------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 100: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (1)

Chương 100: Chuyện Cũ Của Tuyết Nhi (1)

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi…” Một giọng phụ nữ dịu dàng, khẽ gọi.
Trên giường là một cô bé, mở to đôi mắt có chút mỏi mệt, khàn giọng kêu lên: “Viện trưởng Lương, anh Thác Dã đến đây sao?”
“Cô bé ngốc, vừa mới mở mắt ra đã nhớ đến anh Thác Dã rồi à?”
“Tuyết Nhi nhớ…rất nhớ anh Thác Dã nha.” Giọng nói của cô bé có chút mất mát.
“Tuyết Nhi ngoan, anh Thác Dã của con sẽ nhanh chóng tới đây thăm con mà.” Ngồi bên giường là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục tu sĩ, chính là viện trưởng của ‘cô nhi viện Thịnh Ấu’.
“Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của con.” Cô bé nghếch khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng lên.
“Ha ha, anh Thác Dã của con nhớ rõ mà. Vừa mới sáng sớm cậu ta có gọi điện thoại tới nha, nói rằng hôm nay có một món quà muốn tặng cho Tuyết Nhi đó.”
“Thật không ạ? Có quà thật ạ?” Đôi mắt cô bé ngay lập tức phát sáng lấp lánh. Cô bé đó chính là Giang Tuyết Nhi.
Viện trưởng Lương mỉm cười hiền lành nói: “Đúng rồi, nhưng mà mỗi ngày Tuyết Nhi đều phải ngoan ngoãn uống thuốc, không được theo đám Bối Bối chạy nhảy chơi trò đuổi bắt nữa.”
“Vâng!” Giang Tuyết Nhi hiền thục gật đầu. Cô bé đứng dậy khỏi giường, lôi kéo vạt áo của viện trưởng Lương, “Vậy khi nào thì anh Thác Dã mới đến thăm Tuyết Nhi?” Hôm nay chính là ngày sinh nhật sáu tuổi của cô mà.
Viện trưởng Lương ôm lấy thân mình gầy đét của cô bé. Tuyết Nhi là đứa trẻ có thể chất yếu nhất so với mấy đứa trẻ đồng trang lứa, cho nên được bà đặc biệt nuông chiều.
Vào sáu năm trước, bà vĩnh viễn luôn nhớ mãi, đó là một buổi sáng sớm tuyết rơi đầy trời.
Thời gian đó, tuyết đã rơi liên tục trong nhiều ngày, nhiệt độ không khí giảm xuống đến dưới 0 độ. Trên mặt đất tuyết phủ dày cũng đến vài thước (1 thước = 1/3m). Sáng sớm, bà đang quét tuyết trong sân, chợt nghe một loạt tiếng sột soạt đập cửa, sức lực yếu ớt, nhưng lại rất dồn dập.
Khi bà mở cửa ra, liền nhìn thấy một cậu bé bất chấp mùa đông giá rét tuyết bay đầy trời, gần như là vừa chạy vừa bò, đang quỳ gối trước cửa, dùng hết sức gõ mạnh lên cánh cổng ‘Thịnh Ấu’. Môi của cậu bé đã bị thâm tím cả, ôm một bọc vải dày, thân thể thì không ngừng run rẩy.
“Cậu bé, con xảy ra chuyện gì?” Bà lo lắng hỏi, chú ý tới chiếc bọc trước ngực cậu bỗng nhiên cuộn tròn nhô cao lên một vật.
Khuôn mặt tái nhợt của cậu gần như đã bị đóng băng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, đôi tay run rẩy dâng chiếc bọc nhỏ trong lòng đưa đến trước mặt bà, hơi thở yếu ớt phun ra vài chữ: “Thưa Sơ, làm ơn… thu nhận và giúp đỡ… đứa bé này!”
Đứa bé?
Bà cúi đầu nhìn xuống ‘bọc đồ’ cậu đưa, lại gần nhìn vào, Chúa ơi, quả thật là một đứa trẻ sơ sinh, đang ngủ say ngon lành, nhưng mà, bà chợt lo lắng… Vì thế bà đưa tay thử thăm dò hơi thở của đứa bé—— khuôn mặt của đứa bé đã bị đông lạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như không còn – cảm nhận được hơi thở, gần như dọa bà sợ ngây người!
“Cậu bé, đứa trẻ này…” Bà không dám nói, dù sao sinh mệnh trẻ sơ sinh cũng rất yếu ớt, có lẽ đứa bé này đã không thể chịu đựng được thời tiết quá mức rét lạnh của ngày hôm nay. Bà đã từng nhìn thấy có quá nhiều trẻ mồ côi bị như vậy. Những năm gần đây ở ‘cô nhi viện Thịnh Ấu’ này, bà thường xuyên có thể nhặt được trẻ con bị vứt bỏ ngoài cửa. Không chỉ có những đứa trẻ do cơ thể ốm yếu, không bao lâu thì bị chết yểu, mà ngay đến cả những đứa trẻ bị tàn tật cũng bị cha mẹ chúng nhẫn tâm vứt bỏ. Bà làm sao mà không thương xót đứa bé này đây?
“Không, em ấy không chết!” Cậu bé lắc mạnh đầu, kiên định nói, “Cầu xin Sơ, đừng buông tay với em ấy!”
Có Chúa mới biết, cậu đã chạy qua bao nhiêu đường xá, mới tìm tới được nơi này. Cậu từng nghe Hà Hỏa Hoan nói qua, nơi này có một trại trẻ mồ côi. Tuy rằng đi một mạch xiêu vẹo nghiêng ngả đến đấy, có lẽ trên đường đã không cẩn thận va phải Tuyết Nhi, cũng có lẽ do trời đông giá rét làm Tuyết Nhi bị lạnh, có lẽ… Nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng, Tuyết Nhi nhất định sẽ cố gắng vượt qua được.
Cậu không chút do dự nhét Tuyết Nhi vào trong tay bà, “Xin Sơ, nhất định phải cứu… em ấy!”
Ngay sau khi bà vừa nhận lấy đứa trẻ, cậu liền mỉm cười ngay cả hai chữ cám ơn còn chưa kịp nói ra miệng, thì sực lực đã không thể gắng gượng được nữa té xỉu trước cổng lớn của ‘cô nhi viện Thịnh Ấu ‘.
May mắn là, cậu đã nói không sai, bà ôm đứa nhỏ đang nằm trong bọc vào trong viện, lại mời bác sĩ đến, sau khi tiến hành cấp cứu khẩn cấp, mới đưa cô bé từ Quỷ Môn quan trở về, nên mới có một Giang Tuyết Nhi khỏe mạnh của ngày hôm nay ở đây.
Sau này, bà cũng hiểu được ánh mắt kiên định kia của cậu bé, cậu bé quyết không buông tay Tuyết Nhi, cậu bé mạo hiểm bất chấp bão tuyết mùa đông, cậu bé đã từ ngàn dặm xa xôi mang Tuyết nhi tới đây, cậu bé kiên cường ấy, chính là anh Thác Dã của Tuyết Nhi.
Thu hồi lại suy nghĩ, viện trưởng Lương nhìn cô bé con hiền thục ngoan ngoãn trước mắt, không khỏi thở dài, thật là một đứa trẻ khiến cho người ta không khỏi thương xót, bà nhẹ giọng nói: “Việc này viện trưởng Lương cũng không rõ lắm. Tuyết Nhi ngoan ngoãn nghe lời, anh Thác Dã của con nhất định sẽ tới chúc mừng sinh nhật của con nha.”
Bà véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Tuyết Nhi. Lần đầu bà gặp Thác Dã, lúc đó bất quá cũng chỉ là một cậu bé mới mười mấy tuổi mà thôi. Nhưng mà những năm gần đây, càng nhìn càng cảm thấy đứa nhỏ này rất lãnh đạm, tuổi còn nhỏ mà đã có loại khí chất tàn nhẫn này, ngay cả đến người lớn nhìn thấy cũng đều ớn lạnh xương sống. Cũng may, cậu đối với Tuyết Nhi ngược lại rất tốt.
“Nhưng mà lúc Tuyết Nhi mừng sinh nhật năm tuổi, anh Thác Dã cũng đâu có tới.” Giang Tuyết Nhi cau có nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ nhắn, đếm đầu ngón tay của mình. Năm ngoái anh Thác Dã nói sẽ tới chúc mừng sinh nhật của cô, nhưng cuối cùng anh cũng không đến.
Viện trưởng Lương giúp Giang Tuyết Nhi sửa sang lại quần áo chỉnh tề, cười nói: “Mặc kệ anh Thác Dã tới hay không, Tuyết Nhi cũng không được đau lòng, không được buồn nghe chưa.”
Cách đây sáu năm khi cứu cô bé thoát chết, bà đã biết được Tuyết Nhi bị bệnh tim bẩm sinh. Vậy nên tất cả mọi hành vi cử chỉ của Tuyết Nhi, bao gồm luôn cả tâm trạng cảm xúc, bà đều rất quan tâm, chỉ sợ không cẩn thận Tuyết Nhi sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Dù sao trong sáu năm qua, bà cũng đã có tình cảm với Tuyết Nhi, rất luyến tiếc cho đứa nhỏ này.
“Dạ.” Nhìn khuôn mặt hiền từ của viện trưởng Lương, Giang Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt to tròn chớp chớp, phụng phịu cái miệng nhỏ nhắn. Bé thật sự rất hi vọng anh Thác Dã sẽ nhanh tới đây chúc mừng sinh nhật bé.

Chương 99: Bão Táp Hôn Mê (4)

Chương 99: Bão Táp Hôn Mê (4)

Trong lúc bác sĩ Quý khám bệnh cho Giang Tuyết Nhi, Úy Trì Hi kéo lê thân thể nặng như chì của mình, ánh mắt thắm thiết liếc nhìn Úy Trì Thác Dã một cái, thế nhưng trong tầm mắt của anh đã không hề có sự tồn tại của cô!
Trên giường là người phụ nữ trắng như tuyết, giống như tên gọi của cô, Giang Tuyết Nhi, khiến cho người ta thương xót.
Bác sĩ Quý lại đến lần nữa, nhưng không phải vì cô, mà vì cô gái yếu ớt đang nằm trên giường kia.
Nhưng nếu yếu đuối có thể giành được sự yêu thương của Thác Dã, nếu dịu dàng có thể nhận được sự thương xót của anh, thì cô – Úy Trì Hi cũng tuyệt đối sẽ không hề thua kém Giang Tuyết Nhi.
Có thể trong mắt anh, chỉ có duy nhất người phụ nữ kia. Anh chắc là đã bị trúng tà của cô ta hoặc là bị ma ám rồi!
Tuyệt vọng, Úy Trì Hi nhắm chặt hai mắt, nước mắt lăn dài trên má, tiếp xúc với không khí lập tức đông cứng lại! Cũng giống như trái tim cô lúc này đã lạnh như băng.
Xin lỗi con, cục cưng, mẹ thật là vô dụng, không thể kéo trái tim của papa con trở về. Cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã hơi gồ lên, cảm thấy nó hơi hơi động đậy. Cô biết, cục cưng đang nói với cô phải kiên cường lên.
Lặng lẽ xoay người, cô chưa từng hi vọng anh sẽ ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng rời khỏi, đến ngay cả Thác Dã và bác sĩ Quý cũng đều không hề phát giác.
Lướt qua chú Lâm đang đứng đợi bên cạnh cửa ngoài phòng, cô yên lặng rời đi.
Một lúc lâu, sau khi bác sĩ Quý kiểm tra nhịp tim cho Giang Tuyết Nhi xong, hai đầu lông mày không khỏi nhíu lại, “Cậu chủ, cô Tuyết Nhi là do chức năng tim bẩm sinh bị khiếm khuyết nên mới dễ dàng bị ngất đi. Lần trước tôi cũng có tới khám cho cô Tuyết Nhi.”
“Lần trước?” Anh nghi hoặc, tại sao anh lại không biết?
“À, cậu chủ, lần trước cô Tuyết Nhi cũng bị ngất xỉu, cho nên mới mời bác sĩ Quý đến khám qua. Nhưng vì cô Tuyết Nhi không cho chúng tôi nói với cậu.” Chú Lâm ở ngoài cửa giải thích.
Bác sĩ Quý gật đầu, nói tiếp: “Tình hình trước mắt của cô Tuyết Nhi cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là cô ấy sẽ không thể chịu được cảm xúc quá khích hoặc là việc vận động quá mạnh, nếu không tần suất ngất xỉu sẽ càng ngày càng tăng, đối với bệnh tình của cô Tuyết Nhi sẽ vô cùng bất lợi.”
Úy Trì Thác Dã nghe xong, tâm tình hơi thả lỏng được đôi chút nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Nhi, đang lâm vào hôn mê, lo lắng hỏi: “Vậy tại sao cô ấy vẫn còn bất tỉnh? Thật sự không đáng ngại chứ?”
“Cô Tuyết Nhi chẳng qua là do quá mỏi mệt, chỉ là đang ngủ mà thôi.” Bác sĩ Quý mỉm cười giải thích, “Cậu chủ, khi nào có thời gian, tốt nhất là cậu nên đưa cô Tuyết Nhi đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.”
Anh nghe xong, mới gật đầu yên tâm, “Đêm nay thật sự là đã làm phiền ông, bác sĩ Quý.” Chỉ trong một buổi tối, mà lại khiến ông lão như ông chạy đi chạy lại tới hai lần, thật là vất vả cho ông. Đầu tiên là con bé bị nôn mửa không ngừng, sau đó lại đến Tuyết Nhi đột nhiên bị bất tỉnh. Cũng may cả hai người đều không có gì đáng ngại, nếu không anh thật là nên tự kiểm điểm lại mình. Chỉ trở về ăn một bữa cơm thôi, mà lại có thể làm cho cả hai người phụ nữ phải khổ sở.
“Là việc nên làm mà thôi, đúng rồi…” bác sĩ Quý xoay người “Cô Tiểu Hi, cô ấy?”
Đâu rồi?
Bác sĩ Quý nhìn quanh một lượt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Úy Trì Hi đâu, nhớ lại dáng vẻ rơi lệ đầy mặt của cô vừa nãy, chắc là cô ấy sẽ không có việc gì chứ?
“Con bé?” Úy Trì Thác Dã nhướng mày. Con bé rời đi khi nào anh cũng không để ý, con bé không vui sao. Vừa rồi hét cô, anh rõ ràng nhìn thấy cô run rẩy, trong lòng bỗng dấy lên một chút cảm xúc khác thường.
Anh đối xử hơi quá đáng với cô sao?
Có lẽ vậy, nếu không anh sẽ không phát điên mà hôn cô như vậy, càng sẽ không hôn Tuyết Nhi. Bây giờ hậu quả của việc đầu óc phát sốt, anh cũng đã nếm thử, và cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép để xảy ra thêm lần nữa!
“Cô chủ vừa mới trở về phòng.” Ngoài cửa, chú Lâm trả lời. Vừa rồi, cô chủ nước mắt lưng tròng lặng lẽ rời đi. Ông cũng không biết cô chủ rốt cuộc bị làm sao vậy, đang êm đẹp, chẳng lẽ là vì cô Tuyết Nhi mà khóc sao? Cô chủ nhất định không nghe thấy bác sĩ Quý nói cô Tuyết Nhi thật ra đã không có gì đáng ngại nữa.
“Vậy, cậu chủ, tôi cũng phải về rồi.” Bác sĩ Quý đứng dậy thu thập túi thuốc, chuẩn bị rời đi.
Úy Trì Thác Dã giúp Giang Tuyết Nhi đang ngủ say đắp lại chăn, sau đó quay đầu nói với bác sĩ Quý: “Hơn nửa đêm rồi, bác sĩ Quý ông ở lại Xích Long bảo nghỉ ngơi đi.”
“Đúng vậy, bác sĩ Quý, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Chú Lâm cũng nói thêm vào.
“Vậy…” Bác sĩ Quý hơi do dự, sợ làm phiền bọn họ.
“Chú Lâm, chú đưa bác sĩ Quý đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi đi.” Úy Trì Thác Dã gật đầu nhìn bác sĩ Quý, trong mắt là lòng biết ơn sâu sắc.
“Vâng, cậu chủ.” Chú Lâm chủ động đi tới giúp bác sĩ Quý xách túi thuốc, “Bác sĩ Quý, xin vui lòng đi theo tôi.”
Chờ cho chú Lâm đưa bác sĩ Quý đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, phòng ngủ của Úy Trì Thác Dã lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước. Yên ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh và Giang Tuyết Nhi.
Đêm lạnh, tâm trạng của anh cũng dần bình tĩnh lại sau cả một đêm dài lo lắng thấp thỏm.
Có lẽ, nên bình tĩnh lại một lúc, sự mê luyến đối với con bé kia, anh hẳn là nên sửa chữa lại sai lầm này.
Nhìn thấy Giang Tuyết Nhi ngủ thật bình yên, anh chợt nhớ lại nhiều năm về trước. Khi đó Tuyết Nhi vẫn còn rất nhỏ, nhỏ đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Anh còn nhớ rõ vào ngày mưa tuyết hôm đó, anh ôm chặt lấy cô, không ngừng truyền hơi ấm cho cô.
Chỉ là tuyết rơi quá nhiều, anh ôm Tuyết Nhi mà vẫn không ngừng run rẩy, chỉ sợ sinh mạng nhỏ bé trong ngực sẽ mất đi trong tay mình. Anh không nhớ mình đã ôm cô đi trong bao lâu, ngả nghiêng lảo đảo đi thẳng một mạch. Cảm giác sợ hãi này, dù đã qua rất nhiều năm rồi anh vẫn không thể nào quên.
Anh thậm chí còn hoài nghi, bệnh tình của Tuyết Nhi nặng thêm, có phải là do trong ngày tuyết rơi hôm đó, anh đã không bảo vệ thật tốt cho cô?
Đêm nay, dục vọng bản thân đột nhiên tăng vọt làm cô bị tổn thương. Anh nên bù đắp lại sai lầm này như thế nào đây? Nhìn Tuyết Nhi, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của cô nhóc con, anh thật không xác định được.
“Tuyết Nhi, hy vọng em tha thứ cho anh.” Anh nhẹ giọng thở dài, vì đêm nay và cả vì ngày tuyết rơi của nhiều năm trước. Sau đó anh xoay người tắt đèn, lặng lẽ rời đi.

Chương 97: Bão Táp Hôn Mê (2)

Chương 97: Bão Táp Hôn Mê (2)

Nhưng mà vào ngay thời điểm anh đi lướt qua cô, không cẩn thận đụng mạnh vào người cô, làm Úy Trì Hi lảo đảo suýt té ngã phải dựa vào tường. Cô theo phản xạ đưa tay bảo vệ bụng, đợi sau khi đứng vững lại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mà anh sớm đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Nước mắt tủi thân, từng giọt từng giọt lăn dài hai bên má.
Anh có biết anh đã tàn nhẫn bao nhiêu không? Anh hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cô và con!
Cô cảm thấy mình giống như đã bị vứt bỏ, trái tim bị siết chặt đau đớn gần như sắp ngạt thở.
Trong phòng thật yên tĩnh, đó là yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không thể nghe thấy. Không khí trong nháy mắt như bị đóng băng.
“Ưm…” Người nằm trên giường phát ra một tiếng rên khẽ.
Cô đưa mắt nhìn lại, Giang Tuyết Nhi bị làm sao vậy? Mang theo lòng trắc ẩn cô đi đến bên giường.
Trên chiếc giường màu đen, Giang Tuyết Nhi trắng bệch khiến cho người ta thương xót. Cô ấy nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mi cong vút như hai cánh quạt, che kín đôi mắt cô, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như tuyết, gần như không còn chút máu. Cô ấy bị bệnh sao?
“Ưm…” Ngón tay mảnh khảnh của Giang Tuyết Nhi trong vô thức bỗng nhiên khẽ co giật, đôi mày lưỡi mác khẽ nhíu lại.
Úy Trì Hi nhìn thấy cô có phản ứng, đè nén đau đớn trong lòng, khẽ nói: “Dì … thấy không khỏe ở đâu?”
Trên giường, Giang Tuyết Nhi dần dần tỉnh lại. Cô mở mắt ra, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mắt chữ A mồm chữ O, hiển nhiên là thần trí còn chưa hết choáng váng.
“Dì… cảm thấy thế nào? Không khỏe ở đâu?” Úy Trì Hi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô, không đành lòng, liền hỏi.
“Con…” Giang Tuyết Nhi khàn giọng, nói không nên lời, tại sao Tiểu Hi lại ở chỗ này? Cô nhớ, rõ ràng là cô đang ở trong phòng Thác Dã…
Đêm nay, cô cố lấy hết can đảm, đặc biệt mặc lên người chiếc áo ngủ khêu gợi. Mặc dù cô biết làm như vậy thật mất tự nhiên, hơn nữa còn có thím Lâm đứng sau cổ vũ cho cô. Dù sao quen biết Thác Dã cũng đã nhiều năm rồi, cho dù có đối với cô càng thêm yêu thích, nhưng anh vẫn luôn là một người nhã nhặn quân tử, cũng không hề vượt quá khuôn khổ nửa bước.
Cô cố lấy hết dũng khí, lẻn vào phòng của anh tính dụ dỗ anh, khi đó cô nghĩ rằng mình đã thành công. Cô nhớ rõ, Thác Dã rốt cục cũng hôn cô, một nụ hôn gấp gáp nhưng không kém phần dịu dàng. Cô nhớ rõ nhiệt độ cơ thể anh, nhớ đến đôi môi lửa nóng mang đến cho cô cảm giác tê dại, nhớ rõ cánh tay cứng cáp mạnh mẽ của anh ôm chặt lấy eo cô, nhớ rõ hết tất cả mọi chuyện..
Nhưng mà, cô đúng thật là đáng thất vọng, chịu không nổi cảm xúc ham muốn mãnh liệt này, để cho dòng nước tối đen cuốn trôi đi ý thức của cô như một cơn lốc xoáy.
Bây giờ Tiểu Hi đang đứng trước mắt cô, vậy còn Thác Dã đâu?
Giang Tuyết Nhi nghĩ đến sự nóng bỏng vừa rồi, sắc mặt hơi ửng đỏ. Cô thật sự là quá vô dụng lại để vụt mất cơ hội rồi!
“Tiểu Hi…” Cô hắng giọng, kéo kéo vạt áo có chút xấu hổ, trong ánh mắt thoáng thẹn thùng, nghi hoặc nói: “Tại sao con lại ở chỗ này?”
Úy Trì Hi nhìn thấy hai má cô dần dần ửng hồng, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm. Đang yên đang lành tại sao Giang Tuyết Nhi lại bị ngất xỉu trên giường của Thác Dã? Vừa rồi, ở ngoài cửa cô rõ ràng nghe được tiếng thở gấp của hai người bọn họ, nghĩ đến Thác Dã để ngực trần, và bộ dạng quần áo không chỉnh tề của Giang Tuyết Nhi, phút chốc tròng mắt cô ửng đỏ, giận dỗi nói: “Phải chăng là nên để con hỏi dì mới đúng, tại sao dì lại ở trong phòng papa!”
“Dì…” Giang Tuyết Nhi nhất thời cứng họng. Cô vốn cũng không thể nói với Tiểu Hi là, cô mặt dày mày dạn đến đây để quyến rũ papa của con bé nha?
“Giang Tuyết Nhi, bình thường nhìn dì ra vẻ thánh nữ đức hạnh, không nghĩ tới cũng chỉ là loại phụ nữ như vậy!” Úy Trì Hi giận dữ nói. Người phụ nữ này hại cô không có chồng, hại cục cưng không có papa, cô vốn không nên thương hại cô ta. Cô cũng không phải loại phụ nữ yếu đuối, có thể hai tay dâng người đàn ông mà mình yêu nhường cho người phụ nữ khác. Có lẽ Giang Tuyết Nhi quả thực nhu nhược, có lẽ thực sự cần được che chở, nhưng trên đời này nhiều đàn ông như vậy, vì cớ gì cô ta cứ cố tình tranh giành với Úy Trì Hi cô chứ? Cô cũng không cần thông cảm với Giang Tuyết Nhi, cô không cần!
“Tiểu Hi… dì…” Giang Tuyết Nhi nghe Úy Trì Hi la mắng, nhất thời mắt ngân ngấn nước chực khóc. Tiểu Hi chán ghét cô sao? Làm sao bây giờ, Thác Dã có phải cũng chán ghét cô hay không?
“Úy Trì Hi!” Ngoài cửa, một giọng nói gầm lên giận dữ, làm chấn động cả hai người phụ nữ trên giường. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở cửa nhưng tâm trạng mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, anh tuấn, tráng kiện ở ngoài cửa kia là người mà cả hai cô cùng yêu. Nhưng cũng chính sự mê hoặc của người đàn ông này, đồng thời lại khiến cho cả hai người phụ nữ say mê, và hơn nữa càng lúc càng lún sâu.
Anh đến gần, mặt Giang Tuyết Nhi bỗng nhiên ửng đỏ, nhìn đôi môi mỏng khêu gợi kia, nhớ tới lửa nóng vừa rồi, ánh mắt cô mang theo một chút thẹn thùng xấu hổ. Anh có biết, cô yêu anh đã nhiều năm rồi hay không? Ấy vậy mà đêm nay cô lại vô dụng đến thế, ngay vào thời khắc quan trọng lại bị ngất xỉu! Thật sự là hận không thể trốn vào trong chăn để khỏi phải ra gặp người.
Anh đến gần, mặt Úy Trì Hi nháy mắt trắng xanh, nhìn thấy trong mắt anh chỉ toàn là lo lắng, nhớ tới ánh mắt nén giận của anh, một dòng lệ nóng chua xót nhất thời tràn ra khóe mắt. Anh đang trách cứ cô phá hỏng chuyện tốt của anh sao? Hay là, anh trách cô không đi kêu bác sĩ Quý ngay khi thấy Giang Tuyết Nhi bị ngất xỉu? Có Chúa mới biết, vào thời điểm đó cô căn bản là không kịp phản ứng. Cô không phải muốn gây khó dễ hay xem nhẹ tính mạng người khác, cho dù cô rất chán ghét người phụ nữ kia. Anh có biết, cô yêu anh đã rất lâu rất lâu rồi không? Lâu đến nỗi không thể nhớ được anh đã thâm nhập vào tận xương tủy của cô từ lúc nào.
Úy Trì Thác Dã thong thả bước đến trước mặt Giang Tuyết Nhi, mở ra một góc chăn, nhẹ nhàng ôm cô đặt vào giữa giường rồi đắp chăn lại, anh thấp giọng nói: “Tuyết Nhi, cảm thấy không khỏe chỗ nào? Bác sĩ Quý một lát nữa sẽ đến!”
Giang Tuyết Nhi mỉm cười dịu dàng, “Thác Dã, em không sao, thật sự… rất xin lỗi.”
“Cô bé ngốc, là anh có lỗi mới đúng.” Úy Trì Thác Dã than nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, trong ánh mắt đầy vẻ áy náy, “Lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
“Vâng.” Giang Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự thất vọng sâu sắc. Việc này có nghĩa là Thác Dã lại đẩy cô ra xa sao? Đều do cô thật quá vô dụng, “Xin lỗi anh, Thác Dã…”

Chương 95: Cơn Bão Ốm Nghén (5)

Chương 95: Cơn Bão Ốm Nghén (5)

Bác sĩ Quý xách theo hộp thuốc, sắc mặt nghiêm trọng rời khỏi Xích Long bảo. Dọc theo đường đi, ông luôn tự hỏi từ nay về sau phải làm như thế nào để giải quyết tốt hậu quả chuyện này. Dù sao bụng của cô Tiểu Hi sẽ càng ngày càng lớn, muốn giấu cũng giấu không được.
Ông âm thầm cầu nguyện, hy vọng cha của đứa con trong bụng cô Tiểu Hi, có thể mau chóng chịu trách nhiệm với cô Tiểu Hi, nếu vậy ông cũng không cần phải phiền não nữa rồi, dù sao với tính tình của cậu chủ, ông cũng phần nào hiểu được. Làm bác sĩ tại gia cho nhà Úy Trì đã vài chục năm, ông biết gia tộc Úy Trì tuyệt đối không cho phép xuất hiện vết nhơ, nếu không—– ông thật sự cũng không dám tưởng tượng!
Bi kịch đã từng xảy ra một lần, ông thật không muốn nó lại xảy ra lần thứ hai. Cầu mong, cầu mong cho cô Tiểu Hi có thể bình an, thuận lợi vượt qua khó khăn này…
Úy Trì Hi bên này vừa nhìn thấy bác sĩ Quý bỏ đi, thì bên kia đã nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường, mang giày vào, bước nhanh ra khỏi phòng. Đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã mới đưa bác sĩ Quý về cũng đã quay trở lại.
“Tại sao con còn chạy ra đây?” Úy Trì Thác Dã trầm giọng nói. Con bé này không chịu nằm yên, nghỉ ngơi ở trên gường lại còn dám chạy loạn. Tâm trạng anh vừa mới từ từ bình tĩnh lại đôi chút ngay lập tức lại muốn bùng phát.
“Không phải muốn về biệt thự sao? Người ta xem sắc trời cũng đã tối rồi, chúng ta cũng nên trở về sớm đi thôi.” Úy Trì Hi nhìn thấy anh, giống như ong thấy mật, cười híp mắt vội vội vàng vàng chạy qua, kéo lấy tay anh định đi xuống dưới lầu.
Vừa rồi nguy hiểm thật, may mắn nhờ có bác sĩ Quý giúp đỡ, cô mới thuận lợi vượt qua cửa ải, nếu không lúc này làm sao cô có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm với anh được chứ? Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là phải kéo anh trở về biệt thự ngoại ô, tránh để cho con hồ ly tinh Giang Tuyết Nhi kia đến quấy phá.
“Quay về biệt thự?” Úy Trì Thác Dã nghi hoặc nói: “Ta nói đêm nay phải quay về khi nào?”
“Hả? Không quay về, chẳng lẽ sẽ ngủ lại chỗ này?” Cô đột nhiên hoảng hốt, buột miệng nói. Anh không phải có ý định muốn quan hệ với người phụ nữ kia đó chứ? Không được, sống chết gì cô cũng sẽ không đồng ý!
Nghe Úy Trì Hi nói xong, ấn đường của anh không khỏi nhíu chặt lại: “Ta thật sự rất kinh ngạc, nơi này chính là nơi con đã sống mười hai năm qua, đừng nói với ta, con không muốn ngủ lại đây—–” Anh cố ý kéo dài âm cuối, trong giọng nói lộ ra đôi chút mùi vị uy hiếp.
“À…không phải vậy, người ta chỉ nghĩ là người không muốn ngủ lại nơi này thôi!” Cô chu môi, oan uổng quá, đại nhân. Cô ngủ ở chỗ nào cũng không thành vấn đề, mấu chốt là anh ngủ ở chỗ nào kìa. Hơn nữa lúc ở biệt thự cũng chỉ có anh và cô, tuy rằng mỗi người một phòng, mỗi người một giường, nhưng thế giới của chỉ riêng hai người, thật sự rất tốt đẹp. Ở Xích Long bảo này lại có thêm một cô Giang Tuyết Nhi, bây giờ chú Lâm, thím Lâm lại đối xử với người phụ nữ kia giống như là ‘bảo chủ phu nhân’ tương lai, vì vậy cô mới ngạc nhiên đêm nay anh muốn ngủ lại ở đây mà thôi.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn đáp ứng yêu cầu của thím Lâm, ở bên trên người phụ nữ tên Giang Tuyết nhi kia, tạo đời sau cho nhà Úy Trì? Á…Lúc này trong bụng cô không phải cũng đã mang cục cưng của anh rồi sao? Làm gì còn phải ‘phiền toái’ đến người phụ nữ kia chứ? Thím Lâm à thím Lâm tại sao còn không chịu đến hầu hạ nữ chủ nhân chân chính là cô đây?
“Bây giờ đã biết câu trả lời rồi, còn không trở về phòng mà ngủ đi? Tối nay con nôn đến mức bị hạ đường huyết, giờ không cảm thấy mệt sao?” Anh không trở về biệt thự, cũng vì nghĩ đến thân thể không được thoải mái của cô, không bằng cứ ở lại Xích Long bảo nghỉ ngơi cho sớm. Con bé kia chăn còn nằm chưa ấm chỗ đã chạy ra đây, thật sự là nên đánh một trận vào mông.
“Nhưng mà Thác Dã, người ta…” Cô do dự, không biết làm sao để ngăn cản cơ hội của Giang Tuyết Nhi. Dù sao chỉ cần nơi nào có sự tồn tại của Giang Tuyết Nhi, cô liền hoàn toàn không có cảm giác an toàn: “Đêm nay người ta ……có thể ….ngủ cùng với người được không a?”
“Không được!” Anh không cần suy nghĩ liền cự tuyệt cô, nhưng trong lòng lại vô cớ rối loạn. Nhớ tới nụ hôn do không nén nổi tình cảm lúc nãy, thân dưới của anh lại nổi lên phản ứng.
Chết tiệt! Anh càng ngày càng hoài nghi có phải do mình bị cấm dục quá lâu rồi hay không.
Cái quái gì vậy? Anh ta thật là vô tình nha, lần nào cũng đều cự tuyệt cô thẳng thừng như vậy, tuyệt đối không hề lo lắng xem có làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của cô hay không: “Nhưng mà, trước đây người ta đều ngủ cùng với người nha!” Cô phồng đôi má trắng mịn. Trước đây đều phải ôm chân anh mới có thể ngủ được, tuy rằng mỗi lần đều do cô đêm hôm khuya khoắt trèo lên trên giường của anh, nhưng bởi do anh cũng ngấm ngầm đồng ý nha. Vậy vì sao bây giờ lại không được? “Có được hay không?”
Cô lắc lắc cánh tay anh, cái vật tròn tròn mềm mại lơ đãng chạm vào anh, xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến từng đầu mút dây thần kinh của anh, gây cho anh một trận tê dại: “Không được! Con đã trưởng thành, không được tùy hứng.”
Úy Trì Thác Dã cố kìm nén kích thích. Chết tiệt, anh rốt cuộc suy nghĩ điên khùng gì vậy, ngay cả đối với con gái của mình cũng nảy sinh ảo tưởng.
Không để cho cô làm nũng, anh rút cánh tay mình về, giục cô nhanh chóng về lại phòng ngủ.
“A này, người ta không muốn…” Cô bị anh kiên quyết đẩy vào phòng ngủ, âm thanh khàn khàn cố gắng giãy dụa trong cổ họng lần cuối: “Thác Dã, người ta ngủ không được!” Đặc biệt là ở nơi có Giang Tuyết Nhi! Cô ở trong lòng thầm bổ sung thêm một câu.
“Ngủ không được cũng phải ngủ, nếu không sau này sẽ không cho phép con về lại biệt thự.” Anh đành phải tung ra đòn sát thủ, ai bảo con nhóc này mềm không ăn, lại muốn ăn cứng.
“Hừ!” Úy Trì Hi hừ mũi, rõ ràng đã là một ‘lão già’, vì sao luôn dùng giọng điệu của một ‘cậu nhóc’ chứ! Hình như cuộc sống mười mấy năm qua của cô đều phải chịu sự uy hiếp này của anh, nhưng tại sao lần uy hiếp nào của anh cũng đều thực sự thành công.
Anh luôn mang cả họ lẫn tên ra gọi cô, Úy Trì Hi không được làm cái này, Úy Trì Hi không cho phép làm cái kia, Úy Trì Hi không đời nào… Nếu như anh có thể đối xử với cô cũng giống như với Giang Tuyết Nhi, thì cô sẽ lập tức đốt pháo ăn mừng, cũng sẽ thắp hương cúng tạ thần linh!
Nếu anh thật sự muốn đuổi cô ra khỏi biệt thự, vậy còn diễn trò khỉ làm chi? Giờ chỉ còn cô và cục cưng đơn độc, thật đáng thương.
Vì nghĩ cho đại cục, Úy Trì Hi đành phải nén giận, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Cô cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, Úy Trì Hi a, Úy Trì Hi, rốt cuộc thì còn có…khí phách hay không hả!

Chương 94: Cơn Bão Ốm Nghén (4)

Chương 94: Cơn Bão Ốm Nghén (4)

“Bác sĩ Quý…” Úy Trì Hi nhìn thấy bộ dạng trầm tư của ông lo lắng gọi.
“Hả?” Việc này có chút nhức đầu, bác sĩ Quý theo thói quen đẩy gọng kính trên sóng mũi lên một chút, “Cô Tiểu Hi, vậy xem ra việc cô bị nôn mửa cũng chỉ là phản ứng ốm nghén bình thường.”
“Đúng vậy a, nhưng bọn họ cũng không biết thật ra là do tôi bị ốm nghén.”
“Vậy cậu chủ cũng không biết cô đang có thai, phải không?” Khóe mắt bác sĩ Quý hơi nhíu lại, tuy rằng đã dự đoán được đáp án, nhưng vẫn phải cần chính miệng cô Tiểu Hi xác thực, ông mới dám kết luận.
Úy Trì Hi nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy không biết.” Nói xong, cô khẽ thở dài một hơi, vừa lập tức muốn cho Thác Dã biết lại vừa sợ anh biết được suy nghĩ trong lòng mình. Bác sĩ Quý làm sao có thể hiểu được chứ?
“Vậy…Cô Tiểu Hi, cha của đứa nhỏ sẽ chịu trách nhiệm chứ?” Bác sĩ Quý lại hỏi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông: “Tôi không biết.”
“Cái gì?” Bác sĩ Quý thất kinh kêu lên, “Cô Tiểu Hi không biết cha đứa nhỏ là ai sao?”
“Á? Tôi không phải có ý này, là không biết cha đứa nhỏ có chịu trách nhiệm hay không.” Trên thực tế cô hoàn toàn không thể xác định được. Trong lòng Thác Dã cô chỉ là con gái của anh. Anh chưa bao giờ đối với cô như kiểu một người đàn ông chịu trách nhiệm với người phụ nữ của mình, huống chi là đối với đứa con của bọn họ.
“Ai… Cô Tiểu Hi, cô thế này thật sự làm cho tôi rất khó xử. Tôi biết giải thích thế nào với cậu chủ đây.” Bác sĩ Quý lo lắng nhíu mày. Ông không thể ngờ rằng cô Tiểu Hi lại đang có thai, lại càng không thể nghĩ tới chuyện này lại khó giải quyết đến thế.
“Bác sĩ Quý, tôi biết ông là người tốt. Tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp nói rõ ràng với cha tôi, nhưng không phải là bây giờ. Ông có thể giúp tôi che giấu một thời gian ngắn được không? Tôi xin ông mà, bác sĩ Quý!” Úy Trì Hi cầu xin. Nếu như bác sĩ Quý nói với Thác Dã chuyện cô đang mang thai, thì cô tuyệt nhiên sẽ không còn cơ hội để chứng minh bản thân đã hoài thai đứa nhỏ của anh.
Cho dù đứa nhỏ có thể chứng minh bằng DNA, nhưng cô không hi vọng dùng hạ sách đó để buộc anh phải thừa nhận đứa nhỏ. Dù sao cái cô muốn chính là tình yêu của anh chứ không phải chỉ là thân phận cha của đứa bé.
“Cô Tiểu Hi, cô thế này…” Bác sĩ Quý do dự….
“Tôi nói thật, bác sĩ Quý, nếu ông nói với cha tôi chuyện tôi có thai, ông ấy nhất định sẽ đánh chết tôi.” Oái, phim truyền hình cũng đều diễn như vậy nha. Cô nói xong nước mắt lưng tròng.
“Đừng gấp đừng gấp, cô Tiểu Hi, chúng ta còn phải nghĩ cách.” Bác sĩ Quý nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác không nỡ.
Ai, không biết đi lừa gạt một ông lão có phải là một hành vi vô đạo đức hay không, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn là đang nói dối a: “Bác sĩ Quý, ông cũng biết tôi chỉ là dưỡng nữ của nhà Úy Trì. Tôi thật là đáng thương, nếu cha tôi biết tôi đã làm bại hoại gia phong, thì tôi nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà Úy Trì, đến lúc đó mẹ con chúng tôi cô nhi, quả phụ sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Bác sĩ Quý, ông nhẫn tâm ư?”
“Cô Tiểu Hi, những lời này của cô là muốn…” Bác sĩ Quý dù sao tuổi cũng đã cao, rất dễ bị mềm lòng.
“Bác sĩ Quý, xin ông giúp đỡ được không, cứ nói là dạ dày của tôi có vấn đề, được không, thật sự cầu xin ông, bác sĩ Quý…” Cô nài nỉ van xin. Cô cùng cục cưng sống hay chết đều ở trong tay bác sĩ Quý. Cô không quên lần đó khi cô nói cho Thác Dã biết mình có thai, phản ứng đầu tiên của anh không ngờ lại cho rằng cô có quan hệ tình dục bừa bãi. Nếu lần này bác sĩ Quý nói ra, anh không hất tung cả nóc nhà lên mới là lạ.
Trước tiên cô chỉ có thể để cho anh nhận ra cô chính là ‘cô ấy’, rồi sau đó mới nói đến chuyện có em bé. Ừm, chỉ có như vậy mới là cách thức hoàn mỹ nhất, cô không thể phá hỏng.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, người nào đó đợi ở bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn.
Trong lòng Úy Trì Hi lập tức hoảng loạn, mắt thấy Thác Dã sắp vào, cô vội vã kéo lấy tay bác sĩ Quý: “Cầu xin ông, bác sĩ Quý, toàn bộ hậu quả tự mình tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Cô Tiểu Hi, cô đây là….” Bác sĩ Quý do dự, nghe thấy tiếng gõ cửa, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Đúng lúc này, Úy Trì Thác Dã đã đẩy cửa đi vào.
“Thế nào, bác sĩ Quý, rốt cuộc con bé có vấn đề gì?” Mi tâm anh vẫn nhíu chặt lại như cũ.
“Cậu … chủ…” Nhìn thấy anh đi tới, bác sĩ Quý trong lúc nhất thời dĩ nhiên là không biết mở miệng nói thế nào.
“Bác sĩ Quý nói, gần đây dạ dày người ta không tốt, uống một ít thuốc là ổn.” Úy Trì Hi ở một bên nhìn chằm chằm vào sắc mặt của bác sĩ Quý.
Úy Trì Thác Dã ngạo nghễ nhìn cô, nhướng i: “Phải không? Nôn lợi hại như vậy chỉ vì đau dạ dày?”
“Đúng vậy a, bác sĩ Quý, ông nói có đúng không!” Cô vội vàng thúc giục bác sĩ Quý, nếu không anh căn bản là sẽ không chịu tin tưởng lời cô nói.
“Khụ khụ.” Bác sĩ Quý ho khan hai cái cho thông cổ, sau đó, phun ra lời nói dối lớn nhất trong đời “Đúng vậy, cậu chủ, cô Tiểu Hi không có gì đáng ngại. Tôi trở về kê một toa thuốc cho cô ấy uống, rất nhanh sẽ khỏi.” Có Chúa chứng giám, thuốc ông kê là thuốc an thai của Đông y, thuốc tây cũng không thể dùng bừa bãi được.
Nghe bác sĩ Quý nói như vậy, lòng của Úy Trì Thác Dã cũng theo đó mà thả lỏng: “Vậy là tốt rồi, Úy Trì Hi, con còn có…nơi nào không thoải mái hay không, nói rõ với bác sĩ Quý đi.”
“Đã nói rõ cả rồi!” Cô nhanh nhảu trả lời, nhìn bác sĩ Quý bằng ánh mắt biết ơn, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo vào ngay phút chót bác sĩ Quý đã không có bán đứng cô.
“Đúng vậy, cậu chủ, để cô Tiểu Hi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi trở về kê toa, ngày mai sẽ đem thuốc đã sắc xong đến quý phủ.” Bác sĩ Quý đứng dậy, lấy hộp thuốc, ông sợ nếu cậu chủ hỏi tiếp thì cũng không biết phải che giấu như thế nào.
“Vâng, bác sĩ Quý, cảm ơn ông nhiều.” Úy Trì Hi mỉm cười, ngọt ngào nói.
“Không cần khám lại lần nữa sao?” Úy Trì Thác Dã nghi ngờ hỏi, vẫn là kiểm tra cẩn thận một chút, anh mới cảm thấy yên tâm hơn.
“À, cậu chủ, tạm thời không cần, Cô Tiểu Hi rất khỏe, ngài cũng đừng quá lo lắng.” Bác sĩ Quý gật gật đầu, ”Vậy tôi xin phép về trước.”

Chương 92: Cơn Bão Ốm Nghén (2)

Chương 92: Cơn Bão Ốm Nghén (2)

“Cô chủ nhỏ, cô cứ nôn mãi như vậy cũng không hay đâu. Tôi nghĩ vẫn nên gọi bác sĩ Quý đến xem sao đi.” Thím Lâm vỗ nhẹ lên lưng Úy Trì Hi.
“Con …không sao…” Úy Trì Hi cố dằng xuống vị chua đang dâng lên trong cổ, khăng khăng không cho thím Lâm đi gọi bác sĩ.
“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cô chủ nhỏ, nếu cô cứ nôn mãi thế này sẽ bị hạ đường huyết mất thôi!” Thím Lâm lo lắng đến mức quýnh lên
Úy Trì Hi lắc đầu. Cô rất muốn nói với thím Lâm đây chỉ là do ốm nghén mà thôi, không cần phải lo lắng, nhưng cô lại nói không nên lời. Cô đã nôn đến mức không còn chút sức lực.
Lúc này, Úy Trì Thác Dã vừa nghe thấy nên vội chạy tới, anh mới vừa an ủi Giang Tuyết Nhi xong. Con bé đi vào cũng đã được một lúc, loáng thoáng nghe thấy tiếng cô vẫn đang nôn, tim không khỏi nhói lên.
“Thím Lâm, Thím đi gọi bác sĩ Quý đến đây mau.” Úy Trì Thác Dã lúc này đã xuất hiện trước mặt thím Lâm, ấn đường anh nhíu chặt.
“Vâng, tôi lập tức đi gọi điện thoại.” Thím Lâm đáp lời, giống như là nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
“Không cần….” Úy Trì Hi không kịp ngăn cản, thím Lâm đã chạy nhanh ra khỏi cửa rồi.
“Không chịu khám bác sĩ, chẳng lẽ con muốn nôn đến chết luôn hay sao?” Úy Trì Thác Dã nhíu mày, đưa tay ra đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy của cô, nhưng miệng thì lại phun ra những lời nói lạnh như băng. Cô rùng mình ớn lạnh, vì cái gì anh đối với Giang Tuyết Nhi thì dịu dàng đến thế, còn với cô thì chỉ là lạnh lùng, thờ ơ lãnh đạm! Cô chưa bao giờ nghe thấy anh lớn tiếng với Giang Tuyết Nhi, anh vĩnh viễn chỉ biết dịu dàng dụ ngọt nâng niu người phụ nữ kia trong tay.
Lòng của cô lạnh lẽo, cắn chặt răng: “Người ta có chết cũng chẳng liên quan đến người.”
Bỗng dưng, hai cánh tay cứng rắn của anh mạnh mẽ kéo cô lại gần, hai tròng mắt như phun lửa nhìn thẳng vào hốc mắt đã bị nước mắt che kín của cô đầy đe dọa: “Úy Trì Hi, không có sự cho phép của ta, con không có quyền được chết!”
Anh nhớ lại lần chết đuối trên đảo Phuket kia. Lần đó, anh đã trơ mắt nhìn cô chìm dần xuống nước, trơ mắt nhìn cô ngưng thở, nghĩ lại lần đó, trái tim anh lập tức co thắt từng cơn. Anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện gì xảy ra với cô!
“Ồ, vậy Giang Tuyết Nhi phải làm sao đây?” Cô khẽ cười thê lương. Anh vĩnh viễn bá đạo như thế. Anh không cho phép cô chết, vậy còn Giang Tuyết Nhi thì sao đây? Anh cũng sẽ không cho phép cô ta chịu chút tổn thương nào sao?
Mi tâm anh hơi nhíu lại: “Liên quan gì đến cô ấy?”
“…. Ọe…” Cô nhịn không được, lại thêm một trận nôn mửa, nôn đến mức lệ rơi đầy mặt. Cô cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Cô không muốn để anh nhìn thấy sự nhếch nhác của mình, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh. Cô sẽ không dùng dáng vẻ yếu đuối để cầu xin sự che chở của đàn ông, cô không phải là loại phụ nữ giống như Giang Tuyết Nhi.
“Con rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại bị nôn đến mức này.” Úy Trì Thác Dã vô cùng lo lắng, nhìn cô sắp đứng cũng không vững, theo bản năng một tay vòng qua ôm lấy eo cô, sốt ruột hướng cửa trước hét to: “Bác sĩ Quý đã tới chưa?”
“Ông ấy đang trên đường đến, cậu chủ!” Giọng chú Lâm truyền tới.
“Con còn chịu được không?” Úy Trì Thác Dã ôm lấy thân hình suy yếu của Úy Trì Hi, ấn đường nhíu chặt lại. Con bé này rốt cuộc tại sao lại bị bệnh nặng đến vậy!
“Buông… Buông người ta ra!” Cô yếu ớt nói, nghĩ muốn thoát khỏi ngực anh. Cô không cần anh thương hại, cho dù có chết, cô cũng quyết không thèm đi van xin tình yêu của anh! Nhưng dù cho cô có cố gắng giãy dụa, thì dưới cánh tay cứng như thép nguội của anh cô cũng hoàn toàn không thể thoát ra.
“Úy Trì Hi, con đừng có tùy hứng nữa.” Anh lạnh giọng quát cô, sợ cô không cẩn thận làm chính mình bị thương.
Anh xốc eo cô lên, giật lấy khăn mặt cô đang cầm trong tay, bá đạo nhưng không kém phần dịu dàng lau khô khóe miệng cho cô, nhấn nút xả, cuốn trôi đi hết những gì cô nôn ra.
Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, môi trắng bệch, trên mặt vương đầy nước mắt, khóc đến mức chóp mũi cũng hồng hồng, giống như một chú cún con bị người ta vứt bỏ, chọc cho Úy Trì Thác Dã bật cười khẽ.
“Xấu muốn chết.” Anh cưng chìu nhéo mạnh khuôn mặt tái nhợt của cô, để lại một vệt dấu đỏ, sau đó lại miết mạnh, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt ửng hồng. Anh có chút vừa lòng với kiệt tác của mình “Như vậy mới có sức sống.”
“Đau…” Cô rên lên một tiếng, nhìn đôi mắt đen, sáng óng ánh như hai viên Hắc Diệu Thạch [Hắc Diệu Thạch – Black obsidian: trấn trạch, tránh tà, giải trừ năng lượng phụ, là loại đá bảo hộ gia trung, phòng tiểu nhân, tĩnh tâm, ngủ ngon giấc, ổn định tính khí, đem lại nhiều may mắn, cải vận. Nếu là trận thất tinh, có ý cầu sớm sinh quý tử, làm người thành công], mày kiếm nhướng cao lên như đang trêu tức, vết sẹo nơi cuối lông mày lại có vẻ đặc biệt gợi cảm. Cô nhìn có chút thất thần, theo bản năng đưa ngón tay xoa lên vết sẹo kia “Có còn đau không?”
Anh khẽ lắc đầu, vết sẹo kia đã có hơn hai mươi năm rồi, làm sao còn đau nữa chứ?
Cứ như thế trong một khoảnh khắc, anh đã bị hơi thở thơm mát nhẹ nhàng của cô mê hoặc. Đôi mắt đen sáng long lanh, trong veo như mặt nước hồ thu, sóng mũi xinh xắn chứng tỏ chủ nhân của chúng rất đáng yêu, làm anh không kìm được nhìn chằm chằm vào cánh môi tái nhợt của cô, lại khiến cho anh có chút đau lòng. Con bé ngốc, cũng không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình một chút.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh môi không còn chút huyết sắc của cô, không kìm chế được cách cô càng lúc càng gần, áp sát hơi thở thơm ngát của cô, nhẹ nhàng dịu dàng, môi anh phủ lên môi cô…
Khi bờ môi ấm áp của anh phủ lên cánh môi lạnh lẽo của cô. Cô rõ ràng nghe được âm thanh vỡ vụn của tấm khiên phòng ngự ở trong tim mình!
Này miệng, này môi, cùng với loại cảm giác nóng bỏng ẩm ướt đã khiến cho cô đắm đuối say mê. Cô nhớ lại sự nóng bỏng đêm đó của hai người, nhớ tới sự quấn quýt si mê trong căn phòng 3025, nhớ lại lần triền miên dưới đáy biển sâu trên đảo Phuket kia, lại thêm một lần nữa cô rơi vào trầm luân…
Những ngón tay mảnh khảnh lặng lẽ trượt vào mái tóc anh, chà xát lên làn tóc đen bóng mượt của anh, “Ưm…” Cô khó nén phát ra một tiếng thở khẽ.
Một tiếng thở gấp này, đột nhiên làm anh thức tỉnh!
Đáng chết! Anh bất thình lình tách môi mình ra, một tay đẩy cô ra khỏi ngực!
Cô thở nhẹ một hơi, mê man nhìn anh, cánh môi bởi vì anh mà tăng thêm vài phần huyết sắc, khuôn mặt mỉm cười ửng đỏ, dáng vẻ cực kỳ mê người.
Chết tiệt! Úy Trì Thác Dã rủa thầm một tiếng, anh lại làm chuyện điên rồ rồi! Rốt cuộc anh đang làm gì thế này?!

Chương 91: Cơn Bão Ốm Nghén (1)

Chương 91: Cơn Bão Ốm Nghén (1)

“Được, vậy cũng tốt, đêm nay chúng ta sẽ ở lại Xích Long bảo.” Úy trì Thác Dã gật đầu, anh nói ‘chúng ta’ đương nhiên là gồm cả Úy Trì Hi.
“Ọe —— ọe ——” Đúng vào lúc anh gật đầu. Úy Trì Hi cũng không thể nhịn được nữa, dạ dày co thắt từng cơn, vội vàng che miệng lại, đứng lên phóng về phía WC.
Thím Lâm nhìn theo bóng lưng Úy Trì Hi nghi hoặc nói: “Cô chủ nhỏ đã bị làm sao vậy? Không ăn được Sushi cuốn sao?”
“Thím Lâm, thím qua xem thử một chút.” Úy Trì Thác Dã nhíu mày. Trong ấn tượng của anh, đây không phải là lần đầu tiên con bé bị nôn, chẳng lẽ bị mắc bệnh gì rồi sao?
“Dạ, cậu chủ, tôi đi xem liền.” Thím Lâm vội vàng gật đầu, xoay người, đi về phía WC.
“Thác Dã, Tiểu Hi sẽ không có việc gì chứ? Sushi cuốn của em đều rất sạch sẽ nha.” Giang Tuyết Nhi vô cùng lo lắng. Nếu như món sushi cuốn do chính tay cô làm hại Tiểu Hi bị nôn mửa, vậy thì cô sẽ rất áy náy.
“Tuyết Nhi, không liên quan đến em, là do dạ dày của con bé không được tốt thôi.” Úy Trì Thác Dã vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm chặt của Giang Tuyết Nhi, phát hiện thấy thân mình cô hơi run rẩy. Anh nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau lưng cô, đỡ lấy cơ thể cô an ủi “Thư giãn, Tuyết Nhi, không nên kích động.” Giang Tuyết Nhi hít sâu một hơi, cảm giác nghẹt thở thoáng dịu đi, theo sau là một giọt nước mắt thẳng tắp rơi xuống: “Thác Dã… em thật sự… không cố ý…”
“Tuyết Nhi, đừng khóc. Em không thể bị kích động, thật sự không liên quan đến em.” Úy Trì Thác Dã vỗ nhẹ lên bờ vai đang run rẩy của cô, ấn đường nhíu chặt. Không ngờ Tuyết Nhi lại dễ bị kích động đến vậy, việc này bản thân anh cũng không thể giúp được, phải làm thế nào mới tốt đây?
Trong WC, Úy Trì Hi gần như nằm gục ngay trên thành bồn vệ sinh không ngừng nôn mửa. Đến khi nôn xong, trên mặt cô cũng đã đầy nước mắt, không nhịn được khóc rống lên.
“Cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, cô không sao chứ? Đừng dọa thím Lâm a.” Thím Lâm nhíu chặt mày, trông thấy Úy Trì Hi nôn mửa không ngừng như vậy, bây giờ lại còn khóc lóc thảm thiết, trong nhất thời bà thật sự bị dọa cho hoảng sợ. Bà chăm sóc cô chủ nhỏ từ bé đến lớn, đã nhiều năm rồi bà chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc qua: “Cô chủ nhỏ, cô làm sao vậy, khóc đến mức làm cho thím Lâm cũng đau lòng luôn rồi …”
“Hu hu hu, thím Lâm…, con, con ….thật sự… khổ sở.” Úy Trì Hi nức nở đáp, thở không ra hơi. Cô thực sự, thực sự khổ sở. Khi nghĩ tới Thác Dã nhìn Giang Tuyết Nhi bằng ánh mắt dịu dàng, cô liền cảm thấy toàn thân đau đớn giống như bị vạn tiễn xuyên tim!
Nếu như nói anh và Đường Giai Kỳ thân thể quấn quýt lấy nhau, khiến mắt cô như bị kim châm đau nhức. Vậy thì khi anh và Giang Tuyết Nhi liếc mắt đưa tình, đã khiến cho trái tim cô như bị muối xát kim châm! Cô biết, cô cũng có thể nhìn ra được, Đường Giai Kì chỉ là công cụ phát tiết của anh, nhưng Giang Tuyết Nhi thì không giống như vậy. Giang Tuyết Nhi giống như bảo bối được anh nâng niu trong tay, cũng không để cho ai dễ dàng thương tổn. Chính vì vậy mà vừa khéo lại đâm thật sâu vào trái tim cô.
Chết tiệt, cô thật sự để ý! Giang Tuyết Nhi rốt cuộc là ai?!
“Thím Lâm… thím, thím nói đi…, Giang… Tuyết Nhi … là ai ….?” Úy Trì Hi khóc như hoa lê trong mưa, dùng ánh mắt đáng thương nhìn thím Lâm, thật giống như chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ. Thím Lâm thấy vậy thật không đành lòng.
“Cô chủ nhỏ, cô làm sao lại nôn nhiều như vậy? Có phải đã bị bệnh rồi hay không? Gọi bác sĩ Quý đến khám cho cô được không?” Thím Lâm nhíu mày. Bác sĩ Quý là bác sĩ gia đình, cô chủ nhỏ vừa nôn vừa khóc như vậy thật là làm cho bà sợ hãi.
“Con không sao!” Úy Trì Hi giữ chặt lấy cánh tay thím Lâm khi bà đang muốn xoay người đi, vừa nghe bà sẽ gọi bác sĩ Quý đến đây, trong lòng đã quýnh lên: “Thím Lâm, con… thật sự không sao cả!”
“Ai, cô chủ nhỏ, cô rốt cuộc bị làm sao vậy. Từ khi cô Tuyết Nhi đến đây, cô dường như đã thay đổi…” Thím Lâm ý tứ sâu xa nói. Cô chủ nhỏ luôn tỏ thái độ thù địch với cô Tuyết Nhi. Bà không phải là không nhận ra. Bà nghĩ rằng cô chủ nhỏ chỉ là giở ra tính khí trẻ con, sợ Tuyết Nhi đoạt mất tình thương yêu dành cho cô. Nhưng cô chủ nhỏ cũng có hơi thái quá: “Thím Lâm hiểu, cô chủ nhỏ cũng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương. Nhưng mà cậu chủ cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, vất vả nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu lấy vợ, thím Lâm rất hy vọng cậu chủ vì nhà Úy Trì mà “khai chi tán diệp”. Cô chủ nhỏ sau này sớm hay muộn cũng sẽ lập gia đình. Cậu chủ cũng nên có gia đình riêng của mình, có phải hay không?”
Thím Lâm nói vậy là có ý gì? Úy Trì Hi nhíu chặt đôi mày liễu, nhận lấy khăn mặt thím Lâm đưa tới, lau khóe miệng, cố gắng làm dịu lại tâm trạng kích động của mình: “Thím Lâm, thím nói Giang Tuyết Nhi chính là vợ tương lai của papa?”
“Thím thấy tám phần là như vậy. Chú thím Lâm đợi đã nhiều năm rồi, mới nhìn thấy cậu chủ tự mình dẫn một cô gái trở về, lại còn mời cô ấy ở lại Xích Long bảo nữa, dụng ý đó có thể suy ra là biết. Huống chi cậu chủ cũng đã trưởng thành rồi, mấy năm nay vất vả nhiều, cũng nên cưới vợ mà sống cho tốt.” Thím Lâm hiền lành vuốt tóc Úy Trì Hi, than nhẹ một tiếng: “Thím Lâm hiểu được, cô chủ nhỏ không muốn có thêm một người mẹ mới, nhưng mà cậu chủ rất cần có một người vợ về chăm sóc. Chú và thím Lâm cũng đều lớn tuổi rồi, không biết còn có thể chăm sóc cậu chủ trong bao lâu nữa, chỉ sợ ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, cậu chủ lại không có ai ở bên chăm sóc, thím Lâm có chết cũng không nhắm mắt…” Thím Lâm nói xong hai mắt rưng rưng lệ.
“……” Úy Trì Hi nghẹn ngào, “Con có thể chăm sóc…. Papa” Giang Tuyết Nhi thì có thể vì cớ gì cô không thể.
“Không giống nhau, cô chủ nhỏ rồi cũng sẽ lập gia đình.” Thím Lâm lắc đầu. Trong mắt bà cô chủ nhỏ vĩnh viễn giống như một đứa trẻ không bao giờ lớn.
“Con, con không lấy chồng… Con sẽ chăm sóc papa cả đời, không được sao?” Cô kích động lắc đầu. Vì sao mọi người đều không hiểu lòng cô. Huống chi bây giờ cô còn đang mang thai con của Thác Dã, nhưng mà phải làm thế nào mới tốt đây?
“Cô bé ngốc! Bây giờ con vẫn còn nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn, chờ khi con lớn thêm một chút nữa, gặp được chàng trai mình thích thì sẽ sớm quên mất cha con là ai rồi.” Thím Lâm khẽ cười nói. Cô chủ nhỏ làm sao vẫn không chịu hiểu, con gái không thể sống bên cạnh cha cả đời nha.
“Thím Lâm, con…….. ọe….” Úy Trì Hi vẫn còn đang muốn nói tiếp, nhưng mà một trận ợ chua lại xông tới, khiến cho cô ngay tức khắc lại cúi rạp vào thành bồn nôn mửa liên tục.