------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 15: Lộ gặp Thần An

Chương 15: Lộ gặp Thần An

Rạng sáng, Hạ Vãn Lộ bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, hậu quả của việc uống cạn hết năm bình rượu là đầu đau như búa bổ. Cô cau mày, rất không tình nguyện vươn tay tiếp nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng lo lắng của Kỷ Tử Ngang, khẩu khí như ra lệnh: “Hạ Hạ, năm phút, rửa mặt xuống lầu, sẽ có người đón cô dưới lầu.”
“Này…” Cô còn chưa tỉnh hẳn, đầu óc nửa tỉnh nửa mê nên chưa kịp hỏi Kỳ Tử Ngang cho người đón cô tới chỗ nào thì bên kia đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút bên tai, cô cố gắng đem hết cảm giác khó chịu trong đầu ném sang một bên, Kỷ Tử Ngang tìm cô gấp như vậy nhất định là có chuyện quan trọng.
Không cần đến năm phút đồng hồ, chri ba phút sau, cô đã bước ra khỏi nhà. Xuống lầu, cô nhìn thấy một chiếc màu đen đang đợi, cô không hiểu gì về các loại xe, nhưng vẫn có cảm giác giống như bị áp bách.
“Là Hạ tiểu thư phải không? Mời lên xe.” Một người tài xế mặc đồng phục màu đen bước xuống hỏi cô.
“Là tôi.” Cô nhắm mắt bước lên xe.
Xe chạy thẳng một đường rất nhanh, sau đó rẽ vào một khu nhà ở sang trọng, dừng lại ở một cái biệt thự.
“Hạ tiểu thư, xin mời!”
Sau khi xuống xe tự động có người tới dẫn đường, dẫn cô tiến vào bên trong tòa biệt thự, biệt thự rộng lớn như vậy nhưng trong đó lại cực kỳ vắng vẻ.
Người dẫn đường dẫn cô lên lầu, đến một căn phòng, giây phút bước vào phòng, Kỷ Tử Ngang mỉm cười như trút được gánh nặng, còn cô lại bắt đầu muốn khóc.
Trên giường là một cô bé đang nằm ngủ, mà người đang ngồi bên mép giường chính là…Tả Thần An.
Thế giới này có thể nhỏ thêm một chút nữa không? Cô bé này là ai? Con gái của anh? Giống anh như vậy…
“Đây là Hạ Hạ, là y tá có kỹ năng tốt nhất chỗ chúng tôi.” Kỷ Tử Ngang giới thiệu.
Đôi mắt trong trẻo của Tả Thần An nhìn cô bước tới, sắc mặt tái đi, trầm mặc vài giây, đứng dậy lui ra, nhẹ nhàng nói một câu: “Cô thử lại lần nữa đi!”
Chữ “nữa” này, nghĩa là đã từng “thử” qua…
Lúc đối mặt với bệnh nhân cô chưa từng khẩn trương như vậy, lúc này tim cũng đập rộn lên.
“Hạ Hạ, tất cả phải dựa vào cô rồi, nếu không bảng hiệu của bệnh viện chúng ta cũng bị dỡ mất.” Kỷ Tử Ngang nói nhỏ vào tai cô.
Cô hít sâu, gật đầu một cái.
Có lẽ là sau mấy lần tiêm vừa nãy, cô bé đã khóc mệt nên ngủ thiếp đi, cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô bé, cầm lấy bàn chân nhỏ, vuốt ve tìm kiếm điểm châm xuống. Mũi tiêm thứ nhất đâm xuống, máu tươi rỉ ra, cô thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hơi đau một chút khiến cô gái nhỏ đang ngủ khóc lên: “Cậu…”
“Cậu ở đây, ngoan nào.” Anh cúi người hôn nhẹ lên trán cô bé.
Thật không ngờ anh lại thương yêu đứa bé này như vậy, anh còn nhớ bọn họ đã từng có một đứa con không? Nếu đứa bé ấy không mất đi, cũng lớn thế này rồi.
Lệ, dâng tràn nơi khóe mắt.
Đứa bé chỉ run nhẹ một cái, sau đó tiếp tục ngủ say.
“Tả tiên sinh, không sao đâu, tôi để Hạ Hạ tạm thời ở lại đây, có bất cứ chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Kỷ Tử Ngang nói.
“Ừ.” Tả Thần An bất động đáp một tiếng.
Cái gì? Muốn cô ở lại? Cùng với Tả Thần An?!
“Bác sĩ Kỷ!” Cô lập tức đứng dậy nói.
“Hạ Hạ, tôi về trước, cô ở lại chăm sóc đứa bé. Tả tiên sinh, tạm biệt.” Kỷ Tử Ngang bắt đầu thu dọn đồ đạc, gấp gáp giống như có việc gấp, không để Hạ Vãn Lộ nói thêm lời nào đã nhanh chóng rời khỏi.

Chương 14: Lộ gặp Thần An

Chương 14: Lộ gặp Thần An

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng anh không hiểu sao nổi lên chua xót, cô bé này, thực sự không muốn rời xa anh.
Anh không nhịn được hôn cái chụt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cảm thấy hơi nóng, nhìn kỹ lại lần nữa, cô bé con hai má ửng hồng, đúng là bị sốt rồi.
Bế cô bé lên, dịu dàng nói: “Y Thần bảo bối ngoan, cháu đã uống thuốc chưa?”
“Ừ…” Y Thần đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai anh, nũng nịu lắc lắc đầu một cái, cánh tay mềm mại nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ anh.
“Nếu Y Thần bảo bối không chịu uống thuốc thì cuối tuần cậu sẽ không dẫn cháu đi vườn thú nha!” Giọng nói của anh mềm mại như nước. Nếu nói, Tả Thần An anh cũng có một mặt dịu dàng vậy chỉ có ở trước mặt Y Thần.
“Cậu à…” Y Thần mệt mỏi cúi đầu, đôi mắt đen nhánh bởi vì sốt lên càng thêm đen bóng. Y Thần có đôi mắt đặc biệt giống mắt của người Tả gia, to tròn xinh đẹp, lông mi dài cong lên, rất giống Tả Thần Hi. Dĩ nhiên, bởi vì Tả Thần Hi và Tả Thần An là chị em sinh đôi cho nên đôi mắt ấy cũng tự nhiên giống với đôi mắt của Tả Thần An. Nếu ra ngoài, người không biết chuyện còn tưởng rằng cô bé này chính này là con gái của Tả Thần An.
Con…
Nơi nào đó trong trái tim của Tả Thần An lại đau nhói, vốn dĩ anh cũng có một đứa con.
“Ừ…” Giọng nói của anh khẽ run, tim cũng âm ỉ đau.
“Con cuối cùng cũng biết trở về nhà.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến cho không khí bỗng chốc trở nên áp bách.
Tả Thần An không thèm để ý tới, một tay bế Y Thần, một tay loay hoay tìm nước để pha thuốc, chuẩn bị cho Y Thần uống thuốc.
Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên, tràn đầy sợ hãi: “Thần An! Mặt con làm sao vậy? Lại đánh nhau với người ta? Thằng bé này sao lại như vậy? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, Tư Tuyền, mau gọi điện thoại cho bác sĩ tư.”
Tả Thần An lúc này mới mở miệng nói: “Con không sao.”
Chỉ ba chữ rất keo kiệt, giống như không bao giờ muốn bố thí thêm một từ, sau đó lại chăm chú mớm thuốc cho Y Thần.
Y Thần ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, sau khi uống thuốc còn gắng gượng chơi với anh một lát, nói rất nhiều thứ, đã lâu không gặp được cậu rồi, hình như có rất nhiều chuyện muốn nói với anh thì phải.
Tả Thần An nhìn giờ thấy đã đến lúc rồi, lại đút cho bé một chén cháo nhỏ, sau đó, Y Thần dường như không kiên trì nổi nữa, nằm trong lòng anh dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn nói với anh một câu cuối cùng: “Cậu à, cậu đừng đi nhé, tối nay cháu muốn ngủ với cậu…”
“Được.” Chữ “được” vừa thốt ra khỏi miệng, đã thấy khóe miệng Y Thần lộ ra một nụ cười, mí mắt nặng nề khép lại, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Hàn vẫn ở xa xa nhìn một màn này, ngay từ lúc hai cậu cháu bắt đầu chơi ầm ĩ, cuối cùng bà xoay mặt bước đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Chăm sóc một đứa trẻ bị ốm là một việc rất cực khổ, nhưng việc này đối với Tả Thần An không hề xa lạ, mỗi khi Y Thần ngã bệnh, anh thường là người chăm sóc bé. Lần này, cả buổi tối anh không hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại đưa tay đo thử nhiệt độ. Vốn dĩ sau khi thuốc hạ sốt có tác dụng, Y Thần đã ra mồ hôi,cơn sốt cũng từ từ hạ xuống, nhưng mà đến rạng sáng, trán lại bắt đầu nóng lên, hơn nữa lần này nóng kinh người, so với tối hôm qua đúng là nóng bỏng tay rồi. Anh kinh hãi, lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư.

Chương 13: Lộ gặp Thần An

Chương 13: Lộ gặp Thần An

Tả Thần An đấm cho anh ta một cái, chẳng lẽ Ninh Chấn Khiêm cho rằng anh dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Một tay hất Tiêu Y Đình ra, không kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi không sao! Các cậu đừng có coi tôi là búp bê!”
Nghe vậy, hai người kia cũng thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Y Đình lau mồ hôi hột cảm thán: “Ai a, anh trai, tôi gọi cậu là anh trai được không? Bảo tôi gọi cậu là ông nội cũng được nữa là, ông nội à, ngài ngàn vạn lần đừng kích động nha! Cậu còn nói mình không phải là con nít sao? Nếu có chuyện không hay xảy ra với cậu, cha tôi biết ăn nói thế nào với cha cậu? Còn tôi biết ăn nói thế nào với cha tôi? Cái mông của tôi làm sao thoát khỏi cái gậy của lão cha nhà tôi đây?”
Hừ, quan trọng nhất vẫn là không thể để cái mông bị đánh đi!
Đang nói, điện thoại của Tả Thần An lại vang lên, anh liếc qua, là điện thoại từ nhà gọi tới, liền hừ hai tiếng, “Hai chữ cha (老爹) này thật đúng là không thể tùy tiện nhắc tới, vừa nhắc tới, tới…”
Nhưng người gọi tới lại là mẹ anh Tiêu Hàn, giọng của bà vô cùng gấp gáp: “Thần An, con mau trở về! Y Thần bị ốm rồi, cơm tối cũng không chịu ăn, chỉ lẩm bẩm nhắc tới con thôi.”
“Được, con lập tức quay về.” Anh cúp điện thoại, vừa chạy đi vừa nói với hai người còn lại: “Tôi phải về nhà! Y Thần nhà tôi bị ốm rồi.”
Tiêu Y Đình nhìn hướng bóng lưng của anh dần đi xa nghi ngờ nói: “Có lầm không, nếu như Y Thần không phải con gái của chị cậu, tôi thật sự hoài nghi con bé chính là con riêng của cậu đấy. Này, cậu cứ bỏ về như vậy sao? Vậy Tiểu Kiều của cậu phải làm thế nào?”
Tả Thần An quay đầu để lại một nụ cười mị hoặc: “Giao cho cậu đấy, phá chỗ cậu! Như vậy mẹ cậu không dám nghi ngờ cậu là gay rồi.”
“Cái gì mà nghi ngờ chứ, tôi vốn là…” Tiêu Y Đình hờ hững cười tà, đồng thời bàn tay cũng bắt đầu sờ loạn trên ngực Ninh Chấn Khiêm, Ninh Chấn Khiêm sợ tới mức vội vàng đẩy ra móng vuốt, chạy trối chết.
Tả Thần An nhìn bạn tốt giở trò qua gương chiếu hậu, cười ha ha, trong lòng lại nghĩ tới cô bé con đang chờ mình ở nhà, khởi động xe chạy thẳng về nhà.
Nhắc tới Y Thần, anh cảm thấy đúng là duyên phận.
Là con gái của chị anh.
Nghe nói sinh đôi cũng là truyền thống của gia tộc, anh không thể không tin. Anh và chị gái Thần Hi chính là một đôi long phượng thai, ai ngờ sau đó Thần Hi cũng sinh được một đôi long phượng thai khiến cho cha mẹ anh vô cùng cao hứng. Sau này được sự đồng ý của anh rể Tống Sở, để con trai mang họ Tống đặt tên là Tống Hạo Nhiên còn con gái mang họ Tả gọi là Tả Y Thần.
Nhưng Tống Sở là người đặc biệt có tư tưởng trọng nam khinh nữ, đối xử với hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau. Trẻ con vốn dĩ rất nhạy cảm, Y Thần tuy còn nhỏ nhưng đã cảm nhận được ba không thích mình, cho nên rất quyến luyến người của Tả gia, đặc biệt rất thích anh – cậu của bé. Có lẽ là bởi vì anh thường ôm bé vào lòng rồi hát cho bé nghe, cô bé này đặc biệt nhạy cảm với âm nhạc.
Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, bất giác đã về đến nhà.
Vừa bước tới cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn màu hồng phấn đã bổ nhào tới, anh ngồi xổm xuống dịu dàng ôm vào trong ngực.
“Cậu…Sao cậu mãi không về thế…” Giọng nói non nớt mềm mại mang theo giọng mũi, uất ức tựa như bị cả thế giới bắt nạt vậy.

Chương 12: Lộ gặp Thần An

Chương 12: Lộ gặp Thần An

Hạ Vãn Lộ thò đầu có chút choáng váng ra, lẳng lặng tựa đầu lên bả vai Hứa Tiểu Soái, mới có thể dừng những hình ảnh nghiêng ngả trước mắt lại, trong cơn say, cô loáng thoáng nhìn thấy Tả Thần An dần dần buông bàn tay đã nắm chặt lại, nhìn lại, y phục của anh hơi xộc xệch, nhìn thêm chút nữa, cô lại thấy đôi mắt anh sáng rực rỡ trong bóng tối……
Mặc dù cô đã rất say, nhưng nhìn thấy đôi mắt kia, viền mắt bất giác đỏ lên, kì thật, anh như vậy rất tốt, thật sự rất tốt….
Chỉ cần anh có thể sống thật tốt, muốn cô làm gì cô cũng nguyện ý, lại càng không hối hận, như vậy cô còn đau khổ gì nữa chứ ?
Sau đó, cô lập tức nắm chặt lấy y phục của Hứa Tiểu Soái, tựa vào vai hắn, lôi lôi kéo kéo anh ra ngoài, miệng không ngừng cầu khẩn, “Tiểu Soái! Đừng náo loạn! Không đánh nhau với anh ta nữa! Chúng ta đi ra ngoài được không ? Chúng ta đi……..”
Hứa Tiểu Soái bị hơi thở hòa với rượu mạnh của cô phả vào mặt trong khoảng cách gần như vậy, có mấy phần đã ý loạn tình mê, đấu chí cũng theo vậy mà dần dần biến mất, chỉ là, trường hợp này vẫn cần phải nói những lời ngoan độc, một tay bá đạo ôm lấy cô, dõng dạc nói: “Được, cô ấy đã bảo không náo, tôi sẽ không làm khó nữa! Có điều, các vị nghe cho kĩ! Người nào còn dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi liền lật tung cả Bắc Kinh này lên!”
Nói xong, hắn ôm lấy Hạ Vãn Lộ, lên xe, nghênh ngang rời đi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này, trước mặt anh, bị một người đàn ông khác ôm đi, có điều, như thế cũng tốt, nếu đã thành người lạ, thì hãy cắt đứt toàn bộ tưởng niệm thôi… không, nói đúng hơn, chỉ có cô là còn nhung nhớ, anh căn bản đâu có biết cô, đúng không ?
Thần An, anh nhất định phải sống tốt, phải vui vẻ…
Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lờ đờ, cô nhìn bóng dáng cao gầy ấy, nước mắt như vỡ đê mà chảy xuống…
“Em biết anh ta ? “Hứa Tiểu Soái đang lái xe hỏi.
“Không biết…” Cô lau được nước mắt trên mặt, nhưng lại không lau được đau đớn trong lòng, cứ một lần lại một lần cứa vào trái tim cô.
Hứa Tiểu Soái cười, “Ha ha, em nghĩ có thể lừa anh sao ? Tả Thần An, lão tam của Tả gia, năm năm trước lấy bút danh Tế Hạ, soạn ra một cuốn Long Quyển Phong, danh chấn cả nước, bốn năm trước lập nên công ty giải trí truyền thông Tế Hạ, gia tộc hùng hậu cộng thêm tài năng kiệt xuất của bản thân và một đội ngũ nhân viên trung thành với cậu ta, chỉ trong vòng hai năm đã chiếm lấy vị trí đứng đầu. Có điều, tại sao lại đặt tên là Tế Hạ, có liên quan tới em sao ?”
Từng chữ Hứa Tiểu Soái nói, giống như cây kim đâm vào trái tim cô, Tế Hạ, Tế Hạ, chỉ bằng cái tên này, cô cũng nên cảm thấy hài lòng rồi chứ ? Nhưng mà Thần An, nếu đã là một cuộc tế lễ, vậy nên để tất cả trôi vào quá khứ thôi…
Cô mỉm cười, lắc đầu, “Không, em không biết anh ta, anh cũng thấy rồi đấy, anh ta cũng đâu có biết em!”
Hứa Tiểu Soái nghe cô nói xong mà cảm thấy mơ hồ,”Cũng phải…Nhìn hai người giống như không biết nhau…Nhưng mà Hạ Hạ…”
“Được rồi, Tiểu Soái! Em say, nhức đầu lắm, đến nhà thì gọi em…..” Cô nhanh chóng cắt đứt hai chữ “nhưng mà” của hắn.
“Ừ…” Hắn nói.
Mà lúc này ở cửa Ám Hương, mãi cho đến lúc không còn nhìn thấy xe của Tiểu Soái, Tiêu Y Đình vẫn còn ôm chặt lấy Tả Thần An không buông, tựa như lo sợ anh sẽ kích động mà liều mạng với người kia.
Trữ Chấn Khiêm thì lại càng thêm cẩn thận chu đáo, ân cần hỏi anh, “Lão tam, cậu có khỏe không ? Không sao chứ ? Tôi là ai ?”

Chương 10: Lộ gặp Thần An

Chương 10: Lộ gặp Thần An

Tiêu Y Đình không cho là thế phản bác: “Lão Đại, Hạ Hạ tiểu thư còn chưa lên tiếng, cậu ở đây lo vớ vẩn cái gì?” Nói xong lại chĩa mũi dùi về phía Tả Thần An: “Lão Tam, nói đi, cậu chọn cách nào?”
Cả không gian lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tả Thần An, đây chính là một màn kịch hay khó gặp…
Tả Thần An thế nhưng vẫn như cũ ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo hai chân, vẻ suy ngẫm, hỏi lại cô: “Cô nói…Tôi nên chọn thế nào?”
Một câu nói ra, hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, một là cô Hạ Vãn Lộ, một còn lại là Kiều Á.
“Tả thiếu.”
Kiều Á vừa muốn mở miệng đã bị Tả Thần An ra hiệu cắt đứt, đồng thời ngón tay rất khí phách chỉ thẳng vào Hạ Vãn Lộ: “Tôi hỏi cô ấy!”
Hạ Vãn Lộ trong lòng lại run lên, nâng mắt lén nhìn anh, lại thấy anh ngông nghênh ngồi đó, giống như đại thiếu gia tính tình gàn dở của năm năm trước.
Năm năm trước cô làm thế nào đối phó được anh? Cô nhớ lại cảm giác của năm năm trước.
Đúng rồi…lấy cường quyền chế ngự ác bá!
Cô hít một hơi, cố gắng lấy hết dũng khí, giọng nói điềm tĩnh mà trong trẻo phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Biết, để tôi chọn!”
Nói xong, cô bình tĩnh bước tới bên cạnh anh, yên lặng đứng đó mấy giây. Trong lúc mọi người đều cho rằng cô đang chờ đợi Tả Thần An hôn mình, cô đột nhiên cầm lên một bình rượu, mở nút bình sau đó ngửa cổ uống vào.
Trong đám người bắt đầu vang lên tiếng hít khí, còn cô, lau đi giọt rượu còn sót lại nơi khóe miệng, úp ngược bình rượu, bên trong không còn một giọt nào.
Cô nhìn anh, nặng nề đặt bình rượu lên bàn, sau đó cầm bình thứ hai lên, lại đến bình thứ ba…
Trong suốt quá trình uống rượu, cô vẫn nhìn anh không chớp mắt. Cô nhớ tới thật lâu trước kia, cô vì đau lòng anh, cũng đoạt đi bình rượu của anh như vậy, cô ừng ực uống rượu trước mặt anh, khi đó, anh đau lòng vì cô, vậy hiện tại thì thế nào?
Cô nhắm mắt lại, uống cạn bình rượu cuối cùng, một giọt rượu uốn lượn từ khóe miệng rớt xuống.
Cô tiện tay đem bình rượu ném sang một bên, đờ đẫn nhìn sang Tiêu Y Đình: “Như vậy được chưa?”
“Nhưng…theo…” Tiêu Y Đình nhất thời cũng bị cô làm cho ngây người, lời nói có phần lộn xộn.
Bên trong cũng không có người nói chuyện, dường như tất cả mọi người đều bị hành động của cô dọa sợ.
Cô cười lạnh, nhấc chân chuẩn bị rời đi, bước chân lại hơi loạng choạng, cơ thể lắc lư, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Đột nhiên cô cảm giác vòng eo căng cứng, có người ôm cô, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đùa giỡn: “Không ai muốn cô cậy mạnh.”
Hơi rượu xuyên qua dạ dày khiến cho thân thể của cô nóng lên, giống như bị thiêu đốt, cảm giác thiêu đốt này lan đến tận đáy mắt, hốc mắt cũng cay xè. Không phải anh muốn cô chọn sao? Còn không muốn cô cậy mạnh? Năm năm này, cô vẫn một mực cậy mạnh đấy thôi.
“Mọi người cứ chơi thật vui vẻ, tôi đi trước.” Giọng nói quen thuộc lại phát ra trên đỉnh đầu cô.
Ngay sau đó, giọng nói vô cùng ái muội của Tiêu Y Đình cũng vang lên: “Tuân lênh! Tả Tam thiếu tối nay hỏa khí lớn, mau đi dập lửa thôi, chỉ là, chỉ e rượu này tưới vào trên lửa, lửa càng cháy lớn thôi.”
“Ngậm cái miệng của cậu lại!” Tả Thần An hơi tức giận quát.
Nhưng Tiêu Y Đình lại cười ha hả, lão Tam là tức giận hay là vui mừng, cũng chỉ có chính cậu ta biết. Chỉ là, quản cái khỉ gió cậu ta tức giận hay vui mừng, Tiêu Y Đình anh dù sao cũng chả thèm sợ đấy.

Chương 9: Lộ gặp Thần An

Chương 9: Lộ gặp Thần An

Trên đời này, dám sờ tới đũng quần của Tả thiếu, xem ra cũng chỉ có Tiêu Y Đình này thôi, ngay cả những bạn gái tin đồn của Tả thiếu cũng không có cam đảm nha…
Tất nhiên, còn có cô của năm năm trước…
Cô nhớ tới mình năm đó ép anh trên giường giở trò, mà anh chỉ có thể lúng túng hô “Cô dám vô lễ”, cô bất giác “phì” cười.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại anh cô thực sự cười, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, ánh mắt sáng như sao, hàm răng trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt như nước, đem nụ cười của cô thổi bay theo gió.
Cô cúi đầu, không nhịn được lè lưỡi một cái, thu lại nụ cười.
Đối với việc Tiêu Y Đình đem chuyện xấu hổ của anh rêu rao khắp nơi, anh cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Thua thì thua chứ sao…chẳng phải cậu cũng như vậy sao?”
“Tôi vốn đứng thứ hai!” Tiêu Y Đình vô sỉ, càng không bỏ qua cho anh: “Còn nữa, cậu vừa nói cái gì? Cái gì gọi là thua thì thua? Có thể tiện nghi như vậy sao? Đừng có phá hư quy định trò chơi, thua thì phải phạt.”
Mấy người này, chơi cũng không để ý đến hậu quả, lại càng không có chừng mực.
Tả Thần An sớm đã chuẩn bị tinh thần, cái gọi là “phạt” của Tiêu Y Đình chỉ sợ cũng biến thái không kém, chỉ là biến thái đến mức nào thôi? Con mắt linh động liếc về phía Hạ Vãn Lộ, hàm chứa một tia đùa giỡn: “Cô hại tôi thua, nên thế nào cho phải đây.”
Cô quay mặt đi chỗ khác, đàn ông kiểu gì vậy! Thua rồi đổ thừa cô sao? Cũng không phải là cô chủ động muốn chơi, hơn nữa, lại còn muốn cô thay anh chịu phạt?
“Hạ Hạ tiểu thư hình như là người ít nói nha?” Tiêu Y Đình cười nói: “Nhưng mà không sao, lão Tam nhà chúng ta cũng là một cái hũ nút, hai người ở cùng một chỗ cũng không sợ buốn bực đâu.”
“Lão Nhị! Cậu thật lắm chuyện!” Tả Thần An âm trầm nói.
Hạ Vãn Lộ im lặng không lên tiếng, cô rất ít nói sao? Chẳng phải, có người luôn sợ cô ầm ĩ. Lúc cô ồn ào đến mức anh không thể nào yên tĩnh được, sẽ ấn đầu cô vào ngực, không cho phép cô nói chuyện, hoặc là nâng đầu cô, trực tiếp dùng miệng bịt kín môi cô, còn nói đây là cách tốt nhất để ngăn cô nói nhiều.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Y Đình đã dùng sự thật chứng minh một chân lý – có một số việc tuyệt không thể nghĩ, vừa nghĩ sẽ biến thành sự thật…
Chỉ nghe Tiêu Y Đình hắng giọng tuyên bố biện pháp xử phạt, đồng thời đưa ra hai lựa chọn, hai chọn một: A là lựa chọn Tả Thần An và Hạ Hạ hôn nhau trong vòng năm phút, B là lựa chọn Tả Thần An uống sạch năm bình rượu xái (hàm lượng còn 60 – 70%.).
Nói xong, Tiêu Y Đình liền kêu phục vụ bưng rượu tới, tuy là bình nhỏ, nhưng uống vào năm bình này e là cũng phải gục, tửu lượng của anh cũng không phải cao nha.
Năm bình rượu ngay ngắn đặt trước mặt Tả Thần An, Tiêu Y Đình không có ý tốt cười cười: “Lão Tam…thế nào?” Trên mặt bày ra một bộ “tôi biết thừa cậu” vô cùng đắc ý.
Ánh mắt thâm thúy của Tả Thần An lướt qua vẻ mặt đắc ý của Tiêu Y Đình, lại nhìn sang Hạ Vãn Lộ, nhìn thấy ánh mắt của anh, co hốt hoảng cúi đầu. Nếu anh chọn A phải làm thế nào? Hôn ư? Cô và anh lại hôn nhau nữa sao? Nếu vậy cô nên cự tuyệt hay là tiếp nhận?
Đúng lúc mấu chốt, lão Đại Trữ Chấn Khiêm vốn vẫn buồn bực không nói tiếng nào lại lên tiếng trước: “Lão Nhị, lần này chơi hơi quá rồi, Hạ Hạ cũng không phải là người của chúng ta, làm vậy thật là không tôn trọng người ta rồi.”

Chương 8: Lộ gặp Thần An

Chương 8: Lộ gặp Thần An

Cô chầm chậm bước tới trước mặt anh, mỗi một bước, hô hấp lại xiết chặt thêm một phần.
Đến khi cô rốt cuộc đã đứng trước mặt anh, mặc dù cúi đầu nên không thấy được ánh mắt của anh nhưng vẫn cảm nhận được một luồng áp lực phát ra từ anh, cô sắp hít thở không được nữa rồi…..
“Ngẩng đầu lên!” Một giọng nói lạnh lùng trên đỉnh đầu vang lên.
Lòng cô chợt run lên, choáng nha, anh tự ình là Hoàng đế sao? Giọng điệu ra lệnh cũng chẳng khác nào mấy vị Hoàng đế thời xưa.
Trong đầu cô thoáng hiện hình ảnh lần đầu gặp mặt năm năm trước, anh và cô kẻ tám lạng người nửa cân cứ giằng co, hình như lúc đó tính tình của anh cũng rất khó chịu và không chịu hợp tác…
“Không dám nhìn tôi?” Tâm hồn đang lơ lừng giữa chín tầng mây lại lần nữa bị giọng nói của anh kéo về.
Aizz! Có cái gì không dám? Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, Tả Tam thiếu của năm năm trước không phải càng ép buộc lại càng phản kháng sao? Cuối cùng vẫn không thoát được “thủ đoạn ngoan độc” của cô đấy thôi.
Chỉ là…hiện giờ cũng không giống như trước kia…Cô đã sớm không còn là Hạ Vãn Lộ tràn đầy tự tin vô ưu vô lo, mà anh, cũng không phải là chàng thiếu niên không biết làm gì của năm đó nữa.
Tâm tình lại trở nên suy sụp, anh lúc này thậm chí đã không còn nhận ra cô…
Đúng nha! Dù sao cũng không nhận ra, Hạ Vãn Lộ, cô còn ở đây sợ hãi cái gì?!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì quá xúc động cho nên khuôn mặt cũng ửng hồng.
Giống như cô dự đoán, lúc cùng anh mặt đối mặt, trong mắt anh chỉ có sự xa lạ không chút xao động cùng vẻ lạnh nhạt như nước, mặc dù, đôi mắt ấy sáng như những vì sao……
Cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn nhưng cũng thật mâu thuẫn, vừa cảm thấy mất mác vì anh lạnh nhạt không nhận ra mình đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn.
“Chuẩn bị xong chưa? Trò chơi bắt đầu! Chuẩn bị ____ bắt đầu!”
Không đợi cô ổn định lại tâm tình, trò chơi đã chính thức bắt đầu với những tiếng cười đùa ầm ĩ. Cô không kịp nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống đem quả bóng bàn nhét vào ống quần bên trái của anh, sau đó nhanh chóng di chuyển lên trên.
Mắt thấy sẽ phải lăn đến giữa hai đùi, lên chút nữa, dĩ nhiên là phải đi qua anh…
Cô do dự một chút, bàn tay hơi run, gương mặt cũng bất giác ửng hồng.
Chợt nhớ tới năm mười tám tuổi ấy, cô nghiêm mặt nhỏ nhắn của mình, đứng trước mặt anh anh ra lệnh “Cởi quần”, còn lớn giọng nói: “Có gì đặc biệt hơn người, chị đây cũng không phải là chưa từng thấy qua…”
Khi đó cô còn có thể trấn định như thế, nhưng sao hôm nay ngược lại tay cũng phát run đến toát mô hôi đây?
Xung quanh càng lúc càng ầm ĩ, đàn ông thì huýt gió, phụ nữ lại thét chói tai, muốn lật tung nóc nhà rồi.
“Thua…” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quỷ mị.
Da đầu cô tê dại, sống lưng lạnh toát, không kịp nghĩ nhiều như vậy, hạ quyết tâm, lập tức nhắm mắt đẩy quả bóng bàn lăn qua cái đũng quần…
Chết tiệt, đúng là kẻ háo sắc! Cư nhiên…
Khi bàn tay đang phát run của cô chạm đến độ cứng quen thuộc thì không nhịn được kêu nhỏ một tiếng, lập tức buông tay, quả bóng bàn từ trong ống quần anh cũng rơi ra ngoài.
Mà lúc này, ba cặp đôi khác đã hoàn thành trò chơi.
Tiêu Y Đình chỉ sợ thiên hạ không loạn chạy tới, chớp mắt đầy ái muội: “Hạ Hạ! Cô kêu cái gì vậy?”
“Tôi…” Cô không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói thật là bị cứng rắn của anh dọa sợ sao?
Nhưng mà, Tiêu Y Đình đối với chuyện tốt này đã sớm có chuẩn bị, đưa tay nhắm về nơi đó của Tả Thần An, sau đó hưng phấn giống như phát hiện ra đại lục mới: “Lão Tam cứng rắn! A ha ha! Lão Tam, cậu thua rồi!”