn nuốt, ở trong bóng đêm run rẩy, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, Trương U đứng lên, nhìn về phía trước, hai tay run rẩy thận trọng vuốt ve hai tấm bia mộ, giọng nói khàn khàn tắc nghẹn.
- Cha. . . . . . Cha, mẹ. . . . . . !
- Không. . . . . . Không . . . . . . !
Ánh mắt của Trương U chứa đựng đau thương, môi mím chặt, nói không nên lời. . . . . .
Ngẩng đầu lên nhìn trời, nàng nhìn không chớp mắt, nàng không khóc, nhưng khóe mắt lại ướt mi, rơi xuống phía dưới, thấm đẫm vào y phục. Rốt cuộc không biết là nước mưa hay là nước mắt?
- A! ! ! !
Tột cùng đau khổ gào lên, dư âm chói tai khàn khàn,
- Ha ha ha. . . . . . Ha ha! Trương U mày thật đáng hận, đáng hận a! ! Vì sao? Vì. . . . . . Cái gì. . . . . . ? Ha ha ha. . . . . . Vì sao lại như vậy. . . . . . ! !
Nàng cười to, kêu to, cười đến khổ, cười như phát điên.
- Oanh, Ầm!
Một tiếng vang lớn hơn cả tiếng gào của nàng, đồng thời một đạo thiểm điện màu tím cư nhiên vừa vặn hướng đến chỗ nàng.
- . . . . .
Trương U cảm giác được tánh mạng của chính mình dần dần biến mất, trong lòng nàng lại thấy nhẹ nhõm.
Nếu có. . . . . . Kiếp sau. . . . . Mình nhất định sẽ đối xử tốt với cha mẹ.
Đây là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ý thức hoàn toàn biến mất.

Chương 167: Đêm Không Lãng Mạn Trong Phòng Tổng Thống

Chương 167: Đêm Không Lãng Mạn Trong Phòng Tổng Thống

“A…… Buông ra……” Cô đánh đấm, không cho anh xâm nhập.
Anh ta làm sao có thể!
Làm sao có thể nói rõ ràng cô không đủ tư cách làm vợ anh ta, sau đó còn hôn cô?!
Anh ta không phải đã có Tuyết Nhi rồi sao?
Bỗng nhiên, một giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài xuống hai má, chảy vào miệng, trộn lẫn hương vị giữa răng môi, tạo cảm giác mặn mặn ẩm ướt.
Úy Trì Thác Dã bỗng ngớ ra, bởi hương vị của giọt nước mắt này. Anh lập tức buông cánh môi cô ra, “Em, làm sao vậy?” Anh có chút do dự, trong lòng không hiểu sao cảm thấy ngột ngạt, rồi chuyển thành đau lòng.
“……” Lăng Vũ Hi trừng lớn hai mắt, không nói một lời. Thế nhưng nước mắt lại giống như chuỗi ngọc trai bị đứt lả chả rơi xuống.
“Chết tiệt! Ngừng ngay nước mắt của em lại!” Anh có chút tức giận. Ngón cái thô ráp xoa lên gương mặt mịn màng của cô, giúp cô lau đi những giọt nước mắt kia, “Lăng Vũ Hi, xấu chết đi, đừng khóc nữa!”
“Hu hu hu……” Cô nhịn không được nhỏ giọng nức nở.
“…… Nín…… Đừng khóc nữa……” Cô càng khóc, anh càng rối, “Khóc nữa thì không phải là Lăng Vũ Hi mà tôi quen.”
“Hu hu……” Cô nghẹn ngào, tiện thể liếc mắt xem thường. Người đàn ông đáng ghét này, ngay cả khóc cũng làm dữ với cô!
“Hừ……” Cô khóc làm cho anh buồn bực mất tập trung. Anh cắn lên cánh môi cô, nhẹ nhàng hôn xuống, “Đừng khóc, còn xấu hơn cả vịt.”
Cô sụt sịt mũi, há miệng cắn ngược lại anh, “Còn anh là gà!”
“Gà?” Anh vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười, “Em ngứa da rồi có phải không!”
“Hừm!” Cô dụi nước mắt nước mũi vào hết lên trên quần áo anh, “Không phải người ta thường nói, ông nói gà bà nói vịt hay sao?”
Ông nói gà bà nói vịt? Anh bật cười thành tiếng, “Ha ha ha ha ha, Lăng Vũ Hi, em đang trả thù tôi sao? Em đúng là con vịt ngốc nghếch!”
“Đồ đàn ông xấu xa! Anh buông ra!” Cô không phục quát lên.
“Không buông!” Anh càng ôm cô chặt hơn.
“Trời ơi, vì sao cứ muốn bám riết lấy tôi không buông!” Từ khi ở Florence, sau khi lọt vào tay anh ta, cuộc sống của cô liền trở nên khó khăn hơn.
“Tôi cũng đã nói rồi, một là bán đứng Kingloy, hai là, sinh con cho tôi.” Anh có vẻ mệt mỏi khi đề cập đến vấn đề này. Hay phải chăng anh cũng đã bắt đầu không hiểu mình muốn gì. Tóm lại, anh không muốn để cô chạy thoát, không muốn……
“Trời ơi! Đây không phải là hiệp ước bất bình đẳng sao? Tôi không có nghĩa vụ phải sinh con cho anh! Tôi thà chết cũng không bán đứng Kingloy!” Cô ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiên quyết.
“Vậy sao?” Khóe miệng anh nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp. Bàn tay bắt đầu không an phận, xé rách y phục dạ hành trên người cô. Bả vai tuyết trắng đột ngột lộ ra trong không khí, “Lăng Vũ Hi, trong thế giới của tôi, em không có quyền lựa chọn!”
“A! Anh làm gì vậy?” Cô hốt hoảng kêu lên, giữ lấy những mảnh vải còn sót lại trên người. “Úy Trì Thác Dã, anh lại muốn cưỡng bức tôi nữa sao?!”
“Cưỡng bức?!” Anh hừ lạnh. Hai mắt hơi nheo lại lười biếng. Khóe miệng toàn là vẻ khiêu khích, “Ha ha, em đã quên mất tiếng rên rỉ của mình khi ở dưới thân tôi thế nào rồi sao?”
Anh kéo mạnh một cái, quần áo cô đã bị rả ra từng mảnh trong tay anh. Ánh mắt nguy hiểm quét qua cơ thể trần truồng của cô, thở dài một tiếng, “Chậc chậc, tôi cũng không hiểu nổi, tại sao lại có thể ưa thích làn da hỏng bét của cô nàng này.”
Sau đó, anh đẩy cô ngã xuống giường lớn.
“……” Cô thừa nhận làn da của mình rất xấu. Trong một trận hỏa hoạn, đã khiến cô mất đi dung mạo, trí nhớ, nói chi đến da thịt? Nhưng khi cô thấy sự khinh bỉ trong mắt anh, vì sao trái tim cô lại thấy đau nhói?
Không phải đã quyết sẽ không vì quá khứ mà hao tổn tinh thần, không vì những thứ xấu xí này làm mình bị tổn thương sao?
“Đêm nay, em không nên đến đây. Lăng Vũ Hi, ‘Ngôi sao hoàn mỹ’ càng không nên là em.” Anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn ngực đầy đặn của cô, thầm than dục vọng bản thân sao lại tăng nhanh đến thế. Tại sao anh đều luôn thấy không đủ với cô gái này?
“……” Cô im lặng. Đêm nay nếu không phải vì an toàn của Phong Ngạo, thì cô sẽ không đến. Cô cũng không mong đợi sẽ gặp phải anh. Có lẽ anh nói đúng, ‘ngôi sao hoàn mỹ’ không nên là cô, mà nên là…… Là Tuyết Nhi của anh!
“Aiii…… Lăng Vũ Hi, tôi nên làm gì với em đây?” Anh vừa hôn lên cơ thể đang run rẩy của cô, vừa cởi quần mình. Hạ thân căng tức làm cho hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.
“……” Cô không thể trả lời anh. Cổ họng tắc nghẹn. Mặc cho anh ‘dày vò’ khắp người cô.
Thế nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, liền ngẩng đầu lên, “Em……” Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô!
Cô khóc!
Lần này, cô không khóc vì oan ức, không khóc vì tức giận, mà chỉ khóc thầm lặng lẽ. Nhìn cô như vậy, làm anh không hiểu sao dâng lên cảm giác đau lòng.
Một lúc lâu sau, anh vẫn đờ người ra. Người không có thói quen dỗ dành người khác như anh, lại có loại cảm giác muốn che chở cô, “Đừng khóc nữa.” Nhưng lại phát hiện mình chỉ có thể nói ba chữ cứng nhắc kia.
“Lăng Vũ Hi, tôi ra lệnh cho em, không được khóc nữa!”
Cô im lặng nhìn anh. Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, thấm ướt chăn đệm. Trong lòng phảng phất giống như có tảng đá lớn chặn lên, chèn kín làm cô không thở nổi. Cho dù cô đã ra lệnh cho bản thân không được khóc nữa, nhưng vô ích.
Leng keng leng keng.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
“Em…… Vì sao lại khóc?” Anh bất đắc dĩ thở dài, giữ lấy khuôn mặt cô, trong lòng âm ỉ rối rắm.
“……” Cô vẫn không nói một lời, chỉ lặng lẽ khóc. Càng khóc càng làm cho cô hiểu được chính mình. Từ lúc nào thì trái tim cô thực sự đã dành cho anh? Cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng lại tinh tường. Cô thực sự để ý Tuyết Nhi của anh, thực để ý chuyện cô không đủ tư cách, thậm chí…… Chết tiệt, để ý chuyện cô không nên là ‘ngôi sao hoàn mỹ’.
“Em biết không, em đã phá hỏng buổi tối lãng mạn trong phòng tổng thống rồi.” Anh thì thầm, cúi đầu, hôn xóa đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Động tác nhẹ nhàng đến mức chính anh cũng không nhận thấy.

Chương 165: Dạ Vũ Hoàn Mỹ 7

Chương 165: Dạ Vũ Hoàn Mỹ 7

Nhưng, cô đúng là chết chắc rồi, chết trong tay gã đàn ông thối tha kia!
Lăng Vũ Hi lá gan thỏ đế, thừa dịp mọi người ở vũ hội lại bắt đầu khiêu vũ lại, cách hắn thật xa. Lăng Vũ Hi cô cũng chưa bị doạ đến mức phát ngốc, bây giờ không trốn, còn chờ đến khi nào? Còn không chạy cho nhanh?!
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, dù cho trời có sập xuống, cô cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta!
Điệu nhảy vừa nãy, đã làm cho cô liên tục bị nội thương. Cô không trốn, sợ là sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ!
“Chết tiệt, Lăng Vũ Hi!” Úy Trì Thác Dã hét lớn. Chết tiệt, cô nàng ngu ngốc kia, lại dám chạy trốn khỏi anh! Đáng tiếc bởi vì tiếng nhạc trong vũ hội quá to, nên tiếng gào thét của anh hoàn toàn không có tác dụng gì.
Chết tiệt! Cô lại dám coi thường anh!
Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, Úy Trì Thác Dã không chút do dự đuổi theo!
“Thác Dã!” Phía sau, tiếng Giang Tuyết Nhi hét lớn, nhưng Úy Trì Thác Dã đã hoàn toàn không hề để tâm.
Từ cửa bên đại sảnh huyên náo của vũ hội đi ra, Lăng Vũ Hi một mực chọn những nơi kín đáo thục mạng chạy đến.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tầng dưới chắc chắn đã bị Đại Ny, Tiểu Ny cho người chốt chặn, không thể đi xuống, chỉ có thể chạy lên trên!
Theo bản năng cô vẫn cầm theo thẻ phòng tổng thống, cắm đầu chạy về phía cầu thang, quay đầu nhìn lại!
Gã đàn ông thối kia vẫn đang đuổi theo phía sau!
“Lăng Vũ Hi, em đứng lại đó cho tôi!” Nghe xem, thậm chí vẫn còn muốn đe dọa cô!
Hừ, bà đây không đứng lại đó!
Shit! Úy Trì Thác Dã đuổi theo phía sau. Cô gái này chán sống rồi phải không! Lại dám bất chấp không để ý đến anh, anh càng gọi cô chạy càng nhanh!
Nhìn cô chạy như điên lên cầu thang, Úy Trì Thác Dã liền lộn đầu trở lại, chạy vào thang máy. Lăng Vũ Hi, tốt nhất là cầu nguyện để đừng bị anh bắt được!
Phù phù phù phù…
Lăng Vũ Hi vừa leo lên cầu thang, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau. Còn may, cái gã biến thái chết tiệt kia không có bám theo!
Nhưng mà, thật khó thở nha. Ai phát minh ra cầu thang, chân muốn đứt thành từng khúc rồi!
Một bậc, hai bậc, ba bậc… Bốn mươi tám bậc…
Hộc hộc hộc…
Chóng mặt muốn ngất! Trên đầu đã thấy xuất hiện toàn sao, thậm chí hai chân cô cũng đang run lẩy bẩy, sắp chết rồi! Quả thực là sống không nổi mà!
Ngay vào lúc cô thấy trời đất sắp quay cuồng, thì thấp thoáng thấy được điểm cuối cùng của cầu thang, trước mặt bừng lên một bình minh tươi sáng, nước mắt bắt đầu viền quanh. Cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của nụ cười, thật là cảm động nha…
Cô được cứu rồi sao?
“Lăng Vũ Hi!” Bỗng nhiên, một tiếng gầm đinh tai nhức óc, lại làm cho nước mắt trong mắt cô đột ngột trào ra!
Ôi má ơi, cô không hoa mắt đó chứ? Gã biến thái chết tiệt kia đang đứng trên đầu cầu thang, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ hung thần ác sát!
Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, trong đầu chỉ thấy toàn là ánh sao, bỗng chốc, hai chân chổng vó lên trời!
“Hả! Anh…” Làm sao?!
“Tôi? Trong mắt em còn có tôi sao?” Ngay vào lúc cô sắp ngã xuống thì Úy Trì Thác Dã đã nhanh chóng đỡ lấy thân thể cô, “Lăng Vũ Hi, em dám giả chết thử xem!”
Hu hu hu, sao cô xui xẻo thế này! Lăng Vũ Hi hít sâu một hơi. Người đàn ông này vì sao lại bám dai như đỉa thế chứ? Vừa nãy lúc ở hội trường, cô đã bị anh ta chỉnh cho thê thảm. Lẽ nào anh ta còn không có ý định buông tha cô, quyết tâm muốn chỉnh chết cô luôn sao?”Anh… thả tôi ra đi!”
“Hử? Em còn muốn thử lại lần nữa sao? Lăng Vũ Hi, em chắc chắn muốn tôi buông tay?” Úy Trì Thác Dã đe dọa.
Lẽ nào cô quên lúc ở hội trường, anh đã thả cô ra thế nào rồi sao? Cô vẫn còn muốn cái mông nhỏ của mình tiếp tục hôn sàn nhà nữa sao?
“Ạch! Anh… Chết tiệt! Anh muốn bồng tôi đi đâu?!” Lăng Vũ Hi ngượng ngịu toàn thân, nhưng đành sượng mặt vì không thể tự xuống được. Gã đàn ông xấu xa chết tiệt!
“Bồng em đi đâu? Sao thế, em lại quên mình chính là ‘ngôi sao Hoàn mỹ’ đêm nay!” Úy Trì Thác Dã cong khóe môi, trào phúng nói. Nhưng lửa giận trong lòng thì đang bốc lên ngùn ngụt, vội vã đi tìm nơi để hạ hỏa!
Anh ôm siết cơ thể không ngừng giãy dụa của cô, băng qua hành lang, và bước nhanh về phía trong hành lang.
“Không sai, tôi chính là ‘ngôi sao Hoàn mỹ’, nhưng liên quan gì tới anh!” Lăng Vũ Hi trợn trừng mắt, đúng là chó chết mà. Không biết tai bay vạ gió thế nào đột nhiên mình lại trở thành ‘ngôi sao Hoàn mỹ’. Mà có như thế thì cũng là chuyện của cô, anh ta bon chen làm gì? !
Úy Trì Thác Dã phớt lờ cô, chỉ đi tìm một người phục vụ, hỏi, “Phòng Tổng thống ở tầng số mấy?”
Người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trước mắt, theo bản năng trả lời, “Ở tầng hai mươi lăm.”
“Được rồi, cảm ơn.” Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu.
“Cứu mạng… A…” Cô còn chưa kịp kêu to cứu mạng, liền bị môi anh ta bao phủ lên.
Fuck! Đê tiện!
“Bảo bối, em lại muốn ồn ào nữa sao?” Úy Trì Thác Dã cố ý ám muội liếm liếm khóe môi cô. Người phục vụ ở đằng sau lúc này mới hiểu ý mỉm cười, hóa ra là miệng lưỡi trêu ghẹo nhau của hai người đang yêu.
Ưm… Ưm…
Lăng Vũ Hi trơ mắt nhìn người phục vụ kia mỉm cười vẫy tay chào cô, cứu mạng!
Ting!
Cửa thang máy đóng lại! Đem hi vọng của Lăng Vũ Hi cũng khép lại cùng cánh cửa!
“Đồ khốn kiếp!” Cô mắng to, lúc này, cô đang muốn điên lên!
Rõ ràng nhìn thấy anh ta ấn nút tầng 25, anh ta sẽ không…
“Tôi là tên khốn kiếp?! Lăng Vũ Hi, đừng tiếp tục cố gắng chọc giận tôi!” Vào khoảnh khắc em lên kế hoạch chạy trốn đó, em cũng nên nghĩ tới, chuyện em sắp phải đối mặt là gì! Từ xưa tới nay chưa từng có ai phản kháng anh giống như cô! Đặc biệt là phụ nữ!
“Vậy anh hãy thả tôi ra đi! Tôi nhất định sẽ tránh anh thật xa, cũng không thèm chọc giận anh nữa!” Cô hừ mũi xả giận. Tưởng là chỉ mình anh ta mới biết tức giận sao, cô thì không à!
“Chết tiệt! Tôi đã nói, điều kiện thả người với cô! Thế nào, tối nay không chịu nổi nữa muốn cùng nhân tình của cô như hình với bóng?” Nghĩ đến đây, anh phút chốc tức giận đến đỏ cả mắt. Vào lúc này, anh cực kỳ cực kỳ thấy tức giận!
“Tôi muốn theo người ta như hình với bóng đó thì đã sao!” Cô cũng lớn tiếng gào lên. Anh ta dựa vào cái gì mà trách cứ cô?

Chương 160: Dạ Vũ Hoàn Mỹ 2

Chương 160: Dạ Vũ Hoàn Mỹ 2

Vũ hội hoa lệ, quả nhiên, không phụ sự kỳ vọng, Giang Tuyết Nhi chính là người đẹp nhất hội trường!
Sau một điệu nhảy, Giang Tuyết Nhi đã có hơi lấm tấm mồ hôi, nhưng cô vẫn không muốn dừng lại. Đúng vậy, cô cảm thấy rất hào hứng, tim đập rộn ràng không thể bình tĩnh lại được. Hầu như ở trước mặt tất cả mọi người, Thác Dã đều giới thiệu cô là vị hôn thê của anh!
Vị hôn thê!
Chúa ơi, đừng nói với cô đây chỉ là một giấc mơ đẹp, nếu là như vậy, thì xin làm ơn vĩnh viễn đừng bao giờ đánh thức cô dậy!
“Tuyết Nhi, mệt rồi sao?” Úy Trì Thác Dã dịu dàng ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang Tuyết Nhi, rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cô, “Em thật không nghe lời, đã nói đêm nay chỉ được phép khiêu vũ một bản thôi.”
Giang Tuyết Nhi khẽ thè lưỡi, cười duyên, “Người ta đang hạnh phúc mà, không cần anh để em ăn không ngồi chờ đâu.” Thực ra, cô cũng không muốn cho người phụ nữ khác có cơ hội khiêu vũ cùng Thác Dã. Thác Dã là của chỉ mình cô!
“Ông anh Uý Trì, đã lâu không gặp, có khoẻ hay không!” Một giọng nói vang dội chen vào, một người đàn ông cao to, lực lưỡng đang đi thẳng tới.
Úy Trì Thác Dã thấy người tới, không khỏi cười nhạt, cái tên này đúng thật là bám dai như đỉa, “Chúng ta cũng thật là có duyên, cảnh sát Lôi!”
“Ha ha ha, đúng vậy, tôi nghĩ ông anh Uý Trì sẽ không quên ‘vũ hội từ thiện’ mấy năm trước. Đêm đó ông anh Uý Trì thật đúng là nở mày nở mặt!” Lôi Hách bĩu môi nhạo báng.
Đêm ‘vũ hội Từ thiện’ tại khách sạn Hampton đó, làm sao mà anh quên cho được!
Lão Đại xã hội đen Úy Trì Thác Dã lại có thể là người đoạt được danh xưng nhà đại từ thiện của năm đó! Thông tin này cũng đủ để khiến ọi người đem ra bàn luận say sưa. Hơn nữa đêm đó Hampton xảy ra một vụ nổ kỳ lạ kéo theo hoả hoạn lớn, làm cho trong liên tục một tháng, báo chí và tạp chí cả nước đều đem Úy Trì Thác Dã ra làm tiêu đề trang bìa!
Điều khiến anh càng không thể nào quên được, chính là trùng hợp vào đêm ‘vũ hội từ thiện’ đó, anh đã gặp lại cô gái thần bí kia. Đêm đó quả thực là là một đêm khó quên!
Úy Trì Thác Dã nhớ lại cô gái đeo mặt nạ đêm đó, bây giờ nghĩ lại, quả thực chính là cô nàng ngu ngốc Lăng Vũ Hi.
Vẻ ngốc nghếch đêm đó mà cô đã thể hiện, bây giờ nghĩ lại tất cả đều trùng khớp! Vì vậy, tất cả mọi việc dường như đều có một lời giải thích hợp lý. Anh chọn cô sinh con ình, có lẽ vì trong tiềm thức, anh vẫn luôn hoài niệm cô của cái đêm bốn năm về trước.
Ít nhất, so với bây giờ động một chút là muốn đối chọi với anh thì đáng yêu hơn!
“Thế nào, cảnh sát Lôi đêm nay không dẫn thêm một vài viên cảnh sát đến đây sao? A, không sợ lại có thêm một vụ nổ nữa, khách sạn Nguyệt Cẩm cũng vì thế mà bị đá văng ra khỏi vũ đài lịch sử chứ?” Úy Trì Thác Dã cầm lấy ly rượu vang đỏ mà nhân viên phục vụ đang bưng tới, nhâm nhi một ngụm, khóe môi khẽ nhếch lên ý cười.
“Ha ha ha, ông anh Uý Trì anh đang muốn khiêu khích tôi hay sao?” Lôi Hách cười to lên, sau đó nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh Úy Trì Thác Dã, không khỏi than thở thành tiếng, “Nhìn vị mỹ nhân này xem, ông anh Uý Trì, đừng nói với tôi cô ấy là bạn gái của anh nha!”
“Hừ, cô ấy chính là bạn gái của tôi.” Úy Trì Thác Dã nhíu mày nói.
“Ồ! Chẳng lẽ không thể giới thiệu với tôi một chút?” Lôi Hách cố tình nháy mắt, mặt cười toe toét.
“Tuyết Nhi, vị này danh tiếng vang dội, thanh niên kiệt xuất, trừ gian diệt ác, tinh anh trong giới cảnh sát chính là…” Úy Trì Thác Dã cố ý dùng nhiều từ ngữ phóng đại vòng vo.
“Được rồi được rồi, cô Tuyết Nhi chào cô, tôi là Lôi Hách!” Lôi Hách nhanh chóng cắt ngang câu chữ dài dòng thao thao bất tuyệt của Úy Trì Thác Dã, trực tiếp tự giới thiệu mình.
Tuyết Nhi trước mặt, quả đúng là tiểu thư khuê các khó gặp, khí chất trên người cao quý mà tao nhã, điềm tĩnh mà dịu dàng, “Tôi nói ông anh Uý Trì, người đẹp như tiên thế này anh giấu ở đâu, mà tôi không hề biết thế?”
“Ôi, cảnh sát Lôi, ngài thật thích nói đùa.” Giang Tuyết Nhi đứng bên cạnh nhịn không được cười khẽ. Thác Dã thế nào lại có người bạn cảnh sát thú vị đến vậy.
“Oa, người đẹp cười rộ lên đúng là không tầm thường, chặc.. chặc.. chặc, đi theo ông anh Uý Trì thật là phí phạm a!” Lôi Hách phóng đại lắc lắc đầu, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Giang Tuyết Nhi.
“Cảnh sát Lôi, sao không thấy bạn gái của anh?” Úy Trì Thác Dã lười để ý đến Lôi Hách, đành thuận miệng hỏi.
Thực ra khi nghĩ tới cô nàng ngốc nghếch Lăng Vũ Hi, anh có chút mất tập trung.
Đêm nay, nhân tình của cô nói sẽ tới dẫn cô đi! Chết tiệt, nghĩ tới người đàn ông kia anh liền thấy tức giận!
“Lúc này bạn gái tôi không biết đang ở giường của tên nhà giàu nào đó rồi.” Lôi Hách làm mặt quỷ trước mặt Giang Tuyết Nhi, chọc cho Giang Tuyết Nhi cười khanh khách không ngừng.
“Chậc chậc, hiếm thấy người nào có vợ ngoại tình lại còn thấy vui vẻ giống như anh vậy.” Úy Trì Thác Dã khóe môi nhếch lên ý cười chế giễu Lôi Hách.
Nếu đổi lại là anh, chắc chắn sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình cắm sừng anh. Vì vậy Lăng Vũ Hi, tốt nhất đừng phản bội anh!
“Ha ha ha, nói đến cùng, cô ấy cũng có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Đối với phụ nữ tôi luôn tuyệt đối tôn trọng. Cô nghĩ sao, cô Tuyết Nhi?” Lôi Hách cười to. Phụ nữ thì có rất nhiều, ngày hôm nay cắm sừng anh, không biết chừng ngày mai anh lại khiến cho người đàn ông khác bị cắm sừng.
Giang Tuyết Nhi cười nhạt không nói gì. Cô chẳng qua chỉ cảm thấy Lôi Hách trước mặt thật hài hước. Trong lòng cô, vĩnh viễn chỉ có duy nhất một người đàn ông là Thác Dã. Cô sẽ không bao giờ khiến anh phải đội nón xanh! Nghĩ đến đây, mặt Giang Tuyết Nhi đỏ bừng lên.
“Đừng dạy hư Tuyết Nhi!” Úy Trì Thác Dã bĩu môi nói. Những năm qua, sau nhiều lần so tài cùng Lôi Hách, anh càng thêm hiểu rõ tính nết của viên cảnh sát này. Làm việc thì vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhưng lại rất thích nói đùa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Úy Trì Thác Dã rung lên.
“Alo.”
“A, cậu chủ! Cô Lăng không thấy đâu rồi!” Đầu điện thoại bên kia là tiếng khóc của Đại Tiểu Ny.
“Cái gì?!” Úy Trì Thác Dã gầm nhẹ một tiếng, thu hút sự chú ý của Giang Tuyết Nhi và Lôi Hách. Sau đó, anh giả vờ tỏ ra thoải mái nói, “Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra?”
“Hu hu hu, cậu chủ, cô Lăng chạy vào trong khu vực dạ vũ rồi. Chính là bên trong vũ hội nơi cậu đang đứng! Chúng tôi không có cách nào vào được…”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Úy Trì Thác Dã làm vẻ mặt hết sức bình tĩnh cúp điện thoại.
“Thác Dã, đã xảy ra chuyện gì?” Giang Tuyết Nhi lo lắng hỏi.
“Ha ha, không có gì. Tuyết Nhi, muốn ăn chút gì không?” Quay qua Giang Tuyết Nhi, anh vẫn như cũ tỏ ra vô cùng dịu dàng, “Tôi nói cảnh sát Lôi, đêm nay anh trông thật rảnh rỗi.”
“Ồ? Ha ha, vũ hội mà, cũng không phải nơi thích hợp để tôi ‘làm việc’.” Anh ta cố ý sờ sờ khẩu súng bên hông, nở nụ cười vô lại.
Người nào đó vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra, lôi kéo Tuyết Nhi đi khắp nơi bên trong vũ hội. Nhưng nào ai biết, đây phải chăng chính là sự tĩnh lặng trước cuồng phong?

Chương 156: Em Không Nên Trêu Chọc Tôi!

Chương 156: Em Không Nên Trêu Chọc Tôi!

“Đại Ny, tôi ra sau núi đi dạo một chút, các cô đừng lo lắng nha.” Lăng Vũ Hi hướng về phía ngôi nhà hét lên.
“Ồ, cô Lăng, cô nhớ cẩn thận.” Cô hầu gái vừa quét nhà vừa trả lời, trong miệng còn khe khẽ hát. Qua mấy ngày ở chung, các cô đã không cần một tấc cũng bám sát không rời theo sau cô nữa.
Vì vậy, Lăng Vũ Hi đeo một chiếc ba lô nhỏ ra sau núi.
Sau tối hôm qua, kể từ khi Phong Ngạo tới, trái tim của cô vẫn không thể bình tĩnh lại. Không đến hai ngày nữa, cô vẻn vẹn chỉ còn hai ngày ở lại nơi này.
Đêm nay hắn sẽ đến sao?
Cô ngửa đầu nhìn tia nắng mặt trời buổi sáng sớm, có hơi chút chói mắt, thế nhưng thật ấm áp, thật thoải mái.
Dường như đã rất lâu rồi không được hòa mình cùng với thiên nhiên. Nơi này là ở phía sau núi, bên cạnh có một con sông nhỏ, phong cảnh rất khác biệt. Khiến cho người đến đây có cảm giác mình đang ở thiên đường.
Con sông nhỏ nước sông trong vắt, toàn bộ mặt nước ánh lên một màu xanh ngắt, óng ánh như ngọc bích, từng lớp sương mù mong manh trắng xóa uốn lượn bốc lên, như muốn giấu đi gương mặt ngượng ngùng của con sông nhỏ.
Lăng Vũ Hi tìm tới một khối nham thạch nằm bên bờ sông để nghỉ chân. Lấy ra bình nước từ chiếc ba lô nhỏ, chậm rãi uống. Nếu như cuộc sống của cô có thể yên bình tao nhã như thiên nhiên nơi đây, thì thật tốt biết bao nhiêu.
Đến nơi này, lại giống như một giấc mộng không hề có thực vậy.
“Cô Lăng —— Cô Lăng ——!”
“Cô Lăng…”
Phía sau, có hai giọng gọi gấp gáp truyền đến.
Lăng Vũ Hi ngoái đầu nhìn lại, Đại Ny, Tiểu Ny thở hồng hộc chạy tới, “Sao vậy?”
“Cậu chủ về rồi!”
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Sao tôi lại không biết, em còn có nhã hứng du sơn ngoạn thủy này!”
Lăng Vũ Hi vừa mới bước vào cửa, liền nhìn thấy Úy Trì Thác Dã ngồi trên sofa, mặc một bộ âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm trọng hút xì gà.
“Sao vậy?” Cô nhướng mày.
Thành thật mà nói, đã vài ngày rồi không gặp anh ta, nên có hơi nhớ một chút.
“Sao gì? Đừng nói với tôi, người đàn ông tối hôm qua, em không quen!” Anh nói phủ đầu!
Lăng Vũ Hi trong lòng run lên, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Không hiểu anh đang nói cái gì.”
Dứt lời, cô xách chiếc ba lô nhỏ chuẩn bị đi lên cầu thang.
“Đứng lại!” Úy Trì Thác Dã hét lớn một tiếng, “Đừng tưởng rằng tôi không biết!”
Lăng Vũ Hi không lên tiếng, cúi đầu không hề dừng lại, nhưng trái tim vẫn nhảy lên thịch thịch. Anh ta phát hiện rồi sao? Anh ta đã phát hiện ra Phong Ngạo đến tối hôm qua?
“Lăng Vũ Hi!” Anh bước một bước dài chắn ở trước mặt cô, “Chết tiệt! Em rõ ràng là đang chột dạ!”
Đại Ny, Tiểu Ny nhìn thấy cậu chủ nổi nóng, liền gấp gáp lẻn ra sau nhà. Tối hôm qua có người đột nhập vào, ấy vậy mà các cô lại không hề hay biết, kể ra thì các cô cũng khó mà thoát khỏi tội. Vào thời điểm căng thẳng thế này, các cô vẫn nên ngoan ngoãn tránh đi là tốt nhất, miễn cho tai bay vạ gió tới thân. Cô Lăng, xin cô hãy tự lo lấy thân đi thôi.
“Nói! Người đàn ông tối hôm qua, có phải là nhân tình của cô?!” Anh tức giận đến đuôi lông mày xếch ngược cả lên.
Có lẽ cô không biết, mấy ngày nay, mặc dù anh không đến, nhưng sáng nào anh cũng đều mở máy tính ra, theo dõi nhất cử nhất động của cô qua màn hình máy tính. Anh cũng không hiểu rốt cuộc thì trên người cô gái này có thứ ma lực gì, mà cứ luôn khiến cho anh phải bận tâm lo lắng. Nhưng đêm qua, trong phòng cô bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen, anh rõ ràng nghe thấy người đàn ông kia muốn dẫn cô đi!
Chết tiệt! Cô nàng này đến cùng là ở sau lưng anh tính làm chuyện gì?! Điểm tâm còn chưa kịp ăn, anh liền lái xe lại đây hưng binh vấn tội, nào ngờ cô ta còn có tâm tình chạy ra sau núi ngắm cảnh, thực sự là tức chết anh!
“Anh đang nói lung tung gì vậy? Tự nhiên nổi giận với tôi!” Cô tức giận trợn tròn mắt, so khí thế, ai sợ ai! Có chết cũng quyết không khai Phong Ngạo ra!
“Hừ, cô không biết trong phạm vi ba thước quanh người cô tôi đều có sắp xếp giám sát cả sao? Cô cho rằng muốn thoát khỏi đây dễ dàng đến vậy?” Anh đưa tay ra, bóp lấy cằm cô, từ trên cao nhìn xuống cả người cô gái nhỏ nhắn này.
“Anh. . . Anh là đồ biến thái!” Lăng Vũ Hi sau nghe thấy vậy thì mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng. Trong vòng ba thước? Trời ơi, chẳng lẽ nói lúc cô ngủ, tắm rửa, thậm chí là đi vệ sinh, người đàn ông này cũng đều nhìn thấy hết sao? Biến thái quá , quá biến thái ….biến thái a!
“Làm sao, thẹn quá hóa giận?” Úy Trì Thác Dã nhếch nhẹ khóe môi, nở một nụ cười đầy nguy hiểm, “Muốn đêm mai bỏ trốn? Kế hoạch có phải là rất hoành tráng hay không, hả?”
“Chết tiệt! Tại sao anh lại cứ muốn bám lấy tôi không tha hả?! Tôi nói rồi, có chết tôi cũng sẽ không bán đứng Kingloy!” Lăng Vũ Hi gào lên. Ngón tay anh bấm đỏ cả cằm của cô.
“Tôi cũng đã nói rồi, điều kiện duy nhất có thể trao đổi chính là, em sinh con cho tôi!” Anh vẫn không buông tay, kẹp chặt lấy cằm cô.
Lăng Vũ Hi nhịn đau, không chịu yếu thế, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi. Đêm mai nếu Phong Ngạo lại đến, chẳng phải là đang tự chui đầu vào lưới sao? Phải làm gì đây? Cô phải nghĩ biện pháp thông báo cho anh ấy biết, giá nào cũng không thể đến đây!
“A, tính thông báo cho gã tình nhân kia sao? Lăng Vũ Hi, nói cho cô hay, tôi sẽ không để cho cô có cơ hội đó!” Anh liếc mắt liền đọc được ý nghĩ của cô, đột nhiên lại thấy tức giận! Gã đàn ông kia nhìn cũng biết lão luyện hơn cô, sao cô phải lo lắng đến vậy? Chết tiệt! Anh sẽ không thả cô đi!
“Anh ấy không phải là nhân tình của tôi!” Cô nói, “Tôi cũng không muốn sinh con cho anh!”
“Điều này không do em quyết định!” Anh khẽ mỉm cười, nhưng tràn đầy tà ác.
“Tại sao?! Anh là cái đồ đại biến thái, tại sao lại là tôi!” Cô vẫn luôn muốn hỏi, tại sao lại là cô? Có thể cô sợ phải nghe câu trả lời kia, sẽ làm cho cô đau lòng. Điều anh ta muốn chỉ là một đứa bé, mà không phải là cô!
Một lát sau, Úy Trì Thác Dã mới phun ra một câu, “Bởi vì bốn năm trước, em không nên trêu chọc tôi!”
Bốn năm trước? Đây là lần thứ hai anh ta nhắc tới chuyện bốn năm trước!
Chẳng lẽ, bốn năm trước cô đã biết anh ta rồi sao?
Biết việc này làm cảm xúc của Lăng Vũ Hi dâng trào. Bốn năm trước, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh đối với cô tràn ngập nỗi thù hận không tên? Nhưng mà sự thù hận kia xem ra cũng rất phức tạp, nhìn thì có vẻ là đang hận cô, nhưng nếu quan sát kỹ, thì lại không thấy chút thù hận nào dâng lên trong mắt anh.
Bốn năm trước, đến cùng là cô đã quên chuyện gì?

Chương 155: Yêu Hắn?

Chương 155: Yêu Hắn?

Bóng đêm mờ mịt, trời vừa tối Lăng Vũ Hi liền lên giường ngủ.
Gần đây có chút uể oải, căn biệt thự này càng ngày càng giống như một chiếc lồng sắt khổng lồ, nhốt cô lại trong đó.
“Gru gru!”
Ngoài cửa sổ gió thổi khiến lá cây kêu xào xạc.
Mà cô đang nằm trong chăn đệm lăn qua lộn lại, khó ngủ.
Đêm nay, anh ta không đến?
Kỳ cục, tại sao mong đợi anh ta đến làm gì? Anh ta không đến mới đúng ý của cô không phải sao?
“Gru gru!”
Lại vang lên một vài tiếng động vật kêu, Lăng Vũ Hi không để ý lắm, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Không biết Phong Ngạo bọn họ thế nào rồi, cô mất tích, không biết bọn họ có nhớ đến cô hay không?
“Gru gru!”
Tiếng động kia phảng phất như không muốn từ bỏ ý định, lại kêu lên lần nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu một ý nghĩ vụt lóe lên, Lăng Vũ Hi vội vàng từ trong chăn chui ra, không kịp xỏ giày vào liền chạy về phía cửa sổ.
“Gru gru!”
Lăng Vũ Hi nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên
Một bóng đen mặc quần áo dạ hành theo cửa sổ nhanh chóng nhảy vào.
“Tiểu Hi!” Chất giọng đàn ông trầm ấm, khi anh ta vừa nhảy qua cửa sổ vào phòng, thì giọng nói đó vang lên ngay tại thời điểm chiếc mặt nạ màu đen được lột ra.
“Phong Ngạo!” Lăng Vũ Hi thở phào một tiếng, vội vàng đóng cửa sổ lại, chỉ lo bị người khác phát hiện rồi đem anh kéo đến nơi bí mật nào đó, “Anh làm sao mà tìm được đến đây?”
“Tiểu Hi, em có khỏe không? Hắn có nói gì không? Hắn có làm em bị thương không?” Phong Ngạo lôi kéo cánh tay Lăng Vũ Hi, dáng vẻ có chút kích động, không ngừng hỏi han cô.
“À, em rất khỏe, Phong Ngạo anh sao vậy? Anh có biết xông vào nơi này rất nguy hiểm hay không, chẳng may để hắn phát hiện được thì phải làm sao bây giờ?” Đúng lúc gã biến thái chết tiệt kia đang muốn tìm Kingloy, Phong Ngạo lại đến, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm hay sao?
“Tiểu Hi, anh không thể bỏ mặc em không lo, Tiger cũng tới rồi!” Phong Ngạo nhíu mày nói.
“Cái gì? Nó cũng tới?” Cô trợn tròn mắt.
Phong Ngạo gật đầu, sau đó kéo lấy cánh tay cô, “Anh đưa em đi!”
“Đợi chút!” Lăng Vũ Hi theo phản xạ kêu lên. Trong lúc nhất thời cô cũng không hiểu vì sao mình lại từ chối. Cô vẫn luôn khát vọng được rời khỏi đây, không phải sao? Cô vẫn luôn rất căm hận khi mình bị xem như là một chiếc máy đẻ, thế thì vào lúc này, vì sao cô lại tỏ ra do dự, thậm chí là không nỡ rời đi? “À ý em là, em không thể cứ vậy mà đi theo anh được. Hắn đã cài thiết bị định vị trên người em.” Cô vừa vặn tìm được một lý do thích hợp nhất, đúng, chỉ bởi vì lý do này, nên cô không thể rời khỏi đây được.
“Thiết bị định vị? Chết tiệt, Tiểu Hi, em nói thật cho anh biết, có phải là hắn. . . ức hiếp em?” Phong Ngạo nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hả?” Lăng Vũ Hi nhìn khuôn mặt giận dữ của Phong Ngạo, “Phong ca, anh biết hắn là ai, anh có quen hắn phải không?”
Phong Ngạo nhìn cô một lát, cố nén những lời sắp buột miệng nói ra, điều hòa hơi thở, hít sâu một hơi, “Tiểu Hi, em. . . Không biết hắn sao?”
Lăng Vũ Hi nghi hoặc lắc đầu, “Hắn không phải là chủ nhân của ‘Trái tim Florence’ thôi sao?”
“Vậy hắn có hỏi em cái gì không?” Phong Ngạo cẩn thận dò hỏi từng tí một.
“Chuyện này thì anh yên tâm, việc của Kingloy có đánh chết em cũng sẽ không khai!” Trên thực tế, gã đó ngoại trừ mấy ngày đầu bức bách cô khai ra trụ sở của Kingloy ở đâu, cô liều chết không chịu, thì sau đó hắn cũng không còn ép buộc cô nữa.
“Hắn đánh em?” Phong Ngạo nhếch mày.
“Không có, chỉ là bắt em nhốt lại, anh xem, chỗ em ở cũng không tệ lắm phải không.” Lăng Vũ Hi cười lúng túng. Tên đó không có đánh cô, chỉ là cưỡng ép cô mà thôi. Những lời này cô không dám nói với Phong Ngạo.
Aiii, xấu hổ nhất là, cô thực sự không thấy căm ghét hắn ta!
“Vậy em còn do dự cái gì? Tiểu Hi, mặc kệ là có thiết bị định vị hay không, đêm nay anh nhất định phải dẫn em đi!” Phong Ngạo kiên quyết nói.
“Nhưng, em không muốn liên lụy mọi người.” Cô nhìn Phong Ngạo, nội tâm mâu thuẫn kịch liệt. Cô khát vọng rời đi, không muốn tiếp tục làm công cụ tiết dục của hắn, nhưng trong lòng lại có một giọng nói nói với cô rằng, phải gặp hắn thêm một lần nữa, chí ít là để tạm biệt hắn lần cuối!
Cô chớp chớp mắt, ngón tay thì không ngừng vặn xoắn, Phong Ngạo liền biết cô đang nói dối!
Tiểu Hi cuối cùng là bị làm sao vậy? Lẽ nào em không muốn rời khỏi nơi này sao?
Đêm hôm đó ở Florence, khi Tiểu Hi đi làm nhiệm vụ không về, anh liền đoán chắc rằng cô ấy nhất định đã bị Úy Trì Thác Dã bắt được rồi!
Ban đầu, anh đã phản đối để cho Tiểu Hi đi thực hiện nhiệm vụ lần này, nhưng tiếc rằng chủ nhân lại cố tình muốn phái cô đi, nói là theo chỉ định bên phía khách hàng.
Anh biết, Úy Trì Thác Dã chính là cha nuôi của Tiểu Hi. Sau này anh cũng biết, phát súng năm đó, đã không giết chết được hắn, nhưng mà Tiểu Hi lại suýt chút nữa mất mạng vì chuyện này!
May là, Tiểu Hi bị mất trí nhớ, nếu không thật không dám tưởng tượng nỗi, khi cô đối mặt với cha nuôi mình, sẽ xảy ra chuyện gì!
Theo những gì Tiểu Hi kể, thì người kia chắc hẳn cũng không nhận ra cô ấy. Nhưng vì sao Tiểu Hi lại không chịu đi?
Chẳng lẽ là. . .
Đột nhiên, một ý tưởng xoẹt qua trong đầu, anh nắm lấy tay cô hỏi, “Tiểu Hi! Em nói thật với anh, em có phải. . . Lại yêu hắn ta?”
“Hả? Lại yêu hắn ta?” Lăng Vũ Hi bị lời nói của anh hù doạ, tim đập thịch thịch.
“Không, ý anh là, lẽ nào em đã yêu người đó rồi sao?” Phong Ngạo nhanh chóng sửa lời.
“Đ. u a. . Đùa gì thế!” Cô ú a ú ớ, cố ý lớn tiếng phủ nhận.
“Xuỵt!” Phong Ngạo bịt miệng cô lại, “Em muốn đánh động cho người bên ngoài sao? Tiểu Hi, anh rất hiểu em. Em hãy nói thật cho anh biết, mấy ngày này, em và hắn, chính xác là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Ha ha.” Lăng Vũ Hi cười gượng hai tiếng, “Phong ca, anh nghĩ bậy gì thế. Em không hề quen biết hắn ta, hắn ta cũng không quen biết em, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ! Đây cũng không phải là đang đóng phim!”
“Vậy hãy đi cùng anh!” Phong Ngạo càng tin vào nhận định của mình, Tiểu Hi trước giờ sẽ không nói dối!
“Um. . .”
“Còn do dự chuyện gì nữa? Vì không nỡ bỏ hắn!”
“A, không có!”
“Vậy hãy đi cùng anh!”
“Um. . . Được!” Lăng Vũ Hi không thể làm gì khác hơn là đồng ý, “Nhưng hãy cho em thêm hai ngày, vào giờ này hai ngày sau, em sẽ đi với anh!”

Chương 152: Anh Ta Bị Điên Thật Rồi!

Chương 152: Anh Ta Bị Điên Thật Rồi!

Anh ta bị điên thật rồi!
Anh cứ nghĩ rằng chiều nay, khi cô bắt gặp anh đi cùng Tuyết Nhi, cô cũng sẽ suy nghĩ nhiều, thậm chí là để tâm. Dù sao lúc đó sắc mặt của cô cũng biến đổi đến trắng xanh. Nếu như cô vì chuyện này mà ồn ào với anh, anh chắc sẽ bảo cô phải học cách câm miệng lại! Bởi vì cô căn bản không có quyền gì để quản chuyện của anh và Tuyết Nhi.
Nhưng khi cô tỏ ra hoàn toàn không thèm bận tâm, không ngờ lại khiến anh thấy tức giận đến vậy! Anh đúng là bị điên rồi, không hiểu tại sao bản thân lại mâu thuẫn thế này.
Cô thực sự không không thèm quan tâm!
Điều này phải chăng có nghĩa cô không hề quan tâm đến anh?
Đáng chết, đã vậy thì cũng đừng có leo lên giường của anh chứ (Có vẻ như là nam chính đã tự ý leo lên giường nữ chính nha, khúc này xin cho phép anh ta tỏ ra tự đại một chút – Lời tác giả)
Đúng, anh thật sự điên rồi!
Ngay khi anh thốt ra câu nói kia: Sinh con cho tôi!
Chết tiệt, ấy vậy mà cho đến lúc này, anh quả thực không có một nửa điểm hối hận nào!
Trên thực tế, ý nghĩ muốn có một đứa bé của riêng mình, cũng không phải là ý nghĩ đột nhiên mà bộc phát. Tuyết Nhi mắc bệnh tim, nên anh gần như cũng không nghĩ ngợi gì. Nhưng nếu với những người phụ nữ khác, anh đều rất kén chọn, thế mà với Lăng Vũ Hi thì ngược lại. Tuy rằng cô gái này chính là người của Kingloy, nhưng lại không có chút ảnh hưởng nào đối với việc cô giúp anh sinh con nối dõi tông đường.
“Anh điên rồi!” Lăng Vũ Hi không thể tin trợn tròn hai mắt, phảng phất như thể anh đang dùng thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh để nói chuyện với cô, sinh con cho anh ta? “Làm sao có thể!”
“Chết tiệt! Sao lại không thể?” Anh gầm gừ chán nản. Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì? Có rất nhiều người phụ nữ đều muốn được sinh con cho anh. Bây giờ anh đem nhiệm vụ này giao cho cô, cô tất nhiên là phải thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng, thế nhưng cô lại tỏ ra. . . Xem thường?! Bàn tay to lớn của anh lần xuống tới bụng dưới của cô, “Không chừng, bên trong đã có bé cưng thành hình ở đây rồi!”
Lăng Vũ Hi hít vào một ngụm khí lạnh, tim đột nhiên bị thít chặt, “Không! Tôi không muốn sinh con cho anh!”
“Cô gái! Em nói gì?!” Anh dùng sức kéo sát thân thể mảnh mai của cô lại gần, “Rất nhiều phụ nữ xin cũng xin không được, em lại không muốn?! Chết tiệt!”
Anh phát hỏa! Cô gái này quả thực không biết phân biệt tốt xấu!
Úy Trì Thác Dã chỉ vài động tác đã cởi xong quần, phần thân dưới căng tức, giống như lửa giận của anh lúc này, bừng bừng ngẩng cao đầu!
“Này, anh không nói lý! Làm gì có người nào muốn anh sinh con thì anh phải sinh chứ. . .” Lăng Vũ Hi thở hổn hển, ra sức giẫy giụa, nhưng tim thì đập thình thịch. Anh chính là người đàn ông duy nhất trong tâm trí cô. Mặc dù anh là người đã cưỡng đoạt cô, lẽ ra cô nên hận anh. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại không thể hận anh được, mà ngược lại còn có chút say mê, cô bị làm sao vậy?
Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ muốn sinh con cho anh, nhưng tại sao khi nghĩ đến chuyện này lại làm cho trái tim cô đập liên hồi? Cô không nên như vậy. Cô không thuộc về nơi này, càng không nên cùng anh có bất kỳ liên quan nào!
“Em không phải muốn tôi thả em đi sao? Đây chính là điều kiện trao đổi!” Anh giảo hoạt uy hiếp cô. Nếu đây bị xem như là hành vi không quang minh chính đại, thì anh cũng chấp nhận. “Sinh con! Sinh con! Sao anh có thể thản nhiên xem trẻ con như là một món hàng để làm điều kiện trao đổi?” Lời của anh ta như thể mồi dẫn làm nổ tung quả bom trong lòng cô. Anh ta xem cô là thứ gì? Là một cái máy đẻ? Là một thứ công cụ tạo người nối dõi tông đường? Mà anh ta xem đứa trẻ là gì? Một món đồ chơi, thích thì muốn, không thích thì vứt đi sao? Có thể coi trẻ con như là hàng hóa để giao dịch sao? Tên biến thái chết tiệt, hắn ta sao có thể không tôn trọng trẻ con đến vậy!
Càng nghĩ càng khiến cho cô tức giận hơn, kích động cắn một phát vào bả vai anh!
“A!” Anh rên lên một tiếng, “Cái cô nàng ngu ngốc này, em cắn bậy cắn bạ gì vậy!”
Cô vẫn cắn chặt hàm không chịu nhả ra. Úy Trì Thác Dã bất đắc dĩ, chỉ cố gắng chịu đựng, nhưng anh vẫn không chịu bó tay chịu thua, dùng sức chen bắp đùi rắn chắc vào giữa hai chân cô. Cô gái này, lần nào cũng đều khiến cho anh muốn ‘phấn khích chào cờ’!
Anh dán sát vào bên tai cô, khẽ phun một hơi, thì thầm mê hoặc, “Nhả ra! Nếu không tôi sẽ có biện pháp để em phải vâng lời!”
“A. . .” Cô một mực cắn chặt, lấy hết sức bình sinh mà cắn, cơ thể người đàn ông này làm bằng thép sao? Cắn đến mức làm cho cả hàm răng cô bị mỏi nhừ rồi!
“Không nghe lời, hả?” Đột nhiên, hạ thân căng trướng của anh dùng sức một phát đâm thẳng vào vùng cấm địa bí mật của cô!
“A ——” Cô hét to một tiếng, cho dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng của anh thực sự quá to, hại cô rất đau! “Anh đánh lén!”
“Thì sao? Có chịu nghe lời hay không?” Anh cười nhạt, giống như muốn trừng phạt càng đâm sâu vào. “Khốn kiếp! Anh đi ra mau. . . Không cho phép anh đem con làm vật trao đổi! Không cho phép anh bắt nạt tôi! Không cho phép anh bắt tôi sinh con! Không cho không cho không cho. . .” Lăng Vũ Hi giơ nắm đấm lên đấm liên hồi, vừa la, vừa hét giận dữ. Cô không muốn bị xem như một cái máy đẻ của anh! Cô không muốn!
“Xuỵt!” Anh cố nhẫn nhịn cảm giác trướng đau, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, “Ngoan, ngoan. . .”
“Ưm. . .” Anh hôn lên đôi môi cô, chỉ muốn cô bình tĩnh trở lại. Cô muốn cũng được, không muốn cũng được, tóm lại, cô không thể không sinh con cho anh!
Cái ý nghĩ này, chưa bao giờ mãnh liệt như thế, bốn năm trước, khi cô làm vậy hẳn nên dự liệu được trêu chọc anh sẽ có kết cục như thế nào!
Tuy rằng anh cho rằng làm như vậy thì cô quá có lợi, nhưng vì sao anh vẫn muốn như vậy? Anh cũng không muốn truy cứu. Từ khi Úy Trì Hi đi rồi, đã quá lâu rồi không còn người nào lại gọi anh là papa. . .
Anh không hiểu đó là cảm giác gì, chẳng qua chỉ cảm thấy, có lẽ do anh quá cô đơn, nên bây giờ chính là thời điểm thích hợp vì Úy Trì gia bổ sung thành viên mới.
Chưa bao giờ có khoảnh khắc rối rắm như ngày hôm nay, trước giờ anh vốn luôn không bận tâm về những câu hỏi mà anh không thể tìm ra đáp án!
Anh chỉ biết, người phụ nữ dưới thân này luôn gây cho anh một cảm giác đặc biệt, rất hấp dẫn anh!
Từ bốn năm trước cho đến bốn năm sau, khi gặp lại cô ở Florence, cảm giác đêm đó, khiến cho anh không muốn lại buông tay.
Nếu như nỗi mong nhớ con bé trong lòng anh, là nỗi nhớ của người cha đối với con gái, hoặc là cái gì sâu hơn, anh cũng không rõ; Nhưng người phụ nữ dưới thân này, thì anh biết rõ, chính là nỗi khao khát nguyên thủy nhất – ham muốn một người phụ nữ!
Anh quyết không buông tay!
Anh không biết việc bắt trói cô về đây có thể xem như là một cái cớ hay không. Anh không hiểu tại sao mình lại rối tung lên thế này. Đáng chết, tất cả đều là lỗi của cô gái này!
“A. . . Anh thả tôi ra. . .Um. . .”
Đúng, anh điên thật rồi! Anh không muốn thả cô đi!