------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 80: Trận Chiến Thai Nghén (3)

Chương 80: Trận Chiến Thai Nghén (3)

Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ ngôi biệt thự, giống như vào buổi sáng đêm đầu tiên của cô, bộ dạng uể oải nằm trong chiếc chăn to màu đen ấm áp của anh, Úy Trì Hi trở mình ngồi dậy, Thác Dã!
Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng hà khắc của anh, nhớ lại tối hôm qua bị đối xử bất công, anh đã thẳng tay ném cô ra khỏi phòng, không khỏi lớn tiếng thở dài, vuốt vuốt cái bụng hơi chút gồ lên: “Cục cưng, papa con không cần mẹ nha…”
Cô cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơn hai tháng của mình, thật ra thì vẫn chưa thể thấy gì rõ ràng, nhưng nếu so sánh với cái bụng phẳng lỳ trên thân hình uốn éo như rắn nước của cô trước đây, thì bây giờ có thể xem như là đã béo hơn nhiều.
Bên trong cô đang có cục cưng của Thác Dã, giống như cảm giác được một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên. Đôi mắt cô bất giác cong lên thành hình vầng trăng khuyết, cảm giác hạnh phúc lan tràn, giống như có một loại ma thuật, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy lâng lâng.
Cô nhanh chóng xuống giường, xỏ chân vào đôi dép lê mềm mại hình con thỏ nhỏ, đây là món đồ ngày hôm qua cô đặc biệt ‘đóng gói’ đem tới. Bây giờ cô đã có cục cưng của anh, nói như thế nào thì mẹ đều luôn muốn đi theo papa nha. Á, tuy rằng anh đã từng là papa hữu danh vô thực của cô, nhưng tất cả đều đã là quá khứ rồi. Bây giờ, anh đã là papa danh chính ngôn thuận của cục cưng trong bụng cô, là người cha có chung huyết thống. Cho nên quan hệ giữa cô và anh tự nhiên cũng không thể giống như trước nữa. À, mà dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã là ‘papa chuyên nghiệp’ rồi, hì hì.
Cô khoác lên người chiếc áo ngủ dài, liền chạy đến phòng dành cho khách của Úy Trì Thác Dã.
Nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa, mở cửa ra.
Cô vui vẻ reo lên: “Đại lười biếng, người ta tới rồi nha”.
Vừa bước vào đã nhìn thấy trên giường trống trơn, người đâu rồi?
Cô xoay người, hét vang nhà: “Thác Dã, người đang ở đâu?”
Mỗi một căn phòng dành cho khách ở trên gác cô đều thử tìm qua: “Cái đồ trứng thối nhà anh, anh đang ở đâu rồi!”
Cô rủa xả nói. Cô muốn…rất muốn nói với anh chuyện cô đang mang thai. Nhưng trước giờ anh vẫn không biết cô chính là ‘cô ấy’. Mà dù cho có biết chuyện cô đang mang thai thì sẽ như thế nào, không chừng còn tưởng rằng cô ở bên ngoài phóng túng cho coi. Đã vậy cô không bị oan ức đến chết mới là lạ!
Thế nên, việc cấp bách trước mắt, đó là nói cho anh biết cô chính là ‘cô ấy’, rồi bảo ‘Cô ấy’ đã có thai với anh!
Nhưng ngày nào mà anh còn chưa chạm vào cô thì ngày đó cô cũng đừng hòng chứng minh được cô chính là ‘cô ấy’.
Cô chạy xuống dưới lầu, trong phòng khách không hề có bóng dáng của anh, trong phòng bếp cũng không có hơi hám của anh, cả WC cũng thế, cô tìm khắp mọi nơi, vẫn không hề thấy được bóng dáng của anh đâu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn của Úy Trì Hi ngay lập tức bị yểu xìu xuống. Sao anh lại có thể không nói tiếng nào đã bỏ đi rồi. Anh thật sự quá coi thường sự hiện diện của cô!
Nghĩ vậy, cô tức giận ngửa mặt lên, hét lớn một tiếng: “Úy Trì Thác Dã, anh là đồ khốn!”
“Lại chửi sau lưng ta phải không!” Ngoài cửa truyền lại một loạt tiếng động, chân Úy Trì Thác Dã còn chưa kịp bước vào trong phòng, liền đã nghe thấy Úy Trì Hi mắng anh là đồ khốn.
Ấn đường của anh cau lại, cất từng bước chân tao nhã đi về phía cô, anh trông giống như một người mẫu, nhưng nếu đem so với người mẫu thì còn có thêm một loại khí thế nam nhân làm cho người khác thấy lạnh thấu xương, trên tay xách theo một túi đồ linh tinh.
Úy Trì Hi đứng như trời trồng, anh đi lướt qua người cô, bỏ lại một câu: “Mới sáng sớm mà ai lại chọc con giận, hử?” Rồi đi một mạch xuống nhà bếp.
“À…” Cô cười gượng một tiếng, nhanh chóng đuổi theo sát bước chân anh, vừa đi vừa lầu bầu, “Tại người ta tìm mãi mà không thấy người thôi.”
“Con bao nhiêu tuổi rồi, mà còn đeo dính lấy ta như vậy, tìm không thấy thì mắng ta là đồ khốn, tìm được, không phải là để đòi ta cho bú sữa chứ?” Anh lạnh lùng mỉa mai tính khí trẻ con của cô, lôi vài thứ linh tinh trong túi đem ra.
“Hì hì, nếu người mà tạo được sữa, thì người ta cũng muốn bú nha.” Cô cười híp mắt nhìn chằm chằm vào ngực anh, mờ ám nói.
“Sữa người thì không có, nhưng sữa tươi thì có một bình đây.” Anh thầm thở dài một hơi, rồi cầm bình sữa lấy ra đưa cho cô. Nghĩ đến tối hôm qua cô nói bụng không thoải mái, anh liền đoán rằng con bé này bị vậy là do đói bụng. Thế nên, mới sáng sớm, anh đã lái xe chạy đi mua một đống thức ăn đem về, nào ngờ, vừa vào đến cửa đã nghe thấy cô mắng anh là đồ khốn. Giống như là chó cắn Lã Động Tân.
Úy Trì Hi nhìn anh đang sửa soạn bữa sáng, có sữa, bánh mỳ sandwich, mì ống Italy, trứng ốp la, còn có súp borscht… Muôn màu muôn vẻ, cô bất giác nấc lên một cái: “Người chạy ra ngoài là để mua mấy thứ này sao? Thiệt nhiều quá nha…”
“Không phải tối hôm qua con kêu đói sao?” Anh nhướn mày.
“Hả!” Tim cô nhói lên một cái, sau đó là cảm giác mất mát. Lúc đó anh đã nghĩ là cô bị đói bụng…
“Đi rửa mặt chải đầu nhanh lên, rồi xuống ăn sáng, lát nữa ta sẽ đưa con đến trường.” Anh ngắm nhìn đầu tóc rối bù của cô, đôi má đỏ bừng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp, nhưng miệng thì lại chê bai, “Xấu chết đi được.”
“Ai cần người lo chứ, hừ!” Cô hừ mũi với anh, tiện thể nói, “Người ta muốn thôi học!”
Là vì nghĩ đến lúc bụng cô sẽ càng ngày càng lớn, rồi cô cũng sẽ không thể đi học dược.
“Thôi học?” Anh cao giọng hỏi, rồi thẳng thừng từ chối, “Không cho phép.”
“Này! Người ta cũng đã mười sáu tuổi rồi, cũng đã được cấp giấy chứng minh nhân dân! Người ta muốn được tự do!” Cô hét to. Huống hồ bây giờ cô đã là mẹ của trẻ con, còn anh thì bao giờ cũng luôn độc đoán khống chế cô, không thèm quan tâm xem cô thực sự đang mong muốn điều gì.
“Chuyện thôi học không nói nữa.” Anh cắn một miếng sandwich, mặt không chút thay đổi.
Nhóp nhép nhai, cũng không thèm hỏi xem vì sao cô lại muốn thôi học. Nếu như anh hỏi, cô cũng sẽ nói rõ với anh ‘lý do’ cô thôi học nha. Ấy vậy mà, anh thậm chí ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, lặp tức liền phán tội chết cho cô. Đã vậy thì cô còn gì để mà nói nữa.
Úy Trì Hi dậm chân tức giận, trong đầu liền nghĩ ra một kế: “Người ta muốn ở lại đây!”
“Không được, trở về Xích Long Bảo có thím Lâm chăm sóc con.” Anh lạnh lùng dập tắt âm mưu của cô ngay từ trong trứng nước.
“Vậy thì người ta sẽ thôi học!”
“Ta nói rồi, không bàn chuyện thôi học nữa!”
“Người ta muốn sống ở đây!” Quan trọng nhất là được sống cùng một chỗ với anh. Xích Long bảo cũng không phải là nơi anh thường xuyên quay về, mà nơi này mới chính là hang ổ quanh năm suốt tháng của anh. Chúng ta phải nhớ rằng muốn bắt giặc trước phải bắt vua, muốn đoạt người phải đoạt chỗ trước!
“Không cho phép!” Anh bất di bất dịch nói, rồi tiếp tục gặm nốt sandwich .
“Vậy người ta đi chết đây!” Cô vừa nói vừa xông ra ngoài, khiến cho chính mình cũng phải giật thót. Á, cô dường như không nên oanh oanh liệt liệt thái quá vậy đi.
Miếng sandwich đang được anh cắn trong miệng, bỗng chốc cứng lại trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục tỏ ra lạnh lùng như cũ: “Ta sẽ đến tòa án xin lệnh cưỡng chế, cưỡng chế hết tất cả mọi hành vi quá khích của con, bao gồm cả tự sát.”
“Ha ha, cười chết người á, lão Đại xã hội đen lại muốn dùng luật pháp để đi đối phó với người khác. Người ta còn tưởng rằng người chỉ thích dùng súng ống thôi chứ!” Cô tức giận giễu cợt.
“Đối với con, mà phải dùng đến súng thì đã quá đề cao con rồi.” Anh châm chọc nói.
Khiến cho cô trưng ra một khuôn mặt xanh như tàu lá, trên đầu phảng phất có khói bốc lên.
Cô mặc kệ, chết sống gì cô cũng phải ở lại đây với anh!

Chương 78: Trận Chiến Thai Nghén (1)

Chương 78: Trận Chiến Thai Nghén (1)

Đêm khuya, trong ngôi biệt thự ngoại ô
Một chiếc Lamborghini màu đỏ chậm rãi chạy vào, Úy Trì Thác Dã đỗ xe lại, kéo lê cơ thể có chút mệt mỏi của mình, tiến về phía cánh cửa ngôi biệt thự.
Trên đường đi, bóng dáng A Siêu luôn không ngừng hiện lên trong tâm trí anh. Tình cảm anh em đã nhiều năm như vậy, hiện giờ hắn lại bị chết thảm. Tuy nói hắn đã phản bội anh trước, không xứng đáng nhận được sự cảm thông, nhưng trước sau gì A Siêu vẫn là người đã lập được không ít công lao hiển hách cho Xích Long bang.
Về công, A Siêu là một trợ thủ tốt hiếm có ở Xích Long bang, về tư cũng là anh em kết nghĩa đã nhiều năm qua.
Úy Trì Thác Dã đã ở trong giới xã hội đen được hai mươi năm, xem anh em như tay với chân, đặc biệt là đối với một vài người giữ vị trí quan trọng trong bang, A Siêu cũng chính là một người trong số đó. Tay chân bị chặt đứt, khó tránh khỏi trong lòng có chút đau đớn.
Nghe nói, bà ngoại A Siêu cũng vừa mới mất. Anh cảm thấy sự việc này không đơn giản như vậy, phải chăng anh đã bỏ sót chuyện gì sao? Trong lúc nhất thời anh cũng không thể suy nghĩ được thấu đáo.
Như thường lệ, anh mở khóa cửa, vào nhà, lên cầu thang, đi về phòng ngủ của mình, đi thẳng một mạch không hề dừng lại. Anh có thói quen không bật đèn, nhiều năm qua đã sớm thích nghi với bóng tối.
Ngay vào lúc anh xoay nắm cửa phòng, lập tức phát giác thấy có chuyện gì đó không bình thường. Vì vậy, anh chợt dừng bước, rút khẩu súng giắt bên hông ra, nhẹ nhàng đẩy cửa ra “Hey——” một giọng phụ nữ vui vẻ vang lên nhưng bỗng nhiên lại bị mắc kẹt trong cổ họng.
Úy Trì Thác Dã đột nhiên kìm chặt người phụ nữ bất chợt xông ra đó, một tay xiết chặt lấy chiếc cổ thanh mảnh của cô, tay kia thì đưa súng lên ngay trán cô.
“Cô là ai?!” Anh lạnh lùng hỏi. Đột nhiên, trong đầu thoáng hiện lên một bóng dáng xinh đẹp màu tím.
Chẳng lẽ…
Anh còn nhớ, mấy tháng trước ‘cô’ chui vào chăn anh, nằm trên giường của anh, cùng anh kịch liệt cả đêm. Nhớ lại phản ứng vụng về của ‘cô’ đêm đó, nơi nào đó trên cơ thể anh lập tức căng lên.
Lần thứ hai, là vào buổi tối tại vũ hội từ thiện, anh nhớ rất rõ hương vị của ‘cô’, cảm nhận rõ u cốc trên thân thể ‘cô’. ‘Cô’ cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh đã không dùng bao. Lần đầu tiên say rượu nên không kịp, lần thứ hai, là bởi anh cố ý. Một cô gái đáng yêu, ngọt ngào như vậy, làm cho anh càng khát khao được cảm nhận hết những cảm xúc chân thật nhất.
Tuy rằng cuối cùng anh đã không dẫn ‘cô’ thoát khỏi trận hoả hoạn kia, nhưng anh vẫn luôn tin rằng ‘cô’ chạy thoát được ra ngoài.
Có lẽ, anh trì hoãn việc lắp đặt hệ thống an ninh cho ngôi biệt thự, cũng chính vì dự cảm có ngày ‘cô’ sẽ trở lại tìm anh. Và đêm nay, có lẽ là anh đã đợi được đến lúc đó.
Khóe miệng Úy Trì Thác Dã cong lên một vòng cung tuyệt đẹp, bàn tay đang nắm chặt chiếc cổ thon nhỏ của ‘cô’ đã nới lỏng ra, ghé sát vào một bên vành tai xinh xắn của ‘cô’, hít sâu vào một hơi, mùi hương rất quen thuộc, đúng là ‘cô’ sao?
“Là em ư?” Anh khàn giọng nói, khóe miệng không kìm chế được ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm mút, mang theo vô tận mê hoặc. Anh cảm giác được bảo bối trong lòng có chút run rẩy, không nhịn được cười khẽ, thật sự là bảo bối mẫn cảm. Sau đó, anh giống như muốn trừng phạt cô dùng răng nhẹ nhàng khẽ cắn, khiến cho ‘cô’ phải rên lên khe khẽ. Damn, giữa hai chân căng lên đau đớn làm anh phải cau mày. Cô gái này vĩnh viễn có bản lĩnh dễ dàng kích động khát vọng nguyên thủy nhất của anh.
Nhưng cô gái này lại chính là người, vừa khiến cho anh giống như bị trúng độc, lại vừa nhớ nhung hương vị ngọt ngào của ‘cô’… Theo bản năng cánh tay đang cầm súng của anh dời đi, đưa tay lần theo vách tường ấn vào công tắc đèn. Lần này, anh không thể để cho ‘cô’ trốn lần thứ ba!
Đèn phòng bất ngờ bật sáng, cả căn phòng sáng rực có chút chói mắt.
“Úy —— Trì —— Hi!”
Giọng hét đinh tai nhức óc, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ yếu ớt của cô.
Úy Trì Thác Dã vọt nhanh tránh xa khỏi thân thể cô, thở hổn hển. Shit! Không ngờ lại là Úy Trì Hi!
“Á.” Cô rút đầu rụt cổ, xấu hổ vì đã chào đón anh theo phương thức tiếp đón kiểu Mỹ.
“Nửa đêm, con chạy tới đây làm gì?” Úy Trì Thác Dã lại nhíu chặt ấn đường, trong lòng thoáng dân lên một cảm giác mất mát, thì ra không phải là ‘cô’.
Úy Trì Hi khẽ thở dài, trong lòng buồn vui lẫn lộn. Vui vì anh vẫn còn nhớ đến ‘cô’, nếu không, anh cũng sẽ không hôn liếm vành tai cô. Nhưng lại buồn vì, sau khi anh nhìn thấy rõ cô, thì cô lại tận mắt nhìn thấy trong mắt anh toàn là sự mất mát.
Anh không hy vọng ‘cô’ ấy lại chính là cô, hay là, anh trước giờ chưa bao giờ ngờ rằng cô chính là ‘cô’ ấy?
“Tại sao người luôn trở về muộn như vậy chứ?” Cô chu môi hỏi ngược lại.
Sau đó, không thèm để ý tới ánh mắt nghiêm khắc của anh, vừa bận rộn cởi quần của mình, vừa càu nhàu: “Lúc nào cũng đi đến nửa đêm mới về, cũng không thèm nghĩ sẽ có người ở nhà chờ cửa, thật là, còn không biết mình đã là một ‘bô lão’ rồi sao …”
Có Chúa chứng giám, hôm nay cô đã bị sự ngốc nghếch của mình dọa cho sợ hãi.
Bị Tiếu Tiếu kéo đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả là bác sĩ tâm lý chẩn đoán cô đã mang thai!
Giống như bị một quả bom đánh úp xuống, nổ ầm ầm vang dội trong đầu cô. Sau khi ra ngoài, Tiếu Tiếu không ngừng hỏi cô có bị sao không. Cô nhếch miệng không đáp, chỉ trả lời chiếu lệ là không có việc gì. Lúc đó, cô thật sự rất sợ hãi.
Một lúc lâu, sau khi tách Tiếu Tiếu ra, cô vụng trộm đến bệnh viện làm xét nghiệm. Khi các bác sĩ mỉm cười híp mắt chúc mừng cô, cuối cùng thì cô đã bị thuyết phục rằng mình đang mang thai đứa con của Thác Dã. Tính lại ngày, chắc là đã hoài thai vào cái đêm hôm đó ở ‘khách sạn Hampton’. Nghĩ vậy, trên mặt cô không nén nổi rộ lên một đóa hoa đỏ tươi.
Sau đó, bắt đầu là hoảng hốt, rồi đến sợ hãi, nhưng đến khi nghĩ tới đứa con của cô và Thác Dã, một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tâm trí cô. Cơ thể cô đang mang cục cưng của Thác Dã, một cảm giác kỳ diệu tuôn trào. Ở sâu trong cô đứa trẻ đang thành hình, khiến cho cô cảm thấy vĩnh viễn gắn kết cả đời này với Thác Dã mãi mãi cũng không rời xa!
Loại cảm xúc đó, giống như mật ong, làm cho cô ngay lập tức được bao bọc trong hạnh phúc. Thác Dã là cha của cục cưng, cô là mẹ của cục cưng, bọn họ là người một nhà…
“Úy Trì Hi, ta còn chưa hỏi con chạy tới đây làm gì! Chết tiệt, lớn rồi còn tùy tiện cởi quần!” Anh tức giận quát lên, quay đầu sang chỗ khác. Cô không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao?
“Người ta cần tắm rửa nha.” Cô dịu dàng cười nói. Bây giờ thân phận của cô đã không còn như trước nữa, đương nhiên là phải cùng anh ăn chung ngủ chung chứ sao! Cô mừng thầm.
“Không biết con lại nổi điên cái gì nữa!” Anh tùy tiện ném lại một câu, rồi ngay lập tức xoay người đi về phía phòng dành cho khách. Con bé này đúng là điên rồi.
“Này —— Người định đi đâu vậy?” Cô hét lên, quần cởi được một nửa, thật sự là, cô cũng không phải không mặc quần lót.
Anh không thích cô, cũng không nên bỏ mặc không để ý đến cô chứ.

Chương 77: Trong Căn Phòng Sặc Mùi Chết Chóc

Chương 77: Trong Căn Phòng Sặc Mùi Chết Chóc

Ban đêm, trong một rừng cây hoang vắng, một đám người mặc đồ đen chặt chẽ bao quanh một căn nhà cấp bốn, lẳng lặng đứng đợi lệnh.
Trong phòng tối đen như mực, bốn bức tường bao xung quanh, chỉ duy nhất ngay trên đỉnh một bức tường gần mép mái nhà, có mở ra một ô cửa sổ nhỏ. Ô cửa sổ rất bé, bên trong có lắp đầy các chấn song sắt, giống như là một ngôi nhà giam. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên bức tường cao, phát ra một vài tia sáng mỏng manh. Từng lớp bụi trong không khí dưới ánh trăng như đang nhảy múa, xua tan đi hơi thở bất an. Mùi máu tươi tràn ngập khắp căn phòng nhỏ, giống như báo hiệu sự câm lặng của cái chết.
Một cơ thể bị đánh cho nát bấy, đang nằm cuộn tròn trong căn phòng tối đen, trên người thì loang lổ vết máu, bị bỏ mặc nằm ở trên sàn nhà, để lộ ra từng vệt từng vệt vết máu do đao chém chồng chéo lên nhau. Hắn dường như đang giãy dụa, cả người đều run rẩy.
“Lão Đại…” Giọng nói khàn khàn, dường như đang cố chịu đựng cảm giác đau đớn, tiếng nói khó khăn từ trong cổ họng hắn phát ra. Hắn cố sức xê dịch cơ thể mình một chút, trên sàn nhà kéo lê theo một vết máu dài.
“Siêu ca, việc lần này anh làm… Thật sự là không thể tha thứ được!” Một người đàn ông khác đứng lẫn trong bóng tối của căn phòng, buông ra một tiếng thở dài, quần áo màu đen gần như không thể nhìn thấy rõ hình dáng.
Lộ ra dưới ánh trăng mờ nhạt, còn có một người đàn ông nữa đang ngồi ở trên ghế, không nói tiếng nào. Vì trong phòng tối đen nên cũng không thể nhìn thấy được cảm xúc trên khuôn mặt anh ta, nhưng đôi mắt anh ta như đang phát sáng lập lòe trong bóng tối, khiến cho cơ thể bị tàn phá không ra hình người nằm trên sàn nhà kia hoảng sợ không thôi.
Mọi thứ đều im lìm, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc, thế nhưng bầu không khí lại có chút kỳ lạ, vô hình trung, khí thế đã là gươm tuốt vỏ, nỏ giương cung rồi.
“Lão Đại… Em, em…” Người đàn ông nằm trên mặt đất vết máu loang lổ, hơi thở hổn hển yếu ớt nói.
“Siêu ca, tôi vẫn còn tôn trọng gọi anh một tiếng Siêu ca, vì nghĩ đến công lao nhiều năm qua của anh ở Xích Long bang. Anh nếu như không có công lao thì cũng có khổ lao. Nhưng lần này, không ngờ anh lại thông đồng với Hắc Cẩu, phản bội lão Đại!” Người đàn ông đứng trong góc, chính là Nghiêm Ngự Phong, anh ta chỉ vào thân thể trên mặt đất, nói, “May mắn lão Đại phúc lớn mạng lớn, bằng không nếu có chuyện gì không hay xảy ra, dùng cả hai mạng nhà anh chôn cùng cũng không đền hết tội!”
“Lão Đại…” A Siêu nằm trên mặt đất, thân thể đau đớn càng làm cho hắn trông vô cùng dữ tợn. Hắn cố gắng nheo lại hai mắt, nhìn về phía Nghiêm Ngự Phong. Trong ánh mắt lộ ra một vài thần sắc phức tạp.
“Siêu ca, lần này tôi thật sự không thể giúp anh được!” Nghiêm Ngự Phong nói, sau đó, cúi đầu, đến sát bên người đàn ông đang ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói, “Lão Đại, Siêu ca sợ là không cầm cự được bao lâu nữa.”
Người đàn ông vẫn luôn im lặng, trong thứ ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn rõ được những nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ta, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được khí thế bức người. Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói: “A Siêu, tôi thực sự rất đau lòng!”
“Đúng vậy… Không thể tha thứ! Lão… Đại…” A Siêu nói qua hơi thở càng ngày càng yếu dần, cố gắng chịu đựng cơ thể bị xuyên thủng đau đớn, nước mắt chảy ra, hòa vào với máu, nhìn thấy mà ghê người.
Hắn thở hổn hển gấp gáp. Hắn biết kết cục của mình nếu phản bội lão Đại. Hắn xứng đáng bị như vậy! Nhưng mà, hắn không còn cách nào khác, Hắc Cẩu uy hiếp hắn. Nếu hắn không chịu hợp tác, thì tánh mạng bà ngoại đang nằm trong bệnh viện sẽ rất khó bảo toàn!
“A Siêu, lô hàng đó, thật ra là đang ở đâu?” Trong mắt người đàn ông như phát ra ánh sáng. A Siêu đã nhiều năm đi theo anh vào sinh ra tử đến vậy. Anh không tin hắn sẽ phản bội mình, nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, không thể không tin!
“Em… Em thật sự… Không biết…” A Siêu nói trong hơi thở đứt quãng, cái kho vũ khí đạn dược kia, giá trị cũng lên đến một trăm triệu Đô-la! Nếu như lần này không phải vì có việc quan trọng, thì hắn cũng sẽ không bị bức rơi vào kết cục thế này! Hắn thật sự không biết kho vũ khí đạn dược kia bị dời đến nơi nào, nghe nói Hắc Cẩu cũng đang tìm… Hắn cảm thấy sau lưng còn có sự hiện diện của người thứ 3, nhưng trước sau vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng.
“Siêu ca, sắp chết đến nơi rồi, tại sao anh còn không chịu thẳng thắn?! Thật ra Hắc Cẩu đã cho anh những lợi lộc gì?” Nghiêm Ngự Phong nói chen vào.
“Lão Đại… hãy… tin… em… Khụ khụ khụ…” Đột nhiên, A Siêu ho khan một trận dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi, máu nhuộm đỏ cả quần áo của hắn, dưới ánh trăng, màu máu tanh trông thật bắt mắt.
“Lúc đầu tôi cũng đã rất tin tưởng cậu, nhưng kết quả thì sao đây? Thiếu chút nữa thì mất mạng!” Người đàn ông kêu lên, trong giọng nói lộ ra một chút khinh miệt.
“Xin… lỗi… Khụ khụ khụ…” Lại một trận ho khan từ trong miệng A Siêu bật ra. Hắn đã phản bội lão Đại, đó là sự thật. Lão Đại không tin hắn, cũng bởi do hắn, nhưng mà… Trong tim hắn cảm thấy đau đớn, còn đau hơn gấp bội lần nỗi đau thể xác kia.
Hắn hối hận rồi, hắn không nên nhẹ dạ tin theo lời Hắc Cẩu phản bội lão Đại. Sự việc bại lộ, Hắc Cẩu cũng không hề có được kho vũ khí đạn dược kia. Bà ngoại nằm bệnh viện ‘chết ngoài ý muốn’. Hắc Cẩu không những đã hại chết bà ngoại mà còn muốn đánh hắn đến chết. May mắn là lão Đại phái người đến cứu hắn, mới giữ cho hắn sống đến bây giờ… Hắn vẫn không thể cứu được bà ngoại…
Nước mắt A Siêu tuôn ra như suối, gần như không còn sức để nói nữa. Hắn thực sự xin lỗi bà ngoại, thực sự xin lỗi lão Đại. Trên đời này, không còn gì có thể làm cho hắn lưu luyến nữa, nhắm đôi mắt đẫm lệ của mình lại, cảm giác thấy cơ thể càng lúc càng rã rời, lẳng lặng đi vào cõi chết…
“Ngự Phong.” Người đàn ông đứng dậy, ra lệnh, “Giữ mạng hắn lại làm nhân chứng.” Dứt lời, liền đi ra khỏi căn phòng nhỏ tối đen.
Khi anh bước ra ngoài, ánh trăng xuyên qua tán lá rừng chiếu lên khuôn mặt anh, lộ ra một nét bi thương. Cuối cùng anh vẫn không đành lòng nhìn thấy A Siêu chết.
Anh nhìn ánh trăng sáng tỏ, nhớ tới khu rừng rậm trên đảo Phuket, rồi nhớ tới mấy ngày chạy trốn chết kia, sắc mặt hiện lên vẻ ấm áp…
Phía sau, trong ngôi nhà dường như có tiếng chuông điện thoại reo vang một hồi rồi đột ngột tắt ngúm… Chỉ một lát sau, Nghiêm Ngự Phong từ trong nhà đi ra.
Ghé sát vào tai anh, Nghiêm Ngự Phong nhỏ giọng nói: “Lão Đại, Siêu ca vẫn không qua được…”
“…” Thân thể anh có chút run rẩy, rất nhanh liền nói, “Xử lý tốt việc hậu sự cho cậu ta.”
Nói xong, anh lấy chiếc kính râm màu đen ra đeo vào, không chút chần chừ đi thẳng ra khỏi rừng cây. Đi theo phía sau là một đám đàn ông mặc đồ đen…

Chương 75: Ăn No Mới Có Sức Để Giảm Béo

Chương 75: Ăn No Mới Có Sức Để Giảm Béo

‘Quán trà Vi Vi’ tọa lạc trong nội thành sầm uất ngay bên cạnh một ngã tư, vốn là một quán trà khá nổi tiếng trong thành phố. Mỗi ngày đều có rất nhiều thực khách ghé thăm nơi đây, đặc biệt là bà chủ, nghe nói tên là Vi Vi, là một đầu bếp làm điểm tâm rất giỏi, bánh ngọt ở đây đều do chính tay cô ấy làm ra, tất cả đều được thực khách đánh giá rất cao.
“Hi, cậu ăn chậm lại một chút! Không có ai giành phần của cậu đâu!” Đinh Tiếu Tiếu cau mày, nhìn Úy Trì Hi ở trước mặt đang ăn như hổ đói, lắc đầu thở dài.
Mấy ngày gần đây, cô luôn dành thời gian theo sát bên cạnh Úy Trì Hi, khiến cho cô ấy vui vẻ, tránh để cô ấy lại suy nghĩ lung tung. Ngoài ra, cô còn phát hiện thêm một vấn đề hết sức nghiêm trọng đó là, Úy Trì Hi ăn nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
“Tiếu Tiếu, mình rất đói nha. Vừa rồi lúc còn ở trong lớp, mình đã đói đến mức da bụng dính sát vào lưng rồi.” Úy Trì Hi vừa ăn vừa càu nhàu, sau đó hớp một ngụm nước chanh, rồi lại tiếp tục tất tả xử lý nốt phần bánh ngọt trước mặt.
Đinh Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn mà choáng váng: “Úy Trì Hi!” Cô kêu lên. Con nhỏ này, ăn nhiều cũng không nói đi, đã vậy còn uống cái thứ nước chanh chua loét đó! Nước chanh gì mà chua đến mức răng cũng ê hết cả lên! Vậy mà cậu ấy lại thoải mái giống như đang uống nước lọc vậy!
“Hả?” Úy Trì Hi ngẩn cái đầu nhỏ nhắn của mình lên từ đĩa bánh flan, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đinh Tiếu Tiếu, “Sao cậu không ăn nữa?”
“Mình đã ăn no từ lâu rồi, thế mà cậu còn có thể tiếp tục ăn đến bây giờ!” Đinh Tiếu Tiếu trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Úy Trì Hi, rồi nhìn quanh một vòng, khi thì nhíu mày, lúc lại lắc đầu, một lúc lâu sau, cô mới hắng giọng, trầm trọng nói, “Hi, mình phát hiện ra một vấn đề khá là nghiêm trọng.”
“Hửm? Vấn đề gì?” Úy Trì Hi vẫn không buông chiếc nĩa ăn trong tay ra, để có thể sẵn sàng ăn tiếp, ừm, ừm, cho đến lúc này cô mới có cảm giác thấy hơi chắc bụng một chút. Cô cảm thấy mình nên ăn nhiều một chút, tránh để buổi chiều lại dễ dàng bị đói.
“Gần đây cậu thật sự đã ăn quá mức bình thường! Cậu không phát hiện ra mình bị mập lên sao?” Đinh Tiếu Tiếu nhíu chặt hai hàng lông mày. Con nhỏ Úy Trì Hi này gần đây sao lại vậy chứ. Tuy rằng giữa cô và papa Thác Dã của cô lúc này có thêm một người phụ nữ tên Giang Tuyết Nhi chen ngang, nhưng Úy Trì Hi cũng không cần phải tự tra tấn bản thân như vậy nha.
“Mmm, mình biết, nhưng thế thì sao, trong mắt anh ấy hoàn toàn không hề có sự tồn tại của mình!” Úy Trì Hi giận dữ phun ra một câu, giống như để trút hết nỗi bực dọc liền cắn thêm một miếng bánh flan nữa. Cô cũng biết gần đây mình ăn rất nhiều, nhưng mà chính cô cũng không có cách nào để kìm chế được. Cô cũng không biết mình bị làm sao vậy.
“Hi, cậu không được cam chịu như vậy! Cậu muốn giống như nữ diễn viên chính trong phim ‘Tình yêu thời giảm cân’ [Love on a diet] sao? Cô ấy cũng vì thất tình mà ăn đến mức biến thành một người cực kỳ to béo. Cậu muốn mình trở nên như vậy sao?” Đinh Tiếu Tiếu đưa tay cản Úy Trì Hi đang muốn tiếp tục cắn thêm một miếng bánh flan nữa, “Mình cấm cậu ăn! Hi, đừng tự tra tấn chính mình như vậy, không đáng đâu.”
“Tiếu Tiếu, mình biết là cậu quan tâm mình…” Ánh mắt Úy Trì Hi vẫn dính chặt vào đĩa bánh flan đã bị Tiếu Tiếu đoạt đi mất. Phải nói rằng chiếc bánh đó rất ngon. Trong bụng giống như đang có một luồng sức mạnh, thúc giục cô phải mau chóng đến ăn chiếc bánh ngọt ngon miệng kia.
“Úy Trì Hi! Nuốt nước miếng của cậu xuống!” Đinh Tiếu Tiếu biến sắc, cô ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy!
“Tiếu Tiếu…” Úy Trì Hi nhỏ giọng xin xỏ, cô thật sự rất muốn ăn nha.
“Thành thật khai báo, gần đây cậu mập lên bao nhiêu kg rồi?”
“À… khoảng 3 kg thì phải…” Úy Trì Hi lắp bắp nói. Thật ra cô cũng không biết mình rốt cuộc mập lên bao nhiêu, nhưng mà gần đây lúc soi gương mặc quần áo, cô cảm giác vòng eo của mình to lên không ít. Trước kia móc quần jean còn dư ra một chút mà giờ thì không. Cô biết mình ăn hơi nhiều một chút, nhưng cũng không có cách nào, cô không thể khống chế ham muốn thèm ăn điên cuồng này được. Hơi chút thất thần, cơn đói bụng lại réo gọi cô, tra tấn cái bụng yếu ớt của cô.
“3 kg?! Chúa ơi, béo lên nhiều đến vậy? Hi, nghe lời của mình, không được ăn nữa!” Đinh Tiếu Tiếu đưa tay lên, gọi phục vụ bàn tới tính tiền. Cô phải lập tức mang Úy Trì Hi rời khỏi nơi này. Nếu không cô không dám chắc, cứ để Úy Trì Hi ăn tiếp nữa, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có chuyện xảy ra!
“Tiếu Tiếu, mình còn chưa ăn xong…” Úy Trì Hi trông thấy người phục vụ đang đến liền vội vàng nói, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy ly nước chanh cuống cuồng uống, chỉ sợ là không được uống nữa.
“Úy Trì Hi ——” Chúa ơi, cô ấy thậm chí… Đinh Tiếu Tiếu một lần nữa bị hành động của cô dọa cho sợ hãi. Nước chanh đó, không có bỏ đường, cũng không phải nước chanh pha sữa nha! Cô chỉ mới nghĩ đến thứ nước chanh đó thì đã tê buốt răng rồi!
Một lúc lâu sau, cô lấy lại tinh thần, lạnh lùng thốt lên hai chữ: “Trả tiền!” Dứt lời lấy tiền đặt lên trên bàn, vừa để xuống không nói tiếng nào liền kéo tay Úy Trì Hi lôi ra ngoài.
“Này, Tiếu Tiếu, thức ăn không ăn hết lãng phí lắm nha. Này…” Úy Trì Hi lợi dụng lúc đi ngang qua chiếc xe đẩy phục vụ nhà hàng, thuận tay bốc một miếng bánh ngọt, ô ô ô ô, Tiếu Tiếu tại sao không cho người ta ăn hết chứ.
Đinh Tiếu Tiếu lôi Úy Trì Hi ra khỏi ‘quán trà Vi Vi’, cẩn thận dò xét cô từ trên xuống dưới, hoảng hốt kêu lên: “Úy Trì Hi! Eo của cậu to thiệt nha!”
Cô tuyệt đối không thể chấp nhận được, trước giờ cô vẫn luôn ngưỡng mộ đường cong hình chữ S mỹ miều của Úy Trì Hi. Úy Trì Hi có một dáng người đầy mị hoặc, vậy mà bây giờ lại có thể không thương xót bản thân như vậy! Chỉ vì một Giang Tuyết Nhi, đáng để cho cô ấy ‘tự hủy hoại bản thân’ sao hả? Á, hủy hoại dáng ngọc của mình, cũng chính là tự mình hủy hoại mình!
“Mình biết.” Úy Trì Hi nói nhỏ, “Tiếu Tiếu, đang ở trên đường, cậu nói nhỏ tiếng một chút!”
“Cậu còn sợ mất mặt sao?” Cô tức giận không có chỗ phát tiết, đau lòng vì cô nhỏ này tại sao lại không có lòng tự trọng như vậy.
“Thật ra, mình nghĩ qua một thời gian thì ổn thôi, chán ăn thì tốt rồi!” Úy Trì Hi lạc quan nói. Trên thực tế, cô cũng cho là như vậy, chỉ là cô vẫn không thể thích ứng được chuyện Thác Dã ở cùng một chỗ với Giang Tuyết Nhi. Nhưng mà như vậy cũng đúng, thích ứng được thì sẽ tốt thôi…
“… Đợi đến khi cậu tỉnh ra, thì cậu cũng đã béo ú lên rồi!” Đinh Tiếu Tiếu hắt ột chậu nước lạnh.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Tiếu Tiếu, mình rất mệt mỏi…” Cổ họng Úy Trì Hi có chút nghẹn lại, “Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt vô tội của Giang Tuyết Nhi, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Thác Dã, mình liền cảm thấy rất khó chịu… Ngoại trừ ăn để có thể xoa dịu trái tim mình ra. Mình thật sự không tìm thấy phương pháp nào khác… Tiếu Tiếu, mình phải làm gì bây giờ…”
“Aizz.” Đinh Tiếu Tiếu thở dài, “Hi, mình không thể để cậu tiếp tục tra tấn bản thân nữa. Mình dẫn cậu đi giảm béo. Mình đưa cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, được không? Nếu cậu còn cứ tiếp tục như thế này, thì sẽ không còn đẹp nữa, Giang Tuyết Nhi không phải không cần đánh mà đã thắng rồi sao?”
“…” Đôi mắt Úy Trì Hi ngập nước mắt, từ ngày đầu tiên khi Giang Tuyết Nhi chuyển vào sống trong Xích Long bảo, cho tới giờ phút này, tâm trạng của cô đều rất nặng nề, không hề có một phút vui vẻ nào. Có lẽ Tiếu Tiếu nói đúng, cô không nên tiếp tục buông thả thế này nữa. Cô không muốn chịu thua Giang Tuyết Nhi!
Úy Trì Hi mặt mày phấn chấn, cười nói: “Ừ, Tiếu Tiếu, mình đã tỉnh lại rồi!”
Bỗng nhiên, cô cúi đầu nhìn miếng bánh ngọt khi nãy thuận tay cầm lấy vẫn đang còn ở trên tay mình, đột nhiên, bụng lại sôi lên, đôi mắt sáng long lanh: “Ăn no rồi mới có sức để giảm béo!”
Đinh Tiếu Tiếu choáng váng!

Chương 74: Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non

Chương 74: Trâu Già Thích Gặm Cỏ Non

“Tiểu Hi, thức dậy nhanh lên, sữa bữa sáng chuẩn bị cho con rồi nè, uống vào để cao lớn hơn nha.”
Chết tiệt! Mới sáng sớm đã đến phá giấc ngủ của người ta, cô quá lùn hay sao? Mười sáu tuổi uống sữa để tăng chiều cao có phải đã quá muộn rồi hay không.
“Tiểu Hi, nhớ mang đầy đủ sách vở đi học nha, tránh để không theo kịp bài giảng của thầy cô giáo.”
Fuck! Cô bị thiểu năng chắc? Đem theo sách cũng phải phiền đến người khác nhắc, còn muốn quản xem cặp sách của cô nhét theo cái gì.
“Tiểu Hi, mới ăn xong đừng nhũn người ra như vậy, ngồi thẳng người lên, như vậy mới có thể giữ được vóc dáng không bị biến dạng nha.”
Fuck! Cô đây xinh đẹp trời sinh nha, ăn không sợ mập ngủ không sợ phì, người bình thường ghen tỵ không hết.
“Tiểu Hi, đồng phục đi học dì đã ủi lại giúp con rồi, treo trong tủ quần áo của con đó. Lúc mặc đồ, con nhớ cài lại hết cúc áo nghe. Con gái phải đoan trang thùy mị thì sẽ xinh đẹp hơn.”
Fuck! Cô là nữ sinh hư hỏng hay sao? Đến mức chuyện mặc đồng phục mà cũng không nghiêm chỉnh?
“Tiểu Hi, buổi tối nhớ đắp kín mền nha, kẻo bị cảm lạnh, dì đóng cửa sổ lại giúp con rồi.”
Fuck! Ngay đến cả giấc ngủ cũng không ngăn được cô ta dừng tay, hừ!

Những việc thế này, hầu như mỗi ngày đều được trình diễn. Chỗ nào cũng thấy Giang Tuyết Nhi xuất hiện, mỗi một phân tử không khí đều có mùi hương hoa nhài của cô ta, mỗi mọi ngõ ngách trong nhà đều theo sự quyết định bài trí của cô ta, mỗi một phút đều vang lên cái giọng nũng nịu mang hơi thở thanh xuân ấm áp của cô ta khắp Xích Long bảo.
Càng khoa trương hơn chính là, cô giáo huấn luyện thục nữ cho Úy Trì Hi —— cô giáo Hạ, nay đã trở thành cố vấn riêng của Giang Tuyết Nhi, thời gian tư vấn cho cô ta còn nhiều hơn thời gian dạy bảo cho Úy Trì Hi.
Không biết hai người này có phải là loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã nên đã thành tri kỷ luôn rồi hay không?
Thục nữ? Tục nữ? (Tục ở đây nghĩa là dung tục)
Hừ, giả bộ, vờ vịt, Úy Trì Hi nghĩ tới hai người này, lập tức liền nổi đầy da gà.
Cô từng hỏi Thím Lâm, về lai lịch của Giang Tuyết Nhi, nhưng cả chú Lâm và thím Lâm cũng đều không biết gì cả, mà thẳng thừng nói cô ta là cô chủ tương lai, đoán rằng Úy Trì gia không lâu nữa sẽ có người kế nghiệp.
Đương nhiên, cô không dám đi hỏi Thác Dã, gần đây dường như anh rất bận rộn, không có thời gian trở về Xích Long bảo. Không biết người lần trước đuổi giết anh ở Thailand, anh đã tìm được chưa, xử lý ra sao rồi? Anh nhất định bề bộn nhiều việc, vậy mà còn phải tranh thủ thời gian chăm sóc cho loại người đàn bà bạc nhược như Giang Tuyết Nhi, nhớ tới là cô đã lập tức thấy bực mình tức giận.
Cũng may là, cô không muốn gặp, thì Giang Tuyết Nhi cũng không đến quấy rầy.
Chỉ là gần đây cô hơi khó chịu trong người, hở chút là dạ dày lại nhộn nhạo cả lên. Nếu cứ phải tiếp tục ở chung với cái loại phụ nữ õng ẹo như Giang Tuyết Nhi nữa, chắc sớm muộn gì cô cũng bị bức điên mất thôi.
Ngày nào, cô cũng đặc biệt mời bạn tốt Đinh Tiếu Tiếu đến Xích Long bảo, nghe cô tố khổ.
“Tiếu Tiếu, mình ngạt thở sắp chết rồi.” Cô nằm gục trên chiếc giường lớn, mệt mỏi nói.
“Cậu nói cái cô Giang Tuyết Nhi đó, à, thành thật mà nói, trông cũng khá xinh đẹp sáng sủa, dáng vẻ thì mềm mại yếu ớt, vừa nhìn tựa như một người phụ nữ rất cần được bảo vệ.” Đinh Tiếu Tiếu nằm bên cạnh Úy Trì Hi, nói ra câu được câu mất.
“Tiếu Tiếu, cậu nói thật đi, mình có điểm nào không bằng cô ta?” Cô nhíu mày, tâm tư cô rối loạn, không cam lòng.
“Ừm…” Đinh Tiếu Tiếu nhìn lên trần nhà, đầu óc xoay vòng vòng, “Có lẽ thoạt nhìn thì cô ta rất cần được bảo vệ, cho nên bất cứ ai cũng tự nhiên mà đứng ra bênh vực cô ta.”
“Hình như… Nghe nói sức khỏe cô ta cũng không được tốt cho lắm.” Cô nhớ lại Thác Dã đã từng nói qua với thím Lâm.
“Tiểu Hi, ván này cậu thua rồi…” Đinh Tiếu Tiếu thở dài. Đại khái mọi chuyện cô cũng đã hiểu rõ, nếu cái cô Giang Tuyết Nhi kia không phải quá yếu ớt như vậy, có lẽ mọi việc đã không tệ thế này.
“… Hừ! Thân thể khỏe mạnh là sai sao?” Úy Trì Hi nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu là cô, cô sẽ không cần sự thương hại, cho dù một ngày nào đó cô có bị hấp hối, cũng nhất quyết giữ cho được chút lòng tự trọng cuối cùng của bản thân, quyết không để cho bất cứ ai được phép thương hại cô, bởi vì cô một chút cũng không cần đến sự thương hại.
“Ừ… Chỉ có điều, vào lúc này đây Giang Tuyết Nhi, nếu so với cậu thì càng cần papa Thác Dã của cậu nhiều hơn.” Đinh Tiếu Tiếu cũng cảm thấy bất lực. Cô rất xót cho Úy Trì Hi nhưng cũng không thể làm gì được.
“Không chừng cô ta giả bộ thì sao!” Ít nhất lúc Giang Tuyết Nhi quản thúc chuyện của cô, lại khoẻ như vâm, lại vô cùng siêng năng.
“Vậy thì cũng không biết được rồi, nhưng cho dù cô ta có giả bệnh, thì papa Thác Dã của cậu có vẻ cũng sẽ không buông tay đâu.”
“Ừm, mình thật sự không hiểu Thác Dã đang nghĩ gì, đột nhiên đem một người phụ nữ trở về, rồi bất chợt sắp xếp cho cô ta ở lại Xích Long bảo. Tất cả mọi chuyện đều rất đột ngột, mình có cảm giác như bị thôn tính.” Ánh mắt cô thật buồn bã.
“Không sao đâu, Tiểu Hi, có mình ở đây mà!” Đinh Tiếu Tiếu nắm chặt lấy tay cô, muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Tiếu Tiếu, mình nghĩ là mình cũng bị bệnh rồi.” Nước mắt cô rơi lã chã.
“Sao?” Đinh Tiếu Tiếu cau mày.
“Gần đây mình luôn cảm thấy không vui, trong lòng luôn rầu rĩ, vừa nghĩ tới Giang Tuyết Nhi, liền không nhịn được mà ăn như điên, ăn rồi thì nôn, nôn xong lại ăn tiếp, mà không thể khống chế được bản thân…” Cô chậm rãi nói, ánh mắt thất thần trống rỗng.
“Hi…” Đinh Tiếu Tiếu đầu mũi chua xót, “Đừng tự tra tấn bản thân như vậy.”
“Tiếu Tiếu, mình không tự tra tấn, mình chỉ không hiểu trái tim anh ta. Mình nghĩ rằng anh ta sẽ không yêu ai, sẽ không thật lòng với ai.”
Thật vậy, cô luôn luôn không thể nhìn thấu được trái tim anh. Cô thường xuyên nhớ lại cái đêm triền miên tại căn phòng 3025 đó. Khi đó anh không hề giống mọi khi, cô có thể cảm thụ được một cách sâu sắc rằng, đó mới chính là phản ứng nên có của anh đối với một người phụ nữ…
Cô nhớ lại nụ hôn dưới đáy biển ở đảo Phuket kia, anh đã rất điên cuồng, và cũng đầy đam mê. Rõ ràng anh có cảm xúc với cô, nhưng với Giang Tuyết Nhi thì lại không hề giống như vậy. Có lẽ còn có nhiều chuyện cô không biết, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng, cho dù là đang tự lừa mình dối người cũng được, trái tim anh vẫn còn nguyên vẹn, và chưa hề thất lạc ở trên người Giang Tuyết Nhi.
“Tiểu Hi…” Đinh Tiếu Tiếu đột nhiên nghẹn lời.
“Tiếu Tiếu, mình nên làm gì đây? Mình thực sự… thực sự muốn quay trở lại quá khứ…” Nước mắt cô sắp tràn ra hốc mắt, trong lòng càng rối rắm thì nước mắt chảy ra càng nhanh.
“Tiểu Hi, bạn học Tiếu Tiếu, thức ăn đã dọn lên xong rồi.” Ngoài cửa, một giọng nói nũng nịu ỏng ẹo vang lên.
“Tiếu Tiếu, cậu cứ nói cô ta không phải giả bộ. Cô ta rất giống mụ già đúng không?” Úy Trì Hi nhíu mày.
“Đúng nha, cho nên Tiểu Hi cậu đừng sợ. Bọn họ đều là ‘ông bà cụ’ cuối cùng thì cậu vẫn sẽ là người chiến thắng!” Đinh Tiếu Tiếu lại nói cái kiểu ‘ngụy biện họ Đinh’ của cô ấy.
“Vì sao?” Cô không hiểu.
“Bởi vì —— Trâu già thích gặm cỏ non.”
Cả hai đều nín khóc và cùng nhau bật cười.

Chương 73: Đêm Lạnh, Papa, Người Cũng Thấy Lạnh Sao?

Chương 73: Đêm Lạnh, Papa, Người Cũng Thấy Lạnh Sao?

Đêm tháng năm, ánh sao sáng tỏ, gió thổi nhè nhẹ, mảnh trăng non lặng lẽ treo lơ lững trên ngọn cây. Trời đêm cao thăm thẳm, vũ trụ bao la vô cùng tận, không khỏi khiến cho vạn vật thầm than thở mình thật nhỏ bé.
Ban đêm ở Xích Long Bảo, không khí yên tĩnh có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiệnl.
Kéo theo một ngọn gió mát rượi thổi nhẹ đến;
Tiếp theo, bóng đen vọt đến một chỗ khác,
Lao vút đi dưới luồng sáng của ánh trăng non;
Cuối cùng, cạch một tiếng,
Mở hé ra một bên cánh cửa, nhanh chóng lẻn vào…
Tách!
Ánh đèn đột ngột sáng bừng lên!
“Úy Trì Hi!” Chất giọng trầm thấp buồn bực đè nén tức giận vang lên.
“Oái!” Bóng đen đột ngột đứng lại!
“Thác Dã, Tiểu Hi trở về là tốt rồi.” Một giọng nữ nũng nịu đến gai người.
“Đây là lần thứ mấy con về muộn!” Úy Trì Thác Dã ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt xanh mét.
Cả người Úy Trì Hi được bao phủ trong ánh sáng không còn chỗ nào để ẩn nấp. Cô tưởng rằng cô đã đủ nhẹ nhàng đủ yên tĩnh rồi, không ngờ rằng lại bị bắt gian tại trận.
“Tiểu Hi, trễ rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.” Giang Tuyết Nhi khoát lấy cánh tay Úy Trì Thác Dã, vừa xoa dịu cơn giận của anh, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của Úy Trì Hi.
“Con nói đi, đây là lần thứ mấy đi chơi với Tề Gia Nhạc!” Úy Trì Thác Dã bất chấp sự khuyên giải của Giang Tuyết Nhi, đứng dậy đi đến chỗ của Úy Trì Hi, bước đi nhẹ nhàng giống như một con báo.
Ai, anh ta đúng là một con báo vừa tao nhã dũng mãnh nhưng cũng lại vừa nguy hiểm. Úy Trì Hi khe khẽ thở dài. Người đàn ông này, luôn có thể dễ dàng tác động lên mỗi một tế bào nhỏ của cô, mỗi một sợi dây thần kinh, mỗi một micrômét một đều đã run lên sợ hãi.
Mái tóc ngắn bóng mượt đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm sáng long lanh, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím chặt, dáng người cao to lực lưỡng, đôi chân dài thon dài tuyệt đẹp của anh… Càng lúc càng nhích đến gần cô hơn.
Mỗi khi anh tới gần, luôn luôn khiến cho cô run rẩy một cách khó hiểu, tim đập mạnh giống như nai con chạy loạn, vô tình, đã bị dáng vẻ của anh làm cho hoa mắt thất thần.
Vì sao ảnh hưởng của người đàn ông này đối với cô lại có thể mạnh mẽ đến thế, đến mức không thể cưỡng lại được, gần như muốn nhấn chìm cô?
Nếu như cô không mang họ anh.
Nếu như cô không gọi anh là papa.
Nếu như trong mắt anh không phải là Giang Tuyết Nhi kia.
Nếu như cô có thể…
“…” Giọng cô có chút nghẹn lại. Anh vẫn cao lớn như mọi khi, anh tuấn đến thế, nên mới dễ dàng khiến cho cô mê muội.
“Tiểu Hi, à, con vẫn nên ngoan ngoãn trả lời papa của con đi.” Giang Tuyết Nhi thấy cô vẫn không nhúc nhích ngây ngốc đứng ngẩn người ra đó, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ. Giữa hai cha con bọn họ vẫn luôn tràn ngập mùi thuốc súng.
“Không cần cô xía miệng vào!” Úy Trì Hi đột nhiên cãi lại, quay về phía Giang Tuyết Nhi quát lên. Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ, tự ình là vợ của anh ấy ư? Cô ta cho rằng cô là ai, muốn ra vẻ mẹ kế hiền đức sao? Giang Tuyết Nhi đang mưu tính chuyện gì? Mới đến có vài ngày, đã muốn cướp đi hết mọi thứ mà cô vất vả trong mười hai năm mới có được ư!
“…” Thân mình Giang Tuyết Nhi rõ ràng có chút run rẩy. Cô ta bám chặt lấy cánh tay của Úy Trì Thác Dã, những giọt nước mắt tủi thân cứ ào ào chảy xuống.
“Úy —— Trì —— Hi!” Úy Trì Thác Dã từ trong kẽ răng phun ra ba chữ kia. Anh cố gắng kiềm chế nắm đấm của mình.
“Đúng vậy mà, liên quan quái gì đến bà ta!” Cô hừ mũi nói.
Cô sẽ không chịu yếu thế. Cô khinh thường loại phụ nữ luôn khóc lóc sướt mướt. Cô đây sẽ không thèm khóc lóc để được che chở!
Chỉ là, ở nơi sâu nhất trong trái tim cô, vẫn luôn khát vọng bản thân có một bến cảng để có thể neo lại.
Chỉ cần, khi trái tim cô cảm thấy yếu đuối, khi trong lòng cô muốn khóc, thì trong tim cô sẽ luôn khát vọng được một ai đó quan tâm che chở!
“Úy Trì Hi! Ta cảnh cáo con một lần nữa !” Úy Trì Thác Dã thấp giọng, ôm chặt Giang Tuyết Nhi đang nức nở vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Tuyết Nhi không có việc gì, em không được khóc, sẽ không tốt cho bản thân.”
“…” Nhìn thấy anh dịu dàng vỗ về Giang Tuyết Nhi, trái tim Úy Trì Hi đau như bị dao cắt.
“Ta mặc kệ con và Tề Gia Nhạc đang có quan hệ gì, nhưng từ nay về sau cấm con không được phép ở cùng một chỗ với cậu ta!” Anh liếc xéo cô, trên trán mơ hồ ẩn hiện gân xanh.
“Tại sao?!” Cô cúi đầu khẽ hỏi. Trái tim cô đang rỉ máu.
“Không tại sao cả, ai cũng được, chỉ họ Tề là không được!” Trong mắt anh lóe lên một tia sáng phức tạp.
“Tại sao?!” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại. Tại sao không thể là họ Tề?
“Ta nói rồi, không có tại sao hết!” Anh nghiến răng.
“Vậy đây cũng cấm người qua lại với họ Giang có được hay không!” Cô hét lên! Vết thương trong tim bị nứt toát ra, máu chảy ròng ròng.
“Úy Trì Hi! Chuyện của ta không đến lượt con xen vào!” Anh cau mày. Từ khi nào thì anh cho phép cô được đè đầu cưỡi cổ mình vậy?
“…” Chỉ có anh mới được quyền đốt lửa, mà không cho phép cô được thắp đèn.
“Thác, Thác Dã, hai người đừng, đừng vì chuyện của em mà tranh cãi nữa.” Giang Tuyết Nhi nức nở nói, tựa vào thân hình vạm vỡ của anh, mỏng manh như một làn khói nhẹ, chỉ thoáng không lưu tâm một tí thì liền bay đi mất.
Tốt nhất là cô ta biến mất luôn đi! Dạ dày Úy Trì Hi lại bị cuộn lên.
“Tuyết Nhi đừng khóc, không phải tại em, em không cần tự trách mình.” Giọng anh nhẹ nhàng lại ngay lập tức.
“Mèo khóc chuột!” Úy Trì Hi bĩu môi, rốt cuộc thì không thể chịu đựng nổi nữa, lập tức xoay người nhấc váy chạy lên lầu.
Cô đây không cần phải đừng xem bọn họ giả mù sa mưa!
Cô đây cũng không cần xem dáng vẻ giả bộ đáng thương nhu nhược của Giang Tuyết Nhi!
Cô không cần ép buộc bản thân giống như một tên hề dù lệ rơi đầy mặt, những vẫn phải diễn chuyện hài!
Cô thật hận, vì sao thái độ của anh đối với cô và Giang Tuyết Nhi, lại khác biệt đến vậy?!
Giang Tuyết Nhi, rốt cuộc là gì của anh! Tại sao bao nhiêu năm qua, cô chưa từng được nghe nói đến!
Úy Trì Hi chạy vọt về phòng mình, đóng cửa đánh rầm một cái!
Dựa vào trên cánh cửa, cô thở hổn hển gấp gáp, nơi khóe mắt không kiềm được thoáng loang ra một vệt nước mắt, cô rất nhanh lau đi. Cô sẽ không dễ dàng để bị đánh gục như vậy đâu!
Trước đây, anh là papa, là người trên đời này quan tâm đến cô nhất.
Trước đây, anh là papa, là người trên đời này cưng chìu cô nhất.
Nhưng cũng vì, anh là papa, là người trên đời này cô không thể không dõi theo.

Cô muốn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như thần Zeus đó. Suốt mười hai năm qua, tình yêu này không biết đã lún sâu đến mức nào rồi. Cuộc sống của cô trong suốt mười hai năm qua, gần như tất cả đều là cái bóng của anh.
Nhưng mà vì sao, đêm nay tâm lại lạnh như nước.

Chương 72: Người Đàn Ông Áo Đen Thần Bí

Chương 72: Người Đàn Ông Áo Đen Thần Bí

“Cô đang tìm tôi sao? Tiểu thư bánh ngọt.” Bỗng nhiên, ở sau lưng phát ra một giọng nói, nghe thật quỷ quái.
Úy Trì Hi bị giật mình hoảng hốt, quay người lại: “Anh, làm thế nào mà anh lại ở sau lưng tôi…” Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Vậy vì sao cô lại theo dõi tôi?” Người đàn ông mặc đồ đen nói, trong giọng nói tràn ngập trêu chọc.
“Á, đừng nói theo dõi khó nghe như vậy chứ.” Úy Trì Hi nghệch mặt ra nhếch miệng cười toe toét. Cô trông rất giống chiếc bánh ngọt vậy sao? Á, chẳng qua là vì chiếc váy ngắn xòe bồng này đã làm cho cô có vẻ trông giống chiếc bánh ngọt một chút. Người đàn ông này cũng thật là cao nha, đem so với Tề Gia Nhạc còn cao hơn, ừ, nhưng nếu so với Thác Dã của cô thì vẫn thấp hơn một chút, hì hì.
“…” Người đàn ông trong bộ đồ đen thần sắc thản nhiên, trong ánh mắt dường như lóe lên một chút gì đó, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Vừa nãy, anh thật là lợi hại nha, làm thế nào anh biết lúc nào là đại, lúc nào là tiểu a, mua Báo tử quả nhiên là ra Báo tử nha, rất thần kì.” Úy Trì Hi cười ngây ngô, dùng ánh mắt sùng bái ngước nhìn người đàn ông mặc đồ đen, đôi mắt to tròn giống như bị hai hạt đào che lấp, à, đương nhiên chỉ là hạt đào ngưỡng mộ thôi.
“Chỉ là chút tài mọn mà thôi.” Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng nói.
“Wow, thế này mà nói chỉ là chút tài mọn a, ha ha, tôi có thể bái anh làm thầy theo anh học mấy chiêu được không?” Úy Trì Hi nịnh bợ hỏi.
“Cô muốn học?” Hai hàng lông mày của người đàn ông mặc đồ đen cau lại.
“Phải, phải, phải!” Cô hấp tấp gật đầu không ngừng, chỉ chưa có lè lưỡi ra giống như một con cún con đang thở phì phò, “Người có dáng vẻ giống Đổ Vương như anh trên đời này thật sự rất hiếm gặp a!”
Vừa nghe thấy lời nói của cô, người đàn ông mặc đồ đen không nhịn được cười khẽ một tiếng. Không ngờ hắn chỉ có thể là người có bộ dạng bắt chước người khác mà thôi.
“Oái! Không, không phải, Là mặt người dạ thú! Oái —— không!” Úy Trì Hi ngay lập tức phản ứng, Mamma Mia, bình thường học quốc ngữ quá kém, “Á, thật xin lỗi a. Tôi không phải có ý này, không phải diễn đạt như vậy. Dù sao anh cũng thực sự rất có bản lĩnh!”
Người đàn ông trong bộ đồ đen cố gắng nhịn cười khiến cho hai má gần như muốn nổ tung, cố gắng duy trì hình tượng bình tĩnh tự tin của bản thân: “Đáng tiếc, tôi không nhận đệ tử.”
“A? Vì sao?” Úy Trì Hi ngay lập tức xụ mặt ỉu xìu, lần này lại giống như cún con bị rơi xuống nước.
“Không tại sao cả.” Hắn lắc đầu.
“Thật là quá đáng tiếc quá.” Cô biết không thể ép buộc người khác, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tôi tên là Úy Trì Hi, không biết việc cờ bạc tương lai sau này thế nào. Ừ, anh không muốn thu nhận tôi thì sau này cũng đừng có hối hận nhé.”
“Úy Trì Hi…” Người đàn ông trong bộ đồ đen nhẹ giọng lặp lại tên cô, nhìn khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của cô, khóe miệng hơi khẽ nhếch lên.
“Vậy anh tên là gì? Không nhận đệ tử, cũng có thể hỏi qua tên của anh chứ?” Cô gãi đầu.
“…” Người đàn ông trong bộ đồ đen nhìn chằm chằm vào cô.
“Eo ơi, hỏi tên thôi mà, cũng không phải hỏi tuổi…” Khóe miệng cô nhếch lên, ai, thì ra những người lợi hại đều khó chịu nư vậy. Cũng giống như cái người khó chịu ở nhà cô, khó chịu vô cùng. Không muốn nghĩ đến anh, không ngờ vẫn nghĩ.
“Phong Ngạo[傲] [ào]!” Một câu ngắn gọn từ trong miệng anh ta bật ra.
Phong Áo[奥] [ào]? Ôi, tên gì mà khó đọc đến vậy.
Nhưng, cảm giác dường như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
“Ừ, tên của anh…” Cô lúng túng nói.
“Thế nào?” Anh nhướng mày, trong đôi mắt giống như lóe lên tia sáng đầy kỳ vọng…
“Anh nói Phong trong từ nào mà Áo trong từ nào a?”
“Phong trong kiếm phong, Ngạo trong ngạo cốt.” Trong mắt anh chợt lóe lên chút thất vọng rồi biến mất không thấy.
“Kiếm phong ngạo cốt, wow, tên anh giống như một đại hiệp thời cổ đại a.” Thì ra tên anh ta là Phong Ngạo.
“Cô…” Anh ta muốn nói gì rồi lại thôi.
“Phong đại hiệp, tôi gọi anh là Phong đại hiệp nha.” Cô tỉnh bơ nói, vẻ mặt cười trộm.
“Không được.” Anh nhíu chặt ấn đường, đây cũng không phải thời cổ đại.
“Á…”
“Tiểu Hi ——” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sáng rực dường như muốn thiêu cháy cả người cô, “Em, thật sự không nhớ ra tôi sao?”
Hử? Cái quái gì vậy? Anh ta nói cái gì? Sao nghe quái lạ đến vậy. Trước đây cô chưa từng gặp qua anh ta nha. Mặc dù anh ta trông rất khuôn khổ, nhưng sẽ không có lý nào cô đã gặp rồi mà lại không nhớ a.
“Tiểu Hi?” Giọng Tề Gia Nhạc từ lối ra truyền đến.
Úy Trì Hi định thần lại, hả! Người đàn ông mặc đồ đen kia đã không thấy đâu nữa rồi!
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định đưa tay ra quào quào, nhưng chỉ bắt được toàn là không khí. Phong Ngạo thật sự là người lai vô ảnh khứ vô tung (đến và đi đều không để lại dấu vết gì), thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Tề Gia Nhạc đuổi kịp, hơi thở đứt quãng: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Người đàn ông mặc đồ đen vừa nãy ở trong casino, cậu có nhìn thấy không?” Cô nhíu chặt đôi mi thanh tú.
“Không có.” Tề Gia Nhạc nghi hoặc lắc đầu. Anh mới vừa đổi tiền xong, liền cấp tốc chạy đuổi theo cô ra đây.
“Ui, thật thần kỳ.” Cô khen ngợi. Vào lúc này đây, cô hoài nghi có phải mình đã gặp được cao nhân rồi hay không. Không những đổ thuật quá tuyệt vời, mà còn biết cả Lăng Ba Vi Bộ [Thuật khinh công có một không hai trên đời], nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
“Tiểu Hi, đêm nay cậu thắng được mười vạn tệ nha, thật là lợi hại.” Tề Gia Nhạc đưa chi phiếu trong tay cho Úy Trì Hi.
“Wow, đây là lần đầu tiên mình kiếm được tiền, á, thắng được tiền!” Ngay sau đó, Úy Trì Hi hoài nghi kiểm tra lại xem có mấy con số không được ghi trên tấm chi phiếu. Cuối cùng thì cô cũng đã có thể tự chủ về kinh tế, tuy rằng không được nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho cô chi tiêu trong một thời gian.
Hừ! Đỡ cho lúc ăn phải nhìn xem sắc mặt người nào đó!
“Phong Ngạo, cám ơn anh nha!” Cô quay mặt về hướng anh ta biến mất hét lớn, mặc kệ anh ta có nghe được hay không.
“Cậu ở đây la hét ai vậy?” Tề Gia Nhạc khó hiểu hỏi.
“Ân nhân mười vạn tệ! Hì hì!” Cô cười một cách gian xảo.
Tề Gia Nhạc ngay lập tức hiểu ra: “Ừ, đúng là nên cảm ơn người ta.” Cô cái gì cũng không cần làm, chỉ việc mua đại hay tiểu theo người đàn ông mặc đồ đen kia cũng có thể thắng được tiền, không cảm ơn người ta đúng là không phải phép lắm, “Tiểu Hi, bây giờ không còn sớm nữa, để mình đưa cậu về.”
“Trở về…” Vừa nghe đến phải về nhà, cảm xúc phấn khích của cô đột nhiên biến đâu mất. Nhớ tới khuôn mặt đáng thương vô tội của Giang Tuyết Nhi, cô liền tràn ngập cảm giác thất bại. Giang Tuyết Nhi hơn cô sáu tuổi, nhưng nhìn qua thì trông có vẻ yếu đuối hơn cô, hèn gì Thác Dã lúc nào cũng thiên vị cô ta. Cô nên làm thế nào, mới có thể khiến cho anh thực sự nhìn cô, dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ…
Khi tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa dần, đột nhiên, từ sau chắn song cửa sổ của chiếc du thuyền ‘Oriental Princess’ chợt hiện ra một bóng đen, lặng lẽ chăm chú nhìn vào bóng lưng đang xa dần của Úy Trì Hi, ánh mắt không nén nổi mềm mại xuống.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cửa sổ, đón gió ngắm trăng, thở dài nói: “Tiểu Hi, em thật sự quên anh rồi sao? …”
Gió biển thổi vù vù vào khoang thuyền, ‘Oriental Princess’ vẫn như mọi đêm trước múa hát tưng bừng, đậu ở Vịnh Nước Cạn cúi đầu trầm ngâm.