------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Chương 40: Nhật Ký Thuần Phục Thục Nữ (4)

Chương 40: Nhật Ký Thuần Phục Thục Nữ (4)

Xích Long bảo.
Khách sạn Hampton, buổi dạ vũ kích tình, cuồng say triền miên trong phòng 3025, rồi trận nổ mạnh kinh hồn trong bóng tối kia… Úy Trì Hi cảm giác dường như tất cả chỉ là một giấc mộng, giống như tất cả mọi chuyện này đều chưa từng xảy ra, cuộc sống lại quay trở lại điểm khởi đầu.
Nhưng mà, trái tim bị đánh cắp của cô, đã không còn có thể thu hồi trở về được nữa.
“Úy Trì Hi, tập trung tinh thần, bài học ngày hôm nay là lễ nghi khi dùng cơm Tây, em đã nhớ hết chưa?” Cô giáo Hạ vẫn rất kiên nhẫn tỉ mỉ uốn nắn từng chút một, chân mày không nhịn được mà nhíu chặt. Trong các buổi học trước đây Úy Trì Hi vẫn thường rất hay chống đối, luôn tỏ rõ thái độ nổi loạn, nhưng hôm nay thì ngược lại thẩn thờ, thần bất thủ xá (mất hồn mất vía).
“Cô giáo Hạ, vì sao con gái phải trở thành thục nữ vậy? Nếu trở thành thục nữ rồi, thì sẽ được cái gì?” Úy Trì Hi cầm một chiếc khăn ăn vải có màu sắc đơn giản, thanh lịch, gập đôi chiếc khăn theo đường chéo, để tạo thành hình tam giác, rồi đặt ngay ngắn lên trên đùi, sau đó nhìn cô giáo Hạ trước mặt hỏi.
“Trở thành thục nữ, trước tiên là để nâng cao giá trị nữ tính của bản thân. Đặc biệt là khi phải sống trong xã hội thượng lưu, thì hành vi cử chỉ của em phải chịu rất nhiều sự soi mói, nên không thể để thất lễ trước mọi người rồi lại trở thành đề tài bàn tán, đối tượng mở đầu câu chuyện được. Hơn nữa, cơ hội mà thục nữ có được sự ưu ái của nam giới cũng nhiều hơn so với bình thường.” Cô giáo Hạ cười nói.
“Vậy sao?” Úy Trì Hi nghiêng chiếc đầu nhỏ. Khó trách tại sao Thác Dã lại thích thục nữ, chứ không phải là một cô nhóc hoang dã như mình? Nhưng mà, những người phụ nữ vây xung quanh anh mà cô từng gặp qua đều là những người phụ nữ quyến rũ gợi cảm cả. Thục nữ thì phải đoan trang chứ?
“Bây giờ em vẫn chỉ là một cô bé con, sau này trưởng thành gặp được người mình yêu rồi, tự nhiên em sẽ hiểu được những lời cô nói.” Cô giáo lại nghiêm túc, tiếp tục hướng dẫn bài theo chương trình học của mình, “Khăn ăn có thể dùng để lau miệng hoặc lau tay. Nhưng các vết bẩn để lại sau khi lau xong phải dấu ở mặt trong, mặt ngoài khăn ăn khi nhìn qua phải luôn luôn sạch sẽ…”
Suốt cả bài học buổi sáng, cô giáo Hạ vẫn càm ràm liên miên không dứt. Úy Trì Hi thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng cố gắng vượt qua…
“Cô chủ nhỏ, cô có điện thoại, tôi đã chuyển máy đến phòng cô——” dưới lầu truyền đến giọng nói của thím Lâm.
“Vâng, đến ngay.” Úy Trì Hi thả dao nĩa trong tay xuống, may mắn có cú điện thoại này đến cứu cô, nếu không học xong lễ nghi dùng cơm Tây này rồi thì cô có thể trở thành nhân viên phục vụ bàn ăn mất. Vậy nên, cô gấp rút xỏ vội đôi dép lê nhong nhong chạy về phòng.
Cô giáo Hạ nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi lắc đầu. Con bé này vẫn còn sôi nổi, bốc đồng, và hấp tấp lắm.
“Alo, Úy Trì Hi nghe đây.”
“Là mình đây. Sao di động đổ chuông hoài mà không bắt máy?” Đinh Tiếu Tiếu ở đầu dây điện thoại bên kia vừa mới bắt đầu đã kiến nghị.
“A, đang trong giờ học với cô giáo Hạ, nên di động bỏ trong phòng không có nghe. Chuyện gì vậy?” Úy Trì Hi vô tội nói.
“Mấy đứa bạn học nói muốn hẹn vài người ngoại quốc đi du lịch nước ngoài, cậu có muốn đi chung không?”
“À, Để mình hỏi thử ——” Cô còn chưa kịp nói xong, đã bị Đinh Tiếu Tiếu ngắt lời.
“Lại phải xin phép bố già Mafia nhà cậu chứ gì?! Úy Trì Hi, cậu đúng là quá vâng lời, bởi vậy nên mới bị lão bô nhà cậu quản thúc chặt chẽ đến thế! Chương trình huấn luyện thục nữ cái quái gì chứ, đó chẳng qua là do lão bô nhà cậu mong muốn con gái mình giống như một bông hoa trong lồng kính mà thôi.” Đinh Tiếu Tiếu không hề giống với cô, dù là con gái do tình nhân sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được nuông chìu đến mức ngang ngược giống như một tiểu Na Tra.
“Tiếu Tiếu, cuối cùng mình đã hiểu vì sao mẹ cậu có thể trói chặt được trái tim của cha cậu.” Úy Trì Hi một lúc lâu sau như nhận ra được một chân lý.
“Ừ! Vì sao?” Đinh Tiếu Tiếu chỉ vừa mới ăn được một nửa thanh chocolate vẫn còn trong cổ họng.
“Bởi vì mẹ cậu bẩm sinh đã là một người có đầu óc, có cá tính, có lòng can đảm, và có thủ đoạn ——một báu vật!” Cô nói mà không hề sợ mất lòng. Đúng vậy, mẹ Tiếu Tiếu tuyệt đối là tấm gương sáng cho cô! Bản thân bà ấy cũng không cần phải là một thục nữ, chẳng phải cũng có thể đá bay đi bà vợ cả đó sao!
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng ho khan của Đinh Tiếu Tiếu: “Tiểu Hi, quay lại chuyện chính, sau khi xác định rõ thời gian hẹn gặp, mình sẽ thông báo cho cậu!” Cô nói ngắn gọn vài câu, rồi vội vàng cúp máy. Tuy rằng cô cũng rất sùng bái sự quyến rũ của mẹ mình, nhưng đi dạy điều xấu để cho Úy Trì Hi trở thành tình nhân, dường như rất vô đạo đức.
Úy Trì Hi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang phát ra tiếng bíp…bíp… Cô ấy cũng cúp máy quá nhanh đi. Chắc hôm nào cũng nên đi thỉnh giáo mẹ Tiếu Tiếu một chút. Phương pháp này nên gọi tên là gì nhỉ? Nghệ thuật giữ chồng?

Chương 36: Thoát Ra

Chương 36: Thoát Ra

“Tiếp theo, đây là tin bài do phóng viên hiện trường đài NCB gởi về: Vị trí tôi đang đứng đây là hiện trường khách sạn 7 sao theo tiêu chuẩn quốc tế Hampton. Rạng sáng nay, vào lúc 3 giờ đã bất ngờ xảy ra một vụ nổ lớn, cả tòa khách sạn chìm trong bóng tối, nhân viên cứu hỏa đang khẩn trương tiến hành công tác cứu hộ. Trước mắt đã cứu được 325 người, trong đó có 2 người khách đã bị thiệt mạng, 15 người khác bị thương, nguyên nhân của vụ việc vẫn còn đang được điều tra. Theo ghi nhận, tối hôm qua khách sạn Hampton đã tổ chức đón tiếp các vị quan chức, các nhân vật nổi tiếng bật nhất của thành phố, buổi ‘vũ hội từ thiện’ này được tổ chức mỗi năm một lần, đồng thời cũng trực tiếp công bố người chiến thắng đã đoạt được danh hiệu tuyệt vời của năm nay, người trước nay được ngầm hiểu là ông trùm xã hội đen, ngài Úy Trì Thác Dã. Mọi người vẫn đang phỏng đoán, vụ nổ lớn lần này phải chăng có liên quan đến sự kiện kia hay không? Tuy vậy nhưng vẫn chưa thể khẳng định được. Đài NCB sẽ tiếp tục tường thuật tiến trình điều tra vụ án này vào lần sau…”
Ngoài quảng trường Khách sạn Hampton, hàng rào chắn đã được dựng phong tỏa xâm nhập, sự kiện phát nổ cực lớn bất ngờ này đã kinh động đến lực lượng Cảnh sát, phòng cháy chữa cháy cùng với các phương tiện truyền thông khác nhau, trong đêm tối khí thế ngất trời, toàn những bóng người di động.
Một chiếc xe Cadillac thon dài màu đen đậu ở phía bên ngoài hàng rào chắn trên quảng trường.
“Tiểu Mã, cậu nói lão Đại vẫn còn bên trong khách sạn chưa có ra ngoài?” Mặc trên người một bộ áo choàng màu đen Nghiêm Ngự Phong nhíu chặt hai hàng lông mày. Nếu biết trước thế này hắn sẽ không tuân theo lệnh của lão Đại, để mặc anh một mình đến tham gia vũ hội này. Nửa giờ trước hắn nhận được điện thoại của lái xe Tiểu Mã, mới biết được đã có chuyện xảy ra, vì thế nên vội vàng chạy tới.
“Dạ, Nghiêm đường chủ, điện thoại của cậu chủ vẫn không gọi được. Tôi đã chờ ở nơi này suốt mấy giờ liền, đã lâu rồi vẫn không thấy cậu ấy đi ra. Vừa nghe thấy có tiếng nổ lớn, thì ngay lập tức liền thông báo với cậu.” Lái xe Tiểu Mã Là người làm trong Xích Long bảo, lái xe cho Úy Trì Thác Dã đã được 15 năm.
“Bây giờ có quá nhiều cảnh sát, các phương tiện truyền thông cũng tập trung ở đây, tôi sợ nếu đi gọi các anh em đến sẽ kéo theo rắc rối không cần thiết. Nhưng lúc này lão Đại có thể vẫn còn bị kẹt ở trong khách sạn, nếu không đi cứu anh ấy cũng không được!” Nghiêm Ngự Phong suy tính cẩn thận, sắc mặt lo lắng nói. Chỉ mong lão Đại được bình an vô sự, nếu không Xích Long bang sẽ gây nên một trận tinh phong huyết vũ (mưa máu gió tanh), tập đoàn Xích Long cũng sẽ tràn ngập nguy cơ! Đến lúc đó, giới xã hội đen sẽ loạn đến mức độ nào, hắn thật sự cũng không dám tưởng tượng nổi. Những năm gần đây, các bang phái nhỏ lẻ rục rịch muốn manh động, nếu không phải nhờ vào tiếng tăm của Úy Trì lão Đại, trấn áp những thứ yêu ma quỷ quái kia, thì sợ rằng giới xã hội đen này sớm đã lâm vào tình trạng hỗn loạn rồi.
“A! Nghiêm đường chủ, là cậu chủ!” Tiểu Mã hạ cửa kính xe xuống, ngón tay chỉ vào bóng người vừa mới chạy ra từ đầu hành lang khách sạn.
Vừa dứt lời, ngay lập tức hai người mở cửa xe tiến ra đón.
Sắc mặt Úy Trì Thác Dã căng thẳng , trong tay vẫn còn đang dắt theo một cô gái quần áo xộc xệch.
“Lão Đại —— “
“Cậu chủ —— “
Hai người đồng thời hét lên, mặc kệ sự ngăn cản của cảnh sát, vượt qua hàng rào chắn, vội vàng chạy về phía người mà bọn họ trông ngóng đã lâu.
“Ngự Phong, Tiểu Mã!” Úy Trì Thác Dã đứng lại, nhìn quanh hiện trường, ở nơi ngọn lửa bốc cao và ác liệt nhất không ngờ lại là hội trường tổ chức vũ hội! Ngay lập tức liền hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, anh trầm giọng nói, “Lập tức giải tán khỏi đây, tôi nghi ngờ rằng sự kiện đêm nay có mục đích nhắm vào tôi.”
“Lão Đại, sự kiện nổ bom lần này em đã phái thuộc hạ đi điều tra gấp. Hiện tại có quá nhiều cảnh sát và phóng viên, nơi đây không nên ở lâu!” Nghiêm Ngự Phong cũng hoài nghi chuyện này không hề đơn giản, nhưng ai lại có lá gan to đến vậy?! Sau đó, hắn nhìn cô gái đang hoảng sợ ở phía sau lão Đại, “Lão Đại, đây là…”
“Cô?” Úy Trì Thác Dã quay đầu lại, nhìn cô gái mặc áo ngủ trước mắt, đầu tóc rối bù, cơ thể vẫn còn run rẩy sợ hãi, giống như trong tâm trí chưa bao giờ trải qua kinh hãi, hoảng sợ qua.
Áo ngủ?! Úy Trì Thác Dã đột nhiên buông tay cô gái ra, đây không phải là cô ấy! Tuyệt đối không phải!
Một tia dự cảm bất an ngay lập tức nảy lên trong tâm trí, anh thở hổn hển, đáng chết, lầm người! Cô ấy đâu? Chẳng lẽ…
Anh cau mày nói: “Ngự Phong, tôi phải quay trở lại, bên trong vẫn còn có một người…”
“Cậu chủ, cảnh sát tới!” Tiểu Mã nhìn thấy một vài nhân viên mặc đồng phục cảnh sát đi tới hướng bọn họ.
“Lão Đại, bây giờ không thể quan tâm nhiều việc như vậy, chúng ta phải về nhanh thôi!” Nghiêm Ngự Phong mặc kệ người anh đang nhắc đến là ai, tình hình lúc này không cho phép bọn họ ở lại đây lâu!
“Không được!” Úy Trì Thác Dã không hiểu sao tâm tư càng thêm rối rắm lên. Anh không thể để cho cô xảy ra chuyện gì!
“Úy Trì Thác Dã! Đó là ông trùm xã hội đen Úy Trì Thác Dã! Mọi người xem ——” Xa xa truyền đến một giọng nói.
“Tiểu Mã, nhanh chóng xách cậu chủ chạy đi! Đám phóng viên tới rồi!” Nghiêm Ngự Phong không suy nghĩ nhiều, nháy mắt với Tiểu Mã, hai người nhấc mỗi bên cánh tay Úy Trì Thác Dã lên, thật sự xách anh đem đi. Tại ngay trên đầu sóng ngọn gió (đứng mũi chịu sào, ý: búa rìu dư luận) này, tình thế rõ ràng đang bất lợi đối với bọn họ!
“Ngự Phong! Tôi…” Úy Trì Thác Dã cắn răng hét lên, tình thế trước mắt làm cho anh muốn đi cũng không thể được! Nhưng nếu vậy thì cô ấy phải làm sao bây giờ? Chết tiệt! Làm thế nào mà anh có thể dắt sai người chứ!
“Tiểu Mã, cậu lập tức gọi điện thoại cho Lâm Ngạn, bảo hắn lập tức đi cứu một người cho tôi…”

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 35: Lửa Cháy Mộng Xuân (2)

Chương 35: Lửa Cháy Mộng Xuân (2)

Khụ khụ khụ!
Úy Trì Hi bị một trận khói đặc làm cho sặc tỉnh lại. Ngay vào lúc cô mở to hai mắt, liền bị khói đặc xông vào mắt, lại thêm chỉ nhìn thấy một khoảng tối đen, cùng với tiếng người khóc gọi huyên náo, vậy mà cô thì lại thấy mình giống như đang bay ‘bồng bềnh’ giữa không trung, cảm thấy cơ thể mình thỉnh thoảng lại bị một vật nào đó va vào, đau quá nha. Quái? Xảy ra chuyện gì?
“Bảo bối, tỉnh rồi?” Úy Trì Thác Dã cảm giác được cô gái trong lòng rục rịch, liền ôm chặt lấy thân thể cô, bước chân dừng lại, vội vàng nhỏ giọng nói, “Khách sạn bị cháy, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!” Thỉnh thoảng có người đi qua va vào bọn họ, anh cũng chỉ có thể dùng hết khả năng của mình lấy tay bảo vệ người con gái trước ngực.
Cháy?!
Lúc này, cuối cùng Úy Trì Hi cũng nắm được tình hình, cô giãy dụa muốn từ trong ngực của anh trườn xuống, đang muốn kêu lên, thế nhưng lại bị một luồng khói đặc xộc vào cổ họng, gây ra một cơn ho sặc sụa.
“Đừng nói, khói quá nhiều, dễ gây ngạt thở!” Úy Trì Thác Dã cố chịu đựng mùi khói đậm đặc xộc vào mũi miệng, thả cô xuống, “Bảo bối, không còn thời gian, nắm chắc lấy tay tôi…”
Anh không chút chần chừ dựa theo trí nhớ kéo cô đi về phía lối ra.
Chúa ơi, từ đầu tới cuối Úy Trì Hi đều lâm vào trạng thái mờ mịt, chỉ biết bám sát theo sau. Người đàn ông này sao có thể ngay cả quần áo cũng không mặc cho cô, chỉ qua loa bọc cô trong một tấm vải, hại cô lúc này vừa đi còn phải để tâm gắng sức nắm chắc miếng vải trước ngực, tránh để phơi bày cảnh xuân. Có điều là, chiếc váy dạ hội kia cũng không thể nào mặc lại được, nó đã bị anh xé mất rồi… Nhớ lại lúc bị anh chiếm đoạt, trên mặt Úy Trì Hi hiện lên hai đám mây đỏ. Á, vào lúc này, mà còn nghĩ đến chuyện đó? Ai còn quan tâm nhìn xem thân thể này của cô? Huống hồ bây giờ toàn bộ đều bị chìm trong bóng tối.
Cháy? Một khách sạn sang trọng, xa hoa lộng lẫy thế này sao lại bị cháy nhỉ?
Úy Trì Hi đột nhiên nhớ tới Đinh Tiếu Tiếu, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Cả đêm hôm qua cũng chưa thấy bóng dáng cô đâu, con nhỏ chết tiệt kia không phải vẫn còn ở trong khách sạn chứ? Ngàn vạn lần không phải vậy nha…
Cô nắm chặt lấy bàn tay dày rộng của Thác Dã, né tránh sự chen lấn hỗn loạn của đám người, nhanh chân đuổi kịp bước theo anh.
Lúc nhỏ, anh cũng như thế này, ngay vào thời điểm cô cảm thấy bất lực nhất, lúc cô lo lắng sợ hãi nhất, thì anh sẽ đột ngột xuất hiện và sau đó đưa cô đi. Bây giờ, mặc dù có đang ở trong đám cháy, cô vẫn biết cô sẽ được an toàn. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì cô luôn cảm thấy an tâm gấp bội lần.
Chờ đến khi bọn họ có thể trốn thoát ra ngoài, quan hệ của hai người có còn giống như lúc trước nữa không? Cô rất mong đợi nhìn thấy vẻ mặt yêu thương cô của anh. Trên giường anh nóng bỏng nhiệt tình, quyến rũ đến như vậy…
A ——
Một lực va chạm mãnh liệt, đột ngột chia cắt đôi tay đang nắm chặt của anh và cô …
“Em ở đâu? Mau nắm lấy tay anh!” Tiếng anh gọi âm vang xuyên qua đoàn người đang hoảng loạn, đan xen trong đó là mùi khói đậm đặc sặc lên mũi, nên chỉ có thể dùng toàn giọng mũi.
Anh quờ quạng trong bóng tối, sau vài lần bắt nhằm phải tay đàn ông, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Bỗng nhiên, anh chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn, đưa tay nắm chặt lấy: “Đừng sợ, có anh ở đây!”
Tốt quá, lại bắt được cô thêm lần nữa! Tiếp theo, anh nắm lấy tay người đó hướng về nguồn sáng ở phía xa xa kia…

Chương 32: Căn Phòng Số 3025 (1)

Chương 32: Căn Phòng Số 3025 (1)

Úy Trì Hi thở hổn hển chạy ra khỏi hội trường, giống như một con bọ không đầu cắm đầu cắm cổ chạy trốn, cảm giác được thân thể đang dần dần bốc hỏa.
Má ơi, nóng quá đi, thuốc mê của Tiếu Tiếu chắc phải làm cho đầu óc bị choáng váng chứ không phải là khô nóng nha!
Nhưng mà tại sao lại có quá nhiều cửa đến vậy chứ? Cô thiếu chút nữa thì đã quên mất khách sạn vốn là có rất nhiều phòng. Cô cần tìm ra thang máy, hay cầu thang bộ cũng được, tóm lại có thể thoát khỏi đây là tốt rồi.
Chúa ơi, cái hành lang này cần phải chạy tới khi nào mới hết! Bàn chân mang giày cao gót gần như bị rách da chân. Không biết có phải do tác dụng của thuốc mê hay không, mà Úy Trì Hi lại cảm thấy tầm nhìn bắt đầu có chút mơ hồ, cơ thể càng lúc càng khô nóng.
Đột nhiên, bị vấp có chút loạn choạng, cô suýt chút nữa ngã ngửa trên tấm thảm lót hành lang. Như vầy mà là khách sạn bảy sao ư, cái quái gì thế này, chỉ tổ hại người!
Úy Trì Hi vịn vào bờ tường, chật vật đứng lên, ngước mắt liền thấy ngay trước chỗ chuyển hành lý thấp thoáng có một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen——khiêng một bóng trắng lướt qua…
Trắng, màu trắng? Sao lại giống chiếc váy Tiếu Tiếu mặc đêm nay đến vậy?
Hả? Cô không có nhìn lầm đấy chứ? Con nhỏ Tiếu Tiếu kia không biết đang làm cái quái quỷ gì, mà cả đêm nay không thấy tăm hơi đâu cả, nhưng mà làm sao có thể tin được cái bóng đó chính là Tiếu Tiếu?
Úy Trì Hi đầy bụng nghi vấn, chịu đựng chân đau nghĩ phải bắt kịp bóng trắng nọ.
Hử? Giống như có vật gì màu xanh biếc bị rơi trên mặt đất, là do người đàn ông mặc đồ đen kia vừa mới đánh rơi sao?
Ngay lúc Úy Trì Hi đang tính tiến lại gần xem xét, bất ngờ, một lực lớn từ phía sau nhào tới ——
“A!”
Cô bị đâm xầm lên một cánh cửa, đau muốn chết! Úy Trì Hi đang định chửi ầm lên.
“Xem nào, muốn chạy đi đâu, bảo bối.” Úy Trì Thác Dã từ phía sau ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, dùng sức một chút, cửa phòng khách sạn bất ngờ bị mở bung ra. “A, gấp lắm sao?” Úy Trì Thác Dã cười nói, tiện thể ôm lấy người nào đó đang giãy dụa trong ngực đem vào phòng.
Úy Trì Hi sống chết níu lấy cánh cửa, bất đắc dĩ là sức lực của Úy Trì Thác Dã quá lớn, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn móng tay của mình cào xước cánh cửa vài đường, cuối cùng cũng ‘ai oán’ buông xuôi rút tay về.
Trong lần cuối cùng, cô liếc nhìn thấy số phòng mang dãy số 3025. 3025? Xin anh yêu em? Fuck!
Rầm một tiếng!
Cô nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị đóng lại, trong lòng bỗng căng thẳng, xong đời!
Cả phòng tối đen, trong phòng yên lặng như tờ chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp nặng nề của hai người. Cô biết dục vọng của Thác Dã đã bị cô khơi mào. Oái, cô cũng không thể ngừng chơi sao?
“Để xem em còn chạy đi đâu.” Úy Trì Thác Dã cười khẽ, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối. Anh vùi mặt vào cổ Úy Trì Hi, hít sâu một hơi, mùi vị thơm quá, bỗng nhiên lại có một cảm giác quen thuộc, vòng tay ôm Úy Trì Hi càng chặc hơn
“Á ——” Toàn thân cô cứng đờ, nhiệt độ trong cơ thể đã không ngừng tăng cao.
“Bảo bối, có muốn bật đèn lên không?” Úy Trì Thác Dã giọng khàn khàn nói, trong thanh âm lộ ra nồng đậm ham muốn, tùy ý buông một cánh tay ra muốn chạm đến được công tắc trên vách tường——
“Ưm——” Hai bờ môi mỏng đột nhiên bao phủ xuống, cánh tay đang vươn ra của Úy Trì Thác Dã bị nụ hôn bất ngờ của cô ngăn lại.
Cô vụng về, cứng nhắc, thô lỗ, càn quấy hôn lên đôi môi của anh, thành công chuyển dời đi sự chú ý của Thác Dã. Thật nguy hiểm, cô lo sợ khi anh bật đèn lên sẽ nhìn thấy bộ dáng của cô, có lẽ là sợ anh sau khi nhận ra cô sẽ ngay lập tức quay đầu rời đi.
Cô không muốn anh bỏ đi, cô sợ hãi sẽ bị anh coi thường, cô không muốn anh là papa, cô không muốn…
Nghĩ đến đây, Úy Trì Hi hôn càng thêm cuồng nhiệt.

Chương 30: Vũ Hội Từ Thiện (7)

Chương 30: Vũ Hội Từ Thiện (7)

Mọi người trong hội trường, cũng dần dần hòa vào khiêu vũ trong tiếng nhạc. Mặc dù người đã đoạt danh hiệu nhà đại từ thiện của năm nay quả thực gây ọi người quá nhiều bất ngờ, nhưng thế cũng coi là hợp tình hợp lý. Dù sao tập đoàn Xích Long cũng phú khả địch quốc (giàu nức đấu đổ vách).
Úy Trì Hi nơm nớp lo sợ cầm cự cho xong hết một bản nhạc, nghĩ thầm sẽ đẩy Úy Trì Thác Dã ra, chuẩn bị thoát thân chuồn êm. Cô sợ là nếu tiếp tục ngây ngốc ở lại, chỉ lo là trái tim yếu ớt của cô cũng không thể chịu đựng nổi. Cô vừa sợ hãi Thác Dã sẽ nhận ra chân tướng, nhưng đồng thời lại khát vọng Thác Dã sẽ nhận rõ được chân tướng, sự mâu thuẫn này cứ giằng xé trong cô, đan xen vào nhau khiến cho tâm tư của cô càng thêm rối rắm, Mamma Mia! Vấn đề này thật nan giải.
Tiếc rằng, Úy Trì Thác Dã dường như vẫn chưa đủ thỏa mãn, ôm chặt lấy thắt lưng cô trong cánh tay giống như sắt thép. Úy Trì Hi cố vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát ra được.
“Cô gái, em thử rục rịch tiếp nữa xem?” Úy Trì cố chịu đựng nơi nào đó đang căng lên đau nhức, nghiến răng nghiến lợi rên rỉ. Thân thể mềm mại ôn hương mê hoặc của Úy Trì Hi ở trong lòng ngực anh cứ chà tới chà lui mãi. Cô gái này không biết làm như vậy là đang dụ dỗ anh sao?
“Á…” Úy Trì Hi rất muốn nói ra tiếng, nhưng cô lại không muốn mạo hiểm. Lần trước trong vụ ‘Gái đứng đường’ anh đã mời riêng một ‘gia sư dạy thục nữ’ để quản thúc cô, nếu lần này anh phát hiện ra cô ở sau lưng anh lại bầy ra dáng vẻ ‘Ướt át’ như thế này để xuất hiện trước mặt công chúng, thì thật khó mà đảm bảo là sau này anh không chỉ đơn giản đem cô nhốt ở trong nhà, nơi nào cũng không được phép đi mà thôi đâu. Đúng vậy, cô không thể mạo hiểm thế được, trước khi anh còn chưa kịp tháo mặt nạ của cô xuống, thì cô nhất thiết phải rời khỏi nơi này.
“Muốn uống một ly không, bảo bối?” Úy Trì Thác Dã cười gian xảo, trong đôi mắt như đang nhìn thấy con mồi, không thèm quan tâm tới sự giãy dụa của cô, ngay lập tức ôm lấy cô kéo ra khỏi sàn nhảy.
“A?” Úy Trì Hi còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mình giống như một chú gà con bị anh quắp được, dùng ‘Lăng Ba Vi Bộ’ đem tới nơi vừa rồi đã cùng Tiếu Tiếu ăn vài thứ.
Trong hội trường mọi người vẫn tiếp tục tham gia tiệc tùng vui vẻ, không một ai muốn để ý đến bọn họ.
“Muốn uống gì?” Úy Trì Thác Dã tháo mặt nạ xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, khóe môi cong lên, “Một ly Punch?”
Oh my god! Úy Trì Hi rủa thầm một tiếng, Thác Dã đã chủ động tháo mặt nạ xuống, không phải điều này cũng có nghĩa là tiếp theo cũng muốn cô tự lấy mặt nạ xuống chứ? Đừng thế chứ!
Lúc này mà anh còn có nhã hứng uống Punch? Nếu như anh biết đang đứng trước mắt anh chính là cô con gái bảo bối yêu quý, thì xem thử anh có còn cười được nữa không.
Úy Trì Hi vội vàng đưa tay giữ lấy mặt nạ của mình, lắc lắc cái đầu tỏ ý từ chối.
“Không thích Punch? OK, vậy thì uống rượu Brandy nhé?” Úy Trì Thác Dã cố ý chọn một ly rượu mạnh, thích thú quan sát phản ứng của cô gái nhỏ trước mắt. Cô lắc đầu như trống bỏi, bộ ngực cũng theo đó rung lên. Ánh mắt Úy Trì Thác Dã sâu thẳm, cầm lấy ly rượu Brandy thong thả hớp một ngụm. Anh săn mồi trước giờ chưa từng thất thủ.
Oh my god! Cũng không thể kêu cứu mạng chứ? Người đàn ông này rõ ràng chỉ đang muốn giày vò cô mà thôi.
Lợi dụng lúc Úy Trì Thác Dã uống rượu, Úy Trì Hi liếc nhìn toàn cảnh chung quanh, tính toán với tốc độ nhanh nhất trốn đi ——
Nhưng, tất nhiên là cô lại tính toán sai, còn chưa kịp cất bước đã bị Thác Dã ôm vào lòng.
“Bảo bối, rất ‘gấp’ sao? À, trước tiên thong thả uống ly rượu đã.” Úy Trì Thác Dã mập mờ nói. Anh làm sao lại không biết ý đồ thực sự của vật nhỏ này, muốn chạy cũng phải hỏi trước xem anh có đồng ý hay không.
Chẳng qua, bây giờ câu trả lời của anh là KHÔNG.
“Á?” Úy Trì Hi chán nản mếu máo, không cam tâm tình nguyện uống một hớp rượu Thác Dã đưa cho, trời ạ! Rượu này cay xé mũi.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới thứ trong xách tay, quy tắc ‘Tam dược’ của Tiếu Tiếu.
Trong đầu hiện lên một kế hoạch…

Chương 29: Vũ Hội Từ Thiện (6)

Chương 29: Vũ Hội Từ Thiện (6)

A——
Đột nhiên, một bóng dáng mềm mại thơm phức màu tím bất ngờ ngã nhào ra đất ngay dưới chân Úy Trì Thác Dã.
Hả?
Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên người kẻ đột nhiên xông vào kia, Úy Trì Thác Dã đang ôm Alice khiêu vũ cũng dừng lại bước chân.
Ngã nhào trên sàn nhảy chính xác là một tiểu yêu tinh quyến rũ, váy áo màu tím mềm mại, cổ áo chữ V khoét sâu đến bụng, bày ra trước mắt mọi người là bầu ngực trắng ngần phấn hồng, tránh không khỏi gây ra tiếng hít thở không thông của các đấng mày râu.
“Úi!” Màu tím quyến rũ kêu khẽ một tiếng, chợt nhận ra cổ áo của mình bị mở bung ra, vội vàng đưa tay kéo lại lớp lụa mỏng trước ngực. Vừa rồi là kẻ nào cả gan dám xô ngã cô như vậy? Thật là xúi quẩy mà!
Úy Trì Hi lúng túng xoay sở tìm cách đứng lên, chẳng quan tâm mình vừa mới bị chụp ếch, cô phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nếu không Thác Dã mà phát hiện ra thì có thể gặp phải tai họa…
Bỗng nhiên, một bàn tay lớn xuất hiện ngay trước mắt cô, Úy Trì Hi không chút chần chừ cực kỳ nhanh nhẹn nắm ngay lấy bàn tay to này, giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Bàn tay mạnh mẽ kia đã kéo cô từ mặt đất đứng thẳng lên. Bàn tay này thật rắn chắc, một lúc sau khi cô đã đứng vững, đang chuẩn bị để cảm ơn lòng hảo tâm của người này ——
Má ơi!
Ngay khi Úy Trì Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy được rõ ràng chủ nhân của bàn tay này, thì đã sợ đến nhảy dựng lên, cố gắng kìm lại tiếng tim đập như trống trận..
Làm sao có thể chết bất đắc kỳ tử ngay ở trước mặt Thác Dã, sao lại quá mức xui xẻo như vậy chứ.
Chết thì chết, đã vậy thì hãy chết một cách kiêu hãnh đi!
Úy Trì Hi cắn chặt cánh môi, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghe âm thanh quát mắng kia giáng xuống.
“Tiểu thư, có sao không?” Anh lên tiếng hỏi.
Gì? Anh sao lại có thể gọi cô là tiểu thư? Úy Trì Hi đầu óc đang rối rắm trong nháy mắt bỗng trở nên sáng suốt.
Cô đột ngột mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ Xích Long màu vàng trước mắt… , sau đó cô sờ sờ lên khuôn mặt của mình, đúng rồi, trên mặt của cô vẫn còn có đeo mặt nạ. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật a..a..a.á.
“Ừm.” Cô không dám nói lời nào, chỉ có thể ấp úng phát ra một hai tiếng ầm ư, chỉ sợ là vừa mới mở miệng ra ngay lập tức sẽ tiết lộ thân thế của mình.
“Có thể mời cô cùng nhảy một bản được không?” Úy Trì Thác Dã cúi người đưa tay làm một động tác mời nhảy, nhìn tiểu yêu tinh màu tím đột nhiên bổ nhào xuống ở trước mắt này, khóe miệng nổi lên một chút ý cười. Vừa rồi bộ dạng vô ý té ngã của cô, trông thật cực kỳ đáng yêu. Anh thực muốn nhìn một chút diện mạo dưới chiếc mặt nạ màu trắng kia. Ngay lúc anh cảm thấy nhàm chán, thì đột nhiên cảm giác hứng khởi lại tự động tìm đến khiêu khích.
Gì? Cô không nghe lầm chứ? Nén xuống cảm giác hưng phấn đang từ từ dâng lên ở tận đáy lòng. Úy Trì Hi lặng lẽ hít sâu vào một hơi, đêm nay có quá nhiều điều bất ngờ ập đến, giống như đang cố khảo nghiệm trái tim nhỏ bé của cô vậy.
Cô liếc nhìn bốn phía, hả——
Ánh mắt của toàn bộ hội trường đang nhìn chằm chằm vào cô, có vẻ như cũng đang chờ đợi cái gật đầu của cô…
Trong đầu cô còn không kịp nghĩ ra cách từ chối, thì cánh tay đã tự động duỗi ra cho Úy Trì Thác Dã.
Bỗng nhiên, toàn hội trường một lần nữa lại vang lên tràng pháo tay, bản nhạc tiếp tục được tấu lên. Người đẹp Alice phong độ cũng không phải bình thường đem sàn nhảy nhường lại cho người bạn nhảy ‘ngoài ý muốn’, lùi lại đứng sang một bên.
Đợi đến khi Úy Trì Hi kịp hoàn hồn lại, cô thiếu chút nữa muốn chặt đứt tay mình. Thật là đáng thất vọng mà, thậm chí cô còn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của Thác Dã, đúng ra cô nên phủi tay bỏ đi mới đúng.
Bây giờ nhìn xem cô đang làm gì thế này, chính xác là cô đang đùa với lửa, đã thế còn ở trước mắt bao nhiêu người khiêu vũ cùng với Thác Dã, hơn nữa… Thác Dã sao lại dán sát vào cô quá vậy. Cô gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể rắn chắc của anh truyền sang. Lòng bàn tay rắn chắc kia hình như không ngừng di động ở trên người cô. Làm cô nhớ lại cảm xúc đam mê mãnh liệt đêm đó trong biệt thự, may mắn là chiếc mặt nạ đã che khuất đi khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Hơi thở của Thác Dã càng ngày càng gần, thân mình Úy Trì Hi cũng bị ôm sát vào theo. Anh, anh sẽ không có ý muốn giật chiếc mặt nạ của cô xuống chứ?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Úy Trì Hi quýnh quáng đến độ bước sai, bước nhảy của cô càng ngày càng hỗn độn, dẫn đến mấy tiếng kêu đau đớn của Thác Dã. Cô gái nhỏ nhắn này ấy vậy mà sức lực cũng không phải nhỏ.
Đinh Tiếu Tiếu, con nhỏ chết tiệt kia chạy biến đi đâu rồi, mau tới đây cứu tôi đi…

Chương 26: Vũ Hội Từ Thiện (3)

Chương 26: Vũ Hội Từ Thiện (3)

Tại cổng sau khách sạn Hampton.
“Tiếu Tiếu, ăn mặc thế này thật sự không sao chứ?”
Úy Trì Hi xoay tròn, trên người là bộ váy dạ hội thanh nhã màu tím, cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra đường rãnh sâu thẳm, bộ ngực trắng nõn căng tròn tươi mơn mởn ẩn hiện, chiếc thắt lưng lấp lánh ôm lấy chiếc eo nhỏ “thắt đáy lưng ong” lộ rõ vẻ thướt tha uyển chuyển, làn váy mềm mại, bay bổng, nhẹ nhàng với đường cắt may khéo léo làm tôn lên dáng vẻ nữ thần. Bộ cánh mang chút hơi hướm cổ trang, đầu tóc lại được bới theo kiểu tóc công chúa, trên đỉnh đầu gắn thêm một chiếc vương miện nhỏ bằng bạc. Da thịt tuyết trắng nõn nà, thêm vào đó là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, làm cô trông giống như một tiên nữ hạ phàm, một thiên thần hạ thế, gần như khiến cho Đinh Tiếu Tiếu choáng ngợp đến mười giây.
“Ôi, Tiểu Hi, cậu thật xinh đẹp…” Đinh Tiếu Tiếu không kiềm được tiếng tán thưởng. Vũ hội từ thiện tối nay, Úy Trì Hi nhất định sẽ trở thành tâm điểm của mọi người. Vẻ đẹp của cô thật là thanh cao, thoát tục.
“Tiếu Tiếu, cậu lại trêu mình rồi. Có phải mình ăn mặc hở hang quá hay không?” Úy Trì Hi không tự nhiên kéo lại chiếc cổ áo chữ V khoét sâu.
“Làm ơn đi, nhảy thoát y cậu cũng đã dám nhảy, bây giờ mới nghĩ đến chuyện thẹn thùng có phải là đã quá muộn hay không?” Đinh Tiếu Tiếu nhịn không được trợn tròn mắt phản bác. Lúc trước cô ở trước mặt ‘bố già mafia’ và công chúng phấn khích nhảy thoát y cũng không thấy sợ, bây giờ chỉ việc mặc mỗi một chiếc váy dạ hội hơi cởi mở một chút thì đã đòi cởi ra, lòng can đảm của cô chạy biến đi đâu cả rồi.
“Bây giờ không giống trước nha, khi đó mình chỉ nghĩ cần phải thu hút sự chú ý của Thác Dã, ngoài anh ấy ra đâu có thèm để ý đến chuyện gì khác. Huống hồ, lần trước khi làm gái đứng đường cũng không có ăn mặc hở hang đến mức này.” Úy Trì Hi dẩu môi oán trách.
“Yên tâm đi, đêm nay tất nhiên sẽ có chuyện vui bất ngờ dành cho cậu.” Đinh Tiếu Tiếu cười hắc hắc, “Lại đây, đeo thêm cái mặt nạ nửa mặt này lên là xong rồi. Lát nữa mình sẽ dẫn cậu vào hội trường bằng cửa sau.” Dứt lời, Đinh Tiếu Tiếu lấy trong túi xách ra hai chiếc mặt nạ, rồi cầm chiếc mặt nạ nửa mặt màu trắng đưa cho Úy Trì Hi.
“Vì sao phải đeo cái này?” Úy Trì Hi khó hiểu nhận lấy đồ Đinh Tiếu Tiếu đưa đến trước mặt.
“Đây là quy định của vũ hội, nhanh, vừa đi vừa nói.” Đinh Tiếu Tiếu kéo tay Úy Trì Hi chạy vòng qua thang máy để đi lên bằng cầu thang bộ.
“Vì sao cậu lại đi cầu thang bộ rồi vào bằng cửa sau?” Úy Trì Hi nhìn Đinh Tiếu Tiếu có thang máy không đi lại chạy tới leo cầu thang bộ, nghi hoặc hỏi. Ăn mặc sang trọng như vậy mà phải chạy tới đây leo cầu thang?
“Ngay tầng ba thôi mà, nơi này mình rất quen thuộc, dẫn cậu đi cửa sau là bởi vì mình không có thư mời.” Đinh Tiếu Tiếu xấu hổ nói. Nhưng thực ra trong lòng cô lại không hề có chút áy náy nào, bởi vì đêm nay cô đã có sự chuẩn bị.
“Tiếu Tiếu, cậu còn có bao nhiêu chuyện không nói với với mình hả?” Úy Trì Hi mặt nhăn mày nhíu, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo váy đi lên thang lầu.
“À, đúng rồi, trong túi xách cậu đang cầm này, bên trong có một gói thuốc ngủ, một gói thuốc mê, một gói giải rượu, cậu đừng làm lẫn lộn nhé.” Trong lúc này Đinh Tiếu Tiếu đang đứng trên bậc thang dúi túi đồ ‘phòng bị’ cho Úy Trì Hi.
“Nhiều thuốc như vậy để làm gì?” Úy Trì Hi khó hiểu hỏi.
“À, mình đi dự các buổi dạ tiệc thế này bao giờ cũng đều chuẩn bị ba gói thuốc như vậy, gặp trai đẹp thì dùng thuốc mê, gặp phải kẻ háo sắc thì dùng thuốc ngủ, còn nếu bản thân uống quá nhiều, thì dùng thuốc giải rượu.” Đinh Tiếu Tiếu giải thích cho cô cái quy tắc ‘Tam dược’.
Điều này hoàn toàn khiến cho Úy Trì Hi nhất thời sửng sốt: “Tiếu Tiếu, cậu quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, khiến người ta thật sự bái phục.”
“Tiểu Hi, mau đeo mặt nạ lên, chúng ta gần đến nơi rồi.” Đinh Tiếu Tiếu đem chiếc mặt nạ màu đỏ đang cầm trong tay nhanh chóng đeo lên, đồng thời thúc giục Úy Trì Hi cũng nhanh chóng đeo vào. Nắm tay siết chặt của cô như muốn cổ vũ tinh thần cho Úy Trì Hi.
“Được.” Úy Trì Hi cũng cầm chiếc mặt nạ màu trắng đeo lên, vừa khẩn trương vừa xen lẫn phấn khích. Cô thẳng lưng ưỡn ngực tự hào, cuối cùng đêm nay cô muốn nhìn thấy bản thân cũng nhận được sự săn đón của bọn đàn ông.
Sớm hay muộn, cô sẽ làm cho Thác Dã biết rằng, cô, Úy Trì Hi khinh thường cái danh hiệu thục nữ. Cô chỉ muốn là người phụ nữ duy nhất của Úy Trì Thác Dã! Giữa cô và anh, cuối cùng ai là người thuần phục ai vẫn còn chưa có đáp án.