------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 1: Tôi Gọi Là Úy Trì Hy

Chương 1: Tôi Gọi Là Úy Trì Hy

“Papa, Hy Hy ôm một cái.” Thân thể mềm mại trong lòng thím Lâm hận không thể lập tức bổ nhào vào lòng Uý Trì Thác Dã mới vừa quay về Xích Long bảo.
“Hy Hy ngoan, tắm rửa sạch sẽ rồi sao?” Uý Trì Thác Dã ôm lấy cô bé mặc váy hồng từ trong lòng thím Lâm, chăm chú nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ này, hóa ra sau khi tắm rửa sạch sẽ cô bé lại trắng trẻo như vậy, đôi mắt đen láy tràn ngập vẻ thông minh, hàng lông mi thật dài mấp máy, cánh môi nho nhỏ hé ra mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ đáng yêu. Nhìn xem hắn nhặt được bảo bối gì.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ vẫn luôn ầm ĩ đòi cậu ôm.” Thím Lâm đứng một bên khẽ thở phào, may mắn là cậu chủ đã trở về, bằng không bà sẽ nhanh chóng mệt chết thôi. Tối hôm qua đột nhiên cậu chủ ôm về một bé gái bẩn thỉu dơ dáy, không nói hai lời liền giao cho bà, bảo bà đi “tắm rửa” cho nó. Ai biết được đứa bé này lại khó bảo như vậy, chẳng những không nghe lời còn luôn miệng đòi papa, bà sắp chống đỡ không được nữa. Bà làm ở Uý Trì gia đã mấy chục năm, cậu chủ từ nhỏ đến lớn đều do một tay bà chăm sóc. Thực sự không ngờ tới, cậu chủ còn trẻ như vậy mà đã có một đứa con. Nhưng bà chỉ là người làm, chuyện của chủ nhân bà cũng không tiện hỏi nhiều.
“Hy Hy không ngoan, không có nghe lời thím Lâm đúng không?” Uý Trì Thác Dã cười, ngồi vào sofa, đem cô bé đặt ở trên đùi. Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nó: “Hy Hy nói cho ba nghe, mẹ gọi con là gì?”
“Hy Hy.” Cô bé cười khanh khách, rất là đáng yêu.
“Hy Hy năm nay mấy tuổi ?” Uý Trì Thác Dã hiếm khi kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành hỏi han nó.
“Bốn tuổi.” Cô bé nhếch miệng cười, bàn tay nhỏ xíu không chịu nhàn rỗi, bắt chước Uý Trì Thác Dã vuốt ve xoa nắn hai má hắn.
“Vậy Hy Hy nói cho ba biết vì sao con chỉ có một mình, mẹ đâu?” Chính hắn cũng không hiểu nổi, con bé không có người lớn trông coi sao? Cả người dơ bẩn lem luốc đi tìm cha.
“Oa oa oa… oa…oa… Papa…” Cô bé bốn tuổi hiểu được liền khóc toáng lên để trốn tránh vấn đề, xem ra con bé này lớn lên không hề đơn giản chút nào. Nhưng Uý Trì Thác Dã lại không nhìn thấy tia giảo hoạt hiện lên trong mắt nó. Mặc dù cô bé mới chỉ có bốn tuổi, nhưng trước khi gặp hắn, nó đã phải trải qua một quãng thời gian đau thương thê thảm của cuộc đời, buộc nó phải trưởng thành sớm hơn so với lứa tuổi của nó.
“Hy Hy ngoan, đừng khóc, papa không hỏi, không hỏi.” Úy Trì Thác Dã thấy nó khóc lớn cũng chỉ biết ôm nó vào trong lòng, xoa nhẹ đầu nó, dù sao đứa bé này cũng bị cha mẹ vứt bỏ, trong lòng đột nhiên nổi lên một chút thương xót, “Hy Hy đừng khóc, sau này Hy Hy gọi là Uý Trì Hy được không ?”
“Được, được papa.” Tiếng khóc chợt tắt ngấm, nó đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, vẫn còn vương hai hàng nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hai hàm răng trắng bóng đều đặn.
“Xì.” Thím Lâm đứng một bên cũng không nhịn đuợc cười ra tiếng, đứa bé này sắc mặt cũng thay đổi quá nhanh đi. Theo như lời cậu chủ vừa nói, xem ra cô bé này là được cậu chủ nhặt về, thật tốt, Uý Trì gia tạm thời không có con cháu lưu lạc bên ngoài, bà không cần phải hổ thẹn với ông chủ.
“Cậu chủ, sáng nay cậu lên trang nhất của tờ báo rồi.” Lát sau bác Lâm quản gia mới từ ngoài cửa đi vào nói, trên tay còn cầm theo một tờ báo.
“Cậu chủ, cậu xem.” Ông đi đến trước mặt Uý Trì Thác Dã, đưa tờ báo cho hắn.
Trên trang bìa tờ báo hiện lên tiêu đề thật lớn, thật bắt mắt: 【 Tề Gia đại thiểu bị chém gẫy chân, gặp phải xã hội đen phải trốn vào đồng hoang 】
Bên cạnh còn đính kèm hai bức ảnh mờ nhạt, một tấm là Tề Gia Chấn chật vật che đầu bỏ chạy, còn tấm kia là hình ảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt trong góc tối.
“Làm tốt lắm!” Uý Trì Thác Dã xem xong tờ báo, không khỏi cười khẽ, hưởng thụ thời khắc vui sướng khi báo được thù. Lần này kế hoạch sắp xếp thời gian của Hà Hỏa Hoan tốt lắm, không uổng công hắn đã đào tạo.
“Papa, papa.” Còn nằm trong lòng hắn, Uý Trì Hy nhìn thấy tấm hình thứ hai, lập tức chỉ vào kêu lên, ôm chặt cổ Uý Trì Thác Dã, nhíu mày mè nheo cọ cọ lên người hắn, có lẽ cô bé không biết hôn môi là cái gì, nhưng bản lĩnh của nó thật lợi hại, nhất định cứ y như trong ảnh mà làm. Nó không muốn người khác ôm papa của nó, chỉ có nó mới có thể ôm.
Vợ chồng thím Lâm đứng ở một bên nhìn cảnh tượng này, cũng không nhịn được vui tươi hớn hở, cười rộ lên. Xích Long bảo đã lâu lắm rồi không có đuợc tiếng cười vui vẻ như vậy. Cậu chủ thực ra cũng là đứa trẻ mạng khổ, cuộc sống không hạnh phúc này đã khiến cho cậu chủ trở nên tối tăm như thế. Bây giờ có cô chủ nhỏ làm bạn, bọn họ tin rằng, những ngày tháng sau này, có lẽ sẽ khiến cho cậu chủ vui vẻ thoải mái hơn.
“Uý Trì Hy, con lại nghịch ngợm, cẩn thận ba đánh con nha.” Uý Trì Thác Dã một mặt tránh né khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cô bé cọ tới, một mặt ôm nó xoay trái xoay phải trên người mình, thì ra đứa nhỏ này thật nghịch ngợm.
“Hì hì hì, papa, papa . . . .”
Năm đó, cô bốn tuổi, gặp gỡ người “đàn ông”đầu tiên trong đời, cô từng nghe người ta nói, gọi papa, sẽ được yêu thương, cho nên cô phải gọi hắn là papa. Sau này cô được gọi là Uý Trì Hy.

Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!

Chương 51: Hy vọng anh sẽ không hối hận!

Anh đột nhiên không muốn nhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy của cô, cảm giác buồn phiền sắp nổ tung trong ngực anh.
Mặc Tiểu Tịch dùng sức hít sâu vào một hơi, nín thở, xoay người rời đi, cô đang rất cố gắng đứng thẳng lưng,
không quan tâm đến những tin đồn tàn nhẫn này.
Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
trên đường về, Ninh Ngữ Yên không ngừng nói chuyện đứa bé với Tập Bác Niên, sau này tên là gì, ở phòng nào, đi nhà trẻ nào.
Mặc Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một động tác.
Nếu cô có thể làm không khí, cô muốn biến mình trở nên trong suốt, sau đó từ từ tan mất.
Vừa vào phòng, Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống ghế sofa, chống đỡ được đến giờ đã là cực hạn của cô.
Từ từ nằm xuống ghế, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Trước mắt cô là một mảng màu đen, không gian vô cùng yên tĩnh, cô đơn và lạnh lẽo tràn ra.
Cửa mở.
Tập Bác Niên vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh này, nước mắt của cô giống như hóa thành một mũi dao, xẹt qua trái tim anh, làm cho anh không khỏi nghẹt thở.
Dường như ý thức được anh vào phòng, Mặc Tiểu Tịch vội vàng giơ tay lên che mặt, không cho anh nhìn thêm nữa, khóc cho ai nhìn cũng không sao, chỉ có anh là không được, đây là sự tôn nghiêm còn sót lại của cô.
“Cả ngày không ăn gì, có đói bụng không?” Tập Bác Niên tao nhã cúi người, giọng nói có chút dịu dàng.
“không đói, tôi mệt rồi, chỉ muốn ngủ, mời anh ra ngoài.” Mặc Tiểu Tịch lập tức trả lời anh, trong sự mệt mỏi lộ ra chút bực dọc.
Đôi lông mày của Tập Bác Niên cau lại, sự giận dữ tràn ngập trong mắt anh, “Mặc Tiểu Tịch, thái độ của em là sao, đừng nghĩ rằng em bây giờ rất thảm, rất đáng thương, đã theo ý của tôi, đây đều là trừng phạt đúng tội của em.” cô có gì oan ức, người thật sự đáng thương, là em gái của anh.
Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch đột nhiên cứng đờ, ngồi dậy, bình tĩnh nhìn anh, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.
cô mỉm cười: “Tập Bác Niên, chỉ mong anh mãi mãi đừng hối hận, ngày hôm nay tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất nên giết tôi đi, đừng để tôi có cơ hội sống sót, nếu không, cả đời này tôi sẽ mãi mãi hận anh, mãi mãi....hận anh.”
Giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như một hồ nước màu đen, lộ ra sự tuyệt vọng, nếu một người mà ngay cả động lực tức giận cũng không có, chứng tỏ đã đi đến đường cùng.
Trong phút chốc, Tập Bác Niên đột nhiên muốn né tránh ánh mắt của cô.
Anh sẽ hối hận sao?
sẽ sao?
sẽ có ngày đó sao?
Anh không biết, bây giờ anh chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai, anh không thể dao động, cho dù một ý nghĩ bỏ qua cho cô cũng không thể, bởi vì bây giờ anh cần 12 phần quyết tâm, mới có thể kiềm chế được bản thân.
Ba tháng trôi qua, bụng của Mặc Tiểu Tịch từ từ to lên, bụng của Ninh Ngữ Yên cũng theo sát tiến độ của cô, mỗi tuần bác sĩ gia đình đều đến đây, hai người vẫn thỉnh thoảng chạm mặt.
Có sự hiện diện của người ngoài, lúc nào Ninh Ngữ Yên cũng bày ra bộ dạng rộng lượng khéo léo, nhưng khi chỉ có hai người, cô ta sẽ trở nên vô cùng cay nghiệt, may mà chuyện như vậy đối với Mặc Tiểu Tịch đã thành thói quen, nhưng cô cũng không dễ dàng tùy ý bị làm nhục.
Bởi vì không thể ra ngoài nên Mặc Tiểu Tịch không tìm được cơ hội liên lạc với Thiên Dã, đã lâu Thiên Dã không có đến, trên tạp chí nói anh qua Mỹ đóng phim, hẳn là anh bận rộn rất nhiều việc, không biết anh có điều tra chuyện sợi dây chuyền giúp cô hay không.
Mặc Tiểu Tịch đi lại ở hoa viên, vừa chuẩn bị lên lầu thì người giúp việc mang một cái khay đến trước mặtt cô, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Này, bây giờ cô trở về phòng sao? Vậy làm phiền mang chén canh tổ yến này đưa đến phòng của phu nhân, cẩn thận đừng làm đổ, thứ này rất quý giá.”
Giọng điệu chế nhạo giống như đang nói cô xứng bưng chén canh này.
Mặc Tiểu Tịch không muốn đụng mặt Ninh Ngữ Yên, vì thế mỉm cười từ chối: “Hình như tôi không có nghĩa vụ này, ngại quá, cô tự mình đưa lên đi.”
Mặc Tiểu Tịch thuận tay đẩy cái khay ra, người giúp việc không phục, dùng sức đẩy cái khay về phía cô, kết quả chén canh nghiêng qua, cả chén canh tổ yến còn nóng hổi đổ vào người Mặc Tiểu Tịch.
“A....”

Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện

Chương 49: Nguỵ Thu Hàn xuất hiện

Mặc Tiểu Tịch không còn cách nào khác, đành phải đi tới đó, hạng người giống như anh: nếu không đạt được mục đích thì anh sẽ không bỏ qua cho cô !
Cô dừng lại trước mặt của Tập Bác Niên, anh vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, nắm hai tay của cô, cúi thấp người, thì thầm vào tai cô: "Cầm chặt gậy, sau đó đẩy về phía trước."
Ngực của anh dán sát vào người cô, tư thế vô cùng thân mật, thân hình cường tráng bao phủ lấy cô, làm cho cô không có chỗ trốn. Anh dường như đang tuyên cáo với người khác rằng người phụ nữ này bây giờ là của anh!
Sắc mặt của Thiên Dã hơi thay đổi, khuôn mặt trắng nõn trở nên tái mét, nụ cười trên mặt của Ninh Ngữ Yên cũng cứng lại, trong lòng căm giận muốn xông lên kéo bọn họ ra.
Mặc Tiểu Tịch cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ trên người anh, còn có hơi thở mang theo mùi thuốc lá, trong lòng hơi hoảng loạn, tại sao cô lại nảy sinh ảo tưởng với người đàn ông muốn trả thù cô,đúng thật là bi ai!
"Đánh rất tốt." Tập Bác Niên trắng trợn cười nói, Mặc Tiểu Tịch chỉ có thể đong đưa cây gậy theo tư thế của anh, thụ động khua tay.
"Cảm ơn đã khen ngợi, cũng nhờ công anh dạy tốt, bây giờ anh buông tôi ra đi, tôi muốn tự mình đánh thử." Mặc Tiểu Tịch hùa theo anh, bình tĩnh cười nói với anh.
Đi kèm với lời nói của cô là ánh mắt tức giận của Tập Bác Niên, anh chẳng những không buông tay, ngược lại càng vòng chặt hơn, xoa nhẹ lên bụng của cô: "Bây giờ em đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Cô thế nhưng lại đang mang thai! Thiên Dã không dám tin nhìn chằm chằm vào Mặc Tiểu Tịch, trái tim giống như bị dao cắt.
Tập Bác Niên nhìn bộ dạng bị đả kích của Thiên Dã, trong lòng vô cùng vui sướng, xương cá mắc kẹt ở cổ họng cũng biến mất, dáng vẻ lúc này của anh thật giống như đứa trẻ đoạt lại được món đồ chơi mình yêu thích.
"Anh nói đúng, đã như vậy, tôi đánh nữa sẽ không an toàn." Mặc Tiểu Tịch đè nén tức giận, kéo tay anh xuống, cố ý làm cho cô khó chịu, đùa giỡn cô rất vui sao?
Nắm chặt quả đấm, Mặc Tiểu Tịch đi trở về, không dám nhìn vào đôi mắt của Thiên Dã, anh chắc chắn rất thất vọng đối với cô.
Cười khổ trong lòng, chợt ngẩng đầu lên thì lại trông thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất...Nguỵ Thu Hàn.
Hôm nay đúng là rất náo nhiệt.
Không biết anh đã đến từ lúc nào, đứng cách đó không xa, bên cạnh là một cô gái trẻ, vô cùng thân mật kéo lấy cánh tay anh, lẽ ra cô nên đau lòng, nhưng tâm lại một chút cảm giác cũng không có.
Mặc Tiểu Tịch giống như không quen biết anh, dời tầm mắt đi, lặng lẽ đứng ở một bên.
Sắc mặt của Nguỵ Thu Hàn trắng bệch như tờ giấy, người phụ nữ bên cạnh kéo lấy ống tay áo anh: "Hay là chúng ta đến chỗ khác đánh đi."
"Trương tiểu thư, thật xin lỗi." Ngụy Thu Hàn lịch sự rút tay mình về, đi về phía của Mặc Tiểu Tịch,dừng lại trước mặt cô, khó khăn mở miệng: "Là thật sao?"
Đối với người đàn ông này, cho dù không yêu, trong lòng Mặc Tiểu Tịch cũng vẫn cảm thấy căm hận, nhưng cô không muốn biểu hiện ra ngoài, chỉ nhếch môi, bình tĩnh nói: "Có lẽ anh nên nghe theo bạn gái của anh, đến chỗ khác đánh đi."
"Tiểu Tịch, cô ấy và anh, không phải như em nghĩ đâu, em hãy nghe anh giải thích." Nguỵ Thu Hàn vẫn còn yêu cô, anh không muốn cô hiểu lầm.
"Anh không cần thiết phải nói, tôi không quan tâm." Mặc Tiểu Tịch thẳng thắn trả lời anh, nếu anh cảm thấy đau khổ, cũng là do anh đáng phải nhận lấy, so với đau khổ của cô thì nhiêu đó của anh đã tính là gì.
Trái tim của Nguỵ Thu Hàn bị cô không chút do dự đâm vào một đao, nhìn thấy người khác ôm cô, nghe nói cô mang thai con của người khác, còn nói rằng cô đã không còn quan tâm đến anh. Cuối cùng thì anh cũng hiểu như thế nào gọi là mất đi, nếu thời gian có thể quay ngược lại, thì tốt biết mấy!
"Nguỵ tổng, đến đây đánh chung đi, cơ hội hiếm có mà." Tập Bác Niên nhởn nhơ hét lên, anh rất hài lòng với biểu hiện của Mặc Tiểu Tịch.

Chương 48: Tự tôi dạy em

Chương 48: Tự tôi dạy em

Sân golf.
Nhìn thoáng qua toàn cảnh đều là màu xanh biếc, hồ nước ở phía xa giống như được chạm khắc vào trên tấm vải màu xanh, Mặc Tiểu Tịch thờ ơ hít vào một hơi thật sâu, đã lâu cô không đứng ở một nơi rộng lớn như vậy, người khát vọng tự do, lại càng tham lam bầu không khí tươi mới này.
Tập Bác Niên ôm Ninh Ngữ Yên đi phía trước, Mặc Tiểu Tịch đi sau lưng bọn họ, luôn cách xa 10 bước.
trên làn đường bên trái, có một chiếc xe golf màu trắng chạy về phía bọn họ, một nam một nữ ngồi trên đó, chính là Thiên Dã và Thích Tân Nhã, bọn họ mặc đồ thể thao cặp màu trắng, vô cùng bắt mắt.
Trước khi đến, Mặc Tiểu Tịch cũng đoán được, cho nên lúc gặp lại bọn họ, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thiên Dã nở nụ cười nhẹ với Mặc Tiểu Tịch, đôi mắt lúc nào cũng khó gần trở nên sáng rực.
Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhếch khóe môi, ý nghĩa trong đó, chỉ có bọn họ mới hiểu.
Tập Bác Niên bình tĩnh thu hết phản ứng của bốn người này vào mắt, nhưng thật sự kích thích thần kinh của anh, chỉ có ánh mắt nóng bỏng của Thiên Dã, nghĩ đến người anh ta nhìn là Mặc Tiểu Tịch, anh giống như bị hóc xương cá, nuốt không trôi, lấy ra không được.
“Chị họ, các người đến sớm thật, bây giờ chị đang mang thai, cũng nên cẩn thận, đừng để những người có lòng dạ xấu xa chiếm được lợi.” Thích Tân Nhã ngụ ý liếc nhìn Mặc Tiểu Tịch, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Tiểu Nhã, em nói ít một câu đi.” Ninh Ngữ Yên làm ra vẻ không vui, nhìn về phía cô ta nhíu mày.
“Em biết, em biết, chị họ của em thật sự quá hiền lành, hy vọng con hồ ly tinh kia khôn ngoan một chút, đừng làm tu hú chiếm tổ chim khách là tốt rồi.” Thích Tân Nhã trợn mắt, tức giận nói.
(Tu hú chiếm tổ chim khách: ý nói chiếm lấy thứ không phải của mình).
“Được rồi, được rồi, em thật nhiều lời.” Ninh Ngữ Yên đẩy đầu của Thích Tân Nhã, nghiêng mặt cười ôn hòa với Mặc Tiểu Tịch: “Mặc tiểu thư, thật ngại quá, em họ của tôi luôn nói chuyện rất thẳng thắn.”
Mặc Tiểu Tịch cười lạnh trong lòng, đứng đó không có phản ứng gì.
Tiết mục em họ bất bình giùm chị họ, mượn dao giết người này đúng là diễn rất tốt.
một nhóm 5 người đi về phía trước, vừa đánh cầu, vừa trò chuyện, kỹ thuật của Tập Bác Niên rất tốt, hầu như mỗi lần đều bách phát bách trúng, mặc đồ thể thao màu tím, lộ ra vẻ nhanh nhẹn, lúc giơ tay nhấc chân, tỏa ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, bình tĩnh, đầy tự tin, cho dù trên mặt chỉ nở nụ cười cứng nhắc, cũng vô cùng quyến rũ.
Mà Thiên Dã mặc đồ thể thao màu trắng lại cho người ta có một cảm giác khác, hoàn toàn bất đồng với Tập Bác Niên, anh yên tĩnh, khiêm tốn, làn da trắng nõn cùng với ngũ quan đẹp đẽ tinh tế làm cho người ta nghĩ rằng anh là thiên sứ rơi xuống nhân gian, dưới bối cảnh hồ nước và màu xanh hoa cỏ, càng thích hợp để chụp hình, chắc chắn vô cùng đẹp.
Nhớ đến dáng vẻ yếu đuối dễ thương lúc nhỏ của anh, Mặc Tiểu Tịch không nhịn được bật cười.
Thiên Dã thấy Mặc Tiểu Tịch đang nhìn anh cười trộm, trên khuôn mặt vốn đang lạnh nhạt cũng hiện lên nụ cười nhẹ.
“Con mẹ nó…”
Đột nhiên vang lên tiếng gầm thét của Tập Bác Niên, làm cho Mặc Tiểu Tịch vội vàng thu tầm mắt lại, chỉ thấy anh quơ cây gậy đánh golf, đôi mi dài màu đen tạo thành hình chữ bát, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Anh ta lại phát điên cái gì đây?
“Tới đây.” Tập Bác Niên ngoắc tay với Mặc Tiểu Tịch, gảy nhẹ giống như đang kêu sủng vật.
“Tôi sẽ không đánh, anh đánh đi.” Mặc Tiểu Tịch gượng cười từ chối, tên điên này bây giờ nhiều người ở đây như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
“Tôi biết em sẽ không đánh, cho nên tôi tự dạy em, tới đây ngay.” Tập Bác Niên đề cao giọng.

Chương 47: Nội dung trong album hình

Chương 47: Nội dung trong album hình

Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch cứng đờ, nhìn về phía trời đêm, lạnh nhạt mở miệng:"Trốn ở chỗ tối nghe lén, thật đúng là tác phong của người hèn hạ vô sỉ như anh."
cô không quay đầu lại, chỉ cắn chặt răng.
"Em đã hiểu rõ tôi như vậy, tại sao lúc đó không dứt khoát cự tuyệt cậu ta, chẳng lẽ em không biết tôi muốn làm cho cậu ta chết là chuyện dễ như trở bàn tay sao?" Tập Bác Niên ôm cô chặt hơn, tựa đầu lên vai cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, bên trong giọng nói nhã nhặn đang cố gắng che giấu sự tức giận.
Anh muốn giả vờ không quan tâm, bởi vì tất cả đều đã ở trong tay của anh, nhưng vừa rồi nhìn thấy bọn họ ôm nhau, anh vẫn không khống chế được sự tức giận.
"Tôi biết!" Sau khi Mặc Tiểu Tịch trả lời dứt khoát, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, lộ ra nụ cười kỳ quái:"Ai bảo anh ta ngu ngốc muốn tìm cái chết, tôi cũng không có cách."
"Nghe ra hình như em không quan tâm đến cậu ta chút nào, cậu ta cũng chỉ là con rối của em thôi phải không?" Đôi mắt của Tập Bác Niên hơi nheo lại, thăm dò xem cô có nói dối hay không.
Đáng tiếc Mặc Tiểu Tịch không phải là một kẻ lừa đảo cao siêu, khi nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của anh thì bắt đầu né tránh, ngoài miệng lại nói:"không sai, tôi không cần anh ta."
Tập Bác Niên vẫn nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng nhếch lên thành một đường thăng!
Anh đã đọc được suy nghĩ trong đáy mắt cô.
"Tốt lắm, tôi có thể xuống tay tàn nhẫn hơn một chút." anh nở nụ cười xán lạn, giọng nói nhẹ nhàng và điềm đạm, đôi mắt sáng rực và lạnh lẽo.
Mặc Tiểu tịch nuốt nước bọt, khuôn mặt vốn đang nhợt nhạt càng thêm ủ rũ.
cô cầu nguyện Thiên Dã sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì có thể Tập Bác Niên đã nghe được đoạn đối thoại hôm đó, cho nên cô không thể mạo hiểm đi gọi điện thoại, huống hồ cô biết, cô căn bản không khuyên nổi anh.
Liên tiếp hai tuần vẫn không có động tĩnh gì, điều này làm cho Mặc Tiểu Tịch yên tâm hơn rất nhiều, đả kích về chuyện Ninh Ngữ Yên mang thai đã dịu xuống, đối với cô, quan trọng nhất chính là chứng minh sự trong sạch của mình.
cô lên kế hoạch vào phòng của Tập Vân Noãn lần nữa, máy ghi âm bị người ta lấy đi, tạm thời cô vẫn đoán không ra, rốt cuộc là Ninh Ngữ Yên hay Thích Tân Nhã, bây giờ muốn điều tra ra manh mối, chỉ có thể bắt đầu từ quyển album hình kia, còn có đồ trang sức.
Thừa dịp trên lầu không có ai, Mặc Tiểu Tịch nhanh chóng nghiêng mình đi vào phòng của Tập Vân Noãn, lấy quyên album hình từ trong ngăn kéo ra, lập tức quay về phòng mình khóa chặt cửa,cô to gan như vậy là vì cô không sợ sau khi người lấy máy ghi âm phát hiện sẽ nói ra ngoài, bởi vì, so ra, người kia càng sợ sự thật phơi bày hơn.
Ánh mặt trời hôm nay rất sáng, mùa xuân sắp đến, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
Mặc Tiểu Tịch ngồi vào trước bàn, mở quyển album hình kia ra, từ trang đầu đến trang cuối, cảnh tượng khác nhau, thời gian khác nhau, nói chung là vô cùng đơn điệu, chỉ có Tập Bác Niên và Tập Vân Noãn.
Tình cảm của hai anh em bọn họ rất tốt, vấn đề là tại sao ngay cả một người bạn học hay một người bạn cũng không có, giống như trong thế giới của Tập Vân Noãn chỉ có anh trai mình, nếu tự sát vì Ngụy Thu Hàn, ít nhất cũng sẽ có hình của anh, hơn nữa, tại sao lại muốn giấu ở một chỗ bí mật như vậy, giống như không muốn để bất kỳ ai biết.
Dường như không có gì bất thường, nhưng tại sao trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Khép album hình lại, Mặc Tiểu Tịch rơi vào trầm tư.
Sáng sớm, người giúp việc cầm theo một bộ đồ thể thao màu trắng đi vào, hơn nữa còn nói với cô, hôm nay Tập Bác Niên có hẹn người đi đánh golf, kêu cô cùng đi.
Cảm giác bất an, mờ mịt xâm chiếm lên đại não.

Chương 45: Tôi Hận Anh!

Chương 45: Tôi Hận Anh!

Mặc Tiểu Tịch bị ép ngẩng mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nơi đó vì tức giận mà biến thành màu đỏ, mặt của anh gần ngay trước mắt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực, khiến cho lòng của cô từ trong vô cảm trở nên đau đớn kịch liệt.
Cô nín thở, cố gắng làm cho hơi thở bình ổn lại, để tránh lộ ra cảm xúc của mình.
"Bây giờ nhìn rồi, có thể buông ra chưa?"
"Hừ..." Tập Bác Niên đột nhiên nở nụ cười chế giễu, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô, ngang ngược cạy hàm răng của cô ra, nhanh chóng tiến vào, đoạt lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.
Mặc Tiểu Tịch bị hành động điên cuồng của anh dọa đến mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là đẩy anh ra, nhưng lúc tay chạm đến áo khoác Tây trang của anh, cô lại buông lỏng tay, rủ hai tay xuống, không ôm lấy cũng không vùng vẫy, không thuận theo cũng không chống cự.
Tập Bác Niên từ từ cảm thấy giống như mình đang hôn một tượng gỗ, không có một chút thú vị, anh buông môi cô ra: "Mặc Tiểu Tịch, em cố ý phải không?"
"Không có, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh không đủ mạnh mẽ mà thôi." Mặc Tiểu Tịch buột miệng nói ra, thấy nét mặt của anh từ từ trở nên xanh mét, trong lòng vô cùng vui sướng.
Lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh giá như vậy: "Không đủ mạnh mẽ phải không? Vậy thì hôn đến có cảm giác mới thôi." Anh cười nham hiểm, cuối đầu đoạt lấy môi cô, lần này, anh hôn sâu hơn, dùng sức nhiều hơn, giống như muốn mang mọi thứ của cô nuốt vào trong bụng.
Mặc Tiểu Tịch vô cùng hối hận về hành động thiếu suy nghĩ của mình, trong miệng đầy mùi thuốc lá cay xè, môi của anh vô cùng mềm mại, lúc lưỡi quấn lấy lưỡi của cô, mối quan hệ rối ren nảy sinh ra chút quyến luyến, giống như biết đối phương là ác ma, nhưng trong lòng vẫn muốn lệ thuộc vào tình cảm.
Tập Bác Niên cảm giác được nhiệt độ trong miệng cô tăng lên, có chất lỏng mặn chát tràn vào, trong lòng vô cùng căng thẳng, anh dừng lại động tác, rời đi, nhìn thấy nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, ngực đau âm ỷ.
"Khổ sở vậy sao?" Anh không tự chủ được giơ tay lên, lau nước mắt cho cô.
"Đúng vậy, rất khổ sở, nhìn thấy anh là tôi khổ sở, nghe thấy giọng của anh tôi cũng rất khổ sở, khổ sở đến mức muốn lập tức chết đi, tôi hận anh." Mặc Tiểu Tịch níu lấy cổ áo của anh, đôi tay nắm chặt thành quyền, kèm theo cơ thể cũng không ngừng run rẩy, nước mắt ào ào chảy xuống, tại sao không để tim của cô lạnh đi, tại sao sau khi trêu chọc vào tim của cô, lại muốn tàn nhẫn vứt bỏ.
Trong mắt của Tập Bác Niên phủ một lớp băng mỏng, đưa tay nắm lấy đôi tay đang níu chặt áo anh, dùng sức kéo xuống: "Mặc Tiểu Tịch, tôi cũng rất hận em." Giọng nói lạnh lẽo làm cho tình yêu hoàn toàn đóng băng.
Bên ngoài có người gõ cửa: "Tiên sinh, có khách đến, Ninh tiểu thư bảo tôi lên gọi ngài xuống."
"Biết rồi." Tập Bác Niên lạnh lùng trả lời, đứng thẳng người lên, chỉnh lại quần áo bị kéo nhăn nhúm, ngồi xuống đối diện với Mặc Tiểu Tịch và nói: "Em cũng xuống luôn đi."
Nước mắt trên mặt đã khô, Mặc Tiểu Tịch cũng bình tĩnh lại: "Nếu anh nhất định muốn tôi xuống, rồi làm cho tôi mất mặt, tôi có quyền nói không sao?"
"Có phải tôi nên nói, cuối cùng em cũng thức thời rồi không?" Tập Bác Niên cười nhạt, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Mặc Tiểu Tịch đi theo Tập Bác Niên xuống lầu, nghĩ thầm người đến là ai, hy vọng đừng gây khó dễ cho cô, hôm nay cô đã không còn sức để ứng phó.
Bởi vì đã đến giờ ăn tối, cho nên Ninh Ngữ Yên dẫn khách đến phòng ăn, bọn họ cũng trực tiếp đi vào phòng ăn, lúc Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy người ngồi chỗ đó, vô cùng kinh ngạc, sao anh lại đến đây?

Chương 43: Thứ Anh Mua Là Một Thân Xác, Không Phải Trái Tim!

Chương 43: Thứ Anh Mua Là Một Thân Xác, Không Phải Trái Tim!

Editor: Lost In Love
"Anh...sao anh lại ở đây?" Mặc Tiểu Tịch có chút hoảng hốt hỏi, trái tim xuýt nữa nhảy đến cổ họng.
Tập Bác Niên cười nhạt nhìn cô, vẻ mặt biến hoá thất thường: "Nhà vệ sinh ở lầu 28, có phải sạch hơn không?"
Sao anh lại biết cô lên lầu 28? Hơi thở của Mặc Tiểu Tịch hơi dồn dập: "Tôi đi nhầm chỗ, vừa rồi y tá nói phòng siêu âm ở lầu 28, tôi đã đi lên đó, kết quả tìm một vòng cũng không thấy, nên mới xuống đây." Cô tuỳ tiện viện lý do.
"Ồ..." Tập Bác Niên gật đầu, dáng vẻ giống như đã hiểu ra: "Có nhân tiện gặp chồng của em và bạn thanh mai trúc mã không, nghe nói bọn họ cũng ở lầu 28."
Cô nghĩ anh không biết những tin tức kia sao? Trên đường đi anh đã đoán được mục đích cô muốn đến bệnh viện, không vạch trần cô là vì anh muốn xem rốt cuộc cô đến gặp người nào, sau khi anh ra khỏi nhà vệ sinh đã lập tức đi tới phòng theo dõi của bệnh viện, kết quả làm anh hơi bất ngờ.
"Em đúng là rất lợi hại, tôi muốn biết, em đã làm gì để khiến hai người đàn ông vì em mà muốn chết muốn sống." Tập Bác Niên khom lưng xuống, chỉ cách cô mấy centimeter.
Sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch lập tức tối xuống, thì ra, anh luôn theo dõi cô.
"Tôi không thể trả lời, anh tự mình tưởng tượng đi." Vẻ mặt của cô không chút thay đổi ném ra một câu, xuyên qua anh, đi nhanh về phía trước, dù sao anh cũng đã biết, giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.
Trong phòng siêu âm, bác sĩ cầm dụng cụ màu trắng từ từ di chuyển trên bụng của Mặc Tiểu Tịch.
Tập Bác Niên khoanh tay trước ngực, đứng ở bên cạnh, ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, một điểm màu đen được vầng sáng bao lấy, tiếng tim đập ổn định và có quy luật, từ trong máy siêu âm phát ra, truyền đến tai anh.
Đây là con của anh sao? Là mầm móng anh để lại trong cơ thể cô, là bọn họ cùng nhau tạo ra.
Giờ phút này, thù hận đột nhiên dịu đi một cách khó hiểu.
"Đứa bé rất khỏe mạnh, mấy tháng tiếp theo, cần phải bổ sung nhiều Vitamin và Protein, phụ nữ mang thai có vui vẻ hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của đứa bé." Bác sĩ nhẹ nhàng nói, trên mặt mang theo nụ cười.
Mặc Tiểu Tịch cười khổ, vui vẻ sao? Sao cô có thể vui vẻ, anh không phải là chồng của cô, cũng không phải người yêu, mà là người hận không thể ấn cô xuống địa ngục.
Ra khỏi bệnh viện, Mặc Tiểu Tịch ngồi lên xe anh, sau khi lái được một đoạn, Tập Bác Niên dừng xe ở ven đường.
"Bây giờ hãy nói cho tôi nghe, em đến tìm bọn họ làm gì?" Tập Bác Niên cầm một điếu thuốc, vừa định đốt lên, dường như nghĩ đến một điều gì đó, lại bỏ vào trong hộp.
Thấy cô không trả lời, anh sâu xa nói: "Em có thể không trả lời, đổi lại tôi sẽ làm cho phóng viên đến hỏi bọn họ."
Mặc Tiểu Tịch quay đầu lại: "Ngoại trừ uy hiếp tôi, anh không còn biện pháp nào tốt hơn sao? Anh muốn biết thật không? Được, tôi nói cho anh biết, tôi muốn hoà giải cho bọn họ, không để sự việc lớn thêm nữa, cho nên mới đi tìm bọn họ, tôi đã trả lời xong, anh hài lòng chưa?"
Mặc Tiểu Tịch bực dọc thở ra: "Tôi quan tâm đến ai, tôi yêu ai, không liên quan đến anh, thứ anh mua chỉ là thân xác của Mặc Tiểu Tịch, không phải là trái tim của tôi, không nên anh không có quyền trói buộc."
Tập Bác Niên nhìn cô, lòng chùng xuống.
"Hừ..., em còn chưa đủ tư khiến tôi để ý đến trái tim của em đâu." Tập Bác Niên hừ lạnh, khởi động xe, chạy vào đường lớn, cô nói không sai, trái tim của cô không thuộc về anh, sự thật này vẫn đặt ngay ở đó, nhưng hiện tại lại đột nhiên cảm thấy giống như một cái gai thật dài, cắt anh đau đớn vô cùng.
Mặc Tiểu Tịch âm thầm nắm lấy váy của mình, thật kỳ lạ, tim không hề đau đớn, chỉ cảm thấy ngạt thở và chua xót.