------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 63: Hành Trình Chạy Trốn Cuối Cùng

Chương 63: Hành Trình Chạy Trốn Cuối Cùng

Lễ hội Songkran, ở Thailand mỗi năm tổ chức một lần vào dịp tết cổ truyền mừng năm mới, trong ba ngày liên tiếp toàn bộ Thailand tràn ngập trong không khí vui mừng. Tại… thời điểm này, người dân Thái Lan thường té nước vào người nhau để chúc mừng. Tập tục té nước truyền thống này có ý nghĩa gột rửa đi hết mọi buồn phiền của năm cũ và đón mừng một năm mới đến.
“Thác Dã, chuyến phiêu lưu này thực sự là quá tuyệt vời!” Cô quay lại nhìn anh, mặt mày hớn hở, cười đến mê đắm lòng người, không cho anh có cơ hội hoàn hồn, vừa lôi kéo anh chạy về phía bờ sông, vừa hét lớn, “Chúng ta cũng đi té nước đi.”
“Ta…” Lời nói bị tắc lại trong cổ họng, thật ra anh rất muốn nói, tạm thời vết thương của anh vẫn không thể ngấm nước, thế nhưng anh lại không nỡ làm cho cô bị cụt hứng.
“Yo hô!” Cô hưng phấn hét lên, một dòng nước mát lạnh hắt về phía anh, dội từ trên đầu dội xuống.
“Được lắm, con bé con nhà ngươi! Lại dám đánh lén!” Anh bị tính khí trẻ con của cô chọc cười, cũng nhảy vào trong nước, tát cho cả người cô bị ướt đẫm.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, phản chiếu ánh nắng lấp lánh vàng rực. Được thỏa thích vui đùa trong nước, hưng trí cũng càng lúc càng tăng, cô nhóc gần như quên sạch vẫn đang trong quá trình chạy trốn. Anh hiếm khi được đùa nghịch vui vẻ, lại bị lây nhiễm niềm phấn khích của mọi người chung quanh mình, nên cũng mặc sức vui đùa cùng cô.
Cô vừa cười đùa vừa né tránh, mực nước cũng không quá sâu, chỉ vừa vặn đến thắt lưng. Cô rất hiếm khi được nhìn thấy anh cười vui vẻ hạnh phúc đến vậy. Người đàn ông cường tráng anh tuấn kia có nụ cười chói lọi như ánh mặt trời, vết sẹo nhỏ trên chân mày bị bám thêm vài giọt nước trong suốt, càng khiến cho anh tăng thêm vài phần khí phách nam nhi.
Chuyến du lịch này đem đến cho cô rất nhiều niềm vui và nỗi sợ hãi, cô cũng bắt đầu cảm thấy rằng mình đã rất may mắn. Cô lờ mờ nhận ra ánh mắt anh nhìn cô không còn trông giống như trước kia nữa. Nhưng mà lại cảm giác thấy dường như vẫn còn cách cô rất xa, cô cho rằng chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào được, nhưng lại phát hiện ra đều chỉ là uổng công vô ích.
Cách bờ sông không xa, lác đác vài ngôi chùa tọa lạc vững vàng ở đó, Thailand là một quốc gia Phật giáo, có đến 95% dân chúng là Phật tử, rất nhiều ngôi chùa lớn nhỏ đều có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi, hương khói nghi ngút.
Bỗng nhiên, Úy Trì Thác Dã liếc mắt thấy thấp thoáng vài bóng người ở một ngôi chùa gần đó, đó là mấy gã đàn ông mặc đồ đen đang dừng chân nghỉ ngơi. Anh nhận ra một vài người trong bọn chúng, chính là đám tay chân luôn đi theo bên người Hắc Cẩu. Mỗi tên đều rất ưu tú và đã được huấn luyện bài bản! Nếu như anh không phải là người có nhiều năm lăn lộn trong giới xã hội đen, thì có lẽ là đã chết dưới họng súng của bọn chúng từ lâu rồi.
Chẳng lẽ…
Trong đầu anh chợt lóe lên một tia sáng, nếu quả thật là bọn chúng, thì cuộc chiến này vẫn chưa thể chấm dứt, mà e là chỉ mới vừa bắt đầu! Hắc Cẩu rốt cuộc đang giở trò gì? Hay là có điều gì mà anh đã bỏ qua chăng?
Anh cảnh giác nhìn mấy gã đàn ông mặc đồ đen ở gần phía bờ sông, không nói tiếng nào lập tức ôm cô vào lòng, hơi thở gấp rút, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích! Bọn chúng đã đuổi tới!”
“Chuyện gì vậy?” Cô nép đầu vào khuôn ngực trần của anh, đầu tóc ẩm ướt nhỏ tí tách.
“Ngồi xổm xuống!” Anh thét lên một tiếng ra lệnh, ôm lấy thân thể cô nhanh chóng giấu mình vào trong nước, “Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.”
Dứt lời, anh ôm cô di chuyển vào trong đám đông, khắp người bị hắt nước tung tóe, kết quả là trên đầu bọn họ thỉnh thoảng bị từng đợt nước dội xuống ướt đẫm. Trước mắt cô đều đã mờ mịt nước không thể mở ra được, có điều là thừa dịp được té nước thế này, có thể rửa trôi đi hết mọi xui xẻo cũng là chuyện tốt chứ sao. “Bọn chúng thật sự là chỗ nào cũng thấy mặt, vì cái gì mà cứ nhất định phải giết chết người chứ?” Cô nhíu mày, trong lòng thấp thỏm bất an. Nếu bọn chúng thật sự muốn Thác Dã phải chết, cô tin rằng bọn chúng thật sự có loại bản lĩnh này!
Nhưng mà, tại sao Thác Dã lại chọc tới bọn chúng? Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh viên đạn màu bạc kia, trong lòng chợt hoảng hốt, cảm giác sợ hãi trong nháy mắt lan rộng khắp toàn thân. Cô thực sự rất hoảng sợ…
“Lão Đại —— lão Đại ——” xa xa vọng đến tiếng hô hoán, đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Anh quay đầu lại nhìn, Là Nghiêm Ngự Phong! Còn thêm mấy người nữa, đều là các huynh đệ trong bang.
“Chú Nghiêm!” Cô hét lớn, “Thác Dã, là bọn họ!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, trái tim nhói lên một cái, trốn tránh tầm mắt của mấy gã mặc đồ đen, dẫn Úy Trì Hi chạy về phía Nghiêm Ngự Phong.
“Lão Đại, gặp được anh thật quá tốt!” Ngay khi Nghiêm Ngự Phong nhìn thấy bả vai sau lưng Úy Trì Thác Dã bị quấn băng, cùng với bộ dạng cực kỳ nhếch nhát thảm hại của Úy Trì Hi đang được anh ôm trong lòng, lập tức quan tâm hỏi, “Lão Đại, anh đã bị thương? Tại sao cô chủ lại đi cùng với anh?”
“Lúc này không có thời gian để giải thích, nhanh chóng rời khỏi Thailand mau!” Vẻ mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Vâng! Lão Đại, anh hãy lên xe trước, Lâm Ngạn đã lái trực thăng tới, đang chờ ở phía trên sườn núi trước mặt!” Nghiêm Ngự Phong vội vã yêu cầu các huynh đệ yểm hộ cho hai người bọn họ. Sau khi cả bọn yên ổn ngồi vào chiếc Hummer màu đen, thì nghe thấy có tiếng huyên náo ầm ĩ bám theo, loáng thoáng còn nghe thấy cả tiếng súng nổ phía sau!
“Lão Đại, vừa nghe được tin anh gặp chuyện không may ở Thailand, bọn em liền ‘ngựa không dừng vó’ cấp tốc bay qua đây ngay.” Trong xe Nghiêm Ngự Phong liền nói, bọn họ đã tìm kiếm anh rất lâu trong phạm vi đảo Phuket, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tìm được.
“Ừ, cởi áo khoác ra đưa đây.” Úy Trì Thác Dã chỉ vào một tên đàn em rồi nói, “Huynh đệ trong bang có biết chuyện không?”
“Không biết.” Nghiêm Ngự Phong lắc đầu, “Lâm Ngạn nói trước tiên không được loan tin, cố gắng kéo dài thời gian, chờ cho đến khi tìm được người mới thôi.”
Úy Trì Thác Dã nhận lấy chiếc áo khoác được chuyển đến, vươn tay trùm lên người Úy Trì Hi đang được ôm trong lòng, thì thầm: “Mặc nhanh vào!” Anh… đưa mắt nhìn quét qua, trong lòng có hơi chút không được thoải mái. Anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác được nhìn thấy cô trong bộ dáng quần áo không chỉnh tề thế này.
“À, chú Nghiêm…” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, “Có thể cho con mượn di động dùng một chút được không?”
“Không thành vấn đề.” Nghiêm Ngự Phong sảng khoái lấy di động của hắn ra, đưa cho Úy Trì Hi. Úy Trì Thác Dã ngồi một bên vẫn không nói lời nào.
Cô nhận lấy, mở di động lên, sau khi nhìn vào màn hình di động, trong lòng đã rất đổi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, cô buộc mình phải tỉnh táo lại, tay khẽ run lên bắt đầu bấm số gọi cho Đinh Tiếu Tiếu.
Điện thoại thông, “Alo, Tiếu Tiếu, là mình.”
“Úy Trì Hi?! Ôi, thật sự là cậu hả?” Đinh Tiếu Tiếu ở đầu dây bên kia thét lên chói tai.
“Ừ, là mình.” Úy Trì Hi bị tiếng thét chói tai của cô làm cho giật mình, gần như sắp đâm thủng màng nhĩ của cô rồi.
“Úy Trì Hi! Con bé chết tiệt nhà cậu. Cậu có biết bọn mình đã tìm cậu rất lâu rồi không. Bọn mình phải đi báo cảnh sát đó! Rốt cuộc thì cậu chạy đi đâu vậy? Mình bị cậu dọa cho sợ chết khiếp có biết hay không hả…” Đinh Tiếu Tiếu liến thoắng không ngừng, thỉnh thoảng còn xen vào vài câu chửi thề, sau khi trách móc một hồi, giọng nói như bị tắt nghẹn lại, cô đã thật sự rất sợ hãi.
“Xin lỗi nha, Tiếu Tiếu, mình bị lạc đường.” Trái tim cô như nhũn ra, Tiếu Tiếu quả thật là đã tìm cô rất lâu, “Bây giờ thì không sao rồi, lát nữa mình sẽ bay về nước. Cậu cũng mau trở về đi.”
“Ừ! Cuối cùng thì cậu có chuyện gì vậy, muốn về nước cũng phải rủ mình cùng về chứ!”
“À… Thôi nha, về nước rồi mình sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu biết. Không cần phải lo lắng ình, mình không sao.” Cô mỉm cười dịu dàng, tin rằng Tiếu Tiếu cũng bị cô dọa cho sợ hãi.
“Này, con nhỏ chết tiệt kia, cậu…” Đinh Tiếu Tiếu vội vàng nói.
Cô cắt ngang lời của cô ấy, “Không nói nữa nha, mau trở về nhà đi!”
Sau đó, không để ý tới tiếng gầm như sư tử rống của Tiếu Tiếu ở đầu dây bên kia, liền ngắt điện thoại.
Dọc đường đi, cho đến khi ngồi được trên trực thăng của Lâm Ngạn, cô không còn nói thêm bất cứ điều gì nữa, nhưng mà những nghi vấn quấn quýt trong lòng kia, thật lâu vẫn mãi không tan đi…

Chương 62: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (19)

Chương 62: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (19)

Cô từ trên chiếc vòi của chú voi con, thật cẩn thận leo lên trên lưng của nó, giống như một chú rùa nằm úp sấp cố bám cả bốn chân trên đó, lại càng giống như con bạch tuộc dùng hết tất cả mọi xúc tu sống chết bám riết, chổng mông về phía cái vòi voi, cũng chẳng thèm xoay lại.
Chú voi con dường như cũng biết Thác Dã và cô đi chung với nhau, đợi cho cô nằm úp sấp ổn thỏa xong, nó lại vươn vòi đến trước mặt Úy Trì Thác Dã, rống lên một tiếng hoooó hoéttttt, khụy chân trước xuống, ý bảo anh hãy mau leo lên.
Chú voi con thầm nghĩ, từ đầu đã biết có hai ‘con vật lạ’ trốn ở chỗ này, chẳng qua là, dáng người ‘con vật lạ trẻ’ nhìn cũng không tệ lắm, ‘con vật lạ già’ thì xem ra cũng thuận mắt, nên liền nảy ra ý tốt muốn dẫn bọn họ thoát khỏi khu rừng này. Loài voi chúng nó đều rất hiền lành thân thiện nha.
“Good­boy!” Anh rất biết ơn chú voi con tốt bụng này, lấy đà thuận lợi leo lên vòi nó. Thảo nào người Thái Lan coi nó như là biểu tượng của sự may mắn. Xem ra bọn anh đã có cơ may thoát khỏi khu rừng rậm này rồi.
“Úy Trì Hi! Con ngồi lại cho ta, nhìn lại xem con trông giống con gì hả!” Lúc anh nhìn thấy cô giang rộng cả hai tay hai chân quay mông về phía mình, liền dừng lại động tác đang leo lên phía trước. Trong lòng chấn động, chết tiệt, chỉ cách có một lớp vải mỏng, hạ thân của cô đang tra tấn tầm mắt của anh.
“Hả? Á!” Cô ngoái đầu lại, thấy anh đang đối mặt với khoảng giữa hai chân cô, trong chớp mắt khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng đến mức có thể luộc chín cả một con tôm. Cũng may là cô có mặc quần lót, nếu không cô sẽ mất mặt không dám về nhà. Ừm, mặc dù anh đã từng ở chỗ ấy XXOO với cô, nhưng đều là lợi dụng đêm tối làm ‘chuyện xấu’. Lúc này là giữa ban ngày ban mặt, cô vẫn chỉ là một người con gái nhà lành mà thôi.
Sau khi đợi bọn họ ngồi vững trên lưng, chú voi con rống lên một tiếng, chở bọn họ đi về phía đàn voi đã đi qua.
“Thác Dã, thì ra nó cũng rất thân thiện nha.” Úy Trì Hi ngồi ở phía trước anh, hai tay nắm lấy gáy lưng con voi, hưởng thụ loại cảm giác hưng phấn kích thích này.
“Nếu loại bỏ đi một số loài động vật ăn thịt, thì thật ra cũng có nhiều loài động vật rất thân thiện.” Môi anh khẽ mím lại, dường như cố dằng xuống một cảm xúc mơ hồ.
“Yo Oh Oh! Chơi vui quá.” Cô kêu lên sung sướng, cũng dần dần ở trên lưng chú voi con buông lỏng. Lúc đi ngang qua một nhành cây, cô tiện tay bức xuống vài chiếc lá, vô cùng cao hứng, khua tay múa chân, hồn nhiên không biết cặp mông nhỏ của mình đang ở ngay giữa háng anh mà cọ qua cọ lại.
“Ưm…” Anh rên lên một tiếng, cặp mông mềm mại đó thỉnh thoảng chạm vào vật đàn ông của anh, làm nó nổi lên phản ứng không nên có. Chết tiệt, càng ngày anh càng cảm thấy mình không bằng cầm thú. Lần đầu là lúc dưới đại dương cầm lòng không được đã hôn cô, bây giờ thân thể của anh lại có thể xuất hiện phản ứng với cô. Đức Chúa Trời, làm ơn nói cho con biết con phải làm sao bây giờ. Con không thể xuống tay với con gái mình a!
“Người nói xem lần này chúng ta đến đảo Phuket, thật sự là một chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm nha?” Cô quay đầu, nhìn anh đang ngồi ở sau lưng, vui vẻ cười hỏi, “Không đúng, phải nói là một chuyến phiêu lưu trốn chạy ly kỳ mới đúng.”
“Ừ.” Anh trầm giọng trả lời. Vì nửa thân dưới của mình đang bị trương phồng lên nên anh không có tâm tư nào mà cùng cô đối đáp.
“Đáng tiếc là không có camera, thật là nuối tiếc nha. Nếu không cũng có thể chụp lại ảnh lưu niệm rồi.” Cô bĩu môi, vô cùng tiếc rẻ vì đã không có cơ hội để lưu giữ lại nụ hôn dưới đáy biển kia.
“…” Anh nén lại tâm tình muốn bộc phát. Bọn họ là đang trên đường chạy trốn, vậy mà cô còn bày ra vẻ mặt ngây ngốc mỉm cười say “cheese” bảo muốn chụp ảnh lưu niệm?
“Người đoán xem chú voi con này sẽ chở chúng ta đến chỗ nào nhỉ?” Bỗng nhiên, cô liếc mắt nhìn thấy có quả dại trên cây, liền thuận tay hái được hai trái, bắt chước dáng vẻ của con khỉ chà chà vào trước ngực, sau khi cắn một miếng, liền đưa phần còn lại cho anh, lầm bà lầm bầm nói, “Làm người rừng cũng không phải dễ dàng đâu nha, chỉ việc tìm kiếm thức ăn cũng mệt chết người.”
Úy Trì Thác Dã nhận lấy trái cây cô đưa cho, không khỏi thở dài. Hai ngày này, cô quả thật rất vất vả, cũng may cô là một người lạc quan, nếu không sẽ suốt ngày càu nhàu than mệt với anh. Anh vẫn cho rằng cô con gái bé bỏng của mình vẫn luôn cần được anh bảo vệ. Mặc dù có hơi nghịch ngợm, nhưng lại cần có người chăm sóc chở che. Khi còn bé, cô thường xuyên khiến cho anh phải luôn luôn lo lắng. Sau khi trưởng thành, nếu không phải chạy đến hộp đêm để khiêu vũ thoát y, thì cũng là đi làm gái đứng đường ở phố đèn đỏ. Anh gần như nghĩ rằng việc dạy dỗ của mình đã thất bại rồi, cho nên mới phải mời một nữ gia sư về dạy dỗ cô.
Trải qua lần trốn chạy này, cô đã giúp anh lấy được viên đạn ra, thậm chí sau đó còn tìm được thảo dược cho anh, tỏ rõ lòng dũng cảm và sự mưu trí khiến anh phải tán thưởng, trong lúc vô tình đã có một cái nhìn mới đối với cô. Cuối cùng thì qua mấy năm, cô gái nhỏ của anh cũng đã trưởng thành rồi nhỉ?
Anh nhớ lại nụ hôn triền miên dưới đáy biển kia, không kiềm được thân dưới sưng đau, chết tiệt, cuối cùng thì anh bị làm sao vậy? Do quá lâu không gần đàn bà sao?
Hi hi ha ha, suốt dọc đường đi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của cô, Thác Dã thì chỉ ầm ừ lên vài tiếng, mà chú voi con thì thỉnh thoảng lại rống lên hai tiếng. Ba người bọn họ ở cùng nhau, một nam một nữ một voi, đặc biệt là hai người bọn họ không hề mặc quần áo, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, vết máu loang lổ, thế nhưng lại hợp thành một bức tranh nguyên thủy tự nhiên nhất, cũng cực kỳ thú vị.
“Này —— này người nhìn nơi đó kìa!” Đột nhiên, Úy Trì Hi chỉ về phía trước nói.
“Cái gì?” Anh nhíu mày, dọc theo đường đi cô không hề khép miệng, thật không biết cô bé này sao lại khỏe đến vậy.
Một lúc lâu sau, cô hưng phấn kêu lên: “Người đó! Chúng ta gặp được người rồi!”
Quả nhiên, ngay trước bờ sông, đầy ắp một đám người.
“Voi con, voi con ngoan, thả cho chị xuống dưới nha.” Cô vỗ nhẹ vào lỗ tai của nó, kêu lên.
Hoooó hoéttttt
Chú voi con dừng lại, vâng lời khụy chân trước xuống, Úy Trì Hi từ trên chiếc vòi dài của nó trèo xuống. Anh cũng theo sát phía sau.
Sau khi chia tay với chú voi con, bọn họ đi về phía đám người bên bờ sông.
Đến gần, mới biết những người này đang la hét vui vẻ, tát rất nhiều nước vào người nhau, mọi người ai cũng đều bị ướt sũng.
Chẳng lẽ, đây là lễ hội té nước – Songkran ở Thailand?

Chương 61: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (18)

Chương 61: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (18)

Hoooó hoéttttt
Ở phía xa xa trong rừng vọng đến một tiếng gầm rú thật lớn, âm thanh hỗn loạn này từ khoảng cách khá xa truyền tới, rõ ràng là cảm thấy vẫn còn cách khá xa, nhưng tiếng động lại khiến cho người ta hoảng sợ.
Úy Trì Hi bỗng chốc hoảng hốt! “Á! Đó là cái gì vậy?” Cô đột nhiên dừng lại.
“Đừng sợ.” Úy Trì Thác Dã nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, chân mày theo thói quen cau lại.
Hoooó hoéttttt
Sau đó, tiếng gầm rú lại truyền đến thêm lần nữa, cảm giác được âm thanh này đang càng lúc càng ép lại gần, khiến cho rừng cây bị chấn động rung lên xào xạc.
“Đó là voi!” Anh có thể nhận ra tiếng gầm này, “Không sao, bình thường voi sẽ không dễ dàng muốn tấn công người.” Anh xoa dịu sự căng thẳng trong lòng cô. Ở Thailand, voi là một biểu tượng của sự may mắn. Anh đã từng nghe nói, trong rừng rậm Thailand, thường xuyên xuất hiện từng đàn voi đi lại, thật không ngờ là bọn họ có cơ may được gặp, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nếu như đây là thời kỳ động dục thì voi rất dễ bị kích thích và nổi giận đến mất kiểm soát.
“Tìm chỗ trốn trước đã!” Anh gắng gượng bả vai đang đau đớn, nắm lấy tay cô nhanh chóng trốn vào trong một lùm cây.
Hoooó hoéttttt
Tiếng voi gầm càng lúc càng gần, những bước chân nặng trịch đạp xuống rầm rầm làm rung chuyển mặt đất, quét qua rừng cây kêu lên xào xạc.
Cô cũng bị chấn động đến choáng váng, ngồi núp trong lùm cây mà toàn thân khẽ run lên, vòng tay đang ôm lấy eo anh càng lúc càng thít chặt, đầu móng tay cũng đã bấm sâu vào da thịt anh. Anh cố nén bị cô nhéo ở eo đau điếng, trong lòng thầm thở dài, cô nhỏ này thì ra lại nhát gan đến vậy.
Tiếng giậm chân của đàn voi đang đến gần. Cô mở to đôi mắt đen láy, chờ đợi con quái vật khổng lồ kia xuất hiện.
Hoooó hoéttttt
Đến đây, đến đây! Hỡi loài động vật trên cạn lớn nhất trái đất a!
Hoooó hoéttttt….. Hoooó hoéttttt
Con voi phe phẩy đôi tai giống như hai chiếc quạt nan, vung vẩy cái mũi dài ngoằng của mình, nện xuống những bước chân nặng ngàn cân, khoan thai đi đến.
Đừng bao giờ nói cô nhát gan nha, tâm trạng cô đang vừa hồi hộp lại vừa phấn khích, lần đầu tiên tận mắt được nhìn thấy một con voi sống động thật sự a.
Cô rướn cao cổ, bấu lấy eo anh càng thêm sâu, làm cho ấn đường của anh lại càng thêm nhíu chặt…
Oh My God! Khi những con voi đến gần thì bọn họ mới phát hiện ra không thể ngờ là theo phía sau còn có cả một đàn voi thật dài. Úy Trì Thác Dã nhanh chóng đè đầu cô xuống thấp. Chính anh cũng bị đàn voi này làm cho hoảng sợ. Quanh năm sống trong thành phố, chưa từng được nhìn thấy qua một đàn voi vừa nhiều lại vừa khổng lồ thế kia. Cho dù thế nào, bọn họ cũng không thể trêu vào, chỉ có thể trốn tránh.
Hoooó hoéttttt….. Hoooó hoéttttt
Liên tiếp từng con voi một đi qua bên người bọn họ. Bọn họ cúi đầu thật thấp, cố giấu kín thân thể mình, nghe tiếng bước chân đàn voi nện xuống đất, giống như tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực! Chấn động khiến người ta hốt hoảng.
Hoooó hoéttttt….. Hoooó hoéttttt
Tiếng gầm càng lúc càng xa, tiếng bước chân cũng đã đi xa dần…
Qua một lúc lâu, khu rừng cũng đã yên tĩnh lại như cũ, Úy Trì Hi ngột ngạt ngẩng đầu, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Đi hết chưa —— “
Ở giây tiếp theo, tiếng nói của cô bị lòng bàn tay to lớn của Thác Dã bịt kín lại.
Phì một tiếng!
A..A..A
Tiếp theo là tiếng thét chói tai của Úy Trì Hi! Đột nhiên cô cảm thấy đầu choáng mắt hoa, còn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy mình giống như bị bay lên! Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
“Hi!” Anh hét lớn! Đáng chết, bọn họ vẫn bị chúng phát hiện!
Một chú voi con đi ở sau cùng, đã phát hiện thấy bọn họ! Vươn cái mũi dài cuốn lấy cô lôi ra ngoài.
“Thả ta xuống mau!” Cô thở hổn hển, chạm vào bộ da xù xì quấn chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, thì mới biết đó là chiếc vòi voi!
Chúa ơi, cô không phải đen đủi đến vậy chứ! Ai ya, người ta chỉ cần vẩy mũi một cái là đã có thể ném cô bay ra xa rồi.
“Con phải cố gắng vỗ về nó!” Thác Dã lo lắng nhìn cô hét lớn.
“Ồ!” Cô hít vào thở ra thật chậm, thật sâu, cố làm ình bình tĩnh lại, đưa tay vuốt ve nhè nhẹ chiếc mũi voi, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy một con vật thật to lớn. Ôi, mặc dù không lớn bằng con voi đầu đàn, nhưng nếu đem so với cô thì vẫn rất khổng lồ. Cô bạo gan đưa tay vỗ vỗ cái ‘Mũi’ của nó, khuôn mặt mỉm cười dịu dàng, “Ngoan nha, đừng đùa chị nữa, chị không thích đùa như vậy.”
Cái vòi voi đang quấn lấy Úy Trì Hi giống như cũng có linh tính. Thật ra nó chỉ là một chú voi con, bản tính trẻ con, giống như hiểu được lời của cô, rống lên một tiếng, rồi lại đem cô quăng lên một vòng. Nó rất thích chị gái, đùa với chị gái rất vui, làm gì nó nào!
“Này, oái —— con voi… thối! Mày thả… Tao ra.. dừng…lại mau!” Giọng nói của cô bị ngắt quãng, xoay một vòng lại một vòng làm đầu óc cô choáng váng, não cô căng ra, ô ô ô, sao con vật này lại xem cô giống một cái đĩa xoay thế này!
Cơn giận bộc phát, cô liền bất chấp tất cả, ở trên không vung chân đá loạn xạ.
Úy Trì Thác Dã đứng bên cạnh, thấy vậy bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn tiến lại cứu cô, nhưng không có cách nào tới gần được, sợ nó vẫy mạnh một cái sẽ hất tung cô lên tận chín tầng mây: “Úy Trì Hi! Con không muốn sống nữa có phải không!”
Hoooó hoéttttt
Chú voi con dường như bị cô đá đau, trầm giọng kêu lên đau đớn. Đôi mắt chớp chớp, lỗ mũi thở phì phì, cô nhìn lại có chút không đành lòng. Haizz! Da thịt nó thô cứng như vậy, thì làm sao có thể bị đôi chân trắng nõn thon dài của cô đá đau chứ.
“Thôi được rồi, em thả chị xuống, chị sẽ không đá em nữa.” Trái tim nhỏ bé của cô mềm nhũn ra, chu môi nói.
Chú voi con cũng bình tĩnh lại, xem ra cô đã có thể giao tiếp được với nó. Nó dùng vòi cuộn cô lại rồi nâng cô lên quá đầu, ý bảo cô hãy leo lên lưng nó đi.
Úy Trì Hi mơ mơ hồ hồ, vẫn không hiểu có chuyện gì, nghĩ là nó lại muốn đùa với cô, há to miệng mắng: “Cái tên to xác ngốc nghếch này, không chịu giữ lời hứa!”
Con bé này đang nghĩ gì vậy?! Voi mà nói chữ tín cái gì chứ? Úy Trì Thác Dã thấy vậy, lập tức hét lên: “Có thể là nó muốn con leo lên trên lưng nó đó, con đừng lộn xộn nữa!” Cô nghĩ anh mấy ngày nay bị dọa cho khiếp sợ còn ít hay sao?
“Hả.” Cô nghe xong, nhanh chóng thu hồi lại ý nghĩ muốn co chân lên đá, cười xòa nói, “Muốn chị ngồi lên lưng em sao?”
Hoooó hoéttttt, nó ngâm lên một tiếng, có lòng tốt mà còn bị đá chứ.
Úy Trì Hi cẩn thận nắm chặt cái vòi voi, rồi từ từ trèo qua, mảnh vải quấn quanh mông đã bị dồn lại một đống, một nửa bộ ngực sữa cũng bị lộ hết ra ngoài! Chết tiệt, mỗi lần gặp phải con thú nào cô cũng đều bị lột trần a! Cảm xúc của cô quá khoa trương ư? Hay mọi con vật đều không kháng cự được sự quyến rũ của cô vậy?

Chương 60: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (17)

Chương 60: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (17)

“Fuck đồ con hoang! Xéo ngay!”
Một giọng quát khủng khiếp trong mơ đánh thức giấc ngủ say của Úy Trì Thác Dã! Anh hoảng hốt mở mắt ra, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Liếc nhìn xung quanh, đều là rừng cây xanh um tươi tốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, tiếng chim hót véo von trên cành.
Đột nhiên, trong lòng chợt có gì đó nhúc nhích, là con bé!
Anh cúi đầu nhìn người con gái đang nằm gọn trong lòng anh, đôi mắt đen kịt hiện lên một tia ấm áp.
Nhớ lại ngày hôm qua, trong lúc mơ mơ màng màng dường như có người vác anh trên lưng, dọc đường còn không ngừng réo gọi, giống như sợ anh sẽ không nghe thấy, làm cho anh đau hết cả đầu.
Con bé này thân thể thì gầy đét, nhưng không ngờ lại có sức lực lớn đến vậy, lại có thể vừa khiên vừa kéo cơ thể cao 1m86 của anh tới được nơi này.
Anh thoáng nhìn qua vết thương đã được cô băng bó lại cho, thật là rối tinh rối mù, tầng tầng lớp lớp, cô cho anh là xác ướp ư?
Trong lòng lặng lẽ dâng lên một niềm xúc động, tuy rằng ngày hôm qua ý thức rất mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ mang máng, chính cô đã cẩn thận giúp anh gắp viên đạn ra, băng bó vết thương, mớm thức ăn cho anh…
Anh đang cố gắng nhớ lại, nhưng mà những lời cô nói sau khi anh hôn mê thì lại hoàn toàn không nghe thấy gì hết.
Kỹ năng sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã của cô đã khiến cho anh kinh ngạc, thì ra cô bé con của anh đã sớm trưởng thành rồi.
Chậc chậc, nước miếng thì vẫn còn nhiễu lên bờ ngực trần của anh, xem ra tật xấu này vẫn không đổi được.
“Ưm.” Cô khẽ ngâm lên, xem ra cũng sắp thức dậy rồi.
Ai đang cười cô? Úy Trì Hi cảm giác phía trên đỉnh đầu có giọng cười hướng xuống cô, sau đó cô lập tức tỉnh dậy.
Mở đôi mắt mơ mơ màng màng của mình, chớp chớp hai cái, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Dậy rồi? Bé con.”
Trên đỉnh đầu vọng xuống một giọng nói khàn khàn trầm đục, Úy Trì Hi dụi dụi mắt, đầu óc tỉnh táo lại: “A! Người, người tỉnh lại rồi.” Cô mừng rỡ kêu lên, nhìn thấy anh bình yên vô sự, cô hạnh phúc vô cùng.
“Ừ.” Anh thản nhiên mỉm cười, đôi gò má trên khuôn mặt tái nhợt ửng hồng, không còn giống dáng vẻ thâm trầm nghiêm nghị thường ngày của anh nữa. Dáng vẻ đẹp trai khiến người ta choáng váng, gần như làm cho cô nhìn đến ngây ngốc.
“A, người cười lên thật xinh đẹp.” Lời vừa nói ra, mặt của cô ngay lập tức hiện ra vẻ lúng túng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Sao cô lại có thể lỡ lời như vậy, dáng vẻ của một người đàn ông đã lăn lộn trong giới xã hội đen mấy chục năm nay làm sao có thể dùng đến hai từ ‘xinh đẹp’ để mô tả được cơ chứ? Má ơi.
Mà anh, quả nhiên sắc mặt trong chớp mắt trở nên xanh mét, à, tuy rằng vẫn còn rất yếu: “Úy Trì Hi!” Anh nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo.
“Hì hì.” Cô lè lưỡi nghịch ngợm, sau đó chu môi trách móc, “Người ta rất ít khi được nhìn thấy người cười nha, mười mấy năm qua đều trưng ra vẻ mặt giống như ăn ‘phân’ vậy.”
Oái, biểu tình lúc này càng giống như đang bị ăn ‘phân’ hơn. Cô biết là phải nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, quan tâm lo lắng hỏi: “Người cảm thấy có khá hơn chút nào không?”
“Quấn ta lại xấu xí như vậy, sao có thể tốt được đây.” Anh nhíu mày, lỗ mũi phun ra phì phì tức giận, xem chừng vẫn còn đang vướng mắc cái từ ‘xinh đẹp’ lắm đây. Shit, Úy Trì Thác Dã anh tung hoành giang hồ đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác miêu tả ‘thật xinh đẹp’, điều này tiêu biểu cho cái gì, gay sao?
“Á…” Úy Trì Hi xấu hổ cười gượng, đúng là xấu xí thật. Ai bảo quần áo của anh chất lượng quá tốt, xé rách thật không dễ dàng. Hơn nữa còn bị ngâm trong nước biển đến nhăn nhúm, lại thêm loang lổ vết máu, không xấu mới là lạ.
Mọi chuyện đều do lỗi của cái con khỉ chết tiệt kia, đang yên đang lành đi trộm quần áo của cô, còn trộm đi hết sạch sành sanh, đúng là tiểu nhân không phẩm chất, không đạo đức, ừ, tiểu hầu, oái, dường như tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà là một con khỉ già.
Nhưng dù có thế nào thì cô cũng đã cứu anh, anh còn dám chê cô băng bó xấu xí?
“Người nói đúng lắm, thiệt là làm ơn mắc oán, hở một chút là bên này thì bị thương bên kia lại bị súng bắn, cũng không sợ dọa chết người ta!” Nói xong, cô bỗng nhiên cảm thấy giọng như bị tắc nghẹn lại. Anh xem như đã sắp chết, xem như cô có phải chạy xuống chỗ Diêm Vương kiện cáo cũng nhất định phải túm anh trở về. Anh còn nợ cô rất nhiều, Diêm Vương có hỏi tới, cô giải bày cũng đúng lý hợp tình, đó là, khoản nợ ân tình mười mấy năm, còn chưa đủ nhiều ư.
“Hỗn loạn trong giới xã hội đen, là chuyện bình thường.” Anh nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhìn thấy mắt cô rưng rưng, tim anh tức khắc mềm xuống.
“Hôm qua, lúc băng bó cho người, người ta đã đếm thử số vết sẹo trên lưng người, có đến mười một vết!” Cô trợn to đôi mắt ngập nước, lớn tiếng la lên. Con mẹ nó, hai lần lên giường với anh, đều là một mảnh tối đen, giống như là đang vụng trộm vậy. Cũng khó trách cô đã luôn thắc mắc tại sao khi sờ vào lưng anh lại thấy quá sần sùi như vậy, sờ vào thấy gồ ghề lồi lõm rất quái lạ. Ngày hôm qua nhẩm đếm, có đến mười một vết sẹo cũ! Nhìn thấy vậy cô đau lòng muốn chết, anh cũng không biết tự bảo vệ mình sao?
“Không sao mà, bé ngoan, không phải nói đàn ông nếu có sẹo thì càng nam tính sao?” Anh cưng yêu chìu chuộng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, cười nói, “Nhìn con kìa, bẩn thỉu giống như một tên ăn mày vậy.”
“Có tên ăn mày nào xinh đẹp mê người thế này không?” Cô chu môi, cố gắng ưỡn bộ ngực đang được quấn lại nhờ mảnh vải xé ra từ quần áo anh, tay đung đưa mái tóc, làm ra bộ dạng muốn trêu ghẹo anh.
“Đúng vậy, tên ăn mày xinh đẹp mê người của tôi, bây giờ có nên đi tìm chút gì để ăn, rồi sau đó nhanh chóng lên đường không?” Trong mắt anh tràn ngập ý cười, tiếp theo là ôm cô vào lòng.
“Á, người không cần nghỉ ngơi thêm một lát nữa sao?” Cô ngơ ngác để mặc anh ôm đứng dậy. Cho dù anh đang bị thương, nhưng sức lực vẫn còn là rất tốt, hơn nữa khả năng phục hồi cũng thật đáng kinh ngạc.
“Không, trong vòng hai ngày nếu không về nước, trong bang sẽ rất lộn xộn.” Ấn đường anh nhíu chặt lại, nếu tiếp tục không quay trở về, Xích Long bang chỉ sợ là hỗn loạn cả lên.
“Vâng, để người ta đỡ người.” Cô gật gật đầu. Từ nhỏ đến lớn ở bên anh, ảnh hưởng to lớn của anh đối với Xích Long bang, thậm chí là với cả toàn bộ giới xã hội đen, từ lâu cô đã hiểu rõ. Lần này anh bị ám sát, đây đã không phải là chuyện nhỏ nữa rồi!
Trong đầu một lần nữa hiện lên viên đạn bạc, lẽ nào…
Cô hít sâu vào một hơi, cố gắng quăng đi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu này, chống đỡ cánh tay anh: “Chúng ta đi hướng nào đây?”
“Con xem phía trước có cây đại thụ kìa, nơi mà cành lá rậm rạp nhất chính là hướng nam, chúng ta tất nhiên phải đi hướng nam.” Trong lòng anh thầm tính toán, đảo Phuket rất gần Malaysia, Hắc Cẩu ở Thailand tất nhiên sẽ lại phái người tiếp tục truy sát anh. Anh nhất thiết phải đi đường vòng.
“À.” Cô là một đứa rất dốt địa lý, cảm nhận về phương hướng là siêu cấp kém. Cô tình nguyện tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh, giống như một cô vợ nhỏ xem chồng là trời, cô trộm cười khúc khích.
Nhưng mà, cô đã mất tích hai ngày, bọn Tiếu Tiếu sẽ không tìm cô đến lật tung trời đất lên đấy chứ.

Chương 58: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (15)

Chương 58: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (15)

“Hòn ngọc biển Andaman” của đảo Phuket thực sự là một địa điểm đáng để tham quan du lịch. Nó có một bãi biển rộng tuyệt đẹp không gì sánh bằng. Nơi đó trải dài một bờ cát trắng tinh nguyên sơ, mỗi bãi biển đều có lợi thế và sức mê hoặc của riêng mình. Dưới ánh nắng mặt trời, tầng tầng lớp lớp những con sóng nhỏ đánh vào bờ biển Andaman xủi bọt trắng xóa.
Hộc
Đột nhiên một loạt âm thanh khuấy nước, tạo thành những con sóng nhỏ xô vào bờ, sau đó trên mặt biển hiện ra hai bóng người.
Cuối cùng, bọn họ cũng bơi được vào bờ.
“Hi, chúng ta lên bờ rồi…” Úy Trì Thác Dã há miệng thở dốc, giọng anh run rẩy, đầu lưỡi như bị ríu lại “Hi?” Anh cúi đầu nhìn cô gái đang được ôm chặt trong ngực, sắc mặt cô trắng bệch, chết tiệt! Cô đã bị hôn mê rồi!
Tim anh đập thùm thụp, môi trắng bệch, từng giọt nước biển chảy men theo khuôn mặt cương nghị của anh. Sắc mặt làm cho người ta sợ hãi, cắn răng gắng gượng chút hơi tàn, ôm lấy cô bơi về phía bãi biển.
“Úy Trì Hi! Con tỉnh lại cho ta!” Anh gầm lên thống thiết, anh không cho phép cô chết!
Hai mắt Úy Trì Hi vẫn nhắm nghiền. Ánh nắng mặt trời rọi xuống thân thể trần truồng của cô. Nụ hoa phấn hồng quyến rũ mời gọi, làn da trắng nõn lấm tấm vài giọt nước giống như được mạ lên một lớp bạc lấp lánh động lòng người, đâm vào mắt anh. Anh không muốn cô trông giống như một con rối gỗ bị đứt dây, không còn chút sức sống.
Úy Trì Thác Dã bồng cô đặt lên trên bờ cát, mặt cát nóng làm bỏng rát tấy đỏ da thịt sau lưng cô. Anh dùng tay ấn xuống ngực cô, bắt đầu tiến hành các biện pháp cấp cứu.
Anh không còn tâm trí để thưởng thức thân thể lõa lồ của cô, vùng bụng bị căng tức phồng to cho thấy cô đã uống vào không ít nước biển. Anh nhất định phải chạy đua với thời gian để cứu cô trở về!
Tất cả là sai lầm của anh, lỗi của anh, anh không nên buông cô ra…
Nhấn lần thứ nhất!
Không có phản ứng. Hai hàng lông mày của anh cau chặt.
Lần thứ hai!
Vẫn bật vô âm tín. Sắc mặt anh càng thêm nhợt nhạt.

Anh không tin cô sẽ chết đi như vậy, anh không tin!
Lần thứ tư!
Vẫn không có chút phản hồi. Trái tim anh đập càng lúc càng nhanh, tròng mắt gần như đỏ quạch.
Lần thứ năm!
Đôi môi cô gần như không còn chút huyết sắc, sinh mệnh chỉ còn trong một sớm một chiều. Sự sợ hãi trong nháy mắt hạ gục anh.

Lần thứ chín!
“Khục khụ khụ!” Cô sặc ói ra nước, đôi mày lá liễu khẽ nhướng lên, cuối cùng đã thở rồi.
“Chúa ơi…” Anh khàn khàn rên lên, mọi nỗi chua xót mệt mỏi đều tắt nghẹn trong cổ họng, trong chớp măt nằm xụi lơ ngã nhào xuống bãi cát!
Cô bé con của anh cuối cùng đã tỉnh lại. Mí mắt anh càng lúc càng nặng. Con bé đã bình an vô sự, khóe môi anh hơi hơi nhếch lên, sau đó là một cơn choáng váng. Anh ngã oặt xuống mềm nhũn trên bãi biển…
Úy Trì Hi ho khan ói hết nước ra, thật là khó chịu, cô há to miệng thở dốc, rồi chậm rãi mở đôi mắt rát buốt ra. Những tia nắng gắt đâm thẳng vào mắt khiến cho cô theo phản xạ nheo mắt lại. Cả người đau nhức, xương cốt giống như bị rã rệu hết, cô đã chết rồi ư?
Từng đợt từng đợt khí nóng di chuyển lan ra từ phần da thịt ở sau lưng cô, rồi chạy dài xuống tới mông, đến chân. Cô đưa tay xoa nhẹ, thì bốc lên được một nắm cát mềm mại, nhỏ bé chóng vánh chảy xuôi qua kẻ những ngón tay.
Cô ngước nhìn lên nền trời, là một màu xanh lam trong vắt, loại màu xanh này, giống như màu của viên đá sapphire đã được gia công gọt dũa sáng bóng, lại giống như một tấm lụa satin màu xanh được dệt rất tinh xảo, mà dưới ngòi bút của bất cứ hoạ sĩ nào cô cũng chưa từng được thấy qua, phảng phất nền trời như được nhìn qua một lăng kính mộng mơ; miếng satin kia dường như rất mỏng manh và cực kỳ trong suốt. Làm người ta liên tưởng đến một cô gái đang xúng xính trong bộ áo mùa hè sắc xanh trong suốt diễm lệ, quanh cổ còn quấn thêm một chiếc khăn lụa trắng nho nhỏ.
Ánh nắng mặt trời rạng rỡ, dường như khoác thêm lên cho vạn vật một lớp lụa mỏng vàng óng, rực rỡ chói mắt. Vừa nhìn thì có vẻ như rất gần với cô, như thể chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào được. Thế nhưng nó dường như lại cách cô rất xa, làm thế nào cũng không thể tiếp cận.
Một dòng khí ấm áp nóng hổi đang vây quanh toàn bộ cơ thể cô. Mặc dù đầu váng mắt hoa, xương cốt mềm nhũn, nhưng lại thấy rất thoải mái, rất dễ chịu, gần như đã khiến cho cô quên hết mọi đau đớn trên cơ thể.
Bên tai tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ cát, vang lên một bản nhạc rung động lòng người. Bầu trời và đại dương gần như hòa vào làm một, không thể phân biết được đâu là nước biển đâu là trời xanh, cuối chân trời là biển rộng mênh mông.
Ở đại dương xa xa, trong cái nắng chói chang của ánh mặt trời, trên mặt nước giống như được khảm lên vô vàn những chiếc vẩy cá, lại giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng khoát nước về phía bờ biển.
Cô dường như đang ở Thiên Đường, với nhiều cảnh quang đẹp mắt, phong cảnh này lại cực kỳ giống như trên đảo Phuket.
Trí nhớ ngay lập tức quay trở lại, cô đột nhiên nhớ tới, bãi biển bạt ngàn này, bầu trời này, khỉ, tiếng súng nổ, nàng tiên cá…
Thác Dã! Trong lòng cô hoảng hốt, quay đầu lại nhìn
Không!
Hai mắt anh nhắm nghiền, nằm trên bờ cát, quần áo ướt sũng dán sát vào cơ thể rắn chắc của anh, phơi bày hết các đường nét nam tính, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch quá mức, đôi môi cũng đã không còn chút sắc đỏ nào!
“Thác Dã!” Cô khàn giọng gọi. Hoảng hốt khi nhìn thấy một vũng máu từ sau lưng anh ri rỉ chảy ra.
Cả người Úy Trì Hi run lên lẩy bẩy bò đến bên cạnh anh, nước mắt cứ thế lả chả rơi như mưa xuống mặt anh: “Thác Dã, Thác Dã… Cứu mạng a, cứu mạng…”
Cô thét lên, trên bãi cát mềm mại, ngoại trừ chằng chịt dấu chân của đám người mặt đồ đen đuổi giết Thác Dã ra, cái gì cũng không có, không có lấy một bóng người. Không còn cách nào khác, cô vội vã lau nước mắt, chật vật nâng cơ thể anh lên, lật bả vai anh lại, tìm kiếm vết thương gây chảy máu.
Chúa ơi! Cô thở dốc vì kinh ngạc, thật không ngờ sau lưng anh lại bị trúng đạn!
Cô hoảng sợ đến tột cùng, nước mắt lại chảy xuống ào ào. Cô cứ tưởng rằng lúc dưới biển anh buông cô ra, cho nên cô nghĩ anh là…
Chúa ơi, cô không dám tưởng tượng, anh đã bị bắn nhưng vẫn một mực ôm lấy cô kéo lên. Người đàn ông này, cuối cùng thì mạnh mẽ đến mức nào a!
Úy Trì Hi cẩn thận lật úp thân thể anh lại, một lỗ thủng ghê người ở bả vai bên trái sau lưng anh đập thẳng vào tầm mắt cô! Màu máu đỏ tươi đã ngấm hết vào quần áo. Cô gắng sức xé rách toạc chiếc áo ra, bề mặt miệng vết thương đã bị nước biển làm cho trắng bệch, máu thịt lẫn lộn, có thể thấy được viên đạn thấp thoáng ở bên trong, cũng không sâu lắm. Cô đoán chắc hẳn tấm bắn ở khá xa, nếu ở cự ly gần thì sớm đã bị khoét lủng một lỗ rồi! Trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, thật may mắn đây là viên đạn lệch!
Cô cố gắng khiến ình giữ được bình tĩnh. Cô không thể để cho anh có việc gì!
Cô cấp tốc lần tìm trong trí nhớ bất kỳ biện pháp gì có thể cứu anh. Đột nhiên một tia sáng lóe lên, nhìn về khu rừng rậm rạp phía trước, cô hấp tấp đứng dậy, dùng hết sức bình vác cơ thể cao lớn của anh trên đôi vai gầy yếu của cô, chẳng quan tâm xem bản thân chỉ đang mặc độc mỗi một chiếc quần chíp, từng bước một lê chân vác anh trên vai đi vào rừng.
Dọc theo bờ biển dài ngoằng, chỉ còn lưu lại trên cát trắng vài dấu chân lún sâu đã phai nhạt dần. Gió biển trên đảo Phuket vẫn hiu hiu thổi, loáng thoáng còn nghe được cả tiếng chim hót véo von ở trong khu rừng kia…

Chương 55: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (12)

Chương 55: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (12)

Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Đột nhiên, từ xa truyền lại mấy tiếng súng nổ!
Úy Trì Hi cực kỳ hoang mang hoảng sợ, tiếng súng này thật giống với tình hình ngày hôm qua. Bỗng nhiên cô cảm thấy tức ngực đến nghẹt thở, chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra với Thác Dã rồi?
Ngay sau đó, thấp thoáng hiện ra một bóng người trong bộ đồ màu trắng, là Thác Dã!
Anh nghiêng ngã loạng choạng chạy tới, thấy cô đang nóng vội muốn leo lên khỏi mặt nước, anh đột nhiên hét to: “Quay lại trốn mau!”
Đoàng!
Từ xa lại vang lên một loạt tiếng súng nổ!
Tóm lại là chuyện gì thế này?! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt tái xanh, đám người này quả nhiên là muốn giết chết Thác Dã!
“Chạy mau…” Anh chạy thật nhanh về phía cô, tốc độ nhanh đến kinh người!
Bùm ——
Úy Trì Thác Dã nhún người một cái nhảy vọt vào trong nước.
Ôi, ngay cả tư thế gieo người xuống nước của anh cũng đẹp trai đến vậy!
Úy Trì Hi bỗng nhiên bừng tỉnh, lập tức hiểu được ý định của anh. Vào ngay giờ phút quan trọng này vậy mà, cô vẫn còn để tâm ngắm trai!
Tỏm, cô lặn một mạch ra xa khoảng vài hải lý, rồi xoay người nhìn Thác Dã đang cố sức bơi lại đây, thật khẩn trương!
Vào ngay khoảnh khắc cô buông tay ra, thì chiếc áo nịt ngực cũng đã trôi tuột đi mất rồi. Ở cái thời điểm hoảng loạn sợ hãi này, còn ai mà thèm quan tâm đến chuyện đó nữa!
Nước biển ở đảo Phuket, thật sự rất thoải mái, hết thảy đều mê người bao gồm cả sự ấm áp và mềm mại.
Thỉnh thoảng có một vài con cá nhỏ quẫy đuôi quệt qua tai cô, cô liền đưa tay bắt lấy, nhưng lại khiến cho lũ cá bị bất ngờ hoảng sợ chạy trối chết, để lại phía sau một chuỗi bọt nước, chẳng phải chúng nó đã trêu chọc người ta trước sao?
Những con sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ về làn da trơn bóng mịn màng của cô, giống như có một dòng điện nhỏ kích thích lên các đầu mút dây thần kinh của cô. Cô giống như một chú cá nhỏ bơi lội tung tăng, nhất thời khiến áu huyết trong người cô sôi trào…
Vào năm cô sáu tuổi, khi đó cô vốn không biết bơi, thế mà lại ngây ngốc nhảy vào bể bơi, chỉ vì muốn biết cảm giác làm Nàng tiên cá sẽ thế nào. Nhưng không may lại bị Thác Dã chỉ với một tay vớt lên, bóp chết mộng đẹp của cô.
Năm chín tuổi, cô cũng học bơi xong, thế nhưng lại chỉ được phép ngụp lặng vài cái giống như một chú vịt con ở trong bồn tắm của anh, thường vẫn luôn không thỏa được ý nguyện.
Lần này thì cô rất vui mừng, mong đợi nhiều năm rồi, cuối cùng cô đã có thể cảm nhận được cảm giác làm một nàng tiên cá, thì ra lại tuyệt vời đến vậy…
Lúc này Úy Trì Thác Dã đã bơi đến bên cạnh cô, một tay quắp lấy chiếc eo nhỏ của cô, kéo cô chìm sâu xuống biển. Ánh mắt tuấn lãnh dường như đang mắng cô, ở tình huống nguy kịch, lúc này là đang lẫn trốn để toàn mạng, vậy mà cô còn để tâm đi bắt cá?!
Cô phồng má nín thở, nhìn anh khẽ mỉm cười.
Úy Trì Thác Dã nhíu mày, con bé này đã thế rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn, không biết là do cô quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc nữa. Nước biển xõa tung mái tóc dài đen bóng mềm mại của cô, mặc nó trôi bồng bềnh trong nước, nhìn cô lúc này giống hệt như một nàng tiên cá. Từ bao giờ cô con gái nhỏ của anh lại có bộ dạng quyến rũ đến vậy nhỉ? Hai ngày này, anh bỗng phát hiện thấy thì ra cô con gái nhỏ mũm mĩm trước đây của anh đã từ từ lột xác rồi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng nổ dồn dập, dường như có thể cảm nhận được những viên đạn đang bay sượt qua ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Anh nhanh chóng ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, chìm sâu hơn xuống đáy biển…

Chương 53: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (10)

Chương 53: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (10)

Tảng sáng ở đảo Phuket, các tia sáng đầu tiên của ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán lá xanh um, phủ xuống đỉnh đồi ngập một màu xanh non tươi tốt, tung tăng nhẹ nhàng lướt xuống trần gian, như ban phát sinh khí đến khắp mọi nơi. Cả rừng cây giống như mới vừa từ trong một giấc ngủ vùi mơ màng tỉnh lại.
Ưm!
Một loạt âm thanh sột soạt vang lên, như cố tình phá nhiễu đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ say trên khoảng đất trống.
“Đừng! Không được nghịch như vậy!” Úy Trì Hi đột nhiên bừng tỉnh, con mẹ nó, là ai khiến ũi cô cảm thấy ngứa ngáy! Cô mơ thấy mình đang đi bên cạnh Thác Dã bước vào giáo đường giữa không gian tràn ngập tiếng thánh ca, chết tiệt, dám phá hỏng mộng đẹp của cô!
Ngay lúc cô mở mắt ra, thì bị cảnh vật trước mắt làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lay gọi cơ thể rắn chắc bên cạnh: “Thác…Thác Dã, dậy mau!”
“Hử?” Úy Trì Thác Dã lầm bầm một tiếng, nhập nhèm mở mắt, quả thật đã hết sức mỏi mệt, vừa tỉnh dậy liền cảm giác được bả vai âm ỉ đau, miệng vết thương cũng có chút nóng sốt.
Một con khỉ lông vàng đang cầm một cành cây, chọt chọt Úy Trì Hi.
“Tránh ra!” Úy Trì Hi lập tức hét toáng lên. Con khỉ tức thì bất động, nhưng dường như đúng ý nên cười rất khoái trá.
“Đừng sợ nó.” Anh thầm thì nói, rồi ngồi dậy.
Mọi loài động vật, đều có bản năng khi dễ kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, chú khỉ lông vàng vừa nhìn thấy người đàn ông to lớn hơn đứng dậy, thì ngay lập tức sợ hãi lùi về phía sau vài bước. Một đôi mắt khỉ thông minh sáng long lanh nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Con này vừa nhìn thấy người đã sợ hãi, thật giống như cún con nịnh hót.” Khóe miệng Úy Trì Hi nhếch lên, làm mặt quỷ để chọc tức con khỉ lông vàng, cũng tỏ ra cực kỳ khinh bỉ con khỉ kia.
Con khỉ lông vàng nghiến răng nhẫn nhịn, vừa dè chừng Úy Trì Thác Dã, vừa nhìn nhìn lại Úy Trì Hi, sau đó hú lên một tiếng quái dị rồi xoay người bỏ đi. Đi được vài bước, thì quay đầu lại, vẫy vẫy cành cây trong tay, rồi đi thêm vài bước nữa, lại tiếp tục quay đầu, tiếp tục vẫy vẫy cành cây, ánh mắt đó giống như muốn bảo hãy đi theo nó——
Úy Trì Thác Dã liền nhận ra, vội vàng nói: “Hi, mau đứng lên. Chắc hẳn nó đoán được chúng ta đang bị lạc đường. Mau đi theo nó không chừng có thể thoát ra ngoài.”
“Nó á?” Úy Trì Hi cười nhạo, con khỉ chết tiệt, dám phá giấc mộng đẹp của cô.
Úy Trì Thác Dã nhanh chóng đứng dậy, kéo theo Úy Trì Hi đang chậm rì rì đứng lên, sau đó phủi hết bụi đất bám trên người xuống. Con khỉ lông vàng vẫn chờ ở phía trước, dường như cũng có trí thông minh giống con người.
“Thác Dã, miệng vết thương của người có khá hơn chút nào không?” Úy Trì Hi lo lắng hỏi. Vết máu trên băng quấn vai anh cũng đã bị đông cứng lại, nhưng do vết thương không được khử trùng nên rất dễ bị sưng tấy lên.
“Không có gì đáng ngại. Bình thường những con khỉ này rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất thông minh. Ta nghĩ nó sẽ đưa chúng ta thoát khỏi đây.” Úy Trì Thác Dã khoác tay lên đôi vai gầy nhỏ nhắn của Úy Trì Hi, “Lại đây đi, còn có thể chống đỡ được không?”
“Được!” Cô kiên định gật đầu, tuy rằng từ tối hôm qua đến giờ một giọt nước cũng chưa được uống, nhưng chỉ cần có Thác Dã ở bên, có khổ hơn nữa cô cũng không sợ.
Khẹt khẹt ——
Con khỉ lông vàng đứng đợi đã có chút mất kiên nhẫn, cả hai nhìn nhau cười, rồi nhanh chân chạy theo đuổi kịp tốc độ của nó.
Dọc đường đi, tiếng gió thổi nhẹ bên tai, tiếng chim hót véo von, thỉnh thoảng cô bất chợt càm ràm mấy câu “con khỉ chết tiệt”, thế là con khỉ lông vàng liền tủi thân kêu ầm lên…
Xuyên qua khu rừng rậm nhiệt đới, vượt qua những dãy núi gồ ghề, băng qua nhiều bãi cỏ bạt ngàn, cả hai đều không có thời gian để ngắm nhìn phong cảnh hữu tình mỹ lệ, không kịp tỉ tê kể khổ với nhau, bọn họ cần phải nhanh chóng thoát khỏi cái ma trận này càng sớm càng tốt…