------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 155: Xuống nông thôn

Chương 155: Xuống nông thôn

Lâm Phi cười:
- Sao có thể chứ, anh chỉ hỏi vậy thôi, anh chỉ không hy vọng bạn gái của mình vì công việc mà khép nép cầu xin người ta, không đáng.
- Ồ…
Trong lòng Tô Ánh Tuyết dấy lên cảm giác chua xót. Lâm Phi không muốn nói cho cô biết chân tướng, điều này khiến cô có chút thất vọng.
Chuyện này dù sao cũng không phải là bí mật gì, mà là mẹ ruột của hắn, cũng là vết thương lớn nhất trong lòng hắn.
Chia sẻ hạnh phúc là việc quan trọng, nhưng điều khiến trái tim con người ta xích lại gần nhau hơn chính là cùng nhau san sẻ nỗi đau.
Nhưng cô có lòng tự tôn của cô, nếu hắn nói dối cô, gạt cô, vậy cô cũng không nói với hắn rằng thực ra cô đã biết quan hệ của mẹ con hắn.
Dù sao cô cũng không làm gì thẹn với lương tâm, không lợi dụng quan hệ của mẹ con hắn để hoàn thành công việc của mình. Đợi đến một ngày nào đó hắn tự nguyện mở lòng với cô, cô cũng sẽ tỏ thái độ của mình.
Có lẽ điều này sẽ làm tổn thương đến nhau, nhưng Tô Ánh Tuyết không muốn bởi vì vậy mà từ bỏ nhân cách của mình, cô có nguyên tắc của cô, khiêm tốn và tôn nghiêm.
Lâm Phi cũng không biết trong lòng cô đang giận hắn giấu cô chân tướng sự việc, hắn đang phiền não, e là sau này tần suất gặp Cố Thải Anh sẽ ngày càng tăng.
Hắn không biết mình có thể khống chế được hay không, có thể làm theo lời dặn dò của tra hắn trước khi qua đời, không nên nghĩ đến báo thù hay không, bởi vì mỗi lần hồi tưởng đến hình ảnh năm đó, máu hắn đều sôi lên, sự oán hận tăng dần theo thời gian.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, nếu không phải trước khi về nước hắn đã phong bế nội lực của mình, đồng thời khống chế sự bất ổn định về mặt tinh thần, có lẽ hắn đã sớm không nhẫn nhịn được, xông tới giết chết người nhà họ Vương.
Hơn một năm qua, hắn chỉ đi thăm mộ cha hắn một lần, hắn không dám đi thăm Lâm Đại Hữu nhiều, bởi đối với hắn mà nói, thảm kịch năm tám tuổi là ác mộng với hắn.

Khuynh Thành lại một lần nữa được sống dậy, hơn nữa là bước lên một tầng ới.
Công việc của Tô Ánh Tuyết cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo như dự định.
Hôm sau, còn chưa tới buổi trưa, cô đã giống như con thiên nga bé nhỏ vui mừng bước vào văn phòng của Lâm Phi, việc đầu tiên sau khi đến là rút ổ cắm máy tính ra.
Lâm Phi khóc không ra nước mắt, vì bị Tô Ánh Tuyết rút ổ cắm mà hắn luôn bị thua cuộc. Hắn còn đang cân nhắc xem có nên đổi sang trò chơi có thể logout bất cứ lúc nào hay không?
Nhưng Tô Ánh Tuyết chẳng thèm quan tâm đến hắn, vẻ mặt bất mãn nói:
- Ngày ngày chỉ biết chơi game, hiểu nhiều như vậy có tác dụng gì, ngay đến đạo lý học đi đôi với thực hành mà anh cũng không hiểu, em đang suy nghĩ đổi công việc khác cho anh đây, tránh khỏi người khác cho rằng em chọn người đàn ông chỉ biết ăn cơm chùa.
- Đừng mà.
Lâm Phi cười nịnh:
- Tiểu Tuyết, em biết là anh thích nhất là được làm tài xế cho em, có thể bên em là được rồi, làm công việc khác không phải không thể ở bên em thường xuyên được hay sao?
- Lấy cớ, rõ ràng là ngồi ăn rồi chờ chết.
Trong lòng Tô Ánh Tuyết đã có tính toán, muốn đổi cương vị cho Lâm Phi. Năng lực của hắn hẳn là không có vấn đề gì, mấu chốt là cương vị nào hợp với hắn, cao quá thì không thích hợp mà thấp quá thì không có ý nghĩa.
Trước kia không phải là bạn trai của cô, cô không quá để tâm những điều này, nhưng Tô Ánh Tuyết cũng không thể để người đàn ông của mình làm vệ sĩ và tài xế ình mãi được, nói ra cũng có chút khó nghe.
- Tạm thời không nói cái này nữa, em phải đi đến thôn Thủy Khẩu gặp cán bộ địa phương, anh đi lái xe.
Lâm Phi nghe nói là đến thông Thủy Khẩu, biết là phải bàn việc của xưởng mới xây dựng trên mảnh đất mới, nói ra, đó cũng là quê của hắn, cho đến nay Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao đều ở đó.
Thôn Thủy Khẩu là ngoại ô phía Bắc Lâm An, không xa lắm, ra khỏi nội thành đi khoảng hơn hai mươi phút là tới.
Mặc dù nói là thôn nhưng dù sao cũng là địa đới duyên hải Đông Nam, kinh tế tương đối phát triển.
Trong thôn là những con đường dài hẹp, từng gian nhà tường trắng ngói đỏ.
Khu dân cư dựa lưng vào núi, phía trước là ruộng đồng, đa phần đều trồng cây xanh.
Phía Nam là phố thương nghiệp, các cửa hàng bán rong san sát nhau, đa phần đều là người từ nơi khác đến, tiền thuê phòng thấp nên họ cũng kiếm được không ít tiền.
Mảnh đất lớn phía Tây chính là mảnh đất mà Khuynh Thành Quốc Tế đã mua.
Khi Lâm Phi lái xe đến khách sạn lớn nhất thôn Thủy Khẩu, cửa của khách sạn có treo hoành phi màu đỏ: “Hoan nghênh bà Tô Ánh Tuyết, Tổng giám đốc Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế đến thăm thôn Thủy Khẩu”, bên cạnh là một đống lẵng hoa.
Lâm Phi không khỏi kinh ngạc, Tô Ánh Tuyết xuống nông thôn mà vẫn có người bày ra chiến trận để hoan nghênh cô?
Thực ra mỗi ngày tiếp xúc với Tô Ánh Tuyết, hắn cảm thấy không có gì nhưng thực tế, trong mắt dân chúng, Tô Ánh Tuyết là Tổng giám đốc của Tập đoàn mấy chục tỷ, đây là nhân vật lớn, đương nhiên cán bộ địa phương sẽ rất coi trọng.
Tô Ánh Tuyết có vẻ nhìn thấu được tia kinh ngạc trong mắt Lâm Phi, giọng điệu mang theo vài phần đùa giỡn:
- Giờ thì anh hiểu rồi chứ, em không phải là cô gái con nhà bình thường, nếu anh không nghiêm túc tạo dựng sự nghiệp, sau này ra ngoài mất mặt lắm đấy.
- Hì hì.
Lâm Phi bộ dạng không vấn đề gì:
- Không sao, da mặt anh dày lắm, không sợ mất mặt.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt với Lâm Phi, sau khi sửa sang lại trang phục, cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên lạnh lùng cao ngạo, mở cửa xuống xe.
Lâm Phi bỗng nổi da gà, bạn nhỏ Tô kẹo dẻo bắt đầu trở mặt rồi, tốc độ nhanh khủng khiếp.
Những cán bộ thôn có vẻ đang chờ ở đại sảnh khách sạn. Nếu không phải là ngoài trời nắng to thì có lẽ họ sẽ đứng chờ ngoài cửa.
Lúc này có người thoáng nhìn thấy Tô Ánh Tuyết đến, đám người lập tức mặt mày hớn hở, nhiệt tình ra chào đón.
Tô Ánh Tuyết bắt tay đơn giản với vài người quan trọng, có hai cán bộ là thanh niên trẻ chưa tốt nghiệp bao lâu không dám nhìn thẳng vào Tô Ánh Tuyết, có vẻ cô gái này quá chói mắt, bắt tay thế này còn khiến họ đỏ mặt, điều này mấy nữ cán bộ phía sau đều bật cười thành tiếng.
Nhưng, tuổi của Tô Ánh Tuyết còn khiến những người này kinh hãi, đặc biệt là người lần đầu tiên thấy một nhà đầu tư lớn đến thôn.
Cảm khái người ta mới 23 tuổi đã quản lý một công ty có tài sản vài chục tỷ, làm phép so sánh, đúng thật là quá mất mặt.
Không có quá nhiều người chú ý đến người tài xế như Lâm Phi nhưng vẫn sắp xếp cho hắn ghế dùng cơm.
Bởi lái xe nên không thể uống rượu, Lâm Phi chỉ có thể nhìn Tô Ánh Tuyết và mấy vị cán bộ trong thôn mời nhau rượu, mình thì ngoạm miếng thịt lớn thịt bé.
Tô Ánh Tuyết không thích uống rượu độ cao, chỉ có thể uống chút rượu nho, một đoàn cán bộ đã chuẩn bị rượu Mao Đài độ cao, thấy nhà tư bản không uống, bọn họ cũng không dám uống, nên đành lấy mấy bình rượu vang tỏ chút thành ý.
Sau khi uống xong một ly, Tô Ánh Tuyết cảm thấy đã đủ, Bí thư rồi trưởng thôn vẫn muốn mời tiếp, cô trực tiếp lạnh mặt nhìn bọn họ, nói câu “ lấy việc công làm trọng” rồi đặt ly xuống.
Điều này hiển nhiên quá lạnh lùng nhưng mấy cán bộ đều tươi cười đón chào, phải nói rằng người đẹp nói gì cũng đúng.
Việc xây dựng nhà xưởng được phân làm ba kỳ, bởi số lượng máy móc và thiết bị nhập khẩu cần khoản tiền hơn bốn tỷ, nên kỳ đầu tiên cần một tỷ rưỡi.
Mặc dù cho đến nay Khuynh Thành Quốc Tế đang từng bước tăng trưởng trở lại, nhưng có rất nhiều điểm cần cải cách, trong chốc lát lấy ra nhiều tiền mặt như vậy vẫn có chút khó khăn, nên cô cần thương lượng với các cán bộ, thông qua phân phối một số tài nguyên, giao tiền theo kỳ.
Lâm Phi không hứng thú nghe những chuyện này, hắn chỉ liếc nhìn bộ dạng những cán bộ bị Tô Ánh Tuyết nói cho ngẩn người, cảm thấy rất buồn cười.

Chương 152: Thân phận giả

Chương 152: Thân phận giả

Trong lòng Tô Ánh Tuyết cũng có chút không nỡ, nhưng cô phải tách biệt rõ ràng việc công và việc tư, thậm chí cô còn cảm thấy nếu Lâm Phi biết hôm nay cô hợp tác cùng Cố Thải Anh, hắn thậm chí sẽ kéo cô ra khỏi đây.
Nhưng cô có sự kiên định của mình, bây giờ đối tượng thích hợp nhất để cô hợp tác là Cố Thải Anh, Lâm Phi hận mẹ hắn là việc riêng của hắn, không thể vì vậy mà làm ảnh hưởng đến công việc của cô được.
Bởi chuyện xảy ra năm đó mà phải lỡ mất lần này, tìm người khác hợp tác thì chẳng khác nào đang trốn tránh.
Cô không làm gì sai, tại sao phải đi đường vòng mà không dám đối mặt chứ?
Nếu như Lâm Phi thực sự hiểu được cô thì hắn nên tin tưởng cô sẽ không lợi dụng mối quan hệ của mẹ con hắn mà cô chỉ đơn thuần là giải quyết việc công ty, điều này cũng giống như việc cô cam tâm tình nguyện tin tưởng ra đêm đó hắn và Phương Nhã Nhu không làm gì cả. Đây cũng là một thứ đạo lý.
Có thể sau đó Lâm Phi sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng Tô Ánh Tuyết cho rằng, nếu ngay cả niềm tin cơ bản cũng không có thì mối quan hệ của họ cũng không thể kéo dài được.
Cố Thải Anh là hội trưởng thương hội Lâm An, chẳng lẽ từ nay về sau cô cứ phải nhìn bà ta bằng ánh mắt thù hận, nghiến răng kèn kẹt hay sao?
Đối với cô mà nói, đó là một sự lựa chọn hèn mọn.
Cố Thải Anh cũng hiểu rõ cô gái này có ý gì, sau cùng, bà chua chát cười tự giễu mình, đưa tay ra trước mặt Tô Ánh Tuyết.
- Tổng giám đốc Tô, vậy năm năm sau, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ…
Nghe bà ta xưng hô như vậy, Tô Ánh Tuyết tươi cười, đưa tay ra nắm chặt lấy tay bà, cô biết rằng Cố Thải Anh đã thỏa hiệp.
Ký tên trên hợp đồng xong, Cố Thải Anh mời Tô Ánh Tuyết đến phòng chiếu của hội sở.
Với thân phận của bà bây giờ không cần phải tận tụy quản lý hiệp hội nữa, những giám đốc quản lý các ngành đều nằm trong tay bà rồi.
Trong phòng họp, sau khi những tấm màn sáng được mở ra, không bao lâu sau, đội ngũ quản lý khoảng gần mười người đều xuất hiện trên màn ảnh.
Cố Thải Anh đem tin tức vừa rồi công bố tới mọi người, lập tức những người kia nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả bọn họ đều không dám nhìn vẻ thong dong của Tô Ánh Tuyết.
Nhưng Cố Thải Anh không để bọn họ của nhiều thời gian kinh ngạc mà lập tức phân công công việc, bắt đầu tiến hành lôi kéo những cổ đông khác của Khuynh Thanh để cổ phần tiếp tục tăng lên.
Đợi đến khi mua được đủ số cổ phần sẽ tổ chức cuộc họp Hội đồng quản trị, tuyên bố dứt khoát.
Còn việc quản lý Khuynh Thành sẽ do Tô Ánh Tuyết trình bày cụ thể.
Sau khi hoàn tất những công tác chuẩn bị, trời đã chạng vạng tối, Tô Ánh Tuyết cũng đã khá mệt, cùng một lúc nói chuyện với nhiều người như vậy thực sự không dễ chịu chút nào.
Ra khỏi phòng họp, Tô Ánh Tuyết định chào tạm biệt Cố Thải Anh thì bà đã kéo tay cô lại.
- Ánh Tuyết, chuyện công nói xong rồi, bây giờ cô không ngại khi tôi dùng danh nghĩa cá nhân mời cô dùng cơm chứ, trời cũng tối rồi.
Cố Thải Anh tủm tỉm cười nói.
Tô Ánh Tuyết thoáng do dự rồi gật đầu đồng ý, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Lâm Phi, cho dù cô không nhúng tay vào mâu thuẫn giữa mẹ con họ thì cô cũng không thể quá lạnh lùng, chỉ cần chú ý cư xử đúng mực là được rồi.
Tuy trong hội sở có những món cao cấp nhưng Cố Thải Anh lại chỉ gọi bốn món ăn một món canh, rất giống với bữa cơm của một gia đình.
Hai người ngồi ăn trong một phòng vô cùng sang trọng nhưng lại ăn những món ăn thông dụng của những gia đình bình thường.
Tô Ánh Tuyết hiểu rằng đây là do Cố Thải Anh cố ý sắp xếp, nhưng cô chỉ cần lo ình là được, vậy nên cũng không nói gì nữa.
Tán gẫu một lúc, cũng chỉ là những chuyện sinh hoạt thường ngày, cũng khá nhẹ nhàng.
Cố Thải Anh nói xong, có chút cảm khái, nói:
- Ánh Tuyết, thực ra tôi rất hâm mộ cô.
- Hả?
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc.
- Nếu như tôi có thể có được tài hoa như cô thì có lẽ năm đó tôi cũng không phải đi theo con đường này, nói cho cùng thì đúng là tôi vô dụng thật.
Cố Thải Anh mỉm cười tự giễu mình, nói được một nửa, bà ngừng lại không nói tiếp nữa, dường như chỉ muốn nói ra cho khuây khỏa nỗi lòng.
Tô Ánh Tuyết im lặng, cô không hiểu được, nguyên nhân tại sao lại không thể nói với Lâm Phi được, Cố Thải Anh luôn miệng nói bà có nỗi khổ riêng không dám nói với Lâm Phi, đây chính là điều mà Tô Ánh Tuyết không thể lý giải được.
Ăn tối xong, Cố Thải Anh phái một lái xe đưa Tô Ánh Tuyết về nhà, tận mắt nhìn xe lăn bánh, điểm này khiến Tô Ánh Tuyết cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Xe đi rồi Cố Thải Anh mới thu lại nụ cười hòa ái trên mặt, trong ánh mắt lúc này là những suy nghĩ phức tạp.
Sau đó, bà lấy điện thoại ra, khoan thai bước đến bên bờ hồ, tay bấm một dãy số.
Không lâu sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông.
- Ha ha, đúng là hiếm có, hội trưởng Cố sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi thế này?
Cố Thải Anh khẽ mỉm cười, cảm thán nói:
- Tô Tinh Nguyên…tôi thực sự ngưỡng mộ ông đấy, nuôi dạy được một cô con gái tốt như vậy.
- Hả? Tiểu Tuyết? – Tô Tinh Nguyên dường như đang suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp: - Không lẽ chiều nay con gái tôi ra ngoài đi tìm hội trưởng Cố?
- Đúng vậy, tôi ăn cơm với cô bé, cô bé vừa đi về rồi.
Cố Thải Anh nói.
- Xem ra…tính cách nó cũng mềm mại hơn rồi, nó còn bướng bỉnh hơn, quật cường hơn cả mẹ nó, thực ra tôi cũng sớm muốn khuyên nó rồi, không bằng nhờ hội trưởng Cố giúp đỡ… - Sắc mặt Tô Tinh Nguyên có chút vui mừng: - Không biết hội trưởng Cố có đồng ý giúp hay không?
Cố Thải Anh cười khổ:
- Chủ tịch Tô, ông hiểu nhầm rồi, hôm nay lệnh ái nhà ông đến tìm tôi không phải là nhờ tôi giúp đỡ mà là đàm phán để cùng tôi hoàn thành một giao dịch, quan hệ của bọn tôi bây giờ là quan hệ hợp tác, không có chuyện giúp hay không giúp, có thể nói là… bây giờ chúng tôi là cùng hội cùng thuyền.
- Sao cơ? – Tô Tinh Nguyên kinh ngạc – Chuyện này… chuyện này là sao?
Rõ ràng là ông không hiểu, Tô Ánh Tuyết nhờ Cố Thải Anh giúp đỡ, còn có cách nào nữa, nó làm sao có vốn liếng gì để thiết lập quan hệ hợp tác với bà ta cơ chứ?
Cố Thải Anh hiểu được sự kinh ngạc của ông ta, lúc nãy chính bà cũng thấy kinh ngạc như vậy.
- Là thế này…
Cố Thải Anh kể vắn tắt lại chuyện lúc chiều cho ông ta.
Sau khi nghe xong, Tô Tinh Nguyên sững sờ.
Cuối cùng, ông buông lời như tự nhủ với mình:
- Thì ra…còn có thể như thế?
Ông căn bản không hề nghĩ rằng Tô Ánh Tuyết có thể giấu ba mình để tự quyết định một chuyện trọng đại như vậy.
- Tôi gọi cho ông là muốn thông báo với ông rằng sau cuộc họp Hội đồng quản trị lần này, tôi sẽ nhậm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị, ông trở thành cổ đông thứ hai, là một trong những người sáng lập, nhưng tốt nhất ông không nên làm những điều mà tôi không muốn thấy.
Cố Thải Anh nói.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Tô Tinh Nguyên cười ha hả, nói:
- Chuyện đã đến nước này thì tôi còn biết làm thế nào, hội trường Cố không phải lo lắng, tôi sẽ toàn lực phối hợp với bà.
Cố Thải Anh hài lòng với câu trả lời này, đang định cúp điện thoại thì nghe được giọng Tô Tinh Nguyên:
- Vương phu nhân, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với bà…
- Hả?
Cố Thải Anh chau mày, có chút ngập ngừng, tại sao Tô Tinh Nguyên lại thay đổi cách xưng hô như vậy.
Tô Tinh Nguyên chậm rãi nói:
- Bà cũng biết mấy ngày trước Tiểu Tuyết gặp một số nguy hiểm, nó cứ luôn miệng gọi tên thằng nhãi Lâm Phi đến bảo vệ nó. Cái thằng Lâm Phi này cũng kỳ quái, tôi không thể không xem xét đến an nguy của con gái mình nên có đi điều tra về hoàn cảnh của hắn…
Nghe đến đây, bàn tay cầm điện thoại của Cố Thải Anh toát mồ hôi.
- Bây giờ tôi đã biết được người mẹ ruột năm đó của nó tên là Lý Anh Thải… nhưng người phụ nữ tên Lý Anh Thải này lại không có tin tức gì, đến năm Lâm Phi lên tám tuổi, bà ta đột nhiên mất tích, tất cả những thông tin liên quan đến bà ta đều không thấy gì hết…
Giống như người này trước giờ chưa từng xuất hiện trên thế giới này, chỉ có một giải thích duy nhất là người phụ nữ Lý Anh Thải này là một thân phận giả…
- Đủ rồi!
Cố Thải Anh hít một hơi thật sâu, sắc mặt rất không vui, nói:
- Tô Tinh Nguyên, ông sinh ra lớn lên ở Lâm An này, có thể điều tra được những chuyện hơn hai mươi năm về trước cũng chẳng có gì là lạ. Đúng vậy, Lâm Phi là đứa con cốt nhục tôi dứt ruột sinh ra, năm đó đúng là tôi dùng tên giả Lý Anh Thải trong một thời gian, như vậy thì đã sao, ông tưởng Lâm Phi không biết chuyện này à? Ông dùng chuyện đó để đe dọa tôi sao?

Chương 151: Công việc và tình yêu

Chương 151: Công việc và tình yêu

Cố Thải Anh hít hít mũi, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nhìn cô, rồi lại lắc lắc đầu nói:
- Không đúng… cho dù cô có khuyên được thì Phi Nhi cũng chưa chắc đã nghe lời cô, đây không phải là nút thắt dễ cởi, bởi dù sao đi nữa tôi cũng không thể giải thích với nó chuyện năm xưa.
- Vậy bà muốn….
Tô Ánh Tuyết không hiểu.
Cố Thải Anh nhìn Tô Ánh Tuyết với vẻ cầu khẩn, nói:
- Ánh Tuyết, tôi không hy vọng Phi Nhi có thể hoàn toàn tha thứ cho tôi… tôi chỉ mong có ngày nào đó được ở bên cạnh nó, được làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Tôi hy vọng nó sống thật tốt, không phải chịu nhiều khổ cực như ngày bé.
- Còn cô có thể làm cầu nối cho tôi và nó, là cầu nối tốt nhất đấy. Tôi nhận ra là nó thích cô, cô cũng có tình cảm với nó, tôi tin là chỉ cần cô đồng ý giúp tôi, sớm muộn gì cũng có thể giúp tôi và Phi Nhi bình tĩnh ngồi lại với nhau, chỉ cần là một bữa cơm thôi tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.
Tô Ánh Tuyết hiểu được phần nào ý tứ của bà, gật gật đầu, thì ra là muốn cô làm “tấm đệm”. Tuy nhiên cô không tình nguyện cho lắm, vì như vậy sẽ khó tránh khỏi việc mâu thuẫn với Lâm Phi. Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ ruột của Lâm Phi, cô không thể nào tránh được, cô không thể quyết tâm hận người phụ nữ này như Lâm Phi được.
Cô vẫn nhớ rõ lần đó nhắc đến Cố Thải Anh, sắc mặt Lâm Phi rất khó coi, cô thực sự khó mà tưởng tượng ra được việc hận mẹ ruột mình đau khổ đến mức nào. Nếu như có thể, cô rất hy vọng ngày nào đó Lâm Phi có thể cởi bỏ được tất cả những vướng bận trong lòng kia.
Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu như không giải quyết tốt việc này, Lâm Phi rất có thể sẽ ghét lây sang cô, đây tuyệt đối không phải điều mà cô muốn thấy.
- Ánh Tuyết… - Cố Thải Anh hít một hơi thật sâu, giãi bày tâm tình của mình: - Tôi muốn cầu xin cô một chuyện, cô có thể… nhắc trước với Lâm Phi chuyện hôn nhân của hai người?
- Hả?
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết thoáng đỏ bừng lên, cô tuyệt đối không nghĩ rằng Cố Thải Anh lại có ý này.
Cố thải Anh tủm tỉm cười:
- Tốt nhất là kết hôn đi, hoặc định trước cũng được, chỉ cần cô đồng ý làm con dâu tôi, chúng ta chẳng phải sẽ là người một nhà sao? Tôi sẽ trực tiếp chuyển nhượng cổ phần tại Khuynh Thành cho cô, giúp cô ép được khí thế nhà họ Mã xuống, như vậy cũng không phải là giúp người ngoài.
Không phải tôi muốn cô giúp tôi khuyên bảo gì Phi Nhi, chỉ cần sau này có nhiều cơ hội để chúng tôi xích lại gần nhau hơn, có cơ hội thích hợp giúp tôi được trò chuyện với nó là được rồi.
- Đợi đến khi hai người có con, Phi Nhi cũng sẽ trở thành ba, lúc đó có nhiều điều nó có thể từ tử cảm nhận được, tôi tin là với sự cố gắng của cả hai chúng ta, sớm muộn sẽ có ngày nó hiểu được tâm ý của tôi.
- Ánh Tuyết, tôi thực sự rất quý mến cô, những cô gái bình thường khác tôi đều không vừa mắt, tôi thấy cô với Phi Nhi rất đẹp đôi, hai đứa cũng đến tuổi lập gia đình rồi, cô cứ nói với nó đi.
Cố Thải Anh nói xong những lời cuối cùng cũng vẫn là ngợi khen cô, ánh mắt tràn đầy sự tha thiết.
Tô Ánh Tuyết vẫn rất tỉnh táo, cô suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Thực sự rất xin lỗi, hội trưởng Cố, tôi không thể tiếp nhận tất cả những điều bà vừa nói…
- Tại sao?
Cố Thải Anh vội hỏi.
Tô Ánh Tuyết nói rất rõ ràng:
- Tôi muốn để công tiếp tục hoạt động, như vậy thực sự muốn tìm một chỗ dựa vững chắc từ phía nhà nước, nhưng điều này không có nghĩa là tôi tình nguyện mang tình cảm riêng tư của mình xen lẫn với công việc.
- Tôi muốn theo đuổi sự nghiệp của mình, như thế đôi khi tôi bắt buộc phải làm những việc không lương thiện, không quang minh chính đại, nhưng tôi vẫn hy vọng tình yêu của tôi, gia đình tương lai của tôi luôn giữ được sự thuần khiết trong sáng.
- Một khi tôi đồng ý với những gì bà nói, đối với tôi, như thế chẳng khác nào lấy tình yêu của mình để đổi lấy quyền lực, lấy vinh hoa phú quý, đấy không phải là điều mà tôi muốn làm.
- Đối với tôi, hơn ba tỷ cổ phần thực sự không có gì to tát, bà cũng nên hiểu rằng nếu tôi để ý đến tiền bạc thì tôi có thể trực tiếp nói với những ông trùm phố Wall kia, họ rất muốn mời tôi đến làm việc cho họ.
- Đến lúc đó Chính phủ Mỹ sẽ bảo vệ tôi, đừng nói là nhà họ Mã, ngay cả những thế lực chống lưng cho họ cũng không làm gì được tôi.
- Tôi ngồi lại đây đàm phán với bà, mục đích lớn nhất không phải là hơn ba tỷ kia, thực ra bà không cần phải tổn hao công sức cũng có thể trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của Khuynh Thành, còn tôi, tôi sẽ biến nó trở thành Đế Quốc thương mại hùng mạnh trong vòng năm năm.
Cố Thải Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trong đôi mắt ấy là hào quang tự tin rạng rỡ, khiến bà cũng trở nên bừng tỉnh.
Bà sớm đã biết Tô Ánh Tuyết đã sớm bước ra khỏi vòng xoáy tiền tài, cái mà cô muốn chỉ có thành tựu mà thôi.
Giống như một vận động viên thể thao đi khắp thế giới thi đấu, muốn mang về những chiếc cúp vô địch, cô căn bản không hề quan tâm xem phần thưởng là bao nhiêu.
Sở dĩ cô tìm bà đơn giản là vì vợ chồng bà thích hợp để đối phó với đám người kia chứ không phải bất đắc dĩ cô ta mới đến tìm bà.
Bởi vậy nếu muốn Tô Ánh Tuyết thực hiện ý nguyện của bà, Cố Thải Anh cũng chẳng có ưu thế gì, bà chỉ có thể đi tìm người khác giúp đỡ hoặc cùng đường thì tìm cái cây mà treo cổ lên thôi.
Trong lòng Cố Thải Anh cũng có chút không cam lòng, bà chau mày nói:
- Ánh Tuyết, cô làm như vậy không sợ năm năm sau chỉ còn lại đôi bàn tay trắng sao? Đấy là năm năm tâm huyết, cô thực sự không quan tâm sao?
Tô Ánh Tuyết dứt khoát gật đầu:
- Trên thực tế, nếu như trong năm năm này mọi việc thuận lời, tôi có thể rời bỏ Khuynh Thành, chỉ cần để mắt đến nó thôi, không cần phải chiếm cứ nó. Cũng như lúc nãy tôi nói, tôi không thiếu tiền, đến lúc rời khỏi Khuynh Thành rồi tôi còn có gia đình mình, con cái mình…
Nhắc đến hai chữ “con cái”, khuôn mặt Tô Ánh Tuyết không khỏi đỏ bừng lên, nhưng lại nói rất thoải mái:
- Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi rất ít khi có thời gian ở bên cạnh tôi, sau đó mẹ tôi ra nước ngoài sớm, tôi lại càng không có thời gian ở bên mẹ. Tôi không hy vọng con cái mình sau này lớn lên cũng sẽ cô độc như thế.
- Năm năm nữa tôi cũng gần ba mươi rồi, một người phụ nữ ba mươi tuổi cũng nên thay đổi cuộc sống của mình, làm những việc khác bây giờ, không thể chuyên tâm quá mức vào công việc mà làm mất đi những thú vui khác trong cuộc sống, chẳng phải vậy sao?
Cố Thải Anh cảm thấy bất lực, bà thực sự không muốn bị đánh bại, cô gái này nhắc đến những kế hoạch trong cuộc đời đơn giản mà rõ ràng, dường như cô nói thế nào thì nó sẽ là thế ấy.
Đây là niềm tin vững chắc vào khả năng của mình, mỗi bước chân đi đều có kế hoạch rõ ràng, nhưng Tô Ánh Tuyết dường như… thực sự là có được năng lực đó.
- Cô… nếu cô đã quan tâm đến gia đình, đến tình thân như vậy, cô nhẫn tâm nhìn Phi Nhi cứ hận tôi mãi như vậy sao?
Giọng nói của Cố Thải Anh cũng nhún nhường hơn.
Tô Ánh Tuyết mấp máy đôi môi mỏng, áy náy nói:
- Tuy tôi không rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Phi thực sự đã chịu không ít đau khổ. Trên đời này không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể tha thứ được. Cũng giống như đinh đã đóng cột, khi rút ra vẫn sẽ lưu lại những vết thương.
- Điều duy nhất tôi có thể làm là không hận bà như Lâm Phi, tôi sẽ tôn trọng bà, nếu như sau này chúng tôi kết hôn, tôi sẽ coi bà là bề trên của mình. Tôi chỉ có thể quyết định được việc đó mà thôi.
- Còn chuyện anh ấy có tiếp nhận bà hay không, điều này không nằm trong khả năng của tôi. Anh ấy không phải là người nói gì nghe nấy, tuy có lúc rất đáng ghét nhưng cũng chính là một trong những lý do khiến tôi thích anh ấy.
Cố Thải Anh cảm thấy thất vọng và mất mát, thái độ của Tô Ánh Tuyết như vậy chẳng khác nào khiến hy vọng của bà trở nên vô vọng.
Tô Ánh Tuyết nói:
- Hội trưởng Cố, tôi vẫn nên gọi bà như vậy thì hơn. Tôi hy vọng về mặt công việc, chúng ta đến đây để bàn bạc chuyện hợp tác, nếu bà đồng ý thì xin mời bà ký vào văn bản này, nhưng tôi tuyệt đối không để chuyện tình cảm riêng tư xen vào công việc, cũng không hy vọng để Lâm Phi nghĩ rằng bà vì anh ấy mà hợp tác với tôi, bởi những điều kiện mà tôi đưa ra về cơ bản cũng đã đủ rồi.
Nói đến đây, sự thất vọng mất mát của Cố Thải Anh cũng dần hiện lên qua lời nói.

Chương 149: Cô ta dám

Chương 149: Cô ta dám

Đương nhiên là Tô Ánh Tuyết có thể phát giác ra được Cố Thải Anh đang quan sát mình giống như lần đầu tiên gặp mặt, điều này khiến cô có chút không được tự nhiên.
-Tô tiểu thư tới một mình sao? Vệ sĩ của cô đâu?
Cố Thải Anh hỏi.
- Anh ta có chút việc nên đưa tôi tới rồi đi luôn rồi ạ.
Tô Ánh Tuyết đáp.
- Ồ…
Trong lòng Cố Thải Anh thầm thở phào, như vậy cũng thuận tiện hơn nhiều.
- Hội trưởng Cố.
Tô Ánh Tuyết không nghĩ nhiều, ổn định lại cảm xúc, đi vào chủ để chính:
- Không biết bà có đánh giá gì về thế cục hiện tại của Khuynh Thành Quốc Tế.
Cố Thải Anh cười thầm, cô gái này đúng là nôn nóng, cơ bản không có ý nói chuyện tìm hiểu để kéo gần quan hệ mà đi vào chủ đề chính luôn.
Đối với người làm ăn, không hợp tác được cũng có thể trở thành bạn, tạo mối quan hệ đôi khi còn quan trọng hơn nhiều so với quyết sách.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ rằng, Tô Ánh Tuyết vẫn là một cô gái trẻ, có rất nhiều chuyện chưa chín chắn, chỉ là tài hoa của cô đã bù đắp cho những chỗ khiếm khuyết.
- Đánh giá à…
Cố Thải Anh trầm ngâm một lúc rồi nói:
- E là mọi người đều đang đợi lần họp hội đồng ban quản trị tiếp theo, nếu Tô tiểu thư bị cách chức Tổng giám đốc, vậy thì một số lượng lớn cổ phiếu bị bán tháo cũng là hợp tình hợp lý, bao gồm cả tôi cũng sẽ giảm cổ phần của Khuynh Thành Quốc Tế một cách hợp lý. Nói tóm lại là, tôi không cho rằng Khuynh Thành Quốc Tế có thể sống sót qua quý sau.
Tô Ánh Tuyết gật đầu, đồng ý với ý kiến của Cố Thải Anh.
- Vậy thì Hội trưởng cảm thấy, phải làm thế nào mới có thể khiến Khuynh Thành Quốc Tế thoát khỏi khốn cục này?
Cố Thải Anh nheo mắt:
- Tô tiểu thư, cô muốn tôi giúp cô nghĩ cách? Nếu như vậy tại sao không trực tiếp xin tôi giúp đỡ, cô biết, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng quả thực tôi có năng lực cứu vãn tình hình giúp cô.
- Tôi biết Hội trưởng Cố có bản lĩnh này.
Tô Ánh Tuyết cười nói:
- Nhưng tôi không muốn cầu xin Hội trưởng Cố.
Cố Thải Anh không hiểu Tô Ánh Tuyết đang nói gì, bà tưởng rằng cuộc nói chuyện hôm nay đơn giản là Tô Ánh Tuyết đi cầu xin mình giúp đỡ.
- Rất rõ ràng.
Cố Thải Anh:
- Uy hiếp lớn nhất của Khuynh Thành Quốc Tế không có bối cảnh nhà nước , mà Tập đoàn Thanh Mã là tập đoàn bất động sản, bản thân có quan hệ hợp tác mật thiết với nhà nước, nên càng được nhà nước coi trọng. Nói trắng ra là, cùng giao một mảnh đất cho Tập đoàn Thanh Mã, thuế thu được sẽ nhiều hơn.
Hiện tại, tình hình kinh tế của Hạ Quốc chúng ta vẫn là dựa vào bất động sản để thúc đẩy phát triển, sự lên xuống của bất động sản là sự vững mạnh và sụt giá của kinh tế, mặc dù đây không phải là cục diện tốt, nhưng đây là sự thực.
- Hội trưởng Cố nói đúng, tôi cũng hiểu, đây là một hào rộng không thể vượt qua. Tô gia của chúng tôi căn cơ còn nông, quả thực không có cách nào so sánh với bối cảnh của Mã gia.
Tô Ánh Tuyết nghiêm túc nói.
- Nếu đã như vậy, Tô tiểu thư đến tìm tôi, lại không muốn cầu xin tôi giúp đỡ, tại sao?
Cố Thải Anh vô cùng tò mò.
Tô Ánh Tuyết bỗng cười thần bí, rút ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước rồi đưa cho Cố Thải Anh.
- Tôi muốn làm một giao dịch với Hội trưởng, liên quan đến giao dịch cổ phần của công ty.
- Cổ phần?
Cố Thải Anh nheo mắt, nghĩ đến điều gì đó, bà lắc đầu cười khẽ, không có ý nhận tập tài liệu.
- Không cần xem nữa, tôi biết cách làm của cô, cô muốn mua 11% cổ phần từ tay tôi, sau đó nghĩ cách mua của một số cổ đông khác để đủ cổ phần đảm nhiện chức Chủ tịch hội đồng quản trị của Khuynh Thành Quốc Tế, tiếp tục tranh giành?
- Có lẽ đây quả thực là biện pháp có thể giúp cô tranh thủ được không ít thời gian, chí ít cha cô không có cách nào lấy đi quyền lực trên tay cô, nhưng Tô tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tài sản của cô không ít nhưng không đủ để mua cổ phần trong tay tôi, trừ phi tôi muốn bán rẻ cho cô, nhưng đó là điều không thể….
Cố Thải Anh lắc đầu.
Tô Ánh Tuyết mặt không đổi sắc:
- Hội trưởng, tôi cho rằng bà xem qua một chút vẫn tốt hơn.
Cố Thải Anh khẽ giật mình, lẽ nào bà đoán sai rồi? Còn có khả năng nào nữa.
Sau khi nhận lấy văn kiện, bà chỉ nhìn thoáng qua rồi mỉm cười.
- Tô tiểu thư, cô muốn tôi mua cổ phần của cô? Đây là cách để tôi đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, để Khuynh Thành Quốc Tế trực tiếp móc nối với tôi sao?
Cố Thải Anh cười lắc đầu:
- Tô tiểu thư, cô chưa hiểu sao, nếu trong tay tôi có khoản tiền lớn thế này, và tôi có ý muốn đầu tư, vậy thì đi công ty khác đầu tư còn ổn thỏa hơn nhiều so với Khuynh Thành Quốc Tế hiện tại.
- Hơn nữa nói thật, muốn một lần mua 19% cổ phần của cô, rồi lại thu mua cổ phần từ tay những cổ đông khác nữa mới thắng được cha cô, đây không phải là số tiền nhỏ, tôi hà tất phải bỏ nhiều tâm tư và số vốn lớn như vậy vì một Khuynh Thành Quốc Tế không có nhiều quan hệ với tôi.
Tô Ánh Tuyết cười mỉm, bất đắc dĩ nói:
- Hội trưởng Cố, xin bà xem xong rồi hẵng nói có được không ạ?
Cố Thải Anh nhíu mày, lẽ nào bà lại đoán sai rồi? Còn có cách nào nữa? Bà đành tiếp tục lật xem tài liệu.
Khi nhìn thấy một điều khoản trong tập tài liệu, bà thoáng giật mình, sau đó, nhanh chóng lật xem vài trang còn lại.
Chờ sau khi xem xong tất cả nội dung, Cố Thải Anh vẫn chưa định thần lại, nhìn Tô Ánh Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.
Tựa như không nhận ra đó là Tô Ánh Tuyết!
- Cô muốn…
Cố Thải Anh kinh ngạc nói tiếp:
- Chuyển cổ phần miễn phí cho tôi?
Tô Ánh Tuyết cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, khẽ cười rồi gật đầu:
- Vâng, đúng vậy, ngoài việc phải phí thủ tục ra thì tôi không cần một đồng tiền nào.
Cố Thải Anh trầm mặc hồi lâu, có vẻ đang tiêu hóa câu nói kinh động này.
Đến cuối cùng, bà không khỏi thán phục:
- Tô tiểu thư, sự táo bạo của cô khiến tôi không dám tin. Cô biết không, trị giá cổ phần mà cô muốn cho tôi, nếu tính ra, cũng phải hơn ba tỷ….
- Tôi biết.
Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói:
- Nhưng với tình hình hiện tại, nếu tôi cầm ba tỷ này, tôi cũng không có cách nào tiêu nó. Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ cần một môi trường ổn định để tôi tiếp tục làm Tổng tư lệnh của Khuynh Thành Quốc Tế.
- Với khả năng của Hội trưởng Cố, cầm 19% cổ phần trên tay tôi, cộng thêm 11% cổ phần của bà, lôi kéo thêm mấy cổ đông nữa là có thể vượt qua cha tôi.
- Đến lúc đó, bà sẽ là Chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế, còn tôi, giống như trên điều khoản đã viết, chỉ cần tiếp tục bổ nhiệm tôi là Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế, tiền đề là trong vòng năm năm, thành tích đạt đến mức tiêu chuẩn, không được thay thế tôi là có thể rồi.
Tô Ánh Tuyết nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng Cố Thải Anh lại dậy sóng lớn.
E là không ai ngờ rằng, con bài cuối cùng mà Tô Ánh Tuyết lật, lại là như vậy.
Cô nói rất rõ ràng, cô không cần tiền, cũng không cần địa vị cổ đông gì, cái cô cần là có người có thể tạo ra môi trường cho cô để cô triển khai kế hoạch lớn.
Đối với cô mà nói, Khuynh Thành Quốc Tế mà cha mẹ cô xây dựng nên, nếu đã ra thị trường, sẽ không phải là của một mình cô nữa.
Như vậy, cổ phần bao nhiêu cũng không còn quan trọng.
Vậy thì thà bản thân tự đi tìm hậu đài vững chắc còn hơn bị người có gia cảnh mạnh hơn chèn ép.
Mặc dù Cố Thải Anh và Vương Thiệu Hoa không được coi là cấp cao nhất trong Hạ Quốc, nhưng so với gia cảnh của Mã gia thì đã đủ.
Chỉ cần Cố Thải Anh với vai trò là Chủ tịch hội đồng quản trị của Khuynh Thành thì không quan viên Lâm An nào dám giở trò với Khuynh Thành, kể cả Mã gia.
Mặc dù Cố Thải Anh sẽ chọc tới người của Mã gia, nhưng bà đã không mất đồng nào lại cầm được ba tỷ, tay không bắt sói, lại với tư cách là Chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế, đâu còn để ý đến người của Mã gia sẽ làm gì mình.
Bà là một thương nhân, nhìn qua là có thể phân biệt được lợi và hại thế nào, và đâu là lựa chọn sáng suốt.
Nói trắng ra, vì cha con Tô gia trêu chọc Mã gia thì không đáng, nhưng vì công ty của mình mà vạch mặt Mã gia, đó cũng là hợp tình hợp lý.
Mấu chốt là những điều khoản, yêu cầu mà Tô Ánh Tuyết viết trong hợp đồng, cơ bản chỉ có lợi không có hại.
Trên thế giới có mấy người có thể hợp với chức Tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế hơn Tô Ánh Tuyết? Cô vốn là nguồn nhân tài đắt giá.
Cho dù cô không yêu cầu, không thêm điều mục, Cố Thải Anh cũng sẽ ưu tiên cân nhắc Tô Ánh Tuyết.
Cố Thải Anh nhìn Tô Ánh Tuyết bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, thở dài:
- Tô tiểu thư…cô đưa ra một quyết định điên cuồng khiến tôi không thể không bội phục. Ở tuổi của cô, tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ những việc như vậy…tôi thừa nhận…trong lĩnh vực này, tôi không bằng cô, trước kia tôi đã xem nhẹ cô rồi.
Cố Thải Anh giờ đã hiểu, thực ra từ lúc bắt đầu, Tô Ánh Tuyết đã nghĩ đến kế thoát thân này, chỉ là chưa đến phút cuối, cô không muốn đi bước này mà thôi.
Những chuyện này đối với Tô Ánh Tuyết mà nói đều là việc trong phạm vi tính toán của cô. Thực ra cô không bối rối, bởi cô vẫn giữ con át chủ bài có thể ngăn con sóng dữ.
Chiêu “rút củi dưới đáy nồi” này e là với tư duy của người bình thường, căn bản không thể tưởng tượng ra được.
Ai cũng nguyện ý giàu qua một đêm, nhưng ai cam lòng biến vài tỷ thành nước chảy lá khoai.
Người khác không dám, nhưng Tô Ánh Tuyết dám.
Tô Ánh Tuyết có vẻ đang thưởng thức bộ dạng thất thố của Cố Thải Anh, cười tự tin nói:
- Được rồi, Hội trưởng Cố, nếu không có vấn đề gì, mời bà ký tên, trừ phi bà có ý kiến với có nhân tôi, có mối thù sâu đậm với Tô gia chúng tôi, nếu không không có lý do gì khiến bà từ chối lời đề nghị của tôi cả.

Chương 145: Thay đổi bất ngờ

Chương 145: Thay đổi bất ngờ

Đối với các nhân viên của Khuynh Thành Quốc Tế mà nói, họ đã trải qua không biết bao nhiêu ngày thứ hai, nhưng ngày hôm nay lại khiến nhiều nhân viên có chút mộng ảo.
Sáng sớm, nội bộ đã truyền tin tức ra ngoài, vợ chồng ông Mycroft và bà Martha của Tập đoàn thời trang S, tập đoàn đứng top 5 trên thế giới về kinh doanh thời trang sẽ đến thảo luận hợp tác làm ăn với Khuynh Thành Quốc Tế.
Đối với toàn thể nhân viên tưởng rằng công ty sắp sụp đổ, tưởng rằng Tô Ánh Tuyết sắp bị từ chức mà nói, thì đây là một tin tức hot nhất những ngày gần đây.
Không ai ngờ rằng, trong tình hình bất lợi thế này mà Tô Ánh Tuyết có thể tìm được tập đoàn S bàn việc hợp tác làm. Tập đoàn này còn đẳng cấp hơn rất nhiều so với những tập đoàn nước ngoài khác.
Mà ngay cả những đại cổ đông trong hội đồng quản trị cũng không khỏi thầm khâm phục, cô gái trẻ tuổi như vậy sao lại có khả năng “biến thái” đến thế?
Tất cả mọi người đều chờ mong, sau khi ký hợp đồng, Khuynh Thành Quốc Tế sẽ cải tử hoàn sinh.
Tô Ánh Tuyết bộ dạng phấn khởi đến công ty sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày để cùng lãnh đạo cấp cao đàm phán một số công việc có liên quan.
Mà đến cả Tô Tinh Nguyên vẻ mặt cũng vui tươi, ai cũng có thể nhìn ra được, chung quy thì Chủ tịch vẫn hy vọng con gái mình có thể cứu vãn được tình hình.
Theo lý mà nói, là một trong những cổ đông của Khuynh Thành Quốc Tế, lại là phu nhân chủ tịch, dù gì thì Diêu Lam cũng nên tham ra vào lần hội đàm quan trọng này, nhưng việc Diêu Lam không xuất hiện khiến không ít người thầm đoán, mâu thuẫn trong nội bộ Tô gia đã gia tăng.
Trên thực tế, khi Diêu Lam biết Tô Ánh Tuyết đã ngăn được con sóng dữ, hai đêm không ngủ ngon, sắc mặt kém vô cùng, không phải ở trong bệnh viện cùng Tô Tuấn Hào thì là đi đến giáo đường cầu nguyện, đâu còn tâm tư tham gia hội đàm.
Với tư cách là vệ sĩ, Lâm Phi vốn không có nhiều cơ hội tham gia việc đàm phán nhưng lần này vai trò của hắn rất đặc biệt, là “tâm phúc” trong mắt vợ chồng ông bà Mycroft, hiển nhiên hắn phải có mặt. Hôm nay, hắn mặc bộ đồ Tây toát ra vẻ nam tính khiến ột số nữ nhân viên trong công ty lóa mắt.
Chín giờ sáng, ông Mycroft và bà Martha ngồi trên chiếc xe Jaguar có vẻ không xứng với thân phận họ cho lắm đến Khuynh Thành Quốc Tế.
Hai cha con Tô Ánh Tuyết và Tô Tinh Nguyên nhiệt tình chào đón, Lâm Phi cũng tiến lên chào hỏi, một đám người dần tiến vào trong công ty.
Trong phòng hội nghị, các lãnh đạo cấp cao không được vào, cha con Tô gia đối mặt với vợ chồng Mycroft, ngồi bên cạnh còn có Lâm Phi và Hứa Vi.
Hứa Vi phụ trách công tác trợ lý, Lâm Phi thì thuần túy là nguyên nhân cá nhân, điều này khiến các lãnh đạo cấp cao bên ngoài đều khó hiểu, sao một vệ sĩ cỏn con lại có thể vào trong đó?
- Rất vinh dự có cơ hội được cùng Mycroft tiên sinh và Martha phu nhân hội đàm, tôi tin tưởng đây sẽ là lần hợp tác quan trọng có ảnh hưởng đến kết cấu sản nghiệp thời trang của Hạ Quốc trong tương lai.
Tô Tinh Nguyên cười tủm tỉm nói.
Ông Mycroft vẫn duy trì tư thái khiêm tốn của quý tộc:
- Chủ tịch Tô, chúng tôi có đồng ý hợp tác hay không còn phải xem hợp đồng cụ thể đã.
- Điều này là đương nhiên.
Tô Tinh Nguyên ra hiệu cho Hứa Vi bên cạnh đưa tài liệu có liên quan cho hai vợ chồng ông Mycroft.
Tô Ánh Tuyết đứng dậy, đi đến bên màn hình máy chiếu, thông qua PPT đã được chuẩn bị từ trước giới thiệu từng phần cụ thể trong kế hoạch.
Đây là bản kế hoạch cô xây dựng nên cô trình bày đâu ra đấy, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu. Không lâu sau, hình ảnh hợp tác tốt đẹp trong tương lai đã hiện ra trong đầu mọi người
Ông Mycroft và bà Martha hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc về kế hoạch của Tô Ánh Tuyết. Kế hoạch của Tô Ánh Tuyết còn tốt hơn rất nhiều so với dự liệu của bọn họ.
- Tô tiểu thư, cô đúng là một nhà quyết sách tài ba, rất ít người có thể giống như cô, dám vứt bỏ sản nghiệp dây chuyền cố định để đi tìm kiếm nghiệp vụ hoàn toàn mới. Đây là mạo hiểm lớn, nhưng từ phân tích của cô, tỉ lệ thành công quả thực sẽ rất cao.
Ông Mycroft tán thưởng.
- Thời trang vĩnh viễn không bị lạc hậu, bởi vì nó xuất phát từ nhu cầu tìm kiếm cái đẹp vĩnh hằng của con người. Quan trọng là phải làm thế nào để biết được tiên cơ, để khách hàng lựa chọn sản phẩm của chúng ta. Tôi tin tưởng rằng, cùng với sự phát triển nhanh chóng của mạng lưới internet, các cửa hàng mặt tiền trong tương lai sẽ ngày càng khó kinh doanh, giống như Khuynh Thành Quốc Tế chúng tôi và quý công ty, đều chiếm nguồn bách hóa thực thể lớn, điều này không phải là chuyện tốt.
- Nếu như kéo dài lâu, tổn thất sẽ càng lớn. Nếu đã như vậy, không bằng thừa lúc còn sớm lợi dụng con đường chúng ta đã quen, cắt giảm các cửa hàng mặt tiền phổ thông, đổi thành tiêu thụ sản phẩn thông qua mạng lưới internet.
- Để đạt được mục tiêu này, xây dựng nhà xưởng là điều bắt buộc.
- Đương nhiên, các cửa hàng thực thể sẽ được giữ lại một bộ phận, nhưng chỉ nhằm vào các đối tượng có nhu cầu tiêu dùng xa xỉ, bởi chỉ có thời trang giá trị hơn vạn mới đáng để cho khách hàng đi đến cửa hàng một chuyến, cũng đáng để chúng ta thuê nhân viên phục vụ chất lượng cao.
Tô Tinh Nguyên ở bên cạnh nghe thấy những điều này đều có chút ngẩn người. Ông tin tưởng tài hoa của con gái mình nhưng lại không hiểu rõ ý định của Tô Ánh Tuyết.
Nghe xong, hiển nhiên là Tô Ánh Tuyết muốn cải cách toàn diện, đưa trọng tâm của Khuynh Thành Quốc Tế chuyển thành tiêu thụ qua mạng lưới internet và hậu cần.
Tô Tinh Nguyên nhíu mày, thoáng vẻ lo âu.
Quả nhiên, phu nhân Martha đưa ra nghi vấn:
- Tô tiểu thư, sách lược của cô không có vấn đề gì, chúng tôi cho rằng đầu tư nên nhận được báo đáp đầy đủ. Trên thực tế, người trong tập đoàn chúng tôi cũng cho rằng tình hình của Hạ Quốc phù hợp với tiêu thụ qua mạng lưới internet hơn là bách hóa thực thể.
- Nhưng cô có nghĩ tới hay không, cải cách như vậy sẽ khiến cho phần lớn nhân viên trong Khuynh Thành Quốc Tế mất đi công việc hiện tại, cắt giảm biên chế là mầm họa cực lớn khiến công ty không ổn định.
Tô Ánh Tuyết không chút hoang mang, mỉm cười:
- Trên thực tế…tôi không có ý định giảm biên chế trên quy mô lớn.
Mọi người đều sững sờ, hiển nhiên cảm thấy chuyện này là không thể.
- Không thể nào, lẽ nào Tô tiểu thư cho rằng những nhân viên hiện tại của mình sẽ tình nguyện, hoặc là có thể thích ứng với công việc sau khi chuyển đổi, hơn nữa cơ bản không cần nhiều sức lao động như vậy.
Ông Mycroft nói.
Tô Ánh Tuyết gật đầu, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tự tin:
- Vâng, thưa Mycroft tiên sinh, đa số nhân viên của tôi đều có sở trường trong công việc tiêu thụ sản phẩm thời trang truyền thống, nhưng điều đó không có nghĩa là họ chỉ có thể làm công tác của cửa hàng thực thể.
- Có lẽ hai vị cũng hiểu rằng, trước kia tôi đã thu mua không dưới mười công ty có liên quan đến sản nghiệp thời trang quy mô vừa và nhỏ, gần đây nhất là thu mua Tư Noãn Hôn Khánh.
- Đặc điểm của những công ty này chính là chuyên chú vào một lĩnh vực cụ thể về thời trang, hơn nữa đều là doanh nghiệp thực thể truyền thống có tính địa phương.
- Tôi dự định, hợp nhất những doanh nghiệp này vào Khuynh Thành. Trong năm năm tới, tất cả những sản nghiệp thời trang trong lĩnh vực đặc biệt này sẽ hưởng thụ những nhanh gọn và thuận tiện mà hậu cần Khuynh Thành mang tới.
- Như vậy, những nhân viên nghỉ việc ở công ty bách hóa có thể đến các công ty con, dựa vào sở trường cụ thể của từng nhân viên mà tiến hành phân công công việc hợp lý.
- Tuy nhiên, sẽ có bộ phận nhân viên bị cắt giảm, nhưng tôi cho rằng, những nhân viên thực sự có năng lực thích ứng với việc chuyển đổi sản nghiệp thời trang có thể được giữ lại.
Hai vợ chồng Mycroft giờ đã hiểu, thì ra trước kia Tô Ánh Tuyết thu mua những doanh nghiệp kia là đã có dự định cụ thể.
Không thể nghi ngờ, nếu tất cả những cải cách này có thể thuận lợi hoàn thành, vậy thì Khuynh Thành sẽ chiếm được tiên cơ của sản nghiệp thời trang Hạ Quốc, trở thành tập đoàn đứng đầu trong việc tiêu thụ thời trang qua mạng, cũng có thể chuyên tâm phục vụ các khách hàng có nhu cầu tiêu dùng xa xỉ.
Tô Tinh Nguyên nghe Tô Ánh Tuyết nói vậy cảm thấy rất hài lòng, trong lòng cũng thầm thở phào. Lão cảm thấy phương án của Tô Ánh Tuyết Tập đoàn S khó mà từ chối, dù gì bọn họ muốn kiếm một chén canh từ thị trường Hạ Quốc, mà phương án này có thể đem đến lợi nhuận lớn, mấu chốt vẫn là kế lâu dài.
Nhưng mà lúc này, ông Mycroft có chút tiếc nuối nói:
- Xin lỗi, Tô tiểu thư, Chủ tịch Tô, chúng tôi không thể hợp tác với các vị.
Đây giống như một quả bom nổ dưới nước, khiến cho cha con Tô gia vừa rồi còn nhẹ nhõm vui mừng giờ đã bị nổ đến ngây người.
Ngay cả Lâm Phi và Hứa Vi cũng kinh ngạc vô cùng.
Tô Tinh Nguyên sắc mặt có chút khó coi, Tô Ánh Tuyết kinh ngạc, nhíu chặt hàng lông mày, cô không nghĩ ra kế hoạch của mình đã xảy ra vấn đề gì.
Truyện tranh : Basara

Chương 141: Hắn xem thường ta

Chương 141: Hắn xem thường ta

Sắc mặt Victor âm trầm, đi về phía phòng ngủ của mình, căn bản không có ý định xem xét thi thể đầy máu của Eliza.
Andariel vượt qua thi thể, đi theo Victor tới cửa phòng, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn sắc mặt Victor hết sức khó coi, cô gái dè dặt hỏi thăm:
- Chú, Lâm Phi đã phát hiện chuyện chúng ta làm phải không?
- Phát hiện? Hừ, cho dù phát hiện thế nào cũng không thể kết luận là chúng ta làm. Hiện giờ, ta đã đổ mọi chuyện lên người Mesen, trước tiên cứ để hắn điều tra đã.
- Vậy vì sao chú lại tức giận như vậy? Chúng ta không tuân thủ đúng thời gian sao? Tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế của kế hoạch vĩ đại chú đã đặt ra mà.
Victor siết chặt nắm đấm, quay lưng lại với cô gái, thân thể không ngừng run rẩy, nói bằng giọng khàn khàn:
- Andariel bé nhỏ, cháu có thấy không? Hắn căn bản không để ta trong mắt. Đối với hắn mà nói, giết ta chẳng qua chỉ là chuyện có muốn hay không? Bất kể trải qua bao lâu, mặc kệ ta có thân phận gì, đã làm ra thành tích nào, hắn vẫn xem thường ta như trước.
- Hừ hừ… nói cái gì mà tin tưởng ta nhất, coi trọng tài năng của ta nên mới nhường vị trí cho ta… Nói trắng ra là giao cho ta những chuyện bẩn thỉu, còn bản thân hắn giữ lại những thứ then chốt, sống chết cũng không chịu buông tay!
- Chung quy lại, trong mắt hắn, ta chẳng qua chỉ là một trợ thủ nhỏ bé, một người hầu làm công không hơn, có thể giẫm nát dưới lòng bàn chân bất cứ lúc nào, bản thân ta lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui làm một con rệp ti tiện.
- Chú…
Tròng mắt Andariel tràn đầy nước mắt, cất tiếng gọi nghẹn ngào, từ phía sau nhào tới ôm lấy hông Victor. Sau đó bộ ngực đầy đặn của nàng kề sát bên lưng gã không chút ngại ngần.
Thân thể Victor nóng bừng và run lên, hô hấp cũng ngừng lại trong một lát.
- Chú Victor… người không nên như vậy… Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Những gì nhục nhã hắn gây ra cho người, sớm muộn tới một ngày chúng ta sẽ trả lại. Người mới xứng đáng là người thông minh nhất trên thế giới, người mới thực sự là vương giả.
- Những người kia, cổ hủ không tiến bộ, chẳng qua chỉ là đá kê dưới chân người trong tương lai… Trong lòng Andariel, chú mới xứng là nam nhân xuất sắc nhất trên thế giới… Vĩnh viễn là như vậy!
Nói xong, Andariel động tình giống như một con rắn nước trườn tới trước mặt Victor, hai tay nàng nâng khuôn mặt anh tuấn đang tái nhợt của gã lên, sau đó đặt lên môi một nụ hôn nồng nhiệt.
Mùi thơm của phụ nữ, sự mềm mại uyển chuyển đó giống như một chất xúc tác khiến cho nội tâm Victor vốn đang tràn ngập tà ác nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cảm giác của gã trở lại rõ ràng hơn. Cô bé này chính là cháu gái của mình!
Giống như bản thân đang hưởng thụ một loại độc chất, suy nghĩ này khiến gã mạnh mẽ cắn răng, đẩy Andariel từ trên người mình ra.
- Đủ rồi!
Victor dạy dỗ bằng lời lẽ nghiêm khắc:
- Andariel, chú nói với cháu, đừng làm chuyện ngu xuẩn này! Không còn sớm nữa, cháu mau đi nghỉ ngơi đi…
Andariel u oán nhìn nam nhân trước mặt, cuối cùng nàng cúi đầu mà trong lòng đầy mất mát.
- Vâng, thưa chú…

Ven Thanh Hồ, trong căn phòng xa hoa bên trong một khách sạn, Cố Thải Anh lau nước mắt, nhìn ông già Ngô Vĩnh vừa mới kiên cường vượt qua đợt trị liệu tại bệnh viện:
- Chú Vĩnh, đã khỏe hơn chút nào chưa?
Ngô Vĩnh nằm trên giường, khẽ quay người, vẻ mặt đầy hy vọng hỏi thăm:
- Phu nhân, đã tìm được chiếc thuyền kia chưa? Đã tìm được tiểu thư chưa?
Cố Thải Anh thống khổ lắc đầu:
- Cảnh sát vẫn đang tìm, những bến cảng có thể neo thuyền ven Thanh hồ đều đã tìm qua nhưng không phát hiện chiếc ca nô kia. Bọn họ nghi ngờ chiếc thuyền đó sau khi cập bờ đã được chuyển đi, hiện giờ bắt đầu triển khai đợt lục soát lần thứ hai.
- Là lão già này vô dụng, không bảo vệ được tiểu thư… Đáng chết… thật đáng chết… Nếu tiểu thư Tử Tình có chuyện bất trắc, Ngô Vĩnh nguyện lấy cái chết tạ tội để không phụ đại ân của Vương lão gia.
Nước mắt tuôn đầy khuôn mặt Ngô Vĩnh, những nếp nhăn trên mặt dường như cũng sâu hơn rất nhiều.
Nước mắt Cố Thải Anh vừa ngừng giờ lại tuôn rơi:
- Chú Vĩnh đừng nói vậy. Chú đã tận lực, căn bản tại mấy tên vệ sĩ không phản ứng kịp. Nếu không nhờ chú có lẽ một chút manh mối cũng không có. Thiệu Hoa đang từ tỉnh Tô trở về gấp rút. Đến lúc anh ấy quay về làm chủ, dùng sức của tất cả mọi người nhất định sẽ tìm được Tử Tình.
- Lão gia trở về rồi sao? Thật tốt quá.. thật tốt quá… Chỉ có điều lão già này không còn mặt mũi gặp lại lão gia nữa…
Ngô Vinh than thở.
Cố Thải Anh cười khổ, Ngô Vĩnh không còn mặt mũi gặp Vương Thiệu Hoa, bà cũng làm sao dám gặp chồng mình.
Vương Thiệu Hoa tin tưởng bà, giao Tử Tình là con của vợ trước cho nàng chăm sóc. Con gái bảo bối duy nhất đi theo người mẹ kế như nàng, qua nhiều năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì phải hoài nghi. Mỗi lần con gái này gặp vấn đề đều là do tự thân cô bé gây ra.
Nhưng hôm nay, do bản thân mình bất cẩn mà Vương Tử Tình bị người khác bắt cóc. Nàng cảm thấy thẹn với sự tin tưởng của chồng, khó có thể bù đắp được lỗi lầm này.
Điều khiến Cố Thải Anh càng thêm thương tâm chính là Ngô Vĩnh nói cho bà biết lúc ấy Lâm Phi biểu lộ thân thủ kinh người, cũng dựa vào hắn mới có thể giết được một trong những tên bắt cóc.
Có điều Lâm Phi vừa nghe nói Vương Tử Tình là con gái của bà và Vương Thiệu Hoa liền trực tiếp quay đầu bước đi, không còn một chút quan tâm.
Bà vui mừng vì con trai của mình có thể có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng đau lòng bởi vì hận thù của Lâm Phi đối với bà đã sâu như thế. Dù rằng Vương Tử Tình vô tội nhưng hắn cũng không muốn cứu, chưa nói tới bà là người trong cuộc.
Ngô Vĩnh khóc một lúc, chợt lão nhớ tới chuyện gì đó nên thấp giọng hỏi:
- Phu nhân, lão nô có một câu, không biết có nên hỏi hay không?
- Chú Vĩnh cứ nói.
Cố Thải Anh mệt mỏi cười nói.
- Trước khi đi cậu chủ có nói một câu. Năm đó, phu nhân và lão gia muốn tính mạng cậu ấy và Lâm tiên sinh. Chính hai vị… hại chết Lâm tiên sinh.
Cố Thải Anh sững sờ, cau mày nói:
- Phi nhi… thật sự nói như vậy sao? Tôi và Thiệu Hoa sao có thể muốn tính mạng hai người đó? Một người là người chồng cả đời thua thiệt, một người là cốt nhục do chính tôi sinh ra, muốn đề bù cho nó còn không kịp, sao có thể tổn thương bọn họ được?
- Lão nô cũng nghĩ vậy, phu nhân và lão gia đều là người có tấm lòng nhân hậu. Nhưng cậu Phi nói điều này chẳng qua chỉ là danh hão… Lão nô suy nghĩ trăm bề vẫn không thể giải thích nổi… Hay là… chuyện năm đó còn có điều ẩn giấu nào khác?
Ngô Vĩnh nói.
Cố Thải Anh mịt mù khó hiểu, giống như sa vào bùn lầy, cũng không biết phải nghĩ lại từ đâu.
Nhưng dường như bà có cảm giác, với mối hận của Lâm Phi sâu tới mức như vậy, chắc chắn phải có điều bí mật nào đó mình còn chưa biết.
Lúc này, bên ngoài có người vào bẩm báo, người của cảnh sát đã tới.
Cố Thải Anh chỉnh lại dung nhan, đi tới phòng khách bên ngoài. Người tới là cục trưởng mới nhậm chức Bạch Hân Nghiên dẫn theo vài nhân viên cảnh sát.
- Cục trưởng Bạch, có tin tức của con gái tôi sao?
Cố Thải Anh không một chút khách sáo trực tiếp đi tới hỏi.
Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu:
- Thật xin lỗi, tạm thời chưa có tin tức của tiểu thư Vương. Nhưng chúng tôi đã tăng cường điều tra, chuẩn bị phái người tìm kiếm trên đất liền quanh Thanh hồ.
- Vậy còn không mau đi đi? Cô còn tới nơi này làm gì?
Cố Thải Anh nghe được không có tin tức gì, tâm trạng lập tức trở nên không tốt, tức giận giáo huấn.
Bạch Hân Nghiên cũng không dám biện minh, bối cảnh của người phụ nữ đứng trước mặt nàng không thể chọc nổi, chỉ có cắn răng chịu đựng nghe Cố Thải Anh trách móc sự bất lực của mình.
Một lúc sau, Bạch Hân Nghiên mới mở miệng nói:
- Cố phu nhân, tôi tới nơi này bởi vì người áo đen thần bí bị giết chết kia, tình trạng thi thể hết sức thê thảm, hiển nhiên bị người nào đó dùng thủ đoạn tàn bạo sát hại. Gần đây tôi thụ lí một số vụ án, trong đó có hiềm nghi một người, thủ đoạn của anh ta so với lần này rất giống nhau. Anh ta tên gọi là Lâm Phi.
Cố Thải Anh biến sắc, nàng và Ngô Vĩnh không muốn để cho Lâm Phi tham dự vào chuyện này, càng không vui nếu cảnh sát biết được. Người đúng là Lâm Phi giết nhưng trên lời khai chỉ nói là có một cao thủ thân bí giúp đỡ Ngô Vĩnh, sau đó rời đi.
Có thể Bạch Hân Nghiên đã nắm được chuyện nào đó nên nàng cố gắng thăm dò thêm manh mối.
- Cục trưởng Bạch, cô không biết bây giờ đứng đây nói những lời này là lãng phí thời gian ư?
Cố Thải Anh lạnh giọng, mạnh miệng nói.
Bạch Hân Nghiên lắc đầu, nói với giọng thành khẩn:
- Cố phu nhân, nếu quả thật là Lâm Phi, xin bà hãy nói cho tôi biết, đừng giấu diếm. Tôi suy đoán rất có thể Lâm Phi đã đuổi theo dấu vết của bọn bắt cóc kia, chỉ cần tìm được Lâm Phi sẽ nhanh chóng tìm được tiểu thư Vương.
- Tôi không biết cái gì Lâm cái gì Phi! Hiền giờ người tôi muốn tìm là con gái. Sao cô vẫn lề mề ở đây? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn lòng dạ bình thản tới đây hỏi chút sự tình không giải thích được hay sao?
Cố Thải Anh quyết định sẽ không nói ra Lâm Phi, không để con trai gặp thêm phiền toái nữa. Vì thế nên bà một mực khẳng định không biết.
Trong lòng Bạch Hân Nghiên cảm thấy khó hiểu. Kỳ thật suy đoán của cô còn chưa đầy đủ, tuy nhiên chắc chắn việc này là do Lâm Phi làm, chỉ có điều không biết tại sao Cố Thải Anh dường như bao che cho hắn.

Chương 140: Cắn

Chương 140: Cắn

Do dự một lát, Lâm Phi chỉ tay vào những người khác:
- Bảo bọn chúng cút đi.
Victor sững sờ, biết Lâm Phi muốn nói chuyện không tiện để người khác biết với mình, lập tức làm theo, khoát tay bảo thuộc hạ lui xuống.
Mặc dù năm tên tùy tùng kia rất lo lắng nhưng không ai dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân, còn Andriel thì ôm con chó ngao, cung kính chào Lâm Phi rồi yên lặng trở về khoang thuyền.
- Được rồi, Lâm, họ đi rồi, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Victor thần sắc nghiêm túc nói.
Lâm Phi nhìn gã một hồi lâu mới nói:
- Tối nay tao gặp hai tên thuộc tổ chức ngầm Hạ Quốc, hai tên đó là bán thành phẩm trải qua vật chất “S” cải tạo.
- Cái gì?
Victor la thất thanh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhíu mày suy tư hồi lâu, ngẩng đầu lên cười khổ:
- Anh…hoài nghi tôi để lộ bí mật vật chất S?
Lâm Phi không nói lời nào nhưng rõ ràng là ánh mắt đã lộ vẻ hoài nghi.
- Tôi biết, tôi là kẻ tình nghi lớn nhất.
Victor thở dài, trầm giọng nói:
- Nhưng….bất kể là anh có tin tôi hay không, tôi bắt buộc phải nói, việc này tôi hoàn toàn không biết gì. Hơn một năm qua tôi hoàn toàn không động đến vật chất S. Lần này đến Hạ Quốc, ngoài việc muốn tìm anh, còn bàn việc làm ăn với vài thương nhân ở Hạ Quốc…
- Nhưng, tôi đại khái có thể xác định là ai tiết lộ bí mật vật chất S ra ngoài…hơn nữa người đó giống tôi và anh, có năng lực làm ra bán thành phẩm.
Lâm Phi khẽ giật mình, ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Mày nói là…Mesen?
- Không sai.
Victor bộ dạng tiếc rẻ:
- Tôi rất tiếc phải nói với anh rằng, Mesen đã rời khỏi tôi hơn nửa năm rồi, gã nói muốn yên tĩnh suy nghĩ một vài vấn đề, đã đến lúc rời đi.
- Tôi cho rằng, gã sẽ núp trong một góc nào đó làm những chuyện gã thích, nhưng không ngờ, gã lại tiết lộ bí mật của chúng ta ra ngoài…khó trách, thời gian dài như vậy tôi không có cách nào liên lạc với gã, thì ra gã đang trốn tránh tôi.
Lâm Phi hỏi lại:
- Mày cảm thấy Mesen dám vi phạm ý của tao?
Victor bất đắc dĩ nói:
- Lâm, từ khi tôi quen anh đến giờ, tôi luôn tôn kính anh, sùng bái anh, là anh và Ảnh Tử mang chúng tôi viết lại lịch sử thế giới ngầm! Sáng tạo ra kỷ nguyên mới cho loài người!
- Giống như những người khác, tôi coi anh là tín ngưỡng của tôi…anh cho rằng Mesen không dám vi phạm ý của anh, chẳng lẽ là Victor tôi vi phạm ý của anh?
- Nếu anh không tin có thể thông qua LOOK đến thế giới tìm kiếm Mesen, tôi không có quyền hạn, nhưng anh và Eva có, đến lúc đó anh sẽ biết tôi có gạt anh hay không!
- Nếu anh thật sự cảm thấy tôi là loại người làm ra chuyện có lỗi sau lưng anh, vậy thì mời anh, thu hồi lại hết thảy những thứ đã cho tôi!
- Trước mặt anh tôi không có lực đánh lại, nếu anh muốn lấy mạng của tôi, lúc nào cũng có thể!
Nói xong, Victor giang hai cánh tay ra, thái độ tùy hắn xử lý, vẻ mặt tràn đầy bi thương, đau khổ.
Lâm Phi nhìn chằm gã một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng.
- Rốt cuộc là ai làm trò quỷ, rồi sẽ có một ngày sự việc sẽ rõ ràng, Victor, hy vọng mày không phụ lòng tín nhiệm của tao đối với mày.
Nói xong, Lâm Phi nhảy lên, từ boong tàu trở lại bến tàu, đi về hướng xe đỗ.
Victor mau chóng chạy đến đầu thuyền hô to:
- Lâm! Anh cứ vậy mà đi sao?
Lâm Phi cũng không quay đầu lại nói:
- Đừng tới quấy rầy cuộc sống của tao, không gặp mặt, đối với mày mà nói có lẽ là việc đáng để ăn mừng.
Victor gương mặt tiếc nuối, bùi ngùi nhìn Lâm Phi rời khỏi.
Rất nhanh, Lâm Phi đã rời khỏi bến tàu, đến chỗ đỗ xe, đèn đuôi xe dần biến mất trong màn đêm.
Chờ đến khi xe của Lâm Phi biến mất, Victor thu hồi ánh mắt, xoay người trở về buồng nhỏ trên du thuyền.
Sắc mặt của gã như mây đen kéo đến, ánh mắt như hàn quang lộ ra hung khí.
Trở về đại sảnh trên tàu, Andariel cùng năm tùy tùng thấy Victor đi vào, bỗng nhiên đứng hết dậy.
- Chú, Lâm Phi đi rồi?
Andariel vẻ mặt bất an:
- Hắn có làm gì chú không? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…
Victor đưa tay, ý bảo dừng lại, gã quay đầu, phiền muộn nhìn Eliza.
Bị chủ nhân nhìn chằm chằm, Eliza cơ thể không khỏi run lên, khiếp sợ cúi đầu.
- Eliza, cô biết….hắn là ai không?
Victor giộng trầm thấp hỏi.
- Vừa rồi…tiểu thư Andariel đã nói cho chúng tôi biết, hắn chính là Scarpe, Lâm Phi tiên sinh.
Eliza nuốt yếu hầu, giải thích:
- Xin lỗi chủ nhân, tôi chỉ muốn bảo vệ ngài, không ngờ vị đại nhân đó lại xuất hiện tại nơi này…
- Hừ hừ.
Victor cười lạnh:
- Bảo hộ ta?
Thân thể Eliza càng run rẩy, như lá khô trong gió, có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Victor đi đến trước mặt Eliza, một tay chậm rãi xoa đôi má, dịu dàng vuốt ve, rồi chạy đến phần cổ.
- Cô biết hay không…nếu vừa rồi tên đó coi việc cô động thủ lý giải thành ta muốn làm gì hắn…vậy thì hiện tại, người trên con thuyền này đã mất mạng rồi…
- Tôi…tôi…
Eliza thường ngày nhanh nhẹ dũng mãnh vô cùng đã bắt đầu rơi nước mắt, không biết phải mở miệng thế nào.
- Cô cái gì? Cô muốn nói, cô không ngờ rằng, nhân vật truyền kỳ của thế giới ngầm lại là một người đàn ông bình thường như vậy? Cô muốn nói, hắn phong bế phần lớn thực lực của mình sẽ không đáng sợ?
Eliza lắc đầu, thân thể bắt đầu nhũn ra, đến bốn tùy tùng bên cạnh cũng câm như hến.
Victor túm chặt cổ Eliza, dùng lực ấn ngã xuống đất!
Thực lực cấp Bạch Ngân của Eliza cơ bản không ngăn cản được sức mạnh của Victor, cứ vậy bị ấn ngã sấp xuống đất.
Lúc này mấy tên tôi tới mới phục hồi lại tinh thần, giờ chúng mới biết ý định muốn ra tay cứu Victor vừa rồi thật là ngu xuẩn đến mức nào!
Nếu Victor thực sự cảm thấy mình sẽ chết, thực lực của gã chỉ cao hơn chứ không thấp hơn những người này, vậy tại sao gã bỏ mặc Lâm Phi túm gã như vậy?
Vitor biết rõ, với sức mạnh của gã, phản kháng chỉ càng khiến chuyện trở nên xấu hơn, nên hoàn toàn từ bỏ việc chống đối lại.
Eliza quỳ xuống cầu khẩn, đầu gục xuống đất:
- Chủ nhân, tôi sai rồi….sau này tôi không lỗ mãng vậy nữa…
- Vừa rồi cô dùng roi tay nào, đưa ra đây.
Victor ra lệnh.
Eliza có chút sợ hãi, nhưng không dám chống lại, đành đưa cánh tay phải với đường cong cơ bắp cân xứng, bàn tay trắng nõn thon dài ra.
- fass!
Victor hô lệnh tiếng Đức, con chó ngao vốn đang dưới chân Andariel như đạn pháo mãnh liệt chạy tới!
- Gâu gâu!
Chó ngao như phát điên, há miệng rộng để lộ ra răng nanh sắc bén, trực tiếp cắn vào tay phải của Eliza!
- Ah!!
Eliza hét lên, có ý đồ quăng con chó ngao ra, không muốn bị chó dữ cắn một miếng thịt trên cánh tay.
Bốn tên tôi tớ đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám lên tiếng, thậm chí không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này.
Còn Andariel lâu dần thành quen, khóe miệng nở ra nụ cười lãnh khốc.
- Chủ nhân! Chủ nhân! Tôi đối với ngài trung thành tận tâm…tôi…
Eliza cầu khẩn, thực lực của cô hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giết chết con chó dữ này, nhưng cô không dám công kích nó, bởi vì một khi cô làm thương nó, chính mình sẽ bị Victor giết chết!
Nhưng cô không muốn tiếp tục bị chó cắn thịt trên người mình, chỉ có thể không ngừng khóc lóc cầu xin, tìm kiếm khoan dung.
Victor lãnh đạm nhìn máu tương đổ xuống nền, hoàn toàn không có ý cứu Eliza.
- Cái tôi muốn là người hầu có đầu óc, chứ không phải con chó không có đầu óc. Nếu chỉ cần trung thành là được, vậy hà tất tôi phải nuôi người, nuôi chó không phải tốt hơn sao?
Lúc này Eliza đã không có cách nào nói chuyện, bởi vì miệng và má trái đã trộn lẫn, bị con chó cắn xé, nửa khuôn mặt đã máu thịt be bét, lộ ra sọ đầu lâu trắng hếu!
Con chó ngao điên cuồng cắn xé, cuối cùng cắn nát động mạch trên cổ Eliza khiến Eliza tắt thở.
Thấy người phụ nữ bị cắn chết, con chó ngao có vẻ không có hứng thú tiếp tục cắn, trự tiếp cắn một miếng thịt rơi xuống chạy ra một chỗ bắt đầu gặm nhấm.
Victor quay đầu lại, nhìn bốn tên tùy tùng đang sợ đến toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như người chết:
- Đợi lát dọn sạch chỗ này, thịt còn lại cho cá ăn, tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ những gì xảy ra ngày hôm nay, sau này phải động não trước rồi hẵng động thủ.
- Vâng thưa chủ nhân!
Bốn người gần như gào rú nhận lệnh.