------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 52: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (9)

Chương 52: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (9)

“Vâng.” Cô cúi đầu líu ríu trả lời, giống như một chú mèo nhỏ, nằm cuộn tròn trong lồng ngực rộng lớn của anh. Cánh tay bé nhỏ ôm chặt lấy thắt lưng cường tráng, hít vào thật sâu hương vị của anh, thật khiến người ta hoài niệm.
Cô nhớ lại lúc còn bé, mỗi đêm đều lẻn vào phòng anh, chui vào chăn, ôm lấy chân anh, thì mới có thể ngủ ngon được. Cô còn nhớ rõ chuyện năm ấy khi cô tròn mười hai tuổi, đã bị anh vung chân đạp lăn xuống giường…
Ánh lửa bập bùng, xua đi cảm giác lạnh lẽo của đêm đen, trong không khí ấm áp yên tĩnh, thân thể áp sát thân mật khiến cho bọn họ không hẹn mà gặp đều cùng nhớ lại cái đêm vũ hội từ thiện kia.
“Thác Dã, người… đã có người phụ nữ nào trong lòng chưa?” Cô đã phá vỡ sự im lặng, dè dặt dò hỏi, cực kỳ sợ hãi anh sẽ trả lời là ‘có rồi’.
“Sao thế? Nếu tôi nói chưa, phải chăng nhóc con nghịch ngợm nhà cô lại chuẩn bị giới thiệu một người cho tôi sao?” Anh pha trò hỏi.
Một người phụ nữ yêu thích? Anh nhíu mày, không thể nhớ nổi bất kỳ khuôn mặt của người phụ nữ nào, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt đeo mặt nạ của cô gái kia. Anh nhớ lại vào đêm xảy ra vụ nổ đó, anh đã bắt nhầm tay cô ấy. Cô gái đó rốt cuộc là ai? Cô ấy ở nơi nào? Cô… Có khỏe không? Cô…
Anh dường như có chút hoài niệm.
“Người mơ mộng hão huyền gì vậy, bạn bè người ta đều là ‘cỏ non’ thôi, sẽ không để cho ‘trâu già’ như người ăn đâu.” Cô vội vã muốn phá tan ý định của anh, kêu lên.
Nhưng khi vừa dứt lời, cô liền nghĩ lại, nói thế không phải giống như bảo cô cũng chính là ‘cỏ non’ không cho phép ‘trâu già’ được ăn sao? Chết tiệt! Cô lại tự lấy đá đập vào chân mình rồi, nhưng mà lần đầu của cô không phải cũng bị chính con ‘trâu già’ nhà anh ăn sao a…
“Ba không ăn ‘cỏ non’.” Anh nhíu mày. Anh không thích những cô bé non nớt, anh thích sự dịu dàng điềm đạm, vì vậy từ nhỏ anh đã thích…
“Hả?!” Trái tim cô nhói lên, rất muốn nói, thứ anh không thích cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ lại định ăn quỵt sao?! Nhưng những lời này cô làm sao nói được đây? Bức bối… Bức bối… Bức bối quá đi!
“Vậy người sẽ ăn loại ‘cỏ’ nào đây?” Cô kiên trì hỏi cho ra nhẽ.
“Ba không ăn ‘cỏ’, ba ăn cơm.” Anh lầu bầu.
Choáng, cô bực mình trợn trắng mắt: “Hừ!”
“Vậy ra con muốn ba cưới một người phụ nữ về để giáo huấn con?” Sau đó, anh làm như thật nói tiếp, “Ý tưởng này cũng không tồi.”
“Không! Không! Không!” Cô hét to lên ba tiếng, sau đó càng ôm anh chặt hơn, “Người ta không muốn người kết hôn…”
Giọng nói của cô mang theo đôi chút run rẩy, cô biết anh là người nói được làm được. Cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nếu sớm biết vậy thì đã không hỏi anh loại câu hỏi thế này!
Úy Trì Thác Dã nhếch khóe miệng lên, nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, nhận thấy thiên nhiên thật kỳ diệu và độc đáo.
Anh chợt nhớ tới một bài hồi bé từng nghe ‘Twinkle twinkle little star (lấp lánh, lấp lánh ánh sao nhỏ)’, đã nhiều năm rồi anh chưa được nghe lại bài hát trẻ con đó. ‘Bà’ đã hát cho anh nghe. Anh nhớ rõ, ‘bà’ vẫn luôn dùng giọng nói êm ái, dịu dàng gọi anh “Thác Dã, Thác Dã…”
Nhưng mà ‘bà’, đã mất rồi…
Hốt hoảng nhận thấy trong hốc mắt mình vương một thứ chất lỏng ấm nóng, anh nhắm nghiền hai mắt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

Chương 51: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (8)

Chương 51: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (8)

“Đừng nhúc nhích!” Anh nén giọng thấp xuống, siết chặt lấy thân thể cô trong vòng tay mạnh mẽ.
Nhìn thấy anh dần hạ đầu thấp xuống gần cô, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, đang từ từ phủ xuống người cô…
Không khí có chút mờ ám.
Ngực cô áp sát vào người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng đến mang tai, trái tim bé nhỏ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh còn bảo cô đừng nhúc nhích, hay là…
Khóe miệng Úy Trì Hi nhếch lên một nụ cười trộm, bàn tay nhỏ bé vô tình nắm chặt lấy vạt áo anh, thẹn thùng đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt, cánh môi đỏ hồng lặng lẽ chu lên, chờ đợi bờ môi ấm áp kia phủ xuống…
Im lặng…
Lặng lẽ…
Khe khẽ…
Nhẹ nhàng…
Mềm mại…
Êm dịu…
Thầm thì…

Hả, đứng hình…
Sao lâu rồi vẫn không thấy cánh môi kia phủ lên.
“Được rồi.” Một lúc lâu sau, anh trầm giọng nói.
“Cái quái gì vậy?” Cô đột ngột mở choàng mắt ra, vẻ mặt ngơ ngơ, rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy? Cái gì mà được rồi? Đợi cả buổi trời anh cũng không thèm hôn, hại cô phải chờ rất lâu nha.
“Vừa nãy có rắn.”
“Hả?!” Cô kinh hãi kêu lên, “Rắn á!” Cô hốt hoảng, cực kỳ sợ hãi.
Cô phắt một cái liền tót lên người Úy Trì Thác Dã, hai tay bám chặt lấy cổ anh một cách thô bạo, còn hai chân thì ngay tức khắc quắp ngang hông anh, hoảng loạn thét lên: “Người ta không muốn bị rắn cắn nha, cứu với cứu với!”
“Con không thấy là phản ứng đã quá chậm rồi hay sao? Ba đã đuổi con rắn đó đi từ lâu rồi.” Úy Trì Thác Dã hết cách phải đỡ lấy mông cô, đề phòng cô bị té ngã, sau đó tiện thể vỗ nhẹ một cái lên mông cô, “Không có ý thức đề phòng nguy hiểm gì cả, có phải đáng đánh đòn hay không?”
Ô ô ô, nghe thấy con rắn đã bị đuổi đi rồi, lúc này trái tim đang đập dồn của Úy Trì Hi mới từ từ đập thong thả lại.
Trời ạ, cô mặt mày nhăn nhúm, suýt ngất!
Còn tưởng rằng Thác Dã muốn làm gì cô, sự thật chứng minh, cô tự mình rước nhục, thật uổng công làm một sắc nữ.
“Ổn rồi, xuống đi, bây giờ có thể đi nhóm lửa được rồi.” Anh cưng chìu vỗ vỗ vào cặp mông mềm mại của cô.
Úy Trì Hi chậm chạp miễn cưỡng trợt xuống người anh, vừa ngay lúc đó, dạ dày bỗng kêu lên ùng ục, đôi môi anh đào cong lên, cô lầu bầu nói: “Người ta đói bụng.”
“Đói thì ngủ sẽ hết đói.” Úy Trì Thác Dã thả cô xuống, khom lưng nhặt ít cành khô, vừa đi vừa quay đầu lại nói, “Chạy theo ba nhanh lên, chứ không nếu lại gặp phải con rắn hay con thú nào khác ba cũng sẽ mặc kệ con đó.”
“Oái!” Cô ngây ngốc kêu lên, rồi hấp tấp đuổi theo bắt kịp bước chân anh. Cô không muốn bị rắn cắn đâu, ô ô ô, nghe đã thấy thật khủng khiếp.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã nhóm được một đống lửa ở giữa bãi đất trống. Úy Trì Thác Dã nằm ngay xuống, miệng vết thương ở bả vai đang đau âm ỉ, đêm nay anh nhất định phải nghiêm túc nghỉ ngơi, mai mới có sức chạy tiếp, mới có đủ sức bảo vệ cô nhóc của anh, đồng thời cũng phải sống sót trở về để tính sổ với kẻ đã bán đứng mình.
Úy Trì Hi theo sau nhào xuống, tiến đến nằm bên cạnh anh: “Thác Dã, chúng ta có thể thoát khỏi cái nơi thâm sơn cùng cốc này không?”
“Chắc chắn có thể. Đừng có suy nghĩ lung tung nữa.” Anh nghiêng người về bên cánh tay không bị thương duỗi tay kéo cô ôm vào sâu trong ngực, dịu dàng nói, “Bé ngoan ngủ đi, sáng mai sẽ tìm thứ gì đó cho con ăn.”
Suốt chặng đường này, quả thật đã uất ức cho cô, bắt cô phải đi đường vòng, càng hẻo lánh bí mật càng có lợi với anh. Anh không hề xem thường thế lực của Hắc Cẩu ở Thailand, nhưng lại không lường trước mình sẽ bị bán đứng. Bỗng nhiên, tròng mắt anh lại toát ra vẻ lạnh như băng.

Chương 47: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (4)

Chương 47: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (4)

“Hừ!”
Úy Trì Hi bĩu môi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng giống như bị kim đâm. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quá quen với cách nói châm chọc lãnh đạm này của anh: “Sớm biết vậy đã không thèm cứu người.”
“Vừa rồi người nào thiếu chút nữa làm cho ta bị tuyệt hậu hả? Còn nói cứu ta, đừng có chọc cười ta.” Úy Trì Thác Dã khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Á…” Mặt cô đỏ bừng lên, nghĩ đến vừa rồi sống chết níu chặt hạ thể của anh, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm một miếng đậu hủ rồi đâm đầu vào chết cho xong. Mặc dù đã từng cùng anh trải qua chuyện đó, nhưng mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất ngượng ngùng. Huống chi, anh hoàn toàn không biết người đó là cô.
Cô cũng không nói được nên lời…
Úy Trì Thác Dã nhìn sắc trời đã là hoàng hôn, trong rừng cây rậm rạp hầu như không thấy được điểm cuối, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh lẽo: “Đi dọc theo đường mòn, trước khi trời tối nhất định sẽ tìm được lối ra!”
“À. Thế… Người vì sao lại bị thương ở Thailand?” Úy Trì Hi nhỏ giọng hỏi. Thấy anh bị thương, cô liền hiểu được việc này không thể xem thường.
“Trẻ con đừng có tò mò như vậy.” Anh cau mày, tựa lên bả vai nhỏ gầy của cô, mới phát hiện ra cô đã cao lớn trưởng thành rồi, không còn là cô bé con năm nào ôm chân anh bập bẹ i a nữa.
Quần áo của cô thiếu mất một mảng lớn, do đã dùng để băng bó vết thương cho anh.
Vòng eo nhỏ tuyết trắng để lộ ra, khiến anh không khỏi nhíu mày, liền cởi chiếc áo vest trắng đang khoác trên người xuống, cố chấp bọc kín cả người cô lại: “Mới tí tuổi đầu, đã thích lộ tay lộ chân?”
“Ở đâu chứ? Người ta không phải là vì cứu người sao.” Úy Trì Hi chu chu cái miệng nhỏ nhắn. Mặc dù không cam lòng, nhưng sực nhớ anh đang bị thương, đành phải ngoan ngoãn mặc vào, dù vậy miệng vẫn phản bác lại, “Thật sự là người đàn ông vô tâm vô phế mà!”
Đây chỉ là mới lộ có cái thắt lưng thôi. Lần đó ở vũ hội từ thiện, đồ cô mặc còn lộ đến đâu chứ, cổ chữ V khoét sâu đến bụng luôn. May mắn là anh không nhận ra cô, nếu không cô chắc chắn là bị anh tụng kinh giáo huấn cho đến chết.
Nhìn một mảng lớn vết máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc áo vest trắng, trong lòng cô càng thêm căng thẳng, lặng lẽ nhanh tay đỡ lấy thân thể anh, như muốn truyền cho anh thêm một chút sức lực. Giờ phút này, cái gì cũng không quan trọng, cô chỉ cần anh còn sống! Cô biết bọn họ nếu vào đến thành phố thì sẽ bình an vô sự!
Dọc đường đi, Úy Trì Thác Dã không thèm nói lại, bởi vì phải luôn di chuyển, nên miệng vết thương không ngừng bị rách ra, hoàn toàn không thể khép lại được. Hơn nữa do thể lực đã cạn kiệt, nên môi anh lại càng lúc càng tái nhợt.
Bầu trời đã sẩm tối, nhưng bọn họ vẫn không tìm được lối ra.
Mẹ nó, đây không phải là địa điểm du lịch sao? Sao lại là nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người thế này?
Cô quên mất, trong rừng từ trước đến nay dân cư vốn đã rất thưa thớt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Trì Hi nhăn nhúm lại, nhìn thấy một bên sườn mặt anh đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn tuấn lãng đến vậy, giống như được chạm khắc mà thành. Có điều, cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh nhợt nhạt trắng bệch thế này, bỗng nhiên cô khóc òa lên: “Thác Dã, người ta không muốn người chết!”
Ô ô ô ô…
Cô không muốn anh chết a! Thoáng cái đã khóc ầm lên, rồi lao vào trong ngực anh, ôm chặt lấy thân thể anh, vừa nghĩ tới nếu như anh vì bị mất máu nhiều mà chết đi, cô lập tức gào khóc.
“Úy Trì Hi, ta còn chưa có chết, con khóc tang cái gì.” Úy Trì Thác Dã bất lực cười nói. Yêu thương vuốt tóc cô, mặc cho nước mắt nước mũi của cô chùi hết lên bộ quần áo sang trọng của anh, anh biết cô đang rất sợ hãi.
“Phì phì phì! Nhổ nước bọt nói lại, ai khóc tang chứ!” Cô từ trong lòng ngực anh ngước mặt lên, lệ chảy hai hàng, nước mũi lòng thòng, tức giận kêu lên, “Người không được ăn nói vớ vẩn! Người sẽ không có việc gì!” Trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiên định quyết không để cho anh phản bác.

Chương 45: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (2)

Chương 45: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (2)

“A!”
Úy Trì Thác Dã nhíu mày thở nhẹ. Giằng xuống cảm giác choáng váng, nơi nào đó trong cơ thể đau đớn khiến cho anh buộc mình phải mở mắt ra. Chết tiệt! Anh không phải bị hoa mắt chứ? Sao lại là Úy Trì Hi!
Shit! Con bé này sao lại có thể thản nhiên nắm chặt lấy hạ thể của anh!
“Con muốn làm cho ta bị tuyệt tự hả? Úy Trì Hi!” Úy Trì Thác Dã gằn từng tiếng qua kẽ răng, mặc dù đến thở cũng không xong, nhưng anh vẫn phát ra được khí thế lạnh thấu xương xưa nay của mình.
“Thác Dã ——” Úy Trì Hi hoảng hốt kêu lên, giờ phút này mới ý thức được thì ra lúc này mình đã liều mạng tóm chặt lấy phần nam tính của anh!
Oh My God! Cô nhanh chóng buông tay: “Xin lỗi, xin lỗi, người ta không biết.” Chẳng quan tâm đến vẻ mặt đang đỏ rần lên, cô run rẩy toàn thân quỳ thụp xuống sát bên anh, vuốt khẽ mặt Úy Trì Thác Dã. Lần này, cô đã có thể khẳng định được mình không hề nhìn lầm, thật sự là anh!
Sao anh lại nằm ở đây. Chúa ơi, anh còn bị thương, trên vai có một vệt máu đỏ tươi, thấm dần ra loang đỏ chiếc áo vest trắng của anh, nhìn thấy mà đau lòng!
“Vì sao người lại bị thương!” Cô chợt nhận ra vừa rồi mới thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen có mang theo súng, “Bọn chúng không phải muốn giết người chứ “
Úy Trì Hi lầu bầu đứng lên: “Người chắc chắn sẽ không có việc gì đâu!”
Nhìn Thác Dã cả người đầy máu, cô không nén được, nước mắt xối xả tuôn trào. Gấp gáp gắng sức xé rách quần áo trên người mình, cô nhất thiết phải cầm được máu cho anh.
Úy Trì Hi cố hết sức nâng bờ vai anh lên, xé bỏ cổ áo của anh, đem mảnh vải áp chặt vào mặt sau cánh tay anh, rồi tiếp tục quấn quanh trở lại bó chặt lấy miệng vết thương của anh: “Người cố nhịn đau chút nha.”
Từ bé ở Xích Long bang, cô đã nhìn thấy anh không ít lần bị thương. Mỗi lần nhớ tới những vết chém đó, cô liền khóc đến đỏ mắt. Vì sao đã là người xã hội đen thì nhất định phải chém giết, vì sao luôn luôn phải đao quang huyết ảnh, cô không muốn anh phải trải qua những ngày tháng như vậy! Cho dù anh có là ông trùm xã hội đen hay đứng đầu Xích Long bang, cô cũng chỉ ước sao anh không phải làm như vậy!
Cô thật sự rất sợ sẽ mất anh!
Úy Trì Thác Dã nhíu hai hàng lông mày lại, cắn chặt răng, nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt khóc như hoa lê ngập nước, trái tim đang ẩn sâu trong cái thân thể cường tráng này dường như bị bóp nghẹt, anh ấp úng nói: “Úy Trì Hi, đừng nói với ta lần này con lại lẻn chạy ra ngoài.” Con bé này lại có thể lừa được Thím Lâm để chạy đến Thailand chơi.
“Bây giờ mà người vẫn còn có hơi sức để trông chừng người ta! Người ta còn chưa có hỏi làm sao người lại bị thương đó?” Anh sao có thể để ình bị thương thành ra thế này, đã thế còn rỗi rãnh đi để tâm trách cứ cô! Úy Trì Hi giống như con sư tử cái, trưng ra khuôn mặt ngập nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn anh quát. Anh thật sự hù cô chết khiếp.
Một tràng tiếng cười bật ra từ miệng anh, chịu đựng đau đớn trên vai, anh cười nói: “Ba không sao, xem con khóc kìa, xấu chết đi được.” Anh chỉ bị một viên đạn sượt qua vai gây trầy da, không thể chết được. Chẳng qua vì mất máu quá nhiều, không chống đỡ nổi nên mới nằm té trên mặt đất.
Nhìn thấy cô vừa khóc thút thít vừa cẩn thận băng bó cho anh, đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước mắt, bởi vì kích động khóc mà đầu mũi nhỏ nhắn cũng ửng hồng, đã thế lại còn để mặc cho hai hàng nước mũi chảy thòng lòng, khóe miệng anh nhếch lên: “Đã bao lớn rồi còn để chảy nước mũi…” Trong giọng nói đó bản thân anh cũng chưa nhận thấy có sự yêu thương cưng chìu.
“Người còn quản người ta! Người đó, đến xương cốt của mình đã già yếu rồi còn để cho bản thân bị thương. Nếu không thích sống thọ thì chỉ cần nói với người ta một tiếng!” Cô đột nhiên dồn sức, giận dỗi nắm chặt mảnh vải dường như muốn siết chặt vết thương của anh một cái, khiến cho anh phải rên lên.

Chương 44: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (1)

Chương 44: Bị Lạc Ở Đảo Phuket (1)

“Sawadee kha—— “
“%@&%… *¥%#%¥ “
“How much?”
Tiếng huýt gió ngả ngớn vang lên, hai gã đàn ông Thailand da ngăm đen, đang dùng ánh mắt dâm đãng đánh giá Úy Trì Hi.
Úy Trì Hi nghe được ‘how much’, một lúc sau mới hoàn toàn kịp phản ứng, cảm giác bị làm nhục khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, không thèm để ý đến hình tượng, tức giận há miệng gầm lên: “Go to your mother! I am not a chicken!”
Á, xả giận xong, cô mới nhận ra vừa rồi mình rống lên toàn là tiếng Anh theo văn phạm Trung Quốc. Fuck, cô mới không phải gà! Cô nắm chặt hai nắm đấm, xuất ra một chiêu kungfu Trung Quốc, cả giận nói: “Fuck you! I am not a prostitute!”
Từ nhỏ đến lớn ở Xích Long bang, không người nào không phải khúm núm phục dịch Đại tiểu thư là cô đây, thế mà cái bọn dê con, rùa bọ này lại có thể dám biến cô thành gái làng chơi!
Ngày hôm nay Đinh Tiếu Tiếu và cả bọn bay tới đảo Phuket, không ngờ tới đây mọi người lại bị phân tán khắp nơi, ba lô bị cướp mất tưởng đã đủ thảm rồi, bây giờ còn gặp phải lũ khách làng chơi hỏi cô how much!
Đáng giận! Ngoại trừ cái lần ở trước casino, vì muốn thu hút sự chú ý của Thác Dã mà cô đã cố tình ăn mặc hở hang biến mình thành gái đứng đường. Nhưng lần này, cô ăn mặc rất giản dị, tự nhận thấy mình rất tinh khiết trong sáng, đây không phải là con phố mại dâm chứ?!
Hai mắt của hai gã Thailand này bị mù rồi chắc, tuy rằng ở Thailand này tràn lan chuyện mua bán dâm, nhưng cũng không phải mọi thiếu nữ ở đây đều sẵn sàng bán mình chứ!
Đôi mắt đẹp của Úy Trì Hi như muốn phun lửa, hung hăng trừng mắt nhìn hai gã quỷ háo sắc động dục. Nếu ánh mắt có thể giết được người, thì cô đã sớm giết chết bọn hắn hàng trăm lần rồi!
Cô giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế, đưa ra mấy chiêu Lý Tiểu Long, Thành Long, Hoàng Phi Hồng mèo cào, miệng thì hét loạn lên tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh: “Cút ngay cho ta, chưa Fuck đàn bà bao giờ à, về nhà mà fuck your mom ngươi đi!”
Hai tên Thailand kia lộ ra nụ cười dâm, không hề nao núng trước ba cái kungfu mèo cào của Úy Trì Hi. Một trong hai tên đó đưa tay giữ lấy bả vai mảnh khảnh của cô, người còn lại thì vòng đến trước mặt, chặn đường đi của cô.
“Các người, các người muốn làm gì!” Giọng Úy Trì Hi run rẩy. Chết tiệt, nếu sớm biết thế này thì cô đã không đồng ý với ý tưởng quỷ quái của bọn Tiếu Tiếu rồi. Nói cái gì mà chuyến du lịch phiêu lưu mạo hiểm ở đảo Phuket, thèm vào, quả thực là quá nguy hiểm đi!
Đoàng! ——
Một tiếng súng nổ gần đó vang lên!
Hả? Tiếng súng?
Hai gã người Thái cảm thấy tình huống không ổn, luyến thoắng mấy câu rồi nhanh chân vọt mất.
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Úy Trì Hi cũng bị tiếng súng nổ kia làm cho sợ hãi.
Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, nhanh chóng tìm một lùm cây trốn vào.
Từ trong lùm cây, qua khe hở cô nhìn thấy có mấy người đàn ông mặc đồ đen, trong tay mỗi người còn cầm một khẩu súng!
Oh My God! Cô sẽ không đen đủi đến vậy chứ! Xin Chúa phù hộ, ngàn vạn lần đừng để bị bọn họ phát hiện ra. Cô còn chưa sống đủ nha, Thác Dã vẫn chưa chịu yêu cô. Cô còn muốn sinh con cho Thác Dã. Cô còn có rất nhiều việc vẫn chưa làm xong. Cô không muốn chết ở nơi đất khách quê người a!
Ô ô ô ô ô…
%#¥@%… %#… ¥%¥
Chỉ lát sau, đám người đàn ông mặc đồ đen đó bỏ đi xa. Úy Trì Hi mới lén thở phào nhẹ nhỏm.Trái tim như bị thít chặt đã được nới lỏng ra, thật quá nguy hiểm. Cô cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Vì thế, dựa vào trí nhớ cô đi về phía rừng cây…
“A ——” cảm giác như chân bị vấp phải một hòn đá, Úy Trì Hi ngã một cái lộn nhào xuống đất. Theo phản xạ cô quờ quạng lung tung xung quanh.
“A!” Bên tai truyền đến tiếng rên của một người đàn ông.
Cô không nghe lầm chứ? Úy Trì Hi nhanh tay nắm lấy vật mà mình quờ quạng lung tung rồi túm chặt lấy, sau đó chật vật tìm cách đứng lên.
Ôi, làm cô té, thì ra là một người đàn ông!
Sao lại có một người đàn ông nằm ở đây thế này? Úy Trì Hi tiến lại gần để xem mặt người kia ——
Cô thở gấp!
Làm sao có thể lại là Thác Dã!

Chương 41: Người Phụ Nữ Trong Bức Ảnh

Chương 41: Người Phụ Nữ Trong Bức Ảnh

Kiến trúc theo phong cách Nhật Bản, thông thường không chú trọng đến sự xa hoa, trang trí phòng ốc và đồ nội thất cũng không hề đề cao sự sang trọng xa xỉ, hay màu sắc rực rỡ, mà chỉ chú trọng đến sự thanh nhã tĩnh lặng, chất thiền như có trong khắp mọi không gian.
Mỗi khi Úy Trì Thác Dã ở trong gian trà thất thanh tĩnh, với màu sắc tự nhiên cùng phong cách kiến trúc giản dị này, anh ngồi xếp bằng trên tấm chiếu tatami, nhấp một ngụm thoang thoảng hương trà, liền tìm thấy được sự bình thản trong tâm hồn. Hương trà bay lên lan tỏa khắp phòng, thấm vào ruột gan, gần như khiến người ta quên đi những ưu phiền của trần thế.
Roẹt——
Cánh cửa gỗ Shoji truyền thống bị trượt mở ra, Nghiêm Ngự Phong cởi giày, bước vào gian trà thất thanh nhã độc đáo này, nhìn thấy Úy Trì Thác Dã đang thưởng trà, thấp giọng nói: “Lão Đại, Cẩu Hắc bên Thailand nói, trừ phi đích thân anh qua đó, nếu không sẽ không chịu đàm phán.”
Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhấc bình trà đang được ngâm trong ấm nước đun sôi đặt trên chiếc bàn nhỏ lên, hai mắt híp lại, không nói bất cứ điều gì.
“Vụ nổ bom lần trước ở Hampton, chính là hàng của bọn Hắc Cẩu kia đã bán lại cho Thanh Hổ bang!” Nghiêm Ngự Phong nói tiếp.
“Bọn người Thanh Hổ bang không thể tính toán chu toàn đến vậy.” Úy Trì Thác Dã mở miệng nói, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, nhưng thanh âm lại nghe rét lạnh. Tiếp theo, anh nghiêng bình đổ nước trà vào chén của người kia.
“Thật ra thì, an ninh ở khách sạn Hampton rất nghiêm ngặt, hơn nữa khách mời đều là quan chức và các nhân vật nổi tiếng nên biện pháp an toàn rất được chú trọng.” Nghiêm Ngự Phong nhìn theo tay Úy Trì Thác Dã, vội vàng nhỏm lên, ngồi quỳ trên chiếu tatami đối diện với anh.
“Ngự Phong, uống trà, hương vị này không tồi.” Úy Trì Thác Dã đưa chén trà ngon vừa rót đến trước mặt Nghiêm Ngự Phong, rồi nói tiếp, “An ninh ở Hampton trên thực tế cũng không được nghiêm ngặt cho lắm.”
“Hả?” Nghiêm Ngự Phong mất nửa phút thất thần, lão Đại nói như vậy là có gì ý?
“Ở vũ hội từ thiện kia, vẫn có người không có tên trong danh sách có thể lẻn vào được.” Úy Trì Thác Dã nhướng mắt nhìn Nghiêm Ngự Phong. Danh sách mời tham dự vũ hội, anh đã xem qua, mỗi một cái tên trong giới thượng lưu anh đều rất quen thuộc, thế nhưng duy nhất lại không có tên ‘cô’.
“Vậy sao?” Nghiêm Ngự Phong nhíu mày, khẽ nhấp một ngụm trà, hương vị quả không tệ. Hắn còn tưởng rằng giới thượng lưu sẽ rất chú trọng đến các biện pháp an toàn.
“Có thể đặt bom mà thần không biết quỷ không hay, thậm chí trước đó ngay cả đèn chiếu sáng khẩn cấp cũng bị phá hủy, hệ thống cứu hỏa phun nước tự động được lắp trong khách sạn thì trùng hợp lại không hoạt động. Dễ dàng phá hỏng cả một khách sạn bảy sao, lại không dẫn đến thương vong nghiêm trọng, mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Loại bản lĩnh này, bọn người Thanh Hổ bang không thể có được.” Úy Trì Thác Dã phân tích. Là ai đã làm, cuối cùng mục đích có phải là anh hay không, trong lòng anh vẫn không thể hoàn toàn nắm chắc.
“Lão Đại, anh nói rất đúng.” Nghiêm Ngự Phong gật đầu, theo lão Đại đã nhiều năm, hắn rất hiểu tính nết lão Đại.
“Bên phía Hắc Cẩu, A Siêu nói thế nào?” Đầu lông mày anh hơi nhíu lại.
“Anh Siêu nói ảnh không làm được. Tên Hắc Cẩu đó nói thế nào cũng chỉ muốn gặp mặt anh, rồi mới đồng ý ngồi lại đàm phán!” Nghiêm Ngự Phong nghiến răng nói. Mẹ nó! Tên Hắc Cẩu đó ỷ vào thế lực của mình ở Thailand, nên hoàn toàn không xem Xích Long bang hắn ra gì.
“Ừ, tính khí tên Hắc Cẩu đó tôi có biết chút ít. Chuyện này cậu cứ đi thu xếp thỏa đáng, nếu cần thiết, tôi sẽ đích thân đi Thailand.” Úy Trì Thác Dã bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt không khỏi lóe lên một tia hiểm độc.
“Vâng, em sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa.” Nghiêm Ngự Phong nói xong bưng chén trà ngửa đầu lên uống cạn. Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy bức di ảnh được đặt trên bàn thờ áp trên tường, bức ảnh chụp một người phụ nữ Nhật Bản thật dịu dàng, xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa hoa Lan, làm cho hắn thiếu chút nữa thất thần. Đặc biệt là ánh mắt của cô ấy thật quyến rũ, thế nhưng sao lại giống lão Đại đến vậy. . . . . .
Mặc dù rất tò mò về thân phận của người phụ nữ đó, nhưng Nghiêm Ngự Phong cũng không tiện hỏi nhiều, đặt chén trà xuống, sau đó hắn chào từ biệt Úy Trì Thác Dã, rồi đẩy cửa rời đi.
Trong trà thất thanh tĩnh mang phong cách Nhật Bản, chỉ còn lại một mình Úy Trì Thác Dã tiếp tục hưởng thụ lấy giây phút thư giãn thoải mái hiếm hoi.

Chương 40: Nhật Ký Thuần Phục Thục Nữ (4)

Chương 40: Nhật Ký Thuần Phục Thục Nữ (4)

Xích Long bảo.
Khách sạn Hampton, buổi dạ vũ kích tình, cuồng say triền miên trong phòng 3025, rồi trận nổ mạnh kinh hồn trong bóng tối kia… Úy Trì Hi cảm giác dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, giống như tất cả mọi chuyện này đều chưa từng xảy ra, cuộc sống lại quay trở lại điểm khởi đầu.
Nhưng mà, trái tim bị đánh cắp của cô, đã không còn có thể thu hồi trở về được nữa.
“Úy Trì Hi, tập trung tinh thần, bài học ngày hôm nay là lễ nghi khi dùng cơm Tây, em đã nhớ hết chưa?” Cô giáo Hạ vẫn rất kiên nhẫn tỉ mỉ uốn nắn từng chút một, chân mày không nhịn được mà nhíu chặt. Trong các buổi học trước đây Úy Trì Hi vẫn thường rất hay chống đối, luôn tỏ rõ thái độ nổi loạn, nhưng hôm nay thì ngược lại thẩn thờ, thần bất thủ xá (mất hồn mất vía).
“Cô giáo Hạ, vì sao con gái phải trở thành thục nữ vậy? Nếu trở thành thục nữ rồi, thì sẽ được cái gì?” Úy Trì Hi cầm một chiếc khăn ăn vải có màu sắc đơn giản, thanh lịch, gập đôi chiếc khăn theo đường chéo, để tạo thành hình tam giác, rồi đặt ngay ngắn lên trên đùi, sau đó nhìn cô giáo Hạ trước mặt hỏi.
“Trở thành thục nữ, trước tiên là để nâng cao giá trị nữ tính của bản thân. Đặc biệt là khi phải sống trong xã hội thượng lưu, thì hành vi cử chỉ của em phải chịu rất nhiều sự soi mói, nên không thể để thất lễ trước mọi người rồi lại trở thành đề tài bàn tán, đối tượng mở đầu câu chuyện được. Hơn nữa, cơ hội mà thục nữ có được sự ưu ái của nam giới cũng nhiều hơn so với bình thường.” Cô giáo Hạ cười nói.
“Vậy sao?” Úy Trì Hi nghiêng chiếc đầu nhỏ. Khó trách tại sao Thác Dã lại thích thục nữ, chứ không phải là một cô nhóc hoang dã như mình? Nhưng mà, những người phụ nữ vây xung quanh anh mà cô từng gặp qua đều là những người phụ nữ quyến rũ gợi cảm cả. Thục nữ thì phải đoan trang chứ?
“Bây giờ em vẫn chỉ là một cô bé con, sau này trưởng thành gặp được người mình yêu rồi, tự nhiên em sẽ hiểu được những lời cô nói.” Cô giáo lại nghiêm túc, tiếp tục hướng dẫn bài theo chương trình học của mình, “Khăn ăn có thể dùng để lau miệng hoặc lau tay. Nhưng các vết bẩn để lại sau khi lau xong phải dấu ở mặt trong, mặt ngoài khăn ăn khi nhìn qua phải luôn luôn sạch sẽ…”
Suốt cả bài học buổi sáng, cô giáo Hạ vẫn càm ràm liên miên không dứt. Úy Trì Hi thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng cố gắng vượt qua…
“Cô chủ nhỏ, cô có điện thoại, tôi đã chuyển máy đến phòng cô——” dưới lầu truyền đến giọng nói của thím Lâm.
“Vâng, đến ngay.” Úy Trì Hi thả dao nĩa trong tay xuống, may mắn có cú điện thoại này đến cứu cô, nếu không học xong lễ nghi dùng cơm Tây này rồi thì cô có thể trở thành nhân viên phục vụ bàn ăn mất. Vậy nên, cô gấp rút xỏ vội đôi dép lê nhong nhong chạy về phòng.
Cô giáo Hạ nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi lắc đầu. Con bé này vẫn còn sôi nổi, bốc đồng, và hấp tấp lắm.
“Alo, Úy Trì Hi nghe đây.”
“Là mình đây. Sao di động đổ chuông hoài mà không bắt máy?” Đinh Tiếu Tiếu ở đầu dây điện thoại bên kia vừa mới bắt đầu đã kiến nghị.
“A, đang trong giờ học với cô giáo Hạ, nên di động bỏ trong phòng không có nghe. Chuyện gì vậy?” Úy Trì Hi vô tội nói.
“Mấy đứa bạn học nói muốn hẹn vài người ngoại quốc đi du lịch nước ngoài, cậu có muốn đi chung không?”
“À, Để mình hỏi thử ——” Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Đinh Tiếu Tiếu ngắt lời.
“Lại phải xin phép bố già Mafia nhà cậu chứ gì?! Úy Trì Hi, cậu đúng là quá vâng lời, bởi vậy nên mới bị lão bô nhà cậu quản thúc chặt chẽ đến thế! Chương trình huấn luyện thục nữ cái quái gì chứ, đó chẳng qua là do lão bô nhà cậu mong muốn con gái mình giống như một bông hoa trong lồng kính mà thôi.” Đinh Tiếu Tiếu không hề giống với cô, dù là con gái do tình nhân sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được nuông chìu đến mức ngang ngược giống như một tiểu Na Tra.
“Tiếu Tiếu, cuối cùng mình đã hiểu vì sao mẹ cậu có thể trói chặt được trái tim của cha cậu.” Úy Trì Hi một lúc lâu sau như nhận ra được một chân lý.
“Ừ! Vì sao?” Đinh Tiếu Tiếu chỉ vừa mới ăn được một nửa thanh chocolate vẫn còn trong cổ họng.
“Bởi vì mẹ cậu bẩm sinh đã là một người có đầu óc, có cá tính, có lòng can đảm, và có thủ đoạn ——một báu vật!” Cô nói mà không hề sợ mất lòng. Đúng vậy, mẹ Tiếu Tiếu tuyệt đối là tấm gương sáng cho cô! Bản thân bà ấy cũng không cần phải là một thục nữ, chẳng phải cũng có thể đá bay đi bà vợ cả đó sao!
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng ho khan của Đinh Tiếu Tiếu: “Tiểu Hi, quay lại chuyện chính, sau khi xác định rõ thời gian hẹn gặp, mình sẽ thông báo cho cậu!” Cô nói ngắn gọn vài câu, rồi vội vàng cúp máy. Tuy rằng cô cũng rất sùng bái sự quyến rũ của mẹ mình, nhưng đi dạy điều xấu để cho Úy Trì Hi trở thành tình nhân, dường như rất vô đạo đức.
Úy Trì Hi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang phát ra tiếng bíp…bíp… Cô ấy cũng cúp máy quá nhanh đi. Chắc hôm nào cũng nên đi thỉnh giáo mẹ Tiếu Tiếu một chút. Phương pháp này nên gọi tên là gì nhỉ? Nghệ thuật giữ chồng?