------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Chương 86: Long liễn

Chương 86: Long liễn

Nhóm đặc công phía sau lộ ra vẻ kinh hãi.
- Tổ trưởng, anh nói...đó là Huyết Nha của “Nha Vũ”?
Đặc công Tần Niên không dám tin hỏi.
Sắc mặt Tần Nhâm thâm trầm gật đầu:
- Không sai, thị lực của các cậu không bằng tôi, thấy không rõ, hình xăm trên đầu bọn chúng tuyệt đối là Huyết Nha. Tôi đã từng thấy qua một lần, là lúc thi hành nhiệm vụ cùng tổ trước đây của tôi.
Bạch Hân Nghiên có chút nghi hoặc, cô không hiểu rõ thế giới ngầm trong nước Hạ Quốc, liền hỏi:
- Tổ trưởng, đây là tình huống gì, “Huyết Nha”, “Nha Vũ”, là tổ chức gì?
Tô Ánh Tuyết ở một bên cũng căng thẳng nhíu mày, cô càng không hiểu gì, thương nhân như cô cơ bản chưa từng tiếp xúc với tình huống như thế này.
Tần Nham cũng không né tránh, ở đây đều không phải là người dân, nói cũng không sao.
- Hân Nghiên, cô biết Thanh Phong Đường là đầu rồng của thế giới ngầm của Lâm An, nhưng có lẽ cô không rõ, Thanh Phong Đường chỉ là một phần của Hắc Long Hội, mà Hắc Long Hội là đầu rồng thế giới ngầm của cả ba tỉnh Giang, An, Tô!
- Có thể nói, cho dù là người đứng đầu tỉnh Giang, cũng phải nhân nhượng Hội trưởng Hắc Long Hội ba phần. Vì nếu như Hắc Long Hội loạn, thế giới ngầm của ba tỉnh lập tức hỗn loạn. Trên thực tế, không ít quan chức đều có quan hệ mật thiết với Hắc Long Hội.
- Tập đoàn Thanh Mã là kim chủ lớn của Hắc Long Hội, cho nên, ở Lâm An này, Thanh Phong Đường nếu có sợ ai, chính là sợ Tập đoàn Thanh Mã...
Nói đến đây, Tần Nham nhìn về phía Tô Ánh Tuyết suy nghĩ, nói:
- Tô tiểu thư, bây giờ chắc cô đã rõ, Khuynh Thành các cô vì sao lại bị tập đoàn Thanh Mã áp chế rồi chứ.
- Tập đoàn Thanh Mã kinh doanh bất động sản là chính. Bọn họ có thể đạt hiệu suất rửa tiền cao cho Hắc Long Hội, cũng có thể là cung cấp rất nhiều cứ điểm, cho nên, Thanh Phong Đường đều phải nịnh bợ tập đoàn Thanh Mã. Khuynh Thành Quốc Tế các cô muốn đánh bại tập đoàn Thanh mã ở Lâm An, khỏi cần nói, Hắc Long Hội sẽ không cho phép...
Cả nhóm đặc công đều giật mình, sau đó có chút thương tiếc nhìn Tô Ánh Tuyết. Người ta đen trắng đều ăn sạch, một người phụ nữ như cô chơi thế nào được với người ta?
Tô Ánh Tuyết đã hiểu, nhưng tính cách cô không chịu thua, nếu lùi bước, thì đã sớm thua rồi.
Cho nên, dù nghe được những lời này, mặt cô cũng không đổi sắc nói:
- Cám ơn đã cho tôi biết, nhưng tôi tin tưởng năng lực của mình.
Bạch Hân Nghiên cùng Uông Thiến là phụ nữ, trong mắt đều hiện ra vài phần tán thưởng. Có thể thấy, phong thái thong dong tự tin của Tô Ánh Tuyết không phải là giả.
Tần Nham gật đầu, tiếp tục nói:
- Càng kinh khủng hơn là, Hắc Long Hội không những là một trong những tổ chức ngầm, mà còn là một tổ chức ngầm thâm căn cố đế thần bí nhất của Hạ Quốc, gọi là “Long Thần Điện”.
- Với cấp bậc này của tôi, hiện tôi chỉ biết, Long Thần Điện chia ra thành ba tổ lớn, theo thứ tự là “Hắc Long Hội” chủ quản việc thụ đạo, “Nha Vũ” chủ quản võ trang tinh nhuệ của tổ chức, còn có một tổ, nghe nói là tập đoàn tài chính cực lớn, phụ trách vấn đề kinh tế vật tư hậu cần các loại trong điện.
- “Huyết Nha” này là một phần tinh nhuệ của “Nha Vũ”, nghe nói số người tổng cộng không hơn năm mươi người, thực lực cá nhân thấp nhất là cấp Hắc Thiết.
- Huyết Nha là một chi duy nhất, là đội công khai của “Nha Vũ”, phụ trách giải quyết sạch những trở ngại khó dây, cho nên tôi mới có thể nhận ra được.
Nghe Tần Nham nói mà mỗi đặc ông mồ hôi lạnh chảy ròng ròng... thấp nhất, là cấp Hắc Thiết!?
Còn, chỉ là một nhóm công khai nhất!?
Long Thần Điện này, rốt cuộc là có lực lượng khổng lồ như thế nào?
Phải biết rằng cao thủ cấp Hắc Thiết, trong thể chế quốc gia, ít nhất cũng là đặc công trong cán bộ cấp sở, hoặc là quân đặc chủng. Những người này lại bị tổ chức ngầm khống chế, rốt cuộc tổ chức này có thế lực cường ngạnh bậc nào?
- Bây giờ các cậu rõ vì sao thế giới ngầm của Hạ Quốc chúng ta, ít chịu sự quấy rối của thế lực nước ngoài rồi chứ? Không nói đến những khu vực khác, chỉ riêng Long Thần Điện này thôi đã có ảnh hưởng đến vùng Đông Nam rồi.
- Thế giới ngầm của chúng ta không yếu chút nào, thậm chí, so với thế giới ngầm của những quốc gia khác, còn mạnh hơn, sâu không thể lường!
Tần Nham cười khổ nói. Trên thực tế, gã cũng không biết, đây là chuyện tốt hay xấu. Hạ Quốc chính là một đất nước thần bí tiềm ẩn nhiều nhân tài.
- Tôi biết rồi, Thanh Phong Đường muốn Huyết Nha đối phó với Lâm Phi, cứu Mã Thanh Hoành ra?
Đặc công Uông Thiến nói.
- Chắc là như vậy.
Sắc mặt Tần Nham khó coi vô cùng:
- Huyết Nha lợi hại, nhưng với thực lực Lâm Phi thể hiện lần trước, về cơ bản bốn gã Huyết Nha cũng không làm gì được hắn, trừ phi bốn người bọn họ mang theo vũ khí hạng nặng...
- Nhưng khó bảo đảm trong quá trình này sẽ xuất hiện thương vong, đánh nhau, ắt là một trận ác chiến...
- Tổ trưởng... không nên nói những điều này vội, giờ chúng ta nên làm gì?
Bạch Hân Nghiên hỏi.
Tần Nham thở dài, cười khổ nói:
- Cô cho rằng tôi quên hành động sao? Chỉ là, Huyết Nha cử bốn người đến, bên trong kia vẫn còn Lâm Phi, các cô cảm thấy, nhóm người chúng ta tiến vào là có thể đảm bảo sự an toàn của Mã thiếu gia sao?
- Nhưng chúng ta cũng không thể ngồi chờ mãi được? Chẳng may Mã Thanh Hoành xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao giao người cho Mã gia.
Bạch Hân Nghiên gấp gáp nói.
Tần Nham cũng cau chặt mày, ngẫm nghĩ một lát, quay đầu nói với mấy người Phương Vũ, Lương Thông:
- Mấy người các cậu, lấy c4 ở hộp thùng xe ra!
- Tổ trưởng, anh muốn...
Mấy đặc công cả kinh, cũng là bất đắc dĩ muốn ngăn cản!?
Tần Nham cắn răng nói:
- Ra tay, bốn người Huyết Nha cấp Hắc Thiết trở lên cũng có thể ăn sạch chúng ta. Một hai người còn dễ nói, bốn người cùng tiến lên, chúng ta có súng cũng vô dụng.
- Đã như vậy, vậy thì chỉ có thể khống chế nhóm người kia, không thể để bọn họ đánh nhau. doc truyen tai . Nếu bọn họ không nghe lời khuyên của chúng ta, cùng lắm thì chết cùng nhau!
- Mọi người chuẩn bị tốt, theo tôi tiến lên, bố trí mai phục!
Một nhóm đặc công đều thể hiện thái độ thấy chết không sợ. Biết rõ lần này không thể khống chế tình hình, ai cũng không bỏ qua cho bọn họ, thật sự có thể hi sinh vì nhiệm vụ rồi, cho nên đều cắn răng đồng ý.
Mặt Tô Ánh Tuyết thì trắng bệch, không nghĩ tới sự việc lại trở nên khó khăn muôn trùng như vậy. Một cô gái như cô lại không có cách gì giúp được, vốn muốn gặp Lâm Phi để khuyên bảo hắn, giờ ngay đến cơ hội cũng không có.
Ngay cả Bạch Hân Nghiên cũng không kịp quản cô, để cô đợi ở trong xe, tuyệt đối không được đến gần nhà kho. Tô Ánh Tuyết biết rõ đây không phải là nói đùa, chỉ có thể gật đầu.
...
Lâm Phi trong kho hàng chờ giao người, đâu biết tổ đặc công bên ngoài đã như kiến bò trên chảo nóng.
Trên thực tế, từ lúc hắn bắt đầu bắt cóc Mã Thanh Hoành để đổi Lâm Dao, hắn đã không còn quan tâm đến những việc này.
Giờ phút này, hắn chỉ thấy, bốn gã đầu trọc, hình xăm giống nhau, giống như bốn anh em lỗ mãng, mang theo đứa em họ bảo bối Lâm Dao của mình vào kho hàng.
Lâm Phi nheo mắt, huyệt thái dương của bốn gã đầu trọc, có đặc thù của việc luyện khổ công luyện tập nội gia, đã trải qua quá trình gió tanh mưa máu mới có thể luyện thành sát khí.
Tùy ý chọn một người, cũng không thua đặc công của Tần Nham là bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn.
Không ngờ, để đối phó hắn, Thanh Phong Đường còn phái đến bốn người như vậy, hẳn là cực kỳ thận trọng.

Chương 81: Tên bắt cóc phách lối

Chương 81: Tên bắt cóc phách lối

Hầu hết mọi người đều tưởng là tai mình có vấn đề!
Không có gì, chỉ muốn bắt cóc mà thôi!?
Người đàn ông này bị điên rồi sao?!
Trung tâm thành phố xe cộ đi lại tấp nập, một người đàn ông lái chiếc xe Bentley trị giá gần mười triệu, ngăn cản cả một dòng xe cộ trên đường phố, sau đó xuống xe, nói với một tên công tử áo mũ chỉnh tề là muốn bắt cóc gã!?
Từ lúc nào bọn cướp trở nên trắng trợn như vậy? Thằng này cũng không phải đang đóng phim trong Hollywood!
Dù có là phim, thì nội dung kịch bản cũng thật là quá vớ vẩn!!
- Mày..... mày là kẻ điên à!?
Mã Thanh Hoành thấy Lâm Phi liên tục tới gần, thật sự rất hoảng sợ. doc truyen tai . Thực ra gã vẫn nhớ rõ Lâm Phi đã từng dùng tay không bóp méo viền cửa chiếc xe Cadillac!
Vẻ mặt tám tên vệ sĩ cũng vô cùng nghiêm trọng, bọn họ phát hiện trên người Lâm Phi tản ra sát khí cực kỳ khủng bố, nhưng bọn họ là những kẻ làm công ăn lương, chỉ có thể liều mạng.
Lâm Phi căn bản không để ý đến sự tồn tại của tám tên vệ sĩ này, hắn chỉ có thời gian không đến một giờ, không có thời gian lãng phí sức lực với bọn chúng.
- Mau đứng yên, nếu không đừng trách chúng tao ra tay.
Tên đứng đầu nhóm vệ sĩ đứng dậy, giơ nắm đấm về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đi đến trước mặt gã, bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm, tên vệ sĩ kia thấy hắn muốn đi qua, vội vàng định dùng tay đẩy thẳng vào ngực Lâm Phi.
Lâm Phi sa sầm mặt, xách cả người tên kia quẳng về phía sau.
Gã đội trưởng đội vệ sĩ cao gần mét chín theo quán tính giống như một quả tạ xích bằng người, bị ném bay ra ngoài.
Rầm!!!
Tên vệ sĩ đáng thương kia bay ngang đập thẳng vào thân của một cây cột đèn ven đường, cả cây cột đèn đều bị rung lên, dọa cho đám người đi đường đứng kế bên hoảng sợ, chạy tán loạn!
- Mẹ kiếp! Chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Giết chết nó!!!
Mã Thanh Hoành vừa thấy bảy tên vệ sĩ còn lại đang đứng ngây người, dường như là bị dọa cho đứng im luôn rồi, không khỏi chửi ầm lên, đá một cái vào đít tên vệ sĩ đứng gần bên.
Bảy tên này mới có phản ứng trở lại, bất chấp nguy hiểm, giương nanh múa vuốt xông về phía Lâm Phi, hình thành vòng vây.
Nhưng sắc mặt Lâm Phi vô cùng hung dữ, tăng nhanh tốc độ bước chân như một chiếc xe bọc thép đỡ những cú đấm cú đá của mấy tên vệ sĩ này, rồi hướng thẳng về phía Mã Thanh Hoành!
Bịch....bịch....bịch!!!!
Từng tiếng trầm đục, là những cú đấm cú đá của những tên vệ sĩ này đánh lên thân thể Lâm Phi, bất kể ngực hay là lưng đều bị những vệ sĩ chuyên nghiệp này đánh trúng.
Nhưng Lâm Phi hoàn toàn bất động, ngược lại còn làm cho những tay vệ sĩ này bắn ra ngoài.
Đám vệ sĩ như đang đấm một tảng đá ngàn năm. Tảng đá không chút sứt mẻ, trái lại còn đang châm biếm đám người không biết tự lượng sức mình kia!
- Ông mày tâm trạng đang không được tốt, bây giờ muốn bắt cóc mày....mày đừng mong trốn, phối hợp cho tốt, may ra còn có thể giữ lại cái mạng chó của mày....
Lâm Phi đã đứng ngay trước mặt Mã Thanh Hoành, trong mắt đầy những tia máu, một bàn tay giống như vuốt sắt chụp vào cổ của Mã Thanh Hoành!
Mấy gã vệ sĩ đều trợn tròn mắt, tại sao bọn chúng không thể ngăn cản được Lâm Phi, lại còn để Lâm Phi bắt được ông chủ?
Bọn chúng cũng không dám làm bừa, dù gì theo suy đoán của bọn chúng về thực lực của Lâm Phi, bất cứ lúc nào Mã Thanh Hoành cũng có thể bị Lâm Phi cắt đứt cổ họng.
Mã Thanh Hoành sợ đến mức hai chân bắt đầu run lên, từ nhỏ tới lớn đâu ai dám như vậy với gã, vậy mà Lâm Phi đối đãi với gã giống như một tù nhân, hoàn toàn không thèm quan tâm đến thể diện của gã.
Cái gì mà Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thanh Mã, thiếu gia nhà họ Mã, những thân phận này dường như chẳng là cái cóc khô gì trong mắt người đàn ông này!
Gã nhận thấy, Lâm Phi không đùa với mình. Đúng là nói thừa, ai lại coi việc lái xe Bentley đi chặn giữa đường phố là trò đùa!
Đây không phải là kẻ ngớ ngẩn thì là một mãnh thú!
- Đừng...đừng giết tôi...tôi...tôi đi theo anh!
Mã Thanh Hoành cầu xin.
Lâm Phi xoay người, đẩy Mã Thanh Hoành vào xe.
- Mau thả thiếu gia của chúng tao ra!
Lúc này, tên tài xế mình đầy sát khí mở cửa xe, rút súng bên mình ra, nhắm vào phần đầu của Lâm Phi.
Mã Thanh Hoành quay đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, đúng rồi, tên tài xế có chuẩn bị súng!
Tên này dù có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn được đường bay của đạn!
Nhưng Lâm Phi lại quay đầu, quẳng cho tên tài xế kia một câu:
- Súng của mày chưa lên nòng.
Sắc mặt tài xế cứng đờ, liếc nhìn xuống khẩu súng trong tay mình, không đúng, đã lên nòng rồi mà!
Gã lập tức ý thức được rằng mình đã bị lừa!
Quả nhiên, Lâm Phi đưa tay ra vặn lấy tay tên tài xế. Tay tên tài xế như bị điện giật, khẩu súng lập tức rơi xuống.
Lâm Phi tay đỡ lấy khẩu súng, quay đầu khẩu súng về phía bầu trời, vang lên những tiếng “pằng pằng”.
Toàn bộ người hai bên đường đều sắp phát điên!
Không ngờ tên này lại nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật!
Trong tiếng thét cùng tiếng chửi rủa, không ai biết Lâm Phi đã nổ bao phát súng.
Sau đó, hắn đưa khẩu súng đang xả khói xanh vào họng tên tài xế!
Miệng tên tài xế vì giật mình, mới mở được một nửa, đột nhiên bị khẩu súng nóng như lửa nhét vào miệng!
- Uuuuuuuu!!!
Tên tài xế trợn tròn hai mắt, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Phi, lắc lắc đầu ý bảo hắn đừng nổ súng.
Lâm Phi nhếch miệng cười lạnh, không do dự mà nổ súng!
- Ah!!!!
Tài xế sợ đến trợn hai mắt, ngất đi.
Mà khẩu súng, chỉ “răng rắc” một tiếng, cơ bản là súng rỗng.
Giờ mọi người mới hiểu, vừa rồi sau khi nhìn rõ số hiệu khẩu súng, Lâm Phi đã tính toán xong bên trong có bao nhiêu viên đạn, hắn đã bắn hết sau đó hù dọa tên tài xế kia.
Sau khi vứt súng đi, Lâm Phi ngoảnh đầu nhìn Mã Thanh Hoành đang nghẹn họng nhìn trân trối, sắp bị dọa sợ đến mức tè ra quần:
- Sao, còn phải để tao mời lên xe?
- Ah??
Mã Thanh Hoành sững sờ, cười nịnh nọt:
- Không, không....Lâm tiên sinh, tự tôi lên là được...tự tôi lên...
Mấy tên vệ sĩ kia định chạy lên bảo vệ gã, nhưng Mã Thanh Hoành xua tay bảo bọn chúng cút, đừng quản mình.
Giờ gã đã hiểu, đám vệ sĩ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Lâm Phi muốn giết chết gã, là việc trong tích tắc. Ngoại trừ ngoan ngoãn để hắn bắt cóc, quả thật không còn cách nào khác!
Mẹ nó thực sự là gặp quỷ rồi! Giờ bắt cóc còn phải “tự nguyện” nữa!
Kết quả là, một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện!
Một tên phú hào mang theo đám vệ sĩ bị bắt cóc giữa đường, tên phú hào còn cười khách khí, tự mình ngồi lên xe tên bắt cóc!
Trong khi đám bảo tiêu đang giương mắt đứng nhìn, thì đám người đi đường cũng trợn tròn mắt, thậm chí có người còn hỏi người bên cạnh --- Đây không phải là đóng phim?
Đương nhiên, tiếng súng nổ đã gây sự chú ý cho cảnh sát tuần tra. Đến hiện trường, phát hiện tình hình không ổn, cảnh sát tuần tra lập tức hỏi người đi đường đã xảy ra chuyện gì.
Nghe những ngôn luận lộn xộn của người đi đường, cảnh sát tuần tra cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Cuối cùng, mấy tên vệ sĩ đã nói rõ ràng.
Cảnh sát vừa nghe, là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thanh Mã, bị vệ sĩ của Tổng giám đốc Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế bắt cóc, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng không còn nghi ngờ gì, đây không phải là việc mà họ dám quản. Họ lập tức liên lạc với tổng bộ.
Lúc đám người đang loay hoay, Lâm Phi sớm đã lái xe lao nhanh về nhà kho bên đường Thiên Vũ.
Trên đường, với kỹ thuật lái xe ngông cuồng, Lâm Phi đã lái chiếc xe Bentley lao nhanh như mây, khiến Mã Thanh Hoành sợ đến không dám nhìn con đường phía trước mặt!
Tên điên này có vẻ như có thể đâm phải xe khác bất cứ lúc nào, cả đường bóp còi ầm ĩ. Trong trung tâm thành phố, chỉ cần có khe hở hắn sẽ liều mình chui vào.
Hơn mười phút sau, Lâm Phi đã tăng tốc độ sau đó tới đường Thiên Vũ, Mã Thanh Hoành không nhịn nổi, không ngừng nôn mửa ra ngoài cửa xe.
Gã là con người sạch sẽ, bắt gã nôn mửa trong xe quả thật là không làm nổi, nhưng trong lòng gã đã chửi mắng mười tám đời tổ tông nhà Lâm Phi, quả thực là ngược đãi con tin!
Rất nhanh, trước mặt đã xuất hiện khu nhà kho mà Ngô Đông Cẩm nói.
Lâm Phi dừng xe bên đường, sau khi mở cửa xe, lôi Mã Thanh Hoành xuống, túm gã về hướng nhà kho.
- Anh...anh đưa tôi đến đây làm gì?
Mã Thanh Hoành thầm nghĩ, không phải là hắn muốn giết mình chứ?
Không đúng, nhiều người còn nhìn thấy gã bị bắt cóc đấy.
Câu trả lời của Lâm Phi khiến gã suýt chút nữa thì tè ra quần.
- Xem tình hình, nếu em tao xảy ra chuyện, tao sẽ giết mày.

Chương 83: Tổng giám đốc Tô mạnh mẽ

Chương 83: Tổng giám đốc Tô mạnh mẽ

Một nhóm cảnh sát trong cục đều có chút ngơ ngác.
Chả trách tuổi còn trẻ đã có thể làm Tổng giám đốc một công ty lớn, chỉ cần sự tự tin này tỏa ra lực uy hiếp, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
- Cục trưởng Bạch.
Trên đường đến đây Tô Ánh Tuyết đã xem qua kết cấu nhân viên cục cảnh sát, nhận ra Bạch Hân Nghiên, nói:
- Đầu tiên điều tôi muốn nói là, chuyện lần này tôi cũng không biết rõ tình hình. Nhưng, Lâm Phi là vệ sĩ của tôi, nếu như vệ sĩ của tôi làm chuyện phạm pháp loạn kỷ luật, tôi đồng ý gánh chịu trách nhiệm.
- Tuy nhiên, việc cấp bách hiện nay là cần phải tìm được Lâm Phi và Phó tổng giám đốc Mã, không phải sao?
Bạch Hân Nghiên tiếp lời:
- Cô Tô, người của chúng tôi đã đuổi theo quỹ đạo xe chạy, đã xác định xe chạy xuống xa lộ, gần đường Thiên Vũ, tôi tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
- Nhưng để cho an toàn, mời cô Tô theo chúng tôi lấy khẩu cung, bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do cho rằng, chuyện này có quan hệ trực tiếp với cô.
Tô Ánh Tuyết ung dung nói:
- Cứ tự nhiên, tôi tới đây chính là trợ giúp cảnh sát các người phá án.
Cảnh Lỗi ở một bên khinh thường nói:
- Còn phải hỏi? Nhất định là người phụ nữ này đứng sau chỉ điểm!
- Cục trưởng Bạch, Tô Ánh Tuyết là Tổng giám đốc nổi tiếng lòng dạ hiểm ác, quỷ kế đa đoan. Cô đừng bị vẻ bên ngoài của cô ta lừa gạt!
- Người phụ nữ này căn bản là lòng dạ rắn rết!
Gã vốn không dám nói Tô Ánh Tuyết là người như thế nào,dù gì Mã Thanh Hoành còn định cưới cô làm vợ, chắc chắn sau này sẽ trở thành cấp trên của Tập đoàn Thanh Mã.
Nhưng hôm nay Mã Thanh Hoành cũng bị người của Khuynh Thành bắt cóc, Cảnh Lỗi không cho rằng còn có thể thúc đẩy quan hệ hôn nhân nên cũng không ngại nói ra.
- Trưởng phòng Cảnh, anh nói như vậy là có phỉ báng tội hiềm nghi đấy. Nơi này là cục cảnh sát, không phải chợ bán thức ăn, cũng không phải chỉ có tập đoàn Thanh Mã các anh mới có bộ phận pháp vụ, xin tự trọng.
Trương Tĩnh bảo vệ cô chủ của mình.
Cảnh Lỗi khinh thường cười lạnh:
- Cô là cái thá gì? Tôi theo lệnh của Tổng giám đốc Mã tới giám sát cảnh sát phá án, ở đây cũng đến phiên một con chó mẹ nói chuyện hay sao?
- Anh Cảnh, anh coi đây là chỗ nào, anh không có tư cách giám sát chúng tôi!
Bạch Hân Nghiên nhíu mày nhìn nói.
Cảnh Lỗi bộ dạng bất cần:
- Cục trưởng Bạch, tốt hơn là nên tranh thủ thời gian đi thẩm vấn người phụ nữ này, cẩn thận đừng bị vẻ bên ngoài Tô Ánh Tuyết lừa!
Tô Ánh Tuyết thấy Bạch Hân Nghiên còn muốn nói gì nữa, cô nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Bạch Hân Nghiên lắc đầu nói:
- Cục trưởng Bạch, chúng ta nói chuyện chính đi, da mặt của một số người dày đến nỗi không lý do.
- Phó tổng giám đốc của mình ở trên đường lớn, lại bị một vệ sĩ cỏn con của chúng tôi bắt đi, nói ra e là không ai tin, thật không biết trước đây sao bọn họ có thể sống yên ổn tới giờ. Đến bây giờ xảy ra vấn đề, chính mình không có không có năng lực tìm người về, chỉ biết ở cục cảnh sát chửi mắng chẳng khác gì đàn bà chanh chua. doc truyen tai . Người như vậy, hà tất phải so đo với anh ta.
- Tô Ánh Tuyết! Cô...
Cảnh Lỗi tức đến đỏ mặt, nhưng đây là sự thật, gã cũng không thể nói được gì.
Lần này, đám vệ sĩ kia càng không ngẩng đầu lên nổi.
Bạch Hân Nghiên cũng lười để ý bọn họ, gật đầu với Tô Ánh Tuyết, ý bảo cùng cô đi vào văn phòng.
Nhưng đúng lúc này, một tên cảnh sát từ bên ngoài chạy vào la hét:
- Cục trưởng! Cục trưởng! Chúng tôi tìm được chiếc xe Bentley kia rồi, ngừng ở bên ngoài kho số 209 đường Thiên Vũ.
- Cái gì?
Bạch Hân Nghiên sững sờ, mặt biến sắc nói:
- Án binh bất động trước đã, tôi dẫn người tiến tiến thẳng vào chỗ đó, các anh đừng có tự tiện hành động, rõ chưa!
- Rõ!
Một đám nhân viên cảnh sát ầm ầm trả lời.
Bạch Hân Nghiên cũng lo lắng Lâm Phi lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì, cũng không dám để cho nhân viên cảnh sát bình thường mạo hiểm.
Cũng may tổ đặc công vẫn còn đang chỉnh đốn Lâm An, cô định lập tức để cho tổ trưởng Tần Nham dẫn người đi xem xem Lâm Phi rốt cuộc đang làm gì.
Tô Ánh Tuyết thì cắn môi, siết chặt đôi bàn tay lại, trong lòng lo lắng, sợ cảnh sát làm thương tổn Lâm Phi, cũng không dám biểu lộ ra, chỉ có thể nói với Bạch Hân Nghiên:
- Cục trưởng Bạch, có lẽ tôi có thể giúp đỡ chút ít, dù gì Lâm Phi cũng là vệ sĩ của tôi. Lần này, anh ta bắt cóc Phó tổng giám đốc Mã, tôi đại khái đã biết được nguyên nhân. Tôi đi khuyên thử, có lẽ anh ta có thể phối hợp...
- Cô biết nguyên nhân?
Bạch Hân Nghiên có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chuyện này có nhiều nội tình, nhưng cô không rảnh để suy nghĩ nhiều, có thêm phần chuẩn bị thì có thêm phần cơ hội, gật đầu nói:
- Được, cô Tô mời đi theo tôi...
Trương Tĩnh cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Bạch Hân Nghiên từ chối thẳng thừng.
Bạch Hân Nghiên cho rằng, việc có liên quan đếm Lâm Phi đều không phải là việc có thể gióng trống khua chiêng truyền ra ngoài, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, cho nên nếu không cần thiết, tốt nhất không nên để người dân bình thường tham dự.
...
Trong kho hàng 209.
Lâm Phi không gặp được Ngô Đông Cẩm, càng không thấy Lâm Dao đâu.
Khi Lâm Phi túm Mã Thanh Hoành khuôn mặt đang tràn đầy lo lắng vào trong kho hàng thì đụng phải hơn chục tên Thanh Phong Đường tóc nhuộm xanh.
Mặt mũi những tên này rất vô lại, ăn mặc khác người, rõ ràng là tay chân của Ngô Đông Cẩm.
Mỗi người trên tay đều cầm một cây ống tuýp, dáng vẻ vô cùng đắc ý chờ Lâm Phi vào.
Nhưng thấy Lâm Phi mang theo một người đàn ông mặc đồ Tây, bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một tên tóc xanh nhíu mày, cầm ống tuýp nói với Lâm Phi:
- Mày mang ai tới vậy!
Lâm phi nhìn trái phải, xác nhận chỉ có mười tên lưu manh ở trong này, liền đẩy Mã Thanh Hoành ngã xuống đất.
Mã Thanh Hoành ngã bẹp xuống đất. Tuy Lâm Phi buông gã ra, nhưng gã căn bản không dám chạy trốn, chỉ là nói với đám kia lưu manh:
- Tao là Mã Thanh Hoành của tập đoàn Thanh Mã! Chúng mày mắt mù sao! Thanh Phong Đường chúng mày rốt cuộc đã làm trò gì!
- Mã Thanh Hoành?
Một đám lưu manh mặt nhìn nhau, bọn chúng rất hoài nghi nhìn người đàn ông chật vật này. Mã đại thiếu gia lại là tên đang chật vật này sao?
Hơn nữa, tại sao Lâm Phi lại mang Mã Thanh Hoành tới?
- Tao đã tới rồi, em gái tao ở chỗ nào.
Lâm Phi trầm giọng hỏi.
Cái tên đầu mào gà chẳng muốn để ý nhiều tới Mã Thanh Hoành, cười gằn rồi lấy ra một chiếc máy tính bảng, kết nối cuộc gọi video, mắt nhìn Lâm Phi.
Trên màn hình, lập tức xuất hiện hình ảnh Ngô Đông Cẩm, bởi vì tứ chi còn chưa phục hồi nên chỉ có thể ngồi xe lăn.
Đó là một căn phòng bình thường, Lâm Phi cũng không có cách nào phán đoán cụ thể là ở chỗ nào.
- Rất tốt, cuối cùng mày cũng không đến muộn, chậm thêm vài phút, em gái mày sẽ bắt đầu bị lột quần áo.
Ngô Đông Cẩm cười cợt nói.
Lâm Phi mặt không thay đổi nói:
- Lâm Dao ở đâu?
Ngô Đông Cẩm cũng không nói nhiều, ra hiệu cho tên đàn em ở sau lưng, tên kia lập tức kéo một cô gái ở bên vào trong video.
Quả nhiên là Lâm Dao. Giờ phút này, cô đang bị băng dán bịt miệng lại, đôi mắt to ngấn nước, nhìn thấy Lâm Phi trong video “u u” muốn la lên, nhưng lại không nói ra lời.
Lâm Phi nhìn thấy Lâm Dao bị dây thừng buộc chặt, hai tay nắm chặt, xương cốt kêu lên đôm đốp.

Chương 80: Kẻ ngông trên đường

Chương 80: Kẻ ngông trên đường

- Câm miệng!
Mã Thanh Hoành nghiến răng nghiến lợi giống như mãnh thú tức giận, mắt đầy tơ máu.
Tay của gã chỉ về phía Lâm Phi, khàn giọng nói:
- Tô Ánh Tuyết, đừng cho rằng hôm nay cô dựa vào tên nhãi này, tránh được một kiếp là có thể chạy khỏi lòng bàn tay tôi!
- Cô biết vì sao bọn họ đều sợ tôi, vì sao đều phục tùng tôi không? Không phải vì tôi là Mã Thanh Hoành, không phải vì tôi là người của Mã gia! Mà bởi vì...tôi đáng để cô sợ hãi!
Nói xong, Mã Thanh Hoành ưỡn ngực, xoải bước về phía cửa.
Tô Ánh Tuyết mặt lạnh như băng, giọng điệu vững vàng:
- Không tiễn.
Mã Thanh Hoành hậm hực đi ra cửa rồi đóng sập cửa lại.
Đợi văn phòng yên tĩnh lại, Trương Tĩnh mới rầu rĩ nói:
- Tổng giám đốc Tô, giờ phải làm sao. Có lẽ Mã gia sẽ đối nghịch với chúng ta đến cùng, lần này là triệt để vạch mặt rồi.
- Cô đi ra ngoài đi, đây không phải là điều cô cần suy nghĩ, cô cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, những chuyện khác...tôi có cách.
Tô Ánh Tuyết nói.
Trương Tĩnh còn đang muốn khuyên vài câu, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, đành yên lặng gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.
Lúc này, Tô Ánh Tuyết mới thả lỏng người, dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng mặt lên nhìn trần nhàn, cảm thấy mờ mịt.
Bỗng nhiên, khuôn mặt một người đàn ông xuất hiện, nhếch miệng cười với cô.
- Ah!!!!
Tô Ánh Tuyết bị dọa giật nảy mình, đứng dậy quay đầu nhìn Lâm Phi, chân mày lá liễu dựng đứng lên:
- Anh làm gì vậy! Sao anh còn chưa đi ra ngoài?
Lâm Phi dáng vẻ ủy khuất nói:
- Cô bảo Trương Tĩnh ra ngoài, cũng không bảo tôi ra cùng. doc truyen tai . Tôi không phải ở đây để bảo vệ cô sao, vừa rồi Mã Thanh Hoành nói là sẽ không buông tha cho cô.
Tô Ánh Tuyết trừng mắt, thật là bị tên này làm cho tức chết mà:
- Vậy giờ anh ra ngoài đi, về văn phòng của anh!
Nhưng Lâm Phi có vẻ không có ý rời khỏi, hắn bỗng đưa tay ra, đặt lên vai Tô Ánh Tuyết.
Toàn thân Tô Ánh Tuyết bỗng run lên, nghi hoặc nhìn Lâm Phi, tim đập thình thịch.
- Anh...anh muốn làm gì?
Lâm Phi cười dịu dàng:
- Không có gì, chỉ muốn cổ vũ cô một chút, vừa rồi cô nói rất hay, tôi rất thích dáng vẻ tự tin của cô...Chỉ có người con gái quý trọng bản thân mình mới xứng đáng được đàn ông yêu.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết bỗng đỏ ửng lên, ánh mắt chuyển đến nơi khác:
- Ai...ai cần anh cổ vũ cho tôi, như giáo viên cổ vũ học sinh vậy.
- Ha...
Lâm Phi cười nói:
- Tôi đương nhiên không phải là giáo viên của Tổng giám đốc Tô, cô cũng không thể là học sinh của tôi....nhưng, cô là người tôi nhất định phải bảo vệ.
Tô Ánh Tuyết nhếch cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt ngày càng đỏ, vành tai nóng rực, nghe những lời này, cảm giác có chút mập mờ.
- Yên tâm đi.
Lâm Phi thành khẩn nói:
- Bất kể cuối cùng cô có cứu vãn được nguy cơ lần này của Khuynh Thành Quốc Tế hay không, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng, tôi sẽ không để Mã Thanh Hoành làm hại cô, tuyệt đối không.
Hốc mắt Tô Ánh Tuyết có chút ướt át, trong lòng ngọt ngào như được tưới mật, thần sắc cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Phi:
- Tại sao....đột nhiên lại nói những lời này với tôi?
Trong lòng cô có chút chờ mong, tựa hồ như mong đợi điều gì đó được nói ra từ chính miệng người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây, để chứng minh cho phỏng đoán của cô.
Lâm Phi cười ôn hòa, dáng vẻ đương nhiên:
- Nếu không có cô, ai trả tiền lương cho tôi.
- .....
Nét mặt Tô Ánh Tuyết từ mong đợi, ngượng ngùng, dần có vẻ cứng ngắc, rồi phiền não và cuối cùng là...phẫn nộ!
- Cút ra ngoài!
Tô Ánh Tuyết đẩy Lâm Phi ra ngoài.
Lâm Phi bụm mặt:
- Ôi! Tổng giám đốc Tô, cô làm gì vậy! Sao lại giận nữa rồi! Sao đến nước miếng cũng phun ra ngoài rồi...
- Đồ khốn kiếp!!! Cút!!! Cút!!
Tô Ánh Tuyết đã tức đến mức đỉnh điểm, lấy cả chén trà nện vào người Lâm Phi.
Lâm Phi thấy tình hình không ổn, khóc không ra nước mắt vội vàng chạy ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Đợi khi đóng cửa xong, Lâm Phi đã nghe tiếng tiếng thủy tinh vỡ vụn từ bên trong vọng ra.
Chén trà đáng thương!
Lâm Phi cười khổ không thôi, nhưng trong lòng lại thấy cô gái này rất đáng yêu, sự biến đổi trong nét mặt ấy quả thực là quá buồn cười.
Nhưng, nói đi phải nói lại, vẻ e lệ cùng chờ mong của Tô Ánh Tuyết vừa rồi, hắn hiểu, hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể “ngửi” được chút mùi vị trong đó.
Chẳng lẽ...cô ấy thực sự thích mình?
Nhưng rõ ràng, hai người mới quen nhau có vài ngày...
Mặc dù nói yêu một người có lúc chỉ cần một cái chớp mắt, nhưng sự tình này sao lại xảy ra ở một người con gái tính tình hay thay đổi thế này.
Lâm Phi gãi gãi đầu. Tô Ánh Tuyết không phải là một cô gái bình thường. Nếu cô là một cô gái bình thường, có lẽ hắn sẽ vui mừng khôn xiết, có một người con gái đẹp thế này thích hắn, mau cưới về nhà rồi “lăn ra giường” sinh em bé là hay nhất.
Nhưng Tô Ánh Tuyết...tại sao lại giống cô gái kia đến vậy, rồi vì sao lại là thiên kim tiểu thư thân chìm trong danh lợi...
Đang vò đầu bứt tai, điện thoại của Lâm Phi bỗng đổ chuông. Lâm Phi cầm lên xem, là Lâm Dao gọi đến. Hắn ra khỏi văn phòng rồi ấn nút nhận.
- Dao Dao à, có việc...
- Ngại quá.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông lạ:
- Em họ của mày hiện đã ở trong tay bổn thiếu gia, chậc chậc, đúng là xinh đẹp...
Nét mặt của Lâm Phi cứng đờ, ánh mắt lộ ra tia sát cơ âm trầm.
- Mày là ai...
- Ha ha.
Người đàn ông cười đểu:
- Sao vậy, mới hai ngày mà đã quên rồi? Mày cho rằng, làm hại bổn thiếu gia như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Lâm Phi sực nhớ ra:
- Ngô Đông Cẩm?
- Không sai, chính là bổn thiếu gia.
Ngô Đông Cẩm cười lạnh:
- Đừng cho là cha tao tha ày, bổn thiếu gia sẽ sợ mày! Có mấy quyền cước thì sao? Mày dám chơi với ông mày à! Ông mày sẽ xử em họ mày!
- Mày dám động vào một sợi tóc của em tao, tao sẽ khiến mày không có cơ hội mà hối hận....
Giọng nói Lâm Phi lạnh như băng.
- Ha ha...tao sợ quá...
Ngô Đông Cẩm cười nhạo:
- Cẩu tạp chủng, mày cho là có thể dọa được bổn thiếu gia? Giờ tao lệnh ày, trong vòng một tiếng đồng hồ nữa đến nhà kho số 209 đường Thiên Vũ, Thành Nam, nếu muộn nửa phút, mày sẽ thêm một đám em rể nữa đó...
Lâm Phi nắm chặt tay:
- Em tao ở trong kho hàng?
- Mày cho rằng bổn thiếu gia tao là kẻ ngốc sao? Tao biết mày đánh nhau lợi hại, em mày đương nhiên không ở trong kho hàng, nhưng ở đó tao đã chuẩn bị ày hoạt động rất có ý nghĩa. Nếu mày ngoan ngoãn nghe lời mà qua đó, có lẽ em mày sẽ có cơ hội được giải cứu... nếu không....tự xem mà xử lý.
Nói xong, Ngô Đông Cẩm trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Phi nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn bước nhanh vào thang máy, xuống tầng một.
Sau khi đến đại sảnh tầng một, Lâm Phi túm cổ áo một tên bảo an hỏi:
- Người của Mã Thanh Hoành đâu?
Tên bảo an bị sát khí của Lâm Phi làm cho khiếp sợ, run rẩy nói:
- Phó...tổng giám...đốc Mã đem người đi rồi!
- Đi được bao lâu rồi.
- Khoảng...khoảng một phút trước...
Bảo an run lẩy bẩy.
Lâm Phi không nói thêm lời nào, vọt thẳng tới bãi đỗ xe.
Chỉ hơn nửa phút sau, Lâm Phi đã lái xe ra khỏi bãi đỗ xe lao lên đường hướng về phía Mã Thanh Hoành vừa đi.
Bởi vì ở trong thành phố có các cụm đèn giao thông nên ba chiếc Mercesdes chạy không nhanh.
Lâm Phi chạy qua hai đầu phố, đã tìm được ba chiếc xe Mercesdes kia.
- Rầm rầm!
Động cơ của chiếc Bentley nổ ầm ầm, dưới con mắt kinh ngạc của người tham gia giao thông hai bên đường, chiếc xe lao nhanh đuổi theo ba chiếc xe kia.
- Muốn chết à! Tưởng đi Bentley là ghê gớm à!
Một tên tài xế chửi ầm lên, mấy người đi đường cũng chửi bới không thôi.
Lâm Phi căn bản không thèm để ý đến bọn họ, hắn cũng không quan tâm xem có cảnh sát giao thông nào chặn đường hắn hay không, trong đầu hắn giờ chỉ có một suy nghĩ — cứu Lâm Dao về!
Lúc này, Mã Thanh Hoành đang ngồi trong xe Benz nghe thấy tiếng còi xe liên hồi phía sau, nảy sinh lòng nghi hoặc.
- Có chuyện gì vậy?
Mã Thanh Hoành hỏi tài xế.
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, quay đầu nói:
- Mã thiếu gia, có một chiếc xe Bentley đang ngông cuồng vượt các xe khác.
- Xe Bentley?
Mã Thanh Hoành nghĩ “Toàn thành phố Lâm An này cũng không có mấy chiếc Bentley, là xe của Tô Ánh Tuyết?”
Bọn họ đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì chiếc Bentley từ phía sau lao đến, làm chiếc Toyota bên cạnh giật mình phải đánh lái sang chỗ khác!
- C-k-í-t-t....
Tiếng phanh xe kêu vang, thân xe cản trước chốt đèn xanh đèn đỏ!
Người đi đường không khỏi ấn còi inh ỏi, có tiền cũng không thể chặn đường như thế chứ!
Nhưng Lâm Phi có vẻ không nghe thấy gì, sau khi xuống xe, hắn đi về phía xe của Mã Thanh Hoành.
Tám tên vệ sĩ mà Mã Thanh Hoành mang theo phát hiện tình hình không ổn, vội chạy xuống xe, trực tiếp cản trước mặt Lâm Phi.
Tám tên cao to đứng dàn hàng như trường thành, nhìn chằm chằm về phía Lâm Phi.
Mã Thanh Hoành vừa nhìn thấy Lâm Phi cũng giật nảy mình, nhưng tên này lại dám ngăn đoàn xe của mình trên đường phố, trong trung tâm thành phố, quả thực là không muốn sống nữa rồi! Gã nào có thể nhẫn nhịn được!
- Lâm Phi!
Mã Thanh Hoành bước xuống xe, sau đó đóng mạnh cửa xe lại, đứng giữa đám vệ sĩ, chỉ về phía Lâm Phi cất tiếng chửi:
- Mẹ nó, mày ăn gan hùm rồi sao? Mày định làm gì hả? Còn không mau cút đi cho ông mày! Mày đừng tưởng rằng vừa rồi tha ày là vì không có cách nào giết mày! Sức nhẫn nại của Mã Thanh Hoành tao cũng chỉ có hạn thôi!
Lâm Phi không thèm để ý đến lời nói của gã, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Mã Thanh Hoành, ngoắc ngoắc ngón tay.
- Đi theo tao.
Mã Thanh Hoành cảm thấy có điểm gì lạ, nhưng ỷ là đang ở giữa đường phố đông đúc, Lâm Phi cũng không dám làm gì, khinh thường nói:
- Mày là thứ gì? Mày bảo tao đi là tao phải đi? Rốt cuộc mày muốn làm gì?
Lúc này, người vây quanh càng lúc càng đông, rất nhiều chủ xe cũng xuống xe xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Phi có vẻ không kiên nhẫn, chau mày, sải bước lớn về phía Mã Thanh Hoành.
- Không có gì, chỉ là muốn bắt cóc mày thôi.

Chương 78: Không có thiện ý

Chương 78: Không có thiện ý

Sáng sớm hôm sau, Tô Ánh Tuyết lại đẩy cửa phòng Lâm Phi như mọi ngày, cho dù Lâm Phi muốn khóa trái cũng vô dụng, bởi cô nàng này cầm chìa khóa của tất cả các phòng.
Nhưng Tô Ánh Tuyết vừa định cất giọng gọi Lâm Phi dậy thì phát hiện trong phòng không có người.
Đang chớp mắt, có vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra thì đằng sau truyền đến giọng nói của Lâm Phi:
- Ôi chao, Tổng giám đốc Tô, sao cô dậy muộn thế, tôi đã đợi hơn nửa giờ đồng hồ rồi.
Tô Ánh Tuyết vừa quay đầu lại thì thấy Lâm Phi đã mặc xong quần áo thể thao, đi giày chạy bộ, vẻ mặt đắc ý cười xấu xa.
Lâm Phi cũng không phải là người không thể dậy sớm. doc truyen tai . Năm đó, mươi mười lăm ngày không ngủ cũng có, hiện tại muốn dậy sớm rèn luyện, quả thực là chuyện rất đơn giản.
Suốt ngày bị cô gái này lôi từ trên giường xuống, đàn ông như hắn cũng không vui, nên hắn dứt khoát dậy sớm hơn cô, xem ai sợ ai.
- Có gì thần kỳ đâu, cũng chỉ có mỗi ngày hôm nay, hừ!
Tô Ánh Tuyết khẽ cắn môi, hậm hực quay đầu đi, tự chạy ra ngoài trước mà không thèm để ý đến hắn.
Lâm Phi thấy bộ dạng không chịu thua của cô, cảm thấy rất thú vị.
Hắn lắc đầu cười, rồi chạy theo Tô Ánh Tuyết.
Chạy bộ dưới bóng cây, nghe tiếng chim hót, rồi tiếng bước chân của người con gái trước mặt, Lâm Phi bỗng cảm thấy trong lòng bình yên chưa từng có.
Nhìn mái tóc được cột cao đen nhánh, bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt, bắp chân thon nhỏ, mềm mại, trắng nõn, dáng người thướt tha xinh đẹp của cô gái trước mặt, Lâm Phi nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt có chút mê mang...
Mặc dù hắn không được gọi là cao thủ tình trường, nhưng chỉ số EQ cũng không phải là con số 0. Có lúc, ánh mắt và thần thái mà Tô Ánh Tuyết biểu lộ, hắn đều để trong lòng.
Chỉ là không hiểu vì sao, hắn tình nguyện cho rằng, đây là tính ương ngạnh và đại tiểu thư của Tô Ánh Tuyết hơn mà không muốn giống những người khác nói rằng nó có tầng nghĩa khác.
Lâm Phi thừa nhận, hắn nguyện ý ở bên Tô Ánh Tuyết, từ khi bắt đầu hắn đã cảm thấy cô và người đó rất giống nhau, có liên quan đến nhau, khiến hắn muốn tiếp cận cô. Nhưng, điều này không có nghĩa hai người họ là một, thậm chí chỉ tiếp xúc vài ngày, Lâm Phi đã cảm thấy, bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Nhưng bất kể thế nào, Lâm Phi cũng không suy nghĩ quan hệ giữa mình và Tô Ánh Tuyết sâu sắc đến mức nào, phảng phất trong tiềm thức, hắn rất kháng cự phát triển theo phương hướng đó.
Cảm giác đó rất kỳ lạ, muốn tiếp cận nhưng lại kháng cự tiếp cận.
Lâm Phi cũng không biết phải giải thích thế nào. Trước khi tìm ra đáp án, cũng đành đi từng bước một, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.
Sau khi vận động xong, dùng bữa sáng xong, Lâm Phi rất tự nhiên mở cửa xe, giúp cô mở cửa, làm công việc đơn giản của một tài xế và vệ sĩ.
Hôm nay Tô Ánh Tuyết mặt một bộ váy màu xanh nước biển có đai thắt eo, kim cương óng ánh điểm vòng eo, phối hợp cùng đôi giày cao gót màu trắng, lạnh lùng cao nhã, khí chất tuyệt luân.
Ánh mắt quét tới như tuyết trắng Thiên Sơn, lạnh như băng, lại tựa như nước chảy, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mà không thể tới gần thưởng thức.
Lâm Phi cũng không biết người con gái này sao có thể xử lý tốt việc thanh đổi hình tượng bất đồng như vậy. Có lúc hắn còn hoảng hốt, rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của Tô Ánh Tuyết, đâu là “diễn”.
Nếu tất cả đều không phải là diễn, vậy chỉ có thể nói người con gái này có nhân cách phân liệt.
Trong lòng suy nghĩ lung tung, sau khi lái xe đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty, hắn ngáp dài một cái rồi đi thang máy lên lầu.
Vừa ra khỏi cửa thang máy thì thấy Trương Tĩnh sắc mặt căng thẳng đợi bên ngoài.
- Tổng giám đốc Tô, vừa rồi Chủ tịch có gọi điện đến nói sáng nay Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thanh Mã muốn đến bàn về việc của công xưởng mới thi công thôn Thủy Khẩu.
Tô Ánh Tuyết mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng:
- Không phải chuyện đó đã được quyết rồi sao, mảnh đất đó là của chúng ta rồi, bọn họ còn muốn làm gì.
- Tôi cũng không biết, nhưng hiện tại xem ra Tập đoàn Thanh Mã còn chưa hết hy vọng. Hẳn bọn họ cũng biết dự án đó là khâu quan trọng trong việc khắc phục khó khăn của Khuynh Thành Quốc Tế chúng ta, đoán chừng là họ muốn nhúng tay đàn áp.
Trương Tĩnh nói.
Tô Ánh Tuyết nhíu mày, nghĩ một lát rồi thở dài:
- Chủ tịch không ở công ty sao?
- Vâng, chiều ngày hôm qua Chủ tịch đã đi tỉnh ngoài thị sát, hôm nay vẫn chưa về, còn bảo cô cứ trấn an Phó tổng giám đốc Mã trước, không được kích động.
Trương Tĩnh nói.
Nói một cách khác, hiện tại trong công ty chỉ có thể dựa vào Tô Ánh Tuyết đến ứng phó với đám người hung hăng của Tập đoàn Thanh Mã.
Mặc dù nói Tô Tinh Nguyên có mặt cũng không thể làm cứng với Tập đoàn Thanh Mã được, nhưng ít nhất cha con cùng vẫn có sức mạnh hơn, dù về chuyện tư Tô Tinh Nguyên muốn gả con gái cho Mã Thanh Hoành, nhưng điều đó không đại diện cho trong công ty, lão có thể nhẫn nhục việc dự án quan trọng của mình bị cản trở.
Nói trắng ra là, gả con gái cũng là vì muốn tốt cho công ty, nếu bắt lão vừa gả con gái lại còn phải bồi thường cho công ty, lão đâu chịu làm?
Tô Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, nói:
- Tôi biết rồi. Khi nào bọn họ tới thì nói với tôi, đích thân tôi sẽ ra nghênh đón.
- Vâng.
Trương Tĩnh thần sắc nghiêm trọng, biết rõ đây không phải là lần va chạm có thể buông lỏng cảnh giác.
Lâm Phi không có áp lực gì, tên Mã Thanh Hoành đó thì có quan hệ gì với hắn, chỉ cần bảo vệ an toàn cho Tô Ánh Tuyết là được.
Hơn hai giờ chiều, cuối cùng Mã Thanh Hoành đã tới.
Hai chiếc Mercesdes S600 chạy nối nhau, sau khi tám tên vệ sĩ to ặc đồ Tây cùng màu xuống xe, Mã Thanh Hoành mới dẫn một nữ thư ký xinh đẹp tuổi ba mươi xuống xe.
Lâm Phi nhìn có chút ngưỡng mộ. Đoán chừng là tên này cũng chẳng làm gì việc gì trong công ty, chỉ “làm” cô thư ký kia thôi.
Ánh mắt Mã Thanh Hoành quét lên người Lâm Phi, mang theo vài phần trêu tức và khinh thường. Gã đã sớm biết Lâm Phi làm vệ sĩ cho Tô Ánh Tuyết, người của Thanh Phong Đường không xử hắn được, gã cũng bất mãn.
Nhưng tạm thời, nhiệm vụ cha gã giao cho gã là đưa Tô Ánh Tuyết và Khuynh Thành Quốc Tế trở thành mục tiêu hàng đầu cần đạt được.
Về phần Lâm Phi, gã có thời gian để từ từ nghĩ cách giết chết hắn.
Rất nhanh, ánh mắt của gã đã chằm chằm vào người Tô Ánh Tuyết, thấy cô gái đẹp đến kinh tâm động phách này, ánh mắt của gã tràn đầy vẻ tham lam không che đậy.
- Hoan nghênh đến Khuynh Thành Quốc Tế, Phó tổng giám đốc Mã.
Mặc dù biểu cảm và ánh mắt của Tô Ánh Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, xong cô vẫn lộ ra một nụ cười, còn chủ động đưa tay về phía Mã Thanh Hoành.
Dù sao thì cũng có nhiều người nhìn như vậy, Mã Thanh Hoành rõ ràng có chút phong độ, bắt tay đơn giản với Tô Ánh Tuyết nói:
- Được Tổng giám đốc Tô đích thân đến tiếp đãi, quả thực là có chút thụ sủng nhược kinh. (vừa mừng vừa lo)
- Là việc tôi nên làm, mời.
Tô Ánh Tuyết làm động tác mời, rồi dẫn đầu đoàn người đi vào đại sảnh.
Bốn vệ sĩ của Mã Thanh Hoành do thư ký nữ kia dẫn đi, trực tiếp ngồi trở dưới đại sảnh, bốn vệ sĩ khác cùng gã đi vào thang máy.
Lâm Phi và Trương Tĩnh theo Tô Ánh Tuyết vào thang máy.
Đợi không khí trong thang máy trở nên yên tĩnh, Mã Thanh Hoành mới liếc mắt về phía Lâm Phi:
- Lâm tiên sinh, có thể gặp anh ở đây đúng là có duyên.
Trong giọng nói của gã có vài phần miệt thị. Đối với lần trước Lâm Phi từ chối làm thuộc hạ của gã, lại cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho Tô Ánh Tuyết, gã rất xem thường.

Chương 77: Thời gian

Chương 77: Thời gian

Sau khi im lặng nghe gã nói hết, Lâm Phi gạt tàn thuốc trên tay xuống, thần sắc lạnh nhạt quay đầu nhìn tên mập.
- Anh có biết vì sao anh có ngày hôm nay không?
Bao Tuấn Luân cười khổ:
- Còn có thể vì sao nữa, người ta đều là người có tiền có thế, sinh ra đã sung sướng hơn chúng tôi, dù đều lăn lộn trên con đường ấy, nhưng họ có tiền, có thể mua được tay sai. Người không tiền không quyền như chúng tôi, đương nhiên chỉ có thể làm chân sai vặt cả đời.
- Có thể kiếm tiền, đó là phúc phận. Không kiếm được, mưu tính được ít nào hay ít ấy, nếu không người không có trình độ văn hóa gì, lại xấu xí như chúng tôi, ngoài ra công trường khuân gạch, kiếm chút tiền công thì còn có thể làm gì.
Lâm Phi khẽ cười, gật đầu nói:
- Anh nói không sai. Nói trắng ra, bọn họ là người giàu có, ngay từ điểm khởi đầu, anh đã thua rồi.
Sắc mặt Bao Tuấn Luân càng ngày càng thê thảm. Gã không cam tâm, nhưng không cam tâm cũng làm được gì, hận đến nghiến răng nghiến lợi thì sao? Mình không chơi được với bọn họ, không bị giết chết, đã là nhờ phúc có Lâm Phi ở bệnh viện rồi.
Dù trong lòng buồn đau vạn phần, muốn thay vợ con báo thù, nhưng đó là điều không thể.
Lúc này, Lâm Phi lại lên tiếng:
- Thực ra anh không cần quá bi quan, chí ít có một thứ anh và họ bình đẳng.
Bao Tuấn Luân ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ:
- Thứ gì?
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Thời gian.
Bao Tuấn Luân mơ hồ không hiểu, không biết lời Lâm Phi nói là sao. Lâm Phi nói tiếp:
- Người nghèo, người giàu, kẻ mạnh, kẻ yếu.... tất cả mọi người có điều bình đẳng duy nhất, đó chính là thời gian. Mỗi người đều trải qua thời gian như nhau.
- Nhưng, người giàu có thể mua thời gian, ví dụ như dùng tiền bạc mua người hầu để làm được nhiều việc cho họ hơn, hoặc là mua ô tô, máy bay, tiết kiệm được thời gian xếp hàng, hoặc thời gian đi trên đường.
- Còn người nghèo, để tồn tại, luôn coi thời gian, thứ mình có thể cạnh tranh với người giàu là hàng hóa rẻ tiền, bán cho người giàu có, làm việc cho bọn họ.
- Cho nên người giàu sẽ ngày càng giàu, kẻ nghèo sẽ ngày càng nghèo. Sở dĩ đại đa số nhà tài phiệt và tư bản khó có thể rung chuyển, là bởi vì họ đã nắm giữ được thời gian của những người nghèo kia với giá thấp, gián tiếp tiết kiệm được thời gian cho họ.
- Còn những bình dân, ham ít bánh mỳ và pho mát, lại vĩnh viễn chỉ có thể nhìn người giàu ném họ ra xa...
Bao Tuấn Luân rơi vào trạng thái trầm tư, chau mày không nói lời nào.
Lâm Phi tiếp tục nói:
- Sở dĩ anh có ngày hôm nay, không phải bởi vì anh thực sự kém họ ở điểm nào, mà chỉ vì anh giống đại đa số những người khác, chọn cách bán thời gian của mình với giá rẻ nhất.
- Anh không dốt, chí ít anh hiểu lý lẽ hơn nhiều Ngô Đông Cẩm của Thanh Phong Đường kia. Anh cũng không ngốc, biết rõ khi nào nguy cấp, đứt một tay dù sao cũng còn tốt hơn mất mạng, nên đã quyết tâm chịu đau đớn để bảo toàn mạng sống.
- Nếu nói ngay từ đầu, anh lựa chọn con đường đúng đắn, bán thời gian của mình với mức giá cao nhất, thì có thể thứ anh đạt được hoàn toàn khác với hiện tại.
Bao Tuấn Luân khẽ giật mình, trợn to mắt nhìn Lâm Phi. Gã đã hiểu ý của Lâm Phi. Lâm Phi muốn “mua” lại thời gian còn lại của gã!
Người đàn ông này muốn mời chào gã!
Tên này suýt chút nữa đem gã nghiền nát, hại gã bị đứt một tay, không ngờ giờ lại muốn mời chào gã!
Lâm Phi phủ phủi quần đứng lên:
- Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý mời chào anh, chỉ là đối với tôi, anh có chút giá trị lợi dụng, nhưng cũng không cao giá.
- Trên thực tế, dù anh có tin hay không, có anh hay không, thì Thanh Phong Đường sớm muộn gì cũng bị tôi đạp đổ. doc truyen tai . Chỉ là có thể đi con đường gần hơn, tôi sẽ lười chọn con đường xa. Còn anh đối với tôi mà nói, chỉ là một phần bản đồ chỉ dẫn đi tắt.
- Về phần tấm bản đồ này có giá trị gì hay không thì phải xem anh giúp tôi tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, giá trị của anh do anh thể hiện.
Nói xong những lời này, Lâm Phi cầm cục gạch bên cạnh bồn hoa, viết một dãy số lên mặt đất, chính là số điện thoại của hắn.
Sau đó, Lâm Phi giống như chưa từng nói gì, quay người trở về trong xe, lái xe nghênh ngang rời đi.
Sau khi xử lý xong mọi việc, Bạch Hân Nghiên luôn quan sát tình hình bên này. Sau khi thấy Lâm Phi và Bao Tuấn Luân nói vài câu rồi bỏ đi, trong lòng cô không khỏi có chút bất an.
- Anh không sao chứ?
Bạch Hân Nghiên đi đến bên cạnh Bao Tuấn Luân, ân
cần nói:
- Anh đừng quá đau buồn. Mặc dù nói gì cũng vô dụng nhưng chúng tôi đã lập án điều tra rồi, nếu quả thực là người Thanh Phong Đường ra tay với vợ con anh, chúng tôi nhất định sẽ dùng pháp luật chế tài bọn họ.
Bao Tuấn Luân nghe thấy lời này, chần chừ hỏi:
- Cảnh sát...cô thật sự cho rằng, có biện pháp để chế tài Thanh Phong Đường sao?
- Đương nhiên, Hạ Quốc chúng ta là nhà nước pháp trị. Mặc dù tạm thời không tiện vạch trần Thanh Phong Đường, nhưng sớm muộn cũng có ngày chúng sẽ bị trừng trị. Bao tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi, nếu anh có thể cung cấp nhiều chứng từ và chứng cứ hơn, chúng tôi sẽ dễ xử lý vụ án này.
Bạch Hân Nghiên thừa dịp khuyên nhủ.
Bao Tuấn Luân cảm thấy buồn cười, ha hả vài tiếng rồi thấp giọng nói:
- Sớm muộn...sớm muộn sẽ có một ngày...đúng là một đáp án dễ nghe...
- Anh nói cái gì?
Bạch Hân Nghiên không nghe rõ.
- Thời gian...thời gian...tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi...làm gì có nhiều sớm muộn đến vậy...
Bao Tuấn Luân không quan tâm đến vẻ nghi hoặc của Bạch Hân Nghiên, có vẻ đã nghĩ thông suốt điều gì đó, gã ngẩng đầu lên:
- Cảnh sát, có cần đến Cục cảnh sát ghi khẩu cung không? Mấy ngày này để tôi ở Cục cảnh sát đi, một mình tôi sợ.
Bạch Hân Nghiên gật đầu nói:
- Đương nhiên là có thể, bảo vệ anh là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu anh có thể thẳng thắn với chúng tôi một số chuyện thì tốt quá rồi.
Bao Tuấn Luân không đáp, chỉ cười rồi gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn số điện thoại ghi trên mặt đất...
...
Lâm Phi lặng lẽ trở về sơn trang Bắc Tú, nhưng hắn không biết tên Bao Tuấn Luân này có gan làm việc cho hắn không.
Điều khiến Lâm Phi có lòng mời chào tên mập này, là vì Bao Tuấn Luân vẫn còn nhớ đến vợ con gã.
Tình thân là thứ có thể kích phát tiềm chất chưa từng có của con người, đồng thời bản tính tên Bao Tuấn Luân này cũng không coi là đặc biệt xấu xa, nhưng gã lại có độ “liều” của kẻ lăn lộn trong xã hội.
Hơn nữa, Lâm Phi không quá lo lắng đụng phải sự đối kháng của một số cấp cao, bên cạnh hắn còn thiếu một nhân vật lăn lộn dưới tầng chót trong xã hội.
Nếu tên Bao Tuấn Luân này lựa chọn liều mạng, hơn nữa còn sống sót, vậy thì đáng để bồi dưỡng gã, hắn cũng không keo kiệt tài nguyên.
Nếu cuối cùng gã vẫn không liên lạc với mình, hoặc không bảo vệ được cái mạng ấy, vậy chứng tỏ, gã không đủ tư cách.
Trở về phòng, sau khi tắm rửa, đang chuẩn bị đi ngủ thì Eva gọi điện thoại đến.
- Chủ nhân, tài liệu ngài cần đã điều tra xong hết rồi ạ. Có một vài thứ không đặc biệt quan trọng tôi đã xóa bỏ.
- Vất vả cho cô rồi, dùng kênh chuyên dụng gửi cho tôi đi.
- Vâng.
Rất nhanh, sau khi bật máy tính lên, gõ một địa chỉ internet vào, vốn dĩ là một trang mạng văn học Anh bình thường, nhưng sau khi Lâm Phi click một vài đề mục trên trang mạng, màn hình đã trở thành một giao diện đăng nhập.
Lâm Phi nhập gần một trăm ký tự mới đăng nhập được vào giao diện gần giống với hòm thư.
Sau khi mở một phần tài liệu được gửi mới nhất, Lâm Phi đọc lướt nhanh, đọc một hồi, trong mắt hắn lộ ra thần sắc khác thường.
- Thì ra là như vậy...chẳng trách...
Lâm Phi tự lẩm bẩm, khóe miệng giương lên ý cười bất đắc dĩ.

Chương 76: Tôi đáng chết

Chương 76: Tôi đáng chết

- Sẽ không đâu! Sẽ không đâu!
Bao Tuấn Luân hồn siêu phách lạc lắc đầu lia lịa. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, lập tức xông đến chỗ Bạch Hân Nghiên đưa tay cầu khẩn:
- Cảnh sát, cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Nhanh...nhanh cho tôi gọi điện thoại.
Bạch Hân Nghiên cũng hiểu được ý của Lâm Phi, có thể người nhà của Bao Tuấn Luân cũng đã bị ám sát giống như gã, vậy nên không nói lời nào liền đưa điện thoại cho Bao Tuân Luân.
Các ngón tay Bao Tuấn Luân vừa run vừa bấm dãy số điện thoại, nuốt nước bọt chờ đầu dây bên kia nghe máy. Thế nhưng, đến khi có giọng nói để lại lời nhắn mà vẫn không thấy ai trả lời.
Cả người Bao Tuấn Luân như hạ đường huyết, một tay vịn vào vách tường, không nói lời nào.
- Anh đừng quá bối rối, có thể người nhà anh không nhìn thấy. Bây giờ chúng ta lập tức trở về nhà anh xem sao?
Bạch Hân Nghiên cũng không suy xét nhiều, sau khi gọi cuộc điện thoại báo cho Uông Thiến rồi lập tức đưa Bao Tuấn Luân xuống dưới lầu.
Lâm Phi không hề hoang mang, chậm rãi đi theo đằng sau. Bạch Hân Nghiên phóng chiếc xe cảnh sát đi trước, hắn phóng xe theo sau đi đến nhà Bao Tuấn Luân.
Đó là một khu gồm những phòng kinh doanh (những phòng dùng để bán) khá cổ xưa, có rất nhiều phòng đã bỏ trống, có lẽ khoảng vài năm nữa sẽ được phá bỏ và dời đi nơi khác.
Phòng của Bao Tuấn Luân ở trên tầng cao chót vót, là một căn phòng cũ rộng khoảng hơn trăm mét vuông.
Bạch Hân Nghiên thấy Lâm Phi cũng tới liền nhíu mày lại, cô không biết người đàn ông này đến đây là có ý gì nhưng cô cũng chẳng có tâm tư đâu mà để ý tới hắn.
Bàn tay Bao Tuấn Luân run rẩy cầm chiếc chìa khóa mở cửa. Điện thoại gã đã hết pin hai ngày nay nên không thể liên lạc được với người nhà.
Nhưng lâu nay gã đều ở ngoài làm tay chân cho Thanh Phong Đường, có khi mấy ngày không về nhà nên người nhà cũng không quá lo lắng.
Sau khi mở chiếc cửa bảo hiểm và mở cửa phòng liền ngửi thấy một mùi rất gay mũi.
- Là khí than.
Bạch Hân Nghiên bịt mũi hoảng sợ nói.
Bao Tuấn Luân chạy như điên lên phòng, bất luận phải hít bao nhiêu khí than nhưng gã vẫn cố gọi to:
- Ngọc Phân! Ngọc Phân! Tiểu Yến! Tiểu Yến!
Nhưng chẳng có ai hồi đáp lại.
Bạch Hân Nghiên không suy xét nhiều, chạy vào trong phòng, nhanh chóng mở hết cửa sổ để những khí than trong phòng nhanh chóng bay ra ngoài.
Nhưng khi cô định chạy vào trong bếp để vặn khóa bình ga thì thấy hai xác người một lớn một nhỏ đang nằm trên nền nhà khiến mặt mày cô trắng bệch.
Lúc này, Bao Tuấn Luân cũng chạy tới cửa bếp, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên và một đứa trẻ khoảng mười tuổi mặc đồng phục đi học đang nằm trên nền nhà, lập tức cả người gã như đóng đá, vẻ mặt trắng bệch.
- Ngọc...Ngọc Phân...Bà xã...Yến Nhi...Tiểu Yến...
Hai chân gã mềm nhũn, quỳ “bịch” một tiếng xuống đất, hai mắt đỏ ngầu dường như muốn khóc mà không khóc ra nổi chỉ không ngừng nuốt nước bọt, toàn thân run lẩy bẩy như thể sắp ngất lịm.
Lâm Phi lúc này mới đi tới nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Khí CO khiến nạn nhân bị trúng độc nặng, không thể khống chế đại tiểu tiện, có thể đã tử vong lúc chiều nay.
Bạch Hân Nghiên che miệng. Nhìn thấy gã họ Bao kia đau khổ nghẹn ngào, nước mắt cô cũng thế mà tuôn rơi.
Thực ra, cô cũng đã gặp không ít những cảnh sinh ly tử biệt, nhưng thảm kịch cửa nát nhà tan như thế này lại trần trụi xảy ra trước mắt cô khiến cô bị đả kích khá lớn.
Cuối cùng, Bao Tuấn Luân cũng lớn tiếng gào thét khóc lóc, khóc đến mức tê tâm liệt phế, lao về phía thi thể của hai người trước mặt, không ngừng hét lên:
- Là tôi đã hại hai mẹ con rồi!
Bạch Hân Nghiên cố lấy lại bình tĩnh, gọi cho nhân viên cứu hộ của Cục cảnh sát. Đương nhiên không phải gọi người tới chữa trị mà chỉ gọi người tới đem thi thể đi xử lý.
Đến khoảng mười giờ đêm, những công tác thu thập manh mối hiện trường của cảnh sát cũng đã xong, mọi người bắt đầu kết thúc công việc.
Bao Tuấn Luân dường như đã khóc cạn cả nước mắt, đôi môi khô nứt nẻ, hai mắt đỏ mọng cùng cánh tay trái đang phải băng bó, một mình ngồi cạnh bồn hoa, vô cùng chán nản.
Lâm Phi vẫn đứng bên cạnh quan sát gã, không hề rời đi rồi đến bên cạnh đưa cho gã một điếu thuốc lá.
- Hút không?
Bao Tuấn Luân dường như không còn sợ hãi người đàn ông này nữa, không nói lời nào nhận lấy điếu thuốc đặt lên môi. Lâm Phi bật lửa châm thuốc cho gã.
Nhưng gã không nghĩ thuốc lá này lại cay như vậy, mới hút một hơi liền ho sặc sụa.
- Không quen à?
Lâm Phi nhếch miệng cười nói.
Bao Tuấn Luân lắc đầu, im lặng không nói, cố gắng hút thêm vài hơi. Dường như càng cay càng khiến gã cảm thấy bình an.
- Tại sao lại cứu tôi?
Bao Tuấn Luân cúi đầu bỗng nhiên hỏi, giọng gã có chút khàn khàn.
- Tôi đã nói rồi. Nếu như tôi để anh chết tại bệnh viện thì bọn họ sẽ nghĩ do tôi làm. Vậy nên, tôi không hề cứu anh, chỉ là không muốn bản thân dính phải phiền toái.
Lâm Phi thoải mái ngồi một bên, nhấc chân bắt chéo.
Bao Tuấn Luân nhẹ nhàng gật đầu, hút nhanh hết một điếu rồi lại quay sang nhìn về phía Lâm Phi như muốn thêm một điếu nữa.
Lâm Phi cũng ngầm hiểu được điều này, trực tiếp đưa thêm một điếu nữa cho gã.
- Cảm ơn!
Bao Tuấn Luân vẫn còn chút khách sáo. Trong tiềm thức của gã vẫn có chút gì đó vừa kính sợ vừa e ngại Lâm Phi.
Chỉ là gặp phải những biến cố lớn như thế này, nỗi sợ hãi của gã đã bị sự đau buồn che giấu.
Trầm mặc hút thuốc một lúc, Bao Tuấn Luân tự lẩm bẩm:
- Trước đây tôi vẫn nghĩ, bà vợ này của tôi chết sớm đi cho sướng. Lần nào cũng chỉ biết trách tôi đem ít tiền về hay nói tôi không quan tâm con gái học hành. Rõ ràng là tôi xấu như vậy, nếu không vì người lớn giới thiệu thì tôi sẽ không cưới cô ấy. Thật không ngờ cô ấy lại ra đi như vậy, trong lòng tôi lại không thoải mái đến như vậy. Nghĩ lại...từ sau khi gả cho tôi, cả ngày cô ấy phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, chẳng được sống yên ổn bao ngày. Bao nhiêu năm nay, tôi còn chưa chụp một bức ảnh cưới nào với cô ấy, cũng chưa đưa cô ấy đi tham quan, du lịch được ở đâu. Còn đứa con gái không biết tức giận kia nữa. Yến Nhi...lúc nó ra đời, tôi còn chê nó bé xíu, chẳng mấy khi bế nó. Sau này, càng lớn nó lại càng xấu giống tôi, học hành lại không giỏi, kết quả thường xuyên thấp nhất lớp. Lúc tôi tức giận thì chẳng cần biết nó là nam hay nữ, cứ cầm cái thắt lưng quật vào người nó. Nhưng mỗi khi thấy tôi về nhà nó lại vẫn rót trà, đấm lưng cho tôi.
Càng nói giọng của Bao Tuấn Luân lại càng nghẹn ngào, hai mắt cũng ươn ướt như sắp khóc.
Gã thở dài rồi lại tiếp tục hút thuốc, nhưng ngón tay kẹp thuốc dường như cũng đang run.
Cuối cùng, gã tự giễu cười khổ:
- Tôi lăn lộn từ khi còn chưa tốt nghiệp cấp hai, nay cũng được khoảng ba mươi năm. doc truyen tai . Khi mới hai mươi tuổi tôi đã gia nhập Thanh Phong Đường, làm chân sai vặt cho hai cha con Ngô Khâm và Ngô Đông Cẩm. Làm chân sai vặt nhưng nói hay ho một chút thì là tâm phúc của họ. Nhưng thực ra tiền chẳng có mà quyền cũng không, chỉ là tên nô tài vâng lời, dễ sai khiến của bọn họ.
- Cuối cùng, chẳng còn cái gì tốt đẹp. Đến lúc mai táng chắc cũng chỉ còn vài anh em tốt, bản thân tôi thì đã đứt một cánh tay.
- Nếu như chết trong tay Cừu Gia thì cũng chẳng suy xét làm gì. Nhưng đây chính là những người mà tôi đã đi theo mười mấy năm lại phái người đến giết tôi. Họ muốn giết tôi, đến cả vợ con tôi cùng phải chịu tội cùng tôi...
- Anh nói xem, loại phế nhân như tôi còn gọi gì là đàn ông chứ...Hôm đó anh cứ giết tôi đi thì tốt biết bao, thà cứ đem tôi băm thành trăm mảnh cho rồi...Tôi thật đáng chết...
Những lời vừa khóc vừa nói của người đàn ông này bị hòa tan vào với tiếng côn trùng kêu trong đêm của mùa hạ nhưng mỗi từ, mỗi câu đều như xuyên vào tai, đâm cả vào tim.