------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 151: Trừ Khi, Sinh Con Cho Tôi!

Chương 151: Trừ Khi, Sinh Con Cho Tôi!

“Cô ta đâu?” Úy Trì Thác Dã vừa vào nhà câu đầu tiên liền hỏi mấy cô hầu gái đang thu dọn chiến lợi phẩm mới mua được.
“Hôm nay hình như cô ấy không được thoải mái, nên đã về phòng từ rất sớm.” Cô hầu gái đáp. Các cô cũng không rõ lắm, lúc đầu thấy cô còn rất hứng thú, nhưng đến một lúc sau, liền rầu rĩ không vui.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, không lên tiếng, phóng thẳng lên lầu, đi về phía phòng của Lăng Vũ Hi.
Hiếm có dịp cùng đi shopping với Tuyết Nhi như hôm nay, để chuẩn bị cho vũ hội vào đầu tháng sau, không ngờ lại để cho con vịt ngốc kia bắt gặp. Thành thật mà nói, anh cũng không hiểu trong lòng đang có loại cảm giác quái lạ gì. Trong thoáng chốc khi sắc mặt của cô nàng ngốc nghếch Lăng Vũ Hi bỗng nhiên trắng bệch, anh không phải là không nhìn thấy. Có lẽ vì vậy cho nên sau khi cùng ăn tối với Tuyết Nhi xong, anh liền tức tốc chạy xe tới đây.
Anh gõ nhẹ cửa, cửa không khóa, “Lăng Vũ Hi?”
Đi vào trong phòng, trên giường trống rỗng. Cửa phòng tắm khép hờ, thỉnh thoảng có hơi nóng thoát ra.
Trong lòng hoảng hốt, anh chạy nhanh tới, đẩy cửa phòng tắm ra, lo lắng gọi, “Lăng Vũ Hi?”
Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, bên trong bồn tắm lớn thấp thoáng có bóng một người đang nằm, “Chết tiệt, Lăng Vũ Hi!”
Anh lao về phía trước, vục tay xuống nước sốc cả người cô lên, không quan tâm toàn thân cô đang ướt sủng nước, bồng cô ra ngoài phòng.
“Cái cô nàng này, tỉnh lại cho tôi!” Anh ra lệnh, nhưng cũng không dám lơ là chút nào, đặt cả người cô nằm thẳng trên giường, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo.
Chỉ tắm thôi mà cũng để bị chết đuối! Kiếp trước của cô là con vịt đầu thai sao? Vì sao lại ngu đến mức này chứ!
Gặp chuyện thế này, nhanh chóng gợi lại một số việc trong tâm trí anh. Anh nhớ, cái lần ở Thái Lan đó, khi con bé bị đuối nước, anh cũng đã làm cấp cứu thế này! Lúc đó anh và con bé trốn chạy trên đảo Phuket, phải nhảy xuống biển để tránh né sự truy sát… Cái cảm giác hoảng sợ trong thời khắc đó, vào ngay lúc này không ngờ cũng đang diễn ra giống y như vậy!
Úy Trì Thác Dã nhanh chóng ấn mạnh xuống ngực của cô, “Lập tức tỉnh lại, có nghe hay không!”
Nhìn cô gái trần truồng đang bị hôn mê nằm trên giường, dần dần cùng với bóng dáng của con bé chồng khớp lên nhau, anh bất chợt hất mạnh đầu, muốn hất bỏ cái suy nghĩ lộn xộn kia đi. Da dẻ của cô gái trước mắt này rất thô ráp, màu da không đồng đều, còn có thêm một vài vết sẹo nhỏ, làm sao có thể đem so với bé con của anh?!
Anh điên rồi! Làm sao anh lại có thể phát sinh ra cái loại ảo giác như vậy?
Đáng chết, Úy Trì Hi, thật ra thì con đang ở nơi nào?
“Khụ khụ!”
Cuối cùng, Lăng Vũ Hi đã có phản ứng. Hơi mở mí mắt, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.
“Chết tiệt, cô muốn tự sát thì làm ơn đi xa một chút, đừng làm bẩn phòng của tôi!” Anh gầm lớn.
“Hả?” Cô bị tiếng gầm đột ngột của anh làm cho sợ run lên. Anh ta bị làm sao vậy? Cô chỉ nhớ mình đang tắm trong bồn tắm, nằm ngâm nước nóng, rồi buồn ngủ, sau đó thế nào đều quên hết…
Tắm?! A! Lúc này Lăng Vũ Hi mới chợt nhớ ra, thân thể trần truồng lập tức như con bọ chét dùng hết sức rúc vào trong chăn, khuôn mặt trong nháy mắt nóng đỏ lên.
“Bây giờ mới che, có phải đã quá muộn rồi hay không?” Úy Trì Thác Dã buồn bực liếc cô một cái, chế giễu tiếp, “Lần sau có tắm cũng đừng để ngủ quên, nào có ai ngủ luôn ở trong nước mà cũng không biết gì!”
Lăng Vũ Hi bình tĩnh nhìn anh, im lặng không nói tiếng nào, nhớ lại hình ảnh buổi chiều hôm nay anh cùng cô gái xinh đẹp kia, trong lòng đau nhói. Cô rất muốn hỏi anh, cô gái đó là ai, là vợ của anh hay chỉ là bạn gái?
Nhưng cô không hỏi được, lời muốn nói cứ mắc lại trong cổ họng, mà cô cũng không dám hỏi.
Là sao thế này? Cô bị làm sao vậy? Làm sao lại giống như một người phụ nữ bình thường. Cô là Lăng Vũ Hi, cô chính là Lăng Vũ Hi của Kingloy, cô là một sát thủ vô tình, cô không nên cũng không thể… có bất kỳ cảm xúc không bình thường nào với anh ta!
“Sao vậy? Sao không nói?” Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch lông mày, thực sự không quen với việc cô quá mức yên tĩnh thế này.
“…” Cô rúc sâu hơn vào trong chăn, vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình.
“Câm rồi sao?”
“…” Cô nháy mắt mấy cái.
“Lăng Vũ Hi?!” Tính nhẫn nại của anh cũng có hạn. Anh cực kỳ không thích bị người khác phớt lờ, xưa nay chỉ có anh mới có quyền phớt lờ người khác!
Trong một lúc lâu, anh ở trên cao nhìn thẳng vào mắt cô, trong không khí dường như đang phóng ra những tia lửa điện.
“Thả tôi ra đi, có được hay không?” Cuối cùng, cô cũng không nhịn được, giọng khàn khàn mở miệng nói.
“…” Tim Úy Trì Thác Dã rung lên, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nói như vậy, nhưng càng ngày lại càng khiến cho anh cảm thấy không được thoải mái, “Bởi vì chuyện chiều nay sao?”
Trực giác nói với anh, là cô để ý. Anh vò đầu, cau mày, như thể cô không nên để tâm như vậy. Cô chỉ là một người phụ nữ bị anh giam giữ, anh ở cùng người nào, cô hoàn toàn không có quyền được hỏi!
Có lẽ vậy, Lăng Vũ Hi nghĩ thầm trong lòng, nhưng cô chỉ nhìn anh lắc đầu, “Thực ra, đối với anh, tôi đã không còn giá trị lợi dụng.” Hay phải nói, người đàn ông này, quá mức nguy hiểm!
“Có giá trị lợi dụng hay không trong lòng tôi tự tính toán!” Úy Trì Thác Dã bị vẻ mặt lãnh đạm của cô làm cho tức giận. Cô không thèm để ý sao? Cô lại dám không thèm để ý chuyện anh ở cùng Tuyết Nhi! Điều này có phải có nghĩa rằng, cô hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh chút nào? “Đáng chết! Muốn tôi để cho cô đi, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Cô chờ mong nghe anh nói ra điều kiện kia. Chỉ cần là việc cô có thể làm được, chỉ cần có thể khiến cô rời đi!
“Đáng chết! Cô nôn nóng muốn rời đi như thế sao?!” Anh phẫn nộ nói không lựa lời, “Bốn năm trước vì sao lại đến trêu chọc tôi?! Người phụ nữ chết tiệt!”
Anh vừa nói, vừa đưa tay cởi y phục. Anh biết cô gái này chỉ luôn muốn chọc giận anh!
“Bốn năm trước?” Lăng Vũ Hi ngơ ngác hỏi, nhưng nhìn động tác trút bỏ áo lót của anh, vội vàng hét lên, “Anh muốn làm gì?!”
“Làm gì?” Anh gầm lên, dùng sức bổ nhào lên người cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, mút lấy đôi môi cô, mang theo cảm giác nguy hiểm kỳ lạ, trong ánh mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh, “Em không phải muốn tôi thả em ra sao? Trừ phi… Sinh con cho tôi!”
Anh ta điên rồi!

Chương 150: Đôi Tình Nhân Hoàn Mỹ

Chương 150: Đôi Tình Nhân Hoàn Mỹ

Tòa cao ốc Empire State, là khu tiêu dùng mua sắm đắt tiền, sang trọng nhất của thành phố, là nơi tụ tập của những người nổi tiếng, miễn là các thương hiệu nổi tiếng thế giới, ở đây đều không thiếu thứ gì. Mục đích chính của nó, chỉ để nhằm phục vụ giới thượng lưu!
“Thác Dã, anh xem, lễ phục này mặc đẹp không?”
“Hừm, không tệ.”
“Thiết kế của Chanel, vẫn luôn khiến em yêu thích.”
“Em thích là được rồi.”
“Anh thấy, vũ hội vào đầu tháng sau, em mặc bộ này được không?” Trong giọng nói nhẹ nhàng của cô gái, nghe ra được cảm giác háo hức như đang nhảy nhót.
“Được.” Người đàn ông trả lời gãy gọn.
“Thưa ngài, vợ của ngài thật là tinh mắt, đây là thiết kế mới nhất của Chanel, số lượng giới hạn trên toàn thế giới.” Người phục vụ đứng bên cạnh nhiệt tình giải thích. Ở khu này, người có tiền cô gặp đã nhiều, nhưng hầu hết không phải béo ục ịch lùn tịt, thì cũng chỉ có dáng vẻ hết sức bình thường, rất khó để gặp được người đẹp giống như đôi tình nhân hoàn mỹ trước mắt này. Người đàn ông thì cao to tuấn tú, tao nhã lịch sự, còn cô gái thì xinh đẹp mỹ lệ, dịu dàng động lòng người.
“Ha ha, cô nói đùa, anh ấy không phải là chồng tôi.” Cô gái mỉm cười nói, nhưng lờ mờ có thể nghe ra kỳ vọng của cô đối với người đàn ông.
“Ha ha, hai người quả thật rất xứng đôi. Khu chuyên kinh doanh thương hiệu Chanel Châu Á, mới đây có ra vài thiết kế đặc biệt dành cho phụ nữ châu Á. Cô có thể xem qua, tôi nghĩ nó rất phù hợp với cô.
Cô gái dịu dàng gật đầu. Giờ khắc này, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ xinh đẹp nhất trong mắt anh!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Cô đi vào nhanh lên, còn lề mề gì vậy?” Cô hầu gái kéo tay Lăng Vũ Hi đang đứng ì ở cửa chậm chạp không chịu đi vào.
“Không thích! Nơi này dường như quá…” Vừa nhìn liền biết đây là một nơi sang trọng cao cấp, Lăng Vũ Hi kiên quyết bám chặt vào tường không chịu đi vào.
Đang giỡn sao, cao ốc Empire State này, vừa nhìn cách trang hoàng liền biết chỉ những người giàu có cao quý mới có thể mua sắm được những thứ đắt tiền trong đó.
“Cô à, cô không cần phải trả tiền, cậu chủ chi nha!” Cô hầu gái không nhịn được liếc trắng mắt. Người muốn ra ngoài đi dạo là cô ấy, bây giờ người không chịu vào trung tâm mua sắm cũng là cô ấy.
“Híc, tôi vốn chỉ định đi dạo miễn phí như đi dạo công viên …”
“Thôi xin đi, cô bao nhiêu tuổi rồi, giống bình thường một chút có được hay không? Công viên? Cô nghĩ bọn tôi là vú em hả?” Đó là nơi mà chỉ những đứa trẻ mới đến chơi. Tuy rằng hai chị em cô nhìn bề ngoài chỉ là hầu gái, nhưng trên thực tế lại chính là song thù Bá Vương hoa của Xích Long bang, chị cả của giới hắc đạo, không vào nơi cao cấp chẳng lẽ thật sự mang cái cô ngốc Lăng Vũ Hi này dung dăng dung dẻ đi công viên ngắm hoa sao?
“Ây… Đừng, đừng kéo!” Không chịu nổi sức lực dã man của cô hầu gái, Lăng Vũ Hi liền bị lôi kéo vào cao ốc Empire State.
“Cô xem, quần áo GUCCI rất hợp với cô!”
“Không sai, khí chất của cô rất thích hợp với phong cách ngây thơ!”
“À, cô cũng phải mua mỹ phẩm nữa, La e nhé?”
“Hey, chúng ta cũng rất lâu rồi không đi shopping…”
Tất nhiên, các cô hầu gái này còn tích cực hơn cả người trong cuộc như cô. Lôi kéo cô hết chạy đông lại chạy tây, chỉ một lát sau, vật phẩm mua được gần như đã xếp thành một núi nhỏ.
“Này, cô cầm hộ tôi cái này một lát, tôi đi chọn giúp cô.”
“Hừm, cô chịu khó một chút, chúng tôi sẽ giúp cô chọn lựa cẩn thận. Cô xem những bộ váy áo xinh đẹp kia một chút, có phải rất hợp với cô không?”
“…” Lăng Vũ Hi không nói gì, lúc này, cô đang đẩy xe đẩy chất đầy túi lớn túi nhỏ, bất đắc dĩ đi theo đuôi hai cô hầu gái. Mà cuối cùng thì ai đang phục vụ cho ai đây?
Các bạn nói, nếu như trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy, thì đó sẽ là chuyện gì?
Khi Lăng Vũ Hi đang ngây ngốc đứng trên hành lang, đợi các cô hầu gái, vỗ vỗ lên cánh tay có chút nhức mỏi, nhìn quanh quẩn xung quanh.
Trang hoàng đẹp đẽ lộng lẫy, trung tâm mua sắm được thiết kế xung quanh một vòng tròn, một khoản tròn trống rỗng thông lên bầu trời, làm ỗi một tầng lầu đều trong suốt lóa mắt. Khắp nơi đều có thể trông thấy mọi người ăn mặc sang trọng, cầm theo túi to túi nhỏ, đi dạo khắp các gian hàng hiệu có trên thế giới được tập trung lại ở nơi này.
Bỗng nhiên, một bóng người xinh đẹp hấp dẫn sự chú ý của cô.
Đó là một đôi tình nhân hoàn mỹ, hai người đều có vóc người cao gầy, giống người mẫu, cô gái xinh đẹp đến không dính chút khói bụi trần gian, dịu dàng khoát tay người đàn ông bên cạnh, đang chậm rãi đi thẳng về phía Lăng Vũ Hi.
Mà người đàn ông, Lăng Vũ Hi ngơ ngác nhìn, quả nhiên là… Anh ta!
Cô gái kia thân mật khoát tay anh, vô thức nhìn anh mỉm cười, mà anh ta, với ánh mắt dịu dàng, mang theo cưng chiều xoa xoa tóc cô gái. Hai người trông thật xứng đôi, thoáng nhìn như một đôi tình nhân đang yêu!
Trái tim có chút âm ỉ đau, Lăng Vũ Hi đứng lặng nơi đó, cũng không kịp né tránh, anh ta… Dường như cũng nhìn thấy cô!
“Thác Dã, lễ phục Armani chuyên dùng của anh, ước chừng phải mất mấy ngày nữa mới có thể hoàn thành. Anh sẽ không trách em đã quyết định thay anh làm bộ lễ phục này thế nào chứ?” Cô gái cất tiếng nói, chất giọng mềm mại, truyền vào tai Lăng Vũ Hi, giống như bị kim đâm.
Không trách, anh ta luôn nói giọng cô khó nghe, thì ra giọng cô gái kia mới xứng là giọng nói trời ban.
Anh thực sự đã nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt của anh ta, giống như đang nhìn vào một người xa lạ, cũng không hề dừng lại chút nào trên người cô, chớp mắt đã chuyển sang cô gái bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên, “Tuyết Nhi, không cần áy náy, em nên biết, anh sẽ không quở trách em bất cứ chuyện gì.”
“Hì hì, Thác Dã anh thật tốt.” Cô gái như được cho ăn mật, mỉm cười e thẹn, ôm lấy cánh tay anh ta, đi lướt qua bên cạnh Lăng Vũ Hi…
Có âm thanh vỡ vụn, trong ngực Lăng Vũ Hi nổ tung ra, cô không rõ đó là tiếng gì, không dám nhìn thêm một chút nào đôi tình nhân hoàn mỹ kia nữa.
“Cô làm sao vậy? Sắc mặt sao kém thế này?” Các cô hầu gái mang theo túi lớn túi nhỏ từ trong cửa hàng đi ra.
“Không thoải mái sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Cô mỉm cười cứng ngắc, “Không có chuyện gì, chúng ta đi đâu tiếp đây?”
Cô giả vờ trấn tĩnh, nhưng trong lòng là sóng ngầm dậy sóng.
Tuyết Nhi là ai?
Bọn họ trông thật, xứng đôi!
Anh ta đã có vợ rồi sao? Vậy tại sao lại còn trêu chọc cô?

Chương 144: Chim Trong Lồng (2)

Chương 144: Chim Trong Lồng (2)

Cháy, cháy, cháy!
Ánh sáng của lửa đỏ làm mắt cô đau nhức, dường như cô cảm thấy toàn thân đang bị đốt nóng bỏng rát, đau đớn vật vã.
Nóng, nóng, nóng!
Nóng quá, nóng đến mức cô như sắp tan chảy ra, biến thành tro bụi.
Đau, đau, đau quá!
Đau đớn, gặm nhắm đục khoét xương tủy cô, ăn mòn mỗi một tấc da thịt, cô đã chết rồi sao?

Đột nhiên, một cảm giác lạnh buốt đột ngột tấn công vào cơ thể nóng hầm hập của cô, cảm giác bỏng rát do bị lửa nóng thiêu đốt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác rét buốt đau thấu xương!
“A —— “
Hét to một tiếng! Lăng Vũ Hi đột ngột mở trừng hai mắt! Cô lại gặp cơn ác mộng đó sao?
Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đàn ông đập vào tầm mắt cô, trí nhớ trong chớp mắt tràn về, là anh ta!
“Tỉnh rồi?” Vẫn là khóe miệng khẽ nhếch lên, cùng với ánh mắt có chút khinh miệt.
“Đồ khốn kiếp chết tiệt!” Cổ họng khàn khàn, cô kêu lên. Nhớ tới những việc xấu gã đàn ông này đã làm, cô hận không thể đấm cho hắn một đấm!
Dưới tình thế cấp bách, cô đột ngột muốn đứng bật dậy
Nhưng lại phát hiện ra mình không thể nhúc nhích!
“A —— “
Lại gầm lên một tiếng, cô không thể tin vào mắt mình. Cô cô cô… đang nằm trần truồng trong bồn tắm, không, mà là trong một bồn tắm đầy nước đá!
“A —— “
Không thể nhịn thêm nữa! Lạnh lạnh lạnh cô sắp chết rét rồi! Không kịp bận tâm thân thể đang trần truồng ở trước mặt anh, cũng chưa kịp đỏ mặt, thì cô đã bị đông lạnh đến trắng bệch!
Thảo nào cô cảm thấy cơ thể này giống như không phải là của mình, thì ra là bị lạnh cóng đến mức tê liệt luôn rồi!
Fuck, gã đàn ông này quả thực là đồ không có nhân tính!
“Câm miệng, xem ra lúc ngủ trông cô có vẻ đáng yêu hơn một chút.” Úy Trì Thác Dã nhếch môi, trêu chọc, dường như rất hài lòng khi nhìn thấy dáng vẻ của cô khi bị tra tấn.
“Anh là… tên biến thái chết tiệt!” Lăng Vũ Hi không khỏi rùng mình một cái, thừa dịp trong lúc cô ngủ, đem ném cô vào trong nước đá. Thế mà hắn cũng nghĩ ra được! Ném vào thì cũng xong đi, còn không thèm cho cô một mảnh vải che thân! Cô tức giận gắng sức nhấc cánh tay tê cứng của mình lên, mỗi lần động thân một cái, thì nước đá lạnh thấu xương ngay lập tức công kích lên da thịt của cô, WTF, đồ chó đẻ!
“Thế nào? Nhanh như vậy đã bị đông cứng rồi?” Anh châm chọc. Sau đó, lại móc một bao thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu. Anh càng ngày càng hút nhiều hơn, chẳng biết tại sao, trong bốn năm qua, số lượng thuốc hút mỗi ngày nhiều hơn trước rất xa.
“Đồ biến thái chết tiệt! Anh bắt nhốt tôi không chịu thả, rốt cuộc là anh muốn gì?!” Cô lạnh cóng đến mức nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy sát ý căm phẫn bắn về phía anh.
“Chậc chậc, phụ nữ giống như cô, thật là làm nhục hình tượng quyến rũ!” Anh lại gần cơ thể cô, từ trên cao nhìn xuống cơ thể bị đông cứng của cô trong bồn tắm, cười lạnh một tiếng, “Bắt cô làm gì ư? Cô không phải là người biết rõ nhất sao?”
“Buồn cười! Chẳng lẽ tự tôi muốn bị anh bắt sao?” Cô trừng mắt. Gã đàn ông thối này nói giống như tự cô ngoan ngoãn đến đây để cho anh ta bắt nhốt lại vậy!
Anh cúi đầu, đưa tay nâng cằm cô lên, “Đừng nói với tôi, người đấu thắng ‘trái tim Florence’ mang thẻ số 101 đêm đó không phải là cô.”
Bất chợt, tâm lý hoảng hốt, ánh mắt Lăng Vũ Hi trong lúc vô tình toát ra vẻ phòng bị, “Cái… Cái gì?” Cô cố tình giả ngốc.
“Hừ.” Úy Trì Thác Dã hừ lạnh, “Đừng nghĩ rằng tôi không biết chuyện gì!”
“Không hiểu anh đang nói gì!” Lăng Vũ Hi lấp liếm, hiển nhiên là kỹ năng nói láo vẫn còn non kém lắm.
Anh bất chợt dùng sức bóp một cái, kẹp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, “Đừng có cố khiêu khích tính nhẫn nại của tôi!”
“A!” Cô nhíu mày rên khẽ một tiếng. Gã khốn này sức thật khỏe, “Cằm tôi sắp bị anh bóp nát rồi!”
“Hừ? Nói hay không?” Anh vẫn không có ý nới lỏng lực tay, nhẹ giọng uy hiếp.
“Anh thả tôi ra trước đã!” Vừa lạnh lại vừa đau, mẹ kiếp, gã biến thái chết tiệt! Ở đâu ra cái kiểu hành hạ người như vậy! Cô chỉ nghe nói tra tấn bằng que sắt nung đỏ, hay trói lại hỏa thiêu, hoặc chôn sống, hoặc là kẹp ngón tay, còn ném vào trong nước đá thì chưa từng nghe qua! Hơn nữa là thân thể trần truồng! Lạnh đến mức đau nhói tim, lạnh đến nỗi răng cô va vào nhau kêu lạch cạch, biến thái, biến thái, đồ biến thái chết tiệt!
“Cô cho rằng, cô có tư cách ra điều kiện với tôi?” Anh hừ nhẹ, cặp lông mày xinh đẹp nhếch lên, lộ ra gương mặt đẹp trai hiểm độc, nhìn thấy ánh mắt Lăng Vũ Hi có chút mơ màng!
Phì, đã là lúc nào rồi, cô còn như vậy, đúng là không có tiền đồ! Nhưng, cô đang ở dưới mái hiên nhà người ta, ai bảo cô bản tính nhát gan, giải quyết mọi chuyện trước mắt đã rồi tính tiếp. Vì vậy, cô nhỏ nhẹ, cắn cắn môi, chậm rãi nói, “Tôi… Tôi chẳng qua chỉ là… kẻ trộm, lần này quả thật đã… đắc tội hic!”
“Còn nói dối?!” Anh cau mày, tăng thêm lực siết chặt cằm cô, “Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Hả?!”
“Trụ sở Kingloy nằm ở đâu?!” Anh kẹp chặt cằm cô, cương quyết muốn đè đầu cô xuống, “Nói!”
Lăng Vũ Hi thầm hốt hoảng, tên khốn này rốt cuộc biết được bao nhiêu rồi? Sẽ không…, không được, cô không thể phản bội tổ chức! Cô cố sức ngẩng đầu lên, nhưng vì áp lực anh tạo ra quá lớn, cô chỉ có thể trơ mắt mặc cho đầu mình càng lúc càng chìm dần xuống. Dù vậy cô vẫn mím chặt môi, một chữ cũng không chịu tiết lộ!
“A, tôi quên mất, cô là cô gái không chỉ có chất giọng vịt đực, mà còn có cái mỏ vịt, quả thật là cứng miệng!” Úy Trì Thác Dã rị cằm cô chìm vào trong nước, cho đến khi nước dân lên đến miệng cô, anh mới nói, “Chẳng qua, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nói ra! Nếu không, tôi không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra!”
“Không… Biết… Đường!” Cô vừa nói, vừa mở miệng nên nước đá lập tức tràn vào!
“Không biết là sao?” Ánh mắt anh thoáng qua tia thâm độc. Anh tăng thêm lực tay, nước đá đã ngập quá môi cô.
Cô chợt nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ có chết cũng không sợ!
“Được, giỏi! Có khí phách!” Lần này, anh không chút thương tiếc đưa tay nắm chặt đầu cô, ra sức đè mạnh xuống!
Cả người Lăng Vũ Hi, ngay cả tâm trí, cùng bị nhấn chìm vào trong nước đá lạnh thấu xương! Đừng nói là lạnh, mà ngay cả không khí cũng không có để thở!

Chương 143: Chim Trong Lồng (1)

Chương 143: Chim Trong Lồng (1)

“Này! Đồ ngựa giống chết tiệt, đồ Bát Giới kia, mau thả tôi ra!”
Rầm!
Ầm ầm!
“Đồ khốn kiếp, thả tôi ra!”
Tiếng gào khàn khàn, xen lẫn âm thanh đồ vật bị ném vỡ, trong căn phòng trống, trên chiếc giường lớn, chỉ độc mỗi cô gái lẻ loi một mình!
Lăng Vũ Hi đã gào thét suốt hai giờ rồi, nhưng chẳng có ai thèm đoái hoài đến.
Giọng khàn đặc, hét đến muốn đứt luôn cả nửa cái mạng, cô suýt chút nữa là tắt thở.
Gã kia, cái gì mà Y.C. Tên khốn! Đêm qua không nói tiếng nào đã cưỡng đoạt cô, sáng nay cô lại bị hắn giam lỏng.
A! Sao cô lại xui xẻo quá vậy!
“Thả tôi ra…”
Chẳng qua cô chỉ làm nhiệm vụ thất bại mà thôi, lần này quả thật là mất cả chì lẫn chài!
Hét đến rách cổ họng rồi, mà bọn họ vẫn không có chút động tĩnh nào.
Đáng ghét nhất chính là, căn phòng này bốn bề đều là các bức tường, nhà vệ sinh thì đáng thương đến mức không thể đáng thương hơn chỉ có mỗi một cái lỗ thông gió. Vì để giảm thiểu thiệt hại do cô gây ra, nên ngoại trừ một chiếc giường, những đồ vật khác đều bị bọn họ dời đi hết!
Thứ duy nhất cô có thể ném, chính là hộp cơm do bọn họ đưa tới, tên khốn chết tiệt!
“Này… Các người không có quyền giam giữ tôi!” Rầm rầm rầm, cô đập cửa rầm rầm, “Thả tôi ra…”
Tên Trư Bát Giới chết tiệt kia, lại còn không cho cô nổi một bộ quần áo tử tế để mặc, chỉ ném cho cô một cái mền là xong sao. Hắn có còn có nhân tính hay không!
Xem cô là cái gì?!
Dần dần, hét mệt, cô xoay người leo lên giường, dồn hết bực tức ra sức xé nát chiếc gối trên đó, hận cái gối này không phải chính là người mà cô đang muốn cắt ra từng mảnh nhỏ!
Từ từ, mắt cô nặng trĩu, trong đầu thoáng qua gương mặt của gã Y.C kia. Mặc dù gã rất đáng đánh đòn…
Nhưng… không thể phủ nhận, gã là người đàn ông hấp dẫn nhất mà cô đã từng nhìn thấy trong ‘trí nhớ’.
Ùm… Vóc người phải nói là chuẩn, cơ ngực, cơ bụng, bắp đùi…
A… Môi cũng rất mềm, giống như có ma lực vậy, hôn xuống thân thể cô…
Đáng chết, Lăng Vũ Hi, ngươi có tự trọng hay không…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Lão Đại!” Ngoài cửa, vang lên một giọng nói hết mực cung kính.
Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu, “Cô ấy sao rồi?”
“Cô Lăng chửi rủa gần ba tiếng, từ đó cho tới bây giờ đã không còn phát ra tiếng động nào nữa.” Người vệ sĩ áo đen nói.
“Chửi rủa?” Úy Trì Thác Dã nhướng mày.
“Dạ, đúng vậy, cô Lăng gần như dùng hết vốn từ thô tục để mắng chửi, hơn nữa, người bị mắng, về cơ bản đều là… ừm, lão Đại!” Người vệ sĩ có chút khó nói. Mặc dù hắn không biết lão Đại đem nhốt ‘cô gái quấn chăn’ này lại để làm gì, nhưng thành thật mà nói, cái giọng của người phụ nữ này rất khó nghe, hại lỗ tai của hắn cũng sắp đóng kén luôn rồi.
Khóe miệng Úy Trì Thác Dã nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, “Đi xuống kho lạnh lấy một thùng đá lên đây.”
“Dạ, lão Đại.”
Sau đó người vệ sĩ mở cửa, lập tức đi lấy đá. Mặc dù không biết lão Đại muốn dùng đá để làm gì, nhưng nghĩ đến cảm giác lạnh thấu xương lúc nãy nói cho hắn biết, ‘cô gái quấn chăn’ này xem ra sẽ chịu nếm mùi đau khổ rồi.
Úy Trì Thác Dã đi vào trong phòng, nhấn nút để mở các vách tường lên, cả căn phòng bất chợt bừng sáng.
Trong căn phòng trống rỗng, chỉ còn mỗi một chiếc giường lớn, và cô gái đang ngủ say sưa trên giường.
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn.
Thức ăn đổ đầy trên đất, về cơ bản mỗi thứ mỗi nơi, ngổn ngang nằm trên đất.
Khắp nơi đều là lông ngỗng trong gối, drap giường cũng bị dẫm nát đến nhăn nhúm.
Mà cái đống hỗn độn này được tạo ra bởi một cô gái, vào giờ phút này đang lười biếng nằm dài trên giường. Vài sợi lông ngỗng đậu rải rác trên bắp chân cô, giống như ăn vạ không chịu rời đi, trông thật thoải mái.
Chậc, da dẻ cô gái này quả nhiên không đẹp, nhưng Úy Trì Thác Dã không có hứng thú xem xét những chuyện này. Cô ta là người của Kingloy! Chỉ dựa vào điều này của cô ta, cũng đủ để khơi gợi tính khát máu trong anh!
Cơ thể bọc trong chăn, gần như không che hết mông, bắp đùi kẹp chặt, loáng thoáng lộ ra sự cám dỗ.
Móc trong túi ra một bao thuốc lá, đốt một điếu xi gà.
Cám dỗ? Anh phì cười, chẳng trách cô gái này chỉ dám leo lên giường anh vào lúc nửa đêm.
“Lão Đại, đá lạnh đã được đem tới.”
Úy Trì Thác Dã ngoái đầu nhìn lại, liếc thấy một gã vệ sĩ đang bưng một cái thùng lớn, “Đem đổ hết vào trong bồn tắm, đổ đầy nước, nhớ, nước phải đủ lạnh.”
“Dạ!”
Anh hơi híp mắt, nhìn cô gái trên giường, đã bị bắt còn có thể ngủ ngon như vậy, không biết do cô ta quá ngây thơ, hay tại anh đối xử với cô ta quá tốt?!
Cô sống quá tốt, ngược lại làm cho anh cảm thấy không thoải mái.
Bốn năm trước, chính cô đã quyến rũ anh trước, quả thật không thể nhận ra, vụ đánh bom tại khách sạn Hampton có liên quan đến cô gái nhỏ này!
Cảm giác giống như bị người khác tính kế, đã khiến cho anh cực kỳ khó chịu!
Bốn năm sau, vậy mà lại có can đảm đột nhập vào chỗ anh ở lần thứ hai, với ý định ăn cắp “trái tim Florence”!
Thậm chí dám giả dạng thành người đấu giá, một mặt chấp thuận dùng bốn trăm triệu đô la mua quả cầu thạch anh tím, mặt khác lại chạy đi trộm, xem anh là khỉ để đùa giỡn sao?
Trạch Lạc Kỳ sao lại phái một cô gái ngu ngốc đến vậy đi đùa bỡn anh, quá xem thường anh hay tự đánh giá bản thân quá cao?
Rất nhanh, Úy Trì Thác Dã tin rằng, anh sẽ giành chiến thắng trong trò chơi này, niềm tin đó, vẫn luôn tồn tại trong bốn năm qua, anh không thể đợi lâu thêm nữa!
Bởi vì.
Úy Trì Hi rất có khả năng đang ở Giannutri, trong tay Trạch Lạc Kỳ.
Nhớ đến gương mặt bụ bẫm bĩu đôi môi hồng phấn của cô bé, trái tim anh liền mềm nhũn. Đúng vậy, không thể đợi thêm được nữa!
Bất kể thế thế nào, Kingloy chính là đầu mối tốt nhất!
“Lão Đại, nước đã đổ xong.” Gã vệ sĩ xách chiếc thùng rỗng đi ra.
“Ừ, cậu ra ngoài trước đi, đóng kín cửa lại.” Úy Trì Thác Dã gật đầu, dụi tắt thuốc lá trên tay.
Cô gái nằm lì trên giường, đến bây giờ vẫn không có chút động tĩnh nào. Cô đang cùng Chu công đánh cờ, hoàn toàn không biết sau lưng mình đã bị ánh mắt của một người khoét thủng lỗ!
Lạy Chúa, xin người phù hộ cho cô ấy!

Chương 141: Cô Chủ Tiểu Hi Đã Chết!

Chương 141: Cô Chủ Tiểu Hi Đã Chết!

Trong thư phòng mờ tối, đốm lửa chập chờn, mù mịt mùi khói thuốc, đặc biệt là mùi xì gà thơm.
Hai bóng người ngồi trên ghế sa lon, một trong hai người đàn ông đang ngậm xì gà, từ từ rít thuốc, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên nét mặt anh ta. Người đàn ông còn lại kính cẩn ngồi bên cạnh, ngập ngừng do dự muốn nói lại thôi, ngổn ngang tâm sự.
“Lão Đại, cô gái này thuộc tổ chức Kingloy, có danh hiệu là Vũ Hi, cũng là tên của cô ấy. Là thành viên mà cách đây bốn năm tổ chức Kingloy đã thu nhận. Mặc dù thân thủ bình thường, nhưng kỹ thuật bắn súng cực kỳ chính xác. Cô ấy và người đàn ông có danh hiệu Phong Ngạo đã từng hợp tác thành công không ít vụ.” Lâm Ngạn đem kết quả điều tra của mình từ từ nói ra.
Trên miệng lão Đại, vẫn đang hút xì gà, không nói lời nào.
Lâm Ngạn nói tiếp, “Mặc dù chúng ta đã tra ra được, bốn năm trước người ám sát anh chính là người đàn ông có danh hiệu Phong Ngạo, nhưng người đã thuê Kingloy làm, cho đến bây giờ chúng ta cũng vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn…”
“Là bố già mafia của Giannutri, Italy, Trạch Lạc Kỳ!” Úy Trì Thác Dã chậm rãi nói.
“Hắn?” Lâm Ngạn hít sâu một hơi, “Lão Đại, anh tin chắc là hắn sao? Người nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn độc ác bố già mafia của Giannutri, Italy —— Trạch Lạc Kỳ?!” Anh bất giác lập lại.
Úy Trì Thác Dã gật đầu, hiện lên trong đầu là người đàn ông có khuôn mặt lai Á Âu, trong mắt anh bất chợt lóe lên tia khát máu, thả nhẹ một vòng khói thuốc, “Hắn cho là nếu giết được tôi, thì có thể nuốt trọn thế lực của tôi ở Châu Á. Hừ, thuê người của Kingloy giết tôi, hắn cho là hắn có thể làm mà không để lại dấu vết?!”
“Nhưng thế lực xã hội đen Châu Á và Châu Âu, trước giờ không hề xảy ra xung đột, mỗi bên đều tự có quyết sách của mình. Nay hắn muốn xâm phạm, chẳng phải sẽ làm rối loạn quy tắc?!” Thì ra lão Đại đã sớm biết hung thủ là ai, khó trách anh đã không thể điều tra ra được. Thì ra người đứng đằng sau chính là bố già mafia Châu Âu chỉ cần nghe danh đã khiến người nghe hoảng sợ mất mật!
“Cho nên, mới có chuyện của Kingloy!” Úy Trì Thác Dã cười khẩy. Người này đủ xảo quyệt, anh có thể tin chắc rằng, Kingloy cũng đã bị hắn ta đùa bỡn! “Bốn năm trước, tại buổi bán đấu giá ‘trái tim Florence’, tôi đã đoạt mất vật vốn nên thuộc về hắn, khiến hắn ghi hận trong lòng. Mà lần này, cô gái kia chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ do hắn phái tới!”
“Anh đang nói đến cô gái trong bộ váy màu vàng ở buổi bán đấu giá ‘trái tim Florence’ là đã giả vờ giơ thẻ?” Lâm Ngạn có chút không thể tin. Lão Đại thậm chí biết được nhiều chuyện như vậy, nhưng tại sao anh lại không thể điều tra được gì?!
Úy Trì Thác Dã gật đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng đầy hứng thú, nhớ tới cô gái ngốc nghếch đã lẻn vào phòng mình, “Còn nhớ cô gái đó đã hẹn ăn tối với tôi đêm qua chứ?”
“Dạ” Lâm Ngạn gật đầu, “Cô ta quả thực không hề xuất hiện!”
“Không phải là không xuất hiện, cô ấy chính là người sáng nay cậu đã gặp.” Anh hơi nhếch khóe miệng, lơ đãng phủi rơi khói thuốc.
“Đó chính là cô gái trong bộ váy màu vàng, cũng chính là nữ sát thủ Vũ Hi mà anh đã bảo em đi điều tra sao?!” Lâm Ngạn nhớ lại cô gái vào lúc sáng sớm đã có mặt trong phòng lão Đại, rõ ràng tại đây có đầy vết tích hoan ái. Lão Đại bảo anh đi điều tra thân phận của cô, anh cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao lão Đại lên giường với cô gái nào, bọn anh cũng không cần xen vào. Nhưng kết quả điều tra được lại khiến cho anh vô cùng kinh ngạc, cô gái kia không ngờ lại là sát thủ của Kingloy! Mà giờ đây, lão Đại còn nói nữ sát thủ này cũng chính là cô gái trong bộ váy màu vàng ở buổi bán đấu giá! Hơn nữa người đứng phía sau tất cả mọi chuyện chính là bố già mafia của Giannutri Italy, Trạch Lạc Kỳ! Tin tức này, thực sự khiến cho anh có phần khó mà tiếp nhận, rõ ràng lão Đại có vẻ nắm bắt được nhiều thông tin hơn.
“Đã có tin tức gì của Tiểu Hi chưa?” Đột nhiên, Úy Trì Thác Dã hỏi sang chuyện khác, giữa hai lông mày có phần tăng thêm âm u.
Cô chủ? Lâm Ngạn lắc lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng. Mỗi lần lão Đại hỏi đến cô chủ nhỏ, anh đều không thể trả lời. Bốn năm trước, sau khi lão Đại bị trúng đạn, cô chủ cũng biến mất! Kết quả sau nhiều cuộc điều tra, chính là tin cô chủ đã chết!
Chẳng qua, cho đến bây giờ với tin tức này, lão Đại vẫn khăng khăng không chịu tin.
Sau một lúc im lặng, anh vẫn quyết định nói, “Lão Đại, xin anh phải tin em, tin tức điều tra của chúng ta thật sự chưa có khi nào sai… Cô chủ cô ấy…”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe!” Tiếng quở trách nghiêm khắc ngăn những lời sắp nói của Lâm Ngạn nuốt ngược trở vào trong.
Lâm Ngạn biết nếu anh tiếp tục nói, chỉ càng chọc giận lão Đại thêm. Nhưng trách nhiệm của anh là phải khiến cho lão Đại tỉnh táo lại, chứ không thể biến thành một người không muốn nghe, không muốn thấy, không chịu nhìn, không chịu nghĩ, cũng không chịu tin! “Lão Đại, cho dù anh có muốn hay không, thì cũng xin anh phải chấp nhận sự thật này —— cô chủ đã chết rồi!”
“Cậu câm ngay!” Đột nhiên, cần cổ Lâm Ngạn bị một lực siết chặt lại, kèm theo tiếng hét trách mắng, khiến cho anh bất thình lình rùng mình một cái.
Anh nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt tối sầm lại, đáy mắt lão Đại đang phát ra những tia sáng bức người, nhưng anh vẫn không sợ chết cố nói, “Bốn năm! Lão Đại, anh tỉnh lại đi, cô chủ đã chết rồi!”
“Con bé không chết!” Úy Trì Thác Dã không kiềm được càng tăng lực bóp trên cổ anh ta, “Tiểu Hi không chết, cậu có nghe không, tôi có cảm giác, tôi tin con bé chưa chết!”
“Nhưng kết quả cuộc điều tra vào bốn năm trước, cô ấy đã bị người của Kingloy bắt cóc, và đã bị chết trong một trận hỏa hoạn!” Lâm Ngạn hét lớn. Cho dù kinh sợ trước sự giận dữ của lão Đại, nhưng anh vẫn phải nói, “Chúng ta ai cũng cảm thấy đau lòng trước chuyện không may của cô chủ, nhưng phải dừng tay lại thôi… Lão Đại, chúng ta cũng nên quay về, đã đến lúc anh và cô Giang kết hôn…”
“Không ——” Anh không muốn nghe những lời đó. Đột nhiên một quả đấm thúc mạnh một quyền vào bụng của Lâm Ngạn!
“Hự ——” Lâm Ngạn rên lên một tiếng. Lão Đại tức giận, anh không phải là không nhận thấy. Đã hơn bốn năm, bốn năm! Lão Đại vẫn không thể đối mặt với sự thật, cô chủ Tiểu Hi đã chết! “Nếu như cô ấy chưa chết, vì sao cô ấy không chịu quay về? Trong bốn năm qua, vì sao không hề nghe thấy bất kỳ tin tức nào của cô ấy?”
“Im đi!” Sau đó, thêm một cú đấm nữa đánh thẳng vào sống mũi của Lâm Ngạn, đau đến mức làm anh bị chảy máu mũi!
“Lão Đại… Em biết… anh rất thương tâm…” Lâm Ngạn chịu đựng đau đớn, thở hổn hển không sợ chết nói. Dù cho hôm nay lão Đại có đánh chết anh ta, anh ta cũng phải nói, huống chi chú Lâm và thím Lâm cũng là cha mẹ của anh ta, không biết bao nhiêu lần đã thì thầm vào tai anh ta, “Cô Giang đã đợi cậu ấy bao nhiêu năm nay rồi. Cậu ấy còn nhẫn tâm đến vậy sao? Cô chủ cũng chỉ là con gái nuôi của cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại vì con bé, nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương một cô gái khác yêu cậu ấy sâu đậm sao?!”

Chương 140: Chào Buổi Sáng, Cô Gái Bí Ẩn (2)

Chương 140: Chào Buổi Sáng, Cô Gái Bí Ẩn (2)

Nhưng con bé bỏ đi đã bốn năm rồi, lúc này có khỏe không? Đã trốn đến nơi nào? Hắn gần như sới tung cả quả đất này lên rồi, nhưng vẫn không thể tìm thấy con bé!
“Chậc chậc, em không nói lời nào xem ra có vẻ hay hơn đấy.” Hắn nhạo báng, bàn tay ngay lập tức không an phận phủ dần xuống hông cô. Giọng nói của cô ấy thật là khó nghe, nhưng lại rất gợi cảm, nói chung là hắn đã nghe nhiều giọng rên rỉ ẻo lả của phụ nữ rồi.
“Này! Làm ơn đừng xúc phạm chất giọng trời cho của tôi!” Cô nói thật, trước đây đã từng có thời gian, cô đã rất tự ti về giọng nói khó nghe của mình. Nhưng một cậu nhóc lại nói giọng của cô là do ông trời ban tặng, do vậy cô mới có lại lòng tin!
“Ha ha ha…” Hắn cười ầm lên, bây giờ thì không thể cưỡng lại được. Cô gái này tự mãn quá độ sao? Cái giọng vịt đực ấy mà cũng gọi là giọng trời ban, vậy thì giọng của hắn xem chừng còn giống của thiên thần hơn!
“Này! Tự trọng một chút! Chế nhạo người khác chính là hành vi vô đạo đức!” Cô giơ ngón trỏ trắng nõn thon dài như cọng hành lên, chọt chọt vào lồng ngực để trần của hắn, chu môi bất mãn nói.
Đột nhiên, hắn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, kéo cô dán sát vào trong ngực, cúi đầu xuống gần bên tai cô, cánh môi như có như không lướt qua dái tai nhỏ nhắn, dụ hoặc nói, “Tôi không phải họ này.”
Lăng Vũ Hi rất không tự nhiên nói, “Ừm thì Y.C, buông tôi ra, tôi phải về!” Hắn không phải họ này, cô cũng không rảnh để quan tâm xem hắn là Y.C hay W.C!
“Y.C là họ của tôi, hãy gọi tôi là Thác Dã!” Hắn bá đạo nói.
“Thác Dã?” Hơi thở của hắn giống như một dòng điện chạy qua dái tai cô, gây ra cảm giác tê dại tại đó. Cô thì thầm lặp lại lời của hắn.
“À, còn em? Tên gì?” Hắn khẽ cắn cắn vào bên tai cô, trông nó vô cùng đáng yêu.
“…” Hơi thở của cô có chút bất an. Tiêu rồi, không thể để lộ danh tính của mình! Cô cắn răng không nói.
“Hử?” Tuy nhiên, hắn vẫn đang chờ câu trả lời của cô.
“…” Cô không nói tiếng nào, chỉ đem áo ngủ quấn chặt lại, trái tim thì đập như trống trận.
Đột nhiên, hắn nhìn chăm chú vào lỗ tai cô, “Đây là cái gì?” Hắn đưa tay lên chạm vào vết đỏ trên tai cô.
“A… Không có gì!” Gần như là theo phản xạ, cô đưa tay lên che lại tai mình, như là sợ bí mật bị hắn phát hiện ra.
Trên thực tế, vết đỏ giống như trên tai cô, trên người cô đâu chỉ có một vết. Cô biết ánh mắt của hắn biểu hiện điều gì. Hắn sẽ không biết, gương mặt của cô lúc này đây đã từng được giải phẩu thẩm mỹ!
Những đau đớn đó, cô đã quên rồi, chỉ biết sau khi tỉnh lại thì thấy cả người đầy vết sẹo, và dung mạo hiện tại của mình là do phẫu thuật thẩm mỹ mà có được.
Thật vất vả lắm mới có được sự tự tin, thì bây giờ lại bị sụp đổ ngay trước mặt người đàn ông này!
Dường như bị chạm phải nỗi đau trong tim, cô dồn hết sức lực đẩy hắn ra, “Tôi phải đi!”
“Đi?” Bàn tay vẫn đang nắm ở bên eo cô.
“Buông tôi ra, gã đàn ông thối tha này!” Cùi chõ bất chợt húc mạnh vào bụng của hắn, thừa dịp hắn kêu rên, cô chạy thật nhanh về phía cửa sổ.
“Chết tiệt! Em gái, em không cảm thấy cần phải cho tôi một lời giải thích sao?” Hắn nhanh nhẹn phản ứng kịp, chỉ cần vài bước đã cản được hành động đang muốn leo qua cửa sổ của cô.
“A! Anh cưỡng đoạt thân thể tôi, bây giờ lại còn bắt tôi phải giải thích?” Đây không phải là chuyện hài buồn cười nhất thế kỷ mà cô đã từng được nghe sao? Hắn cưỡng bức cô, giờ hắn lại còn bắt cô phải giải thích?!
“OK, nói cho tôi biết, em tên là gì?” Tầm mắt lướt qua chiếc kính nhìn ban đêm vẫn đang để trên quầy bar, hắn sẽ không quên thân phận của cô gái này. Cô quả nhiên là người của tổ chức Kingloy!
“Không cần thiết!” Coi như cô xui xẻo, phạm phải sai lầm không nên có!
“Không cần thiết?!” Hắn đề cao âm lượng. Hắn có thể khẳng định cô chính là cô gái đeo mặt nạ ở đêm dạ vũ từ thiện bốn năm trước! Ban đầu hắn vẫn không tin cô là người của Kingloy, nhưng bây giờ nghĩ lại, vụ đánh bom trong ‘Khách sạn Hampton’ với cô không thể không liên quan! Hôm nay, không chỉ lẻn vào phòng hắn lúc nửa đêm, mà còn giả mạo người đã thắng đấu giá ‘trái tim Florence’!
Nghĩ tới đây, thì nổi tức giận bất chợt tích tụ lại, hóa ra hắn lại bị cô chơi một vố!
Cái cô gái chết tiệt này!
“Nói cho anh biết, anh sẽ thả tôi đi?” Cô nhướn mày, ánh nắng rọi xuống làn da mỏng manh của cô, làm nó bắt đầu ửng hồng. Ái chà, toàn thân trên dưới ngoại trừ mặc bên ngoài một chiếc áo ngủ quá khổ, thì bên trong có thể nói là trống không. Người đàn ông này cứ hết lần này tới lần khác lôi kéo vậy sẽ làm cô chết ngạt.
“Em không còn lựa chọn nào khác!” Bàn tay tăng thêm lực siết chặt chiếc eo nhỏ nhắn của cô, trong lòng nôn nóng, dường như vẫn không thể tiêu hóa nổi tin tức khiếp người kia!
Hắn đến chết cũng sẽ không bao giờ quên, viên đạn đã làm mình bị thương, chỉ cần lệch thêm vài mm nữa thì sẽ trúng ngay tim! Mất hai tháng, hắn mới có thể xuống giường! Mà trên viên đạn kia lại có khắc chữ ‘K’, điều này càng khiến hắn tin rằng, người phục kích hắn chính là sát thủ Kingloy!
Mà cô gái này, lại do Kingloy phái tới! Chết tiệt!
Một lúc lâu sau, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, nhưng bởi vì không địch lại sức lực của hắn, nên cô không thể làm gì khác hơn là lầu bầu rủa thầm trong miệng, “$&*% hi.”
“Sao? Em gái, tốt nhất em không nên tìm cách lừa gạt tôi, nếu không…” Ánh mắt mới vừa rồi còn dịu dàng đầy tình ý thì giờ phút này đã hiện lên vẻ sắc lạnh.
“Lăng Vũ Hi!” Cô miễn cưỡng nói ra ba từ này!
Bỗng nhiên, trái tim hắn nhói lên một nhịp, “Hi?” Sau đó, lùi xa khỏi tai cô một chút, đẩy cơ thể mềm nhũn của cô ra, cau mày nghiêm nghị hỏi, “Em cũng tên là Hi?”
“Hả? Có vấn đề gì không?” Cô không hiểu.
Đôi mắt đại bàng của hắn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt để lộ ra biểu hiện phức tạp. Cô và con bé thực sự là có rất nhiều điểm giống nhau, ngoài thần thái, rồi thêm tên của cả hai —— Hi, cả hai đều có tên là Hi! Rõ ràng là hai gương mặt khác nhau mà!
Nhìn biểu hiện quái lạ của hắn, cô nói “Có thể thả tôi đi chứ!”
“…” Hắn vẫn không lên tiếng, ngược lại bàn tay nắm bên eo cô càng chặt hơn.
“Này! Khốn kiếp, anh không chịu giữ lời!” Cô hấp tấp kêu lên. Ánh mắt hắn trợn trừng khiến cô sợ hãi, á… Người này, không biết có phải muốn… Giết cô chăng?!

Chương 136: Trái Tim Florence (9)

Chương 136: Trái Tim Florence (9)

Đêm nay trăng sáng như gương treo trên bầu trời, ánh trăng trong vắt như nước trải rộng khắp cả một vùng. Trên không trung mơ hồ nghe thấy bài thánh ca được phát ra từ nhà thờ, biểu hiện rõ thêm nền văn hóa cổ điển độc đáo của Florence.
Một bóng đen mảnh khảnh lần nữa xoẹt ngang qua bầu trời đêm, lần này thì ngay đến chị Hằng cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa! Vẫn trong bộ đồ dạ hành đó, nhưng chẳng qua lần này, bên thắt lưng lại thiếu đi một cái túi nhỏ màu đen. Toàn thân trên dưới, vẫn chỉ để lộ một đôi mắt mèo, trong đêm tối dường như có thể phát ra tia sáng.
Giống lần trước, dáng người mảnh khảnh tung người một cái, trong nháy mắt leo lên trên vách tường của tòa nhà cao tầng. Thân thủ dẻo dai lần này của cô lại không thể khiến chị Hằng tỏ lời khen ngợi. Cùng một tư thế giống nhau mà làm đến hai lần, thì còn thấy ngạc nhiên được nữa sao!
Vẫn là hình dáng phụ nữ có lồi có lõm đó!
“Meoooo”
Tiếng mèo kêu đột ngột vang lên một lần nữa! Thế có gây chết ngưởi không chứ, khiến cho bóng đen lại lần nữa bị dọa sợ khẽ run lên, tay nắm chặt vách tường suýt chút nữa lại bị rơi thêm lần nữa!
Chết tiệt! Cô trợn trừng mắt! Nếu ánh mắt có thể giết chết được con mèo chết bầm kia, thì cô đã sớm giết nó hàng ngàn lần rồi! Lần trước đã tới dọa cô rồi, lần này còn muốn tới hù dọa cô thêm lần nữa!
Con mèo đen vẫn mở to đôi mắt màu xanh lá cây, phát ra những tia sáng xanh, biểu cảm tỏ ra khinh thường cô còn nhiều hơn so với lần trước nữa, giống như đang nói: Lần trước phải chật vật lắm mới chạy thoát được, lần này lại còn dám tới nữa?
Hừ, con mèo chết tiệt, không có việc gì làm chạy đến đây kiếm chuyện! Muốn chết hả! Lần khác sẽ tính sổ với mày, bà cô đây bây giờ không rảnh!
Trong lòng cô rủa thầm một câu, mẹ nó! Lần này cửa sổ đã bị khóa chặt! Thì ra lần trước tên kia đã lập mưu chờ sẵn!
Haizz, cửa chính thì không dám vào, bên trong toàn là máy theo dõi. Máy theo dõi bên ngoài đã bị cô động tay động chân vào, không biết có phải vì có tật giật mình hay không, cô chỉ có thể chọn phương pháp trèo tường mất thời gian và tốn nhiều công sức này!
Lần này, cô đã không còn cái túi nhỏ bên người. Tối nay, cô quyết phải đòi lại vật vốn thuộc về cô!
Trong đầu thoáng hiện lên chiếc chuông nhỏ, đây chính là vật mà cậu nhóc phiền phức kia năm lần bảy lượt, nhất định ép cô phải mang theo bên người, không cho phép làm mất! Nếu không tìm thấy, chắc cô sẽ lại bị cằn nhằn đến chết!
Thầm than trong lòng, tối nay giả mạo tiểu thư giàu có tham gia buổi đấu giá ‘Trái tim Florence’, ngoài mặt cô cố tỏ ra trầm tĩnh, nhưng thật ra thì trái tim đang đập như trống trận. Không biết Phong Ngạo từ đâu lấy được một bảng số, chỉ nói có vị khách hàng đặc biệt chỉ đích danh cô đi nhận ‘Trái tim Florence’!
Khi chiếc búa chốt giá 400 triệu USD được gõ xuống, cũng là lúc tay cô đang phát run! May mắn là mọi chuyện cũng đã được sắp xếp từ trước. Lần này đến đây ngoài mặt là giả vờ đấu giá, nhưng thực ra mục đích chính là trộm,không biết có gặp phải chuyện gì bất lợi không đây?
Ừm… Tên kia, đoán chừng lúc này vẫn còn đang chờ cô ở phòng ăn.
Ừm… Cô phải nắm chắc thời gian mới được! Nếu để quá lâu, tên kia nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ!
Ừm… Tên kia, có chút đáng ghét, luôn bày ra vẻ mặt trứng thối, hại cô không hoàn thành nhiệm vụ!
Ừm… Tên kia, trông thật đẹp trai! Cô lâm trận rồi, mà thiếu chút nữa chân tay mềm nhũn. ‘Lần đầu tiên’ cô thấy có người đàn ông hoàn hảo đến vậy. Mặc dù vẻ mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy sợ hãi. Người đàn ông này không hiểu tại sao lại tạo cho cô cảm giác vô cùng thân thiết.
Ừm… Tên kia, khi nhìn gần, ánh mắt rất đẹp thì phải! Không uổng cho ‘Nụ hôn đầu’ của cô đã bị hắn cướp mất!
Nhớ tới tình cảnh đêm đó hắn đè trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt ửng hồng!
Cô vươn một tay ra, tháo con dao nhỏ cắt kính được cột nơi bắp đùi.
Xoẹt xoẹt xoẹt…
Chỉ một lát sau, trên cửa sổ thủy tinh bị cắt một vòng tròn nhỏ. Kịch một tiếng, trên cửa thủy tinh đã bị khoét rỗng ra một lỗ tròn lớn bằng cỡ quả đấm. Cô thò tay xuyên qua lổ nhỏ trên cửa sổ mở khóa chốt cửa.
Lần này, bất luận thế nào, cô phải cẩn thận hơn lần trước!
Cô mở cửa nhảy vào bên trong phòng, qua lần trước các đồ vật bên trong phòng cô đã quen thuộc, chỉ cần dựa vào cảm giác, chỗ này là bàn trang điểm, chỗ kia là vật dụng, còn đây là… hình như là giường nước, ôi, giường nước thật là thoải mái…
Ối, làm chính sự quan trọng hơn! Tên kia đã đem ‘Trái tim Florence’ giấu ở đâu đây?
Lần trước hình như là giấu trong chiếc va li màu đen, nhưng cô còn chưa kịp đụng vào, đã liền bị hắn đánh lén!
Cô lục lọi khắp cả phòng, dù sao trong phòng cũng chẳng có ai, cô cũng lớn gan thêm một chút.
Tìm kiếm cả phòng, tìm đến đầu đầy mồ hôi, sao một chút dấu vết cũng không có chứ?
Phù phù phù, mệt quá, cô xụi lơ ngồi phịch xuống giường nước, dự định ngồi nghỉ một lát, căng đầu suy nghĩ, người này sẽ đem ‘Trái tim Florence’ giấu ở đâu đây? Theo lý, những vật quý giá, không phải đều để ở nơi gần với mình nhất sao?
Ôii… Giường nước thật là mềm mại!
Dần dần, cơ thể càng ngày càng thả lỏng, tay của cô quơ về phía sau một chút.
Hả? Giống như bắt được vật gì nho nhỏ?
Vật gì giống con tôm? Mềm nhũn!
Dường như có vải bọc bên ngoài!
Ôi chao, sao lại càng ngày càng cứng thế này?

Cô lại sờ nắn lung tung một lúc, hả, cái vật nho nhỏ kia sao càng lúc càng lớn!
Cây gậy?!
Không… không… không lầm chứ!
Cô bắt được thứ gì vậy? Thật thần kỳ!
Cô vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục nắn bóp loạn xạ, không khỏi than khẽ thành tiếng, “Cây gậy này thật là cứng nha!”
“Hít ——” Đột nhiên, có âm thanh hít thở truyền đến tai cô, hả, cô không nghe lầm chứ! Không phải là tiếng cô thở dốc nha.
Cây gậy trong tay cô càng lúc càng lớn, thật thần kỳ a. Trong lòng cô tràn đầy vui vẻ, ừ, không trộm được ‘Trái tim Florence’, thì đem cây gậy thần kỳ này về cũng tốt! Nói gì cũng phải kiếm được chút ‘Tặng phẩm’!
Cô dùng sức kéo kéo, hey, tại sao lại không rút ra được?
Phải nghĩ biện pháp mới được, trong bóng tối, cô chu môi lên hiện ra một nụ cười quái ác, lôi ra con dao cắt kính vừa rồi!
Có tiếng xột xoạt vang lên, một tay cô nắm lấy cây gậy, tay kia thì đưa con dao cắt kính tới gần…
Ngay khi con dao cắt kính, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt rợn người, cách cây gậy thần kỳ kia chỉ không đầy mấy centimet nữa, thì một giọng đàn ông vang lên, “Cô kia, cô muốn khiến cho tôi bị tuyệt tự sao?”
Giọng nói châm chọc cùng với tiếng nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn từ trên chiếc giường nước bất chợt bay tới.
“A —— có ma!” Bị dọa cho hoảng sợ khiến cô thét lên chói tai, mặt mày xanh lét!