------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 40: Em là đôi mắt của anh

Chương 40: Em là đôi mắt của anh

Cô lại ngẩn ngơ lần nữa.
Lại lần nữa không biết phản bác thế nào.
Chẳng qua là đột nhiên lưu luyến màn đêm này, ánh trăng này không muốn rời đi.
Chẳng qua là lúc này chỉ muốn được cùng anh yên lặng đứng ở đó, giữ một khoảng cách nhất định với ánh trăng.
“Có biết hát không?” Cuối cùng anh lên tiếng phá vỡ yên lặng.
“Biết…Hát không được hay lắm…” Cô vẫn cảm thấy cổ họng của mình hơi nghẹn lại, trong tình cảnh này hình như nó đang phá hỏng bầu không khí.
“Tới đây hát một bài nghe thử.”
Không biết có phải là do lời nói vừa rồi của anh đầu độc hay không, cô hơi hắng giọng một cái rồi hát lên một điệu dân ca của vùng đất Giang Nam ___ “Một đóa hoa nhài xinh đẹp”.
Giọng hát của cô vốn không tệ, cộng thêm cô chính là một cô gái Giang Nam nên khi giọng hát mềm mại được cất lên, điệu hát dân ca càng trở nên đặc sắc.
Sau khi hát xong, gương mặt của cô đã hơi ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên cô tự mình hát trước mặt một người đàn ông, cũng không biết mình hát thế nào, đừng nói đánh thức mọi người ở những phòng bệnh xung quanh, cho rằng tiếng hát nửa đêm…
“Hương thơm mỹ lệ đầy cành, vừa thơm vừa trắng khiến người ngợi khen...” Anh không bình luận giọng hát của cô mà chỉ nhắc lại hai câu trong lời bài hát, si ngốc giống như bị ma nhập.
Cuối cùng mới hỏi: “Cô là người Chiết Giang?”
“Vâng!” Cô theo thói quen gật đầu một cái, mặc dù anh không nhìn được.
Giọng nói của cô không phải là giọng phổ thông tiêu chuẩn mà pha lẫn một chút âm điệu của vùng Phương Nam, vừa nghe thấy đã biết cô không phải là người địa phương này.
Nhưng mà, chẳng lẽ Tả Thần An đang muốn tán gẫu cùng cô sao? Hôm nay anh thật sự chẳng giống với ngày thường. Nói thật, cô thích anh giống như lúc này hơn, bình tĩnh, nhu hòa, từ đầu đến cuối vẫn không hề trách cứ nửa lời về lỗi lầm của cô lúc sáng.
Anh chậm rãi quay người lại, dưới ánh trăng nhàn nhạt không thể thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh hơi cứng ngắc, “Còn không lại đỡ tôi!”
“A!” Cô vội vàng bước vào, một tay đỡ lấy cánh tay anh, tay còn lại cũng nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Ngón tay thon dài, bàn tay hơi gầy, cảm giác hơi lạnh. Hơn nữa, bây giờ lại là ban đêm, anh đã đứng trước cửa sổ không biết bao lâu rồi nên đầu ngón tay càng thêm lạnh lẽo, dường như tất cả hơi ấm trên đời đều không đủ để sưởi ấm bàn tay anh.
Tay cô không nhịn được càng nắm chặt, đầu óc rối loạn, cũng không biết mình đang nghĩ gì, thật ra thì cái gì cũng không nghĩ, chỉ có những tiếng ong ong.
Đỡ anh tới được mép giường rồi dừng lại, cô nghĩ là anh buồn ngủ nên nói trước với anh: “Đợi chút, để tôi trải chăn lại giúp anh.”
Rốt cuộc vẫn là người không thể tự lo liệu cuộc sống, ngay cả cái chăn cũng rơi xuống đất một nửa.
Nhưng vừa mới định buông tay, bàn tay của anh càng nắm chặt, “Ai muốn ngủ? Tôi muốn đi toilet!”
Tất cả hình ảnh con sói hoang cô độc dưới ánh trăng trong truyền thuyết bỗng chốc tan thành mây khói. Đi toilet…Phòng vệ sinh…Thì ra là dù có khí chất của sói hoang đi nữa cũng bị gấp…
“A! Vậy đi đi!” Cô đỡ anh tiếp tục đi về phía trước.

Chương 37: Em là đôi mắt của anh

Chương 37: Em là đôi mắt của anh

“Không có việc gì…Sẽ không có chuyện…” Nhiều máu như vậy sao lại không có việc gì? Cô nhìn trộm về phía Tả Thần An, lại không hiểu được vẻ mặt trầm mặc của anh rốt cuộc là đang nghĩ gì. Lần này, anh nhất định oán giận cô, chỉ là, giận hay không giận đều không quan trọng, chỉ hy vọng vừa rồi anh không bị té.
Tiêu Hàn vốn ôm một bụng tức giận thấy Hạ Vãn Lộ chảy nhiều máu như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa, sắc mặt khó vô cùng khó coi, vừa đẩy Tả Thần An vào trong vừa nói: “Sau này không cho phép, ai cũng không được đem Tả Thần An đẩy ra ngoài”.
Hạ Vãn Lộ không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu đứng uyên chỗ đó.
Chỉ có Tả Tư Tuyền tương đối lí trí, nói với cô: “Có thể đi được không? Vào trong băng bó lại một chút.”
“Vâng ạ…” Cô mím môi đáp lại một tiếng, chậm rãi xoay người.
“Cảm ơn cô đã cứu Thần An.” Giọng nói của Tả Tư Tuyền truyền tới từ sau lưng.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, người nhà họ Tả không phải trách cô sao?
Lúc quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Tả Tư Tuyền đang mỉm cười, hơn nữa ông cũng theo sát phía sau cô, bộ dáng giống như sợ cô chống đỡ không nổi bị té xỉu.
Cô cười nhẹ, cúi đầu đi tiếp vào bệnh viện.
Gáy cô bị quẹt nên bị thương, may mười mấy mũi, bác sĩ nói có thể để lại sẹo. Cho nên, ý tá trưởng cho cô hai ngày nghỉ để cô nghỉ ngơi tịnh dưỡng trước, nếu như cần có thể xin nghỉ thêm.
Bình thường, công việc của y tá rất bận rộn, cho nên mỗi lần được nghỉ cô đều cố gắng buông lỏng mình, tâm trạng cũng rất hưng phấn. Nhưng mà, chuyện lần này đã khiến cô không thể nào tập trung tinh thần được.
Không hiểu tại sao, tâm hồn của cô lúc nào cũng treo lơ lửng, dáng vẻ của Tả Thần An bỗng dưng hiện lên, anh nghiêm mặt, anh nổi giận, đủ các vẻ mặt liên tục hiện lên ở trong đầu, hơn nữa, bên tai còn vang vọng tiếng rống giận của anh, ‘sao giờ này cô mới tới?!’.
Tim, trong nháy mắt liền đập loạn. Mấy ngày nay, anh chỉ muốn cô tiêm thuốc, muốn cô đút cơm, bây giờ cô không ở đó, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Có phải lại khiến cho phòng bệnh khoa mắt không thể nào yên ổn được? Hay là lại cùng người nhà giận dỗi không chịu ăn cơm?
Nghĩ như vậy, trái tim của cô giống như bị thứ gì níu lấy, càng siết chặt.
Cô không tự chủ muốn manh động đến phòng bệnh xem một chút, nhưng mà bây giờ anh còn muốn gặp cô sao?
Nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt và luống cuống của anh ở bệnh viện sáng nay, cùng với sắc mặt tái nhợt và lạnh nhạt của anh lúc được Tiêu Hàn đẩy anh về phòng bệnh, cô đột nhiên khiếp sợ, anh nhất định sẽ ghét bị gặp cô.
Cô nghĩ lại trong đầu, đã hơn chín giờ rồi, đành đem ý nghĩ muốn đi nhìn anh ép xuống, buộc mình lên giường đi ngủ.
Nhưng mà, làm sao có thể yên tâm ngủ?
Cô trằn trọc trở mình, tiếng lộp bộp cùng với tiếng lách ca lách cách của những món đồ bị anh ném vỡ cứ quanh quẩn ở bên tai. Cứ giày vò như vậy cho đến mười một giờ đêm cô mới chợp mắt.
Nhưng mà, cô lại nằm mơ.
Trong mơ, gương mặt của Tả Thần An cực kỳ phóng đại, âm trầm như mặt Bao Công, rống giận, “Y tá sắc nữ! Y tá sắc nữ! Cô lăn lại đây cho tôi!”

Chương 36: Em là đôi mắt của anh

Chương 36: Em là đôi mắt của anh

Còn anh, giống như một con thú đang ngủ say bị nguy hiểm đánh thức, đột nhiên đẩy cô ra rồi dùng sức đẩy xe lăn xông loạn về phía trước.
Giờ phút này, Hạ Vãn Lộ lần nữa cảm nhận được sự bất lực của anh một cách sâu sắc, trơ mắt đứng nhìn anh hốt hoảng, sợ hãi xoay chuyển xe lăn bừa bãi, như một con côn trùng bị dính vào mạng nhện, dù có giãy giụa thế nào cũng vô lực, chờ đợi nó chỉ là cái chết cùng sự tăm tối. Trong lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác áy náy và đau đớn. Là cô đã quá lỗ mãng rồi sao? Tự ình là đúng đẩy anh tới giữa ánh nắng mặt trời?
Sự kích động khiến cô phạm vào sai lầm, cô cứ ngây ngốc đứng ở một bên nhìn anh, quên mất phải tiến lại giúp anh cho đến khi chiếc xe lăn của anh trượt ra đường lớn, một chiếc tô tô chuẩn bị lao thẳng vào anh.
Cô bị dọa sợ, hét lên một tiếng: “Tả Thần An ___”
Đây là lần đâu tiên cô gọi tên anh.
Sau đó, cô nhanh chóng chạy tới, trước khi chiếc xe đụng vào anh, dùng sức đẩy chiếc xe lăn của anh. Chủ nhân của chiếc xe kia đã sớm phát hiện tình huống cũng thắng gấp xe, chỉ là theo quán tính nên không thể dừng lại ngay lập tức. Mặc dù vậy, tốc độ xe cũng chậm lại rất nhiều, lúc tới trước mặt Hạ Vãn Lộ thì chỉ đụng nhẹ vào người cô khiến cô ngã về phía sau một chút.
Chủ nhân của chiếc xe vốn là người của nhà họ Tả. Mặc dù Tả Thần An không để người nhà tới thăm mình nhưng đã là người nhà thì sao lại có thể an tâm? Anh mỗi ngày tự mình nổi giận, còn họ mỗi ngày vẫn đều đặn đến thăm.
Xe còn chưa dừng hẳn, Tiêu Hàn đã lập tức mở cửa xe, đau lòng chạy tới bên cạnh Tả Thần An.
Lúc này, anh đã bị Hạ Vãn Lộ đẩy ngã vào trên cỏ, cả người và xe lăn đều bị ngã nhào trên đất. Tiêu Hàn cùng Tả Tư Tuyền bước tới đỡ con mình ngồi lại chiếc xe lăn. Làm mẹ, nhìn thấy bộ dáng này của con trai đã đau lòng muốn chết nên vừa cúi đầu kiểm tra thân thể của con vừa nổi giận quát: “Bệnh viện này làm ăn thế nào vậy hả? Sao có thể để Thần An một mình ra ngoài? Lỡ như có chuyện không may xảy ra thì bệnh viện này có thể đảm đương nổi không hả? Tư Tuyền, ông đi gặp viện trưởng hỏi cho rõ.”
Bởi vì chỉ chú ý đến Tả Thần An, Tiêu Hàn không phát hiện cô bị ngã nằm trên đất.
Cô bị ngã nằm ngửa mặt lên trời, không biết gáy bị đụng vào vật cứng gì mà đau ê ẩm, khai khuỷu tay cũng bị trầy xước, máu tươi chảy ra.
Cô nhịn đau đứng dậy, lấy tay sờ gáy, lại thấy được một tay đầy máu.
Cô thầm kinh hãi, gắng gượng cúi đầu đi tới trước mặt Tiêu Hàn nhận lỗi, “Bà Tiêu, thật xin lỗi, là tôi đẩy anh ấy ra ngoài…”
Vốn dĩ cô muốn giải thích rằng cô chỉ định mang anh ra ngoài phơi nắng mặt trời để tâm trạng anh được thoải mái một chút, nhưng lại cảm thấy tất cả những lời giải thích này đều là vô nghĩa, dù có giải thích thế nào đi nữa thì chuyện cũng xảy ra rồi, không phải sao?
Cho nên, cô chỉ cúi đầu chờ đợi hình phạt của mình.
“A, cô bị chảy rất nhiều máu, không bị sao chứ?” Rốt cuộc Tả Tư Tuyền cũng để ý tới cô, cũng nhớ tới vừa rồi nhờ cô đẩy ra nên con mình mới không bị đụng, còn cô lại bị thương.
Tả Thần An vẫn ngồi trên chiếc xe lăn, sắc mặt khẽ biến, bàn tay đang nắm xe lăn bởi vì dùng sức đã nổi gân xanh, chỉ là, chỉ là không lên tiếng.

Chương 35: Em là đôi mắt của anh

Chương 35: Em là đôi mắt của anh

“Chuyện đó…Không phải tôi…” Người nhanh mồm nhanh miệng như cô nhất thời cũng bí từ.
Anh mím chặt môi, bờ môi giống như điêu khắc, vừa cứng ngắc vừa lạnh lẽo.
Cô cúi đầu thầm nghĩ có phải lần này mình đã gây họa rồi không?
Cũng tốt, chết thì chết, đúng lúc không cần phải hầu hạ anh chàng Tả Tam thiếu này nữa rồi.
Cô chờ đợi lửa giận của anh bùng cháy, thiêu đốt cô cho tới khi cô bị thương tích đầy mình.
Nhưng mà, chờ được chỉ là một câu nói của anh, “Cô đem tóc của tôi cạo thành như vậy tôi làm sao dám ra ngoài gặp người?”
A…
Nếu như cô không nghe nhầm, là anh đang nói giỡn? Anh cũng biết nói giỡn?!
Cô khó tin ngẩng đầu lên, cũng không phát hiện được một chút dấu hiệu đùa giỡn trên mặt anh, nhưng giọng điệu vừa rồi của anh rõ ràng không phải tức giận.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một suy đoán rất to gan, anh đang viện cớ để trốn tránh.
Anh căn bản là không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài. Từ trước tới nay, anh chỉ núp mình trong căn phòng bệnh nho nhỏ này, ngay cả người thân và bạn bè cũng không muốn gặp, sao có đủ can đảm để đón nhận ánh nắng mặt trời và sương gió ở bên ngoài?
Nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt và làn môi không có huyết sắc của anh, không hiểu sao trong lòng cô có chút hơi chua xót. Cô không biết, sự chua xót này là xuất phát từ sự thương hại hay bất kỳ một lý do nào khác, chẳng qua là âm thầm chua xót, trong lòng còn có một loại kích động vô cùng mạnh mẽ thúc dục cô ___ cô muốn đẩy anh ra ngoài, cô muốn mang anh đến dưới tia nắng mặt trời.
“Vậy thì…Đi làm kiểm tra tổng quát vậy?” Cô hơi nháy mắt, tùy tiện nói dối.
“Có cái gì phải kiểm tra nữa? Kiểm tra tới kiểm tra lui còn không phải ra một kết quả?” Giọng điệu của anh rất chắc chắn, chỉ là, nếu để ý lại có thể cảm nhận được sự cô đơn và tuyệt vọng trong lời nói của anh, là sự cô đơn lạc lõng của một người đàn ông bị mù trong thế giới này.
Lần này, cô thực sự cảm giác được.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực tập, cô học được cách đứng trên góc độ của người bệnh để thể nghiệm cảm giác của họ mà không phải mù quáng dùng sự dịu dàng, vui vẻ của mình để cảm hóa họ giống như trước đây.
“Đi thôi! Tả 18…” Cô nghiêng đầu, trợn to hai mắt dùng lời ngon ngọt dụ dỗ anh, trong giọng nói chứa đựng một sự mềm mại mà chính cô cũng nhận ra được.
Đến nỗi Tả Thần An lần đầu phá lệ, nghiêm mặt gật đầu một cái, “Ừ”.
Cô mừng rỡ, đỡ anh ngồi lên chiếc xe lăn, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng bệnh.
Y tá qua lại thấy cô đẩy Tả Tam thiếu khó chiều kia ra khỏi bệnh viện đều hết sức kinh ngạc, cô lại nhìn anh lè lưỡi, trong lòng dâng đầy một cảm giác thành tựu.
Nhưng mà, kết quả lại khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài khiến cho Tả Thần An nhất thời cảnh giác, nghiêm mặt hỏi cô: “Cô dẫn tôi đi đâu?”
“Đi…Làm kiểm tra chứ sao.” Cô bắt đầu bịa chuyện.
“Đây là bên ngoài?!” Giọng nói của anh hơi kích động.
“Nơi kiểm tra ở tầng lầu đối diện.” Cô không nghĩ tới phản ứng của anh lại lớn đến vậy.
“Hạ Vãn Lộ! Cô gạt tôi?!” Anh vốn là người thông minh, huống chi lại trong thời kỳ nhạy cảm như vậy, cứ cho là ở tầng đối diện thì cũng có hành lang nối liền, hoàn toàn không cần thiết phải ra ngoài.
“Tôi không có, tôi chỉ muốn…” Nhìn thấy anh nổi giận lần nữa, cô giữ chặt xe lăn muốn giải thích.
Nhưng Tả Thần An lại lộ ra vẻ mặt hơi dữ tợn, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, “Không! Tôi không muốn ra ngoài! Đẩy tôi vào! Mau đẩy tôi vào!”
Anh gào thét khiến cô hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ đứng nguyên tại chỗ.

Chương 33: Em là đôi mắt của anh

Chương 33: Em là đôi mắt của anh

Cô thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó phát hiện mình nói quá nhiều liền câm miệng.
Rất lâu, giọng nói trầm thấp của anh rốt cuộc cũng vang lên: “Tôi chỉ muốn ăn sáng mà thôi…Có cần thiết phải lôi cả Hoàng Kế Quang lẫn Khâu Tiểu Vân ra như vậy không?”
Cô vỗ vỗ vào hộp thức ăn: “Bữa ăn sáng của anh không phải ở chỗ này sao? Mẹ anh còn ở ngoài chờ đút cho anh nữa kìa.”
“Tôi không muốn ăn thứ này.” Dáng vẻ của anh có vẻ cam chịu, chỉ dám nói thầm.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy dịu dàng, hiền thục, thiên sứ cái gì cũng vô dụng. Đối với những người như vậy, bạo lực chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, sao cô lại có thể quên được.
“Không muốn cũng phải ăn! Chị hôm nay rất bận, không rảnh để chạy loanh quanh mua đồ ăn giúp cậu.” Cô vừa nói vừa đem dịch truyền treo lên giá.
“Chị, vậy tôi ăn.”
Đột nhiên cô hóa đá.
Người này hôm nay uống lộn thuốc rồi? Hay là giả bộ làm con cừu nhỏ? Mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình chỉ tội cô đến trễ cơ mà.
Sau khi đút xong bữa sáng rồi thay đổi dịch truyền, cô đang chuẩn bị ra ngoài lấy thuốc cho anh thì nghe giọng nói từ sau lưng truyền tới: “Cô đi đâu vậy?”
“Sang phòng bệnh khác chứ sao. Còn nhiều bệnh nhân đang chờ tôi tiêm thuốc nữa.” Cô cố ý trả lời như vậy.
Anh giả vờ rên rỉ nói: “Không được đi.”
“Sao lại không thể đi?”
“Y tá trưởng không nói cho cô biết sao, bắt đầu từ hôm nay cô là y tá đặc biệt của tôi.” Khóe môi của anh nhàn nhạt ý cười.
Nụ cười kia khiến cho Hạ Vãn Lộ có một cảm giác nguy hiểm đang tới gần. Thảo nào anh ta đột nhiên nghe lời như vậy, hóa ra là anh đã sớm biết còn lên kế hoạch để giày vò cô nữa.
Nụ cười trên khóe môi anh càng ngày càng đậm.
Anh thừa nhận, sau khi biết mình bị mù, anh trở nên nóng nảy lo lắng và thích gây khó dễ cho người khác. Đó là bởi vì anh sợ hãi, sợ nghe thấy giọng điệu bi thương của người thân nên mới xua đuổi họ tránh xa mình. Nhưng mà, khi còn lại một mình ngây ngốc, anh lại sợ sự cô độc, mỗi ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, anh không biết đâu là bình minh lúc nào là đêm tối, giống như một mình chờ đợi cái chết.
Những lúc như vậy, anh sẽ nhớ tới cô ý tá nhỏ tràn đầy sức sống ấy, cô không phải người nhà của anh, sẽ không vì anh mà khổ sở, cho nên anh không cần lo nghĩ tới tâm trạng của cô. Anh có thể muốn gì làm nấy, có thể nổi giận, giả vờ ngoan ngoãn, châm chọc thậm chí mắng mỏ cô cũng được, tất cả đều có thể phát tiết ra ngoài. Hơn nữa, anh còn phát hiện thấy nhược điểm của cô gái này, mặc dù ăn nói hết sức chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, tóm lại là vô cùng lương thiện. Cho nên, thỉnh thoảng anh giả vờ nũng nịu một chút là có thể tận hưởng cảm giác thích thú khi gạt được người.
Nói đúng ra, có cô ấy ở đây, thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút.
Cho nên, buổi sáng thấy cô còn chậm chạp chưa chịu xuất hiện, sự nóng nảy của anh lại bắt đầu bộc phát. Trong lòng anh cứ nghĩ, chờ cô sắc nữ này tới nhất định phải cho cô bài học mới được.
Nhưng mà anh lại không nghĩ tới, khi giọng nói của cô vừa cất lên ở trong phòng bệnh yên tĩnh thì tất cả lửa giận cũng biến mất không còn tung tích. Anh chỉ có thể giả bộ rống lên một câu “Sao giờ này cô mới đến?!” rồi im bặt, những gợn sóng vui mừng nho nhỏ bỗng dưng tràn tra từ tận đáy lòng anh.
Y tá đặc biệt hai mươi bốn giờ của anh…
Anh có chút mong đợi.
Đây là cảm giác tới nay anh chưa từng có từ khi biết được đôi mắt đã bị mù.

Chương 32: Em là đôi mắt của anh

Chương 32: Em là đôi mắt của anh

Cả văn phòng khoa mắt như nổ tung!
Củ khoai lang nóng bỏng tay Tả Tam thiếu cư nhiên bị y tá thực tập Hạ Vãn Lộ chế phục.
Y tá trưởng, không, phải nói là toàn thể ý tá đối với Hạ Vãn Lộ cảm động đến rơi nước mắt, vừa nhớ tới Tả Tam thiếu tính tình gàn dở mà nóng nảy kia là đã tê liệt da đầu rồi.
Cho nên, nếu Hạ Vãn Lộ thần thông quảng đại, vậy giường 18 sau này đành giao lại cho cô vậy.
Y tá trưởng vỗ ngực cam kết càng khoa trương: “Vãn Lộ, sau này em không cần làm những việc khác, chỉ cần chăm sóc tốt cho giường 18 là được, thành tích thực tập chị nhất định cho em điểm cao nhất, thế nào?”
Hạ Vãn Lộ có chút quẫn bách nhìn y tá trưởng, ngày ngày bị Tả 18 giày vò cũng không dễ chịu nha. Đấy là còn chưa nói, thật ra thì cô chỉ thắng nhỏ được một ván, sau đó chẳng phải vẫn bị anh ta nô dịch cả ngày sao.
“Cứ quyết định như vậy đi! Mau đi đi! Pha thuốc, chuẩn bị tiêm!” Y tá trưởng vỗ nhẹ bả vai cô, cọ cọ vai cô rồi đi mất.
Vẻ mặt của cô đầy đau khổ, cô chỉ là một cô y tá thực tập nho nhỏ, còn có thể làm sao đây?
Cô bưng lên khay thuốc rồi tự động viên mình, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần tiếp tục chiến đấu liền đi tới phòng bệnh. Vừa đến nơi đã thấy toàn bộ người của Tả gia đều đứng ngoài cửa, thì ra là Tả Tam thiếu lại phát giận, không chịu gặp ai, người trong nhà cũng bị anh đuổi hết cả ra ngoài.
Vừa thấy cô, mọi người giống như gặp được vị cứu tinh rồi. Thái độ khinh thường của ông cụ Tả trước đó cũng hoàn toàn thay đổi, mỉm cười từ ái nhìn cô chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạ tiểu thư!”
“Xin chào, thủ trưởng!” Vốn dĩ ý chí chiến đấu của cô đang sôi sục nên giọng nói cũng cực kỳ lớn.
Ông cụ cười ha hả, chỉ vào cửa phòng: “Mau vào đi, vào đi…”
Tiêu Hàn đem hộp cơm giữ ấm đặt vào tay cô, vẻ mặt tươi cười nói: “Mang cái này vào theo đi.”
Đây là Tả gia quyền quý trong truyền thuyết đó ư? Không phải là cô chuyển kiếp chứ? Sao đột nhiên cảm thấy địa vị của mình bỗng chốc bay cao còn nhanh hơn hỏa tiễn nữa à?
“A…”, cô không nói nhiều, cầm lấy hộp giữ ấm bước vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, anh lẳng lặng tựa vào đầu giường, vẻ mặt vẫn cứng đơ, rất đáng đánh đòn giống như dự liệu.
Cô tự nói với mình, y tá chính là thiên thần áo trắng, thiên thần là cái gì? Đó chính là có thể nhẫn nhịn những người không thể nhẫn nhịn. Cho nên, Bồ Tát, xin người ban cho con sức mạnh và sự dịu dàng đi!
“Tả 18, chuẩn bị tiêm.” Cô hắng giọng, dùng giọng điệu dịu dàng giống như thiên sứ.
“Sao giờ này cô mới đến?!”
Sự dịu dàng của cô lại đổi lấy tiếng rống giận của anh, cô có phần hối hận vì mấy ngày nay cố gắng hầu hạ anh quá chu đáo, ăn uống no đủ rồi lại có hơi sức để rống lên.
Thật xin lỗi ngài, Bồ Tát! Con có thể nhẫn nại nhưng không thể nào nhẫn nhục. Chị đây không nhịn được! Cô đem khay thuốc cùng hộp giữ ấm đặt mạnh lên tủ đầu giường rồi giận dữ quát lên: “Tả tiên sinh! Cầu xin anh! Anh không cần tự cao tự đại coi mình là trung tâm nữa có được không? Chúng tôi là y tá sáng sớm đã bận rộn đủ thứ, ai có bản lĩnh canh chừng anh hai mươi bốn tiếng một ngày? Bệnh nhân trong cái bệnh viện này còn rất nhiều, có nhiều người còn nghiêm trọng hơn cả anh nữa. Mắt không nhìn thấy thì thế nào? Bởi vì không nhìn thấy nên bắt cả thế giới phải di chuyển quanh mình sao? Khoa ung thư có một bé gái, điều trị bằng hóa chất cực khổ đến mức chết đi sống lại còn không dám rên rỉ một tiếng chỉ vì sợ mẹ cô bé đau lòng. Còn anh, anh lại hận không thể khiến cho cả thế giới này cảm thấy khổ sở. Còn nữa, ở khoa ngoại còn có một cậu sinh viên đại học bị cụt mất hai chân, không ngại ngồi xe lăn đem đặc sản đi phát cho từng phòng bệnh, còn ca hát động viên những người bạn chung phòng. Anh thì sao? Trừ nổi giận ra anh còn biết làm cái gì? Mắt không nhìn thấy thì sao chứ? Hoàng Kế Quang* xả thân mình lấp lỗ châu mai sao anh không học tập một chút? Khâu Thiểu Vân* chịu đựng bị lửa thiêu đến thống khổ chỉ vì không muốn mục tiêu bại lộ, anh chỉ khổ một chút thế này cũng không chịu được…”
*Hoàng Kế Quang, Khâu Thiểu Vân: những anh hùng đan tộc của Trung Quốc trong thời kỳ kháng Nhật (1939 – 1945).

Chương 29: Em là đôi mắt của anh

Chương 29: Em là đôi mắt của anh

Quả nhiên!
Một khi anh cố chấp, người của Tả gia cũng không có cách nào đành phải rời đi, trong phút chốc, giữa hai người liền rơi vào không khí giằng co.
Môi mỏng của anh mím chặt, rõ ràng đôi mắt còn được che bởi miếng băng gạc, không nhìn thấy gì, nhưng Hạ Vãn Lộ vẫn có cảm giác giống như có hai nguồn nhiệt nóng bỏng đang chiếu thẳng vào mình.
Cô nuốt nước miếng, dùng giọng điệu của một y tá chuyên nghiệp hỏi: “Giường 18, tôi có thể giúp gì cho anh được?”
Anh trầm mặc hồi lâu, vẫn không nói chuyện, đợi đến lúc cô cho rằng hai người cứ như vậy giằng co mãi, anh đột nhiên cứng giọng nói: “Tôi có tên! Tôi họ Tả!”
Có tên thì thì thế nào? Họ Tả thì giỏi lắm sao?
Cô khẽ nâng cằm, giống như chỉ có như vậy anh mới nhìn thấy sự kiêu ngạo của cô: “Rất xin lỗi, đây là bệnh viện, chúng tôi chỉ biết số giường bệnh.”
Thế nhưng anh không có nổi giận, điều này khiến cho Hạ Vãn Lộ rất kinh ngạc, câu nói sau đó của anh lại làm cô mở rộng tầm mắt: “Tôi muốn ăn.”
Ý gì đây? Lúc mẹ anh còn ở đây, có nài nỉ thế nào anh cũng nói là không muốn ăn, bây giờ lại cố ý giày vò cô sao?
Cô âm thầm tức giận, “Anh cứ ăn đi!”
“Tôi không nhìn thấy. Tôi là người tàn tật.” Anh hét lên một câu.
Chưa từng thấy qua người tàn tật nào lớn lối, ngang tàn như vậy.
Mày liễu của cô nhàn nhạt nâng lên, “Tôi thấy anh là thiếu não mới đúng!”
“Sắc nữ! Cô nhục mạ bệnh nhân, khi dễ người tàn tật. Có phải cô không muốn làm việc nữa không?” Giọng nói của anh rất sắc, rất có sức uy hiếp.
Không hiểu tại sao, Hạ Vãn Lộ lại có một cảm giác, mặc dù anh tức giận nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu sau lưng người khác. Cho nên, cô thực sự không sợ anh, mới trực tiếp trả lại một câu: “Bỏ đi! Biết Tả gia các người không thể đắc tội, lại tố cáo chứ gì!”
“Không tệ, nhớ tôi họ Tả rồi…” Giọng nói nóng giận của anh đã giảm xuống vào đề-xi-ben (dB), “Vậy tôi nói lại lần nữa, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi muốn ăn ngay bây giờ!”
Vẫn là muốn giày vò cô rồi.
“Tôi không phải chuyên viên chăm sóc đặc biệt, còn có rất nhiều bệnh nhân khác chờ tôi.” Cô phồng má, giận dỗi phản bác.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói mang đầy ý vị sâu xa: “Tôi sẽ đem những lời này của cô hiểu thành…Cô muốn làm chuyên viên chăm sóc đặc biệt của tôi. Không thành vấn đề, có cần nói trước một tiếng với viện trưởng các cô không?”
“Anh…thật vô lại!” Cô dậm chân, bưng chén nhỏ Tiêu Hàn vẫn đặt trên tủ đầu giường. Không phải là cô sợ anh, chỉ là thân là y tá, cô cảm thấy nếu như mình có thể giúp đỡ bệnh nhân nhanh chóng bình phục thì dù như vậy cũng là đáng giá, là việc nên làm.
Anh vừa nghe tiếng thìa chén đụng chạm, kịch liệt phản đối: “Tôi không muốn ăn cái này, tôi muốn ăn hoành thánh.”
“Không có hoành thánh.” Cô cau mày.
“Cô đi mua.”
Cô nổi giận, liếc mắt một cái, nhưng bản tính lương thiện khiến cô thỏa hiệp. Mua! Đi mua!
Sau đó, chỉ thấy cô ra ra vào vào phòng bệnh liên tục, cuộc đối thoại trong phòng bệnh cũng rất đặc sắc:
“Hoánh thánh này ăn không ngon. Tôi không ăn nữa. Cô đi mua cháo!”
“Cháo này có mùi con gì đây? Không muốn! Đi mua bánh bao hấp đi!”
“Nhân thịt này không tươi. Tôi đổi ý rồi. Mua sủi cảo đi!”
“Vỏ sủi cảo quá dày. Hay là mua hoành thánh vậy!”