------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 120: Kí Ức Trước Khi Gặp Thác Dã (2)

Chương 120: Kí Ức Trước Khi Gặp Thác Dã (2)

“Hả?” Lăng Vũ Hi tập trung nhìn kỹ, chớp mắt, môi hơi bĩu ra, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, “Hu hu hu, nai con thật đáng thương…” Hơn nữa lại là do chính bé tự tay giết chết!
“Khóc cái gì mà khóc?!” Huấn luyện viên quát lớn, thật sự dọa cô bé đem nước mắt nuốt ngược trở vào.
“Vậy… Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi?” Bé thật cẩn thận hỏi, không dám nhìn vào mắt huấn luyện viên. Cô bé đã học được cách biết vâng lời! Nếu không chịu sẽ bị quất roi trừng phạt!
Huấn luyện viên không thèm để ý tới bé, lấy ra mười hai viên đạn từ trong bọc hành lý, ném cho Lăng Vũ Hi: “Nạp vào! Bắn chết một con nai, lại phải tốn hết cả một băng đạn! Lăng Vũ Hi, lúc này nếu như kẻ địch có sáu người, ngươi phải tính làm sao?!”
“Á…” Lăng Vũ Hi bĩu cái môi nhỏ nhắn, khi bé bắn súng gần như rất sợ phải mở mắt ra nhìn! Bất đắc dĩ nhặt lên mấy viên đạn huấn luyện viên ném qua, thuần thục mở hộp tiếp đạn ra, kí hiệu chữ K khắc trên vỏ đạn lập tức hiện ra trước mắt, đây là loại đạn độc nhất vô nhị của riêng tổ chức Kingloy. Bọn họ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cũng đều cuồng ngạo báo cho đối phương biết là do chính Kingloy gây nên, tuyệt đối sẽ không bao giờ che giấu.
“Tiểu Hi, nghe lời, đừng chống lại lệnh huấn luyện viên, nếu không chúng ta sẽ bị tai ương!” Phong Ngạo bất lực thúc giục Lăng Vũ Hi. Trong một năm qua, tổ chức đối với bọn nó so với trước đây càng nghiêm khắc hơn, vì phòng ngừa hai đứa lại đào tẩu. Một ngày hai mươi bốn giờ thì hết hai mười giờ là huấn luyện hai đứa, cho tới lúc bọn nhóc kiệt sức, đến ngay cả sức để chạy trốn cũng không có!
Nhớ tới vẻ mặt khủng bố của chủ nhân, vung roi không hề thương tiếc chút nào! Toàn thân Lăng Vũ Hi không khỏi run rẩy, vội vàng đem những viên đạn đang cầm trong tay lưu loát nạp vào hộp tiếp đạn!
“Con thỏ!” Huấn luyện gầm nhẹ một tiếng, chỉ vào rừng cây phía trước đột nhiên xuất hiện một con thỏ, Lăng Vũ Hi theo phản xạ giơ súng lên hướng về phía mục tiêu nhanh chóng bóp cò pằng!
Lần này, chỉ một phát trúng đích!
Xin lỗi mày, thỏ con! Lăng Vũ Hi âm thầm cầu nguyện. Một năm này, cho dù đã sắp chai sạn khi bắn chết động vật, nhưng mỗi khi cô bé giết một con vật, đều vẫn luôn có một cảm giác tội lỗi. Trong tâm trí ý nghĩ muốn thoát khỏi chốn a tỳ địa ngục này càng ngày càng mạnh mẽ!
Tick Tick Tick
Lúc này, bộ đàm trên người huấn luyện viên vang lên, hắn cầm lên: “Dạ, chủ nhân xin nói!”
“Ngươi lập tức lại đây!” Đầu kia của bộ đàm truyền đến giọng nói lạnh như băng.
“Dạ, chủ nhân!” Huấn luyện viên cúp máy, quay đầu nhìn sang hai đứa trẻ lớn tiếng nói, “Các ngươi ngoan ngoãn luyện tập, ta đi một chút sẽ trở lại! Đừng hòng giở trò với ta!”
Huấn luyện viên giơ súng chỉ vào bọn nhóc, ánh mắt uy hiếp đảo qua bọn chúng, rồi bước nhanh rời khỏi.
“Woa ——” Lăng Vũ Hi thở dài một hơi, ném khẩu súng trong tay rồi lập tức đi về phía con vật nhỏ đang nằm trong vũng máu.
“Tiểu Hi?” Phong Ngạo nghi hoặc gọi, rồi vội vàng đuổi theo sau.
Đợi đến khi Lăng Vũ Hi nhìn thấy con vật nhỏ máu thịt lẫn lộn, không khỏi đỏ hoe vành mắt, “Phong ca… Chúng nó thật đáng thương, có thể cứu chúng không?”
“Aiii… Rất khó!” Phong Ngạo lắc đầu, mặc dù cậu cũng rất thương xót cho những con vật nhỏ đã bị bọn cậu bắn chết, nhưng nếu không giết chết tụi nó, thì người chết, chính là bọn cậu! Kẻ này muốn sinh tồn, người kia nhất định phải hy sinh, đây chính là nơi tàn khốc như vậy!
“Hu hu hu… Phong ca… Chúng nó sẽ trách em…” Lăng Vũ Hi khóc như mưa, thật cẩn thận nâng… đầu con nai lên, bỗng nhiên cô bé hét lớn, “Phong ca, nó còn thở!”
Cái chết của thỏ con tuy rằng đã không thể thay đổi được nữa, nhưng bé thấy rõ ràng con nai này vẫn còn đang thở!
“Thật sao? Để anh xem!” Phong Ngạo vội vàng bước đến gần xem xét cẩn thận, chỉ thấy có duy nhất một con nai tim vẫn còn đang đập! “Tiểu Hi, nhanh lên bịt kín miệng vết thương của nó, anh đi tìm cỏ tiêu viêm cầm máu cho nó! Anh biết nơi nào có!”
Dứt lời, Phong Ngạo chạy nhanh vào trong bụi cây.
“Á! Phong ca anh phải nhanh lên nghen!” Khóe mắt Lăng Vũ Hi vẫn vương lệ, vội vàng lấy khăn tay nhẹ nhàng bịt kín miệng vết thương cho con nai, “Nai con, xin lỗi mày…Mày nhất định phải kiên cường! Không thể chết nha…”
Một lát sau, Phong Ngạo thở hổn hển chạy lại, trên tay đang cầm là một bó cỏ màu trắng, quả của nó có hình dạng rất kỳ lạ, cậu hét lên, “Tiểu Hi, anh tìm được rồi!”
“Đây là cỏ tiêu viêm cầm máu sao?” Lăng Vũ Hi cau mày hỏi.
Phong Ngạo dùng sức gật gật đầu, “Đúng, lần trước anh có thấy chủ nhân hái qua!”
Sau đó, cả hai đồng tâm hiệp lực gắp viên đạn trong người con nai ra, rồi băng bó lại cẩn thận.
“Chúng ta phải đem giấu nó đi, nó bây giờ còn không thể cử động được, mấy ngày nữa vết thương lành hẳn rồi, nó lại có thể đi!” Phong Ngạo nói xong, ôm con nai lên đem giấu nó vào trong một đống cỏ khô bí mật, “Tiểu Hi, em đi hái một ít lá cây, chúng ta đặt gần nó, như vậy nó cũng sẽ không bị đói!”
“Ùm!” Lăng Vũ Hi vội vàng đi hái cỏ và lá cây, cơ thể bé nhỏ ở trên đường đi nhiều lần bị vấp ngã, nhưng rất nhanh lại đứng lên, trong lòng mang theo ý niệm cứu vớt mãnh liệt. Tuy rằng con nai là do cô bé bắn, nhưng chưa có lúc nào như bây giờ lại khiến cho cô bé vui sướng như vậy!
Nai con, mày nhất định phải cố gắng lên nha!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trụ sở tổ chức Kingloy, đại sảnh tòa lâu đài ngầm.
“Chủ nhân, nhiệm vụ lần này có chút khó khăn. Chúng ta đã bị quá nhiều người chú ý, căn bản là không thể đến gần mục tiêu!” Vừa nói chính là huấn luyện viên mới từ ngoài chạy về, khúm na khúm núm đứng trước mắt người đàn ông tóc bạc. Thì ra chủ nhân gọi hắn về là để thương nghị công việc, không ngờ lại là về vụ việc ở Trung Quốc!
“Nếu là mục tiêu dễ đối phó, khách hàng cũng sẽ không tìm tới Kingloy chúng ta!” Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói, trong lời nói lộ ra vẻ kiêu ngạo. Tổ chức Kingloy là do một tay hắn sáng lập, quy mô có thể tăng lên một cách nhanh chóng trên phạm vi toàn cầu như thế, lại khiến cho tất cả mọi người chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật! Phải nói rằng thành công của hắn chính là một huyền thoại!
“Dạ, vậy papa có dự tính gì không?” Người đàn ông kia hỏi. Hắn cũng là một sát thủ của Kingloy. Tại đây… trong tổ chức này, mỗi một tên sát thủ đều biết tính tình chủ nhân hỉ nộ vô thường. Nhưng chỉ cần kêu chủ nhân là papa, liền có thể được chủ nhân ‘Thương yêu’. Cái gọi là ‘Thương yêu’ bất quá cũng chỉ là trong tức thời, được lúc nào hay lúc ấy! Bởi vì nếu không tuân theo, bị chết còn nhanh hơn!

Chương 117: Xin Lỗi Em, Tiểu Hi

Chương 117: Xin Lỗi Em, Tiểu Hi

“Phong Ngạo, cám ơn anh đã tiễn tôi, đến đây là được rồi!” Úy Trì Hi cảm kích mỉm cười, đứng ở bãi đậu taxi, chuẩn bị gọi xe quay về biệt thự. Cô quyết sẽ không quay về Xích Long bảo!
“Tiểu Hi, thật sự không cần tôi đưa em về sao?” Phong Ngạo thấp giọng hỏi lần nữa. Lúc này, cha nuôi của cô chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Úy Trì Hi bình tĩnh lắc đầu. Bây giờ là thời điểm quan trọng, cô sẽ không để cho Thác Dã có thêm cơ hội hiểu lầm cô có quan hệ nam nữ lung tung! Cánh tay mảnh khảnh vung lên, một chiếc taxi cách đó không xa lập tức chạy đến.
“À, Phong Ngạo, đêm nay rất cám ơn anh, hôm nào để tôi mời anh đi ăn!” Úy Trì Hi mỉm cười tạm biệt Phong Ngạo, gió đêm thổi bay mái tóc cô, ánh mắt sáng như sao giữa bầu trời đêm.
Phong Ngạo có chút luyến tiếc để cô rời đi, có thể cô không biết, đời này, có lẽ đêm nay, chính là ánh mắt này, từ nay về sau, cũng không thể nào xuất hiện thêm lần nữa!
“Tiểu Hi, tôi có thể…” Tiếng nói của Phong Ngạo đột nhiên có chút tắc nghẹn, nhìn thật sâu vào đáy mắt Úy Trì Hi.
“Hả?” Úy Trì Hi nhìn chằm chằm chiếc taxi càng lúc càng đến gần, có chút không yên lòng, càng thêm háo hức được về nhà. Chỉ chốc nữa thôi khi quay về biệt thự, nếu Thác Dã cũng vừa vặn ở đó, thì cô phải làm sao bây giờ? Anh có cười nhạo cô không có chí khí hay không đây? A! Cô gần như có thể thấy vẻ mặt nhạo báng xem thường của anh.
“Tôi có thể ôm em một cái được không?” Phong Ngạo có chút gian nan thốt ra yêu cầu này. Hắn sợ, sợ loại cảm giác chia lìa này! Tiểu Hi từng là ánh mặt trời của hắn, là hắn nhìn cô rời đi, rời xa thế giới của hắn, mà lần này, cô cũng lại rời xa, còn quên mất hắn!
“Hả?” Cô hốt hoảng. Mắt hạnh Úy Trì Hi trợn tròn, Phong Ngạo sao lại muốn vậy?
Phong Ngạo xấu hổ cong cong khóe miệng, “Ha ha, em đừng hiểu lầm, chỉ là tôi có rất ít bạn bè, lại cảm thấy em thực thân thiết.”
“A! Thì ra là vậy!” Cô gật đầu, mở miệng cười tươi, duỗi ra hai tay, “Đến đây nào, bạn thân mến ơi, cho anh một cái ôm thân mật!”
Taxi đã dừng lại ở bên đường, chờ khách lên xe.
“Tiểu Hi!” Mũi Phong Ngạo chua xót, hắn đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô. Cúi đầu, ngửi mùi thơm trên tóc cô, trong mắt không khỏi dâng lên một dòng ẩm ướt. Tiểu Hi! Tiểu Hi! Nhắm lại hai mắt, hắn yên lặng nhớ kỹ, em nhất định phải hạnh phúc!
“Phong đại ca, thật sự cảm ơn anh!” Úy Trì Hi có chút không rõ người đàn ông ôm cô vì sao lại lộ ra vẻ ưu thương như vậy, là do cô nhìn lầm rồi sao?
“Tiểu Hi, sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, không được lại trốn trong góc ngồi khóc một mình nữa nha.” Phong Ngạo ôm cô, dịu dàng nói nhỏ.
Khóc? Từ sau khi Giang Tuyết Nhi xuất hiện, cuộc sống của cô dường như có thêm thật nhiều nước mắt, nhưng mà —— “Yên tâm đi, tôi là tiểu cường đánh không chết nha!”
Trong lúc cô nói câu này, cảm giác được thân mình Phong Ngạo hơi hơi run lên.
“Đúng a, em là… tiểu cường đánh không chết!” Hắn thở dài, cô còn nhớ rõ những lời nói này, nhưng lại quên mất hắn…
Kétttt
Tiếng xe thắng gấp đột nhiên vang lên!
Ven đường hiện ra một chiếc Hummer màu đen, rít lên tiếng phanh xe chói tai, xuyên thủng bầu trời đêm! Xe ngừng lại!
Mắt liếc thấy chiếc xe quen thuộc, Phong Ngạo lập tức cảnh giác đẩy Úy Trì Hi ra! “Tiểu Hi, đi mau!”
“Hả?” Hiển nhiên cô còn không hiểu ra sao.
Rầm một tiếng, từ trong xe nhảy xuống mấy gả đàn ông mang kính đen! Nhanh chóng vây quanh hai người vừa rồi còn đang ôm nhau.
Tài xế taxi vừa nhìn thấy dấu hiệu bất thường, lập tức lái xe chạy trối chết, con bà nó, nhìn mấy người đàn ông đó không dễ chọc a!
“Phong —— “
Úy Trì Hi còn không kịp kêu ra miệng, gáy đã bị đập một phát đau đớn, tiếp theo cô bị cuốn vào một dòng xoáy đen…
Đáng chết! Là ai đánh cô ngất xỉu!
“Tiểu Hi!” Phong Ngạo ôm lấy thân mình muốn ngã của Úy Trì Hi, phẫn nộ hướng người đàn ông quát, “Các người muốn gì? !”
“Xin lỗi, Phong Ngạo! Đây là ý của chủ nhân!” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, hai mắt nhất thời hiện lên vẻ lo lắng, “Diệc Linh, cô theo dõi tôi!”
Trong mắt Diệc Linh có chút đau xót chợt lóe lên, cô hơi ngẫn ra, cô gái trong lòng Phong Ngạo nhìn rất đẹp, vẻ đẹp hoạt bát kia giống như không nhiễm một chút khói bụi nhân gian, không như cô – một nữ sát thủ lãnh khốc sao có thể sánh bằng? A, trong lòng cô bi thương, thì ra Phong Ngạo thích chính là mẫu người như vậy!
“Phong Ngạo, hành tung của anh rất khả nghi, em không có biện pháp…” Cô xem nhẹ đau đớn trong lòng. Chủ nhân bảo cô sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phải cùng Phong Ngạo lập tức trở lại phục mệnh, lên máy bay lúc 1h, nhưng Phong Ngạo lại không thèm quan tâm! Rơi vào đường cùng, cô chỉ còn cách theo dõi Phong Ngạo, đem hình chụp được, truyền về cho chủ nhân. Nào ngờ chủ nhân lại yêu cầu cô dẫn cô gái trong tấm ảnh về, tuy rằng không hiểu, nhưng cô chỉ có thể làm theo.
Phong Ngạo lạnh lùng nhìn cô, trong mắt đầy hận ý, khiến Diệc Linh có chút run rẩy.
Tại sao hắn lại khẩn trương vì cô gái trong lòng như vậy? “Anh đừng trách em, là ý của chủ nhân!” Diệc Linh nhấn mạnh, bỏ qua ánh mắt của hắn, hướng người đàn ông mang kính râm nói, “Mang lên xe!”
“Thả cho cô ấy đi!” Phong Ngạo nghiến răng nói.
“Không được!”
“Vì sao? Tôi trở về là được rồi! Cô ấy chỉ là một người qua đường!” Chẳng lẽ chủ nhân đã biết rồi sao? Trong đầu Phong Ngạo hiện lên ý niệm mơ hồ.
Diệc Linh xin lỗi lắc đầu, “Cô ấy có phải người qua đường hay không em không rõ, nhưng chủ nhân bảo em đem cả hai người cùng trở về!”
“Diệc Linh!” Hắn chán nản, “Chủ nhân đã biết?”
“Đúng!”
“Đáng chết! Cô đã làm gì?!” Phong Ngạo rống to, mang theo phẫn nộ “ Cô có biết làm vậy là hại chết cô ấy hay không?!”
“Em không biết!” Diệc Linh lớn tiếng quát lại, “Tôi chỉ biết là, nếu không làm như vậy, thì sẽ hại anh!” Bởi tiếng gầm giận dữ này, mà vành mắt cô ngấn lệ, nhưng rất nhanh cô liền tỉnh táo lại, lạnh lùng ném ra một câu, “Mang đi!” Rồi xoay người đi về phía chiếc xe.
Phong Ngạo hít sâu một hơi, nhìn Úy Trì Hi đang hôn mê, trong lòng cảm xúc lẫn lộn!
Xin lỗi em, Tiểu Hi…

Chương 116: Khoảnh Khắc Trong Nhà Vệ Sinh

Chương 116: Khoảnh Khắc Trong Nhà Vệ Sinh

“Phong Ngạo!”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái xuyên qua đêm đen, Phong Ngạo không cần quay đầu cũng biết là Diệc Linh đến!
“Không ngờ anh rất đúng giờ! Diệc Linh thấy Phong Ngạo không lên tiếng, bước nhẹ về phía hắn.
Kim đồng hồ chỉ 0 giờ 1 phút, xem ra nhiệm vụ lần này đã được hoàn thành.
Trên sân thượng vắng lặng này, Diệc Linh nhìn về phía đường lớn lầu đối diện, ở hiện trường vẫn còn đang hỗn loạn, tiếng người ồn ào, ở trong đó có người đàn ông mặc âu phục màu trắng bên ngực trái máu chảy loang ra một mảng lớn. Chậc chậc, đáng tiếc bộ âu phục kia vừa nhìn đã biết rất đắt tiền, cô gật đầu hài lòng, “Vị trí rất chuẩn! Vì sao không bắn thêm vài phát?”
“Cô không thấy mấy chiếc xe cảnh sát ở đây sao?” Phong Ngạo lạnh lùng thu hồi khẩu súng lục trong tay. Hắn không đoán được cảnh sát sẽ tới đây giúp vui, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, không cần phải kinh động cảnh sát, rước thêm phiền phức!
“Sao cảnh sát lại tới?” Diệc Linh hỏi, “Úy Trì Thác Dã trong giới hắc đạo cũng là một nhân vật nổi tiếng, không ngờ lại chết trên tay anh!”
“Thế nào? Cô mềm lòng sao?” Phong Ngạo liếc xéo Diệc Linh, “Nếu phát súng này không thể lấy mạng của hắn, trừ phi tim hắn nằm sai chỗ!”
“Đáng tiếc, người này quả thật rất đẹp trai!” Diệc Linh thở dài lắc đầu.
Một trận cười khẽ bật ra khỏi miệng Phong Ngạo, “Đáng tiếc? Vừa rồi là ai gấp rút muốn thay tôi làm nhiệm vụ, làm rồi lại thấy luyến tiếc sao?”
“Không nói nhiều nữa, chủ nhân vừa mới cho tôi biết, một lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta đến nơi an toàn!” Diệc Linh nói. May mắn Phong Ngạo đã bắn phát đạn này trước 0 giờ, trúng ngay mục tiêu, nếu không, cô quả thật không biết làm sao để báo kết quả!
“Cô về trước đi, tôi còn có chút việc.” Hắn cúi đầu lẩm bẩm mấy tiếng, đem súng lục giấu vào trong áo.
“Có chuyện gì sao?” Diệc Linh nhíu mi, “Anh gần đây làm sao vậy? Cuộc sống nơi này không quen thuộc, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, còn vướng bận chuyện gì?”
“Diệc Linh, cô đừng quan tâm. Đến lúc đó tôi sẽ tới gặp cô!” Để lại câu này, Phong Ngạo xoay người vội vàng rời đi.
Để lại Diệc Linh ở trên sân thượng, nhìn đám đông hỗn loạn dưới lầu kia. Phong Ngạo rốt cuộc làm sao vậy? Thần thần bí bí.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Anh đã về rồi!” Úy Trì Hi nhìn thấy Phong Ngạo trở lại thản nhiên nở nụ cười tươi.
Phong Ngạo gật đầu, “Lẩu ăn ngon không?”
“Ừm! Cực ngon! Phong Ngạo, cám ơn anh nhiều lắm!” Cô cười hồn nhiên. Phong Ngạo mang cô tới nơi này, lại là một nhà hàng bán lẩu, hương vị rất tuyệt nên cô không có thời gian để ý những chuyện xung quanh mình.
Úy Trì Hi không biết, vừa rồi ngay thời điểm Phong Ngạo nói đi vệ sinh kia, đã xảy ra chuyện gì!
“Đừng vội, cứ từ từ ăn.” Phong Ngạo nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng.
“Ợ!” Úy Trì Hi lơ đãng ợ một cái, bộ dáng trẻ con đáng yêu cực kỳ. Cô đã hơi no, hôm nay tí nữa là làm đói chết cục cưng rồi, mẹ thực xin lỗi nha.
“Ha ha, ăn no rồi sao?”
“Ừm! Anh ăn đi, lúc anh đi toilet, tôi đã ăn nhiều lắm rồi.” Bởi vì cô thật sự chịu không được cảm giác đói bụng, không có cách nào chờ anh được, đành phải lấp đầy bụng mình trước rồi nói sau, “Đúng rồi, bên ngoài sao lại náo nhiệt như vậy nhỉ? Hình như có rất nhiều người”
Úy Trì Hi không chút để ý chỉ chỉ cảnh tượng bên ngoài cửa kính, dường như ngoài kia rất ồn ào, đã xảy ra chuyện gì sao?
Phong Ngạo khẽ biến sắc, nhưng rất nhanh liền giấu đi, “Không rõ lắm. Thịt viên này rất ngon, ăn thêm một chút chứ?”
“Á!” Cô nấc lên một cái, “Hì hì tôi ăn không nổi nữa!”
Trong một khắc cô ngoái đầu nhìn lại, bên ngoài cửa kính mơ hồ truyền đến một hồi âm thanh còi hú, không đợi cô kịp phản ứng, xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy vụt qua!
“Đó là … xe cảnh sát?” Cô quay đầu nhìn chiếc xe cảnh sát đã sớm không còn bóng dáng , “ Ở chỗ nào…”
“Có thể là cảnh sát đi bắt cướp.” Phong Ngạo thấp giọng nói, bỗng nhiên trong nội tâm dâng lên một cảm xúc kì lạ.
Tiểu Hi có biết hắn vừa giết cha nuôi của cô không? Hoặc là, chân tướng này cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết được! Nhưng, cô nói cô không vui, không phải sao? Một người cha nuôi khiến Tiểu Hi không vui, khiến cuộc sống của Tiểu Hi không vui, vậy hắn giúp cô nhanh chóng chấm dứt chuyện này, xem như là làm một chuyện tốt cho cô không phải sao?
Phong Ngạo tự nhủ, hắn là sát thủ, một sát thủ lãnh khốc vô tình, phải chấp hành nhiệm vụ là chuyện ‘thiên kinh địa nghĩa’. Nhưng lần này, hắn do dự lâu như vậy, từ đầu đến cuối không thể xuống tay, là bởi vì không muốn để Tiểu Hi bị ấm ức! Mà câu nói kia của cô đã lập tức giải tỏa khúc mắc của hắn. Hắn không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng có một chuyện, hắn biết rõ, chính là suốt đời này hắn không hy vọng Tiểu Hi biết chính hắn đã giết cha nuôi của cô!
“Ờ!” Úy Trì Hi gật gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trong nhà hàng, bị dọa cho nhảy dựng lên, “Oa! Hơn 0 giờ rồi!”
Nguy rồi, muộn như vậy còn không về, Thác Dã có đợi cô hay không? Sáng nay, sau khi cãi nhau, cô liền nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, không nghĩ tới nhoáng một cái đã đến giờ này! Thác Dã đáng ghét kia cũng không chịu đi tìm cô, hại cô đói bụng! Hại cục cưng cũng theo cô chịu khổ!
“Hả? Ha ha, đã trễ rồi.” Phong Ngạo gật đầu mỉm cười, lại nghĩ đến tình cảnh ngẫu nhiên gặp cô đêm nay, mày không khỏi nhướng lên, “Em… hôm nay sao lại ngồi khóc ở Oriental Princess ‘?”
“A ——” Cô xấu hổ cười cười, né tránh câu hỏi của hắn, “Phong Ngạo, tôi nghĩ tôi cần phải trở về!” Cô khẽ thở dài, thì ra trời đất bao la, ngoại trừ nơi có Thác Dã, cô căn bản là không thể tìm thấy được nơi mình có thể dừng chân! Huống hồ bây giờ lại đang mang cục cưng, cho dù có dỗi, cũng không thể khiến cho đứa nhỏ theo cô chịu khổ nha.
“Trở về?” Phong Ngạo nhíu mày.
Mặc dù Phong Ngạo muốn ngăn cản ý định quay về trong đầu Úy Trì Hi, mặc dù hắn rất muốn nói với cô, hắn nguyện ý bảo hộ cô suốt đời, mặc dù hắn… Nhưng trên hết, tất cả cũng chỉ là mặc dù mà thôi! Hắn trước sau vẫn nói không nên lời, cũng làm không được. Hắn không phải là người tự do, ngay cả tánh mạng của mình hắn cũng không thể bảo toàn được, huống chi là bảo hộ cho Tiểu Hi?
“Cũng được! Tôi đưa em đi.” Hắn khẽ thở dài. Có lẽ việc hắn có thể làm, vĩnh viễn chỉ là tiễn Tiểu Hi một đoạn đường. Hắn vĩnh viễn chỉ có thể ở yên tại chỗ, đứng dõi theo Tiểu Hi từ xa, nhìn cô thoát khỏi thống khổ, theo đuổi hạnh phúc!

Chương 115: Máu Chảy Lúc 0 Giờ

Chương 115: Máu Chảy Lúc 0 Giờ

Lôi Hách dẫn những người liên can, chuẩn bị rút đi.
“Cảnh sát Lôi! Tại sao không bắt Úy Trì Thác Dã?!” Thanh Hổ gào lên. Hắn giận dữ, phố thập cẩm là địa bàn của Xích Long bang, hai giới hắc bạch từ trước đến nay vẫn nể mặt vài phần, nhưng đêm nay, cảnh sát lại dám đến phố thập cẩm bắt người, Úy Trì Thác Dã tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!
“Thanh Hổ, bắt trộm phải bắt tận tay!” Lôi Hách lạnh lùng nói, không nói hai lời liền bước đi về hướng đầu đường phố thập cẩm.
Đi thêm vài bước, là đường Phong Lâm, mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở ngay ngã tư đường, đèn báo hiệu nhấp nháy. Bên đường, đám đông dân chúng vây xem cũng chỉ tập trung ở phía xa theo dõi, không dám tới gần.
Úy Trì Thác Dã híp lại hai mắt, Thanh Hổ bị cảnh sát mang đi, thỉnh thoảng quay đầu lại dùng ánh mắt thù hằn nhìn Úy Trì Thác Dã, thù này sớm hay muộn hắn cũng sẽ báo!
“Lão Đại!” Lâm Ngạn đi đến bên cạnh Úy Trì Thác Dã kêu to, “Xem ra chuyện Thanh Hổ tạm thời đã giải quyết xong.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu!” Úy Trì Thác Dã trầm giọng. Không sai, là anh bảo Lâm Ngạn đưa tin cho Lôi Hách, để cho anh ta đến bắt người! Đối với Thanh Hổ, không cần phải dùng cứng đối cứng, để kẻ ngồi sau màn ‘ngư ông đắc lợi’!
Tiếp đó, anh quay đầu sang Hà Hỏa Hoan, Nghiêm Ngự Phong đang đứng bên cạnh nói: “A Hoan, gần đây phải giám sát chặt chẽ, Ngự Phong cậu điều thêm một số thủ hạ tới đây, tăng cường phòng vệ cho phố thập cẩm.”
“Vâng, lão Đại!”
“Vâng, lão Đại!”
Hai người đồng loại gật đầu, trận đánh đêm nay, bọn họ đều nghĩ lão Đại sẽ đích thân giải quyết bọn Thanh Hổ, không nghĩ tới cảnh sát lại đến đây. Lão Đại còn hào phóng để cảnh sát soát người, tuy rằng đây không giống tác phong của giới hắc đạo, nhưng việc cảnh sát bắt Thanh Hổ bang, đối với Xích Long bang mà nói, tổn hại là thấp nhất.
“Lão Đại, em nghĩ bắt đầu từ ngày mai, sẽ tăng số người bảo vệ từ Xích Long bang đến, bảo vệ anh hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Em sợ Thanh Hổ sẽ gây bất lợi cho anh!” Lâm Ngạn lo lắng nói. Sau khi phân tích cẩn thận cùng với sự kiện bất ngờ tối nay, tin là Hắc Cẩu, Thanh Hổ thậm chí là tổ chức thần bí Kingloy, đều là mối đe dọa đối với lão đại, không thể xem nhẹ!
“Xem tình hình rồi nói sau. Giờ này không còn sớm…” Úy Trì Thác Dã giơ cổ tay lên. Pằng!
Một tiếng súng nổ vang!
Tiếp đó, phố thập cẩm lại lâm vào tình cảnh hỗn loạn!
“A —— “
“Lão Đại…”
“Lão Đại trúng đạn rồi!”
“Bảo vệ lão Đại!”
“Mau nằm xuống!”
Không thể phân rõ là tiếng kêu của ai, một tiếng súng này, làm chấn động phố thập cẩm thậm chí kéo dài tới đầu đường Phong Lâm Nam, mọi người hốt hoảng ôm đầu chạy trốn!
Bỗng nhiên, tiếng còi của xe cảnh sát lại vang lên, còn chưa kịp lái xe rời đi Lôi Hách đột ngột quay trở lại! Tiếng súng bất thình lình, khiến cho anh nhanh chóng rút khẩu súng từ bên hông ra! Đầu đường náo loạn cả lên, anh hét lớn: “Chết tiệt! Tất cả nằm xuống hết cho tôi!”
Người của Thanh Hổ muốn thừa dịp náo loạn chạy trốn, theo cảnh sát mở cửa xe ra!
Pằng!
Lại thêm một tiếng súng vang lên! Lần này, do Lôi Hách hướng lên trời bắn, “Ai dám lộn xộn thử xem!”
Tiếng gầm giận dữ của anh thành công ngăn cản bọn người Thanh Hổ bang đang muốn rục rịch! Lôi Hách hướng về phía các nhân viên cảnh sát nói, “Canh giữ đám người đó! Tôi đi xem đã xảy ra chuyện gì!”
Dứt lời, Lôi Hách chạy đến hướng phát ra tiếng súng.
“Lão Đại! Trời ơi, mau gọi xe cứu thương!” Lâm Ngạn rống lên!
Nghe vậy, Úy Trì Thác Dã mới cảm thấy nơi nào đó trên thân thể mình có một cơn đau đớn nhanh chóng lan ra! Đáng chết! Anh thấy trên ngực trái mình chảy máu, nhỏ xuống đồng hồ của anh, kim đồng hồ vừa chỉ đúng 0giờ!
Hai chân bắt đầu vô lực, anh có chút chống đỡ không được, ngã nhào xuống trước, Lâm Ngạn lập tức đỡ lấy cả người anh!
Úy Trì Thác Dã không rõ có trúng tim hay không, nhưng có thể khẳng định, đối phương muốn mạng của mình, cho nên mới nhắm ngay vị trí này mà bắn!
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước bị bắn ở đảo Phuket! Ánh mắt ngay lập tức âm lãnh! Quả nhiên, anh đoán không sai, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Lão Đại!” Nghiêm Ngự Phong thê lương gọi, phút chốc hai mắt đỏ hoe, “Lão Đại…”
Vết máu đỏ thẫm lập tức nhuộm đỏ âu phục tuyết trắng của Úy Trì Thác Dã! Trên vầng trán tuấn mỹ của anh toát ra mồ hôi lạnh. Shit! Phát súng này đủ uy lực!
“Xảy ra chuyện gì? !” Lôi Hách đi tới, nhìn thấy trên người Úy Trì Thác Dã là một mảng lớn máu đỏ, “Chết tiệt, ông anh Úy Trì, xem ra kẻ thù lần này của anh thu hoạch được rất lớn”
“Không… Chết… được!” Úy Trì Thác Dã gian nan phun ra mấy chữ, Lôi Hách lúc này còn có tâm tư đi cười nhạo anh.
Khóe miệng Lôi Hách run run, người đàn ông này được làm bằng sắt sao? Bị trúng đạn ở tim rồi còn có thể chống đỡ lâu như vậy! Trong mắt của anh ánh lên một tia tán thưởng: “Gọi xe cứu thương chưa?”
“Đã gọi!” Không biết là ai trả lời.
“Nhanh chóng đưa lão Đại các anh đi đi, truyền thông sắp tới rồi!” Lôi Hách điềm tĩnh nói. Trên thực tế nhắc nhở của anh ta cũng không sai, tin rằng trên trang nhất tờ báo buổi sáng ngày mai, chính là thông tin chấn động “Lão đại của Xích Long bang bị ám sát chết!” Chậc, nếu mạng của Úy Trì Thác Dã đủ lớn như lời anh ta nói thì là chyện khác!
“Ngạn… Lái xe… giúp tôi!” Úy Trì Thác Dã cắn răng nói, sự bình tĩnh làm cho người ta phải líu lưỡi!
“Không cần, dùng xe của tôi, nhanh lên!” Không đợi Lâm Ngạn trả lời, Lôi Hách bỏ lại một câu, “Nâng lão đại các anh lên xe của tôi!”
Đáng chết! Lôi Lách cố ý muốn chơi anh có phải không! Lão Đại hắc đạo lại ngồi xe cảnh sát đi cấp cứu! Bảo mặt mũi của anh còn để chỗ nào đây?!
Không để cho Úy Trì Thác Dã có cơ hội cự tuyệt, các huynh đệ lòng nóng như lửa đốt ba chân bốn cẳng nâng Úy Trì Thác Dã lên xe cảnh sát của Lôi Hách.
Ú..ù..ú..ù.
Sau khi lên xe, ý thức Úy Trì Thác Dã bắt đầu mơ hồ!
Xe cảnh sát chạy nhanh ra đường Phong Lâm, bỗng nhiên, một bóng hình xinh đẹp thoáng xoẹt qua mắt anh!
Úy Trì Hi!
Qua cửa kính thủy tinh, cô gái nhỏ kia đang nhàn nhã ngồi ăn lẩu!
Khoan đã! Người đàn ông ngồi đối diện cô! Nhưng tốc độ xe quá nhanh, anh chưa kịp nhìn cho rõ xe đã phóng vụt qua!
Đáng chết! Anh trúng đạn sắp mất mạng, cô nhóc kia còn có tâm tình dụ dỗ đàn ông cùng ăn lẩu!
Một luồng khí nóng xông lên, anh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!
“Lão Đại!” Lâm Ngạn lo lắng hét lên, “Cảnh sát Lôi, làm ơn lái xe nhanh lên!”
Tiếng còi xe cảnh sát cắt qua bầu trời đêm, những chiếc khác nghe được tiếng còi báo hiệu đều nhanh chóng nhường đường, chiếc xe tăng tốc như xé gió lao đi!
Nếu sáng mai trang đầu là tin tức anh đã bị bắn chết! Anh chết cũng không cam tâm!
Bởi vì, chỉ có cô nhóc kia mới có thể khiến cho anh tức chết!

Chương 114: Bình Yên Trước Cơn Bão (2)

Chương 114: Bình Yên Trước Cơn Bão (2)

Không phải là Úy Trì Thác Dã muốn Lâm Ngạn đi gọi hết thuộc hạ trong Xích Long bang đến đây chứ?
Thanh Hổ suýt nữa bị ý nghĩ này hù dọa, tiếng cười đột ngột ngừng lại.
Xích Long bang nhân số đông đảo, không thể xem thường. Nếu như lấy thế lực lúc này của Thanh Hổ bang đến đối đầu với Xích Long bang, thì cũng giống như là lấy trứng chọi đá. Vì thế, hắn nói, “Úy Trì lão Đại, tôi sẽ không nhiều lời với cậu nữa! Xích Long bang các người can thiệp vào chuyện của Thanh Hổ bang, chúng tôi không có lý nào mặc kệ! Làm bị thương mấy anh em của cậu, tôi sẽ chịu tiền thuốc men. Nhưng nếu sau này các người lại can thiệp, đừng trách chúng tôi xuống tay vô tình!”
“Lão Đại! Rõ ràng là người Thanh Hổ bang ở phố thập cẩm bán thuốc, làm rối loạn quy củ!” Một thuộc hạ bị đánh trọng thương của Xích Long bang hét to. Phố thập cẩm vẫn luôn là địa bàn của Xích Long bang, sao có thể để cho Thanh Hổ bang thích đến thì đến?! Huống hồ là đến đây để bán thuốc phiện!
“Hừ! Phố Thập cẩm là nơi công cộng, tất cả mọi người đến đây đều có thể mở cửa buôn bán, không can thiệp chuyện của nhau!” Thanh Hổ hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ khinh thường đối với những người luôn đỏ mắt ngưỡng mộ Xích Long bang hết lần này đến lần khác!
“Ý của Thanh bang chủ, là không để Xích Long bang của tôi vào trong mắt chăng?” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, thanh âm rét lạnh.
Tim Thanh Hổ nảy lên ‘thình thịch’. Kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ uy hiếp trong lời nói của Úy Trì Thác Dã, hắn có hơi co vòi lại. Dù sao, Úy Trì Thác Dã cũng không phải là loại dễ chọc vào. Nhưng bọn thủ hạ cường tráng của Thanh Hổ ở phía sau đã lại nhanh hơn hắn một bước, kêu gào ầm ĩ bằng thứ chất giọng quái dị: “Con mẹ nó, không để vào mắt thì thế nào!”
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Nghiêm Ngự Phong gầm lên giận dữ!
“Quá đáng? ! Ha ha ha! Lũ Xích Long bang các ngươi đều là bọn chuột nhắt nhát gan! Ta thấy phố thập cẩm hẳn là nên để lại cho chúng ta tiếp quản! Ha ha ha ha!” Một gã đàn ông vạm vỡ khác trong đám tay chân của Thanh Hổ cuồng vọng cười nói.
“Con mẹ nó!” Một người trong đám Xích Long bang nhịn không được xông lên trước tung ra một quyền!
“A! Dám đánh ta!” Người của Thanh Hổ bang cũng không chịu kém lập tức đánh trả!
Mắt thấy cuộc chém giết giữa hai bang đảng sắp xảy ra!
Úy Trì Thác Dã đứng ở ngay chính giữa, không nói tiếng nào, trên hiện trường bắt đầu ồn ào, Nghiêm Ngự Phong, Hà Hỏa Hoan đứng hai bên, bảo vệ anh.
Anh giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ chỉ mười một giờ bốn mươi ba phút! Sắp đến không giờ, anh nhíu mày.
Người của hai bang đã xông vào đánh nhau loạn cả lên. Mấy gã đàn ông của Thanh Hổ có chất giọng quái lạ thân thủ cũng không hề yếu kém, đấu tay đôi với người của Xích Long bang vô cùng hung ác tàn nhẫn!
Do anh đánh giá thấp dã tâm của Thanh Hổ? Hay là lần này Hắc Cẩu quyết tâm muốn thôn tính thế lực của anh?!
Còn tiếp tục chém giết như vậy, chỉ sợ có thêm nhiều anh em sẽ bị trọng thương! Anh không thể đợi được nữa!
Úy Trì Thác Dã quét ánh mắt sắt lạnh về phía Thanh Hổ, gã kia đang run rẩy tránh né ở giữa rừng người đang đánh nhau! Tốt lắm! Anh thật muốn xem, Thanh Hổ có thể trốn bao lâu!
Đột nhiên! Một cú đá xoay vung lên! Úy Trì Thác Dã tung ra một cước, đá bay đám hộ vệ trước người Thanh Hổ văng ra phía sau, hung hăng đạp lên người Thanh Hổ!
“A ——” Thanh Hổ tru lên “Con mẹ nó! Úy Trì Thác Dã!” Thanh Hổ chịu đựng đau nhức, hai mắt lập tức đỏ lên, một cú đá tung hết sức. Một gã giơ dao đâm về phía Úy Trì Thác Dã!
Anh nhanh nhẹn tránh thoát lưỡi dao của gã kia. Quanh năm đánh đấm nên thân thủ của anh tất nhiên lợi hại hơn so với những người khác!
Đúng lúc này, một hồi còi vang lên cách đó không xa!
“Nguy rồi, ‘cớm’ đến!” Trong hỗn loạn, không biết là ai hô to một tiếng, bọn người Thanh Hổ bang sợ đến mức tay chân hoảng hốt. {…} Ba giây sau, một đám người mặc quân phục cảnh sát giơ súng vây quanh, “Không được nhúc nhích! Toàn bộ bỏ vũ khí xuống!”
Loảng xoảng loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng…
Có con dao dính máu còn đang nhỏ giọt cũng rơi xuống!
Úy Trì Thác Dã thu chân lại, chậm rãi sửa sang âu phục vì đánh nhau mà hơi nhăn của mình.
“Ông anh Úy Trì! Chúng ta lại gặp nhau!” Theo sau giọng nói mạnh mẽ là một người đàn ông cao lớn mặc y phục màu đen đang đi tới!
Thấy người vừa đến, khóe miệng Úy Trì Thác Dã nhếch lên một nụ cười, trong con ngươi đen bóng lóe lên tia sáng, “Ha ha, sao đêm nay cảnh sát Lôi lại có nhã hứng vậy?”
Người đàn ông mặc âu phục đen đó chính là anh hùng truyền kỳ của giới chính đạo —— Lôi Hách! Vẫn là một đôi mắt hẹp dài, vẻ mặt khí khái anh hùng, trời sinh đã định phải kiếm cơm ở ngành này! “Nhận được điện báo, nói trên đầu đường phố thập cẩm có người bán thuốc phiện, không nghĩ tới gặp được cảnh tượng càng đặc sắc hơn.”
Lôi Hách liếc mắt nhìn quét qua tình hình xung quanh, cuối cùng, tầm mắt dừng lại trên người Thanh Hổ, anh trầm giọng nói: “Tịch thu cho tôi! Lục soát, mang toàn bộ thuốc phiện đi! Đánh nhau gây rối cũng dẫn đi!”
Mặt mày Thanh Hổ trắng bệch! “Cảnh sát Lôi, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu lầm a…”
Nói như thế nào, cũng phải giữ mặt mũi cho giới chính đạo, huống hồ người này lại là tinh anh dũng mãnh thiện chiến nhất của cảnh sát thành phố, cảnh sát Lôi Hách! Tiểu tử này lai lịch không nhỏ, hậu phương vững chắc, đáng gờm! Úy Trì Thác Dã không dễ chọc, bởi hắn ngoan độc! Lôi Hách cũng thế không dễ đối phó, bởi hắn đủ chính trực!
“Hiểu lầm?” Lôi Hách nhướng mày, đảo mắt liếc xéo âu phục màu trắng của Úy Trì Thác Dã.
Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng phủi phủi bụi bặm trên người đi, đến khi tây trang khôi phục lại vẻ sạch sẽ vốn có, hoàn mỹ như một minh tinh điện ảnh .”Có phải hiểu lầm hay không, cảnh sát Lôi soát người biết liền!” Anh hào phóng giang tay, giống như hoan nghênh Lôi Hách tùy ý lục soát, trong giọng nói lộ ra vẻ bỡn cợt.
Lôi Hách không khỏi nhíu mày, người đàn ông trong bộ đồ trắng tuấn tú trước mắt này, không hổ là người đứng đầu giới hắc đạo Úy Trì Thác Dã! Trước mặt là cảnh chém giết của hai bang phái nhưng vẫn bình tĩnh như Thái Sơn!
Vì thế, Lôi Hách ra lệnh cho những nhân viên cảnh sát dưới quyền, tất cả những tên có dùng binh khí tham gia đánh nhau cũng đều phải tiến hành xét người.
Kết quả, cảnh sát từ trên người thủ hạ của Thanh Hổ bang tìm được thuốc viên cùng với hàng cấm! Mà trên người của Xích Long bang, lại không thu hoạch được gì! Càng buồn cười hơn là, Lôi Hách lại có thể tìm được một bao bột trắng ở trên người Thanh Hổ! Lần này Thanh Hổ tức đến tái mặt, nhưng chỉ có thể nghiến răng.
“Những người liên can dẫn về hết cho tôi!” Lôi Hách ra lệnh. Tiếp đó, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, mười một giờ năm mươi tám phút, muộn rồi, anh nhìn Úy Trì Thác Dã một cái đầy hàm ý, rồi ra lệnh, “Thu quân!”
“Ha ha, cảnh sát Lôi đi thong thả, không tiễn!” Úy Trì Thác Dã như Đức Chúa Trời, dường như đã sớm dự liệu được mọi việc. Anh ra dấu cho các huynh đệ nhường đường, đối với Lôi Hách hơi khẽ gật đầu, trong mắt chợt lóe lên lòng biết ơn.

Chương 113: Bình Yên Trước Cơn Bão (1)

Chương 113: Bình Yên Trước Cơn Bão (1)

“Lão Đại, chuyện này rõ ràng có người cố ý khích bác. Thanh Hổ bang hẳn là không có dũng khí lớn như vậy.” Lâm Ngạn phân tích. Trên thực tế, đúng như lời hắn nói, với địa vị của Xích Long bang trong giới hắc đạo, sao có thể nói muốn gây hấn thì gây hấn, trừ phi là không muốn làm ăn nữa!
Hà Hỏa Hoan gật gật đầu: “Thế lực của Thanh Hổ gần đây rõ ràng là lớn hơn rất nhiều, nhất là có thêm nhiều gương mặt lạ, giọng nói cùng khẩu âm quái lạ không hề giống người dân địa phương.”
Cốc cốc cốc, ngoài cửa lại vang lên một loạt tiếng gõ cửa dồn dập, Nghiêm Ngự Phong ra mở cửa “Không xong rồi! Không xong rồi!” Ngoài cửa là người của Xích Long bang.
“A Báo, chuyện gì vậy?” Nghiêm Ngự Phong nhíu mày.
“Nghiêm đường chủ, Thanh Hổ bang đang đánh nhau với các anh em, lão Đại của Thanh Hổ bang cũng tới!”
“Đánh nhau?” Nghiêm Ngự Phong cảm thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình, quay đầu nhìn Úy Trì Thác Dã nói, “Lão Đại, em đi xử lý một chút!”
“Ngự Phong!” Úy Trì Thác Dã gọi Nghiêm Ngự Phong đang muốn đi ra, “Để tôi đi. Xem ra Thanh Hổ bang không thấy tôi, sẽ không bỏ qua.”
Trong phòng mấy người đàn ông đều gật đầu đồng ý. Dù sao có lão Đại ở đây, tin rằng Thanh Hổ cũng không dám làm bậy.
Vì vậy, Nghiêm Ngự Phong gọi thêm vài trăm anh em trong bang tùy lúc tiếp ứng, sau đó đuổi theo Úy Trì Thác Dã đi ra khỏi câu lạc bộ ‘Caribean Bay’, hướng về nơi đang có náo loạn ở phía đầu đường đi đến.
Phố thập cẩm này luôn ồn ào về đêm, nay lại vì cuộc ẩu đả phía đầu đường mà càng trở nên ầm ĩ hơn .
Đầu đường đầy ắp người, ánh dao sáng loáng, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
“Mẹ kiếp, còn tưởng rằng Xích Long bang các người lợi hại! Gọi lão Đại của các người ra đây! Mẹ nó, toàn là một lũ hèn nhát!” Một người đàn ông vạm vỡ, giọng nói đậm chất địa phương đứng ở đầu đường gào thét!
“Thanh lão Đại, xem ra Úy Trì Thác Dã là một tên nhát gan, mẹ kiếp, đúng là đồ không có dũng khí, ha ha ha!” Một người đàn ông khác cất tiếng cười cuồng vọng.
Người của Thanh Hổ bang cũng cười theo như điên.
Người của hai bang phái đang tranh chấp, ai cũng không dám lơi lỏng!
“Lão Đại!”
Bỗng nhiên, một thủ hạ của Xích Long bang tinh mắt nhìn thấy Úy Trì Thác Dã trong bộ âu phục màu trắng sang trọng, hai tay đút túi quần, tao nhã thong dong đi tới. Hắn giống như nhìn thấy được thần linh vậy, mừng rỡ thét lên!
Một tiếng lão Đại này, khiến các anh em trong Xích Long bang nhao nhao quay đầu nhìn lại.
“Lão Đại!” Lần này, mọi người trong Xích Long bang cung kính kêu lên. Tự động tách ra hai bên nhường đường.
“Ừ.” Úy Trì Thác Dã trầm giọng đáp, cả người tản ra một loại khí chất uy nghiêm.
Khi anh bình tĩnh tiến lên phía trước đứng giữa hai nhóm người đang đối địch, nhìn về phía người đàn ông cầm đầu to béo đối diện, khóe miệng Úy Trì Thác Dã bất giác nhếch lên cười châm biếm. Nhưng tí trào phúng này còn chưa kịp truyền tới đáy mắt, đã toát ra hơi thở rét lạnh.
“Ha ha, Úy Trì lão Đại, làm kinh động đến cậu rồi?” Thanh Hổ giả lả, trên mặt là nụ cười giả tạo.
“Mấy tháng không gặp, xem ra Thanh bang chủ bây giờ đã không như ngày xưa.” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, ngiọng điệu lộ ra nồng đậm châm chọc.
Thanh Hổ cười gượng hai tiếng, “Úy Trì lão Đại quá khen, gần đây kinh doanh tốt mà thôi, ha ha.” Hắn cười, thịt mỡ trên người cũng rung rinh theo.
Úy Trì Thác Dã liếc mắt thấy mấy anh em bị thương nằm trên đất, chân mày hơi nhíu lại, “Có chuyện gì, Thanh bang chủ cứ nói thẳng, cần gì làm khó anh em!”
“Úy Trì lão Đại, chuyện này tôi không phải chưa nói qua. Lần trước, ở Casino, chính cậu cũng không cho tôi cơ hội a!” Thanh Hổ ngoài mặt tỏ vẻ nịnh hót, nhưng thực tế ngữ khí lại hung hăng, kiêu ngạo vô cùng. Hắn còn đang canh cánh trong lòng vụ đàm phán không có kết quả mấy tháng trước ở Casnio. Lúc ấy Úy Trì Thác Dã không nói tiếng nào liền phất tay áo bỏ đi, thật sự làm cho hắn cảm thấy nhục nhã!
Hai mắt Úy Trì Thác Dã híp lại. Nghiêm Ngự Phong đã ở bên cạnh anh nhiều năm, thấy lão Đại vừa lộ ra loại thần sắc này, liền biết anh đã bắt đầu nổi lên sát ý. Vì thế, Nghiêm Ngự Phong lập tức nói: “Thanh bang chủ, lần trước ở Casino, không phải tôi đã nói rõ ràng với ông rồi sao. Việc kinh doanh của ông, Xích Long bang chúng tôi không can thiệp. Nhưng nếu ông muốn lợi dụng địa bàn của chúng tôi để mở các ổ thuốc phiện, ma túy, mại dâm thì không thể được!”
“Ha ha ha ha ha…” Giống như nghe được truyện cười hay nhất trên đời, tiếng cười như giết heo của Thanh Hổ lập tức vang vọng khắp cả khu phố. Các anh em trong Xích Long bang siết chặt nắm tay, hận không thể đấm bẹp khuôn mặt ngông cuồng kia! “Hắc bang mà không làm ma túy, cờ bạc, mại dâm?! A ha ha ha! Úy Trì lão Đại, đừng nói với tôi, hắc bang của cậu khởi nghiệp dựa vào kinh doanh bột mì, a ha ha ha ha!”
Thanh Hổ lại phát ra một tràng cười chói tai đầy nhạo báng, kéo theo đám người Thanh Hổ bang cũng cười như điên. Người nào không biết, trong giới hắc đạo, trước đây Xích Long bang không chuyện ác nào không làm, nếu không sao có thể khiến cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật như vậy?! Không cho phép Thanh Hổ hắn mở ổ mại dâm, cờ bạc, ma tuý, chẳng qua là không muốn chia miếng ăn này cho hắn. Nếu Úy Trì Thác Dã đã rượu mời không uống, vậy chỉ có thể cho hắn uống rượu phạt!
Trên khuôn mặt Úy Trì Thác Dã mơ hồ nổi lên gân xanh, bàn tay để trong túi quần siết chặt, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia sắc lạnh. Rốt cuộc thì ai chống lưng cho Thanh Hổ, để hắn có dáng vẻ kiêu căng như vậy! Thậm chí không sợ thế lực trong giới hắc đạo của Xích Long bang, cố ý gây chuyện, bây giờ, còn cuồng vọng muốn đạp lên đầu của anh!
Anh híp mắt quét qua đám người của Thanh Hổ bang, đa số trên cánh tay đều có hình xăm, dáng người cường tráng mạnh mẽ. Anh tuyệt đối không tin, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Thanh Hổ bang đã có thể chiêu nạp được nhiều thuộc hạ đến vậy, trừ phi… Trong đầu Úy Trì Thác Dã lóe lên một ý tưởng, Hắc Cẩu! Trừ phi Hắc Cẩu chính là chỗ dựa của Thanh Hổ!
Bỗng chốc, đôi mắt anh trở nên sắc lạnh. Anh nháy mắt với Lâm Ngạn, Lâm Ngạn lập tức đi tới. Sau đó, Úy Trì Thác Dã ghé sát vào bên tai Lâm Ngạn thì thầm mấy câu. Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe ngóng, trăm ngàn lần dè chừng. Nhưng giọng nói của anh quá nhỏ, nhỏ đến mức những người khác đều không thể nghe được, nên càng làm cho Thanh Hổ cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Lâm Ngạn nghe xong gật gật đầu, liền xoay người rời đi.

Chương 112: Cuộc Họp Kín

Chương 112: Cuộc Họp Kín

Lâm Ngạn nhớ lại những gì đã xảy ra, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, “Chúa ơi! Lần trước vụ nổ ở khách sạn Hampton?! Có phải cũng nhằm vào lão Đại hay không?”
“Không thể nào!” Đường Minh Triết hít sâu một ngụm khí lạnh, “Vụ nổ lần trước không phải theo tin tức nói là tai nạn sao? Chẳng lẽ là do ai đó cố ý?”
Nghiêm Ngự Phong nghe nhắc đến vụ nổ ở Hampton, trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm hít sâu một hơi, “Tôi cũng nhận được điện thoại của lái xe Tiểu Mã, mới biết được chuyện xảy ra ở Hampton. Theo như Lâm Ngạn nói, chẳng lẽ cũng là do Kingloy gây nên?”
“Chứ không phải là do Thanh Hổ bang làm?” Đường Minh Triết nghi hoặc.
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia nhìn tàn nhẫn, trầm giọng nói, “Ngự Phong, còn nhớ rõ trước khi đi Thái Lan, tôi đã nói gì với cậu không?”
“Nhớ rõ.” Nghiêm Ngự Phong gật gật đầu, “Lão Đại từng nói, có thể đặt bom mà đến thần không biết quỷ không hay, thậm chí trước đó ngay cả đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng bị phá hủy. Hệ thống cứu hỏa phun nước tự động được lắp trong khách sạn thì trùng hợp lại không hoạt động. Dễ dàng phá hỏng cả một khách sạn bảy sao, lại không dẫn đến thương vong nghiêm trọng, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Loại bản lĩnh này, bọn người Thanh Hổ bang không thể làm được.”
“Nghe mọi người nói như vậy, tôi thấy rằng cái tổ chức Kingloy gì đó quả thật là rất thần bí lại nguy hiểm!” Đường Minh Triết nói.
Lâm Ngạn cũng gật đầu, rất đồng ý với quan điểm này, “Trên thực tế, không mấy người có thể làm được sạch sẽ gọn gàng đến thế, hoàn toàn không để lại dấu vết nào. Hơn nữa vụ nổ kia trên thực tế cũng không làm bị thương bao nhiêu người, nhưng lại đạt được mục đích của bọn chúng. Ngoại trừ Kingloy, tôi không thể nghĩ ra còn có người nào có được năng lực như vậy!” Tiếp đó, hắn như chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Úy Trì Thác Dã hỏi, “Lão Đại, anh còn nhớ lúc trước anh bảo em điều tra tung tích của cô gái bị quấn drap chứ?”
Cô gái quấn drap? Trong mắt Úy Trì Thác Dã nhanh chóng hiện lên một tia dục vọng. Anh làm sao lại không nhớ rõ, cô gái kia cho tới bây giờ vẫn là một bí ẩn. Cô gái đó đã ở dưới người anh, cùng anh triền miên hai đêm, anh làm sao mà không nhớ? Chỉ là, gần đây đã bị con bé con làm cho đầu óc hồ đồ!
Úy Trì Thác Dã gật đầu, “Lâm Ngạn đã tra được những gì?” Anh nhấc ly cà phê lên, khẽ uống.
“Em hoài nghi, lão Đại muốn em điều tra cô gái quấn drap đó, rất có thể có liên quan đến vụ nổ, nếu không em cũng sẽ không thể không tìm được một chút manh mối nào. Cô gái quấn drap cũng sẽ không thể biến mất không thấy tung tích như vậy.” Lâm Ngạn thốt ra một câu kinh người.
“Khụ khụ khụ!” Úy Trì Thác Dã đang uống cà phê thiếu chút nữa thì bị sặc. Anh nhướng cao đôi lông mày anh tuấn, nói: “Cậu hoài nghi cô ấy và vụ nổ có liên quan?”
“Vâng, đúng vậy. Nếu không em thật sự nghĩ không ra, làm sao có thể không tra ra chút manh mối nào?” Lâm Ngạn cẩn thận suy nghĩ thật kỹ. Cô gái mà lão Đại miêu tả, càng nghĩ càng cảm thấy rất giống tác phong của Kingloy!
“Ùm…” Úy Trì Thác Dã ổn định hơi thở. Tên nhóc Lâm Ngạn này phân tích cũng quá… chuyên nghiệp, anh hắng giọng, “A Ngạn, vụ nổ đó chắc không phải do cô ấy làm.”
“Không phải sao? Vậy lão Đại, vì sao anh lại muốn em điều tra cô gái này, càng lạ là, em lại không thể tra ra được cái gì!” Vẻ mặt của Lâm Ngạn đầy khó hiểu.
Úy Trì Thác Dã có chút lúng túng, đặt ly cà phê trên tay xuống bàn trà, “Tóm lại, mặc kệ cô gái này có phải là người của Kingloy hay không, tôi tin tưởng cô ấy hẳn là không có cơ hội đi đặt bom.”
Nếu anh nhớ không lầm, anh cùng cô dây dưa trên giường đến mấy tiếng đồng hồ, cô còn có thời gian đi gây án sao? Chỉ sợ là mệt đến mức chân cũng đứng không vững! Khóe miệng Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch, đây đúng là một tiểu yêu nóng bỏng, huống chi, nếu là người của Kingloy, thân thủ sẽ không kém giống như cô, dễ dàng bị anh tóm được!
“Không có cơ hội? Lão Đại, làm sao anh có thể khẳng định được như vậy?” Nghiêm Ngự Phong cũng rất tò mò. Hôm đó lúc lão đại ra khỏi khách sạn Hampton, còn dắt theo một cô gái quần áo xốc xếch, không biết có liên quan gì với cô gái trong miệng Lâm Ngạn không đây?
Úy Trì Thác Dã nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cô gái thần bí kia ở dưới người mình, hạ thân có chút căng trướng, tỏ vẻ bình tĩnh đằng hắng hai tiếng, Ừm, chuyện này không quan trọng, việc khẩn cấp trước mắt, là cần phải tra rõ rốt cuộc là ai đã chịu ra giá cao như vậy để thuê lũ Kingloy đến đối phó tôi!”
Tay Lâm Ngạn vỗ vỗ trán, chuyện này nên bắt đầu từ đâu cũng là một vấn đề nha! “Nhưng chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch lại ở trong tối, thế cục rõ ràng đối với chúng ta bất lợi hơn!”
Đường Minh Triết gật đầu đồng tình, tuy rằng việc của hắc đạo hắn không hiểu lắm, nhưng quản lý tài chính ở tập đoàn Xích Long nhiều năm như vậy, cũng ít nhiều hiểu được phương thức hoạt động của bọn họ. Nhiều kẻ thù cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghiêm Ngự Phong đang chuẩn bị nói gì đó, thì lúc này, ở cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đến hắn liền cất giọng gọi: “A Hoan?”
Người đứng ngoài cửa chính là Hà Hỏa Hoan. Hắn nhìn vào trong, nháy mắt ra hiệu, Nghiêm Ngự Phong lập tức để cho hắn đi vào.
“Chuyện gì vậy, Hỏa Hoan?” Úy Trì Thác Dã thấy Hà Hỏa Hoan đi vào, biết nhất định là có chuyện khó giải quyết.
Vẻ mặt Hà Hỏa Hoan có phần nghiêm trọng, vung cánh tay thanh tú như cành hoa lan lên, cất tiếng nói: “Lão Đại, người của Thanh Hổ bang đang làm loạn ở đầu đường, đánh bị thương ba huynh đệ của chúng ta, còn la hét muốn gặp anh!”
“Cái gì? Lại gây chuyện? Thanh Hổ bang chán sống rồi?!” Nghiêm Ngự Phong vừa nghe, lông mày đã xếch lên giận giữ. Mấy tháng trước, đàm phán với Thanh Hổ bang ở Casino không có kết quả, xem ra bọn chúng chán sống thật rồi!
Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thản nhiên như không. Thanh Hổ bang gần đây liên tiếp gây chuyện, rõ ràng là muốn gây sự với Xích Long bang. Dựa vào thế lực của Thanh Hổ bang, nếu không có ai chống lưng, bọn chúng căn bản không thể có gan làm vậy!
“Không có biện pháp, khu phố này từ trước đến nay vốn rất yên bình, nhưng gần đây người của Thanh Hổ bang luôn chạy tới đập phá. Các huynh đệ sớm đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi, rất muốn dạy cho bọn chúng một trận. Nhưng vì, không có sự cho phép của lão Đại, các huynh đệ cũng không dám làm càn, đành phải nhẫn nhịn.” Hà Hỏa Hoan giải thích.