------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 135: Trái Tim Florence (8)

Chương 135: Trái Tim Florence (8)

Cô gái trẻ có khuôn mặt trái xoan này, cố làm ra vẻ thần bí, đeo một chiếc mặt nạ màu vàng .che nửa mặt, khiến cho người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của cô!
Cô giống như một nàng mèo quý tộc, bước từng bước uyển chuyển, từ bên dưới hội trường đi lên sân khấu. Đôi môi như hai cánh hoa căng mộng tô son đỏ tươi, kiều diễm ướt át. Cô gái với mái tóc đen này đặc biệt gây tò mò, khiến ọi người đều phải suy đoán, chẳng lẽ chủ nhân kế tiếp này, cũng lại là người Châu Á?
Ngài Y.C thầm cười nhạo, cô gái này chính là con vịt sao? Bộ váy màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả trứng, ngay cả đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ kia cũng tròn xoe như hai quả trứng!
MC vô cùng kinh ngạc nhìn cô gái đang đi lên sân khấu, “Ồ! Cô gái xinh đẹp, cô chính là người mua mang thẻ số 101?!”
Cô gái khẽ gật đầu, MC vô cùng lịch lãm đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
Trên người cô tỏa ra một mùi thơm, mùi hương này, đã khiến cho hai mắt ngài Y.C có chút lóe sáng. Hắn híp lại đôi con ngươi thâm thúy. Mặc dù không thể thấy rõ gương mặt của cô gái trước mắt, nhưng trước tình cảnh này, hắn lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Mặt nạ… Trong đầu hắn lướt qua một bóng dáng!
“Ồ! Tôi cũng thực sự rất bất ngờ, người may mắn tối nay, lại có thể là cô, một cô gái xinh đẹp!” MC vẫn tiếp tục tán thưởng. Mặc dù ông cũng rất tò mò về khuôn mặt cô gái, nhưng vì là một quý ông lịch lãm nên ông không thể có hành động sỗ sàng thô lỗ!
Cô gái vẫn không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, mỗi một động tác cũng thể hiện tư chất tao nhã, quý phái. “Vậy xin hỏi cô, cô sẽ thanh toán bằng phương thức nào?” MC theo thông lệ, hỏi rất lịch sự.
Cô gái nhẹ nhàng ghé vào bên tai MC, thầm thì thật khẽ.
Tất cả các quan khách hiện diện đều rất tò mò, cô gái trong bộ váy vàng thật ra là đang nói chuyện gì.
Kể cả ngài Y.C cũng không thể nghe rõ giọng nói của cô, chỉ có thể ở bên cạnh tinh tế đánh giá. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, tiếng Anh của cô gái này hiển nhiên là có chút bập bõm. Nếu không hai người còn cần gì phải ra dấu bằng tay mới hiểu được.
Vóc dáng của cô, không ngờ lại giống cô gái trong buổi dạ tiệc từ thiện tại ‘Khách sạn Hampton’ vào bốn năm trước đến vậy, bất kể về chiều cao hay cân nặng, thậm chí là…
Hắn không thể nói rõ loại cảm giác đó, cũng dường như không đúng, trừ khi đích thân kiểm nghiệm, nếu không hắn không có cách nào phân biệt được!
Kinh ngạc với ý nghĩ này của mình, hắn thầm tự giễu chính mình!
Kể từ sau lần dạ vũ đó cô gái kia liền biến mất, mặc dù có chút hoài niệm mùi vị của ‘cô’. Cô là người phụ nữ duy nhất mà hắn không muốn để vuột mất, cho đến bây giờ, vẫn chưa hề có người phụ nữ nào có thể phá vỡ được kỷ lục của cô!
Cô gái ở trước mắt, chính là cô gái cách đây bốn năm đó sao?
Cảm thấy ánh mắt của cô liếc tới, mặc dù nhìn không rõ lắm ánh mắt cô, nhưng ngài Y.C vẫn không giảm bớt hứng thú nhìn lại cô.
MC sau khi cùng cô gái trong bộ váy màu vàng thì thầm to nhỏ một lúc thì mở miệng nói, “Kính thưa các quý ông, quý bà, quý cô xinh đẹp này có một nguyện vọng. Cô ấy hy vọng có thể cùng ăn tối với chủ nhân trước đây của ‘Trái tim Florence’, chính là ngài Y.C và sau đó sẽ cùng thương thảo giao dịch. Không biết ý ngài Y.C như thế nào?”
Muốn cùng ăn tối với hắn? Ngài Y.C nâng cổ tay nhìn đồng hồ, gần chín giờ tối, lúc này mới dùng bữa tối có phải quá muộn hay không? Bất quá, “Tôi không có ý kiến, được cùng ăn tối với một quý cô xinh đẹp chính là niềm vinh hạnh của tôi.” Hắn hơi nhếch khóe môi mỉm cười. Nếu cô muốn như vậy, thì hắn cũng vui vẻ thuận tay đẩy thuyền.
Do đó, trò chơi nổi đình đám nhất của giới quý tộc—— hội bán đấu giá ‘Trái tim Florence’, sau một trận ồn ào, hoành tráng đã bế mạc.
Để lại ọi người một câu chuyện mới, chính là từ bây giờ ‘Trái tim Florence’ được mua với giá 400 triệu USD, bởi một cô gái tóc đen đeo mặt nạ…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Hai người cùng nhau ăn tối, bữa tối sẽ do khách sạn chuẩn bị.
Nhà hàng thanh lịch sang trọng, không gian lãng mạn, thịt bò beefsteak thơm ngon, vang đỏ dậy mùi, âm nhạc du dương …
Người bồi bàn tóc quăn thỉnh thoảng lại dọn lên món mới thơm ngon, không hề bị người ngoài quấy nhiễu, trong phòng ăn lớn, chỉ có ngài Y.C cùng mấy thuộc hạ của mình.
“Lão đại, anh nói cô gái kia có phải có vấn đề hay không?” Người đàn ông trong bộ âu phục màu xanh đậm, cúi người nói.
Nghe nói chủ nhân mới của ‘Trái tim Florence’, cũng là một vị người Châu Á, lại còn là một cô gái tóc đen! Cô ta đặc biệt mời lão đại cùng ăn tối, để thỏa thuận việc bàn giao, nhưng đã đợi một lúc lâu, mà vẫn không hề thấy bóng dáng của cô ta, chẳng qua chỉ nhờ một người tới nhắn lại, bảo là muốn thay quần áo, tắm rửa sơ qua, có thể sẽ đến trễ một chút.
Mà lão Đại, lúc này đang ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài, trong tay cầm một ly vang đỏ, thưởng thức, “A Ngạn, thời điểm cô gái kia sai người đến nhắn lại, là lúc mấy giờ?”
“Chín giờ hơn!” Người đàn ông trong bộ âu phục màu xanh đậm chính là Lâm Ngạn.
Hắn giương mắt nhìn lên chiếc đồng hồ lớn treo trên tường, 9h30! Trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ!
“A Ngạn, tôi ra ngoài một chút, nếu cô gái kia tới, cậu nói với cô ta như vậy!” Hắn lạnh lùng ném lại những lời này, đứng dậy sải bước rời đi.
“Lão Đại…” Lâm Ngạn còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì hắn đã không còn thấy được bóng dáng lão Đại đâu nữa.
Ngài Y.C nhanh chóng đi về phía thang máy, ý nghĩ đó càng lúc càng mãnh liệt! Phải chăng có một số việc, mà hắn đã bỏ qua hay không?
Bắt đầu từ ngày đến Florence, cô gái áo đen đêm khuya lẻn vào phòng hắn, đầu tiên là muốn lấy trộm ‘Trái tim Florence’, rồi đến chiếc kính nhìn ban đêm có khắc chữ ‘K’, cho đến buổi đấu giá tối nay, người đàn ông mang kính đen khuôn mặt vừa giống Châu Á lại vừa giống Châu Âu, người mua 400 USD mang thẻ số 101, cô gái khuôn mặt trái xoan, bữa tối lãng mạn…
Hắn vừa đi vừa phân tích hết thảy, người đàn ông mang kính đen tới quan sát buổi đấu giá nhưng không hề giơ bản đấu giá. Hắn có thể khẳng định, đối phương đã biết bị hắn phát hiện! Bốn năm trước, mọi người ai cũng cho rằng hắn phải mất 100 triệu USD để mua ‘Trái tim Florence’, nhưng sự thực hoàn toàn không phải như vậy!
Trong đầu hắn thoáng qua bóng dáng của cô gái với khuôn mặt trái xoan, còn thêm thứ tiếng Anh bập bõm kia …
Đợi chút! Tiếng Anh bập bõm?!
Hắn lập tức nghĩ đến chất giọng vịt đực của cô gái áo đen đêm đó, cũng là những câu tiếng Anh bập bõm!
Hỏng bét!

Chương 133: Trái Tim Florence (6)

Chương 133: Trái Tim Florence (6)

Tối nay cuộc bán đấu giá, chính thức bắt đầu!
Nơi tổ chức được canh phòng nghiêm ngặt, trang trí nội thất trong phòng tổ chức đấu giá đặc biệt sang trọng! Mặt tiền hội trường, đèn điện chói mắt, ngồi xung quanh là hàng trăm vị tỷ phú nổi tiếng giàu có. Đừng bao giờ xem thường những người này, trong tay bọn họ kiểm soát đến tám mươi phần trăm nền kinh tế thế giới. Từ đó có thể thấy được lực hấp dẫn của ‘Trái tim Florence’, quả thật phi thường!
Tại buổi đấu giá này, trong khu vực của mỗi vị khách VIP, ngay tại ghế ngồi, đều có gắn thiết bị phiên dịch cabin, chỉ cần đeo tai nghe lên liền có thể nghe hiểu mọi trao đổi trên hội trường tất cả đều đã được dịch sang ngôn ngữ của mỗi nước. Loại phiên dịch cabin này, bình thường chỉ được dùng trong các cuộc hội thảo quốc tế quan trọng, hoặc là các cuộc hội nghị quốc tế của giới chính khách mới có. Trong khi ‘Trái tim Florence’ chẳng qua chỉ là một trò chơi của các nhà tỷ phú mà thôi, nhưng lại được tổ chức có thể nói long trọng ngang với một cuộc hội thảo quốc tế!
“Xin chào các quý ông, quý bà, hoan nghênh các vị đến với Florence xinh đẹp! Kính thưa các vị khách quý, sự hiện diện của các vị ngày hôm nay là một sự vinh hạnh dành cho khách sạn của chúng tôi, buổi đấu giá ‘Trái tim Florence’ tối nay, xin được chính thức bắt đầu…”
MC – Người điều khiển cuộc bán đấu giá này là một bậc thầy người Anh với nhiều năm thâm niên trong nghề, ông nói một câu lưu loát bằng tiếng Anh, cùng lúc này đã được dịch sang các ngôn ngữ khác nhau, truyền vào tai nghe của các vị quan khách, nhất thời hội trường vang một tràng tiếng vỗ tay như sấm!
Trước khi bán đấu giá ‘Trái tim Florence’, theo thông lệ, ban tổ chức sẽ sắp xếp đấu giá một vài vật phẩm quý hiếm trước, vật phẩm đem bán đấu giá cuối cùng, mới chính là ‘Trái tim Florence’!
Ngồi ngay góc hội trường, là một người đàn ông mang kính đen, đeo tai nghe. Khuôn mặt thâm trầm, vừa giống người Châu Á, lại vừa có nét châu Âu, nhìn cao thâm khó lường.
Buổi đấu giá lần lượt cho đấu xong mười lăm vật phẩm có giá trị, kế tiếp, sẽ là thời khắc kích động lòng người!
“Kính thưa các vị quan khách, tối nay, thời khắc được quan tâm nhất đã đến! Quả cầu thạch anh tím thần bí đầy ma lực —— ‘Trái tim Florence’, lập tức sẽ được lên sàn! Các quý ông, quý bà, đã sẵn sàng chưa?”
Giọng nói du dương của MC vừa dứt, chợt ánh đèn hội trường tối mờ đi! Luồng ánh sáng trắng hình tròn được bật lên, một tủ gương trong suốt bất ngờ xuất hiện dưới ánh đèn pha!
Được đặt trong tủ gương trong suốt chính là quả cầu thạch anh tím, dưới ánh đèn pha, ánh đèn xuyên qua thạch anh trong suốt, bắn ra những tia sáng chói mắt!
Mọi người ồ lên! Chẳng lẽ đây chính là ‘Trái tim Florence’ trong truyền thuyết?
Bọn họ nôn nóng đứng lên tại chỗ, tất cả đều muốn tận mắt nhìn rõ quả cầu thạch anh thần bí cất chứa ma lực của nữ phù thủy kia!
Vô giá a! Thứ đáng giá nhất chính là năng lượng bên trong nó!
“Kính thưa quý vị!” Giọng nói kích động của MC vang lên, “Vật này —— chính là trung tâm buổi tối hôm nay của chúng ta, ‘Trái tim Florence’ nổi tiếng thế giới!”
Tiếp theo, một lần nữa toàn hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay vang dội!
Chỗ độc đáo của ‘Trái tim Florence’ đó là nó không chỉ là một quả cầu thạch anh tím trong suốt, mà điểm thần kỳ nhất của nó, chính là nếu nhìn từ bên ngoài, từ bảy mươi hai góc độ khác nhau. Ở mỗi một góc độ, bạn đều có thể nhìn thấy được một hình ảnh khác nhau chạm khắc bên trong nó, với đầy đủ bảy mươi hai bức chạm khắc hoàn toàn khác biệt! Có thể nói quả cầu thủy tinh nhỏ bé này, có thể chứa đựng cả càn khôn vũ trụ!
“Sau đây, chính là chủ cũ của ‘Trái tim Florence’, đến từ Châu Á chính là ngài Y.C! Xin mời ngài Y.C lên sân khấu!” MC vừa dứt lời, trong chớp mắt một luồng sáng trắng quét về phía đầu bên kia hội trường!
Một người đàn ông cao to mặc đồ đen, mái tóc ngắn sáng bóng, khuôn mặt người châu Á, với các đường nét góc cạnh! Gương mặt điển trai, khiến cho rất nhiều phụ nữ phương Tây trong khán phòng phải trầm trồ khen ngợi. Vẻ mặt hắn giống như được chạm khắc ra, da thịt màu đồng ngược lại càng tăng thêm không ít sức hút cho hắn! Hắn đứng thẳng dưới luồng sáng trắng, giống như một pho tượng hoàn mỹ. Mặc kệ tiếng huýt gió dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang khắp mọi nơi, dường như rất hưởng thụ loại vinh dự này!
Hắn quét nhìn toàn cảnh hội trường, do ánh sáng mờ tối, nên trong nhất thời rất khó để thấy rõ ràng. Hắn chậm rãi cất bước, thong thả đi về phía sân khấu. Vị MC sàn đấu giá đang mỉm cười chờ hắn.
“Ngài Y.C, chào mừng ngài đã đến!” MC muốn bắt tay hắn! Trong lòng thầm ngưỡng mộ người đàn ông trước mắt còn to cao hơn ông, không ngờ ngài Y.C còn trẻ như vậy!
Ngài Y.C vô cùng thản nhiên bỏ qua bàn tay đang đưa ra của MC sàn đấu giá, khẽ gật đầu, mỗi một động tác đều toát ra vẻ thong dong vương giả, nhưng lại không mất đi cảm giác độc đoán.
“Vậy, xin hỏi ngài Y.C, bốn năm trước, ngài đã có được ‘Trái tim Florence’, vì sao sau bốn năm ngài lại có ý định đem nó ra bán đấu giá?” MC đã nói ra nỗi nghi ngờ trong đầu số đông, “Tôi nghĩ ngài chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, truyền thuyết về ‘Trái tim Florence’. Mọi người đều đoán, phải chăng trong bốn năm qua, ngài đã gặp xui xẻo triền miên, ùm, à à, xin tha lỗi cho sự khiếm nhã của tôi, chẳng qua là tôi cũng thật sự rất tò mò, có đúng là như vậy không ạ?”
MC với câu hỏi hài hước của mình, lôi kéo được tiếng cười của các vị quan khách. Mặc dù hỏi như vậy, thật sự có chút khiếm nhã, nhưng dù sao cũng chỉ là một câu nói đùa thân thiện. Nói cho cùng có ai đã từng sở hữu ‘Trái tim Florence’ còn bằng lòng đem ra bán nữa? Bảo vật quý giá như vậy, trừ phi nó mang đến xui xẻo, mới có thể không chờ kịp đã muốn nhượng lại!
Ngài YC khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, khóe môi nhếch lên, đôi con ngươi như hắc diệu thạch, thoáng lóe lên tia sáng. Hắn dùng giọng nói trầm thấp từ tính của mình, nói lưu loát một câu tiếng Anh chuẩn xác, “Trên thực tế, mọi tin đồn bên ngoài đều sai, tôi có được ‘Trái tim Florence’ này đã bốn năm, sự nghiệp, tiền bạc, à …ừm, thậm chí là phụ nữ, so với trước đây tăng thêm mấy lần!”
“Oa…” Lời của hắn, làm toàn bộ hội trường náo động thêm lần nữa!
“Ồ? Nếu ‘Trái tim Florence’ đã đem đến cho ngài nhiều của cải và phụ nữ như vậy, vì sao ngài Y.C còn có ý muốn bán đấu giá nó? À.. nếu là người bình thường thì phải giữ chặt không buông! Giống như tôi đây! Ha ha ha.” MC mỉm cười vui vẻ, hâm nóng bầu không khí trong hội trường.

Chương 131: Trái Tim Florence (4)

Chương 131: Trái Tim Florence (4)

Người đàn ông che cái trán bị đập đau gấp rút đi về phía cửa sổ tìm kiếm, đã sớm không còn thấy tung tích cô gái!
Chết tiệt, chỉ hơi chút chóng mặt đã khiến cho cô ta chớp được cơ hội!
Xem ra thân thủ cũng không gọi là kém!
“Lão Đại, anh đang chảy máu!” Một người trong nhóm vệ sĩ nói.
Người đàn ông nhìn bàn tay đang bụm trên trán, lòng bàn tay có vết máu khiến cho hắn nhíu mày. Cô gái này, một khắc trước còn đang chìm đắm trong nụ hôn của hắn, vậy mà ở giây kế tiếp lại không chút lưu tình đập vỡ đầu hắn. Tất cả phụ nữ đều vô tình như vậy hay sao?
Giống như ‘cô bé’ năm đó, giận dỗi bỏ nhà đi, mới đó mà đã hơn bốn năm!
“Vali vẫn còn!” Một gã vệ sĩ khác chỉ vào bàn trang điểm nói. Chiếc vali màu đen hoàn hảo không chút sứt mẻ, xem ra quyết định của lão Đại hoàn toàn chính xác. Quả nhiên có người đang nhắm vào chiếc vali này, chẳng qua là lão Đại sớm đã dời đồ vật bên trong đi rồi.
Người đàn ông gật đầu một cái. Căn bản hắn chưa từng cho cô cơ hội để đến gần chiếc vali, “Không sao, chỉ là báo động giả, các cậu đi ra ngoài trước đi.”
Sáu gã vệ sĩ gật đầu phục tùng, lui ra khỏi căn phòng.
Trả lại vẻ yên tĩnh cho căn phòng, ngoài cửa sổ gió thổi rèm cửa đung đưa, phảng phất như chưa từng phát sinh qua bất cứ chuyện gì. Nhưng nếu như hương thơm độc đáo của cô gái kia không phải vẫn còn vấn vương trong không khí, nếu cái trán không phải vẫn còn đang âm ỉ đau như nhằm nhắc nhở hắn, thì hắn thật sự cho rằng cô gái kia không hề tồn tại!
Xử lý xong vết thương của mình, hắn thả mình nằm xuống chiếc giường nước cực lớn, đầu vẫn còn hơi chút choáng váng. Ánh mắt ngạo mạng liếc nhìn pho tượng ngọc thạch, đáng chết, cô gái kia ra tay thật độc ác, dám cả gan dùng vật lớn như vậy đập hắn!
Không trách người ta nói, trên đầu chữ sắc là một thanh đao, hắn không nên khinh thường!
Nhưng, vì sao mùi của cô ta lại giống của con bé quá vậy?
Hiện lên trong đầu hắn là nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ đáng yêu, dáng vẻ bướng bỉnh, dáng vẻ háo sắc, cho đến điệu bộ nghịch ngợm, giận lẫy… Thậm chí ngay cả dáng dấp mê người, tất cả lần lượt đều xoẹt qua.
Chợt, trong ngực bỗng thấy đau nhói. Bốn năm, con bé đột nhiên biến mất đã được bốn năm! Mặc cho hắn tìm kiếm khắp nơi cũng không sao tìm được! Đáng chết!
Dáng dấp chết tiệt!
Đàn bà đáng chết!
Rầm!
Pho tượng ngọc thạch bị hắn dùng lực ném mạnh một cái, va vào bức tường đối diện, rơi xuống đất, vỡ tan tành!
Bất lực mà giận dữ, vuốt miếng băng dán trên trán, hắn càng cảm thấy bất lực!
Chợt, hắn cảm thấy sau lưng đang đè lên một vật, luồn tay ra phái sau lấy, thì ra là một cái túi nhỏ màu đen!
Mở ra nhìn, dao nhỏ, khăn giấy, son môi, lược, chuông nhỏ… Một đống những thứ tạp nham, cô gái này đang làm cái gì vậy?
Hắn nhớ lại tình hình lúc giao đấu với cô, từ trên giường ngồi dậy, đi về phía cửa sổ ngay trên sàn nhà, nhặt lên chiếc kính nhìn ban đêm vừa mới bị đánh rơi.
Góc trên của một bên tròng kính có khắc một chữ ‘K’ nhỏ, bất ngờ đập vào mắt hắn!
Lập tức, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Phù phù phù…
Hộc, hộc!
Thời điểm từ trên cửa sổ nhảy xuống, cô đã đem mạng mình ra cược!
Một đường chạy thục mạng, hộc hộc…
Xuyên qua các con đường của Florence, cô trốn trốn tránh tránh, chỉ sợ phía sau có người đuổi kịp!
“A…”
Lảo đảo một cái cô ngã nhào trên mặt đất!
Đau quá!
Cú ngã chết tiệt! Cô đau đến mức chảy nước mắt!
Trong đầu thoáng xoẹt qua một tia sáng, tình cảnh này dường như đã từng trải qua!
Cô chật vật bò dậy, bộ quần áo dạ hành cũng đã bị ướt đẫm, dính đầy bụi bậm, sau đó lại tiếp tục chạy thục mạng.
Nhưng mà, nước mắt lại không sao dừng được, hiện lên trong tâm trí cô là khí tức của người đàn ông trong bóng đêm kia, nụ hôn điên cuồng thoáng qua của hắn. Nụ hôn tùy tiện, mà bá đạo… Cô không ngăn được nước mắt mình, chẳng biết, cũng chẳng hiểu tại sao!
Tầm mắt cô bị nước mắt che lại, có chút mơ hồ, cô điên cuồng chạy, làm thế nào cũng không lau hết những giọt nước mắt bị mất khống chế kia!
Hừ, chỉ chụp ếch một cái mà thôi, nước mắt liền chảy thành ra như vầy, đúng là quá vô dụng rồi!
Cô chưa từng mất mặt đến thế! Cô chính là tay súng sexy vô địch vũ trụ bất khả chiến bại—— người đẹp thế kỷ!
Đêm khuya lén lút đi ăn trộm, thế nhưng lại bị cướp trắng ‘nụ hôn đầu’! Thậm chí ngay cả dáng dấp người đàn ông hôn cô ra sao cô cũng không biết!
Nhưng tên kia, kỹ thuật hôn cũng không tệ…
Ừ… Môi thì rất mềm…
Ừ… Hương vị cũng không tệ…
Ây da! Nếu như hắn có vẻ ngoài mặt chuột mắt hí…
Oái, nghĩ đến đó cô đã thấy buồn nôn!
Đúng vậy! Cô khóc thành như vậy, tám chín phần là bởi vì thương xót cho ‘nụ hôn đầu’ của mình!
“Ối!”
Chợt, cô đụng phải một bức tường thịt! Giương mắt lên nhìn.
Mà khối tường thịt kia đã ngay lập tức đỡ lấy thân thể bị đụng đau của cô, giọng đàn ông lo lắng vang lên, “Sao thế? Sao khóc đến như vậy?”
“Hu hu oa oa…” Cô vừa nhìn thấy người mới tới, nước mắt trong nháy mắt đã như vỡ đê, nhất thời khóc đến rối tinh rối mù.
“Hắn làm em bị thương?” Lập tức bức tường thịt kia bị chọc cho tức giận, cẩn thận xem xét gương mặt lấm bẩn của cô gái, “Mặt nạ đâu?”
“Hu hu hu…” Cô lắc lắc đầu, sụt sà sụt sịt chỉ lo khóc… Á, chờ chút, người nào làm bị thương được cô? “Cái đó… Hắn… Anh nói… Là ai?”
“Không… Không có gì!” Lắc đầu một cái, giọng người đàn ông thở dài, lập tức nói lãng sang chuyện khác, “Nhiệm vụ thất bại?” Nhìn cô khóc đến như vậy không cần hỏi cũng biết.
“Ùm ùm!” Cô treo hai hàng lệ, “Thật xin lỗi, em thật vô dụng!”
“Không sao đâu, bình an vô sự là tốt rồi…” Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra một chút bất đắc dĩ, chỉ cần cô bình an trở về là tốt rồi!
“Vậy papa ông ấy… Có trách em hay không…” Cô thận trọng hỏi, giọng nói khàn khàn nghe không có một chút đáng yêu nào, nhưng hơi chút run rẩy cũng đã để lộ ra sự sợ hãi của cô.
“Đừng sợ, sẽ không, em đã cố hết sức rồi đúng không?”
“Dạ dạ dạ!” Cô nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ, lại có hơi chột dạ. Cô chỉ cố hết sức… Chạy trốn!
Đối phương cười khẽ, xoa xoa chiếc mũ trùm đầu của cô, “Rất mệt sao, xem em đầm đìa mồ hôi này!”
“Uh… Tốt cả.” Cô qua quýt lau đi nước mắt chưa kịp khô.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hai người chui vào một chiếc Hummer, phóng đi!

Chương 130: Trái Tim Florence (3)

Chương 130: Trái Tim Florence (3)

Cô ra sức uốn éo người, nhưng tiếng kêu lần thứ ba chưa kịp thoát khỏi miệng, ngay lập tức đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bịt kín miệng cô lại!
“Um…” Giọng nói của cô đã bị bàn tay của hắn chặn lại bên trong!
Oa, cô cảm giác người phía sau tuyệt đối là một gã đàn ông to cao vạm vỡ! Quá hèn hạ, bắt nạt cô ‘con gái yếu đuối’!
“Đáng chết! Ngậm cái giọng vịt đực của cô lại!” Người đàn ông kia không kiên nhẫn nói, chất giọng vô cùng trầm thấp giàu từ tính, ngôn ngữ Italia chuẩn xác lưu loát bật ra.
Thì ra là một anh chàng người Ý! Khi dễ cô không biết tiếng Italia hả! Cô âm thầm phỉ nhổ một câu, trong đầu nghĩ cách thoát thân!
“Um! Hãy… thả tôi ra!” Cô lõm bõm vài chữ tiếng Anh sứt sẹo. Người này muốn cô bị nghẹt thở chết sao! Đeo một lớp mặt nạ đã khó hô hấp, bây giờ còn chặn thêm một bàn tay lên nữa!
“Câm miệng, tôi sẽ thả cô ra!” Người đàn ông lập tức dùng ngôn ngữ tiếng Anh bản địa trả lời cô, trong giọng nói lộ ra sự thiếu kiên nhẫn. Tối nay hắn sớm đã có chuẩn bị, cố ý dẫn cá cắn câu, không ngờ sập bẫy cũng chỉ là một cô gái ngu ngốc, đầu óc kém nhạy bén, thân thủ không nhanh nhẹn, phát âm thì giống như vịt kêu!
“Á!” Câu này cô nghe hiểu! Vội vàng đàng hoàng ngậm miệng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt không phải sao!
Thấy cô nghiêm chỉnh lại, lúc này người đàn ông mới buông tay ra
“A ——” Vẫn chưa kịp hét dứt câu, một lần nữa giọng nói của cô bị bịt kín trong lòng bàn tay hắn!
“Shit! Quả nhiên đàn bà là không biết giữ chữ tín!” Người đàn ông lên tiếng trách cứ.
Sỉ vả xong, hắn dùng sức giật mạnh, lột mặt nạ của cô gái xuống.
Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt quét lên mặt cô, xen lẫn mùi đặc trưng của người đàn ông, cô lập tức lấy tay che mặt, hét lớn: “Không được mở đèn!” Giọng nói khàn khàn trầm đục, nói lưu loát một câu bằng tiếng Trung!
Cô sợ mình bị bại lộ thân phận, đến lúc đó chắc chắn sẽ liên lụy những người khác trong tổ chức!
Trong bóng tối, người đàn ông hơi cau mày, cô gái này là người Trung quốc? “Ồ, không ngờ cô nói được tiếng Trung!” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, dám phái một cô gái đơn thân độc mã tới, trong hồ lô bọn chúng đang giấu thứ gì? Cô cho là không muốn mở đèn, hắn liền không mở sao? Ngây thơ!
Oái! Người đàn ông này có thể nói được mấy thứ tiếng a, lại còn nói cả tiếng Trung! Cô gái lấy hai tay che mặt, mò mẫm trong bóng tối, thân thể lặng lẽ nhích về phía cửa lúc mới vừa đi vào.
“Đáng chết! Muốn chạy!” Còn chưa kịp mở đèn, người đàn ông đã thuận tay nắm lấy eo cô, trước khi cái giọng vịt đực của cô kịp hét lên, thì tay kia của hắn lại lần nữa bịt kín môi cô, “Cô thử kêu thêm lần nữa xem!”
Lần này, lòng bàn tay thô ráp của hắn áp lên da mặt cô, làn da trơn nhẵn láng mịn đến khó tin! Đôi môi ấm áp của cô giống như một dòng nước ấm xuyên qua lòng bàn tay hắn. “Um…” A, hèn hạ! Cô ê ê a a.
“Nói! Là ai phái cô tới đây?!” Một cánh tay hắn kẹp chặt lấy thân thể cô, một tay khác vẫn che miệng cô lại, “Không chịu an phận sao? Tôi cũng muốn tận mắt nhìn thật rõ khuôn mặt của cô!”
Nói xong, hắn liền lôi cơ thể cô đi đến bên tường
Mẹ ơi, xong rồi xong rồi! Cô gắng sức kéo giật ngược hắn lại, sống chết cũng không để cho hắn đi bật đèn! Tình tiết sau đó, cô há miệng cắn tay của hắn…
Người đàn ông rên lên một tiếng, cô thừa dịp hắn có hơi chút hốt hoảng, đem hết sức lực tích góp được từ lúc mới sinh đến giờ cong người muốn thoát khỏi hắn!
Chợt, trong bóng tối, cô giống như đụng phải một thân mình, chân mềm nhũn, theo bản năng cô níu lấy cổ hắn. Kết quả, cả hai ngay lập ngã rầm xuống. Oái, thật ra là cô đã ngã xuống cái giường nước kia!
“Um…” Lần này, là môi của hắn, trong lúc vô tình chạm vào môi cô!
Khi hắn chạm được vào đôi môi ấm áp kia, không ngờ lại mềm mại đến… khó tin! Giống như…
Trong đầu một ý tưởng bất ngờ nổ tung ra! Tim của hắn kích động giống như nước sôi sùng sục, trong nháy mắt bậm lấy đôi môi kia! Trong lòng thầm nghĩ là ‘cô ấy’ sao?
“Um…” A! Người này không phải là mạnh hơn cô đi! Cô gắng sức uốn éo người. Trong phòng tối quá, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy được hình dáng của người đàn ông này. Hắn điên cuồng hôn cô, thân thể nặng nề đè lên người cô!
A A A! Hắn thật là nặng! Hại cô không cách nào nhúc nhích nổi, hai cánh môi chỉ có thể mặc cho hắn giày vò cướp đoạt! Sau lưng là giường nước mềm mại, khiến cho đường cong thân thể cô hoàn toàn vừa khít, khiến trong lòng cô cũng phải thầm than lên, giường nước thực sự rất thoải mái!
Ui cha ui cha! Hơi thở của đàn ông mang theo mùi xạ hương, làm cho cô bị mê hoặc. Cô thế mà cảm thấy nụ hôn này có chút… ngây ngất!
Đáng chết! Đáng chết! Là hương vị này, chính xác là hương vị này! Hắn thở hổn hển, trầm mê mút lấy đôi môi anh đào của cô, bá đạo dùng lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, có chút trừng phạt khẽ cắn xuống cánh môi cô, các ngón tay cũng khẽ run rẩy, không kiềm được phủ xuống thân thể mềm mại dưới thân kia, cảm giác đã cách biệt bốn năm…
“Um…” Âm thanh rên khẽ từ cổ họng khàn khàn của cô, có chút không chịu nổi loại kích tình bất ngờ này, hai tay theo bản năng như muốn bắt được thứ gì đó…
Chợt, tiếng rên khẽ này trong nháy mắt kéo hắn trở về hiện thực! Không phải là giọng nói này! Đáng chết!
Hắn đột nhiên lui ra, đôi mắt lắp lánh thoáng lóe lên tia sáng trong đêm đen, “Cô rốt cuộc là ai?!”
Trước ngực thoáng đãng, khí lạnh lập tức tràn vào ngực cô, khiến cô không nhịn được rung mình một cái.
“Nói!” Hắn một tay dùng sức kẹp chặt cổ cô!
Theo bản năng, cô tiện tay vớ lấy một vật, bất chợt đập về phía hắn!
“A ——” Hắn khẽ rên lên một tiếng! Đáng chết! Cô lại tập kích hắn!
Thừa dịp hắn buông lỏng tay, cô gắng sức đẩy hắn ra, lưu loát bò dậy chạy về phía cửa sổ!
Choang!
Cửa bị đập vỡ!
Cô vèo một cái, nhảy qua cửa sổ! Trong nháy mắt biến mất tăm!
“Lão Đại!” Mấy người vệ sĩ áo đen cầm súng chạy vào.
Tách một tiếng, trong phòng nháy mắt sáng trưng!

Chương 128: Trái Tim Florence (1)

Chương 128: Trái Tim Florence (1)

Bốn năm sau.
Italia là quốc gia thân thiện với những phong tục tập quán cực kỳ lãng mạn, đặc biệt là thành cổ Roma đã để lại rất nhiều di sản văn hóa phong phú, đến nay vẫn khiến người dân trên toàn thế giới phải ngưỡng mộ.
Gần đây, nghe nói có một khối thạch anh tím quý giá đầy huyền bí được vận chuyển đến thành phố xinh đẹp của Italia —— Florence.
Khối thạch anh tím được đặt tên là ‘Heart of Florence – Trái tim Florence’, có tin đồn người sở hữu thạch anh tím, không chỉ có thể được mang lại may mắn, hơn nữa còn có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng nếu nó không hợp với mệnh cách chủ nhân, cho dù có được nó, cũng sẽ bị tai ách quấn thân, không tránh được bị chết bất đắc kỳ tử!
Thạch anh tím đích thực thần bí, hơn nữa truyền thuyết về nó, khiến cho người ta tin rằng, chỉ có ở Florence, mới có được may mắn và phước lành.
Thạch anh tím này được tôn sùng cũng bởi vì cách đây bảy trăm năm, một nữ phù thủy người Italia đã từng lập một lời nguyền. Nếu như mệnh cách không hợp, cố chiếm giữ ‘Trái tim Florence’ chỉ mang đến tai ách, nếu như mệnh cách phù hợp, sẽ gặp được nhiều may mắn, gặp dữ hóa lành.
Nhưng đáng tiếc là, rất nhiều người cũng không hề biết rõ lời nguyền mà nữ phù thủy kia đã ếm, và làm thế nào để phá giải? Loại mệnh cách nào mới được xem là phù hợp? Cho đến nay vẫn không có ai biết.
Dù vậy, ‘Trái tim Florence’ vẫn khiến cho rất nhiều người phải đổ xô vào tranh giành! Nếu anh thấy may mắn, anh có thể giữ lại, nếu như gặp phải vận khí xấu, thì sẽ lập tức chuyển nhượng qua tay người khác, lại bắt đầu một buổi bán đấu giá mới.
Mà khối thạch anh tím kia sau khi trôi nổi qua tay bao nhiêu người lúc này đang nằm trong tay một vị doanh nhân giàu có, đã được bí mật vận chuyển đến Florence, chuẩn bị tiến hành buổi bán đấu giá, việc này thu hút không ít người nổi tiếng giàu có từ khắp nơi trên thế giới tập trung đến Florence.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Florence vào đêm, bao phủ xuống thành phố này là khí tức La Mã cổ đại, bạn có thể tùy ý nhìn thấy phong cách kiến trúc thời kỳ Phục Hưng ở khắp nơi, trong giáo đường mơ hồ truyền ra bài thánh ca, dịu dàng xua đi sự mỏi mệt của khách lữ hành.
Chợt, trên đường một chiếc Lincoln Sedan, đột nhiên dừng lại trước cửa một khách sạn mang phong cách La Mã cổ xưa, anh chàng bảo vệ trông giữ xe vội vàng chạy ra nghênh đón.
Cửa xe màu đen được mở ra, tài xế vội vàng bước xuống mở cửa ghế sau ra. Một đôi giày da màu đen bóng lộn từ bên trong bước ra, biểu thị cho thân phận cao quý của chủ nhân. Theo sau đó là một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen bồng bềnh, đeo kính râm, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, cặp kính trên sống mũi che đi ánh mắt của người đàn ông. Người đàn ông này là người châu Á hay lai Á Âu thì anh chàng bảo vệ trông giữ xe cũng không thể biết được. Chiếc áo khoác dài Armani màu đen tôn lên khí chất ưu nhã mà độc đoán của người đàn ông, gần như khiến cho anh chàng bảo vệ trông giữ xe phải cúi đầu ngay tức khắc.
Đi theo phía sau người đàn ông còn có thêm sáu người đàn ông nữa đều đeo kính râm, tất cả đều mặc đồ đen với thân thể cường tráng, dường như đi theo sau để hộ vệ, điều này thể hiện lai lịch của người đàn ông kia không hề nhỏ. Trong đó có một người tay ôm một chiếc vali nhỏ màu đen, đi sát theo sau người đàn ông kia, được một đám vệ sĩ bao quanh, trông rất thần bí.
Một nhóm bảy người, bước vào cửa chính khách sạn, chuẩn bị đăng ký nghỉ lại.
Nữ tiếp tân xinh đẹp của khách sạn lập tức tiến lên chào đón, mỉm cười nói lưu loát một câu tiếng Italia: “Hoan nghênh quý khách!”
Nữ tiếp tân vừa nhìn thấy người đàn ông cầm đầu liền giật mình hốt hoảng, cho dù ánh mắt của ông ta có bị giấu đằng sau cặp kính râm, nhưng cả người vẫn toát ra khí tức mê người, không khỏi làm ánh mắt cô ta lập tức biến thành hình trái tim. Đặc biệt là chiếc Lincoln Sedan, cùng với bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền kia, lần nữa biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân nó, làm sao không khiến cho phụ nữ phải khao khát chứ?
Người đàn ông cầm đầu vẫn không tháo kính râm xuống, nhìn thấy người phụ nữ tỏ ra si mê mình cũng không hề trách cứ, ông ta chẳng qua chỉ khẽ gật đầu. Một vệ sĩ ở sau lưng lấy ra thẻ VIP của khách sạn, nữ tiếp tân sau khi nhận lấy, lập tức gọi bồi phòng dẫn bọn họ vào phòng Tổng thống.
Người đàn ông với thân phận tôn quý quả thực đã khiến cho nhân viên khách sạn đều phải chắc lưỡi hít hà, phòng Tổng thống cũng không phải là nơi người bình thường có thể vào ở được. Huống chi loại thẻ VIP dùng cho khách quý này, khách sạn bọn họ lưu hành trên toàn thế giới chỉ có mười thẻ!
Dẫn một nhóm bảy người, đi lên tầng cao nhất của khách sạn. Tầng này hoàn toàn là một tầng lầu tách biệt, ngoại trừ phòng Tổng thống ra, không hề có phòng nào khác nữa.
“Thưa ngài, đây là phòng dành cho các ngài.” Người bồi phòng đưa thẻ ra vào ột người trong nhóm vệ sĩ đó.
“Cám ơn.” Người vệ sĩ trả lời hơi mang chất giọng Italia, nhưng khẩu âm vẫn tiết lộ anh ta không phải là người địa phương, dù sao người địa phương thì cũng không cần phải tới ở khách sạn, đúng không.
Sau khi vào phòng Tổng thống, cửa đã được đóng lại.
Nhóm vệ sĩ theo bản năng bắt đầu kiểm tra căn phòng, xem thử xem có vật gì khả nghi hay không. Bao gồm cả máy giám sát, thiết bị nghe lén đều là những vật dụng có tính uy hiếp đối với bọn họ tất nhiên cũng thuộc phạm vi tra xét.
Mà căn phòng Tổng thống này được thiết kế một phòng có hai tầng, tầng trên và tầng dưới, được thiết kế sang trọng và đẳng cấp, bài trí quý phái, lần nữa thể hiện sự đắt giá của nó.
Người vệ sĩ ôm chiếc vali màu đen, ngồi trên ghế salon tràn ngập vẻ cổ điển, vẫn luôn gắt gao ôm chặt cái vali kia, giống như bên trong nó chứa bảo vật vô giá.
Người đàn ông vẫn ngồi lặng lẽ ở đầu kia của ghế salon, yên lặng đốt xi gà, chờ đợi nhóm vệ sĩ kiểm tra xong, không nói lời nào.
Mười lăm phút sau, năm người vệ sĩ hoàn thành nhiệm vụ, tụ tập lại bên cạnh ghế salon.
“Lão Đại, kiểm tra xong, không có gì khả nghi.” Một người trong nhóm vệ sĩ tháo kính râm xuống, một mực cung kính đứng trước mặt người đàn ông.
“Đúng vậy, phòng ngủ chính trên lầu cũng không có gì khả nghi, lão Đại, tối nay có thể an tâm ngủ lại.” Một vệ sĩ khác gật đầu đáp.
“Đúng vậy, toilet cũng đã kiểm tra xong.”
Đợi năm vệ sĩ báo cáo kết quả xong, người đàn ông tháo kính râm xuống, một đôi mắt đen sâu thăm thẩm hiện ra. Gương mặt anh tuấn, mày kiếm mạnh mẽ, lần nữa biểu hiện sự cao quý tao nhã mà độc đoán của người đàn ông.
Ông ta hít sâu một hơi xì gà, sau đó thổi ra một vòng khói nhỏ, mùi thơm của xì gà khuếch tán trong không khí, kéo theo mùi nicotin cám dỗ. Ông ta khẽ gật đầu, đôi môi mỏng bập vào điếu xì gà, hấp dẫn đến mức gần như khiến cho phụ nữ phải thét chói tai, hận bản thân không phải là điếu xì gà kia. May mắn sáu vệ sĩ ở đây đều là những tên đàn ông cường tráng, mà trong mắt bọn họ lão Đại chính là vị thủ lĩnh tôn kính.
Người đàn ông cau mày, nhả ra một ngụm khói trắng, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì thâm sâu lắm, sáu vệ sĩ vẫn lẳng lặng chờ lệnh của ông ta.
Gã vệ sĩ vẫn luôn ôm chiếc vali đen trước ngực, không nhịn được cất tiếng hỏi, “Lão Đại, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cái vali này nên xử lý thế nào?”
Đôi tròng mắt màu đen của người đàn ông chợt lóe lên tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một hình vòng cung hoàn mỹ, khinh miệt cười nói, “Đem cái vali rỗng để vào phòng của tôi, đồ vật bên trong các cậu tự bảo quản!”
Giọng nói từ tính lộ ra vẻ nghiền ngẫm cân nhắc, ánh mắt sắc lạnh khiến cho người ta không rét mà run.

Chương 126: Trốn Chạy Khỏi Kingloy (2)

Chương 126: Trốn Chạy Khỏi Kingloy (2)

“Cha nuôi của em đã chết!” Anh khó khăn bật ra những từ này.
Bước chân Úy Trì Hi khựng lại một chút, trái tim đột nhiên run lên, bất động trong ba giây, cô lại tiếp tục đi về phía trước, những bông tuyết rơi xuống bả vai cô, dần dần phủ dầy thêm.
“Là thật Tiểu Hi!” Anh không quay đầu lại, cũng không dám nhìn vào bóng lưng cô. Anh biết cô không tin.
Lần này, cô không dừng lại, bước chân càng mau hơn, càng lúc càng xa!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo có chút áo não, la lớn, “Cha nuôi của em tên là Úy Trì Thác Dã. Vào cái đêm anh dẫn em đi ăn lẩu, anh nói với em anh vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra là đi ám sát ông ta!”
Cô vẫn không dừng bước, ngược lại càng bước nhanh hơn, dẫm mạnh bước chân. Tuyết phủ trên đầu, trên vai cô rơi xuống lả tả.
Phong Ngạo đột nhiên quay lại, nhìn bóng lưng đã đi xa của cô rống to: “Em còn không tin?! Là chính tay anh giết! Nhắm thẳng vào tim ông ta bắn một phát súng kết liễu! Anh chính mắt nhìn thấy máu ông ta nhiễm đỏ bộ âu phục trắng! Em còn không tin nữa sao…”
Cô kéo lê thân thể nặng nề bất chợt tăng tốc chạy bước nhỏ.
“A —— “
Một tiếng thét dài thê lương ảm đạm, xuyên thủng bầu trời trắng xóa!
Tuyết, rơi càng lúc càng dầy, mang theo vô vàn cảm xúc, phảng phất như bị tiếng thét này chấn động, hoảng hốt tán loạn.
Úy Trì Hi bất chợt quỳ rạp xuống mặt tuyết!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo thấy vậy lập tức chạy đến, khi anh nhìn thấy Úy Trì Hi nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn giọng nói, “Thật xin lỗi… Tiểu Hi … Giết ông ta chỉ vì nhiệm vụ!”
“Anh nói dối… Anh nói dối…” Cô lệ rơi đầy mặt, toàn thân không ngừng run rẩy. Cô không tin Thác Dã đã chết, cô không tin!
“Tiểu Hi, anh không có, không tin em có thể đi hỏi Diệc Linh. Nếu không, anh làm sao lại gặp được em?” Anh và cô cùng quỳ trên nền tuyết lạnh, nhìn Tiểu Hi thống khổ, nước mắt không khỏi chảy xuống, “Còn nhớ lúc ở trên tàu ‘Oriental Princess’, chuyện anh đã từng hỏi em không?”
Cô ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt có chút thất thần.
Phong Ngạo nói tiếp, “Anh hỏi em, em có vui vẻ không? Cuộc sống có hạnh phúc không? Lúc ấy em trả lời là không vui, cho nên anh mới quyết định đi ám sát cha nuôi em, vốn là anh vẫn còn đang do dự chưa quyết…”
“A —— “
Lần nữa, cô không khống chế được hét lên, tiếng hét trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm cuối vẫn còn vang vọng giữa không trung, cùng những bông tuyết tung bay hỗn loạn. Úy Trì Hi không thể tin lắc đầu, nước mắt lả chả rơi xuống như mưa, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào thậm chí bắt đầu khiến cô hít thở không thông!
“Đừng như vậy, Tiểu Hi, xin em đừng trở nên như vậy!” Phong Ngạo ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, “Anh biết, cha nuôi là người thân của em. Bất kể có đối tốt với em hay không, ít nhất đối với em cũng có ơn dưỡng dục. Nhưng mà, em cũng biết khi Kingloy nhận nhiệm vụ, cho dù anh không giết, cũng sẽ phái sát thủ khác đến giết!”
Thác Dã đã chết? Ngay lúc này trong đầu Úy Trì Hi không có gì ngoại trừ bốn chữ kia, càng không thể chứa được bất kỳ cái gì khác. Nước mắt không thể biểu đạt hết được những khiếp sợ cùng đau khổ của cô! Phong Ngạo hỏi cô có hạnh phúc hay không, thì ra vào lúc cô nói không vui, cũng là lúc đã hại chết Thác Dã! Cô khó có thể khống chế tiếng thét chói tai. Cô không tin Thác Dã đã chết thật rồi! Anh sao có thể! Sao có thể bỏ lại cô và cục cưng!
“Tiểu Hi … Em tỉnh lại đi, anh nói cho em biết tin này, bởi vì muốn em hiểu em đã không còn nơi nào để trở về nữa, hiểu không?” Khóe mắt anh rưng rưng, anh càng thêm bất chấp. Nếu từ nay về sau Tiểu Hi muốn hận anh, anh cũng sẽ không một lời biện hộ, chỉ xin cô đừng cùng cục cưng đứng ở nơi toàn là băng tuyết thế này chịu chết!
“Ha ha ha ha…” Cô chợt cười lớn, tiếng cười thê lương cùng với những giọt nước mắt ấm nóng, thoắt cái đã bị đông cứng trên mặt cô, dường như đang tự giễu cợt bản thân mình, “Thì ra chính tôi đã hại chết Thác Dã … Ha ha ha ha…”
“Tiểu Hi … Đừng như vậy…” Anh hiểu, anh không nên dựa vào câu trả lời của cô để quyết định. Tiểu Hi lương thiện như vậy, anh không nên!
Úy Trì Hi vẫn cười không ngừng, giống như những gì anh nói chỉ là chuyện cười vậy, cô khóc khóc cười cười không dứt!
Có chuyện nào đáng cười hơn chuyện này? Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ của Kingloy, Phong Ngạo cũng vậy. Chủ nhân bảo bọn họ giết ai, thì bọn họ phải giết người đó! Nếu không, người chết chính là bọn họ!
“Ha ha ha ha…” Dường như một chút khí lực còn sót lại trong cơ thể cô cũng bị rút đi hết sạch, nhưng bản năng vẫn cười như điên, cô không thể khống chế bản thân mình. Thác Dã đã chết? Đây là chuyện cười lớn nhất thế kỷ ư? Buồn cười hơn là, chỉ vì một câu nói của cô, đã gián tiếp hại chết người cô yêu nhất, cha của con cô! Còn chuyện nào buồn cười hơn nữa không?
Trong lần gặp mặt cuối cùng, cô chỉ để lại sự oán hận chống đối với anh, rồi sau đó là đạp cửa dứt áo ra đi!
Chẳng lẽ lần gặp đó, chính là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ trong suốt cuộc đời này sao?
Nhưng nếu sớm biết như vậy, cô làm sao có thể để bị chọc tức rời đi, nhưng nếu sớm biết như vậy, cô làm sao lại nói những lời không vui, nhưng nếu sớm biết…
Kingloy muốn giết Thác Dã sao?
Ha ha ha ha…
“Đừng, đừng như vậy, Tiểu Hi! Thật xin lỗi, xin em đừng cười nữa!” Phong Ngạo thống khổ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng. Anh biết Tiểu Hi đang vô cùng đau đớn, nếu không cô sẽ không vừa cười vừa khóc mãi như vậy, cười đến mức thở dốc từng cơn!
Cô chưa bao giờ cảm thấy bi thương nhiều đến thế, cho dù là cười to, trong mắt cũng chỉ toát ra toàn là đau đớn nồng đậm. Phong Ngạo không cam lòng, vì sao tin tức này gần như đã làm cô suy sụp đến vậy?
Chẳng lẽ, anh đã làm sai rồi sao?
Vị cha nuôi đó của Tiểu Hi, vì sao có thể khiến cho cô nhớ thương đến vậy, vì sao có thể khiến cho cô đau khổ đến thế?
“Xin lỗi em…” Nếu như ba chữ này đủ để Tiểu Hi tha thứ cho anh, anh có thể nói hơn ngàn vạn lần, nhưng hữu dụng sao?
“Xin lỗi em, Tiểu Hi …” Anh ôm lấy cô bởi vì cười to mà run rẩy, nghẹn ngào lặp đi lặp lại, chỉ van cô có thể dừng lại.
Pằng!
Chợt, một tiếng súng nổ vang lên trên nền trời tuyết trắng tung bay!

Chương 125: Trốn Chạy Khỏi Kingloy(1)

Chương 125: Trốn Chạy Khỏi Kingloy(1)

Tuyết rơi đầy trời, những bông tuyết nhảy múa trên không với đủ các loại tư thế, bay lượn, xoay tít, hoặc thẳng tắp lao xuống, phủ dầy trên mặt đất, đã làm đóng băng hết cả thành quốc Vatican nhỏ bé!
Úy Trì Hi được bọc trong một chiếc áo choàng, bước đi từng bước chật vật, trên mặt tuyết dầy vài thước, lo lắng di chuyển về phía trước.
“Tiểu Hi, lần này bất luận thế nào, chủ nhân cũng sẽ không để cho em trốn thoát, em vì sao không chịu chấp nhận số phận? Đứa trẻ… Anh sẽ giúp em chăm sóc…” Lời của Phong Ngạo còn vang vọng bên tai cô, nhưng cô đã không thể chờ đợi thêm được nữa!
Mới đó mà đã bảy tháng, cô bị Kingloy giam giữ đã bảy tháng! Cô lập, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài!
Thác Dã, anh đang ở đâu? Anh có biết cô bị nhốt ở một nơi xa bên kia địa cầu không?
Bụng căng tròn, đã có dấu hiệu lâm bồn, Úy Trì Hi khấn thầm, cục cưng cầu xin con đừng chào đời vào lúc này, cũng đừng xảy ra chuyện gì! Một khi hạ sinh ở Kingloy, bọn họ sẽ đến cướp con đi, bọn họ sẽ lại bắt đầu áp dụng một kế hoạch bồi dưỡng mới! Cô không muốn, cô không muốn cục cưng lại dẫm lên vết xe đổ của cô!
Cục cưng, con có hiểu ý định của mẹ không?
Bất chấp gió tuyết rét lạnh, gương mặt Úy Trì Hi bị đông cứng tái nhợt, hai tay vẫn luôn quấn chặt quanh bụng.
“Tiểu Hi —— “
Sau lưng, truyền tới tiếng gọi lớn, cô quay đầu, là Phong Ngạo. Mặc kệ cẳng chân đã tê dại, cô vội vã xoay người tăng nhanh cước bộ.
“Tiểu Hi, em đừng chạy, cẩn thận…” Phong Ngạo ở phía sau nhanh chóng bắt kịp.
Chỉ mất vài bước, anh đã đứng chắn trước mặt Úy Trì Hi: “Bụng em cũng đã lớn, không quan tâm đến bản thân, cũng phải nghĩ một chút cho đứa nhỏ nữa chứ!”
“Phong ca ca! Thật xin lỗi, con của em tuyệt đối không thể đưa cho cái loại bạo chúa đó! Nếu không, em thà chết cùng nó!” Cô cười thê lương, miệng thở ra từng hồi nhiệt khí, nhưng khi vừa hòa vào khoảng không giá rét cũng đã nhanh chóng bị đóng băng, giống như lòng của cô vậy.
“Tiểu Hi …” Phong Ngạo hiểu, cuộc sống ở Kingloy, chẳng qua chỉ giống như một cổ máy giết người, một cái xác biết đi, sống hay chết đã không có gì khác biệt! “Nhưng, trời lạnh thế này, em có thể kiên trì được bao lâu? Em còn có thể đi đâu được chứ?”
“Em phải về! Phong ca ca! Xin anh dẫn em trở về, có được hay không?” Cô thở có chút bất ổn. Khó khăn lắm, thừa dịp hầu hết người của Kingloy đã đi thực hiện nhiệm vụ lớn nên không thể ngăn cản, cô mới tìm được cơ hội chạy trốn ra đây, nói gì cô cũng không thể quay lại!
“Quay về chỗ cha nuôi của em sao?” Phong Ngạo buột miệng thốt ra.
“Anh…” Úy Trì Hi nhíu mày, tò mò làm sao anh có thể biết cha nuôi của cô?
“Xin lỗi, Tiểu Hi, sau khi gặp em, anh đã đi điều tra về em.” Phong Ngạo giải thích, nhưng biểu cảm trên mặt càng lúc càng cứng ngắt. Anh do dự không biết nên nói thế nào với Tiểu Hi, cha nuôi của cô đã bị anh giết! “Tiểu Hi, nơi này là Châu Âu, em có hiểu như vậy đại biểu cho khoảng cách bao xa không?”
“Nhưng mà Phong ca ca, em nhất định phải trở về, nơi này không phải là nhà của em, nơi đó mới đúng a!” Cô kích động hét lên, bảy tháng đối với nỗi nhớ về Thác Dã đã đến cực hạn!
Bảy tháng, cô chưa bao giờ rời khỏi Thác Dã bảy tháng, giống như là đã qua bảy năm rồi vậy. Mỗi lúc đêm khuya trằn trọc trở mình, bởi vì mang thai nên chân bị chuột rút lại không có người giúp cô xoa bóp? Khi tỉnh dậy nước mắt ướt đẫm gối, lại chẳng có ai để cùng san sẻ?
Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình bóng Thác Dã, đâm vào tim đau nhói. Anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cục cưng. Cô nhất định phải trở về, cô nhất định phải quay trở về!
“Tiểu Hi, Tiểu Hi, em không được kích động!” Phong Ngạo ôm lấy Úy Trì Hi đang rống giận, “Anh hiểu, anh hiểu.” Hốc mắt anh trong nháy mắt đỏ hồng, Kingloy cũng không phải là nhà của anh. Cảm giác của Tiểu Hi thế nào làm sao anh lại không hiểu chứ? Ông trời ơi, nếu như năm đó ông đã quyết định để cho Tiểu Hi rời khỏi đây, vậy vì sao còn để cho cô ấy phải quay trở lại cái nơi ma quỷ này chứ?
Một giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống, mới được giữa chừng đã lập tức đóng băng!
“Ọe…” Một cơn nôn nghén từ trong miệng cô bật ra.
“Sao vậy, Tiểu Hi?” Phong Ngạo lo lắng vỗ nhè nhẹ lưng cô, “Đừng kích động, sẽ có hại cho cục cưng.”
Mặc dù Tiểu Hi vẫn luôn giữ bí mật về cha đứa nhỏ, nhưng đứa bé là vô tội, cho dù ngay từ đầu, anh vẫn luôn thấy khó mà chấp nhận chuyện này, nhưng sau bảy tháng, cũng đủ để anh có thể đối mặt với sự thật.
“Ọe…” Úy Trì Hi hít sâu một hơi, đã một thời gian dài không ốm nghén quá, mới vừa kích động, liền khiến cho cô không nhịn được buồn nôn. “Hãy để cho em đi, Phong ca ca, em không muốn liên lụy anh, anh hãy để cho em đi!”
Cô dứt lời, ưỡn ngực sải bước tới trước, dấu chân hằn sâu trên mặt tuyết, giống như ý niệm kiên định của cô vậy! Bảo cô làm sao có thể dứt bỏ tình cảm với Thác Dã đây? Đặc biệt là sau khi có cục cưng, Kingloy không còn là nơi cô có thể ở lại. Cô chỉ có thể lựa chọn trốn đi, cho dù con đường phía trước rất nguy hiểm, cô cũng không sợ hãi chút nào!
“Không! Xin lỗi em, Tiểu Hi, anh không thể trơ mắt đứng nhìn em chết được!” Phong Ngạo lại lần nữa tiến lên trước đứng chắn lối đi của cô, “Bụng em lớn như vậy, còn có thể đi đâu chứ? Bây giờ trời lại đổ tuyết, thời tiết giá rét như vậy, em muốn một xác hai mạng sao?!”
Úy Trì Hi lặng thinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Ngạo, là ánh mắt kiên định. Cô nhất định phải rời đi, ai cũng không thể ngăn được!
“Không… Tiểu Hi, đừng ép anh…” Phong Ngạo hiểu ánh mắt của cô có nghĩa là gì, nhưng anh thật sự không thể buông tay. Tiểu Hi không thể ra khỏi mảnh đất hoang vắng này!
Chợt, nước mắt một lần nữa lặng lẽ lăn dài xuống, Phong Ngạo không hiểu trong lòng cô lo lắng điều gì, cho dù có cách nửa vòng trái đất, cũng không thể nào ngăn được ý định trở về của cô. Cục cưng của cô, ngay cả khi được sinh ra ở giới hắc đạo, cô cũng không cho phép nó trưởng thành tại Kingloy!
Cô mặc kệ sự cản trở của Phong Ngạo, tiếp tục đi về phía trước, cho dù con đường phía trước mịt mù tăm tối, cô cũng phải đem cục cưng thoát khỏi cái nơi ma quỷ này!
Phong Ngạo chật vật nhắm lại hai mắt, hít sâu một hơi, bước chân Úy Trì Hi vẫn không ngừng lại, ở phía sau anh, in xuống những dấu chân nông sâu…