------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 90: Sushi Cuốn Ngon Tuyệt

Chương 90: Sushi Cuốn Ngon Tuyệt

Úy Trì Hi cho là mình đã chuẩn bị kỹ càng, tưởng rằng có thể dùng tâm trạng thoải mái nhất trở về Xích Long Bảo, nhưng mà cô đã đoán sai rồi. Cô quá xem thường bản lĩnh của Giang Tuyết Nhi, cũng như đánh giá thấp tầm quan trọng của Giang Tuyết Nhi trong lòng Úy Trì Thác Dã!
“Tôi nói cô chủ nhỏ nha, nghe cậu chủ bảo thời gian này cô đều sống ở biệt thự ngoại ô, ha ha, có mập lên một chút nha, xem ra đã được cậu chủ chăm sóc rất tốt.” Thím Lâm vừa thấy Úy Trì Hi vào cửa, vội vàng không ngừng lôi kéo cô ngó trái ngó phải. Thành thật mà nói, cô chủ nhỏ đều do một tay bà nuôi lớn, tất nhiên trong lòng rất nhớ.
“Thím Lâm thím nói chứ, tôi nhìn sắc mặt Tiểu Hi có vẻ tái nhợt.” Giang Tuyết Nhi đứng bên cạnh nhanh chóng nói chen vào. Vẫn là giọng nói dịu dàng như trước, chất giọng nhỏ nhẹ mềm mại, giống như một dòng suối mát, vừa nghe qua xương cốt cũng đều nhũn ra.
Thế mà, khi lọt vào tai Úy Trì Hi, lại làm cho cô sởn cả gai óc.
“Tôi rất khỏe…” Úy Trì Hi đang muốn cùng thím Lâm hàn huyên một chút. Cô mập là do mang thai. Cô tái nhợt cũng do phản ứng thai nghén. Nhưng những lý do này cô cũng không có cách nào giải thích với thím Lâm, chỉ là trong mấy ngày ở biệt thự cô luôn nhớ đến những món ăn do thím Lâm nấu.
Vào lúc này, Úy Trì Thác Dã đã đỗ xe xong quay trở vào. Ngay lập tức lực chú ý của thím Lâm và Giang Tuyết Nhi liền di chuyển. Cả hai đồng thời nghênh đón người đàn ông cao lớn trước mắt này.
“Cậu chủ, đã về rồi.” Thím Lâm cười nói.
“Thác Dã, bữa cơm tối nay anh nhất định phải nếm thử lần nữa món ăn do em nấu nha.” Giang Tuyết Nhi thân mật khoát lấy tay anh, cả người giống như bám dính vào anh.
Cô ta không có xương sống sao? Tại sao cứ phải làm như vậy, vừa nhìn thấy Thác Dã sáp vào, trong mắt đã không hề có sự tồn tại của Úy Trì Hi cô rồi?!
Không chịu thua kém, Úy Trì Hi vội vã xông lên trước, sau đó dùng thân thể hơi phát phì của mình chen vào giữa anh và Giang Tuyết Nhi, khéo léo bảo vệ bụng, ôm lấy khuỷu tay rắn chắc của Thác Dã, cố tình nhõng nhẽo nũng nịu nói: “Papa, người ta đói bụng. Dì Giang không phải cũng nên nhanh chóng đi chuẩn bị bữa tối rồi sao? Khi nào thì có thể dọn cơm lên vậy?” Cô vừa nói vừa kiên quyết kéo theo Úy Trì Thác Dã đi về phía bàn ăn lớn, hoàn toàn không để cho Giang Tuyết Nhi có cơ hội phát ‘tia lửa điện’.
“Con bé này, chỉ nghĩ đến ăn thôi.” Úy Trì Thác Dã không nhịn được mỉm cười. Cảm giác bị con bé đeo bám thật ra cũng không phải tệ, phải chăng anh thật sự đã già rồi? Bắt đầu muốn hưởng thụ sự nũng nịu của con gái?
Giang Tuyết Nhi nhìn theo bóng lưng hai cha con bọn họ, trong lòng không khỏi mất mát, thở hắt ra một hơi. Sao cô có thể ghen tuông như vậy? Tiểu Hi chỉ là con gái của anh không phải sao?
“Cô Tuyết Nhi, cô làm sao vậy?” Thím Lâm nhận thấy khuôn mặt Giang Tuyết Nhi đột nhiên tái nhợt, lập tức đỡ lấy cô.
“À, không sao, thím Lâm, tôi không sao.” Giang Tuyết Nhi hít sâu vài hơi, khuôn mặt mỉm cười tươi tắn giống như một đóa hoa bách hợp, “Thím Lâm, tôi thật sự không có việc gì đâu. Chúng ta đi dọn thức ăn lên thôi.”
Những ngày vừa qua cô sống ở Xích Long Bảo, Thác Dã cũng không phải mỗi ngày đều trở về. May mắn còn có thím Lâm đối xử với cô giống như với con gái ruột. Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ mồ côi, chính Thác Dã đã đem lại cho cô một đình ấm áp. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã luôn tự dặn lòng, cả đời này của Giang Tuyết Nhi chỉ nguyện làm cô dâu của một người, người đó chính là Úy Trì Thác Dã!
Cô mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, cho dù là cả tính mạng của cô, cô cũng không hề hối hận. Chỉ cần có thể ở cùng với Thác Dã, thì sự tồn tại của Giang Tuyết Nhi trên thế giới này còn có ý nghĩa!
Vì thế, cô làm lại món sushi cuốn đã được cải tiến một lần nữa dọn lên trên bàn cơm: “Thác Dã, hôm nay em làm lại một ít sushi cuốn nha. Anh nếm thử xem, có giống với hương vị lần trước không.” Hai mắt Giang Tuyết Nhi ý cười trong suốt, cầm một cuộn sushi dưa leo xắt sợi, đưa tới trước miệng Úy Trì Thác Dã.
Úy Trì Hi còn chưa kịp mở miệng nói, Úy Trì Thác Dã đã không thèm e dè một miếng cắn hết luôn cuốn sushi nhỏ trong tay Giang Tuyết Nhi.
Một màn này, làm mắt Úy Trì Hi đau rát, mẹ nó, lúc này cả người cô như đông cứng! Anh ta vậy mà dám làm trò trước mặt cô và cục cưng, thân mật với người phụ nữ khác như vậy!
“Ùm… Tuyết Nhi, làm không tồi, so với tối trước quả thật ăn ngon hơn nhiều.” Úy Trì Thác Dã sau khi ăn xong, nhìn vào mắt Giang Tuyết Nhi nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng. Ngay cả Úy Trì Hi cũng nhìn thấy được sự dịu dàng trong mắt anh.
“Tối trước?” Úy Trì Hi nghe thấy hai chữ này không khỏi nhíu chặt mày.
“Ừ, tối trước lúc Thác Dã trở về, dì cũng có làm một ít sushi cuốn, nhưng mà lần đó làm không được tốt lắm.” Giang Tuyết Nhi mỉm cười giải thích.
Tối trước? Chẳng trách anh lại trở về trễ như vậy, hại cô làm bốn món ăn, đợi anh suốt bốn giờ, thì ra anh bận đi ăn đồ ăn do người phụ nữ này làm mất rồi! Nghĩ vậy, hốc mắt Úy Trì Hi có chút chua xót, mẹ nó, thế này nghĩa là sao. Cô đã cận thủy lâu thai (Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên) rồi mà vẫn không có cách nào nhận được ánh trăng chiếu sáng trước tiên hay sao?
Câu thành ngữ cận thủy lâu thai này có xuất xứ từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo.
Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước. Thuở nhỏ gia đình ông nghèo khó, nhưng do chăm chỉ học tập nên kiến thức uyên bác. Về sau, ông được cử giữ các chức vụ Hữu tư giám, Tri châu, Tham tri chính sự v v. Ông đã lưu lại trên lầu Nhạc Dương câu nói bất hủ: “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu. Hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc “. Tức “Lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ”.
Phạm Trọng Yêm là người chính trực, khiêm tốn, ông đối xử bình đẳng với mọi người, nhất là về mặt tuyển dụng nhân tài. Trong thời gian giữ chức tri phủ Hàng Châu, ông thường xuyên quan tâm và giúp đỡ các quan văn võ, có khá nhiều người do đó đã phát huy được tài năng của mình, nên họ đều biết ơn và tôn trọng ông. Nhưng có một vị quan tuần kiểm tên là Tô Lân do làm việc tại một huyện lỵ cách xa Tô Châu, còn chưa được Phạm Trọng Yêm để ý tới.
Một hôm, Tô Lân nhân tình cờ gặp Phạm Trọng Yêm, mới viết một bài thơ trình lên, trong thơ có hai câu: “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân”. Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân. Tô Lân mong qua đó để nói lên một sự thực là ai gần Phạm Trọng Yêm thì sẽ được ông ta cất nhắc, còn những người ở xa thì không được ông chú ý đến. Phạm Trọng Yêm đọc xong bài thơ đã thuận theo ý nguyện của Tô Lân, cất nhắc ông lên một chức vụ hợp với năng lực của mình.
Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Cận thủy lâu đài” để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
Toàn bộ tâm trạng tốt của cô, vừa gặp phải ba chữ Giang Tuyết Nhi, thì tất cả đều không cánh mà bay. Người phụ nữ này này sinh ra đã là khắc tinh của cô sao?
“Ừ, tài nấu nướng của Tuyết Nhi rất có tiến bộ, không giống người nào đó…” Úy Trì Thác Dã cố tình ‘đá xéo’ Úy Trì Hi, lại liếc mắt thấy cô đang tức giận liền nói, “Tuyết Nhi, không sai, món sushi cuốn này quả thực anh rất thích ăn.”
“Thật sao? Vậy anh nhớ ăn nhiều một chút đó!” Hai mắt Giang Tuyết Nhi lập tức như phát sáng, hai má bỗng chốc ửng hồng, có chút thẹn thùng đỏ mặt liếc mắt nhìn thím Lâm một cái. Thím Lâm đứng gần bên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, như thể muốn nói: Cô Tuyết Nhi làm rất tốt!
Một màn này, sống chết thế nào lại để cho Úy Trì Hi nhìn thấy, cảm xúc chua xót trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Không ngờ cả thím Lâm cũng muốn giúp Giang Tuyết Nhi. Đó là thím Lâm đã chăm sóc cô suốt mười hai năm sao? Thế nhưng, Giang Tuyết Nhi lại có thể dễ dàng giành lấy tình thương của bất luận kẻ nào…
“Cậu chủ, hay là tối nay cậu ngủ lại ở đây đi, phòng của cậu ngày nào tôi cũng đều quét dọn.” Thím Lâm đứng bên cạnh thừa cơ nói. Cậu chủ và cô Tuyết Nhi rốt cuộc sao lại thế này. Lâu rồi mà vẫn không có chút tiến triển, bà cũng gấp rút muốn ôm cậu chủ nhỏ rồi.
“Đúng vậy, Thác Dã, chủ nhân Xích Long Bảo này không phải chính là anh sao.” Giang Tuyết Nhi ở bên cạnh đỏ bừng mặt. Tâm tư thím Lâm thế nào cô làm sao lại không biết chứ. Nhưng Thác Dã vẫn bình thản như vậy, trong thâm tâm cô cũng biết mình đã không còn nhỏ nữa.

Chương 87: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (4)

Chương 87: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (4)

Bữa ăn tối ngon lành, Úy Trì Hi mỉm cười vui vẻ trải qua. Cô cảm thấy mình giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, tất cả mọi thứ đều tuyệt vời đến khó tin.
“Thác Dã, nghe nói chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ này là do thật lâu thật lâu trước kia, có một vị công tước người Anh vì người vợ Đông Phương xinh đẹp của mình mà đã chế tạo ra nha, thật lãng mạn biết bao.” Sau bữa tối, cô kiên quyết lôi kéo anh đi sát đến mép hàng rào chắn trên boong tàu. Nhìn về mặt biển phía xa xa, ánh trăng phản chiếu xuống đó, giống như đang muốn kể lại truyền thuyết xinh đẹp này.
“Ưmmm.” Úy Trì Thác Dã nhẹ giọng trả lời, nhìn cô vui vẻ nhảy múa trên boong. Vị mặn của gió biển xông vào mũi, anh hít thật sâu vào một hơi, tựa lưng vào lan can bảo vệ, lẳng lặng châm một điếu thuốc.
Anh rít sâu một hơi thuốc, phun ra từng vòng khói nhỏ, chăm chú nhìn về phía sóng biển đêm phía xa xa kia, dường như có tâm sự nặng nề.
“Thác Dã?” Úy Trì Hi quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang đứng một mình ở đầu kia, dựa người lên lan can bảo vệ hút thuốc, từng vòng khói phun ra nhanh chóng bị gió biển thổi bay đi mất. Bóng lưng của anh thậm chí lại có chút cô đơn. Rất ít khi nhìn thấy anh hút thuốc, giờ nhìn thấy bóng lưng trống trải cô đơn kia, lòng cô quặn đau lên từng cơn. “Người, làm sao vậy?” Cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh.
“Thác Dã?” Cô ngước mắt nhìn chằm chằm anh, dịu dàng gọi. Anh ở ngay bên cạnh cô, lại vẫn cao lớn đến vậy, cao ngạo đến thế. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh giống như một tác phẩm điêu khắc, lộ ra vẻ mặt cương nghị, lại thêm lần nữa, khiến cho cô mê muội.
Úy Trì Thác Dã rít nốt mẩu thuốc lá trên tay, phun ra vòng khói cuối cùng, khàn khàn giọng nói: “Không chơi nữa?”
“Ừm, lại đây trò chuyện với người, ‘ông già cô độc’ à.” Cô cười khẽ, tiếp theo đưa tay lên chụm lại thành hình chiếc loa, hướng ra biển hét lên, “Thác Dã là ‘ông già cô độc’ kinh khủng nhất thế giới—— “
Tiếng sóng biển, trong nháy mắt nuốt chửng lấy âm thanh phản hồi của cô. Anh nghe tiếng hét của cô, không nén nổi cúi đầu cười nhạo, chế giễu phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”
“Người ta đúng là ngây thơ đó, thì sao nào!” Cô xấu hổ làm mặt quỷ với anh, khóe mắt liếc nhìn cách đó không xa có một ông lão ngồi xe lăn, một mình ngắm nhìn trời đêm. Trên boong tàu gió cũng bắt đầu lạnh dần lên, thoạt nhìn bộ dạng ông ta trông rất cô độc, “Người xem, cũng có ông lão cô đơn giống người kìa.”
Úy Trì Thác Dã quay đầu, nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn về phía ông lão ngồi xe lăn bên kia. Đôi mắt đen bỗng nhiên tối sầm lại, cánh môi mỏng khẽ mím chặt, không nói tiếng nào.
“Ông lão nhìn thật đáng thương nha, để người ta qua đó xem sao.”
Úy Trì Hi chợt nảy lên ý muốn chọc phá, tung tăng chạy đến trước mặt ông lão.
Cô hơi khom người xuống, nhìn ông lão dịu dàng mỉm cười ngọt liệm, nói: “Ông ơi, sao ông chỉ có một mình vậy?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, cười hiền lành nói: “Cháu gái nhỏ, ông ở một mình cũng đã quen rồi.” Giọng nói cũng khá to rõ, nghe qua thấy tràn đầy năng lượng, chỉ là khẩu âm có hơi chút cứng nhắc.
“Ông ơi, nhà của ông ở chỗ nào vậy? Người nhà của ông đâu?” Úy Trì Hi ngay lập tức nảy sinh cảm tình với ông lão này, thân thiết hỏi.
“Ta là người Nhật Bản, rất nhiều năm trước đây đã sống ở Trung Quốc. Ta thật sự thích nơi này.” Ông lão mỉm cười hiền lành, trên khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn, nhìn qua dáng vẻ rất thân thiện nhã nhặn. Ông là người Nhật Bản, chẳng trách khẩu âm của ông có chút cứng nhắc.
“Vậy sao? Ông đã sống ở Trung Quốc bao nhiêu năm rồi?” Lòng hiếu kỳ của cô lập tức bị người khách nước ngoài này khơi ra.
“Dường như đã bốn mươi năm rồi…” Ông lão khẽ gật đầu, thở dài một hơi, “Những điều tốt đẹp nhất của ta, đều trải qua tại Trung Quốc…” Ông lão nói xong, bỗng nhiên trong mắt mơ hồ thấp thoáng nước mắt.
“Ông ơi, ông có thể kể cho cháu nghe một chút chuyện cũ ở Trung Quốc của ông được không?” Cô hơi động lòng trắc ẩn, có lẽ ông lão bị hiu quạnh đã quá lâu rồi, nên rất cần có một ai đó ở bên cạnh để dốc bầu tâm sự.
“Ha ha, cháu gái nhỏ, cháu muốn nghe sao? Đây là một câu chuyện xưa rất dài rất dài đó nghe.” Ông lão khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt là những nét thăng trầm của cuộc sống không có cách nào che dấu. Đã nhiều năm rồi, chưa từng có người nào thật sự muốn nghe ông dốc bầu tâm sự qua…
Vì thế, ông lão bắt đầu tỉ mỉ kể lại câu chuyện cũ của ông ở Trung Quốc.
Bốn mươi năm trước, lúc đó ông vừa đến Trung Quốc, nhờ cơ duyên xảo hợp, ông được mời đến để làm gia sư ột gia đình giàu có đang càng ngày càng tuột dốc. Bởi vì thiên kim tiểu thư của gia đình này là con lai Trung-Nhật, mẹ của cô ấy là người Nhật Bản, nhưng không may mất sớm, do vậy cho nên đã mời ông về dạy tiếng Nhật cho cô thiên kim tiểu thư này.
Ai ngờ, thời gian trôi qua, vô tình, ông và vị thiên kim tiểu thư kia đã yêu nhau. Do ngại sự ngăn cấm của gia đình nhà gái, nên hai người đành phải quan hệ lén lút.
Nơi hẹn hò yêu thích của họ chính là nơi này, trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’. Truyền thuyết lung linh về ‘Công chúa Phương Đông’ này thật gây xúc động sâu sắc. Trong lòng ông, bà ấy chính là công chúa Phương Đông.
Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong lúc bọn họ đang yêu đương mặn nồng, thì bị cha bà ấy phát hiện. Cũng giống như mọi gia đình giàu có khác, liền ra tay chia rẽ uyên ương…
“Úy Trì Hi! Đến lúc phải về rồi!” Giọng của Úy Trì Thác Dã từ phía bên kia boong tàu truyền đến.
“Chờ một chút.” Cô còn chưa có nghe xong, đã bị anh cắt ngang.
Mặt ông lão trong nháy mắt biến sắc, chuyện kể mới được một nửa, ông lần theo tiếng nói nhìn lại. Dưới ánh sáng lờ mờ, ông không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông đã cất tiếng gọi kia: “Cháu gái nhỏ, cháu họ gì?”
“Cháu họ Úy Trì, cháu tên là Úy Trì Hi.” Cô cười bừng lên như một đóa hoa đang khoe sắc lộng lẫy.
Đôi mắt ông lão chợt lóe sáng, ngón tay hơi run rẩy, giọng nói cũng có chút run run: “Cháu họ… Úy Trì?”
“Vâng!” Úy Trì Hi gật mạnh đầu.
“Úy Trì Hi! Con mà còn tiếp tục rề rà, thì ta sẽ mặc kệ con.” Giọng nói phía bên kia boong tàu đã bắt đầu hơi ẩn chứa chút uy hiếp.
“Biết rồi!” Cô đáp lại anh một tiếng, sau đó quay sang ông lão dịu dàng nói, “Ông ơi, cháu phải về rồi, thật đáng tiếc. Cháu thật muốn biết chuyện của ông bà sau này thế nào…”
“Úy Trì Hi!” Người nào đó đã xoay người bước vào trong khoang thuyền.
“Á! Lập tức tới ngay đây!” Úy Trì Hi xin lỗi ông lão rất đúng lễ tiết của thục nữ, “Vậy cháu đi trước. Ông ơi, lần sau nếu có cơ hội cháu lại đến thăm ông.”
Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao to càng lúc càng đi xa kia, vội vàng nhấc làn váy lên, vừa đi vừa vẫy tay chào ông lão: “Ông ơi, hẹn gặp lại nha…”
Đợi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất không còn trông thấy nữa, ông lão mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn lên bầu trời đêm, trong mắt ngân ngấn nước mắt, trái tim lặng lẽ ngân lên: “Đó là do em đã phái tới sao?”
Trên bầu trời đêm, một ngôi sao đột nhiên lóe sáng nhấp nháy, giống như đáp lại lời ông lão.
Chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ vẫn mỹ lệ như trước, khung cảnh ban đêm ở Vịnh nước cạn vẫn kiều diễm như xưa…

Chương 86: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (3)

Chương 86: Oriental Princess [Công Chúa Phương Đông] (3)

Úy Trì Hi không ngờ rằng, nơi Úy Trì Thác Dã đưa cô tới dùng cơm, lại có thể là ngay trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’!
Cách đây mấy tuần, Tề Gia Nhạc vừa mới dẫn cô tới đây. Hôm đó là lần đầu tiên cô kiếm được mười vạn tệ! Còn làm quen được với ‘Đổ Vương’ là một con rồng thần chỉ thấy đầu, nhưng không thấy đuôi!
Nhớ tới người đàn ông thần bí tên Phong Ngạo kia, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Chỉ là tại sao cô lại có loại cảm giác này, cô cũng không hiểu được. Nhưng cô luôn cảm thấy anh ta thật thân thiết, dù cho anh ta rất thần bí và khó lường.
Chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ đã gây ấn tượng, thật sự quá tuyệt vời với cô.
Vịnh Nước Cạn trong bóng đêm vẫn xinh đẹp cùng với chiếc du thuyền hoa lệ, chẳng qua tối nay, tâm trạng ngắm cảnh của cô không giống như trước. Bởi vì, lần này là do Thác Dã dẫn cô tới đây!
“Thích nơi này chứ?” Khóe miệng Úy Trì Thác Dã khẽ nhếch lên.
“Rất thích, thật sự rất thích nha.” Úy Trì Hi ngước khuôn mặt trắng nõn tươi cười lên, phấn khích nhón chân, bám vào bờ vai của anh, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh, sau đó nhoẻn miệng cười cực kỳ gian xảo, “Cảm ơn người nha.”
“Ừ.” Úy Trì Thác Dã miễn cưỡng trả lời cô, vẫn tiếp tục trưng ra khuôn mặt tảng băng lạnh lẽo giống như đang ở Bắc Cực. Tuy nhiên, nụ hôn đột ngột của cô dường như lại khiến cho tim anh ngay lập tức nẩy lên một nhịp. Bờ môi mềm mại ướt át, dán lên trên mặt anh, cái loại cảm giác này ấy vậy mà làm cho vành tai của anh có chút nóng đỏ. Mùi thơm tinh khiết của cô len vào trong hơi thở anh, giống như một dòng điện cực nhỏ, đột ngột xâm nhập vào trung khu thần kinh của anh, gây ra một trận tê dại khắp cơ thể.
Anh bị làm sao thế này? Sao có thể nảy sinh cảm giác kỳ quái đối với một cô bé con.
“Thác Dã, người có biết truyền thuyết về chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ này không?” Úy Trì Hi vui vẻ giống như một đứa trẻ. Cô lập tức phấn khích cởi bỏ đôi giày xăng đan dưới chân, bước những bước chân trần trên boong tàu, chậm rãi duyên dáng xoay tròn, “Thác Dã, người xem, người ta trông có giống ‘công chúa phương Đông’ không vậy?”
Tiếng cười của cô như tiếng chuông bạc vang vọng khắp khoang thuyền. Mọi người đều quay lại nhìn cô gái đang khiêu vũ như muốn bay lên trên boong thuyền. Cô mặc một bộ váy lụa trắng, mép váy tung bay trong gió, bay lượn trong đêm đen, mái tóc đen dài mềm mại, cùng với vũ điệu nhẹ nhàng của cô, làm cho cô giống như một nàng tiên nhỏ nghịch ngợm. Khuôn mặt non nớt tinh tế, bùng lên hai đóa hoa đỏ tươi, khiến cho anh chàng nghệ sĩ chơi đàn violon trên du thuyền, hưng trí kéo lên giai điệu du dương trầm bổng làm nhạc nền cho cô.
Úy Trì Thác Dã nhìn tiểu yêu tinh đang bay lượn trước mắt, ở nơi nào đó trong tim rung lên. Trong khoảnh khắc đó, anh giống như chìm vào thế giới của cô, muốn đưa tay chạm vào bầu không khí thần tiên không hề thuộc về sương khói nhân gian này. Đây là cô con gái nuôi bé bỏng của anh đó sao?
Anh nhớ lại lần đó trên đảo Phuket, nụ hôn dưới đáy biển sâu kia, sự mềm mại của cô, hương vị ngọt ngào của cô. Anh nhớ rất rõ lúc anh chạm phải nụ hoa mềm nại trước ngực cô, sự mềm mại trơn nhẵn trong bàn tay… Shit, nơi nào đó trên cơ thể không ngờ lại nổi lên phản ứng không nên có!
Chết tiệt! Anh không thể!
Anh vội vã thu hồi cảm xúc sắp sửa bị chính mình để lộ, mở miệng gọi: “Úy Trì Hi, lại đây gọi món ăn.”
“À.” Cô quay đầu lại trả lời, sau đó quay sang chàng trai chơi đàn violon bên cạnh mỉm cười, “Tôi phải đi ăn tối trước, tiếng đàn anh kéo thật hay. Cám ơn bản nhạc của anh nhé.”
Chàng trai nhìn cô mỉm cười xấu hổ mang theo một chút ngưỡng mộ.
Toàn cảnh này, đều lọt vào mắt Úy Trì Thác Dã, cảm giác khó chịu ngay lập tức nảy lên trong tim.
Đợi sau khi Úy Trì Hi đi tới ngồi vào chỗ của mình, anh liền lạnh giọng hầm hừ nói: “Úy Trì Hi, sau này không được phép tùy tiện cười với đàn ông.” Cô không biết nhan sắc của mình đủ để khiến cho bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng mơ tưởng viễn vông sao?
“Tại sao?” Cô không hiểu, cảm thấy gió biển có chút lạnh. Lần đầu tiên ở trên boong tàu, nghe được bản nhạc tuyệt vời, cảm nhận thấy sự bí ẩn của đại dương, cùng người mình yêu nhất ăn bữa tối… Loại cảm giác này, gần như khiến cho người ta lâng lâng.
Cô lặng lẽ đưa tay phủ lên chiếc bụng đã hơi hơi gồ lên, cục cưng đang ở đây, cả nhà hạnh phúc…
“…” Anh trong lúc nhất thời không thể nói được nên lời. Cũng không thể nói cô làm như vậy thực phóng đãng, dễ gây họa đào hoa.
“Người ta cũng không thể cười với người luôn sao?” Khóe miệng cô cong lên một vòng cung xinh xắn, hai mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt sáng bừng nhìn anh.
Anh có chút lúng túng: “Đương nhiên, ngoại trừ ta.” Anh nhanh chóng bưng tách trà lên.
“Ồ——” Úy Trì Hi cố ý kéo dài âm cuối, gật gật đầu ra vẻ ‘tôi đã hiểu’, “Thì ra người không phải là đàn ông!”
Phụt!!!
Trong nháy mắt một ngụm nước trà phun thẳng vào mặt cô, khiến cho cô phải kêu lên oai oái: “Người uống trà kiểu gì kỳ vậy!”
Anh bực bội nói: “Đây là trừng phạt con ăn nói lung tung.” Anh tiện tay rút ra một vài chiếc khăn giấy vẫn được đặt sẵn trên bàn, lau giúp cô, nhưng khóe mắt lại lan ra ý cười thật sâu.
“Người còn cười! Thật ra thì người có phải là đàn ông hay không a!” Cô chu môi làu bàu, qua quýt lau sơ qua vết nước đọng trên mặt.
“Úy Trì Hi, ta có phải là đàn ông hay không, không cần phải chứng minh với con.” Tròng mắt đen láy của anh chợt lóe lên, thu hồi lại ánh mắt giễu cợt kia, cầm quyển thực đơn lên đưa sang cho cô, “Đã đói bụng chưa, nhìn xem mình thích ăn cái gì?”
“Người ta muốn ăn món ngon nổi tiếng nhất của ‘Oriental Princess’!” Úy Trì Hi nhận lấy thực đơn, đôi mắt phát sáng như đèn pha, trái tim thì đập thình thịch. Đêm nay, cô và anh cùng nhau đi ăn tối, trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ xinh đẹp tràn ngập không khí thần tiên. Đây là lần đầu tiên, anh dẫn cô đến một nơi lãng mạn như vậy. Điều này có phải tượng trưng cho việc anh đã nhìn cô bằng con mắt khác xưa chăng? Trong lòng Úy Trì Hi tràn ngập cảm giác hưng phấn ngây ngất.
“Món ăn nổi tiếng nhất nơi này, chính là Beef Steak ‘Công tước’.” Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Beef Steak’. Vừa rồi cô phóng hỏa phòng bếp, nguyên nhân vừa khéo chính là vì món Beef Steak.
“Ồ…” Cô cũng chợt nhớ tới miếng Beef Steak bị cháy thành than kia, lập tức trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, vậy mà vẫn còn sống chết nói ngang, “Người ta đây càng muốn ăn Beef Steak do người khác làm, xem thử có phải ngon hơn mình làm hay không. Nếu như không ngon, nhất định đó chính là sự tổn thất của người vậy!”
Anh cười nhạt, đêm nay gió đặc biệt dịu dàng, cũng làm cho tâm tình đang căng thẳng của anh nới lỏng ra đôi chút.
Rất nhiều người không biết, dù anh đã lăn lộn trong giới xã hội đen, nhưng thật ra nhiều năm rồi cứ vào ngày này, mặc kệ dù bận đến thế nào, hay bất luận là trễ đến đâu, anh cũng đều sẽ đến ‘Oriental Princess’ nhấm nháp một ly, chẳng qua là năm nay, vừa khéo lại dẫn theo cả cô đến đây.
Nhìn bầu trời đêm trên vịnh nước cạn, ánh sao đầy trời lấp lánh, trên chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ xinh đẹp, mọi người đang vui vẻ mặc sức hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp… Trong lòng anh thầm cầu nguyện, ‘bà’ ở trên Thiên Đường có mạnh khỏe hay không? …

Chương 85: Cuộc Cách Mạng Bi Thảm Của Bà Nội Trợ Cố Chấp

Chương 85: Cuộc Cách Mạng Bi Thảm Của Bà Nội Trợ Cố Chấp

Người ta thường nói rằng: ‘Để nắm giữ được trái tim của một người đàn ông, trước tiên chúng ta phải nắm chắc được dạ dày của người đàn ông đó’, đây là kết luận mà hai cô nhóc Úy Trì Hi và Đinh Tiếu Tiếu đã cùng nhau nghiên cứu đúc kết ra. Chính vì vậy mà Úy Trì Hi phải đi học nấu ăn, để nắm bắt được dạ dày của anh trước, rồi sau đó sẽ chộp lấy trái tim của anh! Đến lúc đã nắm được trong tay rồi, cô có thể mặc sức mà xâu xé! Wow Kaka!
Nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện, thường sẽ không theo ý mình.
Úy Trì Hi vốn bẩm sinh đã không có tư chất của một bà nội trợ, nên sau một tuần học tập, vẫn khiến cho gà bay chó sủa.
Đêm nay, cô đặc biệt gọi điện thoại báo trước, sống chết yêu cầu Úy Trì Thác Dã phải về nhà sớm một chút, để thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô.
“Úy Trì Hi, con có ổn không thế?” Úy Trì Thác Dã đang ngồi trong phòng khách xem TV. Anh cực kỳ bất mãn với hành động này của Úy Trì Hi. Bắt đầu từ tối hôm qua cô đã rù rì suốt bên tai anh nhắc đi nhắc lại là đêm nay phải về nhà sớm một chút, để thẩm định tài nấu nướng của cô. Sáng nay vừa mới ra khỏi cửa cô lại nhắc thêm một lần nữa, đến giữa trưa cũng gọi điện thoại đến nhắc tiếp, anh đang trên đường trở về nhà cô lại gọi điện thoại thúc giục thêm một lần nữa. Trời, cô không sợ lỗ tai anh bị đóng kén luôn sao?
Bắt đầu từ lúc nào, anh lại cảm thấy cô giống như một bà cô già rồi? Cứ lải nhải, càu nhàu, lầm bầm suốt ngày. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Úy Trì Hi đang mặc tạp dề, đầu trùm khăn giống như một bà vợ già, anh không kiềm chế được mà bật cười, hướng về phía phòng bếp hét lên, “Úy Trì Hi?”
Cánh cửa nhà bếp vẫn đóng chặt, Úy Trì Hi không hề lên tiếng trả lời.
Anh lại tiếp tục ngồi xem TV, đột nhiên ngửi thấy có mùi cháy khét, anh đảo mắt nhìn quanh, chết tiệt, ngay tại khe cửa phòng bếp vậy mà đang bốc lên vài cụm khói nhỏ!
Ầm một tiếng!
Anh nhanh chóng chạy tới, đạp một cái, đá văng cánh cửa phòng bếp.
“A!” Úy Trì Hi sợ tới mức thả rơi luôn cái xẻng trên mặt đất.
Trong phòng bếp lửa cháy phừng phừng, dầu mỡ, khói bay mù mịt, Úy Trì Thác Dã che miệng bịt mũi, một phát kéo cô đang đứng ngẩn người ra xa, rồi chạy nhanh tới lấy cái vung chụp lên trên chảo dầu đang bốc cháy, khoá van an toàn lại, không nói tiếng nào mở tung hết tất cả các cửa sổ trong phòng bếp ra, liền ngay sau đó cơn tức giận bùng phát, anh quát lên: “Úy Trì Hi, cái đồ ngốc kia! Con đang nấu cơm hay là đang quay heo hả?”
“Oái!” Úy Trì Hi trợn tròn mắt ngơ ngác, ngước khuôn mặt đỏ lựng lên vì nóng, nuốt vài ngụm nước bọt, nói chuyện có chút lắp bắp, “Vậy, thế… nước… không thể dập…”
Úy Trì Thác Dã đáp trả lại bằng một câu rét lạnh: “Con là heo à, chảo dầu đang cháy mà đi lấy nước để dập! Dầu sẽ nổi trên mặt nước con không biết sao? Nước có khi còn làm cho dầu cháy càng lớn hơn!”
Đã ngốc nghếch rồi, còn dám khoe khoang khoác lác, đòi biểu diễn tài nghệ nấu nướng! Cô là muốn đốt nhà bếp hay là muốn tự biến mình thành heo quay?
“Á!” Úy Trì Hi tinh thần hoảng hốt, tâm trí vẫn còn chưa kịp ổn định lại. Cô há miệng hít lấy hít để không khí trong lành, vậy là cuối cùng lửa cũng đã được dập tắt. Cô quay lại nhìn vào trong chảo, một nhúm cháy đen khét lẹt, oh my God, “Ôi bò bít tết của tôi!”
Cô khóc không ra nước mắt, muốn nấu một bữa tối để tạo bất ngờ cho anh, ấy vậy mà bây giờ nó lại biến thành một cái cục tròn tròn cháy khét màu đen trông giống như cục ‘phân’ !
“Đáng kiếp!” Anh lạnh lùng hầm hừ, phủi bay hết mùi khói dầu đang ám trên người, liếc mắt nhìn cô, nói, “Tối nay ra ngoài ăn, con thay quần áo đi!”
Đi ra ngoài ăn? Vậy không phải tất cả tâm huyết của cô đều bị uổng phí sao? “Hay là, để người ta làm
lại một lần nữa được không?”
“No way!” Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội, “Ta không định ngược đãi dạ dày của mình.”
“Đừng vậy mà, người tin người ta đi, cho người ta thêm một lần cơ hội nữa thôi!” Cô bắt đầu giở giọng mè nheo, khuôn mặt thì ửng hồng còn quần áo lại dính đầy dầu mỡ.
“Được, có hai sự lựa chọn, một là đi ra ngoài ăn, hai là quay về Xích Long bảo ăn.” Anh phớt lờ cô.
“Nhưng mà, người ta nghĩ…” Cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, Úy Trì Hi, sau này cấm con xuống bếp!” Anh trầm giọng cắt ngang lời cô. Cô còn dám nghĩ sẽ nấu một ‘bữa ăn ngon’ cho anh ăn? Cô hỏa thiêu phòng bếp còn chưa đủ, giờ lại tính hỏa thiêu cả khu biệt thự cao cấp này hay sao?
“Bạo chúa!” Cô bĩu môi chun mũi hầm hừ nói. Dựa vào cái gì mà mới một lần đã phán cô tội chết? Nhớ năm đó cuộc cách mạng của Tôn Trung Sơn cũng bị thất bại đến mười một lần, thế mà người ta vẫn là một vị anh hùng, vạn người ngưỡng mộ!
“Dù sao vẫn tốt hơn loại bạo trù như con!” Ngày nào đó làm cho nhà bếp bị nổ tung cũng không biết chừng. (Bạo trù ở đây là do Thác Dã muốn chơi chữ, bạo quân đối với bạo trù. Bạo trù nghĩa là làm nổ nhà bếp)
“Á…” Cô nghẹn lời, không biết nói gì, không ngờ kế hoạch ‘nắm bắt dạ dày nắm trái tim’ của cô, lại có thể bị chết yểu một cách thần tốc đến thế! Mamma Mia, vì sao những lúc cô trong tình trạng đáng xấu hổ thế này đều luôn bị anh bắt gặp được?
“Nhanh chóng lên lầu thay quần áo, ta dẫn con ra ngoài dùng bữa.” Anh vừa nói vừa đi ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị lên lầu thay quần áo, trên người bị ám đầy mùi dầu mỡ cực kỳ khó chịu.
“Này, Thác Dã, người ta nói, người không thể chỉ mới một lần đã phán người ta tội tử hình rồi…” Giọng Úy Trì Hi vẫn còn ở phía sau gào thét. Trời cao đất dày ơi, cô không cam tâm a!
“Hơn nữa, đi ra ngoài ăn rất đắt nha! …” Cô vẫn như cũ không từ bỏ ý định.
Cô sợ anh không có chút bạc lẻ ấy sao? Suy nghĩ chết tiệt gì vậy. Đừng nói là chỉ nuôi con gái, nuôi thêm cả cháu gái cũng vẫn đủ cho các cô mặc sức tiêu sài cả đời này.
Úy Trì Thác Dã đi thẳng một mạch lên lầu không hề dừng lại, không hề để ý tới tiếng mèo kêu chó sủa của cô, chỉ muốn trở về phòng thay quần áo.
“Này…” Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ giãy đành đạch, cuộc cách mạng của bà nội trợ chính thức tuyên bố phá sản!
Trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát, tại sao lại vô dụng thế này? Cứ nghĩ rằng sẽ gây được ấn tượng tốt với anh, vậy mà lại làm hỏng mất…
Úy Trì Hi xoa xoa bụng, khẽ thở dài, cục cưng sẽ không trách cô vô dụng chứ? Ngay cả dạ dày của papa mà còn không giữ được, nói chi là đến trái tim đây?
Tuy nhiên, nói rõ ra thì trên thế giới này ai đã nói muốn nắm được trái tim của một người đàn ông cần phải nắm được dạ dày của anh ta trước?
Cái lý luận này thật sự là chỉ muốn hành hạ các bà nội trợ mà thôi, nắm được dạ dày của các ông, chưa chắc đã ngăn được các ông ngoại tình, nếu không người thứ ba cũng không nhiều đến vậy. Vậy nên không phải chỉ dựa vào việc nắm được dạ dày là đã nắm được tất cả, đúng không?
“Úy Trì Hi, cho con thêm mười phút, nếu không thì để bản thân đói chết đi!” Từ trên lầu một giọng nói trầm thấp vọng xuống.
“Á!” Cô lấy lại tinh thần, không phải lúc để nghĩ ngợi, người đàn ông này nói được là làm được, trái tim anh vẫn luôn lạnh lùng như thế! Ô ô ô ô, cục cưng à sau này lớn lên, ngàn vạn lần đừng giống papa của con nha.
Trong đầu cô hiện lên hai khuôn mặt lạnh như tảng băng, một lớn một nhỏ, không nhịn được rùng mình một cái, ngàn vạn lần phải sinh một bé gái giống cô, thân thiết hơn rất nhiều không phải sao?

Chương 84: Trận Chiến Thai Nghén (7)

Chương 84: Trận Chiến Thai Nghén (7)

“Hi, gần đây cậu làm sao vậy? Gọi điện thoại di động cho cậu, toàn gặp phải bô lão nhà cậu bắt máy, hại mình lúc nào cũng bị lão ta mắng cho tới tấp. Hi, lão nhà cậu tính tình thật sự quá kém nha…” Đinh Tiếu Tiếu vừa tới trường học, đã túm lấy Úy Trì Hi liền đì đùng tố khổ.
“Tiếu Tiếu…” Úy Trì Hi như muốn nói rồi lại thôi. Thật ra đã từ rất lâu rồi cô nên nói chuyện này với Tiếu Tiếu, có thể vì cô vẫn luôn lo là Tiếu Tiếu sẽ mắng cô vô dụng, nên vẫn không biết làm sao để mở lời.
“Tiểu Hi, cậu không biết lão nhà cậu, ngữ điệu khi nói chuyện điện thoại tồi tệ đến mức nào đâu, lại còn bảo mình sau này không được gọi điện đến làm phiền cậu! Tiểu Hi, Mình tệ đến vậy sao? …” Đinh Tiếu Tiếu cười khổ. Ừ, cách đây rất lâu papa Úy Trì Hi là Thác Dã đã luôn trưng ra vẻ mặt táo bón ngàn năm như vậy với cô. Nhưng thành thực mà nói, trong điện thoại bị anh trực tiếp ngó lơ không để ý, làm cho cô cảm thấy rất đau lòng a. Tuy nhiên, thực tế lại một lần nữa chứng minh rằng, Đinh Tiếu Tiếu cô rõ ràng không có ‘duyên với người già’!
“Tiếu Tiếu, mình, mình có chuyện này… Muốn nói với cậu…” Úy Trì Hi nói khẽ.
Đinh Tiếu Tiếu vẫn không ngừng tiếp tục luyên thuyên kể khổ với cô: “Tiểu Hi à, cậu nói mình rõ ràng không có ‘duyên với người già’ có phải vậy hay không? Dường như các chàng trai tầm hai mươi lăm tuổi trở xuống mới có hứng thú với mình thì phải, trên hai mươi lăm tuổi, hình như đều không để ý đến mình…” Cô càng nói càng cảm thấy đúng. Anh chàng kia của cô, tuổi cũng không còn nhỏ a, lúc nào cũng không để ý đến cô.
“Tiếu Tiếu! Cậu nghe mình nói…”
“Tiểu Hi, cậu hãy nghe mình nói hết đã. Cái anh chàng kia của mình á, đã lâu rồi cũng chưa thấy đến tìm mình. Cậu nói coi có phải đã quên mất mình rồi hay không vậy? …” Mặt Đinh Tiếu Tiếu vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó.
Úy Trì Hi hết chịu nổi tiếng lầu bầu của Tiếu Tiếu, hít sâu một hơi, quay về phía tai cô hét lớn: “Đinh Tiếu Tiếu! Mình có thai!”
“Hả.” Cô ngơ ngác đáp lại, lỗ tai cô bị tiếng hét lớn làm cho ù ù cạt cạt, phải một lúc lâu sau, cô mới nhận thấy có chuyện không hợp lý, liền gào lên một tiếng chói tai, “Cậu nói cái gì?!”
Đinh Tiếu Tiếu không thể tưởng tượng nổi nhìn Úy Trì Hi, đầu lưỡi ríu lại: “Tiểu Hi… Cậu…”
“Ừ, thật đó. Tiếu Tiếu, giúp mình giữ bí mật nha.” Úy Trì Hi xấu hổ cười nói.
“Giữ bí mật là chắc chắn rồi!” Đinh Tiếu Tiếu vỗ vỗ ngực để trấn định lại, “Nhưng mà Tiểu Hi, cậu… Khó trách eo của cậu đột nhiên to lên, còn bị chứng cuồng ăn, tâm trạng cũng trở nên không tốt, thì ra là…”
“Tiếu Tiếu, cám ơn cậu.” Úy Trì Hi mỉm cười nói cảm ơn. Đối với người chị em tốt Tiếu Tiếu này, cô cảm kích cả đời cũng không đủ. Tiếu Tiếu luôn luôn là người có phước cùng hưởng có nạn cùng chia với cô.
“Này, nói ngốc cái gì đó! Nơi này tai vách mạch rừng, chúng ta đến chỗ nào kín đáo một chút.” Đinh Tiếu Tiếu ra vẻ bí mật lôi kéo Úy Trì Hi chạy đến dưới một tán cây đại thụ.
“Tiếu Tiếu, thật ra, gần đây mình rất lo lắng. Thác Dã vẫn còn chưa biết…” Úy Trì Hi thở dài một hơi.
“Cuối cùng sao lại thế này, Tiểu Hi?”
Thế là, Úy Trì Hi đem hết tất cả mọi chuyện mấy ngày này ở trong căn biệt thự ngoại ô nói sơ qua cho Đinh Tiếu Tiếu nghe. Bực nhất là, bất kể thế nào Thác Dã cũng không để cho cô có cơ hội giải thích rõ ràng. Cô không còn biện pháp nào. Ngoại trừ tự mình thương tâm ra, cô thật sự không thể tìm thấy cách nào tốt để có thể khiến cho Thác Dã đối mặt thẳng thắng cùng cô và chấp nhận sự hiện diện của cục cưng.
“Tiểu Hi, bô lão nhà cậu luôn luôn đối xử với cậu giống như đối xử với một cô bé, tất nhiên cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng cậu đang có thai a. Đây cũng là chuyện rất đỗi thường tình, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, sớm hay muộn rồi mọi chuyện cũng sẽ bị lộ ra.” Đinh Tiếu Tiếu phân tích rất rõ ràng mạch lạc. Trước giờ cô luôn xử lý chuyện của người khác thì đặc biệt sáng suốt khôn khéo, còn đụng đến vấn đề của bản thân thì luôn mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn. Cũng giống như tục ngữ có câu, chữa được bệnh cho người nhưng cũng không thể tự chữa được ình!
“Tiếu Tiếu, mình phải làm gì bây giờ…” Úy Trì Hi khóc không ra nước mắt. Thác Dã thà rằng tìm đến Đường Giai Kỳ để thỏa mãn sinh lý, cũng không thèm tìm cô.
“Tiểu Hi, để mình ôm một cái. Không sao đâu, nhất định sẽ có biện pháp.” Đinh Tiếu Tiếu ôm lấy bả vai gầy yếu nhỏ bé của Úy Trì Hi, trong lòng thầm thương xót vô hạn.
“Tiếu Tiếu, cậu biết không, mình cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, nhưng thật sự thì vẫn không được.” Úy Trì Hi đau đớn chảy xuống một giọt nước mắt. Từ ngày mang thai, tuyến lệ của cô đặc biệt phát triển, chỉ cần một chút cảm giác đau long là nước mắt liền chảy ra ngay. Cô rất ghét bản thân lại trở nên yếu đuối đến vậy, “Tiếu Tiếu, có phải mình quá kém cỏi hay không? Tại sao anh ấy luôn không nhìn thấy mình…”
Kể từ năm mười ba tuổi, cô đã không hề gọi anh là papa nữa. Cô tự dặn lòng nếu không phải là anh thì quyết không lấy chồng. Cô nhớ rõ mỗi một đường nét trên khuôn mặt anh, mọi cử chỉ, mọi câu nói, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại.
Cô nhớ rõ cái đêm triền miên cùng anh. Anh đã rất dịu dàng, cũng chính vì đoạn ký ức ngọt ngào kia, đã khiến cho cô bị chìm sâu vào đêm đen, không có cách nào tự mình thoát ra được. Dưới lớp mặt nạ lãnh đạm của anh, thật ra vẫn còn có một khuôn mặt dịu dàng. Cô vẫn luôn tin vào điều đó.
“Tiểu Hi, đừng khóc. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.” Đinh Tiếu Tiếu an ủi. Cô biết Úy Trì Hi lúc này đây đang vô cùng đau khổ vì yêu mà không được đáp lại. Quả thật cô ấy đã trải qua không ít lần thất bại, bây giờ còn mang thai, nhưng lại không thể quang minh chính đại. Ông trời phải chăng đang muốn đùa cợt với cô ấy ư.
“Mình đã nghĩ qua rất nhiều biện pháp, nghĩ đến mức đầu gần như muốn nổ tung ra. Một mặt, mình muốn gấp rút nói cho anh ấy biết thân phận thật sự của mình, muốn cho anh ấy biết rằng mình đang mang thai cục cưng của anh ấy. Nhưng mặt khác, mình còn phải bận rộn đối phó với tình nhân của anh ấy. Đặc biệt là Giang Tuyết Nhi đang ở Xích Long bảo kia, mình hoàn toàn không có cách nào đối phó với cô ta! …” Cô nghẹn ngào.
“Tiểu Hi, bình tĩnh lại nha, vì cục cưng, cậu không thể yếu đuối như vậy được.” Đinh Tiếu Tiếu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê trong mưa trước mắt, chân thành nói, “Nếu cậu đã lựa chọn anh ta, thì mặc kệ con đường này có vất vả bao nhiêu, cậu cũng phải nhất định đi tới cùng, biết không?”
“Mình biết, nhưng mà mình gần như đã không còn sức lực nữa rồi. Mình mệt mỏi quá. Tiếu Tiếu, mình thật sự thật sự rất mỏi mệt.” Cô vừa nói vừa khóc nức nở. Vì sao tình yêu lại đau khổ đến vậy?
“Đừng lo lắng, Tiểu Hi, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ ra cách, cùng nhau nghĩ được biện pháp mà…”
Không biết có ai đó đã nói, tình yêu trên thế giới này nếu chỉ có một người yêu, thì đó là tình yêu đau khổ; Nếu là hai người yêu nhau, đó là hạnh phúc; Nếu là tình yêu tay ba, thì đó chính là sự hủy diệt!
Vậy tình yêu của cô rốt cuộc là có bao nhiêu người yêu? Tại sao lại đau khổ như vậy, lạnh lẽo đến thế…

Chương 83: Trận Chiến Thai Nghén (6)

Chương 83: Trận Chiến Thai Nghén (6)

Những ngày tiếp theo, Úy Trì Hi giống như đang sống trong nước sôi lửa bỏng.
Cô nhớ lại hôm đó, sau khi tắm rửa xong, nghiêm chỉnh đứng trước mặt anh, dạt dào tình ý nói: “Thác Dã, bụng người ta lớn.”
Nào ngờ, anh cũng không thèm nhìn kỹ chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, thuận miệng đáp: “Vậy thì bớt ăn vặt đi, sẽ giảm cân một chút.”
Dần dần, cô cũng bắt đầu có những hiện tượng ốm nghén.
Buổi sáng, khi cô đang ăn bữa sáng, liền ở trước mặt anh nôn khan, cô dè dặt nói: “Thác Dã, người ta buồn nôn.” Vô cùng mong đợi xem phản ứng của anh.
Ngờ đâu, anh chỉ lạnh lùng nói: “Những đồ chua này ăn ít đi một chút, ăn nhiều rất dễ gây buồn nôn.”
Úy Trì Hi với vẻ mặt nín nhịn, trời cao đất dầy ơi, có ai tới nói cho cô biết, cô phải làm như thế nào đây!
Cô nói bụng lớn, thì anh bảo cô bị béo phì. Cô nói cô buồn nôn, thì anh bảo cô ăn chua nhiều nên buồn nôn. Cô nói cô có thai, thì anh nghĩ là cô đang nói đùa, thậm chí còn nghi ngờ cô quan hệ tình dục buông thả. Ông trời ơi, vậy cô phải làm sao bây giờ!
Cô sắp phát điên rồi!
Trong khi cô đang bối rối tìm lúc thích hợp để bộc bạch, thì Úy Trì Thác Dã đã không muốn cho cô thời gian nữa rồi.
Đêm nay, cô ngồi đợi anh đến khuya. Lẳng lặng nằm gục bên bệ cửa sổ, thầm đếm trên trời có bao nhiêu vì sao, lẳng lặng chờ anh trở về.
Cô nhớ lại những ngôi sao năm cô bốn tuổi. Mặc dù khi đó tuổi còn rất nhỏ, nhưng trí nhớ của cô lại đặc biệt rõ ràng. Đêm đó, trên bầu trời cũng đầy sao sáng thế này, gió thổi nhẹ nhẹ, cô nhớ rõ cô đang chạy thục mạng, chạy chạy mãi, sau đó trốn vào trong một cái sọt nhỏ, mãi cho đến khi gặp được anh.
May mắn là, cô đã được gặp anh, cô mới có cơ hội yêu thương người đàn ông này. Tuy rằng có đôi khi anh rất lạnh lùng hà khắc, có khi anh tỏ ra nóng nảy, nhưng rồi có đôi khi lại rất dịu dàng.
Tay Úy Trì Hi, không kìm được xoa nhẹ lên bụng, mãn nguyện thở dài một hơi: “Cục cưng, con là món quà tuyệt nhất mà papa con đã trao ẹ. Bởi vì có con, mẹ mới cảm giác được đang từng bước xích lại gần papa con hơn.”
Nhưng mà, khi cô nhớ tới Giang Tuyết Nhi đang ở Xích Long bảo kia, thì một cảm giác chua xót nảy lên trong lòng ngực, khiến cô như muốn nôn ra. Không thể nói rõ là do ốm nghén hay là do buồn rầu, mà khiến cho cô lệ nóng tuôn trào.
Anh có yêu Giang Tuyết Nhi không? Úy Trì Hi không biết chắc lắm, cô chỉ biết là, Giang Tuyết Nhi đã chiếm hết tất cả mọi thứ từng thuộc về cô bao gồm cả anh và tòa thành.
Thác Dã, anh sẽ yêu Giang Tuyết Nhi sao?
Mỗi lần nghĩ đến đây, trái tim cô bị một cơn đau nhói, thậm chí cô còn không biết anh có quay trở lại Xích Long bảo hay không.
Đột nhiên, cô chăm chú nhìn xuống dưới lầu thấy một chiếc xe thể thao đang đi vào, cảm xúc vui sướng lập tức bộc phát.
Anh đã trở về!
Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng bên cạnh anh, còn có thêm một người phụ nữ—— Đường Giai Kỳ.
Khi nhìn thấy bọn họ bước xuống xe thì ngay tại khoảnh khắc đó, tim Úy Trì Hi đau như bị dao cắt.
“Thác Dã, đã lâu anh không có đến tìm người ta nha, thiệt là, đêm nay phải phạt anh mới được.” Đường Giai Kỳ bộ dạng lẳng lơ nũng nịu nói, toàn bộ cơ thể gần như đã dán sát hết lên trên người Úy Trì Thác Dã.
Ánh mắt anh chợt lóe lên, lập tức nói nhanh: “Trở về phòng rồi nói.”
“Ồ, nơi này cũng chỉ có một mình anh ở, sợ cái gì chứ.” Đường Giai Kỳ còn chưa kịp đi tới cửa, mà đã bắt đầu trở nên phóng đãng rồi. Có Chúa mới biết, lúc ở trong xe cô đã nghĩ muốn nhào lên anh biết bao nhiêu lần. Người đàn ông vừa ưu tú, vừa anh tuấn thế này lại còn là một người đàn ông lắm tiền, khiến cho cô phải thèm khát đã từ rất lâu rồi. Thế nhưng khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắt của anh, tính khí lại thất thường, đã khiến cho cô cũng không dám làm quá.
“Đừng làm loạn nữa.” Úy Trì Thác Dã cau mày, tránh né những chiếc vòi bạch tuộc của cô.
“Được thôi.” Đường Giai Kỳ lầu bầu bĩu môi, không dám lỗ mãng nữa, đành phải ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, bước vào trong nhà.
Cả tòa nhà vẫn chìm trong bóng tối, Úy Trì Thác Dã theo thói quen không bật đèn lên. Con bé ngủ rồi sao? Theo bản năng bước chân của anh thật nhẹ nhàng.
Tiếng giày cao gót của Đường Giai Kỳ vang lên lộp cộp.
“Cởi giày ra.” Anh cau mày.
“Hả? Ồ.” Đường Giai Kỳ còn tưởng rằng anh muốn chơi trò chơi kích thích gì đó, nên nhanh chóng thoát khỏi đôi giày cao gót của mình, rồi lặng lẽ cởi nút áo mình ra. Vừa lên được tới ngay đầu cầu thang ở trước cửa phòng, cô giống như một con sói đói vồ trúng dê non bổ nhào lên trên người của Úy Trì Thác Dã.
“A!” Khiến cho anh phải rên lên một tiếng, không kịp đẩy người phụ nữ trên người ra, lập tức bị một đôi môi đỏ tươi bao phủ lên, háo hức mà vồ vập.
Bộ ngực căng tròn của cô cọ xát vào anh, chiếc áo nịt ngực chẳng biết từ lúc nào đã được cởi ra, phơi bày trong không khí, vừa thở hổn hển vừa rên lên khe khẽ…
“Đợi…” Lời anh nói bị đôi môi nóng bỏng của cô nuốt trọn. Cô không để cho anh cơ hội cự tuyệt.
Phản ứng cơ thể của Úy Trì Thác Dã đã bị cô khơi mào. Chết tiệt, anh vội vã ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng vội đưa trở về phòng, trong lòng thầm lo lắng, đừng để cho con bé kia bắt gặp.
Rầm!
Cửa bị đóng sầm lại, trong nháy mắt cả căn phòng ngay lập tức như bị dục hỏa thiêu đốt.
Bọn họ quấn quýt lấy nhau, quần áo của anh đã bị cô xé rách hết. Anh nhíu mày, bởi vì bị cấm dục đã lâu nên anh chỉ có thể phó mặc cho dục vọng của cơ thể…
Tách!
Bỗng nhiên, đèn đuốc sáng trưng!
“Papa, hai người đang làm gì đó?” Một giọng nói trong trẻo thánh thót truyền đến tai anh.
Tức thì theo phản xạ anh đẩy người phụ nữ bán khỏa thân đang bám dính trên người mình ra xa. Nhướng mày nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng nói.
Úy Trì Hi đang đứng đần mặt ra ở trong góc phòng, trước ngực ôm chặt con heo nhỏ ‘cô có’, đôi mắt đen láy trợn tròn trống rỗng, nhìn chằm chằm vào anh, không hề chớp mắt.
“Shit!” Úy Trì Thác Dã rủa thầm một tiếng, anh căn bản không hề nghĩ tới con bé sẽ đứng ngẩn ra ở trong phòng dành cho khách của anh.
“Ưm…” Đường Giai Kỳ liếc mắt lườm Úy Trì Hi một cái, bây giờ bất kể là ai, mỗi một tấc trên thân thể cô đều đang khao khát người đàn ông cường tráng trước mắt.
“Papa, người ta đói bụng.” Úy Trì Hi đáng thương kêu lên. Cô cố ý, chỉ có trong thời khắc thế này cô mới như vậy, cố ý gọi anh là papa. Không thể phủ nhận rằng trái tim cô đang rỉ máu, nhưng cô vẫn chỉ có thể như trước cố giả bộ bình tĩnh, ương ngạnh dằng xuống vẻ chua xót.
Úy Trì Thác Dã thở dài một tiếng, khi vừa nhìn thấy đôi mắt trong veo của con bé, đột nhiên không quan tâm đến ‘cậu nhỏ’ đang sưng phồng, anh đẩy người phụ nữ đang bám dính trên người ra và nói: “Về đi, trong garage có xe, tự em lái xe về.”
“Thác Dã, người ta không chịu đâu…” Đường Giai Kỳ bĩu môi, chăm chú nhìn chằm chằm vào thân ảnh nơi góc phòng, con nhóc quỷ, làm thế nào mà mỗi lần đều đến phá hoại chuyện tốt của cô!
“Ngoan, nghe lời.” Giọng của anh nghe thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng nó lại lộ ra vẻ cương quyết không cho cô được phép phản đối. Dứt lời, liền kéo cô đi xuống cầu thang.
Đợi cho bọn họ sau khi xuống đến tầng dưới, Úy Trì Hi mới từ trên cửa sổ dõi mắt nhìn xuống, thấy bọn họ đang đứng trước cửa garage. Đường Giai Kỳ còn vít đầu anh xuống, triền miên một lúc lâu rồi mới bằng lòng rời đi.
Trái tim cô như bị kim châm muối xát, vô cùng đau đơn, đau đến mức mắt cô ngân ngấn lệ. Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, dịu dàng hỏi khẽ: “Cục cưng, papa sẽ muốn chúng ta sao?”
Lần này, cô đã không còn chắc chắn nữa rồi.

Chương 80: Trận Chiến Thai Nghén (3)

Chương 80: Trận Chiến Thai Nghén (3)

Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ ngôi biệt thự, giống như vào buổi sáng đêm đầu tiên của cô, bộ dạng uể oải nằm trong chiếc chăn to màu đen ấm áp của anh, Úy Trì Hi trở mình ngồi dậy, Thác Dã!
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng hà khắc của anh, nhớ lại tối hôm qua bị đối xử bất công, anh đã thẳng tay ném cô ra khỏi phòng, không khỏi lớn tiếng thở dài, vuốt vuốt cái bụng hơi chút gồ lên: “Cục cưng, papa con không cần mẹ nha…”
Cô cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơn hai tháng của mình, thật ra thì vẫn chưa thể thấy gì rõ ràng, nhưng nếu so sánh với cái bụng phẳng lỳ trên thân hình uốn éo như rắn nước của cô trước đây, thì bây giờ có thể xem như là đã béo hơn nhiều.
Bên trong cô đang có cục cưng của Thác Dã, giống như cảm giác được một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên. Đôi mắt cô bất giác cong lên thành hình vầng trăng khuyết, cảm giác hạnh phúc lan tràn, giống như có một loại ma thuật, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng.
Cô nhanh chóng xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê mềm mại hình con thỏ nhỏ, đây là món đồ ngày hôm qua cô đặc biệt ‘đóng gói’ đem tới. Bây giờ cô đã có cục cưng của anh, nói như thế nào thì mẹ đều luôn muốn đi theo papa nha. Á, tuy rằng anh đã từng là papa hữu danh vô thực của cô, nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi. Bây giờ, anh đã là papa danh chính ngôn thuận của cục cưng trong bụng cô, là người cha có chung huyết thống. Cho nên quan hệ giữa cô và anh tự nhiên cũng không thể giống như trước nữa. À, mà dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã là ‘papa chuyên nghiệp’ rồi, hì hì.
Cô khoác lên người chiếc áo ngủ dài, liền chạy đến phòng dành cho khách của Úy Trì Thác Dã.
Nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, mở cửa ra.
Cô vui vẻ reo lên: “Đại lười biếng, người ta tới rồi nha”.
Vừa bước vào đã nhìn thấy trên giường trống trơn, người đâu rồi?
Cô xoay người, hét vang nhà: “Thác Dã, người đang ở đâu?”
Mỗi một căn phòng dành cho khách ở trên gác cô đều thử tìm qua: “Cái đồ trứng thối nhà anh, anh đang ở đâu rồi!”
Cô rủa xả nói. Cô muốn…rất muốn nói với anh chuyện cô đang mang thai. Nhưng trước giờ anh vẫn không biết cô chính là ‘cô ấy’. Mà dù cho có biết chuyện cô đang mang thai thì sẽ như thế nào, không chừng còn tưởng rằng cô ở bên ngoài phóng túng cho coi. Đã vậy cô không bị oan ức đến chết mới là lạ!
Thế nên, việc cấp bách trước mắt, đó là nói cho anh biết cô chính là ‘cô ấy’, rồi bảo ‘Cô ấy’ đã có thai với anh!
Nhưng ngày nào mà anh còn chưa chạm vào cô thì ngày đó cô cũng đừng hòng chứng minh được cô chính là ‘cô ấy’.
Cô chạy xuống dưới lầu, trong phòng khách không hề có bóng dáng của anh, trong phòng bếp cũng không có hơi hám của anh, cả WC cũng thế, cô tìm khắp mọi nơi, vẫn không hề thấy được bóng dáng của anh đâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Úy Trì Hi ngay lập tức bị yểu xìu xuống. Sao anh lại có thể không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi. Anh thật sự quá coi thường sự hiện diện của cô!
Nghĩ vậy, cô tức giận ngửa mặt lên, hét lớn một tiếng: “Úy Trì Thác Dã, anh là đồ khốn!”
“Lại chửi sau lưng ta phải không!” Ngoài cửa truyền lại một loạt tiếng động, chân Úy Trì Thác Dã còn chưa kịp bước vào trong phòng, liền đã nghe thấy Úy Trì Hi mắng anh là đồ khốn.
Ấn đường của anh cau lại, cất từng bước chân tao nhã đi về phía cô, anh trông giống như một người mẫu, nhưng nếu đem so với người mẫu thì còn có thêm một loại khí thế nam nhân làm cho người khác thấy lạnh thấu xương, trên tay xách theo một túi đồ linh tinh.
Úy Trì Hi đứng như trời trồng, anh đi lướt qua người cô, bỏ lại một câu: “Mới sáng sớm mà ai lại chọc con giận, hử?” Rồi đi một mạch xuống nhà bếp.
“À…” Cô cười gượng một tiếng, nhanh chóng đuổi theo sát bước chân anh, vừa đi vừa lầu bầu, “Tại người ta tìm mãi mà không thấy người thôi.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi, mà còn đeo dính lấy ta như vậy, tìm không thấy thì mắng ta là đồ khốn, tìm được, không phải là để đòi ta cho bú sữa chứ?” Anh lạnh lùng mỉa mai tính khí trẻ con của cô, lôi vài thứ linh tinh trong túi đem ra.
“Hì hì, nếu người mà tạo được sữa, thì người ta cũng muốn bú nha.” Cô cười híp mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh, mờ ám nói.
“Sữa người thì không có, nhưng sữa tươi thì có một bình đây.” Anh thầm thở dài một hơi, rồi cầm bình sữa lấy ra đưa cho cô. Nghĩ đến tối hôm qua cô nói bụng không thoải mái, anh liền đoán rằng con bé này bị vậy là do đói bụng. Thế nên, mới sáng sớm, anh đã lái xe chạy đi mua một đống thức ăn đem về, nào ngờ, vừa vào đến cửa đã nghe thấy cô mắng anh là đồ khốn. Giống như là chó cắn Lã Động Tân.
Úy Trì Hi nhìn anh đang sửa soạn bữa sáng, có sữa, bánh mỳ sandwich, mì ống Italy, trứng ốp la, còn có súp borscht… Muôn màu muôn vẻ, cô bất giác nấc lên một cái: “Người chạy ra ngoài là để mua mấy thứ này sao? Thiệt nhiều quá nha…”
“Không phải tối hôm qua con kêu đói sao?” Anh nhướn mày.
“Hả!” Tim cô nhói lên một cái, sau đó là cảm giác mất mát. Lúc đó anh đã nghĩ là cô bị đói bụng…
“Đi rửa mặt chải đầu nhanh lên, rồi xuống ăn sáng, lát nữa ta sẽ đưa con đến trường.” Anh ngắm nhìn đầu tóc rối bù của cô, đôi má đỏ bừng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng miệng thì lại chê bai, “Xấu chết đi được.”
“Ai cần người lo chứ, hừ!” Cô hừ mũi với anh, tiện thể nói, “Người ta muốn thôi học!”
Là vì nghĩ đến lúc bụng cô sẽ càng ngày càng lớn, rồi cô cũng sẽ không thể đi học dược.
“Thôi học?” Anh cao giọng hỏi, rồi thẳng thừng từ chối, “Không cho phép.”
“Này! Người ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng đã được cấp giấy chứng minh nhân dân! Người ta muốn được tự do!” Cô hét to. Huống hồ bây giờ cô đã là mẹ của trẻ con, còn anh thì bao giờ cũng luôn độc đoán khống chế cô, không thèm quan tâm xem cô thực sự đang mong muốn điều gì.
“Chuyện thôi học không nói nữa.” Anh cắn một miếng sandwich, mặt không chút thay đổi.
Nhóp nhép nhai, cũng không thèm hỏi xem vì sao cô lại muốn thôi học. Nếu như anh hỏi, cô cũng sẽ nói rõ với anh ‘lý do’ cô thôi học nha. Ấy vậy mà, anh thậm chí ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, lặp tức liền phán tội chết cho cô. Đã vậy thì cô còn gì để mà nói nữa.
Úy Trì Hi dậm chân tức giận, trong đầu liền nghĩ ra một kế: “Người ta muốn ở lại đây!”
“Không được, trở về Xích Long Bảo có thím Lâm chăm sóc con.” Anh lạnh lùng dập tắt âm mưu của cô ngay từ trong trứng nước.
“Vậy thì người ta sẽ thôi học!”
“Ta nói rồi, không bàn chuyện thôi học nữa!”
“Người ta muốn sống ở đây!” Quan trọng nhất là được sống cùng một chỗ với anh. Xích Long bảo cũng không phải là nơi anh thường xuyên quay về, mà nơi này mới chính là hang ổ quanh năm suốt tháng của anh. Chúng ta phải nhớ rằng muốn bắt giặc trước phải bắt vua, muốn đoạt người phải đoạt chỗ trước!
“Không cho phép!” Anh bất di bất dịch nói, rồi tiếp tục gặm nốt sandwich .
“Vậy người ta đi chết đây!” Cô vừa nói vừa xông ra ngoài, khiến cho chính mình cũng phải giật thót. Á, cô dường như không nên oanh oanh liệt liệt thái quá vậy đi.
Miếng sandwich đang được anh cắn trong miệng, bỗng chốc cứng lại trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng như cũ: “Ta sẽ đến tòa án xin lệnh cưỡng chế, cưỡng chế hết tất cả mọi hành vi quá khích của con, bao gồm cả tự sát.”
“Ha ha, cười chết người á, lão Đại xã hội đen lại muốn dùng luật pháp để đi đối phó với người khác. Người ta còn tưởng rằng người chỉ thích dùng súng ống thôi chứ!” Cô tức giận giễu cợt.
“Đối với con, mà phải dùng đến súng thì đã quá đề cao con rồi.” Anh châm chọc nói.
Khiến cho cô trưng ra một khuôn mặt xanh như tàu lá, trên đầu phảng phất có khói bốc lên.
Cô mặc kệ, chết sống gì cô cũng phải ở lại đây với anh!