------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 111: Tổ Chức Kingloy (1)

Chương 111: Tổ Chức Kingloy (1)

Các con phố vẫn cứ hoa lệ rực rỡ như cũ, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ, mua say mua vui thậm chí là mua dâm cũng có ở khắp nơi. Con đường này mang sắc thái hắc đạo quá nặng, nhưng vì trụ sở của Xích Long bang đứng đầu các bang phái được đóng tại đây, nên hiển nhiên khiến cho các bang phái nhỏ lẻ khác không dám gây chuyện. Bởi vậy có thể nói những con phố này cũng tương đối là yên bình.
Trong câu lạc bộ đêm ‘Caribean Bay’ có đủ loại người, nơi này nữ ca sĩ, vũ nữ thậm chí là kỹ nữ nhiều như mây, người tới nơi này, phần lớn đều là những tên ngốc lắm tiền thích ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như rác.
Trong phòng VIP, trên ghế salon thật dài, có bốn người đàn ông đang ngồi, một trắng, một đen, một xám và một xanh.
“Lão Đại, từ sau cái chết của A Siêu, không ai biết số vũ khí kia đã được giấu ở đâu. Bên phía Hắc Cẩu gần đây vẫn đang bị giám sát rất chặt, chẳng qua là vì chịu áp lực từ phía chúng ta nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!” Vừa mới nói là người đàn ông mặc trang phục màu đen – Nghiêm Ngự Phong.
“Tôi đã tính toán qua, số vũ khí này làm chúng ta tổn thất xấp xỉ khoảng hai ngàn vạn tiền cọc, còn các khoản tiền khác cũng đã kịp thời báo cho ngân hàng ngừng chuyển tiền rồi.” Đường Minh Triết gật gật đầu, một bộ âu phục màu xám được cắt may cầu kỳ, là ủi phẳng phiu, thực phù hợp với hình tượng tổng giám đốc tài chính tập đoàn Xích Long của hắn. Hắn mới từ Thụy Sĩ trở về, vượt qua rất nhiều trắc trở, mới thu hồi trở về được một trăm triệu Đô-la còn lại sau khi ngừng giao dịch! Có thể nói là ‘hữu kinh vô hiểm’! (Nhìn khiến người ta kinh hồn bạt vía nhưng thực chất không có gì nguy hiểm).
Lâm Ngạn trong bộ âu phục màu xanh cũng gật đầu thâm trầm: “Cũng may trước khi đi Thái Lan lão Đại đã thông báo với tôi, nếu như trong lúc đàm phán sau hai giờ mà vẫn không nhận được tin tức gì của lão Đại, thì phải ngừng chuyển tiền ngay lập tức! Nếu không, thật không dám tưởng tượng, nhưng mà tên Hắc Cẩu này từ lúc nào lại to gan đến vậy?!”
Trong căn phòng, dưới ánh sáng lờ mờ, người đàn ông mặc âu phục màu trắng ngồi chính giữa khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng gợi cảm phun ra một làn khói dài mảnh, đồng tử đen láy trong suốt như một viên Hắc Diệu Thạch, thỉnh thoảng lại lóe lên tia nhìn khát máu “Đúng vậy, bọn chúng còn lợi dụng thế lực bên Thụy Sĩ, nhằm ngăn cản chúng ta dừng chuyển tiền. Nếu không phải tự mình đi chuyến này, chỉ sợ là một trăm triệu Đô-la kia cũng không cánh mà bay!” Đường Minh Triết cũng phải thừa nhận, chuyến đi Thụy Sĩ lần này của hắn quả thực là nguy hiểm trùng trùng.
Nghiêm Ngự Phong ở một bên im lặng nghe bọn họ phân tích, thỉnh thoảng cũng gật đầu phụ hoạ, chỉ là trong ánh mắt của hắn, lộ ra một tia phức tạp “Lão Đại, là do em đã không kịp thời cứu anh”
Người đàn ông mặc âu phục màu trắng khẽ lắc đầu, nhẹ thở ra một vòng khói, giọng nói trầm ấm đầy lôi cuốn: “Các cậu không cần tự trách, chuyện này chúng ta cũng bị bất ngờ, từ đầu tới cuối là một âm mưu. Tôi hoài nghi có kẻ thứ ba núp trong bóng tối giật dây!”
Anh, chính là Úy Trì Thác Dã. Vẫn luôn là bộ âu phục màu trắng, được cắt may vừa vặn tôn lên thân mình như thần Zeus. Anh yêu thích trang phục màu trắng, mặc màu trắng, mới có thể khiến cho anh cảm thấy mình không bị nhiễm chút bụi trần. Có rất ít ông trùm xã hội đen đặc biệt như anh. Cô nhóc Úy Trì Hi kia từ nhỏ đã nói anh có lẽ nên đi làm Bạch mã hoàng tử, mà không nên trở thành một bố già Mafia!
Nghĩ vậy, khóe môi Úy Trì Thác Dã không khỏi nhếch lên, trái tim nhất thời ấm áp, trong đầu hiện lên khuôn mặt hồn nhiên của một cô bé. Thế nhưng, mỗi khi đêm đến, anh lại thích được bọc mình trong tấm chăn màu đen rồi chìm vào giấc ngủ. Bởi vì đó mới là thế giới của anh, hòa mình vào trong bóng đêm, anh mới có thể thả lỏng chính mình.
Sáng nay, cô bé nổi giận đùng đùng chạy đi, còn chưa chịu trở về. Anh có chút lo lắng, rất sợ cô xảy ra chuyện gì. Nhưng anh đã nói lời đoạn tuyệt, có gan thì đừng quay lại, khó trách con bé tức giận đến tối cũng chưa chịu trở về.
“Kẻ thứ ba?” Lâm Ngạn nhướng mày. Lão Đại cũng có phán đoán này, không ngờ lại trùng với hắn. Hắn luôn hoài nghi trong Xích Long bảo có nội gián, nhưng trách nhiệm chính của hắn chỉ là hoạt động kinh doanh của tập đoàn Xích Long. Tuy nói Xích Long bang cùng tập đoàn Xích Long có quan hệ chặt chẽ, không thể tách rời, nhưng mọi chuyện trong Xích Long bang hắn cũng không tiện can thiệp. Lão Đại bị ám sát ở Thái Lan tuy rằng thoát được nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này không phải chỉ đơn giản như vậy!
Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu, đôi mắt đen chợt trở nên lạnh lẽo: “Biết tổ chức Kingloy chứ?”
Nghiêm Ngự Phong vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, ngữ khí có chút thay đổi: “Lão Đại, anh nói… Kẻ thứ ba chính là Kingloy?”
“Kingloy?” Đường Minh Triết cũng cảm thấy nghi hoặc, đây là tổ chức gì?
“Kingloy!” Lâm Ngạn hít một ngụm khí lạnh, “Lão Đại, anh nói Kingloy, chính là tổ chức đã khiến cho cả hắc đạo, bạch đạo đều phải đau đầu, chỉ cần có tiền thì không có người nào là không thể giết được, là tổ chức ám sát quốc tế tàn nhẫn, máu lạnh ——Kingloy?”
“Lâm Ngạn, tổ chức này rất lợi hại sao?” Đường Minh Triết nghe hắn nói xong, mày cũng nhăn lại, “Nếu như theo lời lão Đại nói, kẻ thứ ba chính là Kingloy, vậy rốt cuộc thì ai đã thuê sát thủ giết lão Đại đây?”
“Minh Triết, việc này không đơn giản như vậy.” Lâm Ngạn lắc đầu, “Có thể thuê được Kingloy giết lão Đại, cũng không phải là người bình thường! Huống hồ sát thủ trong tổ chức Kingloy, không phải ai cũng giết. Người bọn chúng giết, đều là người có thân phận.”
“Ý cậu là, kẻ địch này, có lẽ có lai lịch không tầm thường?” Đường Minh Triết không khỏi phát ra tiếng thở dài.
Úy Trì Thác Dã từ đầu tới cuối, đều rất bình tĩnh. Nếu có người muốn lợi dụng Kingloy để chơi trò chơi này với anh, vậy anh cũng thật muốn nhìn xem người này có bản lĩnh gì! Anh dúi tàn thuốc vào trong chiếc gạt tàn trên bàn trà, trầm giọng nói: “Lúc này cũng chỉ là phỏng đoán, vẫn không thể xác định.”
“Lão Đại… Em nghĩ cần tăng thêm vài người bảo vệ anh.” Lâm Ngạn gật đầu, “Tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng Kingloy thật sự không thể xem thường!” Hắn đối với tổ chức này cũng chỉ biết được chút ít, nhưng nói Kingloy rất nguy hiểm, thì lão Đại không phải không biết.
“Ừ, ngày mai tôi sẽ điều thêm mấy anh em, tăng cường phòng vệ.” Nghiêm Ngự Phong ở một bên nói.
“Nếu thật sự là Kingloy, thì có tăng thêm nhiều người bảo vệ hơn cũng vô ích.” Khóe môi Úy Trì Thác Dã thoáng hiện lên một chút cân nhắc, “Người mà bọn chúng muốn giết, chưa có ai thoát được.” Nhưng mà, lúc ở Thái Lan anh lại có thể thoát khỏi sự truy giết của bọn chúng, tuy rằng không xác định được có phải là cùng chung một bọn hay không. Nhưng nếu đúng như vậy, anh tin tưởng bọn chúng sớm hay muộn sẽ còn quay trở lại.

Chương 110: 30 Phút – Nhiệm Vụ Thất Bại

Chương 110: 30 Phút – Nhiệm Vụ Thất Bại

“Hay là nói, Tiểu Hi, em cảm thấy cuộc sống bấy lâu nay, hạnh phúc chứ?” Phong Ngạo nghĩ, cô quên mất có lẽ cũng là chuyện tốt.
Úy Trì Hi nghiêng đầu cẩn thận nhớ lại. Cô có hạnh phúc không? Câu hỏi của Phong Ngạo thật quá quái lạ nha. Tại sao lại hỏi cô như vậy? “Trước đây có lẽ là hạnh phúc, nhưng gần đây lại không được như ý.” Thật ra cô không vui, chẳng qua bởi vì cô không có được tình yêu mà mình mong muốn. Con người vốn là như vậy, luôn chịu ảnh hưởng bởi tình yêu, nên mới khiến cho cô cảm thấy thật đau khổ, nhưng ít nhất Thác Dã đã cho cô một cuộc sống không phải lo cơm áo.
“Anh ta…” Phong Ngạo dừng một chút, “Có người đối với em không tốt sao?” Hắn hỏi thăm dò, ấn đường cũng không giãn ra.
“Chuyện này…” Cô còn cần phải cẩn thận suy nghĩ lại. Thác Dã đối với cô, không thể nói là không tốt, nhưng mà anh lại đối với Giang Tuyết Nhi tốt hơn.
“Tiểu Hi…”
Phong Ngạo đang muốn nói thêm gì đó, thì di động bỗng nhiên rung lên!
Lông mày hắn nhíu chặt, trong lòng thoáng xoẹt qua một cảm giác mơ hồ. Tránh xa khỏi Úy Trì Hi, hắn nghiêng người, móc điện thoại ra, đúng như hắn nghĩ, là Diệc Linh gọi đến. Hắn thấp giọng nói: “Diệc Linh, rốt cuộc cô muốn thế nào!”
“Phong Ngạo, mục tiêu bây giờ đang ở trong phạm vi của em. Em cho anh 30 phút. Nếu anh vẫn không chịu hành động, vậy thì xin lỗi!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Diệc Linh.
“Diệc Linh! Bây giờ tôi còn có việc chưa giải quyết xong, chỉ có một ngày mà cô cũng không muốn cho tôi?” Phong Ngạo trầm giọng, trong giọng nói có hơi chút tức giận. Khi nào thì cô gái Diệc Linh từ nhỏ đến lớn đều luôn nghe lời hắn, đã bắt đầu biết phản kháng?
Diệc Linh im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Xin lỗi anh… Phong Ngạo, chủ nhân vừa mới ra lệnh cho em, trước 0h tối nay nhất định phải giải quyết cho xong!”
Thực ra, chủ nhân vốn truyền lệnh xuống, trước 0h nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành, vậy thì nói với Phong Ngạo đem đầu trở về! Diệc Linh không thể mạo hiểm, trong hai người nếu phải chọn một, cô sẽ không đứng nhìn Phong Ngạo chịu chết!
Phong Ngạo giơ đồng hồ lên, kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ rưỡi, đáng chết! Hèn gì Diệc Linh chỉ cho hắn 30 phút!
“Diệc Linh, cô hãy nghe tôi nói, về phía chủ nhân tôi sẽ nghĩ cách trì hoãn, cô không được hành động thiếu suy nghĩ, hiểu không?” Hắn muốn thử thay đổi quyết định của cô. Thật ra trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, sợ là lần này chủ nhân đã rất tức giận hắn.
Ở đầu dây điên thoại bên kia Diệc Linh cũng thật rối rắm, ánh mắt sáng rực của cô vẫn luôn bám sát mục tiêu. Cô núp trong bóng tối dõi theo nhất cử nhất động của mục tiêu. Lần này chủ nhân không hề nói đùa, chỉ cần mọi việc hoàn thành, Phong Ngạo sẽ phải cảm ơn cô!
“Phong Ngạo, thật xin lỗi! Em ở số 1028 đường Phong Lâm, đúng 0h, nếu anh còn chưa tới, vậy em đành phải hành động thay anh!”
“Diệc Linh!” Phong Ngạo khẽ xoa xoa huyệt thái dương, nên làm gì bây giờ? Hắn quay đầu lại ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn Úy Trì Hi. Cô nhìn hắn cười rạng rỡ, giống như trước đây, như một thiên thần!
Bỗng nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một ý tưởng, đưa tay lên bịt kín điện thoại di động, dịu dàng hỏi Úy Trì Hi: “Tiểu Hi, chuyện tôi mới hỏi em, bây giờ em lập tức thành thật trả lời cho tôi, được không?”
“Rất quan trọng sao?” Úy Trì Hi nghi hoặc hỏi. Vừa mới rồi Phong Ngạo còn thần thần bí bí nói chuyện điện thoại, vậy mà vẫn để ý đến chuyện cô có hạnh phúc hay không sao, như vậy thật kỳ quái.
Phong Ngạo nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đối với tôi, chuyện này rất quan trọng!”
“Ừm…” Úy Trì Hi bị ảnh hưởng bởi thái độ nghiêm túc của hắn, nên cũng cẩn thận suy nghĩ.
“Tiểu Hi, chuyện này rất khó sao? Làm ơn trong vòng năm giây cho tôi câu trả lời thuyết phục, được không?” Hắn cố gắng hết sức cất giọng nhẹ nhàng, sợ khiến cô sợ hãi, nhưng trong lòng của hắn lại nóng như lửa đốt.
“Hỏi tôi bây giờ có hạnh phúc hay không?” Úy Trì Hi ngây ngốc lặp lại câu hỏi của hắn một lần nữa. Cô không biết rằng, nếu cô còn tiếp tục chần chừ, thì thật sự sẽ xảy ra án mạng!
“Ừ!” Ánh mắt như thiêu đốt của Phong Ngạo dán chặt vào cô, nín thở chờ đợi cô đưa ra đáp án.
Cô bây giờ hạnh phúc không? Úy Trì Hi nhíu đôi mày thanh tú, nhớ lại mọi chuyện ở Xích Long bảo, nhớ tới ánh mắt Thác Dã nhìn Giang Tuyết Nhi, khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên ảm đạm, khẽ thở dài một hơi, chầm chậm nói: “Lúc này tôi, thật sự không hạnh phúc… Tôi…”
“Được! Tôi đã biết đáp án!” Phong Ngạo ngắt lời cô, xoay người cầm điện thoại lên, “Alo, Diệc Linh!”
“Đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Giọng nói của Diệc Linh vẫn bình tĩnh như cũ, mặc kệ Phong Ngạo quyết định như thế nào, cô cũng quyết, trước 0h nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này. Sở dĩ cô cho hắn cơ hội, là vì hi vọng rằng sau này hắn sẽ không có cớ để trách cô!
Phong Ngạo hít sâu một hơi, bởi vì câu trả lời của Tiểu Hi, đã khiến cho hắn gạt bỏ hết do dự trong lòng, cũng đã có quyết định, “Được! Tôi sẽ đến, hi vọng cô đừng nuốt lời!”
Cúp điện thoại, trong đầu hắn thầm suy tính con đường nhanh nhất trong 30 phút để chạy đến nơi. Nhưng, còn Tiểu Hi thì phải làm sao bây giờ? Hắn không thể bỏ mặc cô.
“Anh nói chuyện điện thoại xong rồi?” Úy Trì Hi thấy hắn cất di động, rồi yên lặng nhìn cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, đành phải thuận miệng nói, “À, tôi đang rất đói, anh dẫn tôi đi ăn có được không?”
“Hả?” Phong Ngạo không nghĩ tới cô sẽ nói ra câu này, lúc này đã là mấy giờ rồi, cô còn muốn ăn cái gì?
Như nhận ra sự nghi ngờ của hắn, Úy Trì Hi xấu hổ nhoẻn miệng nói: “À, sáng sớm nay tôi chỉ mới ăn có một chút, đến bây giờ cũng chưa ăn thêm thứ gì, thật sự là rất đói!”
“Sáng sớm?!” Phong Ngạo hoảng hốt, cô bị người ta ngược đãi sao? Đã muộn thế này còn chưa được ăn! “Khó trách em nói em không hạnh phúc.” Xem ra người kia thật sự đã ngược đãi Tiểu Hi, hắn giống như có chút hiểu rõ, đôi mắt bỗng chốc lạnh đi.
“Sao? Không phải, tôi không hạnh phúc không liên quan đến việc có được ăn hay không!” Cô vội vàng giải thích.
Phong Ngạo lắc đầu, “Tiểu Hi, bây giờ tôi dẫn em đi ăn.” Hắn nhìn chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay. Chiếc đồng hồ này cũng có tính năng rất đặc biệt. Chỉ còn hai mươi bảy phút, không thể chần chờ nữa, “Tiểu Hi, mau đi thôi!”
“Ờ! Phong Ngạo, cám ơn anh nha. Anh thật tốt bụng!” Úy Trì Hi mừng rỡ nói, nắm lấy bàn tay to của hắn, hơi gắng sức đứng lên, “Chúng ta đi ăn Beef Steak ‘Công tước’ ở ‘Oriental Princess được không?”
Cô nhớ, lần trước Thác Dã đã dẫn cô đến đây ăn món Beef Steak ‘Công tước’ cực ngon này.
Phong Ngạo lắc đầu, “Tiểu Hi, xin lỗi, tôi đưa em đi chỗ khác ăn, được không?”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, Úy Trì Hi dịu dàng cười nói: “Anh không cần cảm thấy áy náy đâu. Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói thôi. Cám ơn anh đã chịu dẫn tôi đi ăn!”
Úy Trì Hi không ngờ rằng, nơi mà Phong Ngạo sắp đưa cô đến, sẽ làm cho cô cả đời này không thể nào quên!

Chương 109: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (6)

Chương 109: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (6)

“Hu hu uuu…”
Ngay lúc Phong Ngạo đi dọc theo ánh sáng mờ nhạt nơi boong tàu thì bị một tràng khóc nức nở thu hút sự chú ý của hắn. Hắn dừng lại một chút, nhưng khi nghĩ đến Diệc Linh, lại không an tâm sợ cô tự mình hành động, vì thế bước chân dừng lại cũng chuẩn bị rời đi.
“Hu hu uuu…”Từng tiếng khóc thút thít đứt quãng mềm mại của cô gái lại lần nữa vang lên sau lưng hắn.Tiếng khóc này, khiến hắn thoáng xoẹt qua chút không đành lòng. Trong đầu lại nhớ tới Diệc Linh, hắn sợ nếu đến chậm, sẽ không kịp ngăn cản cô ấy! Không thể dừng lại, Phong Ngạo tự nói với chính mình nhất định phải nhanh lên.
“Hu hu uuu…”
Tiếng khóc thê lương, kéo theo khàn khàn tắt nghẹn, lại làm rối lòng Phong Ngạo. Đáng chết! Hắn thậm chí không hạ được quyết tâm lặng lẽ rời đi!
Thở dài một tiếng, hai chân hắn rõ ràng thành thật hơn so với đầu óc, trong lúc do dự, đã đi về nơi phát ra tiếng khóc.
Bên tai gió biển hiu hiu thổi, ở đuôi boong tàu rất ít có người đi lại, một bóng người bé nhỏ ngồi cuộn tròn bên lan can tàu. Ánh sáng mờ tối gần như không thể nhìn rõ được thân hình của cô gái. Nếu như không phải bởi tiếng nức nở kia, phỏng chừng sẽ không ai phát hiện ra nơi này còn có một cô bé bị bỏ quên.
Là một cô bé sao? Phong Ngạo nhíu mày, ít nhất thanh âm thật non nớt, thật trong trẻo, cho dù tiếng khóc khàn khàn, nhưng vẫn không hề che dấu sự mềm mại từ trong cổ họng phát ra.
Nhìn lại thân người bé nhỏ kia, hắn bước chậm lại, từ từ đi đến bên người cô gái. Cô vùi mặt chôn ở giữa hai đầu gối, cứ thế nức nở, không hề phát giác được động tĩnh chung quanh.
Xuyên qua ánh trăng, Phong Ngạo nhìn thấy cô gái ngồi cuộn tròn lại. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cô bé, em làm sao vậy?”
Cô gái bị giọng nói bất ngờ vang lên của hắn dọa cho hốt hoảng, bỗng chốc từ hai đầu gối ngẩng mặt lên, “Á?”
Phong Ngạo khẽ nhếch đôi mày kiếm, vừa lúc đó ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của cô gái, hắn khẽ hít vào một ngụm khí lạnh: “Tiểu Hi?!”
Khuôn mặt này, có bị hóa thành tro hắn cũng nhận ra. Cho dù ánh sáng không đủ, nhưng dựa vào thói quen làm việc và nghỉ ngơi trong bóng đêm nên hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cô bé này là ai. Trái tim như bị nhói lên, không ngờ là Tiểu Hi!
“A?” Úy Trì Hi khóc đến hai mắt mù sương, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Nhưng vì không đủ ánh sáng, cô có chút mờ mịt, hắn biết cô sao?
Hai hàng nước mắt vẫn đang lả chả rơi trên mặt cô. Sáng sớm hôm nay, sau khi chạy ra khỏi Xích Long bảo, cô đi lang thang không có mục đích, nhớ lại rất nhiều sự kiện, bất tri bất giác đã đi tới ‘Oriental Princess’, tìm được một góc nhỏ, ngồi xuống thì trời đã tối.
Cho đến khi bụng đói mắt mờ, cô mới sực nhớ ra cả ngày hôm nay một giọt nước mình cũng chưa đụng tới, một hạt cơm cũng chưa được ăn. Thác Dã cũng không đi tìm cô, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, không kìm được, nên cô đã nức nở thành tiếng. Thác Dã thật sự không cần cô nữa sao?
“Tiểu Hi, không nhớ tôi sao?” Phong Ngạo lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần ra, tách một tiếng, ánh lửa lan tỏa.
Nhờ có ánh lửa, Úy Trì Hi lúc này mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của hắn, ngạc nhiên kêu lên: “Là anh! Đổ Vương!”
Đổ Vương? Nghe cô xưng hô một cách xa lạ, Phong Ngạo không khỏi nhíu mày. Trong trí nhớ của cô, hắn chỉ là người ngẫu nhiên gặp gỡ lần trước ở casino thôi sao? Lần đó ở casino, hắn gần như ngay lập tức liền nhận ra cô, kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Hắn ra vẻ bình thản, dụ dỗ cô nhằm thu hút sự chú ý của cô, cho đến khi bắt gặp ánh mắt sùng bái của cô nhìn hắn, hắn mới cố ý phô diễn tài nghệ, thu hút sự chú ý của cô.
Hắn nghĩ, cho cô thời gian, nói cho cô biết tên của hắn, cô sẽ nhớ ra hắn, nhớ lại hết mọi việc giữa bọn họ.
Nhưng thật không nghĩ tới, ánh mắt cô nhìn hắn vẫn xa lạ như cũ, giống như chưa từng gặp qua!
Tiểu Hi, sao em lại trốn ở chỗ này ngồi khóc một mình?” Hắn nén chua xót trong lòng, ngồi xuống cạnh cô.
Nhìn dáng vẻ non nớt của cô khóc như hoa Lê trong mưa, trong lòng Phong Ngạo không khỏi dâng lên cảm giác không đành lòng. Mấy năm nay, cuộc sống của cô không phải rất tốt sao? Hay là, người kia đối xử với cô không tốt? Từ sau khi ngẫu nhiên gặp được cô, hắn đã bí mật đi điều tra một chút cuộc sống những năm gần đây của cô. Hắn không ngờ rằng đời này còn có thể gặp lại cô, loại cảm xúc sung sướng này không thể nào diễn đạt bằng lời.
“Phong Ngạo, kiếm phong ngạo cốt, tôi vẫn nhớ anh nha.” Úy Trì Hi lau khô nước mắt, nhìn anh mỉm cười. Không ngờ ở ‘Oriental Princess’, còn có thể gặp lại người ở lần gặp trước đã khiến cho cô rất sùng bái Đổ Vương, lại có cái tên giống như đại hiệp cổ đại, Phong Ngạo!
“Ha ha, cám ơn.” Hắn có chút cứng ngắt nhìn cô cười, đáng tiếc trí nhớ của cô lại chỉ dừng ở lần gặp gỡ tình cờ trước đó tại casino, “Tiểu Hi, có thể nói cho tôi biết, vì sao lại trốn ở đây ngồi khóc không?”
“Tôi…” Nhớ tới khuôn mặt của Thác Dã, Úy Trì Hi muốn nói lại thôi. Cô làm sao có thể nói với hắn, cô đã yêu cha nuôi của mình? Hắn sẽ cười nhạo cô hay là như thế nào? Huống hồ, bọn họ chỉ mới gặp mặt một lần, không phải sao? Cô thật sự khó có thể mở miệng.
Sự do dự của cô đều hiện hết lên trên mặt. Phong Ngạo nhìn ra được, cô vẫn xem hắn là người xa lạ như trước. Cũng không thể trách, dù sao hiện tại, ở trong lòng cô, Phong Ngạo đối với cô mà nói, bất quá chỉ là một vị ‘Đổ Vương’ ngẫu nhiên gặp mặt ở casino mà thôi.
“Ha ha, em không muốn nói cũng không sao.” Giọng hắn có chút cô đơn. Sự đề phòng của cô đối với hắn, làm cho trái tim hắn có chút nhói đau. Hắn nghĩ mình đã sớm luyện được một thân mình đồng da sắt, không ai có thể chạm được vào trái tim của hắn. Hắn cười khẽ một tiếng, thì ra đây cũng chỉ là anh tự nghĩ vậy mà thôi.
“Không phải, là không biết nên nói thế nào.” Úy Trì Hi lắc đầu. Phong Ngạo tạo cho cô một loại cảm giác thân thiết khó hiểu. Kỳ thật, cô cũng rất muốn nói ra hết những uất ức trong lòng, nhưng cô sợ làm phiền hắn, cũng sợ bị hắn cười nhạo.
Phong Ngạo nhìn cô, một lúc lâu sau, mới mở miệng hỏi: “Tiểu Hi, em mấy năm nay, sống thật sự vui vẻ chứ?” Những lời này, là câu hỏi lần trước hắn đã rất muốn hỏi.
Kết quả hắn điều tra được, mấy năm nay cô được bảo hộ rất tốt. Tuy rằng lớn lên trong băng đảng, nhưng vẫn luôn đơn thuần, ngây thơ, áo cơm không lo. Hắn không thể không thừa nhận, người kia đối với cô rất tốt. Nhưng còn cô thì sao? Có vui vẻ không? Hay đây không phải là cuộc sống lý tưởng mà cô mong muốn? Vì sao đêm nay, cô một mình trốn ở đây ngồi khóc?
“Hả?” Úy Trì Hi nhướng mày, khó hiểu: “Mấy năm nay?” Nghe cách nói của hắn, bọn họ giống như bạn cũ sau nhiều năm xa cách. Nhưng mà, bọn họ đã từng quen biết nhau sao?

Chương 107: Nỗi Đau Cũng Là Ký Ức Hạnh Phúc (1)

Chương 107: Nỗi Đau Cũng Là Ký Ức Hạnh Phúc (1)

Úy Trì Hi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi Xích Long bảo, sau đó mới nhận thấy, đất trời bao la nhưng cô lại không có chỗ để dung thân!
Từ năm bốn tuổi gặp được người đàn ông trong sinh mệnh này, cho tới bây giờ, trong thế giới của cô ngoại trừ anh ra, tất cả dường như chỉ toàn là khoảng trống!
Rốt cuộc cô đã sai ở đâu? Chẳng những gặp phải người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc như thế, chết tiệt, vậy mà còn cắm đầu cắm cổ đi yêu anh ta!
Thời gian như quay ngược trở lại, trong đầu cô giống như một thước phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh cô cùng anh trải qua, vẫn luôn khắc sâu vào trong trái tim cô.
Tình yêu của cô vẫn còn chưa đủ cố gắng sao?
Từ cái đêm mơ mơ hồ hồ kia, anh say rượu leo lên giường của cô, á, mặc dù do cô leo lên giường của anh trước. Vào đêm đông giá rét đó, ban đầu cô dự tính sẽ đi quyến rũ anh, vất vả lắm mới lấy được can đảm. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể thành công, nhưng may mắn thế nào cô và anh lại có quan hệ thân mật lần đầu tiên. Tuy nhiên cô cũng biết rằng, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy?
Cô thành công mê hoặc anh, đánh thức dục vọng nam tính của anh. Thế nhưng chỉ vì cô ra ngoài mua bữa sáng cho anh, mà làm ộng vỡ tan tành! Nhiều đêm, cô luôn tự trách bản thân lúc đó sao lại rời đi. Nếu như cô ngoan ngoãn chờ anh tỉnh lại, không rời khỏi anh một bước, vậy thì hôm nay, bọn họ không phải đã sớm hạnh phúc ở chung một chỗ rồi sao?
Cũng bởi vì cái lần liều lĩnh đó, nên đã khiến cho đường tình duyên của cô không ngừng long đong.
Cô cố ý chạy tới câu lạc bộ đêm ‘Caribbean Bay’, nhân lúc anh đến kiểm tra theo thường lệ, ở trước mặt anh nhảy thoát y vũ. Cô nghĩ rằng mình có thể hoàn toàn thu hút hết mọi sự chú ý của anh, thật không ngờ vẫn bị thất bại. Anh vốn không hề bị kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp của cô hấp dẫn!
Sau đó, cô lại nghe nói anh sẽ đến casino đàm phán, vì thế cô ngây thơ nghĩ rằng nếu mình giả dạng thành gái đứng đường, thì có thể sẽ khiến cho anh ghen tuông, hoặc là sau này anh sẽ càng quan tâm nhiều đến cô hơn chăng, thế nhưng không ngờ rằng anh lại mời gia sư đến dạy dỗ cô! Anh không biết điều mà cô cần không phải là điều này sao?
Trong lúc cô cho là mình đã mất hết hi vọng, thì ông trời lại cho cô thêm cơ hội, để cô dưới thân phận hoàn toàn mới tại cái đêm dạ hội từ thiện đầy hấp dẫn kia bất ngờ gặp được anh, khiến cho bọn họ ở trong căn phòng 3025 cùng diễn một màn kiều diễm triền miên. Việc khiến cho cô cảm động nhất chính là, anh vẫn nhớ rõ cô, nhớ rõ cô chính là người con gái đã cùng anh ở cái đêm mơ hồ kia! Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cho là mình đã tu thành chính quả. Cô luôn tự nói với mình, lần này, bất kể thế nào cũng phải nằm trong lòng ngực anh chờ anh tỉnh lại.
Ai ngờ, một vụ nổ lớn dẫn đến hỏa hoạn, khiến cho anh một lần nữa phải buông tay cô ra…
Ông trời, hết lần này đến lần khác trêu đùa cô, khiến cho đường tình duyên của cô gặp đầy chong gai như vậy. Rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu chứ?
Thật không nghĩ đến, trong lúc cô đang cảm thấy hết sức mất mát, thì một chuyến du lịch đến Thái Lan, một cuộc phiêu lưu trên đảo Phuket, một lần bị lạc trong rừng rậm, vào ngay thời điểm cô nhếch nhác nhất, ông trời lại sắp xếp cho cô gặp anh!
Cô thừa nhận, bị lạc ở đảo Phuket ba ngày hai đêm, là cuộc hành trình vĩ đại nhất trong cuộc đời mình!
Cô luôn nhớ lại những hồi ức tốt đẹp đã cùng trải qua với anh. Cô nhớ rõ trên đảo Phuket, trong bụi cây kia, cô đi vệ sinh mà lại không mang theo giấy vệ sinh, ngay lúc đó anh đã làm cho cô vừa bực bội vừa buồn cười; Cô nhớ rõ con khỉ lông vàng trên đảo Phuket kia. Tuy rằng con khỉ đáng ghét đó vẫn luôn trêu chọc cô, còn trộm mất quần áo của cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy mình thật trẻ con, tại sao lại muốn hơn thua với một con khỉ chứ; Cô nhớ rõ nước biển ở đảo Phuket, trong suốt như vậy, mát rượi, cuối cùng đã khiến cho cô có thể nếm trải cảm giác làm Nàng Tiên cá, cũng là lần đầu tiên, anh ở tình huống tỉnh táo nhận biết rõ thân phận của cô, hôn cô…
Tất cả những điều này, bây giờ khi nhớ lại, không ngờ lại đẹp đến thế. Từ sau cái đêm đầu tiên của bọn họ cho đến nay, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng làm cho cô rối rắm trong một thời gian dài. Nhưng cô lại không hề cảm thấy vất vả, bởi cô tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ tiếp nhận cô, vì cô là người phụ nữ làm bạn bên cạnh anh lâu nhất.
Mười hai năm, trong cuộc đời anh, chỉ sợ không có mấy người phụ nữ có thể cùng anh trải qua mười hai năm đâu. Ngoại trừ cô! Cô vẫn luôn đắc ý vì điều này.
Loại cảm giác này vẫn luôn như vậy, cho đến khi Giang Tuyết Nhi xông vào, trong chớp mắt đã phá nát thế giới nhỏ bé của cô, làm cho cô cuống cuồng, không biết phải làm sao!
Anh, chú Lâm, thím Lâm, đều là những người thân nhất của cô, thế mà dường như tất cả đều đã nghiêng hết về người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia!
Cô thậm chí còn không rõ lắm lai lịch của người phụ nữ này. Cô chỉ biết là, địa vị của cô đã bị uy hiếp nghiêm trọng, cái thế giới nhỏ bé của cô chỉ vì bị người phụ nữ này xâm nhập mà lập tức đã thay đổi.
Đang trong lúc buồn rầu, thì cô lại biết mình mang thai. Cô vừa vui sướng vừa lo lắng tiếp nhận đứa bé này. Đây là bảo bối mà Thác Dã đã ban cho cô.
Bởi vì bé con sắp chào đời, khiến cho tâm trạng gần như sa sút của cô hưng phấn trở lại. Vì sự tồn tại của đứa bé đã cho cô một nguồn năng lượng mới!
Vì thế, cô bắt đầu vì con của mình, tích cực chuẩn bị một gia đình sau này cho bọn họ. Cô liều chết ở lì trong biệt thự của anh, nghĩ như vậy có thể gần quan được ban lộc, cũng không ngờ rằng ngày ngày ở cùng một chỗ với anh, lại giống như đang trong chiến trận, khiến cho cô gặp phải rất nhiều trắc trở.
Cho dù anh có nói lời lạnh nhạt, ánh mắt trợn trừng, cô vẫn luôn cợt nhả, không thèm để ý chút nào, bởi vì niềm tin vào bé cưng, khiến cho cô giống như một nữ chiến sĩ, ai cũng không thể đánh bại được!
Nhưng mà…
Nhưng mà, sự tồn tại của Giang Tuyết Nhi, thì ra là để chắn phái trước cô và anh, giống như dòng sông Hằng – mãi mãi cũng không thể bước qua.
Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi, cô ta rốt cuộc là loại người nào? Cô ta có thân phận gì, có bối cảnh ra sao? Cô ta rốt cuộc có quan hệ thế nào với Thác Dã, vì sao cô ta lại xuất hiện trong phòng của anh? Hai người bọn họ vì sao lại ôm nhau thân mật như vậy?
Trái tim đau quặn thắt, cho dù đau đến mức tưởng chừng như nghẹt thở, Úy Trì Hi cũng đành bất lực. Cô phải chấp nhận chịu thua sao?
Hoặc là nói, thật ra cô đã thua từ lâu rồi, chỉ là bản thân cô không chịu chấp nhận chuyện đó mà thôi. Chuyện của hai người bọn họ, tất cả đều là sai lầm sao? Cục cưng, cũng là từ sai lầm này kéo theo sai lầm khác sao?
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại năm bốn tuổi ấy, cô còn có thể ôm chân anh, quấn lấy anh, gọi anh là —— papa nữa hay không?
Cô không biết, chỉ là vào ngay thời điểm này, cô cảm thấy mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá…

Chương 105: Sóng Gió Lại Nổi Lên (1)

Chương 105: Sóng Gió Lại Nổi Lên (1)

Mọi người đều cho rằng mình có thể chết vì tình, thật ra tình yêu không thể làm cho người ta chết được. Nó chỉ giống như đâm một cây kim vào nơi đau đớn nhất, khiến cho người ta khóc không ra nước mắt, rồi trằn trọc, tiếp đến, sẽ biến thành một căn bệnh mãn tính…
“Cô chủ nhỏ, sớm như vậy mà đã dậy rồi sao?” Thím Lâm làm xong bữa sáng vừa từ phòng bếp đi ra, đúng lúc nhìn thấy cô chủ nhỏ đang đi xuống cầu thang.
“Vâng, thím Lâm chào buổi sáng.” Vẻ mặt Úy Trì Hi nhợt nhạt, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tươi như hoa, “Papa đâu?”
Có lẽ cô không nên hỏi nhiều, sau đêm hôm qua, việc anh coi trọng Giang Tuyết Nhi, nhưng lại coi thường cô, trong mắt anh chỉ có mình cô ta, điều đó làm trái tim cô đau đớn. Cái loại đau đớn này, nối tiếp nhau tràn vào thế giới của cô, không phải là lần đầu tiên, có lẽ, cũng không phải là lần cuối cùng.
“Cậu chủ sáng sớm nay đã thức dậy, bảo tôi nấu một bát cháo, lúc này chắc đang đút cho cô Tuyết Nhi ăn rồi. Tối hôm qua cô Tuyết Nhi bị ngất, phỏng chừng lúc này cơ thể vẫn còn đang suy yếu.” Thím Lâm thuận miệng trả lời. Bà có lẽ không biết, lời nói vô tình của mình, lại giống như một mũi tên đâm thẳng vào trong trái tim của Úy Trì Hi.
Tại sao không một ai nhớ ra, tối hôm qua cô cũng bị nôn đến mức mặt xanh nanh vàng chứ? Cô đã biết mình không nên hỏi nhiều, chỉ nhận lấy sự tổn thương về mình mà thôi, Úy Trì Hi buồn rầu nghĩ, “Cô ta không bị sao chứ?” Có lẽ Giang Tuyết Nhi thật sự cần được che chở, thuộc loại phụ nữ cần được ủ trong lòng bàn tay. Cho dù có không thích cô ta đi nữa, nhưng người ta bị bệnh, cô vẫn là không đành lòng.
“Sáng sớm bác sĩ Quý đến khám, nói là cô Tuyết Nhi không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn phải chú ý hơn. Đúng rồi, bác sĩ Quý đặc biệt dặn tôi, bảo nhắn với cô chủ nhỏ chừng nào ghé lại chổ ông ấy, ông ấy sẽ đưa thuốc cho cô.” Thím Lâm lúc này mới cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi, “Cô chủ nhỏ, hôm nay có khá hơn chút nào không? Tối hôm qua cô nôn đến mức thật sự là dọa cho Thím Lâm hoảng sợ.”
“Con không sao, Thím Lâm không cần phải lo lắng cho con.” Úy Trì Hi mỉm cười trả lời. Bác sĩ Quý thật sự là người tốt. Tối hôm qua ông không những không lật tẩy cô, mà còn lo lắng chuyện bồi bổ sức khỏe cho cô nữa. Tuy rằng cô không có được nhiều người yêu mến như Giang Tuyết Nhi, nhưng cô cũng không muốn giống như Giang Tuyết Nhi chút nào. Úy Trì Hi cô đây không phải là một cô gái yếu đuối đâu!
“Thím Lâm.” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Giang Tuyết Nhi yếu ớt kêu to lên, lả lướt đi xuống lầu.
Úy Trì Hi nghe thấy nổi gai ốc đầy mình, ngước lên, thấy Úy Trì Thác Dã đang đỡ lấy Giang Tuyết Nhi chậm rãi đi xuống cầu thang.
“Cậu chủ, cô Tuyết Nhi!” Thím Lâm nhanh chóng chạy lên.
Úy Trì Hi ngước mắt nhìn về phía bọn họ, sắc mặt Giang Tuyết Nhi thoạt nhìn quả thật không được tốt cho lắm. Còn anh thì sao? Vẻ mặt lo lắng kia, đến người mù cũng có thể nhìn ra được, cả đêm hôm qua anh đều ở lại bên cạnh Giang Tuyết Nhi cho đến sáng. Cô vẫn nhớ rõ tối hôm qua anh đã giận dữ quát mắng thế nào, vẫn nhớ rõ ánh mắt sắc bén của anh ra sao. Tất cả mọi chuyện như hiện rõ mồn một ở trước mắt, nước mắt chua chát gần như lại chực trào ra trên khóe mi.
“Tiểu Hi, con cũng dậy rồi sao? Cơ thể có khá hơn chút nào không?” Giang Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng.
Úy Trì Hi không nói tiếng nào, xoay người đi về phía bàn ăn.
“Úy Trì Hi, ta không dạy con phép lịch sự hay sao?” Ấn đường Úy Trì Thác Dã nhíu chặt lại, con bé này làm vậy là muốn chống đối anh đó sao? Anh cũng biết ở tình huống lúc đó, anh đã đối với cô có hơi dữ tợn đôi chút, “Đã cảm thấy khỏe hơn chưa?” Anh lầu bầu một câu, nhưng thật ra câu này là đang muốn nói với con bé, trong ngữ điệu lộ ra một chút cảm giác đau lòng không dễ phát giác. Anh đỡ một bên cánh tay Tuyết Nhi, nhưng tầm mắt lại không hề rời khỏi con bé.
Úy Trì Hi vẫn giữ im lặng, sa sầm nét mặt, cô quyết định giữ chiến tranh lạnh với anh! Cô cũng không thèm quan tâm đến anh! Tối hôm qua vừa mới ở WC hôn cô xong, nháy mắt một cái đã cùng với người đàn bà kia quậy cho dục hỏa ngất trời! Lúc đó anh xem Úy Trì Hi cô đây là cái gì? Thích thì hôn, đuổi thì phải đi sao? Tiếu Tiếu nói không sai, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Cũng may là Giang Tuyết Nhi bị ngất xỉu, xem ra cũng đáng đời cô ta! Hừ!
“Thác Dã, anh đừng trách Tiểu Hi.” Giang Tuyết Nhi nhỏ nhẹ khuyên nhủ người đàn ông bên cạnh. Từ sau khi cô đến Xích Long bảo, mới thực sự cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, sự quan tâm chia sẻ giữa các thành viên trong nhà, mà ở cô nhi viện cô không thể nào có được. Cô vẫn còn nhớ rõ nụ hôn nóng bỏng tối hôm qua của Thác Dã, nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của anh, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Giống như là một giấc mơ thật dài, trong mơ có ánh mắt dịu dàng của anh Thác Dã, có vòng ngựa gỗ xoay tròn tung bay, có cổ xe bí đỏ của cô bé lọ lem, có đôi giày ballet màu trắng như tuyết, có ánh vàng rực rỡ của hoa Tulip…
Cảnh trong giấc mơ đó, thật dài giống như là cả một đời người vậy, tất cả đều tràn ngập hình bóng Thác Dã, cũng sâu đậm như tình yêu mà cô luôn chờ mong kia.
Giang Tuyết Nhi đắm đuối nhìn một bên sườn mặt anh tuấn của Úy Trì Thác Dã, khuôn mặt này, cô dường như đã nhìn cả cuộc đời, vậy mà vẫn luôn khiến cho cô rung động đến vậy.
“Tuyết Nhi, cháo sáng nay em cũng không ăn được nhiều, lại đây húp thêm chút canh nữa.” Úy Trì Thác Dã dìu cô đến bên cạnh bàn ăn, kéo ghế đỡ cô ngồi xuống.
“Đúng đấy, cô Tuyết Nhi, xem cô thân thể yếu ớt, cần phải bồi bổ cho thật tốt.” Thím Lâm vừa nói vừa múc một chén canh bổ bưng đến. Cô Tuyết Nhi chính là nữ chủ nhân tương lai của Úy Trì gia nha, mang trên mình trọng trách nối nghiệp hương hỏa cho cậu chủ, thân thể vẫn nên vỗ béo thêm một chút. Sau đó, bà lại múc thêm một chén canh nữa đưa đến cho Úy Trì Hi, “Cô chủ nhỏ cũng vậy, uống nhiều một chút.”
“Cảm ơn Thím Lâm.” Giang Tuyết Nhi cảm kích nhận lấy chén canh Thím Lâm đưa qua, trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Thím Lâm giống như một người mẹ vậy, khiến cho người ta cảm động.
Úy Trì Thác Dã ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào mỗi một hành vi cử chỉ của Úy Trì Hi, cân nhắc xem nên mở lời thế nào để phá vỡ cục diện bế tắc này. Cô cúi đầu rầu rĩ húp canh, không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, có là tên ngốc cũng biết cô đang cáu kỉnh. Sắc mặt con bé vẫn còn hơi tái nhợt, làm cho anh không nén nổi lo lắng.
Ngay khi anh chuẩn bị xuống nước dỗ dành cô, thì chuông điện thoại di động bỗng reo vang. Bất đắc dĩ, anh đành phải nghe máy trước đã.
Lại là một dãy số xa lạ.
“Alo?” Sáng sớm, tính tình của anh cũng sẽ không được tốt cho lắm.
“A… Tiểu Hi?” Đầu dây bên kia hỏi dò.
Chết tiệt, lại là đàn ông? Tiểu Hi, Tiểu Hi! Gần đây, anh luôn nhận được không ít các cuộc gọi của những người đàn ông xa lạ gọi đến! Anh vẫn không biết, con bé con nhà anh lại có duyên với người khác giới tốt đến vậy! Được lắm, anh nghiến răng nghiến lợi! Ngay lập tức lửa giận vô duyên vô cớ bùng phát, Úy Trì Thác Dã bực tức hét: “Gọi lộn số!”
Cạch một tiếng, cắt điện thoại.
“Úy Trì Hi, cô tốt nhất là giải thích cho tôi!” Vốn định xoa dịu tình hình, vậy mà trong phút chốc đã lại bốc hỏa.

Chương 102: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (3)

Chương 102: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (3)

“Tuyết Nhi thử đoán xem.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười nói.
“À… Búp bê?” Giang Tuyết Nhi nghiêng đầu hỏi. Do lần nào anh Thác Dã tặng quà cho bé nếu không phải là búp bê thì cũng là quần áo đẹp.
“Không phải.” Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt mái tóc mềm mại của Tuyết Nhi, trong tim có cảm giác thân thiết. Ở trong lòng cậu, Tuyết Nhi giống như là người thân của mình vậy.
Giang Tuyết Nhi chu môi nũng nịu: “Anh Thác Dã, mặc kệ là anh tặng quà gì, Tuyết Nhi cũng đều thích.” Bé nói thật, chỉ cần anh Thác Dã đến thăm bé, cho dù không có quà tặng, bé cũng thấy rất vui vẻ.
“Cô bé ngốc, hôm nay anh có đem theo một món quà rất đặc biệt, để bù lại năm ngoái đã không đến kịp chúc mừng sinh nhật Tuyết Nhi.” Trong tròng mắt cậu ánh lên tia áy náy.
“Thật không, tuyệt quá, anh Thác Dã là tốt nhất!” Anh vẫn còn nhớ rõ năm ngoái anh đã không tới chúc mừng sinh nhật cho cô. Giang Tuyết Nhi nhất thời kích động, chu đôi môi nhỏ xíu của mình ịn vào hai má Úy Trì Thác Dã, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt cậu phát ra một tiếng kêu thật to.
Úy Trì Thác Dã mỉm cười dịu dàng, tùy ý hành động trẻ con của cô bé, sau đó bồng cô bé lên, vừa đi vừa nói: “Tuyết Nhi, bây giờ anh trai dẫn em đến khu vui chơi nhé, được không?” Bởi vì Tuyết Nhi bị bệnh tim nên cô bé không thể giống như những bạn nhỏ khác thỏa thích nô đùa ở khu vui chơi, nhưng cậu biết rõ cô bé vẫn luôn cực kỳ khát vọng.
“Khu vui chơi!” Đôi đồng tử đen láy của Giang Tuyết Nhi phát sáng lắp lánh. Anh Thác Dã thật sự muốn dẫn cô đi khu vui chơi sao? Bé thấy thật hạnh phúc, thật vui vẻ á!
“Tuyết Nhi có thể đến khu vui chơi sao?” Viện trưởng Lương ở bên cạnh cau mày khẽ nói.
Úy Trì Thác Dã nhẹ gật đầu: “Viện trưởng Lương, hôm nay tôi sẽ dẫn Tuyết Nhi ra ngoài chơi.” Cậu ôm Tuyết Nhi vào lòng, thuận tay mở một bên vạt áo bành tô, bọc kín hoàn toàn cơ thể nhỏ bé của Tuyết Nhi lại.
Viện trưởng Lương nghĩ thầm, Tuyết Nhi đã có anh trai Thác Dã ở bên, chắc chắn cô bé sẽ không gặp chuyện gì. Bà mỉm cười vẫy tay với Tuyết Nhi, “Ừ, đi sớm về sớm.”
“Viện trưởng Lương, tạm biệt.” Giang Tuyết Nhi hưng phấn gối đầu tựa lên vai Úy Trì Thác Dã, chào tạm biệt viện trưởng Lương.
Bé cứ như vậy, trông ngày trông đêm, cuối cùng cũng chờ được giấc mơ đẹp nhất thời thơ ấu…
Úy Trì Thác Dã dẫn theo Giang Tuyết Nhi, đến một khu vui chơi náo nhiệt. Vì vậy, đây là năm sinh nhật mà Giang Tuyết Nhi suốt đời ghi khắc trong tim. Trong cuộc đời mình, bé chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều đồ vật mới lạ đến vậy, thú vị như thế, mặc sức mà ngắm nhìn thỏa thích. Chỉ có anh Thác Dã mới có thể đem đến cho bé niềm hạnh phúc vô hạn này, giống như là đã được tái sinh thêm một lần nữa. Trong trái tim bé nhỏ của cô nhóc, ở nào đó dần dần phát sinh chân tình.
“Anh Thác Dã, em muốn chơi cái đó!” Giang Tuyết Nhi vung vẫy ngón tay nhỏ nhắn hưng phấn kêu lên.
“Oa! Cái đó là cái gì, em cũng muốn chơi!” Bé chớp mắt lại nhìn thấy có người đang chơi tàu hải tặc.
“Á! Cái kia…”
“Còn có cái kia nữa…”
Các trò chơi giải trí trong khu vui chơi khiến cho cô bé ngắm nghía đến hoa cả mắt. Bé thật sự rất vui vẻ. Anh Thác Dã thật sự sẽ dẫn bé đi chơi sao?
Úy Trì Thác Dã nhìn vào trong khu vui chơi tuy không muốn làm cho Giang Tuyết Nhi cụt hứng, nhưng vẫn phải khẽ lắc đầu: “Tuyết Nhi, chúng ta chơi cưỡi ngựa.” Trong lòng cậu hiểu rõ, trò nào Tuyết Nhi có thể chơi, trò nào không thể.
“Được, chơi cưỡi ngựa!” Chỉ cần anh Thác Dã vui vẻ, thì bé cũng cảm thấy vui vẻ.
Đương nhiên, ‘cưỡi ngựa’ theo như lời Úy Trì Thác Dã nói, chính là dẫn Tuyết Nhi đi cỡi ngựa “nhẹ nhàng” ở vòng đu quay ngựa gỗ.
Nhưng tất cả những điều này, cũng đã làm cho Tuyết Nhi thấy thật vui vẻ. Trong thế giới nhỏ bé đó đều tràn ngập hình bóng Thác Dã.
Bọn họ lao vun vút trong vòng quay ngựa gỗ, cơ thể nhỏ nhắn của bé rúc vào trong lòng ngực ấm áp của cậu, mặc cho ngựa gỗ tung bay, hạnh phúc dào dạt.
“Anh Thác Dã, chơi rất vui nha!” Bé mỉm cười dịu dàng.
“Anh Thác Dã, mỗi ngày chúng ta đều như thế này được không?” Giọng nói non nớt biểu lộ sự kỳ vọng sâu sắc.
“Anh Thác Dã…”
“Anh Thác Dã…” Trái một câu anh Thác Dã, phải một câu anh Thác Dã, giống như trong thế giới của cô bé chỉ còn tồn lại duy nhất hai từ Thác Dã.
Úy Trì Thác Dã lẳng lặng lắng nghe giọng nói vui vẻ trẻ con của bé, ôm thật chặt cô bé vào trong ngực, cảm xúc trong lòng không hiểu là gì. Tuyết Nhi là tâm nguyện cuối cùng mà ‘bà’ đã gởi gắm lại cho cậu.
“Anh Thác Dã, vào dịp sinh nhật hàng năm anh đều ở bên cạnh em có được không?” Bé biết, anh Thác Dã không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh bé được. Trong sáu năm cuộc đời bé, anh Thác Dã cho tới bây giờ cũng chỉ là niềm ao ước của bé.
Bé từng nghe viện trưởng Lương kẻ lại, sáu năm trước, chính anh Thác Dã đã bất chấp bão tuyết ôm bé đến ‘cô nhi viện Thịnh Ấu’. Nhưng trong lòng bé vẫn luôn có một thắc mắc nho nhỏ, đã hỏi viện trưởng Lương nhưng cũng không có được đáp án, đó là tại sao anh Thác Dã lại đem gửi bé đến cô nhi viện?
“Tuyết Nhi, chúng ta qua ngồi cổ xe bí đỏ đi.”
Bọn họ di chuyển xuyên qua vòng quay ngựa gỗ, cậu lại lôi kéo cô bé cùng nhau ngồi vào cổ xe bí đỏ của cô bé lọ lem.
“Anh Thác Dã, thật là tuyệt vời!” Bé đã được viện trưởng Lương kể cho nghe câu chuyện cổ tích về Cô bé Lọ Lem.
“Tuyết Nhi, hôm nay là sinh nhật của em, anh nhất định sẽ khiến cho em thật sự vui vẻ, hạnh phúc!” Cậu thầm hứa hẹn như thế. Cuộc sống mười lăm năm qua, cảm giác thấy mình trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm. Từ trên người Tuyết Nhi, cậu dường như cảm nhận được sự ấm áp của người thân. Thế nhưng, tương lai sẽ như thế nào đây, cậu cũng không thể sắp đặt được.
Bởi vì những lời này của cậu, đối với Giang Tuyết Nhi đây là sinh nhật khó quên nhất. Bọn họ thỏa thích vui đùa, lênh đênh du ngoạn trên một chiếc thuyền dọc theo con sông nhỏ, sung sướng lái xe điện đụng trong nhà, thủy cung để lại cho bọn họ rất nhiều kỷ niệm, trên bãi cỏ cũng lưu lại dấu chân bọn họ…
Chơi cho đến khi, mặt trời lặn, màn đêm buông xuống. Trong tâm trí non nớt của Giang Tuyết Nhi, trong suốt chuyến đi kỳ diệu này, bé cũng giống như cô bé lọ lem đã gặp được hoàng tử của mình, anh Thác Dã, đã trở thành khao khát cháy bỏng nhất mà bé muốn có được trong cả cuộc đời mình!
Nếu có thể, bé tự nguyện làm một cô bé lọ lem sống yên lặng, âm thầm chờ đợi ở cô nhi viện, chờ cho đến một ngày, anh Thác Dã sẽ giống như vị hoàng tử kia đánh xe bí đỏ đến…

Chương 101: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (2)

Chương 101: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (2)

Tại bậc thềm trên cùng, Giang Tuyết Nhi ngồi một mình, nhìn những đứa trẻ khác đang nô đùa vui vẻ ngoài sân, nhưng viện trưởng Lương lại nói bé không được chơi như vậy. Bé đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi, tại sao anh Thác Dã còn chưa chịu tới?
“Tuyết Nhi, tại sao cậu không xuống đây cùng chơi với chúng tớ?” Tiểu Túc đi đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, ngồi xuống bên cạnh bé.
“Tiểu Túc, viện trưởng Lương nói tớ chỉ có thể nhìn các cậu chơi thôi.” Bé nhíu chặt đôi mày thanh tú có chút mất mát.
“Tuyết Nhi đang đợi anh Thác Dã của cậu ấy, cho nên sẽ không tới chơi với chúng ta đâu.” Một cô bạn nhỏ tên gọi Bối Bối lon ton chạy lại, trong tay vẫn đang cầm chặt một nhánh cỏ đuôi chó.
“Thật sao? Tuyết Nhi, hôm nay anh Thác Dã sẽ đến đây sao?” Đôi mắt Tiểu Túc lập tức giống như hai hạt hồ đào. Toàn bộ các bạn nhỏ ở ‘Thịnh Ấu’ đều biết Giang Tuyết Nhi có một người anh trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng chính là anh Thác Dã chứ.
Giang Tuyết Nhi đưa mắt liếc xéo Bối Bối một cái, chu môi nói: “Bối Bối, làm sao cậu biết được?” Mỗi lần anh Thác Dã đến thăm bé, những đứa trẻ khác cũng đều quấn lấy anh Thác Dã, hại bé cũng không có cơ hội trò chuyện nhiều với anh Thác Dã.
“Hừ, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ nha, nhỏ xíu mà đã thích con trai rồi a!” Bối Bối nhăn mặt làm mặt quỷ. Bé sẽ không nói sáng nay đã nghe lén điện thoại của viện trưởng Lương đâu. Thật ra bé cũng rất mong được gặp anh Thác Dã của Giang Tuyết Nhi nha, nghĩ đến dáng vẻ cao to anh tuấn của anh, cực kỳ giống như các minh tinh trên TV, ngay cả Angel nằm cạnh giường bé cũng nói anh Thác Dã rất đẹp trai nha. Giang Tuyết Nhi bị Bối Bối nói cho đỏ mặt xấu hổ. Tuy rằng bé vẫn không biết tình yêu là cái gì: “Làm gì có! Bối Bối cậu không được nói bậy như vậy!”
“Tớ không có nói bậy, Giang Tuyết Nhi lêu lêu! Giang Tuyết Nhi xấu hổ xấu hổ!” Bối Bối càng không chút kiêng dè hét vang lên. Cô bé này thực là nghịch ngợm, rõ ràng bản thân yêu thích anh Thác Dã vô cùng, lại còn già mồm giễu cợt trêu chọc Giang Tuyết Nhi.
“Không phải như vậy, không phải như vậy mà!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tuyết Nhi đã trở nên đỏ hồng, vẫn đang sống chết lắc đầu.
“Hì hì, Bối Bối nói đúng nha, Giang Tuyết Nhi lêu lêu xấu hổ, thích anh Thác Dã nha!” Tiểu Túc ở bên cũng a dua theo trêu ghẹo thêm vào. Những đứa trẻ ngây thơ mơ mộng, cộng với một chút nghịch ngợm.
“Tớ…” Giang Tuyết Nhi sống mũi cay cay, nước mắt từng giọt từng giọt lả chả rơi xuống. Nghe thấy tiếng cười nhạo của các bạn, một cô bé nhút nhát như bé có cảm giác như bị cô lập.
“A…” Bối Bối và Tiểu Túc nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bụm mặt bắt đầu khóc nức nở, không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Các bé chỉ là nghịch ngợm một chút thôi, nhưng không hề có ác ý nha. Tiếng khóc của Giang Tuyết Nhi khiến cho các bé có chút lúng túng không biết phải làm gì.
Hu hu hu, Giang Tuyết Nhi khóc đến mức không thể ngừng được. Mới đầu có lẽ là bởi vì sự trêu ghẹo của bọn Bối Bối, nhưng sau đó lại nghĩ đến anh Thác Dã, đợi lâu như vậy còn không thấy đến. Bé càng nghĩ càng khóc, càng khóc càng hăng hơn, khóc đến nỗi gần như thở cũng không ra hơi…
“Oái! Tuyết Nhi cậu làm sao vậy!” Bối Bối tinh mắt nhìn thấy Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên ôm lấy ngực thở hổn hển, khuôn mặt nghẹn khí bỗng trở nên đỏ bừng.
“Bối Bối, Tuyết Nhi bị làm sao vậy?” Tiểu Túc ở bên cạnh cũng bị hù cho sợ hãi.
“Viện trưởng Lương ——” Bối Bối run giọng hét lên.
“Viện trưởng Lương ——” Tiểu Túc cũng hét lên theo.
Các bé vội vàng quay đầu lại tìm viện trưởng Lương, không để ý thấy Giang Tuyết Nhi đã bị té ngất xỉu ở trên thềm đá…
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
“Viện trưởng Lương, Tuyết Nhi đang yên lành tại sao tự nhiên lại bị té xỉu chứ?” Trong phòng, một cậu thiếu niên cao lớn anh tuấn đứng ở bên giường, nhíu mày.
“Trước đó cô bé đang ngồi trên bậc tam cấp phía trước học viện, nói là muốn chờ cậu đến đây. Sau đó bởi vì phát sinh tranh chấp với những đứa trẻ khác, nên Tuyết Nhi bị kích động phát khóc, nhất thời thiếu dưỡng khí nên bị ngất đi.” Viện trưởng Lương ở bên cạnh thấp giọng nói. Chẳng biết tại sao, chỉ trong sáu năm, cậu bé trước kia đã từng bị vùi trong tuyết, đã lột xác trở thành một thiếu niên cao lớn rồi. Nghe nói năm nay cậu chỉ mới mười lăm tuổi, thế nhưng cả người đã toát ra một loại khí tức rét lạnh, khiến cho bà cũng phải có phần khiếp sợ uy nghiêm của cậu ta.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Viện trưởng Lương, bà cũng biết, mấy năm qua tôi đã tài trợ không ít cho ‘Thịnh Ấu’ chứ.” Giọng nói lạnh lùng biểu lộ đôi chút uy hiếp.
“Ừ, đúng vậy, để tình huống này xảy ra tôi cũng không vui vẻ gì. Tuyết Nhi là đứa nhỏ mà tôi thương nhất…” Lời viện trưởng Lương nói hoàn toàn là sự thật. Tuy rằng bắt đầu từ năm đó, không thể phủ nhận trong sáu năm qua cậu đã đóng góp và tài trợ cho cô nhi viện, nhưng trong thâm tâm bà cũng thật sự yêu mến cô bé Tuyết Nhi này, mà không phải do bởi cậu ta bức bách.
Ô, anh Thác Dã đến rồi sao? Giang Tuyết Nhi mơ màng nghe được tiếng viện trưởng Lương đang nói chuyện với anh Thác Dã. Bé cố gắng mở to hai mắt, quay qua nhìn người mà bé luôn ngày nhớ đêm mong, “Anh Thác Dã…”
Một giọng nói trẻ con nũng nịu vừa thốt lên, lập tức lôi kéo tầm mắt Úy Trì Thác Dã từ trên người viện trưởng Lương trở về. Cậu quay đầu về phía giường nhìn vào đôi mắt mở to mông lung của Giang Tuyết Nhi, sắc mặt lập tức dịu lại: “Tuyết Nhi, tỉnh lại rồi? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Hu hu hu…” Giang Tuyết Nhi đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt của Úy Trì Thác Dã, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác mềm mại, đúng thật là anh Thác Dã rồi. Bỗng nhiên, nước mắt cô bé rơi xuống lả chả. Cuối cùng thì anh Thác Dã cũng đã tới. Bé đã chờ thật lâu thật lâu rồi. Bé còn tưởng rằng anh Thác Dã không cần bé nữa, hu hu hu…
“Tuyết Nhi đừng khóc, đừng khóc.” Úy Trì Thác Dã vội vàng lau đi những giọt nước mắt ấm áp của bé. Em ấy thật sự không thể lại tiếp tục bị kích động.
“Hu hu hu, cuối cùng anh cũng đã… Đến rồi…” Bé cảm thấy phấn khích. Anh Thác Dã cuối cùng đã đến.
“Em đó, cô bé ngốc, đừng khóc nữa nghe, nếu còn khóc nữa anh sẽ bỏ đi.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười, hết cách với cô bé, đành phải giả vờ muốn rời khỏi.
“Đừng ——” Giang Tuyết Nhi sợ cậu bỏ đi mất, trái tim liền nhảy lên một nhịp, nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu, sợ tới mức lập tức nín khóc, vội vàng nói, “Anh Thác Dã đừng đi, Tuyết Nhi không khóc.”
“Như vậy mới ngoan.” Úy Trì Thác Dã hài lòng gật đầu, dùng đầu ngón tay lau khô khóe mắt còn vương nước mắt của cô bé, “Tuyết Nhi nhìn xem, anh đem món quà gì đến cho em đây.”
Giang Tuyết Nhi vừa nghe đến hai chữ món quà, thì lập tức vui vẻ ra mặt, “Anh Thác Dã đem quà gì đến tặng cho Tuyết Nhi vậy?”